Cổ Đại
"Hoàng muội, không thể như vậy." Thái tử điện hạ ôn nhu, cao quý, yếu ớt nằm trên giường, đôi tay bị xích trói chặt, trông thật đáng thương.
Dù bị chính hoàng muội của mình nhục mạ như thế, hắn vẫn giữ được sự ôn hòa và bình tĩnh, chỉ có điều trong ánh mắt hắn nhìn ta thoáng chút bất lực.
Ngay lúc đó, dục vọng trong ta bùng lên mãnh liệt, ta hét lên một tiếng rồi định lao vào hắn.
Thế nhưng, trước mắt ta đột nhiên tối sầm, ý thức của ta chìm vào hư vô, hành động đầy thú tính chỉ vừa mới bắt đầu đã bị cắt ngang.
Trong cơn mê man, ta mơ hồ nhìn thấy một quyển sách mang tên "Xuyên Không: Mỹ Nam Đều Là Kẻ Phục Tùng Dưới Chân Váy."
Trong quyển sách đó, ta là một nữ phụ độc ác, điên cuồng say mê huynh trưởng của mình - Thái tử Thẩm Túc.
Để có được hắn, ta đã dùng đủ mọi thủ đoạn từ hạ dược, uy hiếp, giam cầm, không việc gì là ta không dám làm.
Cuối cùng, khi mọi chuyện bại lộ, ta trở thành đối tượng bị thiên hạ phỉ nhổ, danh tiếng hoàn toàn sụp đổ. Mẫu thân của Thái tử, tức Hoàng hậu, đã đích thân trao cho ta một dải lụa trắng để kết thúc cuộc đời.
Còn Thẩm Túc, hắn là nam chính đầu tiên trong câu chuyện tình đa giác này, chỉ thuộc về nữ chính xuyên không - Phượng Khuynh Thành. Bất kỳ nữ nhân nào khác có ý định chiếm đoạt hắn đều không có kết cục tốt.
Trong số những kẻ ngu ngốc ấy, ta là kẻ bướng bỉnh nhất.
Những nữ phụ khác, dù có tình cảm thầm kín hay bị từ chối, cũng sẽ không dám tiếp tục dây dưa.
Chỉ riêng ta, dù Thẩm Túc đã từ chối ta vô số lần, ta vẫn không chịu từ bỏ ý định xấu xa của mình...
🍃Editor: Nấm
🍃Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, HE, 1vs1, 18+
🍃Số chương: 56 chương
Giới thiệu
Hình Chiến là cận vệ giỏi nhất dưới trướng Nhiếp Chính Vương Tư Yến.
Nàng là kiếm, là lá chắn, cũng là người phụ nữ của hắn.
Nàng hiểu rõ hắn thích nàng biết giữ bổn phận, thích nàng không bao giờ đòi hỏi quá đáng
Bởi vậy nên tâm nàng lặng như nước, không đòi hỏi bất cứ điều gì, chẳng hạn như ban thưởng, chẳng hạn như địa vị, hay chẳng hạn như tình cảm.
Nàng không bao giờ bộc lộ cảm xúc, chỉ luôn cố gắng biết thân biết phận mà làm tốt vai trò của mình.
Nhưng một ngày nọ, khi đang ở trên giường, sắc mặt Tư Yến đột nhiên trở nên rét lạnh, đè nàng xuống trách mắng:
"Sao ngươi phải cười với Nhậm Hành? Về sau không cho phép ngươi cười với người đàn ông khác! Nghe rõ không?"
-
Đối với Tư Yến mà nói, có Hình Chiến luôn đi theo bên cạnh là điều hiển nhiên.
Nàng là cấp dưới đắc lực nhất của hắn, là vũ khí sắc bén nhất, là bông hoa Giải Ngữ* trầm tĩnh khiến lòng người yên tâm.
Hắn yêu lòng trung thành cũng như đánh giá cao năng lực làm việc của nàng.
Trong mười năm, hắn có tất cả những gì thuộc về nàng như một lẽ đương nhiên, chẳng hạn như ánh mắt, chẳng hạn như thời gian, hay chẳng hạn như cơ thể.
Một người trong lòng chỉ có quyền mưu lợi ích như hắn chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương nam nữ.
Cho tới một ngày, Thái Tử Tư Nhậm Hành ôm eo Hình Chiến ngay trước mặt hắn, cười hỏi:
"Cháu trai muốn Hình Chiến bên cạnh người"
Editor: Edelweiss
Nhân vật chính: Vân Dao, Mộ Hàn Uyên.
Văn án
1.
Toàn bộ Tu chân giới đều xem Mộ Hàn Uyên là “ánh trăng sáng”, là nghĩa đen lẫn nghĩa bóng,Hắn khí chất tươi mát, trong trẻo, xuất trần, tựa như ánh trăng trên cao, không vương khói lửa nhân gian, cũng tựa như tuyết trên đỉnh Thiên Sơn, sạch sẽ, thuần khiết,
Thế nên cũng là ánh trăng sáng trong lòng của vô số người tu chân cả nam lẫn nữ.
Đáng tiếc, ánh trăng này, vốc tuyết này lại bị một bàn chân ngọc ngà giẫm đạp, tùy ý lăng nhục, giẫm thành bùn lầy nhơ nhuốc.
Người nọ chính là sư phụ của Mộ Hàn Uyên, Vân Dao.
2.
Sau cái chết bất ngờ của Vân Dao, Mộ Hàn Uyên dần trở thành đại ma đầu mà giới tu chân vừa nghe tên đã sợ mất mật, hắn là bậc kỳ tài ngút trời, chỉ mới tu hành ngàn năm mà đã sắp sửa phi thăng.
Nhưng, trước khi phi thăng, Mộ Hàn Uyên tình cờ phát hiện, trong thần hồn của hắn cất giấu một tâm ma ——
Không ai khác chính là sư phụ Vân Dao, kẻ xưa kia ép hắn làm lô đỉnh mua vui cho nàng.
Muốn loại bỏ tâm ma, chỉ có thể tự tay giết chết.
Mộ Hàn Uyên xoay chuyển thời không, thần hồn trở về mấy trăm năm trước.
Hắn muốn đoạt xá “bản thân” vào thời điểm thích hợp, sau đó tự tay giết chết Vân Dao, như thế mới có thể thành tiên.
Nàng ôm bụng đến trước mặt ta, lớn tiếng đòi danh phận:
“Ngươi đã già nua tàn tạ, nửa đời người còn lại chỉ nằm trong đất, lại không có con trai nối dõi, ngươi dựa vào đâu mà giữ vững vị trí phu nhân?”
Ta mỉm cười thú vị, quay sang hỏi Mạnh Diệp đang đứng phía sau nàng ta:
“Ngươi nói đi, dựa vào đâu?”
Hắn không dám trả lời, bởi chỉ cần con gái nhà Tướng quân ta trở mặt, nhân tình nhỏ bé của hắn dù có khóc cũng phải nín thở mà khóc.
"Phán Đức, bổn vương đã chịu đựng quầng thâm mắt của ngươi đủ lâu rồi."
"Ngày ngày gặm nhấm đống trúc vô vị, chẳng có gì ngon lành trong mấy khúc tre khô đó cả."
"Chỉ có Tuyết Hồ, một kẻ ăn thịt đầy quyền uy mới đủ tư cách sánh vai với bổn vương!"
"Từ giờ trở đi, Tuyết Hồ sẽ là Vương hậu của bổn vương. Còn ngươi, chỉ đáng nâng giày cho nàng mà thôi!"
Ta nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt bỗng sáng rực.
Tuyết Hồ nổi danh với khả năng mê hoặc lòng người, thứ con cáo lông loang lổ kia mang về rõ ràng là một con hồ ly đực cấp cao, có hẳn chín cái đuôi, đúng là dòng dõi quý tộc của loài hồ ly! Nếu hắn hóa thành hình người cưỡi lên người ta thì...chậc chậc.
Chẳng mấy chốc, ta trở thành trò cười lớn nhất của cả Kinh Thành.
Chỉ vì hắn từ hôn với ta để cưới người muội muội vốn dĩ vô danh tiểu tốt của ta.
Từ hôn với đích nữ để cưới thứ nữ, đó là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một tiểu thư của gia đình danh gia vọng tộc.
Thế nhưng, ta chẳng hề bận tâm, thậm chí còn muốn bật cười!
Sống lại một đời, ta thật sự muốn xem nàng ta còn có thể dậy sóng thế nào...
Hắn, bị, ban, hôn,!Hơn nữa vẫn là đương kim Thánh Thượng sủng ái nhất Cửu công chúa —— Hộ Quốc công chúa Tống Tương Tuyết! Này muốn đổi làm thường nhân, lúc này chỉ sợ sớm đã mừng rỡ như điên!Chính là đối với Mạc Thủy Hàn tới nói, này lại là tràng tai nạn! Vì cái gì? Bởi vì này “Hắn” phi bỉ “Nàng” a! Mạc Thủy Hàn nàng căn bản là không phải cái nam nhi thân, lại như thế nào có thể cùng công chúa “Động phòng hoa chúc” đâu?
Tống Tương Tuyết thân là Đại Kính triều “Đệ nhất mỹ nhân”, lại là cao cao tại thượng, nhất chịu thánh sủng Cửu công chúa, bao nhiêu người đối nàng tha thiết ước mơ? Chính là tân khoa Trạng Nguyên Mạc Thủy Hàn, cư nhiên không thức thời, dám can đảm đương, triều, cự, hôn!
Tống Tương Tuyết nổi giận, ngón tay ngọc duỗi ra: Lại cứ muốn Mạc Thủy Hàn đương nàng phò mã! Cứ như vậy, Cửu công chúa nàng tự mình cho chính mình tuyển cái —— nữ, phụ, mã! Mạc Thủy Hàn thân phụ huyết hải thâm thù, không thể không nữ giả nam trang vào kinh khoa khảo, thật vất vả khảo đến Trạng Nguyên, lại bị Thánh Thượng một đạo thánh tứ hôn thánh chỉ cấp tạp ngốc!
Hôm sau, Cửu công chúa vì thắng được phò mã tâm ý chiêu số tần ra, mà Mạc Thủy Hàn vì che giấu chính mình bí mật không thể không căng da đầu “Ứng chiến”, hai người các hoài tâm tư, đấu trí đấu dũng, lệnh người không biết nên khóc hay cười.
Mà ở một loạt phu thê đại tác chiến trong quá trình, Cửu công chúa đào tim đào phổi dần dần hòa tan Mạc Thủy Hàn trong lòng hàn băng, chính là đối mặt chính mình kinh thiên bí mật, cùng với toàn trấn một ngàn hơn tánh mạng oan khuất, lại không thể không thu hồi tâm tư.
Chính là trong lời đồn điêu ngoa tùy hứng, thâm chịu sủng ái Cửu công chúa, là tốt như vậy tống cổ sao?aa Một câu tóm tắt: Công chúa gả cho cái nữ phò mã. Lập ý: Tình yêu không có giới tính, chỉ xem người đúng hay không.
Nhưng ta chỉ là con gái của một ngư dân, vị trí Quý phi này ta ngồi không vững. Vì vậy sau lễ sắc phong, Hoàng đế Cao Thành đã ở lại Tiêu Phòng điện suốt hơn một tháng, cuối cùng cũng khiến ta mang thai long chủng.
Tiết Thường Khiết ghen tị đến mù quáng, lỡ tay làm bị thương mắt trái của ta, nhưng Hoàng thượng lại không phân biệt phải trái muốn đánh chết ta...
Từ đó ta đã nhìn thấu nhiều chuyện trong hậu cung, kể cả tấm lòng của Đế vương...
Tạ Trì muốn phế bỏ ta khỏi ngôi Hoàng hậu, để nhường chỗ cho quý phi mà hắn yêu thương. Nhưng hắn luôn đau đầu vì không tìm ra được lỗi lầm nào của ta.
Thế là hắn ngầm đồng ý để quý phi tìm một nam nhân có năm phần giống hắn, trà trộn vào cung để mê hoặc ta, hòng vu cáo ta tội ô uế hậu cung, khiến ta rơi vào cảnh thân bại danh liệt.
Ta cùng hắn thành thân đã nhiều năm, luôn tận tâm tận lực, quán xuyến hậu cung, lo liệu mọi việc chu toàn, ai ai cũng ca tụng ta là một Hoàng hậu hiền đức. Nhưng trái tim của Tạ Trì, ta mãi chẳng thể nào sưởi ấm.
Lần này, ta chọn làm theo ý hắn. Ta từ bỏ ngôi vị, xuất cung, nhường đường cho bọn họ.
Ta mang theo sính lễ của mình, gia nhân, thuộc hạ, sự ủng hộ của cả gia tộc họ Giang, cùng với nam nhân kia. Sau đó, lạnh lùng đứng nhìn Tạ Trì sống trong cảnh rối ren hỗn loạn, ngai vàng thì lung lay sắp đổ.
Cuối cùng, hắn cũng nhận ra giá trị của ta, đôi mắt đỏ hoe, lần đầu tiên lộ ra dáng vẻ thấp hèn, hoang mang như thế:
"A Thiền, ta hình như… đã hối hận rồi."
Người "nam sủng" mà hắn chính tay đưa cho ta bây giờ đang đan tay cùng ta, chắn trước mặt ta, bật cười đầy đắc ý:
"Đa tạ hoàng đệ đã nhường chỗ. Tiếc rằng, vị trí phu quân này, ngươi không thể lấy lại được nữa rồi."
Tác giả: Bạch Thái Thái
Thể loại: cổ đại, tình cảm, tình cảm gia đình, chữa lành, cứu rỗi
—————————
Giới thiệu:
Ca ca ta dùng tiền bán đất của gia đình dành dụm để huynh ấy đi học, mua về một tẩu tẩu yếu ớt.
Nàng ấy ăn cháo thì bị nôn ra m//áu, mặc quần áo vải thô thì cánh tay nổi mẩn đỏ.
Người trong làng đều nói nhà ta cưới phải một kẻ vô dụng.
Nhưng sau này, nàng ấy buôn bán kiếm được nhiều tiền, còn lén nấu canh ba ba bổ dưỡng cho ca ca ta uống.
Nàng ấy là tẩu tẩu tốt nhất trên thế gian này.
Từ nhỏ, ta đã được dạy dỗ phải điềm đạm, đoan chính, để trở thành tấm gương cho các đệ muội noi theo.
Thế nhưng, vị hôn phu của ta lại bị đích muội cướp mất, muội ấy là người luôn tỏ ra ngây thơ và đáng yêu.
Các đệ đệ chẳng hề nhớ đến công lao của ta, chỉ biết trách ta quá nghiêm khắc.
Ngay cả phụ mẫu cũng chỉ coi ta như công cụ làm đẹp gia môn, một lòng thiên vị đích muội.
Trước cảnh tượng ấy, ta quyết định buông tay, không còn can dự vào bất kỳ việc gì trong phủ nữa.
Mặc cho họ xoay vần trong những chuyện vụn vặt, dần dần tan rã, không còn chút tình cảm ấm áp nào như trước.
Ngay cả đích muội vừa ngây thơ vừa đáng yêu ấy, khi mất đi sự hỗ trợ của ta, cũng chẳng còn là bảo bối trong mắt họ nữa.
Cuối cùng, huynh trưởng đã trưởng thành, phong thái tựa trời quang sau mưa, đỗ đạt trạng nguyên vinh hiển.
Muội muội cũng lớn lên với dung nhan đoan trang, nho nhã lễ độ, khí chất rạng ngời.
Ta vốn tưởng rằng có thể an tâm dựa vào hai đứa con này để làm một quả phụ trẻ đẹp, vô lo vô nghĩ.
Cho đến đêm ấy, khi đứng bên ngoài phòng huynh trưởng, ta bất ngờ nghe thấy tiếng thở dồn dập đầy kiềm chế vọng ra.
"Tiểu nương..."
Quá kinh hoàng, ta vội vàng trốn sang chỗ muội muội.
Thiếu nữ ấy tựa như còn đắm chìm trong giấc mộng, dung nhan phảng phất vẻ uể oải, tà áo khẽ tuột xuống, lộ vẻ quyến rũ như sương mờ lúc bình minh.
Nàng kéo ta vào lòng, nhẹ nhàng trấn an, mà ta lại chẳng để ý đến bức họa mỹ nhân yêu kiều, quyến rũ đến mức rực rỡ treo ở góc giường kia.
Nàng rao giảng về sự bình đẳng, mở trường nữ học, trong đầu dường như có vô vàn ý tưởng mới lạ.
Thái hậu khi nghe tin, chỉ cười nhạt:
"Ồ, thật giống ngươi khi vừa xuyên không đến."
Ta khiêm tốn cúi đầu, đáp: "Phải."
Phải, nhưng cũng không phải.
Khi mới đến đây, ta còn rực rỡ hơn nàng nhiều.
Nhưng bây giờ, ta chỉ là một cung nữ già nua, vô danh giữa chốn thâm cung.
Tinh tú điểm mắt khuôn trăng đầy, ham tiền ham quyền ham sắc xuân, hồng trần đón đưa.
Một ngày kia gió trăng lung lay, ngã nhào.
Đường đi không nổi nữa ca ca, cai sắc.
Xuỵt, đừng khuyên.
*
Giải thích tên truyện: “Hành bất đắc dã ca ca” là một thành ngữ cổ của Trung Quốc, chỉ đường đi gian nan, lấy ý từ bài thơ “Cầm ngôn” của Khưu Tuấn thời Minh. Trong nguyên gốc, “ca ca” là từ tượng thanh mô phỏng tiếng chim đa đa kêu, được người xưa trữ tình hóa thành một hình ảnh thơ thay cho tiếng lòng than thở vì đường khó đi, đồng thời biểu đạt nỗi buồn ly biệt với người thân. Nhưng đặt vào bối cảnh truyện thì “ca ca” trong tên truyện có nghĩa là “anh trai”.
Chú thích tên các hồi: Tên 4 hồi đầu là những câu thơ tác giả nhặt từ bài Trường Can hành kỳ 1 của Lý Bạch, tên hồi cuối do tác giả tự đặt, tất cả đều do người dịch tự dịch.
*
Cảnh báo của người dịch:
– Truyện RẤT nhiều mìn, nhưng không phải incest gì đâu nha.
– Đừng đọc truyện với tâm thế đọc ngôn tình, sảng văn, giải trí, ngọt sủng, nam thanh nữ tú sạch tâm sạch thân đẹp đẽ nên thơ, bla bla… sốc văn hóa đấy.
Nàng tên là Tô Mạn Thù.
Chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười của nàng cũng đủ khiến hắn say mê đến mức nguyện hiến dâng cả sinh mệnh.
Nhưng Hoàng thượng đã ban hôn, và ta lại trở thành thê tử của hắn.
Ngày thành thân, nàng khoác trên mình bộ hồng y lộng lẫy, tự tin bước vào đại sảnh.
"Thẩm lang thương ta nhất!"
"Chàng từng nói rằng không thể cưới ta là điều tiếc nuối lớn nhất đời của chàng, giờ ta cũng xem như đã gả cho chàng rồi."
Nét mặt nàng ngập tràn kiêu hãnh.
Ta chỉ bình thản vén khăn voan, khẽ gật đầu về phía người đứng dưới sảnh.
Trong thoáng chốc, hai nhóm thị vệ lập tức xông vào, chia làm hai đội.
Chúng nhanh chóng bắt giữ cả hai người, khóa chặt tay. Kéo hai người lại gần nhau, ấn đầu xuống.
Cử hành nghi lễ bái đường.
Nếu đã tiếc nuối đến vậy thì ta sẽ giúp các ngươi viên mãn.
Khi biết tin, ta không khỏi cười thầm trong bụng: Suốt mười tám năm qua, họ Tô kia, lần này ta chính là người thắng đấy.
Thể loại: Cổ Đại, Linh dị.
Số chương: 31 chương + 1 ngoại truyện
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Giới thiệu
Thịnh Đường, Trường An, trăm quỷ dạ hành, ngàn yêu phục tụ.
Trên phố Tây thị, nơi giao nhau giữa hai giới âm dương, có một tòa Phiêu Miểu Các thần bí hư vô.
Trong Phiêu Miểu Các, buôn bán đủ các món kỳ trân dị bảo, thất tình lục dục.
Là nơi mà người, yêu, quỷ, thần tới lui.
Phiêu Miểu Các ở đâu?
Người vô duyên, đi lướt qua cũng khó thấy.
Người có duyên, ngàn dặm đến tìm.
Vì sao thế gian phải có Phiêu Miểu Các?
Vì chúng sinh có dục vọng, nên thế gian mới có Phiêu Miểu Các.
Nhân vật chính:
Nguyên Diệu, thư sinh nghèo túng tính cách thuần lương, nhát gan nhưng luôn gặp yêu quái.
Nguyên Diệu vì đi thi mà đến chỗ người thân ở Trường An, lần đầu bước vào Phiêu Miểu Các, hắn vô tình làm bể các loại kỳ trân dị bảo, hắn nghèo đến mức chỉ còn lại có hai mươi văn tiền, bị lừa gạt ký khế ước bán thân, trở thành nô bộc của Phiêu Miểu Các, từ đó về sau đi theo Bạch Cơ chứng kiến muôn màu muôn vẻ của chúng sinh.
Bạch Cơ, chủ nhân Phiêu Miểu các, là mỹ nhân nhưng lại không phải người.
Thân phận thần bí, một người không nổi bật như nàng, từ khi chúng sinh có ấn tượng tới nay, đã kinh doanh Phiêu Miểu Các, bán đủ các kỳ trân dị bảo.
Đối với nàng mà nói, ý nghĩa duy nhất ba ngàn năm qua đối với nàng, là chờ chúng sinh tới mua "Dục vọng", tập hợp đủ "Nhân quả" bằng với cát sông Hằng...
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Giới thiệu
Thịnh Đường, Trường An, trăm quỷ dạ hành, ngàn yêu phục tụ.
Trên phố Tây thị, nơi giao nhau giữa hai giới âm dương, có một tòa Phiêu Miểu Các thần bí hư vô.
Trong Phiêu Miểu Các, buôn bán đủ các món kỳ trân dị bảo, thất tình lục dục.
Là nơi mà người, yêu, quỷ, thần tới lui.
Phiêu Miểu Các ở đâu?
Người vô duyên, đi lướt qua cũng khó thấy.
Người có duyên, ngàn dặm đến tìm.
Vì sao thế gian phải có Phiêu Miểu Các?
Vì chúng sinh có dục vọng, nên thế gian mới có Phiêu Miểu Các.
Nhân vật chính:
Nguyên Diệu, thư sinh nghèo túng tính cách thuần lương, nhát gan nhưng luôn gặp yêu quái.
Nguyên Diệu vì đi thi mà đến chỗ người thân ở Trường An, lần đầu bước vào Phiêu Miểu Các, hắn vô tình làm bể các loại kỳ trân dị bảo, hắn nghèo đến mức chỉ còn lại có hai mươi văn tiền, bị lừa gạt ký khế ước bán thân, trở thành nô bộc của Phiêu Miểu Các, từ đó về sau đi theo Bạch Cơ chứng kiến muôn màu muôn vẻ của chúng sinh.
Bạch Cơ, chủ nhân Phiêu Miểu các, là mỹ nhân nhưng lại không phải người.
Thân phận thần bí, một người không nổi bật như nàng, từ khi chúng sinh có ấn tượng tới nay, đã kinh doanh Phiêu Miểu Các, bán đủ các kỳ trân dị bảo.
Đối với nàng mà nói, ý nghĩa duy nhất ba ngàn năm qua đối với nàng, là chờ chúng sinh tới mua "Dục vọng", tập hợp đủ "Nhân quả" bằng với cát sông Hằng...
Trong truyện, Trì Am có một người bạn trai làm tổng tài và có dục vọng mạnh mẽ. Mỗi ngày, cô phải chiến đấu để chia tay anh ta. Nhưng trước khi cô có thể làm điều đó, cô đã xuyên không đến một thế giới khác. Khi xuyên nhanh từ thế giới này sang thế giới khác, cô bị người đàn ông kia nhốt vào phòng tối.
Cuộc sống thường ngày của họ trong thế giới xuyên nhanh là nam chính phụ trách phát bệnh và nhốt cô vào phòng tối, trong khi nữ chính phụ trách vuốt lông và cố gắng để không bị nhốt vào phòng tối. Trì Am cảm thấy vô cùng chán nản và lo lắng khi nghe tin nam chính mà cô từng công lược cũng đang muốn công lược cô.
Tác phẩm này có lưu ý cho độc giả rằng bốn chương đầu không được hay lắm, nhưng đằng sau đó là cảnh đẹp. Ngoài ra, nó cũng được ghi rõ rằng truyện là dạng Mary Sue sảng ngọt, hữu cơ, vui là chính. Đọc truyện này, bạn cũng có thể thả trôi bản thân, thô bạo và làm dâu trăm họ là chuyện bình thường. Và cuối cùng, đôi mắt của nam chính là màu tím do anh ta là người ma tộc trong "Nghịch Chuyển Tiên Đồ".
Ngày đầu tiên, ta gặp một đứa bé ăn mày đói lả, không nơi nương tựa, ta mang về chăm sóc cẩn thận.
Ngày thứ mười, trước cửa có thêm một bé gái mặt mũi tím tái vì lạnh, ta mang về, lại nuôi thêm một đứa.
Tháng đầu tiên, trước quán xuất hiện một tiểu công tử phong thái đường hoàng, lễ phép, ta lại suy tính, làm thế nào để mang người ta về nuôi.
Bỗng dưng một chàng trai tuấn tú như từ trên trời rơi xuống, mặt mày sa sầm, nghiến răng nghiến lợi nói với ta: “Kẻnày không thể nuôi."
Ta rụt rè nói: "Thiếp nấu ăn rất ngon, có thể nuôi cả chàng không..."
Khi đèn hoa vừa chớm sáng, Giang Nghiệt đưa tay ra, lòng bàn tay ấm áp chạm vào gò má ta.
“Nàng thích Hứa Ninh Chu đến như vậy, cớ sao vẫn còn ở bên ta?”
Ta mở to đôi mắt, nở nụ cười nhàn nhạt không chút vướng bận.
“Vì ngươi có tiền.”
Chuyển ngữ: SAC
Designer: Delina La Rosée
Tag: Chữa lành - cứu rỗi, Cổ đại, Cưng chiều, HE, Huyền Huyễn, Linh dị thần quái, Ngôn Tình, Ngọt, Nhân thú, Tiên hiệp/ Tu tiên, Yêu thầm, Mỹ nhân ngư (Nam/Nữ),
Tổng số chương: 51
Giới thiệu
Phiền não lớn nhất của Cố Nhàn Ảnh chính là... Người cá nhỏ bé nhà nàng quá thẹn thùng.
Mỗi lần hôn một cái cũng bị dọa sợ đến mức mọc ra đuôi cá thì phải làm sao đây?
CP: Cố Nhàn Ảnh x Hoa Ly (Lưu manh giả dạng nghiêm trang x Người cá mềm mại xinh đẹp)
Nhà chồng đem ta bán cho một gia đình khác để sinh con nối dõi.
Khi mang thai được bốn tháng, bỗng có một đám người đông đúc kéo đến trước cửa, muốn dẫn ta đi.
Họ nói rằng ta là thiên kim thất lạc của phủ Thừa tướng.
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, HE, Gia Đình, Điền Văn
Team dịch: Xoăn dịch truyện
Giới thiệu:
(Dành cho ai ưng bộ "Nàng ấy là Văn Thanh" ^^)
Vào mùa xuân, gió xuân mang theo cái lạnh rét buốt của núi non.
Hoàng đế còn nhỏ, Đại tư mã Yến Ôn nắm giữ toàn bộ quyền lực triều đình.
Nghe đồn rằng Đại tư mã chính là khách trong màn của Hoàng thái hậu.
Ta mỉm cười, vậy người đang nằm trên giường ta lúc này là ai?
Khi ta gả cho hắn, người ngoài đều nói ta không xứng với hắn. Đến lúc hòa ly, họ lại nói ta không chịu nổi tịch mịch mà hồng hạnh xuất tường*.
(*) Hồng hạnh xuất tường: ám chỉ người ngoại tình
Ta chỉ cười mà không nói gì. Dưỡng một con chó còn biết phải chọn con ưa nhìn, huống chi là chọn tình lang?
[...]
Cha thường ngày rất ít khi nghiêm túc với ta, nhưng đêm đó ông uống một trận, ngồi trên giường, ngắm nghía cây trâm bạc đơn giản trong tay, ngắm xong lại lấy khăn lau đi lau lại.
Ông đi đâu cũng mang theo cây trâm bạc này.
Cây trâm có kiểu dáng rất đơn giản, đầu trâm là một đám mây, trong tên của mẹ ta có chữ "Vân".
Cây trâm này là của mẹ ta, bà không để lại gì cho ta, nhưng lại để lại cây trâm này cho cha.
Ta không biết đó là lòng từ bi hay tàn nhẫn, đã đi rồi thì không nên để lại chút kỷ niệm nào cho cha mới phải.
"A Thời, Tử Kỳ là một đứa trẻ tốt, mẹ con ở dưới suối vàng biết được cũng sẽ yên tâm. Con đi ngủ đi! Cha muốn nói chuyện với mẹ con một lúc."
Đêm đó đèn trong phòng cha không tắt suốt đêm, sáng hôm sau ta thấy cha, tuy có vẻ mệt mỏi nhưng tinh thần rất tốt.
Ta muốn biết, ông đã nói gì với một người đã khuất, có thể nói gì với một người đã khuất?
Sao cha có thể yêu một người không chút oán hận như vậy?
Lúc đó ta còn nhỏ, tự cho rằng tình yêu chẳng phải là mỗi ngày ngọt ngào bên nhau, cùng nhau trải qua những ngày tháng dầu muối gạo mắm, cùng nhau đến già sao.
Sau này khi ta lớn lên, ta mới hiểu cha, hiểu mẹ.
Hóa ra tình yêu là một cuộc tu hành chỉ có một người, có người mệt mỏi sẽ bỏ dở giữa chừng, có người lại cố gắng đi đến cuối cùng.
Đến khi cuối cùng, người ta yêu hoặc vẫn còn đó, hoặc đã rẽ sang đường khác, hoặc chỉ còn lại một mình.
Nhưng đã gọi là tu hành, thì không tính toán được mất thành bại.
Tóm lại, yêu là đủ.
Không cần nói không oán không hận, nếu có thật, thời gian cũng sẽ làm phai mờ mọi thứ.
Ta hỏi cha tình yêu là gì?
Cha nói con yêu thế nào thì tình yêu là thế đó, của người khác không giống của con.
Đúng là không giống, nhưng có một điểm luôn giống nhau.
Người ta đã yêu, hoặc đang yêu, là không thể thay thế, không thể thiếu, người đó khiến ta nếm trải đủ vị ngọt đắng của đời người, chỉ để ký ức không nhạt nhòa.
Những năm không có Yến Ôn, ta dùng những ký ức đó để bao bọc chính mình.
Ta biết, hắn yêu ta như ta yêu hắn.
Chúng ta không phải không yêu, chỉ là yêu quá nhiều.
[...]