Cổ Đại
687 Truyện
Sắp xếp theo
4.8
Phiêu Miểu 7 - Quyển Thần Đô
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Thể loại: Cổ Đại, Linh dị.
Số chương: 38 chương + 2 ngoại truyện
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Giới thiệu
Thịnh Đường, Trường An, trăm quỷ dạ hành, ngàn yêu phục tụ.
Trên phố Tây thị, nơi giao nhau giữa hai giới âm dương, có một tòa Phiêu Miểu Các thần bí hư vô.
Trong Phiêu Miểu Các, buôn bán đủ các món kỳ trân dị bảo, thất tình lục dục.
Là nơi mà người, yêu, quỷ, thần tới lui.
Phiêu Miểu Các ở đâu?
Người vô duyên, đi lướt qua cũng khó thấy.
Người có duyên, ngàn dặm đến tìm.
Vì sao thế gian phải có Phiêu Miểu Các?
Vì chúng sinh có dục vọng, nên thế gian mới có Phiêu Miểu Các.
Nhân vật chính:
Nguyên Diệu, thư sinh nghèo túng tính cách thuần lương, nhát gan nhưng luôn gặp yêu quái.
Nguyên Diệu vì đi thi mà đến chỗ người thân ở Trường An, lần đầu bước vào Phiêu Miểu Các, hắn vô tình làm bể các loại kỳ trân dị bảo, hắn nghèo đến mức chỉ còn lại có hai mươi văn tiền, bị lừa gạt ký khế ước bán thân, trở thành nô bộc của Phiêu Miểu Các, từ đó về sau đi theo Bạch Cơ chứng kiến muôn màu muôn vẻ của chúng sinh.
Bạch Cơ, chủ nhân Phiêu Miểu các, là mỹ nhân nhưng lại không phải người.
Thân phận thần bí, một người không nổi bật như nàng, từ khi chúng sinh có ấn tượng tới nay, đã kinh doanh Phiêu Miểu Các, bán đủ các kỳ trân dị bảo.
Đối với nàng mà nói, ý nghĩa duy nhất ba ngàn năm qua đối với nàng, là chờ chúng sinh tới mua "Dục vọng", tập hợp đủ "Nhân quả" bằng với cát sông Hằng...
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Thể loại: Cổ Đại, Linh dị.
Số chương: 38 chương + 2 ngoại truyện
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Giới thiệu
Thịnh Đường, Trường An, trăm quỷ dạ hành, ngàn yêu phục tụ.
Trên phố Tây thị, nơi giao nhau giữa hai giới âm dương, có một tòa Phiêu Miểu Các thần bí hư vô.
Trong Phiêu Miểu Các, buôn bán đủ các món kỳ trân dị bảo, thất tình lục dục.
Là nơi mà người, yêu, quỷ, thần tới lui.
Phiêu Miểu Các ở đâu?
Người vô duyên, đi lướt qua cũng khó thấy.
Người có duyên, ngàn dặm đến tìm.
Vì sao thế gian phải có Phiêu Miểu Các?
Vì chúng sinh có dục vọng, nên thế gian mới có Phiêu Miểu Các.
Nhân vật chính:
Nguyên Diệu, thư sinh nghèo túng tính cách thuần lương, nhát gan nhưng luôn gặp yêu quái.
Nguyên Diệu vì đi thi mà đến chỗ người thân ở Trường An, lần đầu bước vào Phiêu Miểu Các, hắn vô tình làm bể các loại kỳ trân dị bảo, hắn nghèo đến mức chỉ còn lại có hai mươi văn tiền, bị lừa gạt ký khế ước bán thân, trở thành nô bộc của Phiêu Miểu Các, từ đó về sau đi theo Bạch Cơ chứng kiến muôn màu muôn vẻ của chúng sinh.
Bạch Cơ, chủ nhân Phiêu Miểu các, là mỹ nhân nhưng lại không phải người.
Thân phận thần bí, một người không nổi bật như nàng, từ khi chúng sinh có ấn tượng tới nay, đã kinh doanh Phiêu Miểu Các, bán đủ các kỳ trân dị bảo.
Đối với nàng mà nói, ý nghĩa duy nhất ba ngàn năm qua đối với nàng, là chờ chúng sinh tới mua "Dục vọng", tập hợp đủ "Nhân quả" bằng với cát sông Hằng...
5
Phiêu Miểu 8 - Quyển Già Lam
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Thể loại: Cổ Đại, Linh dị.
Số chương: 38 chương
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Giới thiệu
Thịnh Đường, Trường An, trăm quỷ dạ hành, ngàn yêu phục tụ.
Trên phố Tây thị, nơi giao nhau giữa hai giới âm dương, có một tòa Phiêu Miểu Các thần bí hư vô.
Trong Phiêu Miểu Các, buôn bán đủ các món kỳ trân dị bảo, thất tình lục dục.
Là nơi mà người, yêu, quỷ, thần tới lui.
Phiêu Miểu Các ở đâu?
Người vô duyên, đi lướt qua cũng khó thấy.
Người có duyên, ngàn dặm đến tìm.
Vì sao thế gian phải có Phiêu Miểu Các?
Vì chúng sinh có dục vọng, nên thế gian mới có Phiêu Miểu Các.
Nhân vật chính:
Nguyên Diệu, thư sinh nghèo túng tính cách thuần lương, nhát gan nhưng luôn gặp yêu quái.
Nguyên Diệu vì đi thi mà đến chỗ người thân ở Trường An, lần đầu bước vào Phiêu Miểu Các, hắn vô tình làm bể các loại kỳ trân dị bảo, hắn nghèo đến mức chỉ còn lại có hai mươi văn tiền, bị lừa gạt ký khế ước bán thân, trở thành nô bộc của Phiêu Miểu Các, từ đó về sau đi theo Bạch Cơ chứng kiến muôn màu muôn vẻ của chúng sinh.
Bạch Cơ, chủ nhân Phiêu Miểu các, là mỹ nhân nhưng lại không phải người.
Thân phận thần bí, một người không nổi bật như nàng, từ khi chúng sinh có ấn tượng tới nay, đã kinh doanh Phiêu Miểu Các, bán đủ các kỳ trân dị bảo.
Đối với nàng mà nói, ý nghĩa duy nhất ba ngàn năm qua đối với nàng, là chờ chúng sinh tới mua "Dục vọng", tập hợp đủ "Nhân quả" bằng với cát sông Hằng...
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Thể loại: Cổ Đại, Linh dị.
Số chương: 38 chương
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Giới thiệu
Thịnh Đường, Trường An, trăm quỷ dạ hành, ngàn yêu phục tụ.
Trên phố Tây thị, nơi giao nhau giữa hai giới âm dương, có một tòa Phiêu Miểu Các thần bí hư vô.
Trong Phiêu Miểu Các, buôn bán đủ các món kỳ trân dị bảo, thất tình lục dục.
Là nơi mà người, yêu, quỷ, thần tới lui.
Phiêu Miểu Các ở đâu?
Người vô duyên, đi lướt qua cũng khó thấy.
Người có duyên, ngàn dặm đến tìm.
Vì sao thế gian phải có Phiêu Miểu Các?
Vì chúng sinh có dục vọng, nên thế gian mới có Phiêu Miểu Các.
Nhân vật chính:
Nguyên Diệu, thư sinh nghèo túng tính cách thuần lương, nhát gan nhưng luôn gặp yêu quái.
Nguyên Diệu vì đi thi mà đến chỗ người thân ở Trường An, lần đầu bước vào Phiêu Miểu Các, hắn vô tình làm bể các loại kỳ trân dị bảo, hắn nghèo đến mức chỉ còn lại có hai mươi văn tiền, bị lừa gạt ký khế ước bán thân, trở thành nô bộc của Phiêu Miểu Các, từ đó về sau đi theo Bạch Cơ chứng kiến muôn màu muôn vẻ của chúng sinh.
Bạch Cơ, chủ nhân Phiêu Miểu các, là mỹ nhân nhưng lại không phải người.
Thân phận thần bí, một người không nổi bật như nàng, từ khi chúng sinh có ấn tượng tới nay, đã kinh doanh Phiêu Miểu Các, bán đủ các kỳ trân dị bảo.
Đối với nàng mà nói, ý nghĩa duy nhất ba ngàn năm qua đối với nàng, là chờ chúng sinh tới mua "Dục vọng", tập hợp đủ "Nhân quả" bằng với cát sông Hằng...
4.6
Tên truyện: Như Ý Xuân – Gả cho quyền thần bần hàn.
Tác giả: Chanh Dữ Bạch.
Thể loại: Cổ đại, cưới trước yêu sau, ngọt sủng, cung định hầu tước, góc nhìn nữ chính.
Số chương: 89 chương + 9NT
Trans + beta: Nàng fish.
Giới Thiệu
Tầm Lại là hạ thần được tân đế ưu ái, là con dao sắc nhọn, chỉ đâu đánh đó của tân đế.
Mặc dù tướng mạo trông cực kỳ anh tuấn, nhưng hắn đi đến đâu người người đều cảm thấy nguy hiểm đến đấy.
Mọi người lén đặt cho hắn một cái tên, gọi là ‘Diêm vương mặt ngọc”.
Ngoài mặt, các thế gia đại tộc tỏ ra rất cung kính hắn, nhưng trong lòng lại thầm coi thường hắn xuất thân nghèo hèn.
Một ngày nọ, con dao này đã chém lên phủ Thịnh Lăng hầu.
Sau khi bãi triều, Thịnh Lăng hầu cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa mà đứng trước mặt hắn chửi ầm lên: “Thằng nhãi ngươi chỉ là một con chó điên, có cái gì đáng để tự hào chứ? Dám chọc vào bản hầu, bản hầu sẽ cho ngươi biết tay!”
Tầm Lại hừ lạnh một tiếng, nhìn Thịnh Lăng hầu bằng đôi mắt vô cùng lạnh lẽo.
Hôm sau, Thịnh Lăng hầu nhận được một thánh chỉ, tân đế hứa hôn đích trưởng nữ của ông cho Tầm Lại.
Thịnh Lăng hầu tức đến độ ba ngày không lên triều, tuy nhiên, một tháng sau, đích trưởng nữ Thịnh Lộ Yên vẫn phải vào Tầm phủ.
Thời gian đầu, tất cả mọi người đều thương cảm cho Đại cô nương phủ Thịnh Lăng hầu, vì một đóa hoa yêu kiều như thế mà phải cắm vào một bãi cứt trâu.
Sau này, khi thấy nàng càng ngày càng được yêu chiều, người đến phủ nhờ vả càng lúc càng đông.
Vở kịch nhỏ
Tân đế tổ chức yến tiệc để chiêu đãi trọng thần, Tầm Lại thấy thê tử bưng tới một bát cháo lạnh thì khẽ chau mày, song hắn vẫn đưa tay cầm lấy, uống hết trong vài ngụm.
Thịnh Lộ Yên nhìn ánh mắt của mọi người, chợt nảy ra một ý, nàng bắt đầu lau lệ: “Đại nhân, hôm qua thiếp thân chỉ nói ngài một câu, vậy mà hôm nay đến cháo cũng không thể uống sao?”
Gân xanh trên trán Tầm Lại hơi nảy lên, muốn nói gì đó.
Thịnh Lộ Yên lặng lẽ kéo tay áo và lắc đầu với hắn.
Tầm Lại thở ra một hơi, nghiêm mặt nói: “Nếu còn không nghe lời thì đến cả nước cũng đừng hòng uống!”
Nghe vậy, Thịnh Lộ Yên rưng rưng nước mắt.
Ánh mắt của đám đông lại tràn đầy sự thương cảm.
Sau đó, đã không còn ai đến tìm nàng cầu xin thương tình nữa.
Hướng dẫn đọc:
1. Cưới trước yêu sau.
2.Nữ chính diễn sâu vs nam chính lạnh lùng.
Tác giả: Chanh Dữ Bạch.
Thể loại: Cổ đại, cưới trước yêu sau, ngọt sủng, cung định hầu tước, góc nhìn nữ chính.
Số chương: 89 chương + 9NT
Trans + beta: Nàng fish.
Giới Thiệu
Tầm Lại là hạ thần được tân đế ưu ái, là con dao sắc nhọn, chỉ đâu đánh đó của tân đế.
Mặc dù tướng mạo trông cực kỳ anh tuấn, nhưng hắn đi đến đâu người người đều cảm thấy nguy hiểm đến đấy.
Mọi người lén đặt cho hắn một cái tên, gọi là ‘Diêm vương mặt ngọc”.
Ngoài mặt, các thế gia đại tộc tỏ ra rất cung kính hắn, nhưng trong lòng lại thầm coi thường hắn xuất thân nghèo hèn.
Một ngày nọ, con dao này đã chém lên phủ Thịnh Lăng hầu.
Sau khi bãi triều, Thịnh Lăng hầu cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa mà đứng trước mặt hắn chửi ầm lên: “Thằng nhãi ngươi chỉ là một con chó điên, có cái gì đáng để tự hào chứ? Dám chọc vào bản hầu, bản hầu sẽ cho ngươi biết tay!”
Tầm Lại hừ lạnh một tiếng, nhìn Thịnh Lăng hầu bằng đôi mắt vô cùng lạnh lẽo.
Hôm sau, Thịnh Lăng hầu nhận được một thánh chỉ, tân đế hứa hôn đích trưởng nữ của ông cho Tầm Lại.
Thịnh Lăng hầu tức đến độ ba ngày không lên triều, tuy nhiên, một tháng sau, đích trưởng nữ Thịnh Lộ Yên vẫn phải vào Tầm phủ.
Thời gian đầu, tất cả mọi người đều thương cảm cho Đại cô nương phủ Thịnh Lăng hầu, vì một đóa hoa yêu kiều như thế mà phải cắm vào một bãi cứt trâu.
Sau này, khi thấy nàng càng ngày càng được yêu chiều, người đến phủ nhờ vả càng lúc càng đông.
Vở kịch nhỏ
Tân đế tổ chức yến tiệc để chiêu đãi trọng thần, Tầm Lại thấy thê tử bưng tới một bát cháo lạnh thì khẽ chau mày, song hắn vẫn đưa tay cầm lấy, uống hết trong vài ngụm.
Thịnh Lộ Yên nhìn ánh mắt của mọi người, chợt nảy ra một ý, nàng bắt đầu lau lệ: “Đại nhân, hôm qua thiếp thân chỉ nói ngài một câu, vậy mà hôm nay đến cháo cũng không thể uống sao?”
Gân xanh trên trán Tầm Lại hơi nảy lên, muốn nói gì đó.
Thịnh Lộ Yên lặng lẽ kéo tay áo và lắc đầu với hắn.
Tầm Lại thở ra một hơi, nghiêm mặt nói: “Nếu còn không nghe lời thì đến cả nước cũng đừng hòng uống!”
Nghe vậy, Thịnh Lộ Yên rưng rưng nước mắt.
Ánh mắt của đám đông lại tràn đầy sự thương cảm.
Sau đó, đã không còn ai đến tìm nàng cầu xin thương tình nữa.
Hướng dẫn đọc:
1. Cưới trước yêu sau.
2.Nữ chính diễn sâu vs nam chính lạnh lùng.
4.4
ên phản diện sắp bị hạ gục, vậy mà ta lại xuyên không đến đúng lúc đó và đỡ cho hắn một đòn chí mạng.
Tất cả mọi người, kể cả ta, đều chết lặng.
Thế là xong.
Hắn sống.
Còn ta chết.
Tất cả mọi người, kể cả ta, đều chết lặng.
Thế là xong.
Hắn sống.
Còn ta chết.
4.7
Hệ thống bảo ta đi công lược Ma tôn, ta từ chối.
"Ai thèm làm chó cho tên đàn ông tồi và bạch nguyệt quang của hắn chứ, ta không có khuynh hướng thích bị ngược đãi."
Hệ thống: "Nhiệm vụ thất bại ngươi sẽ chết đấy."
Vài năm sau, quả nhiên ngay lúc ta sắp chết đến nơi, đang cấp bách cần tiền thì lại nhặt được Ma tôn ở ven đường.
Chàng trai trẻ tuấn tú mất trí nhớ nhìn ta, vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Ta là ai? Ngươi là ai?"
Ta ghé sát vào tai hắn, thì thầm như quỷ dữ: "Ta là vị hôn thê của ngươi, ngươi nợ ta rất nhiều tiền, quên rồi sao?"
"Ai thèm làm chó cho tên đàn ông tồi và bạch nguyệt quang của hắn chứ, ta không có khuynh hướng thích bị ngược đãi."
Hệ thống: "Nhiệm vụ thất bại ngươi sẽ chết đấy."
Vài năm sau, quả nhiên ngay lúc ta sắp chết đến nơi, đang cấp bách cần tiền thì lại nhặt được Ma tôn ở ven đường.
Chàng trai trẻ tuấn tú mất trí nhớ nhìn ta, vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Ta là ai? Ngươi là ai?"
Ta ghé sát vào tai hắn, thì thầm như quỷ dữ: "Ta là vị hôn thê của ngươi, ngươi nợ ta rất nhiều tiền, quên rồi sao?"
3.5
Tác giả: Hỉ Dương Dương
Thể loại: Đam Mỹ, Cổ Đại, Hệ Thống, HE, Ngược, Huyền Huyễn, Chữa Lành, Đọc Tâm, Tiên Hiệp, Hư Cấu Kỳ Ảo, Phép Thuật
Team dịch: Cá Mặn Mộng Mơ
Giới thiệu
Ta là một nhân vật nam phụ độc ác, nhiệm vụ của ta là tra tấn nam chính, đẩy hắn khỏi vách đá, giúp hắn thức tỉnh huyết thống.
Sau đó ta tìm nam chính.
Sỉ nhục hắn.
Nam chính: [Sư phụ mắng chửi người khác thật đáng yêu.]
Ta tát hắn.
Nam chính: [Tay sư phụ thật mềm.]
Lấy chân đạp hắn.
Nam chính: [Có thể thêm sức một chút, chân sư phụ thật đẹp...]
Mẹ ơi, nam phụ ác độc này, ta không làm nổi!
Thể loại: Đam Mỹ, Cổ Đại, Hệ Thống, HE, Ngược, Huyền Huyễn, Chữa Lành, Đọc Tâm, Tiên Hiệp, Hư Cấu Kỳ Ảo, Phép Thuật
Team dịch: Cá Mặn Mộng Mơ
Giới thiệu
Ta là một nhân vật nam phụ độc ác, nhiệm vụ của ta là tra tấn nam chính, đẩy hắn khỏi vách đá, giúp hắn thức tỉnh huyết thống.
Sau đó ta tìm nam chính.
Sỉ nhục hắn.
Nam chính: [Sư phụ mắng chửi người khác thật đáng yêu.]
Ta tát hắn.
Nam chính: [Tay sư phụ thật mềm.]
Lấy chân đạp hắn.
Nam chính: [Có thể thêm sức một chút, chân sư phụ thật đẹp...]
Mẹ ơi, nam phụ ác độc này, ta không làm nổi!
4
Ta và Hoàng đế bị sét đánh, từ đó hoán đổi cảm giác với nhau.
Nói đơn giản, là vết thương trên người ta thì hắn lại cảm thấy đau, còn ngược lại, vết thương trên người hắn thì ta sẽ chịu thay. Hắn cho rằng ta ở hậu cung sống trong nhung lụa, có thể đau đến mức nào. Ta thì nghĩ xung quanh hắn toàn cao thủ, làm gì có mấy nguy hiểm.
Nhưng ta bị mẫu thân hắn đánh đòn, hắn phải ôm mông hối hả đến cứu ta. Hắn bị thích khách đá vào chỗ hiểm, ta ôm khoảng không đau đến chớt đi sống lại. Hắn tức giận muốn lật áo ta để nhét đệm bông vào, còn ta thì giơ dao găm, nhìn chằm chằm hạ bộ của hắn với đôi mắt rực lửa. Đại thái giám nhìn thấy, sợ đến mức chạy tán loạn, miệng không ngừng kêu lên: "Điên rồi, điên thật rồi, đều điên hết rồi!"
Nói đơn giản, là vết thương trên người ta thì hắn lại cảm thấy đau, còn ngược lại, vết thương trên người hắn thì ta sẽ chịu thay. Hắn cho rằng ta ở hậu cung sống trong nhung lụa, có thể đau đến mức nào. Ta thì nghĩ xung quanh hắn toàn cao thủ, làm gì có mấy nguy hiểm.
Nhưng ta bị mẫu thân hắn đánh đòn, hắn phải ôm mông hối hả đến cứu ta. Hắn bị thích khách đá vào chỗ hiểm, ta ôm khoảng không đau đến chớt đi sống lại. Hắn tức giận muốn lật áo ta để nhét đệm bông vào, còn ta thì giơ dao găm, nhìn chằm chằm hạ bộ của hắn với đôi mắt rực lửa. Đại thái giám nhìn thấy, sợ đến mức chạy tán loạn, miệng không ngừng kêu lên: "Điên rồi, điên thật rồi, đều điên hết rồi!"
4
Tác giả: Quyển Quyển Miêu
Số chương: 153
Thể loại: đam mỹ, cổ đại, niên hạ, xuyên thư, thanh mai trúc mã, chủ thụ, cung đình, cung đấu, hệ thống, hài, pháo hôi, ấm áp, ôn nhu thụ, bá đạo công, HE.
Nhân vật chính: Tiết Dao (Dao Dao ngốc) x Lục Tiềm (Ninh Vương, Thất hoàng tử/ bé mập mạp)
Các vị hoàng tử Đại Tề:
Đại hoàng tử: Lục Cẩm An
Nhị hoàng tử: Lục Nguyên Chiếu
Tam hoàng tử: Lục Sùng Sơn
Tứ hoàng tử: Lục Khánh Du
Ngũ hoàng tử: Lục Kỳ Duệ
Lục hoàng tử: Lục Tiêu
Thất hoàng tử: Lục Tiềm
Văn án
Tam hoàng tử kế vị không tới hai năm, cũng bởi vì tước phiên, bức Ninh Vương làm phản.
Tiết Dao một buổi tối xem xong quyển truyện nam chủ Long Ngạo Thiên (một tay che trời). Quá trình Ninh Vương nghịch tập báo thù, dù nam chính có tật xấu thù dai lòng dạ hẹp hòi vẫn làm Tiết Dao cảm thấy đặc biệt sảng khoái kêu gào.
Nhưng mà, thời khắc Tiết Dao xuyên vào trong sách chính là lúc bản thân cùng Tam hoàng tử đập nát đồ chơi của Ninh Vương khi còn bé. Liếc mắt nhìn Lục Tiềm khóc lóc, Tiết Dao cảm giác mình sống không tới tập tiếp theo.
Tiết Dao bị tai nạn xuyên vào quyển tiểu thuyết tên là Long Ngạo Thiên (một tay che trời). Nguyên bản nội dung trong sách là quá trình Ninh Vương trả thù làm người xem rất sản khoái. Nhưng mà thời điểm Tiết Dao vào trong sách là thời thơ ấu, Tiết Dao cùng Tam hoàng tử đập nát món đồ chơi ngựa gỗ của Ninh Vương. Vì giữ tính mạng, cứu vãn độ hảo cảm, Tiết Dao bắt đầu tẩy trắng nguyên chủ, làm việc tốt, cũng hóa giải một loạt nguy cơ cho hoàng gia, giúp bách tính. Bởi vậy Tiết Dao được sự tôn trọng của người trong và ngoài triều. Cùng với hệ thống thưởng điểm, Tiết Dao mở ra cuộc sống mới.
Câu chuyện hằng ngày đáng yêu thú vị của các bạn nhỏ. Vai chính khôn khéo lại có tính cách nhút nhát. Văn phong dí dỏm, nội dung thoải mái. Nhiệm vụ chủ yếu của vai chính là chăm sóc một đám trẻ hoàng gia. Sau khi đắn đo qua đi, lần lượt liều mình vì dân vì nước, người tin phục cũng càng nhiều càng thêm kính nể.
Toàn văn sáng ngời tích cực, trừng ác phục thiện, vì bách tính mưu cầu lợi ích, thúc đẩy người làm việc tốt cùng hăm hở tiến lên.
Nội dung tươi sáng khi rảnh rỗi có thể thưởng thức.
Số chương: 153
Thể loại: đam mỹ, cổ đại, niên hạ, xuyên thư, thanh mai trúc mã, chủ thụ, cung đình, cung đấu, hệ thống, hài, pháo hôi, ấm áp, ôn nhu thụ, bá đạo công, HE.
Nhân vật chính: Tiết Dao (Dao Dao ngốc) x Lục Tiềm (Ninh Vương, Thất hoàng tử/ bé mập mạp)
Các vị hoàng tử Đại Tề:
Đại hoàng tử: Lục Cẩm An
Nhị hoàng tử: Lục Nguyên Chiếu
Tam hoàng tử: Lục Sùng Sơn
Tứ hoàng tử: Lục Khánh Du
Ngũ hoàng tử: Lục Kỳ Duệ
Lục hoàng tử: Lục Tiêu
Thất hoàng tử: Lục Tiềm
Văn án
Tam hoàng tử kế vị không tới hai năm, cũng bởi vì tước phiên, bức Ninh Vương làm phản.
Tiết Dao một buổi tối xem xong quyển truyện nam chủ Long Ngạo Thiên (một tay che trời). Quá trình Ninh Vương nghịch tập báo thù, dù nam chính có tật xấu thù dai lòng dạ hẹp hòi vẫn làm Tiết Dao cảm thấy đặc biệt sảng khoái kêu gào.
Nhưng mà, thời khắc Tiết Dao xuyên vào trong sách chính là lúc bản thân cùng Tam hoàng tử đập nát đồ chơi của Ninh Vương khi còn bé. Liếc mắt nhìn Lục Tiềm khóc lóc, Tiết Dao cảm giác mình sống không tới tập tiếp theo.
Tiết Dao bị tai nạn xuyên vào quyển tiểu thuyết tên là Long Ngạo Thiên (một tay che trời). Nguyên bản nội dung trong sách là quá trình Ninh Vương trả thù làm người xem rất sản khoái. Nhưng mà thời điểm Tiết Dao vào trong sách là thời thơ ấu, Tiết Dao cùng Tam hoàng tử đập nát món đồ chơi ngựa gỗ của Ninh Vương. Vì giữ tính mạng, cứu vãn độ hảo cảm, Tiết Dao bắt đầu tẩy trắng nguyên chủ, làm việc tốt, cũng hóa giải một loạt nguy cơ cho hoàng gia, giúp bách tính. Bởi vậy Tiết Dao được sự tôn trọng của người trong và ngoài triều. Cùng với hệ thống thưởng điểm, Tiết Dao mở ra cuộc sống mới.
Câu chuyện hằng ngày đáng yêu thú vị của các bạn nhỏ. Vai chính khôn khéo lại có tính cách nhút nhát. Văn phong dí dỏm, nội dung thoải mái. Nhiệm vụ chủ yếu của vai chính là chăm sóc một đám trẻ hoàng gia. Sau khi đắn đo qua đi, lần lượt liều mình vì dân vì nước, người tin phục cũng càng nhiều càng thêm kính nể.
Toàn văn sáng ngời tích cực, trừng ác phục thiện, vì bách tính mưu cầu lợi ích, thúc đẩy người làm việc tốt cùng hăm hở tiến lên.
Nội dung tươi sáng khi rảnh rỗi có thể thưởng thức.
4.5
Tác giả: Công tử Li
Editor: Hoa Thiên Thanh
Giới thiệu:
"Vương gia, ta cược một gói que cay rằng ngươi sẽ yêu ta." - Vu Triết cười tủm tỉm.
"......" - Thượng Li giả điếc không nghe.
"Vương gia đừng thẹn thùng nữa, tới đây làm chút chuyện ân ái đi nào."
"Người đâu, đuổi cổ hắn ra ngoài!" - Thượng Li nghiến răng nghiến lợi.
Từ đó về sau, ngoài Vương phủ treo lên một tấm biển gỗ -- Cấm Vu tướng quân và chó!
Editor: Hoa Thiên Thanh
Giới thiệu:
"Vương gia, ta cược một gói que cay rằng ngươi sẽ yêu ta." - Vu Triết cười tủm tỉm.
"......" - Thượng Li giả điếc không nghe.
"Vương gia đừng thẹn thùng nữa, tới đây làm chút chuyện ân ái đi nào."
"Người đâu, đuổi cổ hắn ra ngoài!" - Thượng Li nghiến răng nghiến lợi.
Từ đó về sau, ngoài Vương phủ treo lên một tấm biển gỗ -- Cấm Vu tướng quân và chó!
3.6
PHẦN 1 của Trọng Tự
Phò mã của ta là một người vô cùng dịu dàng.
Lúc này, chàng đang cầm thanh trường kiếm dính đầy máu, điềm đạm cúi người che đi tầm mắt ta, sau đó cười dịu dàng nói với hạ nhân: “Là ai gọi điện hạ tới đây?”
Cung nữ thái giám co người run rẩy, không ai dám trả lời, cuối cùng chỉ có một tiểu cung nữ lên tiếng: “… là… là Tưởng công công”
Chàng “à” một tiếng, rồi phân phó cận vệ: “Đưa tới đây”
Ngửi thấy mùi máu tanh phả tới trước mặt, cơ thể ta không ngừng run lên.
Phò mã của ta là một người vô cùng dịu dàng.
Lúc này, chàng đang cầm thanh trường kiếm dính đầy máu, điềm đạm cúi người che đi tầm mắt ta, sau đó cười dịu dàng nói với hạ nhân: “Là ai gọi điện hạ tới đây?”
Cung nữ thái giám co người run rẩy, không ai dám trả lời, cuối cùng chỉ có một tiểu cung nữ lên tiếng: “… là… là Tưởng công công”
Chàng “à” một tiếng, rồi phân phó cận vệ: “Đưa tới đây”
Ngửi thấy mùi máu tanh phả tới trước mặt, cơ thể ta không ngừng run lên.
4
TÊN KHÁC: KIẾP NÀY CÓ NHAU (Phần sau của Ly Nhân Tâm Thượng Ngọc)
Tạ Trọng Tự là công chúa, nhưng sau đó lại có thêm cụm từ "tiền triều" trước địa vị của mình
Bởi vì phò mà của nàng là Tuyên Giác lãnh binh mưu phản, sau đó nàng thành Quý Phi, nhưng không còn tự do nữa, suốt hai năm chỉ quanh quẩn trong Ngọc Cẩm cung.
Người đời phỉ báng nàng, nói nàng là yêu cơ, nói nàng họa thủy, nói vì nàng mà quốc gia không yên.
Nàng bị xem là dư nghiệt, là một mối họa còn tồn tại, thế nhưng vẫn được vinh sủng, đêm đêm còn được thừa hoan sủng ái
Cuối cùng, Tạ Trọng Tự đồng quy vô tận cùng với Tuyên Giác.
Vốn nghĩ cứ thế trở về với cát bụi, thù hận tan biến, nào ngờ nàng sống lại vào năm mười lăm tuổi.
Lúc này, Tuyên giác là quân tử đoan chính, tuấn tú thanh nhã, là kiểu người mà nàng thích nhất.
Nhưng Tạ Trọng Tự chỉ nghĩ trốn được càng xa càng tốt.
Phò mã cái gì chứ!?
Đấu hậu cung, ổn triều đình, dưỡng phủ viện, chẳng mỹ mãn sao?
Tạ Trọng Tự là công chúa, nhưng sau đó lại có thêm cụm từ "tiền triều" trước địa vị của mình
Bởi vì phò mà của nàng là Tuyên Giác lãnh binh mưu phản, sau đó nàng thành Quý Phi, nhưng không còn tự do nữa, suốt hai năm chỉ quanh quẩn trong Ngọc Cẩm cung.
Người đời phỉ báng nàng, nói nàng là yêu cơ, nói nàng họa thủy, nói vì nàng mà quốc gia không yên.
Nàng bị xem là dư nghiệt, là một mối họa còn tồn tại, thế nhưng vẫn được vinh sủng, đêm đêm còn được thừa hoan sủng ái
Cuối cùng, Tạ Trọng Tự đồng quy vô tận cùng với Tuyên Giác.
Vốn nghĩ cứ thế trở về với cát bụi, thù hận tan biến, nào ngờ nàng sống lại vào năm mười lăm tuổi.
Lúc này, Tuyên giác là quân tử đoan chính, tuấn tú thanh nhã, là kiểu người mà nàng thích nhất.
Nhưng Tạ Trọng Tự chỉ nghĩ trốn được càng xa càng tốt.
Phò mã cái gì chứ!?
Đấu hậu cung, ổn triều đình, dưỡng phủ viện, chẳng mỹ mãn sao?
4.1
Năm Khai Phong thứ bốn mươi tám, ta được đón vào Đông Cung, trở thành kế thái tử phi của Quách Cù.
Vị thái tử phi đầu tiên là con gái của một dược thừa trong thái y viện, mẫu thân nói nàng ấy xuất thân thấp hèn, vốn không xứng với ngôi vị thái tử phi, chết vì khó sinh là do nàng không đủ phúc khí, ngồi lên vị trí này bị tổn thọ.
Ta thường tiến cung cùng mẫu thân, có lúc gặp nàng ấy đang hầu hạ thái hậu. Thái hậu không thích nàng, lần nào cũng khiển trách, ta thấy bộ dạng khép nép sợ hãi đó thì trong lòng thầm vui vẻ.
Năm Quách Cù tuyển phi, ta mới tròn mười ba tuổi, mẫu hậu nói thái hậu có ý chọn ta làm thái tử phi, nhưng tuổi ta vẫn còn nhỏ, phải chờ thêm một thời gian nữa, đợi đến lúc Quách Cù đăng cơ, vị trí hoàng hậu thuộc về ai vẫn còn chưa biết được.
Vị thái tử phi đầu tiên là con gái của một dược thừa trong thái y viện, mẫu thân nói nàng ấy xuất thân thấp hèn, vốn không xứng với ngôi vị thái tử phi, chết vì khó sinh là do nàng không đủ phúc khí, ngồi lên vị trí này bị tổn thọ.
Ta thường tiến cung cùng mẫu thân, có lúc gặp nàng ấy đang hầu hạ thái hậu. Thái hậu không thích nàng, lần nào cũng khiển trách, ta thấy bộ dạng khép nép sợ hãi đó thì trong lòng thầm vui vẻ.
Năm Quách Cù tuyển phi, ta mới tròn mười ba tuổi, mẫu hậu nói thái hậu có ý chọn ta làm thái tử phi, nhưng tuổi ta vẫn còn nhỏ, phải chờ thêm một thời gian nữa, đợi đến lúc Quách Cù đăng cơ, vị trí hoàng hậu thuộc về ai vẫn còn chưa biết được.
4.8
Bùi Tiềm đã quên mất ta, chỉ vì đêm trước ngày đón dâu say rượu ngã nhào, mà quên đi người mình muốn thú về làm vợ. Ta tin vào điều đó sao?
Tất nhiên là ta phải đội ơn đội nghĩa mà tin rồi. Hắn đã quên ta, chuyện giữa ta và hắn liền có thể hủy bỏ.
Ta thu thập lại tiền bạc và của hồi môn, vì chưa thể trở về Bác Lăng nên ta tạm thời ở lại Hà Đông.
Nếu không phải a phụ của ta mất sớm, sợ ngay cả cánh cửa của Bùi gia ta cũng không chạm tới nổi.
A phụ của ta vì dùng thuốc cấm nên chết một cách vội vàng. Người ngoài lại cho rằng ông là người anh tuấn kiệt xuất, là một kẻ trí thức chân chính!
Ông vốn chỉ thuộc chi thứ của Thôi thị, nhưng sau khi qua đời không lâu, lại trở thành vinh quang của cả gia tộc.
Trong lúc nhất thời, giá trị của ta cùng với mấy người tỷ muội giống như thủy trướng thuyền cao*, các đại thế gia đều tới ngỏ lời cầu thân. A mẫu thậm chí quên cả việc giả khóc, ngày nào cũng vui vẻ phấn khởi, hết nghênh đón rồi lại tiễn khách.
*thủy trướng thuyền cao: nước lên thì thuyền lên; sự vật phát triển thì những gì tuỳ thuộc vào nó cũng phát triển theo
Thói đời đã điên rồ như vậy, con người cũng điên dại theo.
A mẫu ngàn chọn vạn tuyển, lại chọn cho ta vị nhị lang Bùi Tiềm của gia tộc Bùi thị ở Hà Đông.
Người đời đều truyền nhau rằng hắn là người tiêu sái phiêu dật, tính tình lại phóng túng ngỗ ngược, là kẻ phong lưu đứng đầu Đại Ngụy.
Ta liền nhớ tới a phụ, cả người da thịt trắng bóc lúc nào cũng chạy loạn như một kẻ điên.
Ta có lòng căm thù tới tận xương tủy đối với những kẻ được cho là danh sĩ.*
*danh sĩ: thời xưa chỉ những người rất có danh vọng nhưng không làm quan
Chẳng ngờ rằng, hắn dù có phải thay tên đổi họ cũng không muốn thú ta làm vợ, như vậy rất tốt.
_______________________
Tên truyện được tác giả lấy từ một câu thơ trong bài “Đường Đa Lệnh” của Ngô Văn Anh
Hán Việt:
“Hà xứ hợp thành sầu?
Ly nhân tâm thượng thu.
Túng ba tiêu bất vũ dã sưu sưu.
Đô đạo vãn lương thiên khí hảo,
Hữu minh nguyệt, phạ đăng lâu.
Niên sự mộng trung hưu,
Hoa không yên thủy lưu.
Yến từ quy, khách thượng yêm lưu.
Thùy liễu bất oanh quần đái trú,
Mạn trường thị, hệ hành châu.”
Phỏng dịch:
“Nơi nào kết hợp tình sầu,
Người đi xa vắng lòng đau muôn chiều.
Tiếng buồn vắng gió ba tiêu,
Người khen dễ chịu mát chiều canh thâu.
Có trăng sáng, sợ lên lầu,
Hoa niên năm tháng mộng sầu bấy nay.
Hoa trôi nước chảy khói bay,
Yến về ta vẫn còn đây lỡ làng.
Liễu tơ chẳng quấn áo nàng,
Có chăng vướng vít dây quàng thuyền ta.”
Tất nhiên là ta phải đội ơn đội nghĩa mà tin rồi. Hắn đã quên ta, chuyện giữa ta và hắn liền có thể hủy bỏ.
Ta thu thập lại tiền bạc và của hồi môn, vì chưa thể trở về Bác Lăng nên ta tạm thời ở lại Hà Đông.
Nếu không phải a phụ của ta mất sớm, sợ ngay cả cánh cửa của Bùi gia ta cũng không chạm tới nổi.
A phụ của ta vì dùng thuốc cấm nên chết một cách vội vàng. Người ngoài lại cho rằng ông là người anh tuấn kiệt xuất, là một kẻ trí thức chân chính!
Ông vốn chỉ thuộc chi thứ của Thôi thị, nhưng sau khi qua đời không lâu, lại trở thành vinh quang của cả gia tộc.
Trong lúc nhất thời, giá trị của ta cùng với mấy người tỷ muội giống như thủy trướng thuyền cao*, các đại thế gia đều tới ngỏ lời cầu thân. A mẫu thậm chí quên cả việc giả khóc, ngày nào cũng vui vẻ phấn khởi, hết nghênh đón rồi lại tiễn khách.
*thủy trướng thuyền cao: nước lên thì thuyền lên; sự vật phát triển thì những gì tuỳ thuộc vào nó cũng phát triển theo
Thói đời đã điên rồ như vậy, con người cũng điên dại theo.
A mẫu ngàn chọn vạn tuyển, lại chọn cho ta vị nhị lang Bùi Tiềm của gia tộc Bùi thị ở Hà Đông.
Người đời đều truyền nhau rằng hắn là người tiêu sái phiêu dật, tính tình lại phóng túng ngỗ ngược, là kẻ phong lưu đứng đầu Đại Ngụy.
Ta liền nhớ tới a phụ, cả người da thịt trắng bóc lúc nào cũng chạy loạn như một kẻ điên.
Ta có lòng căm thù tới tận xương tủy đối với những kẻ được cho là danh sĩ.*
*danh sĩ: thời xưa chỉ những người rất có danh vọng nhưng không làm quan
Chẳng ngờ rằng, hắn dù có phải thay tên đổi họ cũng không muốn thú ta làm vợ, như vậy rất tốt.
_______________________
Tên truyện được tác giả lấy từ một câu thơ trong bài “Đường Đa Lệnh” của Ngô Văn Anh
Hán Việt:
“Hà xứ hợp thành sầu?
Ly nhân tâm thượng thu.
Túng ba tiêu bất vũ dã sưu sưu.
Đô đạo vãn lương thiên khí hảo,
Hữu minh nguyệt, phạ đăng lâu.
Niên sự mộng trung hưu,
Hoa không yên thủy lưu.
Yến từ quy, khách thượng yêm lưu.
Thùy liễu bất oanh quần đái trú,
Mạn trường thị, hệ hành châu.”
Phỏng dịch:
“Nơi nào kết hợp tình sầu,
Người đi xa vắng lòng đau muôn chiều.
Tiếng buồn vắng gió ba tiêu,
Người khen dễ chịu mát chiều canh thâu.
Có trăng sáng, sợ lên lầu,
Hoa niên năm tháng mộng sầu bấy nay.
Hoa trôi nước chảy khói bay,
Yến về ta vẫn còn đây lỡ làng.
Liễu tơ chẳng quấn áo nàng,
Có chăng vướng vít dây quàng thuyền ta.”
4.2
Ta là phu nhân hiền lương thục đức nhất kinh thành, mới qua cửa ngày thứ hai, nạp liền chop hu quân bốn thiếp thất.
Một năm qua đi, bốn cái bụng vẫn phẳng lì, yên tĩnh như gà. Ta bỗng nhiên ý thức được: Phu quân của ta, giống như...... Không được......
"Phu quân của ta, giống như...... Không thể......"
Vào lúc giữa trưa, bệnh nhân ở Hồi Xuân Đường đã lui hết rồi.
Ta nhìn về phía Âu Dương đại phu, nhích mông lại gần, xấu hổ nói, "Ngươi nói xem, nếu như có biện pháp nào tốt thì......"
Âu Dương đại phu liếc mắt qua lại, mặt không thay đổi lại gần, xốc áo choàng bên ngoài lên, "Tráng dương tán, năm đồng một gói, hàng thật giá thật già trẻ uống vào cái khác liền."
Ta nghiêm mặt, nhìn qua sau lưng của hắn có bức họa viết rõ ràng "Một lần chuẩn bệnh, trị giá ngàn vàng" nói, "Làm người có lương tâm chút đi."
Ta bỏ ra một ngàn lượng bạc, không phải đến mua thuốc giả.
Âu Dương đại phu vuốt râu, "Dùng xong rồi hãy nói."
Ta sờ sờ cọng tóc mai, một mặt khó xử, dù sao, dựa vào tình hình của phu quân ta hiện tại, khả năng có lẽ phải hợp tác với hắn lâu dài.
Âu Dương đại phu tiên phong đạo cốt, mười phần khinh bỉ nhìn ta, "Phu nhân quần áo hoa lệ, không giống người thiếu chút bạc này."
Ta đương nhiên là không thiếu bạc, mỗi tháng còn có bổng lộc nữa.
Một năm qua đi, bốn cái bụng vẫn phẳng lì, yên tĩnh như gà. Ta bỗng nhiên ý thức được: Phu quân của ta, giống như...... Không được......
"Phu quân của ta, giống như...... Không thể......"
Vào lúc giữa trưa, bệnh nhân ở Hồi Xuân Đường đã lui hết rồi.
Ta nhìn về phía Âu Dương đại phu, nhích mông lại gần, xấu hổ nói, "Ngươi nói xem, nếu như có biện pháp nào tốt thì......"
Âu Dương đại phu liếc mắt qua lại, mặt không thay đổi lại gần, xốc áo choàng bên ngoài lên, "Tráng dương tán, năm đồng một gói, hàng thật giá thật già trẻ uống vào cái khác liền."
Ta nghiêm mặt, nhìn qua sau lưng của hắn có bức họa viết rõ ràng "Một lần chuẩn bệnh, trị giá ngàn vàng" nói, "Làm người có lương tâm chút đi."
Ta bỏ ra một ngàn lượng bạc, không phải đến mua thuốc giả.
Âu Dương đại phu vuốt râu, "Dùng xong rồi hãy nói."
Ta sờ sờ cọng tóc mai, một mặt khó xử, dù sao, dựa vào tình hình của phu quân ta hiện tại, khả năng có lẽ phải hợp tác với hắn lâu dài.
Âu Dương đại phu tiên phong đạo cốt, mười phần khinh bỉ nhìn ta, "Phu nhân quần áo hoa lệ, không giống người thiếu chút bạc này."
Ta đương nhiên là không thiếu bạc, mỗi tháng còn có bổng lộc nữa.
4.2
Ta và Thẩm Trường Dao là phu thê từ thời niên thiếu, ân ái mặn nồng khiến người ngoài phải ghen tị.
Cho đến đêm đó, hắn dụ ta uống một bát canh ngọt, ngày hôm sau ta đã tỉnh dậy trên giường của một người nam nhân xa lạ.
Còn phu quân của ta, khoác áo đỏ, được phong quan cao hiển hách, cưỡi ngựa trắng cưới tiểu thư khuê các.
Lần nữa mở mắt, ta nhìn người nam nhân xa lạ vừa ân ái cùng mình, quấn lấy hắn một cách mập mờ.
Kiếp trước, hắn bất quá chỉ ham muốn thân xác ta, kiếp này trong ánh mắt hắn đều nhuốm dục vọng.
Hắn hỏi ta muốn gì.
Ta nói: "Ta muốn Thẩm Trường Dao ngã từ trên cao xuống, ta muốn hắn tan xương nát thịt"...
Cho đến đêm đó, hắn dụ ta uống một bát canh ngọt, ngày hôm sau ta đã tỉnh dậy trên giường của một người nam nhân xa lạ.
Còn phu quân của ta, khoác áo đỏ, được phong quan cao hiển hách, cưỡi ngựa trắng cưới tiểu thư khuê các.
Lần nữa mở mắt, ta nhìn người nam nhân xa lạ vừa ân ái cùng mình, quấn lấy hắn một cách mập mờ.
Kiếp trước, hắn bất quá chỉ ham muốn thân xác ta, kiếp này trong ánh mắt hắn đều nhuốm dục vọng.
Hắn hỏi ta muốn gì.
Ta nói: "Ta muốn Thẩm Trường Dao ngã từ trên cao xuống, ta muốn hắn tan xương nát thịt"...
4.6
Tên truyện: Theo Đuổi Chim Loan/Trục Loan
Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Cung đình hầu tước, Nhẹ nhàng, Duyên trời tác hợp.
- ----------
Thái tử đương triều chủ mưu soán ngôi, ngày hành hình tuyết rơi dày đặc mịt mù.
Gia tộc Lệ thị nắm quyền triều chính bị liên lụy, cả gia tộc bị đày ải tới tháp Minh Nguyệt cằn cỗi.
Người trong họ Lệ thị khóc lóc động trời, không ngừng chửi mắng người nhà của Thái tử bị phế.
Chỉ có Lệ Tri im lặng không nói gì.
Trên đường lưu đày, khổ cực không thể tả.
Hàng ngày, Lệ Tri tiết kiệm thức ăn, lẳng lặng đưa cho đứa con mồ côi bệnh ngày càng nặng của Thái tử.
Thiếu niên trong sáng thanh thuần như lời đồn, dịu dàng nhã nhặn, có phong thái của bậc bề trên.
Một ngày nọ, Lệ Tri đánh rơi đồ nên quay lại.
Dưới ánh trăng sáng trong, mặt đất mờ sương. Người thiếu niên khôi ngô tuấn tú, mặt vô cảm nhìn mấy con chó hoang cắn nhau.
Giữa những răng nanh xâu xé, là cái màn thầu nàng vừa mới đưa.
*
Một trận chiến tháp Minh Nguyệt chấn động thiên hạ, để thiên hạ biết rằng dòng máu của Thái tử Huệ Nhược Thần vẫn còn đó.
Mấy năm sau, hoàng đế băng hà, trước khi lâm chung đã giải tội cho Thái tử, lệnh cho Hoàng thái tôn kế vị.
Thế gia đại tộc thèm muốn chiếc ghế Hoàng hậu, từng quyển sổ con tấu cầu phong hậu được đưa lên nhưng không thấy hồi âm.
Thuộc hạ tranh đấu vỡ đầu, vị vua mới lại dựa vào lan can nếm vải.
Hôm sau, vật bảo của Hoàng hậu cùng chiếu chỉ phong hậu được đưa tới cung Thanh Loan, hai chân Lệ Tri mềm nhũn, tạ ơn tiếp chỉ dưới sự nâng đỡ của người hầu.
*
Đêm tân hôn của đế hậu, Lệ Tri đỏ bừng mặt, một bàn tay lạnh lẽo vuốt ve má nàng.
Vị vua mới ghé vào tai nàng nhẹ nhàng nói nhỏ:
“Đưa ta đến cực lạc, hoặc xuống địa ngục cùng ta.”
Một câu tóm tắt: Hành trình cạnh tranh của hai người điên.
Dàn ý: Trời không tuyệt đường người.
Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Cung đình hầu tước, Nhẹ nhàng, Duyên trời tác hợp.
- ----------
Thái tử đương triều chủ mưu soán ngôi, ngày hành hình tuyết rơi dày đặc mịt mù.
Gia tộc Lệ thị nắm quyền triều chính bị liên lụy, cả gia tộc bị đày ải tới tháp Minh Nguyệt cằn cỗi.
Người trong họ Lệ thị khóc lóc động trời, không ngừng chửi mắng người nhà của Thái tử bị phế.
Chỉ có Lệ Tri im lặng không nói gì.
Trên đường lưu đày, khổ cực không thể tả.
Hàng ngày, Lệ Tri tiết kiệm thức ăn, lẳng lặng đưa cho đứa con mồ côi bệnh ngày càng nặng của Thái tử.
Thiếu niên trong sáng thanh thuần như lời đồn, dịu dàng nhã nhặn, có phong thái của bậc bề trên.
Một ngày nọ, Lệ Tri đánh rơi đồ nên quay lại.
Dưới ánh trăng sáng trong, mặt đất mờ sương. Người thiếu niên khôi ngô tuấn tú, mặt vô cảm nhìn mấy con chó hoang cắn nhau.
Giữa những răng nanh xâu xé, là cái màn thầu nàng vừa mới đưa.
*
Một trận chiến tháp Minh Nguyệt chấn động thiên hạ, để thiên hạ biết rằng dòng máu của Thái tử Huệ Nhược Thần vẫn còn đó.
Mấy năm sau, hoàng đế băng hà, trước khi lâm chung đã giải tội cho Thái tử, lệnh cho Hoàng thái tôn kế vị.
Thế gia đại tộc thèm muốn chiếc ghế Hoàng hậu, từng quyển sổ con tấu cầu phong hậu được đưa lên nhưng không thấy hồi âm.
Thuộc hạ tranh đấu vỡ đầu, vị vua mới lại dựa vào lan can nếm vải.
Hôm sau, vật bảo của Hoàng hậu cùng chiếu chỉ phong hậu được đưa tới cung Thanh Loan, hai chân Lệ Tri mềm nhũn, tạ ơn tiếp chỉ dưới sự nâng đỡ của người hầu.
*
Đêm tân hôn của đế hậu, Lệ Tri đỏ bừng mặt, một bàn tay lạnh lẽo vuốt ve má nàng.
Vị vua mới ghé vào tai nàng nhẹ nhàng nói nhỏ:
“Đưa ta đến cực lạc, hoặc xuống địa ngục cùng ta.”
Một câu tóm tắt: Hành trình cạnh tranh của hai người điên.
Dàn ý: Trời không tuyệt đường người.
3.2
Tên: Sơ Nguyệt ( Hoàn)
Tác giả: Tứ niên
Editor: Đồng Đồng
Giới thiệu:
Ta là nha hoàn hồi môn của tiểu thư.
Đêm thành hôn đó, ta bị thế tử gia mặc hỉ phục ôm vào thư phòng, cởi váy lụa.
Ta tràn ra giọng nghẹn ngào: "Thế tử, nô tỳ không phải tiểu thư."
Hắn ánh mắt sâu thẳm, tiếng nói khàn khàn: "Sơ Nguyệt, giúp ta sinh một đứa bé."
Một đêm bị hành hạ, ta mới biết được tiểu thư bị bệnh d.ữ, không cách nào sinh con, còn cần máu đầu tim của hài tử làm thuốc dẫn.
Tiểu thư xưa nay vốn cao cao tại thượng, quỳ gối xuống trước mặt nha hoàn bần tiện như ta.
"Sơ Nguyệt ngươi cùng thế tử gia thử thêm vài lần, coi như ta cầu xin ngươi, nhất định phải mang thai cốt nhụ...c của chàng ấy."
Họ coi ta là vò thuốc sống, coi con của ta là dược nhân mà dày vò.
Sau này, ta không chịu đựng nổi nhảy núi t..ự t...ử, lại nghe tin Thế tử gia một đêm bạc trắng đầu, người không ra người, ma không ra ma
Thế tử gia đi...ên rồi…
Tác giả: Tứ niên
Editor: Đồng Đồng
Giới thiệu:
Ta là nha hoàn hồi môn của tiểu thư.
Đêm thành hôn đó, ta bị thế tử gia mặc hỉ phục ôm vào thư phòng, cởi váy lụa.
Ta tràn ra giọng nghẹn ngào: "Thế tử, nô tỳ không phải tiểu thư."
Hắn ánh mắt sâu thẳm, tiếng nói khàn khàn: "Sơ Nguyệt, giúp ta sinh một đứa bé."
Một đêm bị hành hạ, ta mới biết được tiểu thư bị bệnh d.ữ, không cách nào sinh con, còn cần máu đầu tim của hài tử làm thuốc dẫn.
Tiểu thư xưa nay vốn cao cao tại thượng, quỳ gối xuống trước mặt nha hoàn bần tiện như ta.
"Sơ Nguyệt ngươi cùng thế tử gia thử thêm vài lần, coi như ta cầu xin ngươi, nhất định phải mang thai cốt nhụ...c của chàng ấy."
Họ coi ta là vò thuốc sống, coi con của ta là dược nhân mà dày vò.
Sau này, ta không chịu đựng nổi nhảy núi t..ự t...ử, lại nghe tin Thế tử gia một đêm bạc trắng đầu, người không ra người, ma không ra ma
Thế tử gia đi...ên rồi…
5
Năm Cảnh Đức thứ ba, ta vô tình nhặt được một vị binh sĩ lớn tuổi bị thương nằm bên vệ đường.
Đến năm Cảnh Đức thứ mười lăm, phụ mẫu lần lượt qua đời, trong nhà chỉ còn lại ta cùng muội muội yếu ớt, thường xuyên bệnh tật.
Họ hàng như lũ hổ đói, rình rập bên ngoài, bảo rằng nữ nhi thì làm sao gánh vác nổi cơ nghiệp gia tộc, bọn họ ép chúng ta phải giao nộp sản nghiệp của tổ tiên.
Chính vị binh sĩ già ấy đã đứng trước cửa nhà, dũng mãnh đánh đuổi lũ lang sói kia đi.
Đến năm Cảnh Đức thứ mười lăm, phụ mẫu lần lượt qua đời, trong nhà chỉ còn lại ta cùng muội muội yếu ớt, thường xuyên bệnh tật.
Họ hàng như lũ hổ đói, rình rập bên ngoài, bảo rằng nữ nhi thì làm sao gánh vác nổi cơ nghiệp gia tộc, bọn họ ép chúng ta phải giao nộp sản nghiệp của tổ tiên.
Chính vị binh sĩ già ấy đã đứng trước cửa nhà, dũng mãnh đánh đuổi lũ lang sói kia đi.
4.6
Sau khi được chuộc thân từ nhà họ Tống, ta đã mở một tiệm bánh ở phía Tây thành. Mỗi ngày ta nhào bột, hấp bánh, đón khách tiễn khách, cuộc sống yên bình an ổn. Nhưng một đêm mưa gió bão bùng, con trai trưởng của nhà chủ cũ đột nhiên gõ cửa phòng ta trong đêm. Trong lòng hắn, còn ôm một đứa bé gái khoảng ba tuổi.
"An Ý cô nương, gia đình gặp đại biến, tình cảnh nguy cấp, không có ai để gửi gắm tiểu muội, không biết cô nương có thể tạm thời chăm sóc một thời gian không?" Ta chỉ do dự trong khoảnh khắc, liền đáp: "Được." Dù sao, nhà họ Tống đối với ta có ân tái sinh, ta không phải kẻ vô tình vô nghĩa. Sau đó mười năm, ta giữ tiệm bánh, nhìn đứa bé gái lớn lên thành thiếu nữ, chờ đến ngày nhà họ Tống đông sơn tái khởi.
Ta nghĩ, ân tình đã trả hết, đã đến lúc ta nên nghĩ về chuyện chung thân đại sự của mình. Nhưng không ngờ, ngày xem mắt, trưởng tử nhà họ Tống mặc quan phục màu đỏ, ngồi thẳng lưng trong sân nhà ta
"An Ý cô nương, gia đình gặp đại biến, tình cảnh nguy cấp, không có ai để gửi gắm tiểu muội, không biết cô nương có thể tạm thời chăm sóc một thời gian không?" Ta chỉ do dự trong khoảnh khắc, liền đáp: "Được." Dù sao, nhà họ Tống đối với ta có ân tái sinh, ta không phải kẻ vô tình vô nghĩa. Sau đó mười năm, ta giữ tiệm bánh, nhìn đứa bé gái lớn lên thành thiếu nữ, chờ đến ngày nhà họ Tống đông sơn tái khởi.
Ta nghĩ, ân tình đã trả hết, đã đến lúc ta nên nghĩ về chuyện chung thân đại sự của mình. Nhưng không ngờ, ngày xem mắt, trưởng tử nhà họ Tống mặc quan phục màu đỏ, ngồi thẳng lưng trong sân nhà ta
3.6
Cùng tỷ muội thân thiết xuyên không đến thế giới này đã bảy năm.
Nàng mang đến cho ta một tin tốt: Chỉ cần thân xác này chết đi, chúng ta có thể trở về thế giới ban đầu.
Sau khi nói xong lời đó, nàng liền từ trên lầu cao nhảy xuống.
Máu tươi bắn tung tóe trên ống tay áo của phu quân nàng.
Người đàn ông vừa mới trách nàng diễn trò ngay lập tức lộ vẻ mặt đau đớn, lòng như đao cắt.
Còn ta thì vượt qua hắn, nhìn về phía người đang ôm lấy "bạch nguyệt quang" của bọn họ và dịu dàng an ủi nàng ấy.
Người đó chính là phu quân của ta, là đế vương của thiên hạ này.
Ta nghĩ, ta cũng nên về nhà rồi.
Nàng mang đến cho ta một tin tốt: Chỉ cần thân xác này chết đi, chúng ta có thể trở về thế giới ban đầu.
Sau khi nói xong lời đó, nàng liền từ trên lầu cao nhảy xuống.
Máu tươi bắn tung tóe trên ống tay áo của phu quân nàng.
Người đàn ông vừa mới trách nàng diễn trò ngay lập tức lộ vẻ mặt đau đớn, lòng như đao cắt.
Còn ta thì vượt qua hắn, nhìn về phía người đang ôm lấy "bạch nguyệt quang" của bọn họ và dịu dàng an ủi nàng ấy.
Người đó chính là phu quân của ta, là đế vương của thiên hạ này.
Ta nghĩ, ta cũng nên về nhà rồi.
4
Bối Tịnh Sơ xuyên sách, còn ràng buộc với Hệ thống trị quốc.
Nàng còn chưa kịp vui mừng thì đã phát hiện mình xuyên thành công chúa vừa mới sinh ra đã bị mẫu thân ruột Ly miêu tráo Thái Tử.
Mẫu thân Anh phi vì ngôi vị Hoàng Hậu mà tìm một đứa bé trai thay thế nàng.
Cuối cùng, tiểu công chúa lưu lạc thanh lâu, mở ra tình tiết ngược luyến tình thâm với Hoàng tử giả.
Sau khi nàng bị ngược thân ngược tâm tới chết, hoàng tử giả mới hoàn toàn tỉnh ngộ, phát hiện chân tướng.
Bối Tịnh Sơ cạn lời, mắng thầm trong lòng:[Bà muốn hoàng tử thì giả bộ sinh được long phượng thai chẳng phải là được rồi sao? Hà cớ gì phải đưa con ruột của mình ra ngoài?]
Bạo quân: "…" Có phải trẫm nên khen con thông minh không?
Cuối cùng, nàng được cứu, Anh phi bị phế.
Bạo quân cực kỳ cưng chiều đại hoàng tử thông minh tài giỏi,
Bối Tịnh Sơ lải nhải trong lòng:[Ngài cứ cưng chiều hắn đi, hắn chẳng phải con ruột của ngài đâu. Sau khi lên ngôi, hắn sẽ tàn sát hết huynh đệ tỷ muội. Cuối cùng, quốc gia thua trận, cả giang sơn của cha đều bị hắn chơi nát luôn.]
Phụ hoàng bạo quân: "..." Nghe thấy rồi, cảm ơn con.
Bạo quân phiền não thế lực của phiên vương ngày một bành trướng, tiểu công chúa còn đang quấn tã lót phun bong bóng cằn nhằn:[Mau hạ chỉ đi chứ! Chuyện nhỏ như con thỏ này hồi cấp hai có học qua rồi!]
Đế quốc có vũ khí tân tiến nước ta không sánh kịp, tiểu công chúa nhớ lại cách điều chế thuốc nổ trong giờ hóa học:[Một gam Vàng, một gam Nitrat, hai gam Cacbon, quá đơn giản~]
Cuối cùng, triều thần khẩn thiết cầu xin bạo quân lập Thái Tử, bạo quân dắt tay tiểu công chúa nói: “Tịnh Sơ rất được lòng trẫm.”
Bấy giờ, Bối Tịnh Sơ mới nhìn cốt truyện như ngựa hoang thoát cương càng chạy càng xa, nàng đứng trong gió rối bời chẳng hiểu ra làm sao...
Nàng còn chưa kịp vui mừng thì đã phát hiện mình xuyên thành công chúa vừa mới sinh ra đã bị mẫu thân ruột Ly miêu tráo Thái Tử.
Mẫu thân Anh phi vì ngôi vị Hoàng Hậu mà tìm một đứa bé trai thay thế nàng.
Cuối cùng, tiểu công chúa lưu lạc thanh lâu, mở ra tình tiết ngược luyến tình thâm với Hoàng tử giả.
Sau khi nàng bị ngược thân ngược tâm tới chết, hoàng tử giả mới hoàn toàn tỉnh ngộ, phát hiện chân tướng.
Bối Tịnh Sơ cạn lời, mắng thầm trong lòng:[Bà muốn hoàng tử thì giả bộ sinh được long phượng thai chẳng phải là được rồi sao? Hà cớ gì phải đưa con ruột của mình ra ngoài?]
Bạo quân: "…" Có phải trẫm nên khen con thông minh không?
Cuối cùng, nàng được cứu, Anh phi bị phế.
Bạo quân cực kỳ cưng chiều đại hoàng tử thông minh tài giỏi,
Bối Tịnh Sơ lải nhải trong lòng:[Ngài cứ cưng chiều hắn đi, hắn chẳng phải con ruột của ngài đâu. Sau khi lên ngôi, hắn sẽ tàn sát hết huynh đệ tỷ muội. Cuối cùng, quốc gia thua trận, cả giang sơn của cha đều bị hắn chơi nát luôn.]
Phụ hoàng bạo quân: "..." Nghe thấy rồi, cảm ơn con.
Bạo quân phiền não thế lực của phiên vương ngày một bành trướng, tiểu công chúa còn đang quấn tã lót phun bong bóng cằn nhằn:[Mau hạ chỉ đi chứ! Chuyện nhỏ như con thỏ này hồi cấp hai có học qua rồi!]
Đế quốc có vũ khí tân tiến nước ta không sánh kịp, tiểu công chúa nhớ lại cách điều chế thuốc nổ trong giờ hóa học:[Một gam Vàng, một gam Nitrat, hai gam Cacbon, quá đơn giản~]
Cuối cùng, triều thần khẩn thiết cầu xin bạo quân lập Thái Tử, bạo quân dắt tay tiểu công chúa nói: “Tịnh Sơ rất được lòng trẫm.”
Bấy giờ, Bối Tịnh Sơ mới nhìn cốt truyện như ngựa hoang thoát cương càng chạy càng xa, nàng đứng trong gió rối bời chẳng hiểu ra làm sao...
3
Nhậm Khanh Khanh cùng phu quân thành thân ba năm, hiếu kính với phụ mẫu, dưỡng dục hài tử, ngày thường mở cửa hàng bán đậu hũ lấy tiền cho phu quân đọc sách.
Nào biết phu quân của nàng một sớm bay cao, chỉ đón phụ mẫu hắn lên kinh hưởng phúc, còn nàng cùng đứa bé coi như chẳng có gì. Lại có tin tức truyền đến, kẻ phụ lòng kia lên làm Thám Hoa, còn được công chúa để mắt chiêu làm phò mã, vài ngày nữa muốn thành thân.
Tính tình Nhậm Khanh Khanh dịu dàng hiền hậu, nghe thấy tin này cũng đã hạ quyết tâm, trèo đèo lội suối mấy ngàn dặm, bôn ba mấy tháng, muốn lên kinh cáo trạng.
Nàng nghĩ, đương kim thánh thượng chính trực, sao lại cho phép chuyện gièm pha này phát sinh ở triều đại của mình.
Vậy mà nàng không nghĩ đến, bệ hạ chính trực, lại làm chuyện gièm pha quan quân đoạt thần thê như vậy.
Giữa Kim Loan Điện, nữ tử nhỏ xinh giữ đầu nam tử, khẽ nhếch miệng nhỏ phát ra tiếng kêu rên: “Nhẹ thôi.. a…” Đế vương trẻ tuổi ngẩng đầu, lau lau giọt sữa tươi còn sót lại trên khoé môi, mắt ưng híp lại: “Hương vị Khanh Khanh thơm ngon, trẫm không nhẹ được.”
Nam nữ không sạch.
Nào biết phu quân của nàng một sớm bay cao, chỉ đón phụ mẫu hắn lên kinh hưởng phúc, còn nàng cùng đứa bé coi như chẳng có gì. Lại có tin tức truyền đến, kẻ phụ lòng kia lên làm Thám Hoa, còn được công chúa để mắt chiêu làm phò mã, vài ngày nữa muốn thành thân.
Tính tình Nhậm Khanh Khanh dịu dàng hiền hậu, nghe thấy tin này cũng đã hạ quyết tâm, trèo đèo lội suối mấy ngàn dặm, bôn ba mấy tháng, muốn lên kinh cáo trạng.
Nàng nghĩ, đương kim thánh thượng chính trực, sao lại cho phép chuyện gièm pha này phát sinh ở triều đại của mình.
Vậy mà nàng không nghĩ đến, bệ hạ chính trực, lại làm chuyện gièm pha quan quân đoạt thần thê như vậy.
Giữa Kim Loan Điện, nữ tử nhỏ xinh giữ đầu nam tử, khẽ nhếch miệng nhỏ phát ra tiếng kêu rên: “Nhẹ thôi.. a…” Đế vương trẻ tuổi ngẩng đầu, lau lau giọt sữa tươi còn sót lại trên khoé môi, mắt ưng híp lại: “Hương vị Khanh Khanh thơm ngon, trẫm không nhẹ được.”
Nam nữ không sạch.
4.1
Ta ở trong cung gi*t lợn bốn năm, chỉ cần một rìu bổ là không con nào sống sót.
Mỗi lần gi*t một con lợn là ta lại niệm một tiếng Phật.
Kỹ thuật gi*t lợn thành thạo của ta được hoàng tử để mắt tới, sau đó được hắn thu làm tâm phúc.
Ta làm thanh đao đoạt mạng, còn hoàng tử làm đồ tể vung đao.
Gi*t người chặt đầu, a di đà phật.
Ch.ôn ngay tại chỗ, thiện tai thiện tai.
Mỗi lần gi*t một con lợn là ta lại niệm một tiếng Phật.
Kỹ thuật gi*t lợn thành thạo của ta được hoàng tử để mắt tới, sau đó được hắn thu làm tâm phúc.
Ta làm thanh đao đoạt mạng, còn hoàng tử làm đồ tể vung đao.
Gi*t người chặt đầu, a di đà phật.
Ch.ôn ngay tại chỗ, thiện tai thiện tai.
3.6



- -----------------------
Giới thiệu:
Ta xuất thân từ nhà thương nhân, gả vào Hầu phủ để hóa giải vận rủi.
Ai ngờ ngày đầu tiên sau khi đại hôn, Hầu gia qua đời một cách bí ẩn do uống nhầm thuốc.
Tiếp theo đó, bất hạnh liên tục xảy ra, tiểu cô vô ý rơi xuống nước, tiểu thúc cưỡi ngựa thì gặp nạn, cả hai người lần lượt qua đời.
Chỉ trong một tháng, trên dưới Hầu phủ chỉ còn lại có hai người là ta và tiểu Hầu gia.
Đối mặt với biến cố như thế, tiểu Hầu gia từng muốn giải trừ hôn ước với ta, hy vọng nhờ vậy có thể tránh được vận rủi.
Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị viết hưu thư, hoàng thượng hạ chỉ lệnh hắn ra biên quan.
Không lâu sau, tin dữ truyền đến, hắn cũng đã tử trận.
4.5
Tên truyện: Tướng Thuật Sư
Tác giả: 恩养
Edit: Bánh Mì
Giới thiệu:
Đại tỷ có thể phân biệt thiện ác của con người, nhị tỷ biết được tuổi thọ của người khác, còn ta thì có thể nhìn thấy cách người ta ch.ết. Chỉ có tứ muội là được nhặt về nuôi, chỉ biết bám lấy ta.
Sau khi cha ta qua đời, hoàng đế tứ hôn cho bọn ta. Lúc tuyển phu ở đại điện, đại tỷ và nhị tỷ đã chọn hoàng thúc và thái tử, chỉ còn lại thừa tướng và tướng quân.
Tứ muội quỳ gối cầu xin ta cho nàng ta biết ai sẽ có kết cục tốt nhất. Ta chỉ vào thừa tướng.
Thế nhưng tứ muội lại không tin lời ta nói, vội vàng chọn chàng tướng quân trẻ tuổi, người đã thầm yêu ta.
Nàng ta tưởng mình thông minh, nghĩ rằng ta đã giữ lại thông tin quan trọng.
Nhưng nàng ta đâu biết rằng, ngay từ lần đầu tiên gặp nàng ta, ta đã thấy nàng ta sẽ chết dưới tay ta.
Tác giả: 恩养
Edit: Bánh Mì
Giới thiệu:
Đại tỷ có thể phân biệt thiện ác của con người, nhị tỷ biết được tuổi thọ của người khác, còn ta thì có thể nhìn thấy cách người ta ch.ết. Chỉ có tứ muội là được nhặt về nuôi, chỉ biết bám lấy ta.
Sau khi cha ta qua đời, hoàng đế tứ hôn cho bọn ta. Lúc tuyển phu ở đại điện, đại tỷ và nhị tỷ đã chọn hoàng thúc và thái tử, chỉ còn lại thừa tướng và tướng quân.
Tứ muội quỳ gối cầu xin ta cho nàng ta biết ai sẽ có kết cục tốt nhất. Ta chỉ vào thừa tướng.
Thế nhưng tứ muội lại không tin lời ta nói, vội vàng chọn chàng tướng quân trẻ tuổi, người đã thầm yêu ta.
Nàng ta tưởng mình thông minh, nghĩ rằng ta đã giữ lại thông tin quan trọng.
Nhưng nàng ta đâu biết rằng, ngay từ lần đầu tiên gặp nàng ta, ta đã thấy nàng ta sẽ chết dưới tay ta.
4.2
Tác giả: Chi Đồng
Editor: Babyboo
Số chương: 110 chương chính văn, 6 chương ngoại truyện
Thể loại: ngôn tình cổ đại, cung đình hầu tước, sủng ngọt, chữa lành, duyên trời tác hợp, tranh quyền đoạt vị, HE
[Tiểu công chúa mềm mại đáng yêu X Thái giám tàn nhẫn độc ác]
Warning: Thái giám giả (không bị cắt cái đó đó)
Văn án
Vụ Nguyệt là công chúa không được sủng ái, phải ở lãnh cung, ăn bánh bao thiu mà đến cung nữ còn chê sống qua ngày. Thế nhưng nàng vẫn tình nguyện chia nửa cái bánh bao cứu sống tên thái giám nằm ở chân tường.
Vụ Nguyệt chọc vào mặt hắn, nói nhỏ: "Ngươi tỉnh đi, ăn bánh bao của ta xong liền đến chỗ khác chết được không, đừng làm ta sợ."
Tạ Vụ Hành lau đi vết máu trên khoé miệng, đưa tay nhận lấy nửa cái bánh bao, lảo đảo đứng dậy rời khỏi lãnh cung.
Thấy hắn đi, Vụ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng hôm sau tiểu thái giám lại đến tìm nàng. Tiểu công chúa buồn tủi bẻ nửa cái bánh bao cho hắn, "Ta cũng chỉ có cái bánh bao này thôi". Nhìn mặt hắn tái nhợt, nàng lại có chút không nỡ, "Sau này ta đều chia ngươi một nửa, được không?"
Ai ngờ tên tiểu thái giám càng ngày càng không biết đủ, cái gì của nàng hắn đều muốn chiếm.
Vụ Nguyệt nhẫn nhịn, đến khi tiểu thái giám không chỉ ăn bánh bao mà còn cắn ngón tay nàng, liền nhịn không nổi, "Ta không muốn chia cho ngươi nữa!"
Tiểu thái giám: "Chính công chúa nói cái gì cũng chia cho nô tài một nửa."
Tiểu công chúa vừa khóc vừa đá hắn "Nhưng ngươi quá phận, ta không muốn cho nữa"
"Bây giờ công chúa không cho cũng đã muộn" Tạ Vụ Hành ôm nàng vào lòng, đưa tay lau đi giọt nước mắt trên gò má nàng, thì thầm "Cho dù có là nước mắt, công chúa cũng phải chia cho nô tài một nửa".
Tạ Vụ Hành từ một thái giám ai cũng có thể đánh chửi như chó hoang, từng bước trở thành người nắm quyền lực trong tay. Thân thể bị người ta ghê tởm sớm đã hình thành tính cách vặn vẹo âm u. Chỉ có Vụ Nguyệt như ánh trăng sáng không nhiễm bụi trần được hắn cất giấu ở sâu trong tim. Vốn là kẻ ti tiện nhưng lại muốn độc chiếm ánh trăng sáng cho riêng mình.
Tag: Yêu sâu sắc, Duyên trời tác hợp, Ngọt sủng, Nhẹ nhàng
Nhân vật chính: Vụ Nguyệt, Tạ Vụ Hành
Tóm tắt: Cứu được một tên thái giám bạch nhãn lang
Lập ý: Chúng ta đều sẽ hạnh phúc
Lưu ý: Tên chương do Editor đặt
Editor: Babyboo
Số chương: 110 chương chính văn, 6 chương ngoại truyện
Thể loại: ngôn tình cổ đại, cung đình hầu tước, sủng ngọt, chữa lành, duyên trời tác hợp, tranh quyền đoạt vị, HE
[Tiểu công chúa mềm mại đáng yêu X Thái giám tàn nhẫn độc ác]
Warning: Thái giám giả (không bị cắt cái đó đó)
Văn án
Vụ Nguyệt là công chúa không được sủng ái, phải ở lãnh cung, ăn bánh bao thiu mà đến cung nữ còn chê sống qua ngày. Thế nhưng nàng vẫn tình nguyện chia nửa cái bánh bao cứu sống tên thái giám nằm ở chân tường.
Vụ Nguyệt chọc vào mặt hắn, nói nhỏ: "Ngươi tỉnh đi, ăn bánh bao của ta xong liền đến chỗ khác chết được không, đừng làm ta sợ."
Tạ Vụ Hành lau đi vết máu trên khoé miệng, đưa tay nhận lấy nửa cái bánh bao, lảo đảo đứng dậy rời khỏi lãnh cung.
Thấy hắn đi, Vụ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng hôm sau tiểu thái giám lại đến tìm nàng. Tiểu công chúa buồn tủi bẻ nửa cái bánh bao cho hắn, "Ta cũng chỉ có cái bánh bao này thôi". Nhìn mặt hắn tái nhợt, nàng lại có chút không nỡ, "Sau này ta đều chia ngươi một nửa, được không?"
Ai ngờ tên tiểu thái giám càng ngày càng không biết đủ, cái gì của nàng hắn đều muốn chiếm.
Vụ Nguyệt nhẫn nhịn, đến khi tiểu thái giám không chỉ ăn bánh bao mà còn cắn ngón tay nàng, liền nhịn không nổi, "Ta không muốn chia cho ngươi nữa!"
Tiểu thái giám: "Chính công chúa nói cái gì cũng chia cho nô tài một nửa."
Tiểu công chúa vừa khóc vừa đá hắn "Nhưng ngươi quá phận, ta không muốn cho nữa"
"Bây giờ công chúa không cho cũng đã muộn" Tạ Vụ Hành ôm nàng vào lòng, đưa tay lau đi giọt nước mắt trên gò má nàng, thì thầm "Cho dù có là nước mắt, công chúa cũng phải chia cho nô tài một nửa".
Tạ Vụ Hành từ một thái giám ai cũng có thể đánh chửi như chó hoang, từng bước trở thành người nắm quyền lực trong tay. Thân thể bị người ta ghê tởm sớm đã hình thành tính cách vặn vẹo âm u. Chỉ có Vụ Nguyệt như ánh trăng sáng không nhiễm bụi trần được hắn cất giấu ở sâu trong tim. Vốn là kẻ ti tiện nhưng lại muốn độc chiếm ánh trăng sáng cho riêng mình.
Tag: Yêu sâu sắc, Duyên trời tác hợp, Ngọt sủng, Nhẹ nhàng
Nhân vật chính: Vụ Nguyệt, Tạ Vụ Hành
Tóm tắt: Cứu được một tên thái giám bạch nhãn lang
Lập ý: Chúng ta đều sẽ hạnh phúc
Lưu ý: Tên chương do Editor đặt
3.1
Phu quân ta vì muốn trả nợ cờ bạc mà quyết định bán cả ta và con gái để đổi lấy chút bạc.
Hai mẹ con ta như súc vật, bị trói c.h.ặ.t giữa chợ để rao bán.
"Một lớn một nhỏ, hai kẻ này có thể làm nô tì hoặc bán vào lầu xanh. Ai trả giá cao thì được mang đi!"
Người trả giá cao nhất lại là một kẻ có thân phận hèn mọn nhất – một tên canh giữ xác chec.
Nhưng lạ thay, hắn không muốn bán chúng ta làm nô tì hay kỹ nữ, mà hắn muốn cưới ta về làm thê tử.
Thế nhưng, vì hắn làm nghề này nên sớm đã bị oan hồn đeo bám, hai người vợ trước đều lần lượt chec oan dưới tay hắn.
Mọi người đều nói, nếu ta gả cho hắn thì chẳng khác nào tự bước vào chỗ chec.
Nhưng về sau, chẳng ai ngờ được, kẻ phải bỏ mạng lại chính là tên phu quân bội bạc của ta.
Hai mẹ con ta như súc vật, bị trói c.h.ặ.t giữa chợ để rao bán.
"Một lớn một nhỏ, hai kẻ này có thể làm nô tì hoặc bán vào lầu xanh. Ai trả giá cao thì được mang đi!"
Người trả giá cao nhất lại là một kẻ có thân phận hèn mọn nhất – một tên canh giữ xác chec.
Nhưng lạ thay, hắn không muốn bán chúng ta làm nô tì hay kỹ nữ, mà hắn muốn cưới ta về làm thê tử.
Thế nhưng, vì hắn làm nghề này nên sớm đã bị oan hồn đeo bám, hai người vợ trước đều lần lượt chec oan dưới tay hắn.
Mọi người đều nói, nếu ta gả cho hắn thì chẳng khác nào tự bước vào chỗ chec.
Nhưng về sau, chẳng ai ngờ được, kẻ phải bỏ mạng lại chính là tên phu quân bội bạc của ta.
3.7
Trên đời có vô vàn nữ phụ, mà nữ phụ pháo hôi lại chiếm một nửa.
Diêu Dao, nhân viên hạng kim bài của văn phòng vãng sinh địa phủ, nói: Nắm vững kỹ năng vả mặt đúng cách, nữ phụ phản công không phải là giấc mơ.
*Thế giới đầu tiên: Nguyên phối không dễ chọc
Từ Ngọc Dao là đích nữ của Công bộ thượng thư, năm mười lăm tuổi ở quán trà sát đường xem Tam giáp diễu phố, liếc mắt một cái liền chú ý tới Thám hoa lang Hà Giác tuấn tú, cả người mang theo vẻ tài hoa phong độ của người trí thức như từ trong sách bước ra, sau đó thêm vài lần tình cờ gặp gỡ, không khỏi sinh tâm cảm mến.
Từ Ngọc Dao mười sáu tuổi gả cho Hà Giác, như mọi người dự đoán, cuộc sống hôn nhân của nàng rất êm ấm, bà mẫu khoan dung hiền hòa, trượng phu dịu dàng chu đáo, điều duy nhất thiếu sót là dưới gối chưa có con cái, cuối cùng thật vất vả sau ba năm thành thân nàng mang thai, nhưng lại ngoài ý muốn mà bị sinh non, từ đó về sau bất luận cầu thần bái phật tìm y vấn dược thế nào cũng không có chút động tĩnh, nhưng Hà gia không vì thế mà trách móc, thậm chí không ép Hà Giác nạp thiếp, mà còn đồng ý cho Hà Giác nhận con cháu trong tộc làm con thừa tự, tên là Hà Cầu.
Thế nhưng, khi Diêu Dao tiếp nhận quỷ hồn của Từ Ngọc Dao hiện đã trở thành oán hồn, lật sổ sinh tử phát hiện Từ Ngọc Dao, người vốn nên qua đời ở tuổi 86 với danh phận cáo mệnh phu nhân, quả thực mệnh cách bị đại biến, bị gia đình trượng phu hãm hại chết ở tuổi 32...
Diêu Dao, nhân viên hạng kim bài của văn phòng vãng sinh địa phủ, nói: Nắm vững kỹ năng vả mặt đúng cách, nữ phụ phản công không phải là giấc mơ.
*Thế giới đầu tiên: Nguyên phối không dễ chọc
Từ Ngọc Dao là đích nữ của Công bộ thượng thư, năm mười lăm tuổi ở quán trà sát đường xem Tam giáp diễu phố, liếc mắt một cái liền chú ý tới Thám hoa lang Hà Giác tuấn tú, cả người mang theo vẻ tài hoa phong độ của người trí thức như từ trong sách bước ra, sau đó thêm vài lần tình cờ gặp gỡ, không khỏi sinh tâm cảm mến.
Từ Ngọc Dao mười sáu tuổi gả cho Hà Giác, như mọi người dự đoán, cuộc sống hôn nhân của nàng rất êm ấm, bà mẫu khoan dung hiền hòa, trượng phu dịu dàng chu đáo, điều duy nhất thiếu sót là dưới gối chưa có con cái, cuối cùng thật vất vả sau ba năm thành thân nàng mang thai, nhưng lại ngoài ý muốn mà bị sinh non, từ đó về sau bất luận cầu thần bái phật tìm y vấn dược thế nào cũng không có chút động tĩnh, nhưng Hà gia không vì thế mà trách móc, thậm chí không ép Hà Giác nạp thiếp, mà còn đồng ý cho Hà Giác nhận con cháu trong tộc làm con thừa tự, tên là Hà Cầu.
Thế nhưng, khi Diêu Dao tiếp nhận quỷ hồn của Từ Ngọc Dao hiện đã trở thành oán hồn, lật sổ sinh tử phát hiện Từ Ngọc Dao, người vốn nên qua đời ở tuổi 86 với danh phận cáo mệnh phu nhân, quả thực mệnh cách bị đại biến, bị gia đình trượng phu hãm hại chết ở tuổi 32...