Trọng Sinh
311 Truyện
Sắp xếp theo
4.4
Tác giả: Mộ Như Sơ
Chuyển ngữ: Vãn Tình
Designer: Montblanc
Tag: 1Vs1, Cổ đại, Cưng chiều, Cung đình hầu tước, Dưỡng thành, HE, Nam trọng sinh, Ngọt, Song xử, Thanh mai trúc mã, Kiếp trước kiếp này, Sắc,
Tổng số chương: 106
Giới thiệu:
Muội muội ngọt ngào mềm mại x Cha hệ phu quân.
A Lê vừa ra đời đã được Duệ Vương phủ xin nhận làm tiểu tức phụ, đồng nghĩa với việc định thân từ bé. Nghe nói là do Thế tử Duệ Vương phủ tới dự thôi nôi, thấy nàng trắng trẻo đáng yêu nên đã xin mẫu thân tới hỏi cưới nàng.
Sau khi các trưởng bối cười xong thì quả thực đã ra quyết định.
A Lê cảm thấy không có gì là không tốt cả.
Dáng dấp Dung Từ ca ca đẹp đẽ, bản lĩnh cũng lợi hại. Dạy nàng đọc sách viết chữ, tặng hoa quà quần áo đẹp, có lúc còn lén lút cho nàng đồ ăn vặt.
Sau đó Hoàng đế băng hà, dưới gối không có con nối dõi nên Duệ Vương đã đăng ngôi báu, Dung Từ ca ca trở thành Thái tử ca ca. Người người đều nói A Lê tốt số, tay không nhặt được chức vị Thái tử phi.
A Lê vô cùng bất mãn, sao lại tay không nhặt được? Hôm qua nàng còn bị bắt nạt khóc trong xe ngựa của Thái tử ca ca đó.
Người đời đều nói Thái tử điện hạ Dung Từ phong thái trác tuyệt, ôn nhuận như ngọc. Nhưng chỉ có một mình Dung Từ hiểu rõ, hắn là ác quỷ bò ra từ trong đống xác chết.
Dung Từ và A Lê làm phu thê hai đời, đáng tiếc kiếp trước cả đời hắn say mê quyền thế, để A Lê cô đơn ở hậu viện. A Lê của hắn không oán không hận, lặng lẽ lo liệu việc nhà vì hắn, sau này hắn bị người ta hãm hại, A Lê cũng theo đó mà chết thảm tha hương.
Kiếp trước hắn chuyên tâm đấu đá, từng bước tự tay giết chết kẻ thù, cuối cùng cũng đã lên nắm quyền. Khi ngoảnh lại muốn đối xử tốt với A Lê thì đã muộn, A Lê bị bệnh nguy kịch mà hương tiêu ngọc vẫn.
Đời này, hắn sống lại lần nữa, sớm định hôn sự với A Lê. Quyền thế hắn muốn, A Lê hắn cũng muốn!
Hắn muốn cưng chiều nàng, cho nàng một đời vinh hoa!
*Hướng dẫn đọc truyện*
Ngọt văn hệ dưỡng thành.
A Lê tên Tống Cận Ninh.
Nam chính trọng sinh, có ký ức ba kiếp.
Nam chính bề ngoài dịu dàng nhã nhặn, thực tế thủ đoạn tàn nhẫn nhưng lại sủng thê như mạng.
Nữ chính ngoan ngoãn đáng yêu, dịu dàng như tiểu bạch hoa.
Nam nữ chính chênh nhau tám tuổi, đầu truyện là thanh mai trúc mã, sau khi lớn lên mới có thể yêu đương và thành hôn.
Chuyển ngữ: Vãn Tình
Designer: Montblanc
Tag: 1Vs1, Cổ đại, Cưng chiều, Cung đình hầu tước, Dưỡng thành, HE, Nam trọng sinh, Ngọt, Song xử, Thanh mai trúc mã, Kiếp trước kiếp này, Sắc,
Tổng số chương: 106
Giới thiệu:
Muội muội ngọt ngào mềm mại x Cha hệ phu quân.
A Lê vừa ra đời đã được Duệ Vương phủ xin nhận làm tiểu tức phụ, đồng nghĩa với việc định thân từ bé. Nghe nói là do Thế tử Duệ Vương phủ tới dự thôi nôi, thấy nàng trắng trẻo đáng yêu nên đã xin mẫu thân tới hỏi cưới nàng.
Sau khi các trưởng bối cười xong thì quả thực đã ra quyết định.
A Lê cảm thấy không có gì là không tốt cả.
Dáng dấp Dung Từ ca ca đẹp đẽ, bản lĩnh cũng lợi hại. Dạy nàng đọc sách viết chữ, tặng hoa quà quần áo đẹp, có lúc còn lén lút cho nàng đồ ăn vặt.
Sau đó Hoàng đế băng hà, dưới gối không có con nối dõi nên Duệ Vương đã đăng ngôi báu, Dung Từ ca ca trở thành Thái tử ca ca. Người người đều nói A Lê tốt số, tay không nhặt được chức vị Thái tử phi.
A Lê vô cùng bất mãn, sao lại tay không nhặt được? Hôm qua nàng còn bị bắt nạt khóc trong xe ngựa của Thái tử ca ca đó.
Người đời đều nói Thái tử điện hạ Dung Từ phong thái trác tuyệt, ôn nhuận như ngọc. Nhưng chỉ có một mình Dung Từ hiểu rõ, hắn là ác quỷ bò ra từ trong đống xác chết.
Dung Từ và A Lê làm phu thê hai đời, đáng tiếc kiếp trước cả đời hắn say mê quyền thế, để A Lê cô đơn ở hậu viện. A Lê của hắn không oán không hận, lặng lẽ lo liệu việc nhà vì hắn, sau này hắn bị người ta hãm hại, A Lê cũng theo đó mà chết thảm tha hương.
Kiếp trước hắn chuyên tâm đấu đá, từng bước tự tay giết chết kẻ thù, cuối cùng cũng đã lên nắm quyền. Khi ngoảnh lại muốn đối xử tốt với A Lê thì đã muộn, A Lê bị bệnh nguy kịch mà hương tiêu ngọc vẫn.
Đời này, hắn sống lại lần nữa, sớm định hôn sự với A Lê. Quyền thế hắn muốn, A Lê hắn cũng muốn!
Hắn muốn cưng chiều nàng, cho nàng một đời vinh hoa!
*Hướng dẫn đọc truyện*
Ngọt văn hệ dưỡng thành.
A Lê tên Tống Cận Ninh.
Nam chính trọng sinh, có ký ức ba kiếp.
Nam chính bề ngoài dịu dàng nhã nhặn, thực tế thủ đoạn tàn nhẫn nhưng lại sủng thê như mạng.
Nữ chính ngoan ngoãn đáng yêu, dịu dàng như tiểu bạch hoa.
Nam nữ chính chênh nhau tám tuổi, đầu truyện là thanh mai trúc mã, sau khi lớn lên mới có thể yêu đương và thành hôn.
4.2
Xí nghiệp gia Đường Tiêu Tiêu sống đến 80 tuổi, sau khi chết lại được thông báo nhân viên cứu hỏa sau khi cứu cô ở trận động đất năm xưa đã bị tàn tật ở chân cả một đời. Hỏi cô là muốn đi giúp ân nhân cứu mạng chữa chân hay là đầu thai? Nói nhảm, đương nhiên là chữa chân rồi!
Sau khi sống lại, Đường Tiêu Tiêu xuống nông thôn đến quê hương của ân nhân cứu mạng.
Tống Cảnh Chi: Đồng chí Đường, tôi không cần cô báo ơn, cô trở về đi.
Đường Tiêu Tiêu: Anh không cho tôi tới thì ngày mai tôi sẽ ra ngoài nói anh và tôi có tiếp xúc da thịt, anh phải chịu trách nhiệm với tôi.
Tống Cảnh Chi:...
Sau khi sống lại, Đường Tiêu Tiêu xuống nông thôn đến quê hương của ân nhân cứu mạng.
Tống Cảnh Chi: Đồng chí Đường, tôi không cần cô báo ơn, cô trở về đi.
Đường Tiêu Tiêu: Anh không cho tôi tới thì ngày mai tôi sẽ ra ngoài nói anh và tôi có tiếp xúc da thịt, anh phải chịu trách nhiệm với tôi.
Tống Cảnh Chi:...
4.1
Ta là chủ mẫu của Hầu phủ, dốc lòng nuôi dạy đứa con trai duy nhất với bao kỳ vọng. Nào ngờ, sau khi thi đỗ Trạng nguyên, nó lại khăng khăng muốn cưới con gái của một thương nhân.
Từ đó, nó bỏ bê con đường làm quan, tình nguyện ở lại phụ tá đối phương, chuyên tâm gầy dựng sự nghiệp kinh doanh.
Ta liều mạng kéo nó trở về con đường đúng đắn, nhưng không ngờ lại bị người đời đồn thổi rằng ta tranh sủng với con dâu. Kết quả là ta trở thành bà mẹ chồng độc ác nổi tiếng khắp kinh thành, cuối cùng bị phu quân ruồng bỏ, thảm hại đến mức phải tự vẫn.
Sau khi sống lại, ta quyết định buông tay, để mặc con dâu khuynh đảo cả Hầu phủ, khiến mọi người đều bị nàng mê hoặc, tôn nàng lên tận mây xanh.
Sau đó, ta chỉ vào đứa con riêng của Hầu gia và một nô tỳ hèn mọn, cũng là viên minh châu phủ bụi trần sẽ tỏa sáng sau này mà nói:
"Hắn vừa gọi ta là mẫu thân đúng không? Trời ạ! Ta vừa nhìn đã nhận ra ngay, đây là đứa con trai ruột yêu quý của ta!"
...
Từ đó, nó bỏ bê con đường làm quan, tình nguyện ở lại phụ tá đối phương, chuyên tâm gầy dựng sự nghiệp kinh doanh.
Ta liều mạng kéo nó trở về con đường đúng đắn, nhưng không ngờ lại bị người đời đồn thổi rằng ta tranh sủng với con dâu. Kết quả là ta trở thành bà mẹ chồng độc ác nổi tiếng khắp kinh thành, cuối cùng bị phu quân ruồng bỏ, thảm hại đến mức phải tự vẫn.
Sau khi sống lại, ta quyết định buông tay, để mặc con dâu khuynh đảo cả Hầu phủ, khiến mọi người đều bị nàng mê hoặc, tôn nàng lên tận mây xanh.
Sau đó, ta chỉ vào đứa con riêng của Hầu gia và một nô tỳ hèn mọn, cũng là viên minh châu phủ bụi trần sẽ tỏa sáng sau này mà nói:
"Hắn vừa gọi ta là mẫu thân đúng không? Trời ạ! Ta vừa nhìn đã nhận ra ngay, đây là đứa con trai ruột yêu quý của ta!"
...
4.4
Bùi thế tử ra ngoài không xem lịch, vô tình gặp một nữ tử rơi xuống nước liền tốt bụng ra tay cứu giúp, nhưng không ngờ lại bị nàng tay chân quấn lấy, nói thế nào cũng muốn lấy thân báo đáp.
Như mong muốn gả cho Bùi Tri Diễn xong, Quý Ương mới phát hiện phu quân lạnh lùng vô tình này sao lại khác hẳn với kiếp trước.
"Phu quân, ta đau lưng." Quý Ương uốn éo thắt lưng, đợi chờ hắn ôm vào lòng.
Bùi Tri Diễn chỉ liếc nhìn một cái: "Ngồi không đúng tư thế."
Quý Ương vẫn không hiểu nổi rốt cuộc sai ở đâu.
Cho đến khi cung đình tổ chức yến tiệc, một tiếng "Biểu muội", xé rách sự giả vờ thanh nhã lạnh lùng của Bùi Tri Diễn.
Đêm đó, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đang say ngủ của Quý Ương, ánh mắt âm trầm: "Nàng lại muốn vì hắn mà phản bội ta?"
"Ta không nỡ động vào nàng, nhưng nàng xem ta có buông tha cho gã không."
Kiếp trước nếm trải nỗi đau khắc cốt ghi tâm, Bùi Tri Diễn đến giờ vẫn nhớ rõ. Hắn đã nghĩ ra hàng vạn cách trừng phạt Quý Ương, cũng từng nghĩ sẽ cùng nàng từ đây đoạn tuyệt.
Nhưng đến khi gặp lại lần nữa, hắn đã hiểu ra, nếu không thể từ bỏ, thì hãy để nàng cả đời ở bên hắn, yêu hắn.
Như mong muốn gả cho Bùi Tri Diễn xong, Quý Ương mới phát hiện phu quân lạnh lùng vô tình này sao lại khác hẳn với kiếp trước.
"Phu quân, ta đau lưng." Quý Ương uốn éo thắt lưng, đợi chờ hắn ôm vào lòng.
Bùi Tri Diễn chỉ liếc nhìn một cái: "Ngồi không đúng tư thế."
Quý Ương vẫn không hiểu nổi rốt cuộc sai ở đâu.
Cho đến khi cung đình tổ chức yến tiệc, một tiếng "Biểu muội", xé rách sự giả vờ thanh nhã lạnh lùng của Bùi Tri Diễn.
Đêm đó, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đang say ngủ của Quý Ương, ánh mắt âm trầm: "Nàng lại muốn vì hắn mà phản bội ta?"
"Ta không nỡ động vào nàng, nhưng nàng xem ta có buông tha cho gã không."
Kiếp trước nếm trải nỗi đau khắc cốt ghi tâm, Bùi Tri Diễn đến giờ vẫn nhớ rõ. Hắn đã nghĩ ra hàng vạn cách trừng phạt Quý Ương, cũng từng nghĩ sẽ cùng nàng từ đây đoạn tuyệt.
Nhưng đến khi gặp lại lần nữa, hắn đã hiểu ra, nếu không thể từ bỏ, thì hãy để nàng cả đời ở bên hắn, yêu hắn.
4.5
Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại, HE, Ngọt sủng, Trọng sinh, Vườn trường, Hoan hỉ oan gia, Chủ thụ, Nhẹ nhàng, 1v1.
Hồn nhiên tạc mao Hạ Thanh Hồi thụ X một bụng phúc hắc Đan Vân Triệt công.
Một câu giới thiệu vắn tắt: Cầu giúp đỡ! Bạn cùng bàn bắt tôi thi lên Bắc Đại, phải làm sao bây giờ?
Lập ý: Làm người thì nên không ngừng mang theo mục tiêu tiến về phía trước, vĩnh viễn không từ bỏ.
- -----
Hạ Thanh Hồi trong một lần chuyển gạch ở công trường, vô tình bị bao cát đập chết.
Vừa mở mắt ra đã quay trở về thời trung học, vào thời điểm cha không thương mẹ không yêu, học tập thì xuống cấp trầm trọng.Sau khi sống lại, cậu không còn ký ức lúc sau này, vì vậy vẫn giống như trước kia làm bá chủ học đường, sống một cuộc sống mê muội quẩn quanh, hành hiệp trượng nghĩa.
Nhưng đột nhiên có một ngày, đệ nhất tinh anh toàn thành phố, giải thưởng thi đua cầm đến mềm tay Đan Vân Triệt không biết vì sao lại chuyển đến trường học của họ.Cái người này vừa cao to đẹp trai lại học giỏi, trong nháy mắt đã cướp hết ánh hào quang của Hạ Thanh Hồi. Hạ Thanh đáp: Một câu đmm này không biết có nên nói hay không.
Trong lòng cậu bắt đầu khó chịu, nhìn người này chỗ nào cũng không vừa mắt, rất muốn đem cái tên trắng gầy yếu đuối thích đeo kính gọng vàng này ra đánh một trận.Cuối cùng kết quả lại là ngựa vấp chân trước, người được cứu lại là chính mình?!
Ngày hôm sau, cái người này bắt đầu ép cậu học bài?!! Đáng giận nhất chính là, người này ở trước mặt người khác là vẻ mặt vô hại, nhưng trên thực tế lại là một tên biến thái, "Đề này làm không xong, cậu phải hôn tôi một cái." "Nếu cậu không hôn, tôi sẽ tự mình đến đấy."?!!!
Cuộc sống vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, Đan Vân Triệt đời trước chỉ có một tiếc nuối lớn nhất chính là để mất đi người khi bé vẫn luôn thích ôm cổ mình gọi bé mập, còn nói sẽ vĩnh viễn bảo vệ mình. Sống lại một lần nữa, vậy hãy để tôi bảo vệ em đi.
Hồn nhiên tạc mao Hạ Thanh Hồi thụ X một bụng phúc hắc Đan Vân Triệt công.
Một câu giới thiệu vắn tắt: Cầu giúp đỡ! Bạn cùng bàn bắt tôi thi lên Bắc Đại, phải làm sao bây giờ?
Lập ý: Làm người thì nên không ngừng mang theo mục tiêu tiến về phía trước, vĩnh viễn không từ bỏ.
- -----
Hạ Thanh Hồi trong một lần chuyển gạch ở công trường, vô tình bị bao cát đập chết.
Vừa mở mắt ra đã quay trở về thời trung học, vào thời điểm cha không thương mẹ không yêu, học tập thì xuống cấp trầm trọng.Sau khi sống lại, cậu không còn ký ức lúc sau này, vì vậy vẫn giống như trước kia làm bá chủ học đường, sống một cuộc sống mê muội quẩn quanh, hành hiệp trượng nghĩa.
Nhưng đột nhiên có một ngày, đệ nhất tinh anh toàn thành phố, giải thưởng thi đua cầm đến mềm tay Đan Vân Triệt không biết vì sao lại chuyển đến trường học của họ.Cái người này vừa cao to đẹp trai lại học giỏi, trong nháy mắt đã cướp hết ánh hào quang của Hạ Thanh Hồi. Hạ Thanh đáp: Một câu đmm này không biết có nên nói hay không.
Trong lòng cậu bắt đầu khó chịu, nhìn người này chỗ nào cũng không vừa mắt, rất muốn đem cái tên trắng gầy yếu đuối thích đeo kính gọng vàng này ra đánh một trận.Cuối cùng kết quả lại là ngựa vấp chân trước, người được cứu lại là chính mình?!
Ngày hôm sau, cái người này bắt đầu ép cậu học bài?!! Đáng giận nhất chính là, người này ở trước mặt người khác là vẻ mặt vô hại, nhưng trên thực tế lại là một tên biến thái, "Đề này làm không xong, cậu phải hôn tôi một cái." "Nếu cậu không hôn, tôi sẽ tự mình đến đấy."?!!!
Cuộc sống vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, Đan Vân Triệt đời trước chỉ có một tiếc nuối lớn nhất chính là để mất đi người khi bé vẫn luôn thích ôm cổ mình gọi bé mập, còn nói sẽ vĩnh viễn bảo vệ mình. Sống lại một lần nữa, vậy hãy để tôi bảo vệ em đi.
3.3
Mặt trời nhỏ thích diễn trò công VS Ảnh hậu lạnh lùng ngoài lạnh trong nóng thụ.
Đêm trước ngày kết hôn, Tô Nhan có một giấc mơ.
Trong mơ, cuộc hôn nhân cô tốn bao công sức gượng ép mới có được lại bắt đầu sụp đổ vào ba tháng sau ngày kết hôn.
Dù cô có làm gì chăng nữa Sở Ngữ Hâm cũng không buồn nhìn cô một lần, xa cách đến mức còn đáng sợ hơn người xa lạ.
Cô nói với bản thân rằng do tính cách Sở Ngữ Hâm lạnh lùng vậy thôi. Mãi đến khi nhìn thấy Sở Ngữ Hâm nở nụ cười rạng rỡ với người phụ nữ khác, cô lại không thể tìm được cớ lừa dối mình nữa.
Nhưng cô không cam lòng.
Vì vậy cô bước đến tuyên thệ chủ quyền, lại nhận được hai chữ “đừng phá” lạnh lùng của Sở Ngữ Hâm.
Cuối cùng cô hết hy vọng, dùng hết sức mình thẳng thắn bỏ đi, lại bị chiếc xe tải vượt đèn đỏ cướp đi tính mạng.
Nỗi đau khổ tột cùng trong mơ khiến lòng Tô Nhan vẫn còn sợ hãi, sau khi lướt đọc lịch sử trò chuyện của mình và Sở Ngữ Hâm, cuối cùng cô quyết định buông tay.
Cô tìm được Sở Ngữ Hâm: “Hôn lễ ngày mai hủy bỏ nhé!”
Sở Ngữ Hâm rũ mắt: “Ừ.”
Cái ngày Tô Nhan hoàn toàn buông tay, Sở Ngữ Hâm hai mắt đỏ hoe xuất hiện trước mặt cô, vươn tay định nắm lấy tay cô lại bị cô nhanh nhẹn né tránh.
Đến sau này, bất kể Tô Nhan đi đến đâu, mỗi khi quay đầu lại đều nhìn thấy đôi mắt ướt át và khuôn mặt đầy vẻ hối hận của Sở Ngữ Hâm. Làm cô nhớ đến một câu trong sách: Kẻ theo đuổi trước là kẻ thua cuộc.
Trước khi buông tay Tô Nhan hoàn toàn là kẻ thua. Sau khi buông bỏ lại thành kẻ chiến thắng chẳng biết từ lúc nào.
Ngữ Hâm, cậu nói cậu sai rồi, hối hận rồi, nhưng mình cũng đã không còn yêu cậu.
Giọng nói Sở Ngữ Hâm run rẩy: “Không sao, có mình yêu cậu là đủ.” Nàng cẩn thận nhích từng bước một, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, hai bóng người trên mặt đất trùng điệp đan chéo vào nhau.
PS:
1: Song trọng sinh, sau này Sở Ngữ Hâm cũng mơ thấy chuyện kiếp trước.
2: Kiếp trước và kiếp này không phải Sở Ngữ Hâm không yêu, có uẩn khúc khác.
Đêm trước ngày kết hôn, Tô Nhan có một giấc mơ.
Trong mơ, cuộc hôn nhân cô tốn bao công sức gượng ép mới có được lại bắt đầu sụp đổ vào ba tháng sau ngày kết hôn.
Dù cô có làm gì chăng nữa Sở Ngữ Hâm cũng không buồn nhìn cô một lần, xa cách đến mức còn đáng sợ hơn người xa lạ.
Cô nói với bản thân rằng do tính cách Sở Ngữ Hâm lạnh lùng vậy thôi. Mãi đến khi nhìn thấy Sở Ngữ Hâm nở nụ cười rạng rỡ với người phụ nữ khác, cô lại không thể tìm được cớ lừa dối mình nữa.
Nhưng cô không cam lòng.
Vì vậy cô bước đến tuyên thệ chủ quyền, lại nhận được hai chữ “đừng phá” lạnh lùng của Sở Ngữ Hâm.
Cuối cùng cô hết hy vọng, dùng hết sức mình thẳng thắn bỏ đi, lại bị chiếc xe tải vượt đèn đỏ cướp đi tính mạng.
Nỗi đau khổ tột cùng trong mơ khiến lòng Tô Nhan vẫn còn sợ hãi, sau khi lướt đọc lịch sử trò chuyện của mình và Sở Ngữ Hâm, cuối cùng cô quyết định buông tay.
Cô tìm được Sở Ngữ Hâm: “Hôn lễ ngày mai hủy bỏ nhé!”
Sở Ngữ Hâm rũ mắt: “Ừ.”
Cái ngày Tô Nhan hoàn toàn buông tay, Sở Ngữ Hâm hai mắt đỏ hoe xuất hiện trước mặt cô, vươn tay định nắm lấy tay cô lại bị cô nhanh nhẹn né tránh.
Đến sau này, bất kể Tô Nhan đi đến đâu, mỗi khi quay đầu lại đều nhìn thấy đôi mắt ướt át và khuôn mặt đầy vẻ hối hận của Sở Ngữ Hâm. Làm cô nhớ đến một câu trong sách: Kẻ theo đuổi trước là kẻ thua cuộc.
Trước khi buông tay Tô Nhan hoàn toàn là kẻ thua. Sau khi buông bỏ lại thành kẻ chiến thắng chẳng biết từ lúc nào.
Ngữ Hâm, cậu nói cậu sai rồi, hối hận rồi, nhưng mình cũng đã không còn yêu cậu.
Giọng nói Sở Ngữ Hâm run rẩy: “Không sao, có mình yêu cậu là đủ.” Nàng cẩn thận nhích từng bước một, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, hai bóng người trên mặt đất trùng điệp đan chéo vào nhau.
PS:
1: Song trọng sinh, sau này Sở Ngữ Hâm cũng mơ thấy chuyện kiếp trước.
2: Kiếp trước và kiếp này không phải Sở Ngữ Hâm không yêu, có uẩn khúc khác.
3.9
Tác phẩm: Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về
Tác giả: Lương Bì Tựu Diện Bao
Số chương: 94 Chương +1PN
Thể loại: Hiện đại, Ngọt sủng, Trọng sinh, Xuyên thư, Hào môn thế gia, Giới giải trí, Hài hước, HE, 1x1
Nhân vật chính: Tưởng Thiên x Thẩm Tích Nhược
Văn án:
Tưởng Thiên xuyên vào một quyển ngôn tình cẩu huyết, trở thành nữ chủ ngược tâm ngược thân.
Nàng không nghĩ đến, đêm đầu tiên xuyên thư.....
Đã cùng một mỹ nữ triền miên cả đêm, người kia lại là......chị của nam chủ!
Cũng chính là nữ xứng trợ công vô cùng quan trọng trong văn, người một hai phải đẩy mình vào lòng nam chủ.
Sau khi Tưởng Thiên tra chị của nam chủ xong thì phát hiện sự nghiệp của mình vô cùng bằng phẳng.
Mọi người đều nói, đại tiểu thư Thẩm gia cao quý lãnh diễm, muốn nghe cô dịu dàng nói một câu không khác gì sao chổi đụng địa cầu, chỉ có bốn chữ: Không có khả năng!
Tưởng Thiên, một tiểu minh tinh vô danh lại dám có tai tiếng cùng Thẩm Tích Nhược? Sợ là chuẩn bị nghênh đón kết cục phong sát!
Sau đó, khi một tiệc tối vừa kết thúc, có phóng viên chụp lén một việc vô cùng bất ngờ.
Thẩm Tích Nhược ở bên ngoài phòng Tưởng Thiên, giọng dịu dàng nói: "Thiên Thiên mở cửa đi, đều là lỗi của chị, em đừng tức giận, có hại cho thân thể, chị đau lòng."
Mọi người:..........Chậc.
Sau khi trọng sinh Thẩm Tích Nhược gặp lại Tưởng Thiên, mới hiểu được chân ái đời mình lại chính là em dâu của mình.
Kiếp trước, cô đẩy Tưởng Thiên vào lòng em trai, hối hận cả đời.
Kiếp này, cô tuyệt không buông tay!
Tác giả: Lương Bì Tựu Diện Bao
Số chương: 94 Chương +1PN
Thể loại: Hiện đại, Ngọt sủng, Trọng sinh, Xuyên thư, Hào môn thế gia, Giới giải trí, Hài hước, HE, 1x1
Nhân vật chính: Tưởng Thiên x Thẩm Tích Nhược
Văn án:
Tưởng Thiên xuyên vào một quyển ngôn tình cẩu huyết, trở thành nữ chủ ngược tâm ngược thân.
Nàng không nghĩ đến, đêm đầu tiên xuyên thư.....
Đã cùng một mỹ nữ triền miên cả đêm, người kia lại là......chị của nam chủ!
Cũng chính là nữ xứng trợ công vô cùng quan trọng trong văn, người một hai phải đẩy mình vào lòng nam chủ.
Sau khi Tưởng Thiên tra chị của nam chủ xong thì phát hiện sự nghiệp của mình vô cùng bằng phẳng.
Mọi người đều nói, đại tiểu thư Thẩm gia cao quý lãnh diễm, muốn nghe cô dịu dàng nói một câu không khác gì sao chổi đụng địa cầu, chỉ có bốn chữ: Không có khả năng!
Tưởng Thiên, một tiểu minh tinh vô danh lại dám có tai tiếng cùng Thẩm Tích Nhược? Sợ là chuẩn bị nghênh đón kết cục phong sát!
Sau đó, khi một tiệc tối vừa kết thúc, có phóng viên chụp lén một việc vô cùng bất ngờ.
Thẩm Tích Nhược ở bên ngoài phòng Tưởng Thiên, giọng dịu dàng nói: "Thiên Thiên mở cửa đi, đều là lỗi của chị, em đừng tức giận, có hại cho thân thể, chị đau lòng."
Mọi người:..........Chậc.
Sau khi trọng sinh Thẩm Tích Nhược gặp lại Tưởng Thiên, mới hiểu được chân ái đời mình lại chính là em dâu của mình.
Kiếp trước, cô đẩy Tưởng Thiên vào lòng em trai, hối hận cả đời.
Kiếp này, cô tuyệt không buông tay!
8.2
Tác giả: 鲸鸣
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Trả Thù, Gia Đình, Chữa Lành
Team dịch: Bao đồng một mối lương duyên?
Giới thiệu
Sau khi chồng tôi chia tay với nhân tình của anh ta, trong cơn giận dữ, nhân tình của anh ta đã tạt axit vào tôi và con gái tôi.
Cô ta nói, nếu tôi và con gái tôi là người chồng tôi yêu thương nhất thì cô ta muốn để anh ta trải qua cảm giác mất đi người mình yêu nhất.
Đây là sự trả thù của cô ta đối với người đàn ông nhẫn tâm này.
Sau đó, cô ta bị kết án tử hình, tôi và con gái đều bị hủy dung, nhưng chồng tôi, kẻ đầu sỏ gây ra tội lỗi đã tái hôn và có con, bắt đầu một cuộc sống mới.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trọng sinh.
Tôi trọng sinh vào ngày tôi và con gái tôi bị tạt axit.
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Trả Thù, Gia Đình, Chữa Lành
Team dịch: Bao đồng một mối lương duyên?
Giới thiệu
Sau khi chồng tôi chia tay với nhân tình của anh ta, trong cơn giận dữ, nhân tình của anh ta đã tạt axit vào tôi và con gái tôi.
Cô ta nói, nếu tôi và con gái tôi là người chồng tôi yêu thương nhất thì cô ta muốn để anh ta trải qua cảm giác mất đi người mình yêu nhất.
Đây là sự trả thù của cô ta đối với người đàn ông nhẫn tâm này.
Sau đó, cô ta bị kết án tử hình, tôi và con gái đều bị hủy dung, nhưng chồng tôi, kẻ đầu sỏ gây ra tội lỗi đã tái hôn và có con, bắt đầu một cuộc sống mới.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trọng sinh.
Tôi trọng sinh vào ngày tôi và con gái tôi bị tạt axit.
3.2
Tô Ngọc Kiều có một giấc mơ, trong mơ gia đình cô bị kẻ xấu gài bẫy, ông bà tuổi già qua đời thê lương, ba cô, người cả đời chính trực bị vu oan sợ tội tự sát, mẹ cô, người luôn yêu thương và nâng niu cô không chịu nổi nhục nhã mà lao mình xuống sông, còn anh trai và chị dâu thì bị đày.
Gia đình chịu kết cục bi thảm, còn bản thân cô thì bị kẻ xấu đẩy vào đường cùng, đứa con trai ba tuổi sốt cao không được trị biến thành kẻ ngốc.
Vào thời điểm cuối cùng, chồng cũ mà cô đã ly hôn không màng gì cả trở về bảo vệ cô, gia đình chồng mà cô từng chê bai nhà quê cũng bỏ qua mọi chuyện đưa tay giúp đỡ.
Sau khi tỉnh dậy, Tô Ngọc Kiều toát mồ hôi lạnh, cô như nghe tiếng vận mệnh đang nói với mình, tất cả đều là sự thật....
...
Lục Hiểu đã kết hôn hơn bốn năm, cứ mỗi tháng đều nhận được một lá thư đòi ly hôn của vợ, ban đầu anh sẽ tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng dần dần quen thuộc, thậm chí không thèm mở ra đọc.
Ly hôn là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, Tô Ngọc Kiều cả đời chỉ có thể ở trong vòng tay anh.
...
Tô Ngọc Kiều chán ghét người chồng kia, từ khi còn là thiếu nữ cô đã bị anh dùng ánh mắt lang sói nhìn chằm chằm, như thể muốn ăn thịt cô vậy. Cô từng nghĩ rằng anh muốn đánh cô, nhưng sau đó cưới nhau rồi cô mới nhận ra người ta thật sự muốn “ăn thịt” mình...
Gia đình chịu kết cục bi thảm, còn bản thân cô thì bị kẻ xấu đẩy vào đường cùng, đứa con trai ba tuổi sốt cao không được trị biến thành kẻ ngốc.
Vào thời điểm cuối cùng, chồng cũ mà cô đã ly hôn không màng gì cả trở về bảo vệ cô, gia đình chồng mà cô từng chê bai nhà quê cũng bỏ qua mọi chuyện đưa tay giúp đỡ.
Sau khi tỉnh dậy, Tô Ngọc Kiều toát mồ hôi lạnh, cô như nghe tiếng vận mệnh đang nói với mình, tất cả đều là sự thật....
...
Lục Hiểu đã kết hôn hơn bốn năm, cứ mỗi tháng đều nhận được một lá thư đòi ly hôn của vợ, ban đầu anh sẽ tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng dần dần quen thuộc, thậm chí không thèm mở ra đọc.
Ly hôn là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, Tô Ngọc Kiều cả đời chỉ có thể ở trong vòng tay anh.
...
Tô Ngọc Kiều chán ghét người chồng kia, từ khi còn là thiếu nữ cô đã bị anh dùng ánh mắt lang sói nhìn chằm chằm, như thể muốn ăn thịt cô vậy. Cô từng nghĩ rằng anh muốn đánh cô, nhưng sau đó cưới nhau rồi cô mới nhận ra người ta thật sự muốn “ăn thịt” mình...
5.9
Tên truyện: Sau khi mỹ nhân yếu ớt bị bắt đi
Tác giả: Cơ Xuân Dạ
Độ dài: 73 chương
Thể loại: Ngôn tình, trọng sinh, huyền huyễn, HE
Editor: Mộng Phạn Di Giai
- --
Văn án:
Mọi người đều nói rằng Tiêu thất nương sống trong hầu phủ nghèo túng có làn da trắng như tuyết, thanh tú ôn nhu, có trái tim lưu ly thông tuệ nhanh nhạy.
Chỉ tiếc là một con ma bệnh không được yêu thương, hình như còn từng bị kẻ cướp bắt cóc, không còn trong sạch.
Tiêu Tịch Nhan đúng là từng bị bắt đến sơn tặc, nhưng người nọ lại đối xử với nàng rất tốt. Nam nhân thoạt nhìn lạnh nhạt nhưng lại ôm nàng ngắm hoa mai và mặt trời mọc, hầm canh gà, khắc trâm gỗ cho nàng.
Đó là quá khứ sống động nhất trong cuộc đời nhàm chán của nàng.
Đáng tiếc là nàng đã quên đi tất cả.
Sau khi Tiêu Tịch Nhan mất trí nhớ, trúc mã Tạ Đình Lan Ngọc bảo nàng chờ hắn, hứa sẽ cưới nàng. Vì thế Tiêu Tịch Nhan đợi mấy mùa xuân thu, lại chỉ chờ được bóng dáng trúc mã ôm đích công chúa trong đêm hoa đăng sau khi giành được giải nhất trên bảng vàng.
Mà sau khi nàng qua đời, Nhiếp chính vương Thẩm Ước đẹp trai thanh lãnh, được mệnh danh là thần chết kia lại đoạt lấy linh bài của nàng cưới làm vợ, giết hết những người đã phụ nàng.
Tác giả: Cơ Xuân Dạ
Độ dài: 73 chương
Thể loại: Ngôn tình, trọng sinh, huyền huyễn, HE
Editor: Mộng Phạn Di Giai
- --
Văn án:
Mọi người đều nói rằng Tiêu thất nương sống trong hầu phủ nghèo túng có làn da trắng như tuyết, thanh tú ôn nhu, có trái tim lưu ly thông tuệ nhanh nhạy.
Chỉ tiếc là một con ma bệnh không được yêu thương, hình như còn từng bị kẻ cướp bắt cóc, không còn trong sạch.
Tiêu Tịch Nhan đúng là từng bị bắt đến sơn tặc, nhưng người nọ lại đối xử với nàng rất tốt. Nam nhân thoạt nhìn lạnh nhạt nhưng lại ôm nàng ngắm hoa mai và mặt trời mọc, hầm canh gà, khắc trâm gỗ cho nàng.
Đó là quá khứ sống động nhất trong cuộc đời nhàm chán của nàng.
Đáng tiếc là nàng đã quên đi tất cả.
Sau khi Tiêu Tịch Nhan mất trí nhớ, trúc mã Tạ Đình Lan Ngọc bảo nàng chờ hắn, hứa sẽ cưới nàng. Vì thế Tiêu Tịch Nhan đợi mấy mùa xuân thu, lại chỉ chờ được bóng dáng trúc mã ôm đích công chúa trong đêm hoa đăng sau khi giành được giải nhất trên bảng vàng.
Mà sau khi nàng qua đời, Nhiếp chính vương Thẩm Ước đẹp trai thanh lãnh, được mệnh danh là thần chết kia lại đoạt lấy linh bài của nàng cưới làm vợ, giết hết những người đã phụ nàng.
8.5
Bạn đang đọc truyện Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh của tác giả Bát Gia Đảng. Đào Mộ từ bé đã ở cô nhi viện, chịu đủ tủi nhục, bất công và thương tổn, nhưng làm sao cậu ngờ được tất cả chỉ vì cậu xui xẻo lấy nhầm kịch bản
Câu chuyện từ 18 năm trước, khởi nguồn cho hết thảy đau khổ của cuộc đời Đào Mộ, đó là y tá nhầm lẫn hai đứa bé vừa sinh ra với nhau, thế nên vốn sẽ lớn lên trong gia đình giàu có, Đào Mộ lại phải sống trong cô nhi viện.
Mười tám năm sau, sự việc bị phát hiện. Ban đầu Đào Mộ cho rằng mọi thứ sẽ quay trở về quỹ đạo. Nhưng cha mẹ huynh trưởng đều ghét bỏ cậu tâm cơ quá sâu, người yêu bạn bè cũng đều di tình biệt luyến. Bị đả kích lớn như vậy nên Đào Mộ đã hắc hóa, cuối cùng trở thành pháo hôi ác độc người người chán ghét, chúng bạn xa lánh, nhảy lầu tự sát.
Trọng sinh lại lần nữa, Đào Mộ ngạc nhiên khi phát hiện cậu sống trong một quyển sách. Nam chính trong sách chính là một ngốc bạch ngọt bị ôm sai khác. Còn cậu chẳng qua chỉ là một pháo hôi ác độc mà ngốc bạch ngọt sủng gặp phải.
Câu chuyện từ 18 năm trước, khởi nguồn cho hết thảy đau khổ của cuộc đời Đào Mộ, đó là y tá nhầm lẫn hai đứa bé vừa sinh ra với nhau, thế nên vốn sẽ lớn lên trong gia đình giàu có, Đào Mộ lại phải sống trong cô nhi viện.
Mười tám năm sau, sự việc bị phát hiện. Ban đầu Đào Mộ cho rằng mọi thứ sẽ quay trở về quỹ đạo. Nhưng cha mẹ huynh trưởng đều ghét bỏ cậu tâm cơ quá sâu, người yêu bạn bè cũng đều di tình biệt luyến. Bị đả kích lớn như vậy nên Đào Mộ đã hắc hóa, cuối cùng trở thành pháo hôi ác độc người người chán ghét, chúng bạn xa lánh, nhảy lầu tự sát.
Trọng sinh lại lần nữa, Đào Mộ ngạc nhiên khi phát hiện cậu sống trong một quyển sách. Nam chính trong sách chính là một ngốc bạch ngọt bị ôm sai khác. Còn cậu chẳng qua chỉ là một pháo hôi ác độc mà ngốc bạch ngọt sủng gặp phải.
4.3
Triệu Vân Phù, thiên kim tiểu thư đích thực của Triệu gia, vì một sai lầm trong quá khứ mà bị trao đổi với Triệu Lăng Ca, đứa trẻ mồ côi. Hệ quả là Triệu Vân Phù phải chịu kiếp sống cơ cực nơi thôn quê suốt 16 năm, trong khi Triệu Lăng Ca lại được hưởng vinh hoa phú quý, sống như tiểu thư đích thực của Triệu gia.
Sự thật về thân phận của hai cô gái được hé lộ sau 16 năm. Triệu Vân Phù được đưa về Triệu gia, nhưng lão thái thái thương cảm cho Triệu Lăng Ca, vốn được nuôi nấng như con ruột từ nhỏ, nên quyết định giữ cả hai ở lại. Triệu Lăng Ca ban đầu hoang mang, lo lắng khi biết mình là tiểu thư giả. Tuy nhiên, chứng kiến bản lĩnh và sự mạnh mẽ của Triệu Vân Phù trong việc trừng trị kẻ ác, Triệu Lăng Ca dần nảy sinh sự ngưỡng mộ và kính trọng đối với người chị gái thất lạc.
Sự thật về thân phận của hai cô gái được hé lộ sau 16 năm. Triệu Vân Phù được đưa về Triệu gia, nhưng lão thái thái thương cảm cho Triệu Lăng Ca, vốn được nuôi nấng như con ruột từ nhỏ, nên quyết định giữ cả hai ở lại. Triệu Lăng Ca ban đầu hoang mang, lo lắng khi biết mình là tiểu thư giả. Tuy nhiên, chứng kiến bản lĩnh và sự mạnh mẽ của Triệu Vân Phù trong việc trừng trị kẻ ác, Triệu Lăng Ca dần nảy sinh sự ngưỡng mộ và kính trọng đối với người chị gái thất lạc.
8.1
Tác giả: Hoa Trong Gương
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Gia Đấu, Nữ Cường, HE
Team dịch: Yêu Phi Họa Quốc
Giới thiệu
Ngày nương ta khó sinh mà chết, cha ta đang cùng tiểu thiếp ngắm pháo hoa.
Về sau tiểu thiếp kia trở thành kế mẫu của ba huynh muội chúng ta, tiến hành giáo dục chúng ta theo cách tâng bốc thái quá.
Ca ca nghiện cờ bạc, bị chặt hai tay, hoàn toàn trở thành phế nhân, nhảy sông tự vẫn.
Mà tỷ tỷ, bị kế mẫu giật dây, bỏ trốn cùng một thư sinh, lại bị đám ăn mày ở miếu hoang nhục nhã, rồi bị bán vào thanh lâu, chịu mọi tra tấn, cuối cùng nhảy giếng tự sát.
Mà ta, bị bọn buôn người cắt lưỡi, chặt đứt tứ chi, biến thành ăn mày kiếm tiền cho bọn chúng.
Lần này, ta sống lại vào năm ta bốn tuổi.
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Gia Đấu, Nữ Cường, HE
Team dịch: Yêu Phi Họa Quốc
Giới thiệu
Ngày nương ta khó sinh mà chết, cha ta đang cùng tiểu thiếp ngắm pháo hoa.
Về sau tiểu thiếp kia trở thành kế mẫu của ba huynh muội chúng ta, tiến hành giáo dục chúng ta theo cách tâng bốc thái quá.
Ca ca nghiện cờ bạc, bị chặt hai tay, hoàn toàn trở thành phế nhân, nhảy sông tự vẫn.
Mà tỷ tỷ, bị kế mẫu giật dây, bỏ trốn cùng một thư sinh, lại bị đám ăn mày ở miếu hoang nhục nhã, rồi bị bán vào thanh lâu, chịu mọi tra tấn, cuối cùng nhảy giếng tự sát.
Mà ta, bị bọn buôn người cắt lưỡi, chặt đứt tứ chi, biến thành ăn mày kiếm tiền cho bọn chúng.
Lần này, ta sống lại vào năm ta bốn tuổi.
4.2
Ta và Thẩm Trường Dao là phu thê từ thời niên thiếu, ân ái mặn nồng khiến người ngoài phải ghen tị.
Cho đến đêm đó, hắn dụ ta uống một bát canh ngọt, ngày hôm sau ta đã tỉnh dậy trên giường của một người nam nhân xa lạ.
Còn phu quân của ta, khoác áo đỏ, được phong quan cao hiển hách, cưỡi ngựa trắng cưới tiểu thư khuê các.
Lần nữa mở mắt, ta nhìn người nam nhân xa lạ vừa ân ái cùng mình, quấn lấy hắn một cách mập mờ.
Kiếp trước, hắn bất quá chỉ ham muốn thân xác ta, kiếp này trong ánh mắt hắn đều nhuốm dục vọng.
Hắn hỏi ta muốn gì.
Ta nói: "Ta muốn Thẩm Trường Dao ngã từ trên cao xuống, ta muốn hắn tan xương nát thịt"...
Cho đến đêm đó, hắn dụ ta uống một bát canh ngọt, ngày hôm sau ta đã tỉnh dậy trên giường của một người nam nhân xa lạ.
Còn phu quân của ta, khoác áo đỏ, được phong quan cao hiển hách, cưỡi ngựa trắng cưới tiểu thư khuê các.
Lần nữa mở mắt, ta nhìn người nam nhân xa lạ vừa ân ái cùng mình, quấn lấy hắn một cách mập mờ.
Kiếp trước, hắn bất quá chỉ ham muốn thân xác ta, kiếp này trong ánh mắt hắn đều nhuốm dục vọng.
Hắn hỏi ta muốn gì.
Ta nói: "Ta muốn Thẩm Trường Dao ngã từ trên cao xuống, ta muốn hắn tan xương nát thịt"...
3.4
Di nương vốn là người có cốt cách thanh cao, trầm lặng như hoa cúc. Khi phụ thân muốn cưới bà làm chính thê, bà bảo giữa hai người chỉ có tình huynh muội. Thế nhưng, vào ngày đại hôn của phụ thân, bà lại lén lút tư tình cùng ông.
Khi có kẻ vu oan bà tư thông với thị vệ, bà không phản kháng, cũng chẳng tự biện minh, chỉ thốt một câu nhạt nhẽo: “Thiếp thân có trăm cái miệng cũng không thể phân trần.”
Bị giam trong trang viên, bà cũng không thèm mang theo một xu dính túi, vẫn thanh cao đến mức chỉ cần giữ được thể diện.
Về sau, khi ta ở trang viên giành ăn với c.h.ó, tranh áo mặc với người, thậm chí phải cúi mình trước đứa con ngốc nghếch của một gia nhân để xin thuốc cho bà, bà lại nhìn ta khinh khỉnh: “Ngươi toan tính, hám lợi như vậy, thật chẳng có chút thanh nhã nào, không xứng làm con gái của ta.”
Cuối cùng, bà trở về Hầu phủ một mình, để mặc ta bơ vơ trong trang viên, còn sai người đến giec ta.
Mở mắt ra lần nữa, ta trở về đúng vào ngày bà bị vu oan.
Ta chạy đến trước mặt phụ thân, hỏi lớn: “Thế nào là tư thông? Làm giày cho người khác có tính là tư thông không?”
Khi có kẻ vu oan bà tư thông với thị vệ, bà không phản kháng, cũng chẳng tự biện minh, chỉ thốt một câu nhạt nhẽo: “Thiếp thân có trăm cái miệng cũng không thể phân trần.”
Bị giam trong trang viên, bà cũng không thèm mang theo một xu dính túi, vẫn thanh cao đến mức chỉ cần giữ được thể diện.
Về sau, khi ta ở trang viên giành ăn với c.h.ó, tranh áo mặc với người, thậm chí phải cúi mình trước đứa con ngốc nghếch của một gia nhân để xin thuốc cho bà, bà lại nhìn ta khinh khỉnh: “Ngươi toan tính, hám lợi như vậy, thật chẳng có chút thanh nhã nào, không xứng làm con gái của ta.”
Cuối cùng, bà trở về Hầu phủ một mình, để mặc ta bơ vơ trong trang viên, còn sai người đến giec ta.
Mở mắt ra lần nữa, ta trở về đúng vào ngày bà bị vu oan.
Ta chạy đến trước mặt phụ thân, hỏi lớn: “Thế nào là tư thông? Làm giày cho người khác có tính là tư thông không?”
3.9
Tống Thức Chu đã chết.
Khi còn sống, cô là con gái duy nhất của nhà hào môn họ Tống. Đáng tiếc là ngay từ khi mới sinh, cô đã bị trao nhầm cho người khác. Cha mẹ nuôi thì đánh đập, mắng nhiếc cô, trong khi cha mẹ ruột lại chê cô không xứng đáng, không thể so sánh với thiên kim giả kia.
Nhưng tất cả những điều này không quan trọng.
Sau khi trở về nhà họ Tống, cô tham gia một buổi tiệc. Tại buổi tiệc, cô tình cờ gặp một người trông giống hệt "chị gái dịu dàng" mà cô đã từng thầm mến khi còn nhỏ. Dưới men rượu, Tống Thức Chu đã mạnh dạn bước lên tỏ tình. Cô nghĩ mình sẽ bị từ chối, nhưng không ngờ người đó lại đồng ý.
Cô nhớ rất rõ biểu cảm của người đó, một nụ cười đầy dịu dàng khi lắng nghe lời tỏ tình của cô.
Nhưng sáng hôm sau, Tống Thức Chu mới nhận ra mình đã nhầm. Omega trước mặt cô tuy có vài nét giống chị gái dịu dàng của mình, nhưng rõ ràng không phải là cùng một người.
Thế giới này thật bất công với cô, nhưng nhìn vào khuôn mặt của Omega khi đang say ngủ, Tống Thức Chu quyết định sẽ chăm sóc và bảo vệ cô ấy như thứ trân quý nhất của đời mình.
Tuy nhiên, Omega ngoan ngoãn ban đầu dường như đã thay đổi sau khi tỉnh dậy. Người đó cười nhạo cô, bắt nạt cô, yêu cầu cô dùng mọi cách để chứng minh tình yêu. Chỉ cần không vừa lòng, Omega sẽ lạnh nhạt, bạo lực tinh thần với cô.
Ban đầu, Tống Thức Chu nghĩ rằng đây chỉ là một Omega được nuông chiều quá mức, nên cô nhẫn nhịn. Nhưng sau đó cô mới phát hiện ra, người mà cô yêu thương hết mực, không phải là một Omega yếu đuối cần bảo vệ, mà là Giám sát trưởng quyền lực của thành phố, Bạch Nhược Vi.
Trong một khoảnh khắc tuyệt vọng, Tống Thức Chu không biết tự lượng sức mà cầu hôn cô ấy. Bạch tiểu thư chỉ mỉm cười, nhìn cô với ánh mắt chế nhạo.
Không có gì bất ngờ, cô bị từ chối.
Lúc này, Tống Thức Chu mới thực sự nhận ra, tất cả những tình yêu, những lời thề non hẹn biển, những lời tình cảm nhẫn nhịn mà cô dành cho cô ấy...
Chỉ là một trò tiêu khiển của Bạch tiểu thư trong những lúc buồn chán.
Nhìn khuôn mặt chế nhạo đầy vui thích của nữ nhân xinh đẹp, lần đầu tiên Tống Thức Chu cảm nhận được cảm giác trái tim tan vỡ là như thế nào.
...
Có lẽ ông trời thương xót cuộc đời bi thương của cô, nên đã cho cô một cơ hội sống lại.
Lần này, Tống Thức Chu không còn muốn bất cứ điều gì nữa.
Cô không muốn ở lại nhà họ Tống, càng không muốn có bất kỳ dính dáng nào với Bạch Nhược Vi.
Cô may mắn trở về đúng đêm buổi tiệc, ngay khoảnh khắc cô đang đè Bạch Nhược Vi xuống giường...
Bạch tiểu thư vốn là một người lạnh lùng đến mức đáng sợ, nhưng lúc này lại nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy tình cảm.
Thậm chí còn dịu dàng hơn nhiều so với lần đầu tiên trong ký ức của cô.
Tống Thức Chu xin lỗi cô ấy, sau đó tiễn cô ấy về.
Hai tháng sau, tại phòng tranh nhỏ mà chị gái dịu dàng vừa mở, Tống Thức Chu lại gặp Bạch Nhược Vi.
Bạch tiểu thư luôn là người khiến mọi người phải khiếp sợ, lúc này lại nắm chặt tay cô.
"Không phải em nói... sẽ yêu tôi cả đời sao?"
"Tại sao lại lừa tôi?"
...
Mọi người đều nói rằng Bạch Nhược Vi có tính cách cô độc, lạnh lùng khó tiếp cận.
Cho đến một ngày, một kẻ ngốc đã nhặt được cô ấy.
Kẻ ngốc đó rất ngốc, nhưng lại rất chân thành, chân thành đến mức thì thầm bên tai cô ấy cả nghìn lần câu "Em yêu chị."
Bạch Nhược Vi đã tin điều đó.
Nếu kẻ ngốc ấy yêu cô đến vậy, thì cô có thể tạm hạ mình, miễn cưỡng cùng kẻ đó chơi một chút.
Nhưng kẻ ngốc ấy đã thất hứa, em ấy đã chết.
Bạch Nhược Vi nhớ rõ bài học kiếp trước, quyết định ở kiếp này đối xử tốt hơn với Tống Thức Chu, cho cô ấy nhiều niềm vui hơn, để cô ấy ngoan ngoãn làm "chó nhỏ" của mình.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ là...
Tống Thức Chu không cần cô nữa.
Bạch Nhược Vi tìm ra dấu vết của Tống Thức Chu, bám theo đến một phòng tranh nhỏ. Từ ngoài cửa kính, cô thấy Tống Thức Chu đang cười với một người phụ nữ giống hệt mình, nụ cười mà trước đây chỉ dành cho cô.
Khoảnh khắc đó, Bạch Nhược Vi hoàn toàn phát điên.
- --
Tóm tắt một câu: Họ đều yêu tôi, nhưng không nói ra.
Ý tưởng: Nỗ lực sẽ luôn có được thành quả.
Khi còn sống, cô là con gái duy nhất của nhà hào môn họ Tống. Đáng tiếc là ngay từ khi mới sinh, cô đã bị trao nhầm cho người khác. Cha mẹ nuôi thì đánh đập, mắng nhiếc cô, trong khi cha mẹ ruột lại chê cô không xứng đáng, không thể so sánh với thiên kim giả kia.
Nhưng tất cả những điều này không quan trọng.
Sau khi trở về nhà họ Tống, cô tham gia một buổi tiệc. Tại buổi tiệc, cô tình cờ gặp một người trông giống hệt "chị gái dịu dàng" mà cô đã từng thầm mến khi còn nhỏ. Dưới men rượu, Tống Thức Chu đã mạnh dạn bước lên tỏ tình. Cô nghĩ mình sẽ bị từ chối, nhưng không ngờ người đó lại đồng ý.
Cô nhớ rất rõ biểu cảm của người đó, một nụ cười đầy dịu dàng khi lắng nghe lời tỏ tình của cô.
Nhưng sáng hôm sau, Tống Thức Chu mới nhận ra mình đã nhầm. Omega trước mặt cô tuy có vài nét giống chị gái dịu dàng của mình, nhưng rõ ràng không phải là cùng một người.
Thế giới này thật bất công với cô, nhưng nhìn vào khuôn mặt của Omega khi đang say ngủ, Tống Thức Chu quyết định sẽ chăm sóc và bảo vệ cô ấy như thứ trân quý nhất của đời mình.
Tuy nhiên, Omega ngoan ngoãn ban đầu dường như đã thay đổi sau khi tỉnh dậy. Người đó cười nhạo cô, bắt nạt cô, yêu cầu cô dùng mọi cách để chứng minh tình yêu. Chỉ cần không vừa lòng, Omega sẽ lạnh nhạt, bạo lực tinh thần với cô.
Ban đầu, Tống Thức Chu nghĩ rằng đây chỉ là một Omega được nuông chiều quá mức, nên cô nhẫn nhịn. Nhưng sau đó cô mới phát hiện ra, người mà cô yêu thương hết mực, không phải là một Omega yếu đuối cần bảo vệ, mà là Giám sát trưởng quyền lực của thành phố, Bạch Nhược Vi.
Trong một khoảnh khắc tuyệt vọng, Tống Thức Chu không biết tự lượng sức mà cầu hôn cô ấy. Bạch tiểu thư chỉ mỉm cười, nhìn cô với ánh mắt chế nhạo.
Không có gì bất ngờ, cô bị từ chối.
Lúc này, Tống Thức Chu mới thực sự nhận ra, tất cả những tình yêu, những lời thề non hẹn biển, những lời tình cảm nhẫn nhịn mà cô dành cho cô ấy...
Chỉ là một trò tiêu khiển của Bạch tiểu thư trong những lúc buồn chán.
Nhìn khuôn mặt chế nhạo đầy vui thích của nữ nhân xinh đẹp, lần đầu tiên Tống Thức Chu cảm nhận được cảm giác trái tim tan vỡ là như thế nào.
...
Có lẽ ông trời thương xót cuộc đời bi thương của cô, nên đã cho cô một cơ hội sống lại.
Lần này, Tống Thức Chu không còn muốn bất cứ điều gì nữa.
Cô không muốn ở lại nhà họ Tống, càng không muốn có bất kỳ dính dáng nào với Bạch Nhược Vi.
Cô may mắn trở về đúng đêm buổi tiệc, ngay khoảnh khắc cô đang đè Bạch Nhược Vi xuống giường...
Bạch tiểu thư vốn là một người lạnh lùng đến mức đáng sợ, nhưng lúc này lại nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy tình cảm.
Thậm chí còn dịu dàng hơn nhiều so với lần đầu tiên trong ký ức của cô.
Tống Thức Chu xin lỗi cô ấy, sau đó tiễn cô ấy về.
Hai tháng sau, tại phòng tranh nhỏ mà chị gái dịu dàng vừa mở, Tống Thức Chu lại gặp Bạch Nhược Vi.
Bạch tiểu thư luôn là người khiến mọi người phải khiếp sợ, lúc này lại nắm chặt tay cô.
"Không phải em nói... sẽ yêu tôi cả đời sao?"
"Tại sao lại lừa tôi?"
...
Mọi người đều nói rằng Bạch Nhược Vi có tính cách cô độc, lạnh lùng khó tiếp cận.
Cho đến một ngày, một kẻ ngốc đã nhặt được cô ấy.
Kẻ ngốc đó rất ngốc, nhưng lại rất chân thành, chân thành đến mức thì thầm bên tai cô ấy cả nghìn lần câu "Em yêu chị."
Bạch Nhược Vi đã tin điều đó.
Nếu kẻ ngốc ấy yêu cô đến vậy, thì cô có thể tạm hạ mình, miễn cưỡng cùng kẻ đó chơi một chút.
Nhưng kẻ ngốc ấy đã thất hứa, em ấy đã chết.
Bạch Nhược Vi nhớ rõ bài học kiếp trước, quyết định ở kiếp này đối xử tốt hơn với Tống Thức Chu, cho cô ấy nhiều niềm vui hơn, để cô ấy ngoan ngoãn làm "chó nhỏ" của mình.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ là...
Tống Thức Chu không cần cô nữa.
Bạch Nhược Vi tìm ra dấu vết của Tống Thức Chu, bám theo đến một phòng tranh nhỏ. Từ ngoài cửa kính, cô thấy Tống Thức Chu đang cười với một người phụ nữ giống hệt mình, nụ cười mà trước đây chỉ dành cho cô.
Khoảnh khắc đó, Bạch Nhược Vi hoàn toàn phát điên.
- --
Tóm tắt một câu: Họ đều yêu tôi, nhưng không nói ra.
Ý tưởng: Nỗ lực sẽ luôn có được thành quả.
3.6
Tác giả: Ngày ngày ăn cá
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Trả Thù, Cung Đấu
Team dịch: Diệu Diệu Thần Kỳ
Giới thiệu:
Kiếp trước, Dương Vũ Phi tâm cao khí ngạo, nhìn người không rõ, bị tên hôn phu cặn bã cùng cô em họ trà xanh liên thủ hãm hại, khiến người chồng yêu thương nàng sâu đậm chết thảm, bản thân nàng đang mang thai chín tháng cũng một xác hai mạng, bị hành hạ đến chết. Mang theo mối hận ngập trời và sát khí trùng trùng, nàng trọng sinh trở về, quay lại cái ngày bị hãm hại có tư tình với Thế tử Trấn Nam Vương - Diêu Minh Cẩn.
Nàng gan dạ cẩn thận, từng bước hóa giải mọi mưu kế, tránh được sự hãm hại của hôn phu, cứu được Thế tử Trấn Nam Vương cũng đang bị người ta tính kế, bảo toàn danh dự cho cả nàng và Diêu Minh Cẩn. Nàng lập tức vạch trần mối quan hệ mờ ám của hôn phu và cô em họ trà xanh trước mặt mọi người, đóng đinh bọn họ vào cột nhục nhã, biến thành trò cười cho thiên hạ.
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Trả Thù, Cung Đấu
Team dịch: Diệu Diệu Thần Kỳ
Giới thiệu:
Kiếp trước, Dương Vũ Phi tâm cao khí ngạo, nhìn người không rõ, bị tên hôn phu cặn bã cùng cô em họ trà xanh liên thủ hãm hại, khiến người chồng yêu thương nàng sâu đậm chết thảm, bản thân nàng đang mang thai chín tháng cũng một xác hai mạng, bị hành hạ đến chết. Mang theo mối hận ngập trời và sát khí trùng trùng, nàng trọng sinh trở về, quay lại cái ngày bị hãm hại có tư tình với Thế tử Trấn Nam Vương - Diêu Minh Cẩn.
Nàng gan dạ cẩn thận, từng bước hóa giải mọi mưu kế, tránh được sự hãm hại của hôn phu, cứu được Thế tử Trấn Nam Vương cũng đang bị người ta tính kế, bảo toàn danh dự cho cả nàng và Diêu Minh Cẩn. Nàng lập tức vạch trần mối quan hệ mờ ám của hôn phu và cô em họ trà xanh trước mặt mọi người, đóng đinh bọn họ vào cột nhục nhã, biến thành trò cười cho thiên hạ.
4.6
Là một cậu chủ thật bị ôm nhầm, Trần Mặc không cách nào hiểu nổi tại sao người bị quăng bên ngoài mười bảy năm là cậu nhưng người luôn được tất cả mọi người thích lại là cậu chủ giả Dương Thư Lạc, thế nên cậu liều mạng đi tranh, đi giành, đi cướp.
Kết quả lại là ba mẹ chán ghét vứt bỏ, chúng bạn xa lánh, bản thân cũng chết thảm ngoài ý muốn.
Cho nên, sau khi trùng sinh Trần Mặc đã nghĩ thoáng ra.
Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, ngủ sớm mới có thể sống đến già.
Không lâu sau khi về nhà, ba mẹ ruột hỏi cậu: "Trần Mặc, em trai con... Giờ nó có thể sống cùng gia đình mình tiếp không?".
Trần Mặc thật lòng nói: "Mọi người vui là được."
Lễ tết bảy cô tám dì khen cậu chủ giả.
Trần Mặc uống nước ngâm cẩu kỷ, táo đỏ, liên tục gật đầu: "Đúng đúng, tầm nhìn của mọi người chuẩn lắm."
Mọi người xung quanh âm thầm so sánh hai người họ, mỉa mai rằng cậu chả xứng với thân phận cậu chủ nhà quyền quý thật sự chút nào.
Trần Mặc ngâm chân, ngủ ngon tới mức đầu óc lên mây: "Cái này thì không phải là sự thật, cứ việc nói đi, ra đường cầm loa hét cũng được."
Những người khác: "..."
Sau này bọn họ phát hiện cậu chủ thật nhà quyền quý này này am hiểu nhất là ba chuyện.
Ăn cơm, đi ngủ, với cả làm gay.
Cậu ta không chỉ làm gay mà còn biến thanh mai trúc mã của cậu chủ giả kia cong theo.
Trần Mặc cảm thấy vô cùng oan uổng.
Cái tên Diêm Vương mặt lạnh Tịch Tư Yến đời trước có chào đón mình đâu, con mắt nào của mấy người này thấy mình bẻ cong cậu ta nhỉ.
"Hay là để tôi ra mặt giải thích thay cậu nha?" Hôm nào đó Trần Mặc hỏi thử.
Người đang dựa vào tường nhìn chăm chăm vào cậu, nhướng mày: "Giải thích cái gì?".
"Nói là Tịch Tư Yến cậu kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa cũng không dính dáng gì đến Trần Mặc."
Người trước mặt bước đến hôn cậu, lạnh lùng nói: "Giờ thì có rồi."
Trần Mặc kinh hãi: Tịch Tư Yến! Tên chó này hại tôi rồi!!!
Kết quả lại là ba mẹ chán ghét vứt bỏ, chúng bạn xa lánh, bản thân cũng chết thảm ngoài ý muốn.
Cho nên, sau khi trùng sinh Trần Mặc đã nghĩ thoáng ra.
Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, ngủ sớm mới có thể sống đến già.
Không lâu sau khi về nhà, ba mẹ ruột hỏi cậu: "Trần Mặc, em trai con... Giờ nó có thể sống cùng gia đình mình tiếp không?".
Trần Mặc thật lòng nói: "Mọi người vui là được."
Lễ tết bảy cô tám dì khen cậu chủ giả.
Trần Mặc uống nước ngâm cẩu kỷ, táo đỏ, liên tục gật đầu: "Đúng đúng, tầm nhìn của mọi người chuẩn lắm."
Mọi người xung quanh âm thầm so sánh hai người họ, mỉa mai rằng cậu chả xứng với thân phận cậu chủ nhà quyền quý thật sự chút nào.
Trần Mặc ngâm chân, ngủ ngon tới mức đầu óc lên mây: "Cái này thì không phải là sự thật, cứ việc nói đi, ra đường cầm loa hét cũng được."
Những người khác: "..."
Sau này bọn họ phát hiện cậu chủ thật nhà quyền quý này này am hiểu nhất là ba chuyện.
Ăn cơm, đi ngủ, với cả làm gay.
Cậu ta không chỉ làm gay mà còn biến thanh mai trúc mã của cậu chủ giả kia cong theo.
Trần Mặc cảm thấy vô cùng oan uổng.
Cái tên Diêm Vương mặt lạnh Tịch Tư Yến đời trước có chào đón mình đâu, con mắt nào của mấy người này thấy mình bẻ cong cậu ta nhỉ.
"Hay là để tôi ra mặt giải thích thay cậu nha?" Hôm nào đó Trần Mặc hỏi thử.
Người đang dựa vào tường nhìn chăm chăm vào cậu, nhướng mày: "Giải thích cái gì?".
"Nói là Tịch Tư Yến cậu kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa cũng không dính dáng gì đến Trần Mặc."
Người trước mặt bước đến hôn cậu, lạnh lùng nói: "Giờ thì có rồi."
Trần Mặc kinh hãi: Tịch Tư Yến! Tên chó này hại tôi rồi!!!
8.4
Tên gốc: Vạn người ngại sau khi chết kẻ thù đều hối hận _ 万人嫌死后仇家都后悔了
Tác giả: Yêu Quái
Cào phím: qinyi
Một câu tóm tắt: Vạn người ghét trước đây bị kẻ thù điên cuồng tẩy trắng.
Lập ý: Dù gian nan hiểm trở cũng hãy lạc quan hướng về phía trước, tích cực vào đời!
Nhân vật chính: Tinh phân công, Sở Diễn
Văn án:
"Nghe nói y chết rồi!"
Đây quả là bản án tốt nhất đối với một tên vạn người ghét.
——
Sở Diễn cuối cùng cũng chết rồi.
Thân là vạn người ghét y trộm đi thân phận tôn quý của vai chính thụ Lăng Phong - danh hiệu Đại Hoàng tử Đế quốc, hưởng thụ sinh hoạt hơn người, còn có một tờ hôn ước với Đoạn Trạch Vân thanh danh hiển hách, phú khả địch quốc.
Y đều lấy đi...
Yêu mà không được, thân bại danh liệt, mất đi hết thảy, quỳ xuống xin tha, nhận hết tra tấn, tan xương nát thịt!
Có thể nói là cực kỳ có tinh thần phục vụ!
Cũng may hiện tại cuối cùng y cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, nghênh đón cuộc sống về hưu hạnh phúc.
Không nghĩ tới đáng lẽ đã được về hưu lại trở về rồi!
Không phải đã nói là an dưỡng tuổi già sao? Như thế này là tan xương nát thịt đó.
Sở-hèn mọn-Diễn tỏ vẻ: Xin cho tôi ngủ mãi không tỉnh, cảm ơn.
*
Nhưng lúc này mọi chuyện lại không như vậy nữa.
Vai chính thụ cùng y tranh đấu một đời: Tôi biết cậu không phải loại người đê tiện hiểm ác như vậy, tôi muốn một lần nữa quen biết cậu.
Vị hôn phu bạc tình: Rõ ràng trước kia em thích tôi như vậy, vì sao bây giờ lại trốn tránh tôi? Ngoan ngoãn lại đây để tôi sủng hư em.
Vị Thủ tướng tàn nhẫn lợi dụng y: Từ đầu vốn chỉ xem em như một quân cờ nhưng dần dần tôi lại không có cách nào đẩy em vào hiểm địa.
Vị Nguyên soái từng đẩy y ra chịu tội thay: Nếu có một ngày tôi cam tâm tình nguyện trung thành với Đế quốc, vậy thì chắc chắn là vì nơi này là nhà của em.
Đại Boss vẫn luôn muốn ám sát y: Phương pháp để Đế quốc và Liên Bang vĩnh viễn hoà bình thật ra rất đơn giản, đó chính là em thuộc về tôi.
Bạch thiết hắc quỷ súc cắt miếng công x nội tâm hài hước bề ngoài thanh lãnh thụ
Tránh lôi
1, Tinh phân công, 1v1, công đều là một người.
2, Lăng Phong và Đoạn Trạch Vân đã bị công lược, Chương Tuyển và Tiêu Mục còn chưa khắc sâu sai lầm của mình ( cần công lược một chút), Quân Bất Thần xuất hiện hơi muộn ( cũng sẽ công lược)
3, Có một chút ngược, tác giả hành văn còn non, nhiều chỗ còn chưa logic.
Tag: Trọng sinh, tinh tế, tương lai, hư cấu. xuyên thư
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Sở Diễn, Lăng Phong, Đoạn Trạch Vân, Chương Tuyển, Tiêu Mục, Quân Bất Thần ┃ vai phụ: Một đống người qua đường Giáp
Tác giả: Yêu Quái
Cào phím: qinyi
Một câu tóm tắt: Vạn người ghét trước đây bị kẻ thù điên cuồng tẩy trắng.
Lập ý: Dù gian nan hiểm trở cũng hãy lạc quan hướng về phía trước, tích cực vào đời!
Nhân vật chính: Tinh phân công, Sở Diễn
Văn án:
"Nghe nói y chết rồi!"
Đây quả là bản án tốt nhất đối với một tên vạn người ghét.
——
Sở Diễn cuối cùng cũng chết rồi.
Thân là vạn người ghét y trộm đi thân phận tôn quý của vai chính thụ Lăng Phong - danh hiệu Đại Hoàng tử Đế quốc, hưởng thụ sinh hoạt hơn người, còn có một tờ hôn ước với Đoạn Trạch Vân thanh danh hiển hách, phú khả địch quốc.
Y đều lấy đi...
Yêu mà không được, thân bại danh liệt, mất đi hết thảy, quỳ xuống xin tha, nhận hết tra tấn, tan xương nát thịt!
Có thể nói là cực kỳ có tinh thần phục vụ!
Cũng may hiện tại cuối cùng y cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, nghênh đón cuộc sống về hưu hạnh phúc.
Không nghĩ tới đáng lẽ đã được về hưu lại trở về rồi!
Không phải đã nói là an dưỡng tuổi già sao? Như thế này là tan xương nát thịt đó.
Sở-hèn mọn-Diễn tỏ vẻ: Xin cho tôi ngủ mãi không tỉnh, cảm ơn.
*
Nhưng lúc này mọi chuyện lại không như vậy nữa.
Vai chính thụ cùng y tranh đấu một đời: Tôi biết cậu không phải loại người đê tiện hiểm ác như vậy, tôi muốn một lần nữa quen biết cậu.
Vị hôn phu bạc tình: Rõ ràng trước kia em thích tôi như vậy, vì sao bây giờ lại trốn tránh tôi? Ngoan ngoãn lại đây để tôi sủng hư em.
Vị Thủ tướng tàn nhẫn lợi dụng y: Từ đầu vốn chỉ xem em như một quân cờ nhưng dần dần tôi lại không có cách nào đẩy em vào hiểm địa.
Vị Nguyên soái từng đẩy y ra chịu tội thay: Nếu có một ngày tôi cam tâm tình nguyện trung thành với Đế quốc, vậy thì chắc chắn là vì nơi này là nhà của em.
Đại Boss vẫn luôn muốn ám sát y: Phương pháp để Đế quốc và Liên Bang vĩnh viễn hoà bình thật ra rất đơn giản, đó chính là em thuộc về tôi.
Bạch thiết hắc quỷ súc cắt miếng công x nội tâm hài hước bề ngoài thanh lãnh thụ
Tránh lôi
1, Tinh phân công, 1v1, công đều là một người.
2, Lăng Phong và Đoạn Trạch Vân đã bị công lược, Chương Tuyển và Tiêu Mục còn chưa khắc sâu sai lầm của mình ( cần công lược một chút), Quân Bất Thần xuất hiện hơi muộn ( cũng sẽ công lược)
3, Có một chút ngược, tác giả hành văn còn non, nhiều chỗ còn chưa logic.
Tag: Trọng sinh, tinh tế, tương lai, hư cấu. xuyên thư
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Sở Diễn, Lăng Phong, Đoạn Trạch Vân, Chương Tuyển, Tiêu Mục, Quân Bất Thần ┃ vai phụ: Một đống người qua đường Giáp