Zhihu
41 Truyện
Sắp xếp theo
8.4
Tác Giả: Zhihu
Thể Loại: Đoản Văn, Ngôn Tình, Trọng Sinh
Dịch: Nhân Mã Hoa Cát
Trước ngày thi tuyển sinh đại học, người bạn thân nhất của tôi đã gọi điện cho tôi để nhờ giúp đỡ.
Tôi lo lắng cho sự an toàn của cô ta nên vừa cúp máy cái là tôi lập tức chạy tới.
Tôi lớn tiếng cảnh cáo đối phương tránh xa người bạn thân của tôi ra.
Nào ngờ, cô ta lại lật lọng và buộc tội tôi là kẻ tọc mạch.
Vì điều này mà tôi bị đối phương ghét bỏ và bị hàng chục tên côn đồ hãam hi@p tập thể trên đường về nhà.
Chưa dừng lại ở đấy, cô bạn đó còn lợi dụng sự nổi tiếng trên mạng và bắt đầu livestream bịa ra những tin đồn không đúng đắn về tôi.
Tóc bố mẹ tôi bạc đi chỉ sau một đêm.
Cuối cùng, hai ông bà quyết định tự tử vì không chịu nổi bạo lực mạng.
Ngược lại, cô bạn kia thì kiếm được rất nhiều tiền nhờ việc tung tin đồn khiêu d@m về tôi.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi được tái sinh vào lúc nhận được cuộc điện thoại từ cô ta.
Thể Loại: Đoản Văn, Ngôn Tình, Trọng Sinh
Dịch: Nhân Mã Hoa Cát
Trước ngày thi tuyển sinh đại học, người bạn thân nhất của tôi đã gọi điện cho tôi để nhờ giúp đỡ.
Tôi lo lắng cho sự an toàn của cô ta nên vừa cúp máy cái là tôi lập tức chạy tới.
Tôi lớn tiếng cảnh cáo đối phương tránh xa người bạn thân của tôi ra.
Nào ngờ, cô ta lại lật lọng và buộc tội tôi là kẻ tọc mạch.
Vì điều này mà tôi bị đối phương ghét bỏ và bị hàng chục tên côn đồ hãam hi@p tập thể trên đường về nhà.
Chưa dừng lại ở đấy, cô bạn đó còn lợi dụng sự nổi tiếng trên mạng và bắt đầu livestream bịa ra những tin đồn không đúng đắn về tôi.
Tóc bố mẹ tôi bạc đi chỉ sau một đêm.
Cuối cùng, hai ông bà quyết định tự tử vì không chịu nổi bạo lực mạng.
Ngược lại, cô bạn kia thì kiếm được rất nhiều tiền nhờ việc tung tin đồn khiêu d@m về tôi.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi được tái sinh vào lúc nhận được cuộc điện thoại từ cô ta.
6.9
Giang Diệu là con báo nhỏ đẹp nhất trong tộc thú nhân, nhưng lại phải miễn cưỡng kết kết ước với ta. Hắn thường hay nghịch ngợm cười nói với ta:
‘Ngươi chết rồi thì kết ước sẽ được giải trừ. Vậy khi nào ngươi định đi chết đây?’
Trong một trận hồng thủy, Giang Diệu cứu được bạch nguyệt quang mà hắn luôn tâm niệm, mặc kệ ta bị dòng nước cuốn trôi. Kết ước cuối cùng cũng được giải trừ.
Lần gặp lại, hắn chăm chú nhìn người đàn ông nho nhã, quý phái phía sau ta, ánh mắt u ám hỏi:
‘Ngươi muốn bỏ ta vì hắn sao? Hắn tốt hơn ta ở điểm nào?’
Ừm… Có lẽ là vì rắn so với thú nhân khác nhiều thêm một cái gì đó…
‘Ngươi chết rồi thì kết ước sẽ được giải trừ. Vậy khi nào ngươi định đi chết đây?’
Trong một trận hồng thủy, Giang Diệu cứu được bạch nguyệt quang mà hắn luôn tâm niệm, mặc kệ ta bị dòng nước cuốn trôi. Kết ước cuối cùng cũng được giải trừ.
Lần gặp lại, hắn chăm chú nhìn người đàn ông nho nhã, quý phái phía sau ta, ánh mắt u ám hỏi:
‘Ngươi muốn bỏ ta vì hắn sao? Hắn tốt hơn ta ở điểm nào?’
Ừm… Có lẽ là vì rắn so với thú nhân khác nhiều thêm một cái gì đó…
6.1
Sau khi từ biệt phu quân, ta quay về Tây Nhai, tiếp tục bán hoành thánh.
Ngày đầu tiên, ta gặp một đứa bé ăn mày đói lả, không nơi nương tựa, ta mang về chăm sóc cẩn thận.
Ngày thứ mười, trước cửa có thêm một bé gái mặt mũi tím tái vì lạnh, ta mang về, lại nuôi thêm một đứa.
Tháng đầu tiên, trước quán xuất hiện một tiểu công tử phong thái đường hoàng, lễ phép, ta lại suy tính, làm thế nào để mang người ta về nuôi.
Bỗng dưng một chàng trai tuấn tú như từ trên trời rơi xuống, mặt mày sa sầm, nghiến răng nghiến lợi nói với ta: “Kẻnày không thể nuôi."
Ta rụt rè nói: "Thiếp nấu ăn rất ngon, có thể nuôi cả chàng không..."
Ngày đầu tiên, ta gặp một đứa bé ăn mày đói lả, không nơi nương tựa, ta mang về chăm sóc cẩn thận.
Ngày thứ mười, trước cửa có thêm một bé gái mặt mũi tím tái vì lạnh, ta mang về, lại nuôi thêm một đứa.
Tháng đầu tiên, trước quán xuất hiện một tiểu công tử phong thái đường hoàng, lễ phép, ta lại suy tính, làm thế nào để mang người ta về nuôi.
Bỗng dưng một chàng trai tuấn tú như từ trên trời rơi xuống, mặt mày sa sầm, nghiến răng nghiến lợi nói với ta: “Kẻnày không thể nuôi."
Ta rụt rè nói: "Thiếp nấu ăn rất ngon, có thể nuôi cả chàng không..."
3.5
Xuyên qua năm thứ mười tám, cuối cùng ta cũng trở thành một nô tỳ đủ tiêu chuẩn.
Lão phu nhân và Nhị gia cãi nhau, ta ra mặt làm dịu bầu không khí. Ta quỳ trên mặt đất ôm chân Nhị gia, khuyên hắn đừng vì tức giận mà nói những lời không nên.
Nhị gia nhéo cằm ta, cười lạnh:
“Ta biết Tam đệ nhớ thương ngươi, nhưng ta nhất định phải để ngươi làm thiếp của ta, cho dù hắn biết được thì cũng có thể làm gì.”
Đương nhiên Tam gia sẽ không làm gì được Nhị gia. Hắn sẽ chỉ âm thầm giở trò chỉnh chớt ta. Ta là đồ vật của Tam gia, cho dù có chớt cũng không thể bị vấy bẩn.
Ở trong mắt những người này, ta là một nô tỳ, là món đồ chơi mặc cho người ta tranh giành.
Lão phu nhân và Nhị gia cãi nhau, ta ra mặt làm dịu bầu không khí. Ta quỳ trên mặt đất ôm chân Nhị gia, khuyên hắn đừng vì tức giận mà nói những lời không nên.
Nhị gia nhéo cằm ta, cười lạnh:
“Ta biết Tam đệ nhớ thương ngươi, nhưng ta nhất định phải để ngươi làm thiếp của ta, cho dù hắn biết được thì cũng có thể làm gì.”
Đương nhiên Tam gia sẽ không làm gì được Nhị gia. Hắn sẽ chỉ âm thầm giở trò chỉnh chớt ta. Ta là đồ vật của Tam gia, cho dù có chớt cũng không thể bị vấy bẩn.
Ở trong mắt những người này, ta là một nô tỳ, là món đồ chơi mặc cho người ta tranh giành.
7.3
Năm hai mươi tuổi, ta quyết định gả cho Thế tử Hầu phủ, người vẫn luôn theo đuổi ta.
Đêm tân hôn, chúng ta đã thổ lộ tình cảm với nhau.
Ta nói với hắn ta: “Ta không phải người bình thường, nếu chàng cưới ta, cả đời chàng chỉ có thể có ta. Bằng không, ta sẽ khiến chàng sống không bằng chết.”
Thế tử mỉm cười ôm lấy ta: “Xem ra, vi phu đã được định sẵn là sống trăm tuổi rồi.”
Tuy nhiên, chỉ hai năm sau khi thành hôn, Thế tử đã đưa Bạch Nguyệt Quang mất tích nhiều năm của hắn ta trở về Hầu phủ.
Sắc mặt Bạch Nguyệt Quang nhân đạm như cúc, khẳng định nàng ta đến đây không phải là để chia rẽ mà là để gia nhập vào nơi này.
“Ta chinh chiến ở biên giới nhiều năm, thập tử nhất sinh, ta đã nhìn thấu mọi chuyện. Muội muội là người buôn bán làm ăn, có nhiều kinh nghiệm. Lẽ nào không yên tâm ta và Thế tử sao? Hai người chúng ta như huynh đệ vậy.”
Sau đó, ta thờ ơ nhìn Thế tử vì nàng ta mà múa bút trút mực, viết cả một bức tường thơ tình ở chùa Đại Tướng Quốc.
Vì nàng ta, hắn ta đã đào hết số tre xanh mà ban đầu chàng ta vì ta đã trồng, tặng nàng ta cả một vườn hoa rực rỡ đua màu khoe sắc.
Ta cười chết mất, thiết lập hình tượng nhân đạm như cúc chỉ để cho hắn ta hiểu rõ thôi.
___
[ZHIHU] Bạch Nguyệt Quang của Thế tử nhân đạm như cúc(*)
Tác giả: 暖可可
(*) Nhân đạm như cúc: thể hiện sự mong muốn hướng tới sự thanh đạm, tinh khiết như hoa cúc.
Đêm tân hôn, chúng ta đã thổ lộ tình cảm với nhau.
Ta nói với hắn ta: “Ta không phải người bình thường, nếu chàng cưới ta, cả đời chàng chỉ có thể có ta. Bằng không, ta sẽ khiến chàng sống không bằng chết.”
Thế tử mỉm cười ôm lấy ta: “Xem ra, vi phu đã được định sẵn là sống trăm tuổi rồi.”
Tuy nhiên, chỉ hai năm sau khi thành hôn, Thế tử đã đưa Bạch Nguyệt Quang mất tích nhiều năm của hắn ta trở về Hầu phủ.
Sắc mặt Bạch Nguyệt Quang nhân đạm như cúc, khẳng định nàng ta đến đây không phải là để chia rẽ mà là để gia nhập vào nơi này.
“Ta chinh chiến ở biên giới nhiều năm, thập tử nhất sinh, ta đã nhìn thấu mọi chuyện. Muội muội là người buôn bán làm ăn, có nhiều kinh nghiệm. Lẽ nào không yên tâm ta và Thế tử sao? Hai người chúng ta như huynh đệ vậy.”
Sau đó, ta thờ ơ nhìn Thế tử vì nàng ta mà múa bút trút mực, viết cả một bức tường thơ tình ở chùa Đại Tướng Quốc.
Vì nàng ta, hắn ta đã đào hết số tre xanh mà ban đầu chàng ta vì ta đã trồng, tặng nàng ta cả một vườn hoa rực rỡ đua màu khoe sắc.
Ta cười chết mất, thiết lập hình tượng nhân đạm như cúc chỉ để cho hắn ta hiểu rõ thôi.
___
[ZHIHU] Bạch Nguyệt Quang của Thế tử nhân đạm như cúc(*)
Tác giả: 暖可可
(*) Nhân đạm như cúc: thể hiện sự mong muốn hướng tới sự thanh đạm, tinh khiết như hoa cúc.
7.9
Tác giả: 舞九命
Thể loại: yêu thầm, sủng, trâu già gặm cỏ non, HE...
Độ dài: 33c
Edit: Cẩm Mộ Mạt Đào - 坎莫马道
GIỚI THIỆU
Chú của bạn trai tôi đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tại bữa tiệc.
Trước mặt bạn trai, chú ấy chặn tôi trên sân thượng tầng hai của biệt thự, dùng cánh tay lớn bao bọc cả cơ thể tôi lại.
Bạn trai tôi ở dưới nhà đứng nhìn, s ủa như chó đ iên nhưng không bao giờ dám lên trên này.
Anh nới lỏng cà vạt, ôm tôi vào lòng, mỉm cười hỏi:
"Nhìn hắn xem, nhát như ch ó, em thích hắn ở điểm gì?".
Thể loại: yêu thầm, sủng, trâu già gặm cỏ non, HE...
Độ dài: 33c
Edit: Cẩm Mộ Mạt Đào - 坎莫马道
GIỚI THIỆU
Chú của bạn trai tôi đã yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tại bữa tiệc.
Trước mặt bạn trai, chú ấy chặn tôi trên sân thượng tầng hai của biệt thự, dùng cánh tay lớn bao bọc cả cơ thể tôi lại.
Bạn trai tôi ở dưới nhà đứng nhìn, s ủa như chó đ iên nhưng không bao giờ dám lên trên này.
Anh nới lỏng cà vạt, ôm tôi vào lòng, mỉm cười hỏi:
"Nhìn hắn xem, nhát như ch ó, em thích hắn ở điểm gì?".
8.9
Thiếu gia không biết gì về chuyện nam nữ.
Ta đã đích thân dạy hắn.
Từ đó hắn biết mùi vị, bảo ta hầu hạ mỗi đêm.
Nhưng sau khi ta có thai, hắn lại khoe với người khác: “Chẳng qua là người hầu, chơi mà thôi, sau này gia sẽ có nhiều nữ nhân để chơi.”
Lòng ta tràn ngập tuyệt vọng, hoàn toàn biến mất khỏi phủ.
Ba năm sau, gặp nhau nơi phố xá sầm uất.
Hắn nhìn tiểu cô nương có mặt mày tương tự bảy phần.
Giọng run rẩy: “Cha ngươi là ai?”.
Tiểu cô nương ngây thơ nói: “Mẹ ta nói, cha ta bị bệnh lậu, chết từ lâu rồi.”
Ta đã đích thân dạy hắn.
Từ đó hắn biết mùi vị, bảo ta hầu hạ mỗi đêm.
Nhưng sau khi ta có thai, hắn lại khoe với người khác: “Chẳng qua là người hầu, chơi mà thôi, sau này gia sẽ có nhiều nữ nhân để chơi.”
Lòng ta tràn ngập tuyệt vọng, hoàn toàn biến mất khỏi phủ.
Ba năm sau, gặp nhau nơi phố xá sầm uất.
Hắn nhìn tiểu cô nương có mặt mày tương tự bảy phần.
Giọng run rẩy: “Cha ngươi là ai?”.
Tiểu cô nương ngây thơ nói: “Mẹ ta nói, cha ta bị bệnh lậu, chết từ lâu rồi.”
8.7
TÂM NGUYỆN CỦA ANH LÀ GẶP ĐƯỢC EM
Tác giả: 修长腿
Editor: Zangg
———
GIỚI THIỆU
Tôi vô tình bước vào một quán cà phê và tìm thấy cả một bức tường ghi tâm nguyện có tên tôi trên đó.
Tôi xé tờ giấy note đó xuống để nhìn kỹ hơn, và rồi tôi bị cuốn trở về thời trung học cách đây mười năm.
Thì ra ở ngôi trường cấp 3 ô nhục của tôi, thuở còn niên thiếu, khi mà tôi đang mải ngước nhìn về phía người khác thì cũng có một chàng kỵ sĩ thầm lặng thích tôi.
Tác giả: 修长腿
Editor: Zangg
———
GIỚI THIỆU
Tôi vô tình bước vào một quán cà phê và tìm thấy cả một bức tường ghi tâm nguyện có tên tôi trên đó.
Tôi xé tờ giấy note đó xuống để nhìn kỹ hơn, và rồi tôi bị cuốn trở về thời trung học cách đây mười năm.
Thì ra ở ngôi trường cấp 3 ô nhục của tôi, thuở còn niên thiếu, khi mà tôi đang mải ngước nhìn về phía người khác thì cũng có một chàng kỵ sĩ thầm lặng thích tôi.
8.5
NHÓC BIẾN THÁI CỦA ANH
Tác giả: 疯兔子斯基
Tên do editor đặt.
————— Giới thiệu —————
Tôi lén uống nước của cậu ấy, cậu ấy đi từ cửa sau vào, nâng cằm tôi lên, “Thích tôi sao, nhóc biến thái?”
Tôi cúi đầu, cắn răng thừa nhận.
Cậu ấy mỉm cười, cúi đầu hôn tôi, “Tôi vẫn thích môi chạm môi hơn."
Tác giả: 疯兔子斯基
Tên do editor đặt.
————— Giới thiệu —————
Tôi lén uống nước của cậu ấy, cậu ấy đi từ cửa sau vào, nâng cằm tôi lên, “Thích tôi sao, nhóc biến thái?”
Tôi cúi đầu, cắn răng thừa nhận.
Cậu ấy mỉm cười, cúi đầu hôn tôi, “Tôi vẫn thích môi chạm môi hơn."
8.7
NUÔI DƯỠNG NỮ PHỤ
Tác giả: 遂溪木
- ----
Tôi xuyên vào một quyển truyện đạo văn. Tôi không phải là thiên kim thật, cũng chẳng phải là thiên kim giả. Mà chỉ là một bà chủ của quầy bán quà vặt ở cửa thôn. Nữ phụ trong quyển truyện đạo văn này trời sinh độc ác, ý nghĩa tồn tại của cô ấy chính là để bị nữ chính vả mặt.
Thế nhưng tôi đã tận mắt nhìn thấy đứa bé ấy bị các anh trai của mình ấn đầu xuống háng, sủa tiếng chó.
Chỉ vì một miếng củ cải ăn cho no bụng.
Tác giả: 遂溪木
- ----
Tôi xuyên vào một quyển truyện đạo văn. Tôi không phải là thiên kim thật, cũng chẳng phải là thiên kim giả. Mà chỉ là một bà chủ của quầy bán quà vặt ở cửa thôn. Nữ phụ trong quyển truyện đạo văn này trời sinh độc ác, ý nghĩa tồn tại của cô ấy chính là để bị nữ chính vả mặt.
Thế nhưng tôi đã tận mắt nhìn thấy đứa bé ấy bị các anh trai của mình ấn đầu xuống háng, sủa tiếng chó.
Chỉ vì một miếng củ cải ăn cho no bụng.
4
Thể loại: Hiện đại, Ngôn tình, Ngược luyến tàn tâm.
Tác giả: 么么
Dịch bởi: Hũ Mật Ngọt – 蜂蜜罐
Trích đoạn:
Đêm lặng như nước.
19:30, cô làm một bàn thức ăn đầy ắp, anh vẫn chưa trở về.
20:00, cô đã chuẩn bị xong nước tắm cho anh, anh vẫn chưa trở về.
23:00, cô đã ủi phẳng quần áo ngày mai anh mặc, anh vẫn chưa trở về.
23:59, cô ngồi chờ bên bàn thức ăn đã lạnh ngắt trong ngôi nhà trống vắng.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông, anh cuối cùng cũng bước vào cửa nhà trước lúc 24 giờ.
Trước khi kết hôn, cô đã đưa ra giới hạn cuối cùng cho anh, mỗi ngày trước nửa đêm phải trở về nhà, cho nên anh mỗi ngày đều sẽ bước qua cửa nhà vào giây cuối cùng của ngày, tuyệt đối không muộn hơn một giây một phút nào.
Đồng Khiết bước lên trước, giúp anh cởi áo vest ra treo lên giá như mọi ngày, “Cơm đã nấu xong xuôi rồi, em đi hâm nóng lại cho anh. ”Mạc Thiệu Khiêm làm theo đúng trong hợp đồng, hôn vào bên má cô một cái, thần sắc đạm mạc như không, “Mỗi ngày cô làm bộ làm tịch như vậy không thấy mệt à? Biết rõ là tôi sẽ không ăn mà vẫn làm mấy thứ này.”
Nói xong, anh móc từ trong túi áo ra một cái hộp, ném cho cô.
“Cho cô, quà kỷ niệm ba năm kết hôn mà cô muốn đấy.”
“Hôm trước.” Đồng Khiết nói.
“Gì cơ?” Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày.
“Ngày kỷ niệm kết hôn, là hôm trước.”
Mỗi năm anh đều mang quà kỷ niệm ngày cưới về cho cô theo như trong hợp đồng, nhưng năm nào cũng nhớ sai, hơn nữa…
Tất cả đều là thứ cô không thích.
Sao giăng đầy trời, trăng treo lơ lửng.
Nực cười biết bao, người ở trong lòng anh, tên là Đồng Tinh Nguyệt.
Tuy đã kết hôn với cô, nhưng anh luôn dùng rất nhiều phương thức để nhắc nhở cô rằng: Đồng Khiết, cô đã dùng cách đê tiện để có được đoạn hôn nhân này, tôi đồng ý tất cả mọi yêu cầu của cô, nhưng tôi không yêu cô, thậm chí ghê tởm cô.
Có lẽ nỗi đau khổ trong ba năm quá nhiều, Đồng Khiết phát hiện năng lực tiếp nhận của mình đã trở nên vô cùng cao rồi, cô nhận lấy món quà, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Em rất thích món quà này, anh xem quà em chuẩn bị cho anh đi.”
Mạc Thiệu Khiêm vừa nói không cần, giây tiếp theo, Đồng Khiết lại mở lời, kiên định nói: “Em để ở trên bàn, anh nhất định sẽ thích nó.”
Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày, chậm rãi bước đến trước bàn ăn, nhưng lại chỉ nhìn thấy một tờ giấy…
Đơn ly hôn?!
“Mạc Thiệu Khiêm, kỷ niệm tròn ba năm kết hôn vui vẻ.” Đồng Khiết đứng đằng sau lưng anh, nói từng từ từng chữ, “Chúng ta ly hôn đi.”
Trong mắt Mạc Thiệu Khiêm xẹt qua một tia không kiên nhẫn, “Cô lại giở trò mới gì thế, tôi không có sức lực chơi với cô đâu.”
“Anh đi tìm Đồng Tinh Nguyệt đi, từ nay về sau, anh được tự do rồi.”
Tác giả: 么么
Dịch bởi: Hũ Mật Ngọt – 蜂蜜罐
Trích đoạn:
Đêm lặng như nước.
19:30, cô làm một bàn thức ăn đầy ắp, anh vẫn chưa trở về.
20:00, cô đã chuẩn bị xong nước tắm cho anh, anh vẫn chưa trở về.
23:00, cô đã ủi phẳng quần áo ngày mai anh mặc, anh vẫn chưa trở về.
23:59, cô ngồi chờ bên bàn thức ăn đã lạnh ngắt trong ngôi nhà trống vắng.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông, anh cuối cùng cũng bước vào cửa nhà trước lúc 24 giờ.
Trước khi kết hôn, cô đã đưa ra giới hạn cuối cùng cho anh, mỗi ngày trước nửa đêm phải trở về nhà, cho nên anh mỗi ngày đều sẽ bước qua cửa nhà vào giây cuối cùng của ngày, tuyệt đối không muộn hơn một giây một phút nào.
Đồng Khiết bước lên trước, giúp anh cởi áo vest ra treo lên giá như mọi ngày, “Cơm đã nấu xong xuôi rồi, em đi hâm nóng lại cho anh. ”Mạc Thiệu Khiêm làm theo đúng trong hợp đồng, hôn vào bên má cô một cái, thần sắc đạm mạc như không, “Mỗi ngày cô làm bộ làm tịch như vậy không thấy mệt à? Biết rõ là tôi sẽ không ăn mà vẫn làm mấy thứ này.”
Nói xong, anh móc từ trong túi áo ra một cái hộp, ném cho cô.
“Cho cô, quà kỷ niệm ba năm kết hôn mà cô muốn đấy.”
“Hôm trước.” Đồng Khiết nói.
“Gì cơ?” Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày.
“Ngày kỷ niệm kết hôn, là hôm trước.”
Mỗi năm anh đều mang quà kỷ niệm ngày cưới về cho cô theo như trong hợp đồng, nhưng năm nào cũng nhớ sai, hơn nữa…
Tất cả đều là thứ cô không thích.
Sao giăng đầy trời, trăng treo lơ lửng.
Nực cười biết bao, người ở trong lòng anh, tên là Đồng Tinh Nguyệt.
Tuy đã kết hôn với cô, nhưng anh luôn dùng rất nhiều phương thức để nhắc nhở cô rằng: Đồng Khiết, cô đã dùng cách đê tiện để có được đoạn hôn nhân này, tôi đồng ý tất cả mọi yêu cầu của cô, nhưng tôi không yêu cô, thậm chí ghê tởm cô.
Có lẽ nỗi đau khổ trong ba năm quá nhiều, Đồng Khiết phát hiện năng lực tiếp nhận của mình đã trở nên vô cùng cao rồi, cô nhận lấy món quà, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Em rất thích món quà này, anh xem quà em chuẩn bị cho anh đi.”
Mạc Thiệu Khiêm vừa nói không cần, giây tiếp theo, Đồng Khiết lại mở lời, kiên định nói: “Em để ở trên bàn, anh nhất định sẽ thích nó.”
Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày, chậm rãi bước đến trước bàn ăn, nhưng lại chỉ nhìn thấy một tờ giấy…
Đơn ly hôn?!
“Mạc Thiệu Khiêm, kỷ niệm tròn ba năm kết hôn vui vẻ.” Đồng Khiết đứng đằng sau lưng anh, nói từng từ từng chữ, “Chúng ta ly hôn đi.”
Trong mắt Mạc Thiệu Khiêm xẹt qua một tia không kiên nhẫn, “Cô lại giở trò mới gì thế, tôi không có sức lực chơi với cô đâu.”
“Anh đi tìm Đồng Tinh Nguyệt đi, từ nay về sau, anh được tự do rồi.”