All Mangas
2538 Truyện
Sắp xếp theo
4.7
Nghe Đồn Hắn Hại Nước Hại Dân (Chủ Công/Đại Cương Văn)
Tác giả: Nhất Giải Bất Như Nhất Giải
Thể loại: Nguyên sáng (Sáng tác gốc), Đam mỹ, Chủ công, Hiện đại, H văn, Hài hước, Mỹ công cường thụ, Phúc hắc công, Đoản văn
Độ dài: 10 chương - 1 ngoại truyện
Nguồn: Hải Đường
Editor: Quyên Cát
Giới thiệu:
Hoắc Huyền là một oán phu.
*oán phu: nữ là oán phụ thì nam là oán phu.
Lời tác giả: Vì sao không có truyện chủ công, tôi muốn đọc truyện chủ công mất não, không có tôi tự viết.
Tác giả: Nhất Giải Bất Như Nhất Giải
Thể loại: Nguyên sáng (Sáng tác gốc), Đam mỹ, Chủ công, Hiện đại, H văn, Hài hước, Mỹ công cường thụ, Phúc hắc công, Đoản văn
Độ dài: 10 chương - 1 ngoại truyện
Nguồn: Hải Đường
Editor: Quyên Cát
Giới thiệu:
Hoắc Huyền là một oán phu.
*oán phu: nữ là oán phụ thì nam là oán phu.
Lời tác giả: Vì sao không có truyện chủ công, tôi muốn đọc truyện chủ công mất não, không có tôi tự viết.
4.9
Hán Việt: Liên Hương
Tác giả: Thổ Kháng
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cận đại, Dân quốc, Tình cảm, H Văn, Cao H, Thô tục, Song khiết, Song tính, Niên hạ, Dirty talk, Sinh con, Cường thủ hào đoạt, HE, 1×1
Editor: thỏ béo (wp thobeooo)
Giới thiệu
Giang Nam là nơi nhiều mưa, mưa phùn tí tách tí tách bắn xuống trên nền đường lát đá, không gian xung quanh mù mịt hơi nước, làm mọi thứ trở nên mông lung.
Một chiếc xe ô tô ngừng lại trước ở sân trước của một tòa nhà tráng lệ, quản gia đã đứng đợi ở trước của từ sớm, vừa thấy xe tới liền nhanh chóng mở ô vội vàng đi tới trước cửa xe. Cửa xe mở ra, một người đàn ông từ trong xe bước xuống.
“Thiếu gia.” Quản gia cung kính cúi đầu gọi người đó.
Người đàn ông mặc một bộ tây trang màu đen, ánh mặt lạnh nhạt nhìn khăn tang trắng tinh ở trước mặt được treo ở cửa nhà. Hắn im lặng theo chân quản gia bước vào nhà, người hầu bên cạnh cũng theo sát che ô cho hắn.
Một tòa nhà to lớn tráng lệ như vậy, giờ đây chỉ còn lại sự đượm buồn ảm đạm.
Chu Kỳ Ngọc vừa mới bước vào linh đường*, liền thấy một đám người quỳ trên mặt đất thấp giọng khóc thút thít, quản gia đứng bên cạnh hắn nhẹ nhàng bước lên nhỏ giọng nói với một người đang quỳ gối ở phía trước.
Người đàn ông nọ nghe xong liền giơ tay lau nước mắt, đứng lên rồi đi tới, dung mạo của anh ta rất tuấn tú, nhưng sắc mặt lại cực kỳ bi thương.
“Kỳ Ngọc, cha… đã đi rồi.”
Tác giả: Thổ Kháng
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cận đại, Dân quốc, Tình cảm, H Văn, Cao H, Thô tục, Song khiết, Song tính, Niên hạ, Dirty talk, Sinh con, Cường thủ hào đoạt, HE, 1×1
Editor: thỏ béo (wp thobeooo)
Giới thiệu
Giang Nam là nơi nhiều mưa, mưa phùn tí tách tí tách bắn xuống trên nền đường lát đá, không gian xung quanh mù mịt hơi nước, làm mọi thứ trở nên mông lung.
Một chiếc xe ô tô ngừng lại trước ở sân trước của một tòa nhà tráng lệ, quản gia đã đứng đợi ở trước của từ sớm, vừa thấy xe tới liền nhanh chóng mở ô vội vàng đi tới trước cửa xe. Cửa xe mở ra, một người đàn ông từ trong xe bước xuống.
“Thiếu gia.” Quản gia cung kính cúi đầu gọi người đó.
Người đàn ông mặc một bộ tây trang màu đen, ánh mặt lạnh nhạt nhìn khăn tang trắng tinh ở trước mặt được treo ở cửa nhà. Hắn im lặng theo chân quản gia bước vào nhà, người hầu bên cạnh cũng theo sát che ô cho hắn.
Một tòa nhà to lớn tráng lệ như vậy, giờ đây chỉ còn lại sự đượm buồn ảm đạm.
Chu Kỳ Ngọc vừa mới bước vào linh đường*, liền thấy một đám người quỳ trên mặt đất thấp giọng khóc thút thít, quản gia đứng bên cạnh hắn nhẹ nhàng bước lên nhỏ giọng nói với một người đang quỳ gối ở phía trước.
Người đàn ông nọ nghe xong liền giơ tay lau nước mắt, đứng lên rồi đi tới, dung mạo của anh ta rất tuấn tú, nhưng sắc mặt lại cực kỳ bi thương.
“Kỳ Ngọc, cha… đã đi rồi.”
4.6
Tác giả: 冰红茶白月光
Nhóm dịch: Vịt Trắng Lội Cỏ
Văn Án:
Giang Dao là thú nhân báo xinh đẹp nhất trong các thú nhân, nhưng hắn không còn cách nào khác ngoài việc lập khế ước với tôi.
Hắn thường cười tinh nghịch với tôi và nói:
“Hợp đồng sẽ chấm dứt khi con người chết, vậy khi nào em mới chết”
Giang Dao đã cứu Bạch nguyệt quang – người mà hắn hằng mong ước, và để tôi bị lũ cuốn trôi.
Khế ước cuối cùng đã bị chấm dứt.
Khi chúng tôi gặp lại nhau, hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông lịch lãm phía sau tôi và hỏi với ánh mắt nham hiểm:
“Em bỏ rơi tôi vì hắn ư? Hắn tốt hơn tôi chỗ nào?”
Hmm…
Có lẽ vì rắn có nhiều… hơn mấy thú nhân khác…
Nhóm dịch: Vịt Trắng Lội Cỏ
Văn Án:
Giang Dao là thú nhân báo xinh đẹp nhất trong các thú nhân, nhưng hắn không còn cách nào khác ngoài việc lập khế ước với tôi.
Hắn thường cười tinh nghịch với tôi và nói:
“Hợp đồng sẽ chấm dứt khi con người chết, vậy khi nào em mới chết”
Giang Dao đã cứu Bạch nguyệt quang – người mà hắn hằng mong ước, và để tôi bị lũ cuốn trôi.
Khế ước cuối cùng đã bị chấm dứt.
Khi chúng tôi gặp lại nhau, hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông lịch lãm phía sau tôi và hỏi với ánh mắt nham hiểm:
“Em bỏ rơi tôi vì hắn ư? Hắn tốt hơn tôi chỗ nào?”
Hmm…
Có lẽ vì rắn có nhiều… hơn mấy thú nhân khác…
4.1
01
Ở Nam Thành, Mộ Sương được hình dung là một người xinh đẹp sắc sảo, sang chảnh và lạnh lùng, là một trong những người phụ nữ nổi tiếng nhất trong giới nhà giàu.
Cô còn có một người chồng sắp cưới môn đăng hộ đối, nghe đồn tình cảm của cả hai rất mặn nồng.
Phải nói là cô hoàn hảo kể từ khi được sinh ra.
Sau khi tốt nghiệp, Mộ Sương về nước và có một vệ sĩ bên cạnh.
Người đàn ông đó rất giỏi giang, toàn diện, vẻ ngoài không chê vào đâu được, nhưng bản tính thì hơi lạnh lùng.
Sau này, hợp đồng kết thúc.
Để bồi thường cho anh, Mộ Sương hỏi: “Anh có thể đưa ra một yêu cầu, anh muốn cái gì tôi đều có thể đáp ứng anh.”
Người đàn ông cao lớn đứng im tại chỗ, nhìn vào mắt cô, cảm xúc trong mắt anh dần đong đầy.
“Tôi muốn em.”
02
Ngày Mộ Sương đi dự lễ kỉ niệm thành lập công ty của nhà họ Tạ, gia đình giàu nhất Bắc Thành, trong buổi tiệc linh đình, người đàn ông nổi bật nhất trong đám đông chậm rãi đi về phía cô.
Anh không còn mặc đồ màu đen như những ngày trước đây cô từng thấy, tóc anh nhuộm màu xám bạc, mặc bộ đồ vest.
Thật khéo là nó cùng màu với chiếc váy của Mộ Sương, giống như cả hai đang mặc đồ đôi vậy.
Những lời từ chối mà cô từng nói với anh ngày trước vẫn còn in rõ trong tâm trí cô.
“Tôi không thích những người đàn ông cổ hủ vô vị, ví dụ như người lúc nào cũng mặc đồ màu đen.”
Cho dù không nêu tên nhưng chắc chắn là nói anh.
Anh hỏi: “Vậy em thích kiểu người như thế nào?”
“Hừm, ví dụ như những người có tóc màu xám bạc, nhìn khá ngầu.”
“Biết sửa soạn, không phải lúc nào cũng mặc áo phông đen, đàn ông đẹp trai nhất là khi mặc vest.”
Mà bây giờ gặp lại nhau, anh đã thay đổi, anh mặc đồ giống hệt như những lời cô nói đêm đó.
Tạ Dịch Thần kéo người phụ nữ đang đứng chết lặng trước mặt mình vào lòng, ánh mắt anh dịu dàng, cúi xuống thì thầm bên tai cô.
“Có thích anh như thế này không, vợ sắp cưới của anh.”
[Cô chủ thích cậy sủng mà kiêu x Anh vệ sĩ đẹp trai cứng rắn]
Mẹo đọc:
Ở Nam Thành, Mộ Sương được hình dung là một người xinh đẹp sắc sảo, sang chảnh và lạnh lùng, là một trong những người phụ nữ nổi tiếng nhất trong giới nhà giàu.
Cô còn có một người chồng sắp cưới môn đăng hộ đối, nghe đồn tình cảm của cả hai rất mặn nồng.
Phải nói là cô hoàn hảo kể từ khi được sinh ra.
Sau khi tốt nghiệp, Mộ Sương về nước và có một vệ sĩ bên cạnh.
Người đàn ông đó rất giỏi giang, toàn diện, vẻ ngoài không chê vào đâu được, nhưng bản tính thì hơi lạnh lùng.
Sau này, hợp đồng kết thúc.
Để bồi thường cho anh, Mộ Sương hỏi: “Anh có thể đưa ra một yêu cầu, anh muốn cái gì tôi đều có thể đáp ứng anh.”
Người đàn ông cao lớn đứng im tại chỗ, nhìn vào mắt cô, cảm xúc trong mắt anh dần đong đầy.
“Tôi muốn em.”
02
Ngày Mộ Sương đi dự lễ kỉ niệm thành lập công ty của nhà họ Tạ, gia đình giàu nhất Bắc Thành, trong buổi tiệc linh đình, người đàn ông nổi bật nhất trong đám đông chậm rãi đi về phía cô.
Anh không còn mặc đồ màu đen như những ngày trước đây cô từng thấy, tóc anh nhuộm màu xám bạc, mặc bộ đồ vest.
Thật khéo là nó cùng màu với chiếc váy của Mộ Sương, giống như cả hai đang mặc đồ đôi vậy.
Những lời từ chối mà cô từng nói với anh ngày trước vẫn còn in rõ trong tâm trí cô.
“Tôi không thích những người đàn ông cổ hủ vô vị, ví dụ như người lúc nào cũng mặc đồ màu đen.”
Cho dù không nêu tên nhưng chắc chắn là nói anh.
Anh hỏi: “Vậy em thích kiểu người như thế nào?”
“Hừm, ví dụ như những người có tóc màu xám bạc, nhìn khá ngầu.”
“Biết sửa soạn, không phải lúc nào cũng mặc áo phông đen, đàn ông đẹp trai nhất là khi mặc vest.”
Mà bây giờ gặp lại nhau, anh đã thay đổi, anh mặc đồ giống hệt như những lời cô nói đêm đó.
Tạ Dịch Thần kéo người phụ nữ đang đứng chết lặng trước mặt mình vào lòng, ánh mắt anh dịu dàng, cúi xuống thì thầm bên tai cô.
“Có thích anh như thế này không, vợ sắp cưới của anh.”
[Cô chủ thích cậy sủng mà kiêu x Anh vệ sĩ đẹp trai cứng rắn]
Mẹo đọc:
- Song xử, song mối tình đầu, truyện ngọt.
- Chồng sắp cưới ban đầu của nữ chính không phải là nam chính, cả hai đều không có tình cảm gì với đối phương.
- Chắc là truyện về nam nữ chính đổi kịch bản cho nhau
4.1
Một cậu bé nhặt được anh lính đặc chủng trong rừng mưa
Trong một lần chấp hành nhiệm vụ bí mật, Sói Đầu Đàn thuộc đội đặc chủng Tây Nam bị người ta truy sát, lạc vào rừng nguyên sinh phía Bắc Myanmar.
Khoảnh khắc cận kề cái chết, anh gặp được một cậu bé bí ẩn. Trước những hành động mập mờ nối tiếp nhau của cậu bé, anh cũng dần đắm chìm…
Từ rừng nguyên sinh Bắc Myanmar đến chuyện tình ngọt ngào nơi thủ đô hoa lệ.
Phải chăng bạn thiếu áo dùng, cùng nhau ta sẽ vui tươi lên đường(*).
…
(*) Trích bài thơ Vô y 3 của Khổng Tử, mượn bản dịch của Nguyễn Văn Thọ.
Trong một lần chấp hành nhiệm vụ bí mật, Sói Đầu Đàn thuộc đội đặc chủng Tây Nam bị người ta truy sát, lạc vào rừng nguyên sinh phía Bắc Myanmar.
Khoảnh khắc cận kề cái chết, anh gặp được một cậu bé bí ẩn. Trước những hành động mập mờ nối tiếp nhau của cậu bé, anh cũng dần đắm chìm…
Từ rừng nguyên sinh Bắc Myanmar đến chuyện tình ngọt ngào nơi thủ đô hoa lệ.
Phải chăng bạn thiếu áo dùng, cùng nhau ta sẽ vui tươi lên đường(*).
…
(*) Trích bài thơ Vô y 3 của Khổng Tử, mượn bản dịch của Nguyễn Văn Thọ.
4.9
Cô gái nhỏ Hứa Nguyện tình cờ gặp học trưởng Kiều Ninh ba lần một ngày. Từ đây, cuộc sống của cô không còn ngày bình yên.
4.5
3.8
Dịch tên: Sổ tay sinh tồn dành cho nữ phụ ở mạt thế
Tác giả: Ba Tây Mễ Á
Thể loại: xuyên sách, np, cao h, nữ phụ, mạt thế, hiện đại, ngôn tình
Số chương: 137 chương
Văn án
Vân Đào xuyên sách rồi, trong sách cô là em gái cùng cha khác mẹ của nữ chính, là đại tiểu thư xinh đẹp ngang ngược điển hình.
Sau tận thế, vì không thức tỉnh dị năng nên cô mặt dày dựa vào nữ chính nuôi.
Cô không an phận, không chỉ quyến rũ nam chính nhiều lần mà còn lén bò lên giường nam chính, kết quả là cô bị bắt tại trận rồi đuổi ra khỏi đội, chưa tới hai ngày sau sẽ chết trong miệng Zombie.
Lúc Vân Đào xuyên tới, đúng lúc cô vừa bị bắt tại trận, đuổi ra khỏi đội.
Vân Đào:…
Vân Đào xoay người lập tức đến nương tựa đội nhân vật phản diện chống lại đội nhân vật chính!
Không ngờ cô chỉ muốn tìm một con đường sống, cuối cùng lại trở thành người được 6 người đàn ông cưng chiều, cả 6 người đàn ông đều quỳ dưới váy cô.
Đoàn trưởng lạnh lùng kiêu ngạo, phó đoàn trưởng yêu nghiệt điên cuồng, anh đẹp trai cấm dục mắc chứng nghiện tình dục, người đàn ông rắn rỏi trầm mặc ít nói, hai em trai song sinh một lạnh một nóng.
Lưu ý: Cốt truyện và thịt là 5/5, nam chính không chỉ có 6 người, ai cảm thấy không hợp thì nên cân nhắc trước khi đọc.
Tác giả: Ba Tây Mễ Á
Thể loại: xuyên sách, np, cao h, nữ phụ, mạt thế, hiện đại, ngôn tình
Số chương: 137 chương
Văn án
Vân Đào xuyên sách rồi, trong sách cô là em gái cùng cha khác mẹ của nữ chính, là đại tiểu thư xinh đẹp ngang ngược điển hình.
Sau tận thế, vì không thức tỉnh dị năng nên cô mặt dày dựa vào nữ chính nuôi.
Cô không an phận, không chỉ quyến rũ nam chính nhiều lần mà còn lén bò lên giường nam chính, kết quả là cô bị bắt tại trận rồi đuổi ra khỏi đội, chưa tới hai ngày sau sẽ chết trong miệng Zombie.
Lúc Vân Đào xuyên tới, đúng lúc cô vừa bị bắt tại trận, đuổi ra khỏi đội.
Vân Đào:…
Vân Đào xoay người lập tức đến nương tựa đội nhân vật phản diện chống lại đội nhân vật chính!
Không ngờ cô chỉ muốn tìm một con đường sống, cuối cùng lại trở thành người được 6 người đàn ông cưng chiều, cả 6 người đàn ông đều quỳ dưới váy cô.
Đoàn trưởng lạnh lùng kiêu ngạo, phó đoàn trưởng yêu nghiệt điên cuồng, anh đẹp trai cấm dục mắc chứng nghiện tình dục, người đàn ông rắn rỏi trầm mặc ít nói, hai em trai song sinh một lạnh một nóng.
Lưu ý: Cốt truyện và thịt là 5/5, nam chính không chỉ có 6 người, ai cảm thấy không hợp thì nên cân nhắc trước khi đọc.
3.5
1. Đường Thời Ngữ xuất thân từ Hầu phủ, cẩm y ngọc thực được cha mẹ yêu thương, nhưng bông hoa đào thối bằng thạch da chó lại nhiều đến đếm không xuể. Một trận gió bão biến thành nhà tan cửa nát, nàng cũng chết thảm dưới đao, thi thể không còn.
Sau khi trọng sinh, nàng quyết định tránh xa và không trêu chọc nam nhân nữa.
2. Bên cạnh nàng có một thiếu niên, ánh mắt trong trẻo, ngây thơ trong sáng.
Thiếu niên luôn cười đến rạng rỡ, nhưng khi xoay người lại, lặng lẽ lau đi máu tươi trên đầu ngón tay, ánh mắt nhìn tử thi trên mặt đất lạnh thấu xương như băng, tàn nhẫn vô tình.
*
Sau đó, thiếu niên cuối cùng cũng hiện nguyên hình. Hai mắt hắn đỏ thẫm ngăn người lại, bàn tay dính máu run rẩy muốn khẽ vuốt ve hai má nàng, rồi lại sợ làm bẩn nàng. Thiếu niên nóng nảy, nỉ non bên tai nàng, khàn khàn khắc chế sự cố chấp điên cuồng:
“Nàng thích ai hãy nói cho ta biết.”
“Ta đi giết hắn.”
Cho đến sau này, Đường Thời Ngữ mới biết thiếu niên làm bạn với nàng hai đời, một đời duyên cạn, một đời viên mãn.
Hắn lấy huyết nhục làm ô, xương vụn trải đường, chỉ cầu nàng vĩnh viễn không trải qua mưa gió, đi đến cuối đời này.
Tình yêu kiềm chế, độc chiếm, thâm tình/ Tiểu Bạch cẩu thích giả vờ vô tội.
Nhìn xuống thế gian, thiện lương và lạc quan/ Trải qua gió tuyết nhưng vẫn ấm áp như mặt trời nhỏ trước đây.
Sau khi trọng sinh, nàng quyết định tránh xa và không trêu chọc nam nhân nữa.
2. Bên cạnh nàng có một thiếu niên, ánh mắt trong trẻo, ngây thơ trong sáng.
Thiếu niên luôn cười đến rạng rỡ, nhưng khi xoay người lại, lặng lẽ lau đi máu tươi trên đầu ngón tay, ánh mắt nhìn tử thi trên mặt đất lạnh thấu xương như băng, tàn nhẫn vô tình.
*
Sau đó, thiếu niên cuối cùng cũng hiện nguyên hình. Hai mắt hắn đỏ thẫm ngăn người lại, bàn tay dính máu run rẩy muốn khẽ vuốt ve hai má nàng, rồi lại sợ làm bẩn nàng. Thiếu niên nóng nảy, nỉ non bên tai nàng, khàn khàn khắc chế sự cố chấp điên cuồng:
“Nàng thích ai hãy nói cho ta biết.”
“Ta đi giết hắn.”
Cho đến sau này, Đường Thời Ngữ mới biết thiếu niên làm bạn với nàng hai đời, một đời duyên cạn, một đời viên mãn.
Hắn lấy huyết nhục làm ô, xương vụn trải đường, chỉ cầu nàng vĩnh viễn không trải qua mưa gió, đi đến cuối đời này.
Tình yêu kiềm chế, độc chiếm, thâm tình/ Tiểu Bạch cẩu thích giả vờ vô tội.
Nhìn xuống thế gian, thiện lương và lạc quan/ Trải qua gió tuyết nhưng vẫn ấm áp như mặt trời nhỏ trước đây.
4
Minh Hoa Thường là muội muội trong cặp thai long phượng, bởi vì tượng trưng cho điềm lành lại mất mẹ khi còn nhỏ tuổi nên Trấn Quốc Công vô cùng yêu chiều nàng, nuông chiều nàng tới nỗi bất tài, không có chí tiến thủ, khác biệt hoàn toàn với huynh trưởng song thai nổi danh Trường An.
Minh Hoa Thường vốn an tâm sống những ngày vô lo vô nghĩ, mãi tới một ngày, nàng có một giấc mơ, biết được thật ra nàng là thiên kim giả.rn
Hai đứa trẻ bị ôm nhầm, thiên kim thật lưu lạc dân gian, tuy xuất thân bần hàn nhưng cố gắng vươn lên, còn nhỏ đã trở thành tài nữ nổi danh, tạo nên trái ngược rõ ràng với hàng giả nàng đây. Về sau chân tướng phơi bày, thiên kim thật được đón về công phủ, địa vị của thiên kim giả nàng rơi xuống vực sâu rồi lặng lẽ bị hạ độc chết vào một đêm khuya.rn
Minh Hoa Thường có mơ ước lớn nhất là sống tới già sợ tới mức giật mình, thấy chỉ còn một năm nữa là thiên kim thật trở về, Minh Hoa Thường làm người khiêm tốn, nỗ lực lấy lòng huynh trưởng thai long phượng trên danh nghĩa của nàng - Minh Hoa Chương.rn
Nhưng huynh trưởng ưu tú lạnh lùng chẳng để ý tới kẻ vô dụng nàng, Minh Hoa Thường nịnh nọt vô ích, quyết định bỏ cuộc và dõi theo huynh trưởng thật của mình - Trạng nguyên lang Tô Hành Chỉ, Tể Tướng hàn môn ngày sau.
Sau lần thứ ba Minh Hoa Thường lặng lẽ chuồn ra ngoài gặp tân khoa Trạng nguyên, vào đêm khuya Minh Hoa Chương xuất hiện trong phòng nàng, thất vọng nói: "Muội muội, không ngờ lòng kiên nhẫn của muội kém như vậy."rn
Minh Hoa Thường vốn an tâm sống những ngày vô lo vô nghĩ, mãi tới một ngày, nàng có một giấc mơ, biết được thật ra nàng là thiên kim giả.rn
Hai đứa trẻ bị ôm nhầm, thiên kim thật lưu lạc dân gian, tuy xuất thân bần hàn nhưng cố gắng vươn lên, còn nhỏ đã trở thành tài nữ nổi danh, tạo nên trái ngược rõ ràng với hàng giả nàng đây. Về sau chân tướng phơi bày, thiên kim thật được đón về công phủ, địa vị của thiên kim giả nàng rơi xuống vực sâu rồi lặng lẽ bị hạ độc chết vào một đêm khuya.rn
Minh Hoa Thường có mơ ước lớn nhất là sống tới già sợ tới mức giật mình, thấy chỉ còn một năm nữa là thiên kim thật trở về, Minh Hoa Thường làm người khiêm tốn, nỗ lực lấy lòng huynh trưởng thai long phượng trên danh nghĩa của nàng - Minh Hoa Chương.rn
Nhưng huynh trưởng ưu tú lạnh lùng chẳng để ý tới kẻ vô dụng nàng, Minh Hoa Thường nịnh nọt vô ích, quyết định bỏ cuộc và dõi theo huynh trưởng thật của mình - Trạng nguyên lang Tô Hành Chỉ, Tể Tướng hàn môn ngày sau.
Sau lần thứ ba Minh Hoa Thường lặng lẽ chuồn ra ngoài gặp tân khoa Trạng nguyên, vào đêm khuya Minh Hoa Chương xuất hiện trong phòng nàng, thất vọng nói: "Muội muội, không ngờ lòng kiên nhẫn của muội kém như vậy."rn
4.6
Ta là người vợ tào khang nhỏ bé tầm thường của Trần Bình.
Khi hắn tự mình xưng Vương, ta cùng hắn an hưởng vinh hoa phú quý.
Tới khi hắn bại binh như núi đổ, ta lại xách tay nải bỏ chạy.
Sau này, nhờ có sự hỗ trợ của Công chúa mà hắn đã vực dậy sau thất bại, danh tiếng không gì bằng. Mà ta lại bị thủ hạ của hắn bắt được, trở thành tù nhân.
Ai nấy đều cười chê ta là kẻ bạc nghĩa phụ tình, trừng trị đúng người đúng tội.
Nói rằng, cho dù Trần Bình có l-ộ-t da r-ú-t gân ta cũng khó mà giải tỏa được nỗi hận trong lòng.
Nào ngờ, vẻ mặt Trần Bình không chút cảm xúc, đổ ra một bàn toàn vàng bạc châu báu.
Hắn chỉ vào mình, nói: “Nào, chọn thêm một lần nữa.”
“Ta và nó, nàng chọn ai?”
Khi hắn tự mình xưng Vương, ta cùng hắn an hưởng vinh hoa phú quý.
Tới khi hắn bại binh như núi đổ, ta lại xách tay nải bỏ chạy.
Sau này, nhờ có sự hỗ trợ của Công chúa mà hắn đã vực dậy sau thất bại, danh tiếng không gì bằng. Mà ta lại bị thủ hạ của hắn bắt được, trở thành tù nhân.
Ai nấy đều cười chê ta là kẻ bạc nghĩa phụ tình, trừng trị đúng người đúng tội.
Nói rằng, cho dù Trần Bình có l-ộ-t da r-ú-t gân ta cũng khó mà giải tỏa được nỗi hận trong lòng.
Nào ngờ, vẻ mặt Trần Bình không chút cảm xúc, đổ ra một bàn toàn vàng bạc châu báu.
Hắn chỉ vào mình, nói: “Nào, chọn thêm một lần nữa.”
“Ta và nó, nàng chọn ai?”
3.4
Truyện Hiệu Ứng Cầu Treo của tác giả Pháp Lạp Lật kể về Chung Hi thừa nhận rằng thời kỳ còn u mê phim thần tượng như điếu đổ, cô đã từng mơ tưởng đến việc bị mắc kẹt trên đảo hoang cùng với người mình yêu, sau đó thỏa thích làm chuyện mây mưa.
Nhưng người đó tuyệt đối không nên là kình địch trong công việc của cô, cũng là cái người mà cô ghét nhất trong cuộc đời này – Giang Khác Chi.
***
Vài ngày sau, Chung Hi nhìn hai con cua đang giao phối cạnh bờ biển, bị ma xui quỷ khiến mà quay đầu lại định mở miệng: “…”
Một giọng nói lạnh băng vội vàng giành trước vang lên từ sau lưng:
“Không thể nào!”
Nhưng người đó tuyệt đối không nên là kình địch trong công việc của cô, cũng là cái người mà cô ghét nhất trong cuộc đời này – Giang Khác Chi.
***
Vài ngày sau, Chung Hi nhìn hai con cua đang giao phối cạnh bờ biển, bị ma xui quỷ khiến mà quay đầu lại định mở miệng: “…”
Một giọng nói lạnh băng vội vàng giành trước vang lên từ sau lưng:
“Không thể nào!”
4.4
Thành hôn với Hoắc Sanh đã ba năm, ta vẫn là thân xử nữ.
Ta quyết định hòa ly với hắn ta, rời khỏi Thượng Kinh với Xích Ô yêu thích ta.
Xích Ô biết ta thích Giang Nam nên đã đặt mua một lầu các hướng về phía mặt nước ở đó làm nhà mới của chúng ta.
Y tam thư lục lễ đưa thiếp cầu hôn cho ta.
Ta đỏ mặt đồng ý, cho rằng cuối cùng mình cũng tìm được ý trung nhân rồi.
Nhưng đêm trước ngày đại hôn, bởi vì có chuyện nên ta trở lại Thượng Kinh.
Vô tình nghe thấy Xích Ô cười lạnh nói với người khác.
"Ta cưới Niên Oản Kiều chỉ là bước đầu tiên, ta muốn Hoắc Sanh xem ta làm như thế nào cướp đi mọi thứ của hắn."
Thì ra, thứ ta coi là thâm tình chẳng qua chỉ là thủ đoạn để y trả thù Hoắc Sanh.
Sau đó, ta trốn đi.
Nghe nói Xích Ô lật ngược cả Thượng Kinh và Giang Nam cũng không thể tìm được vị hôn thê của y.
Ta quyết định hòa ly với hắn ta, rời khỏi Thượng Kinh với Xích Ô yêu thích ta.
Xích Ô biết ta thích Giang Nam nên đã đặt mua một lầu các hướng về phía mặt nước ở đó làm nhà mới của chúng ta.
Y tam thư lục lễ đưa thiếp cầu hôn cho ta.
Ta đỏ mặt đồng ý, cho rằng cuối cùng mình cũng tìm được ý trung nhân rồi.
Nhưng đêm trước ngày đại hôn, bởi vì có chuyện nên ta trở lại Thượng Kinh.
Vô tình nghe thấy Xích Ô cười lạnh nói với người khác.
"Ta cưới Niên Oản Kiều chỉ là bước đầu tiên, ta muốn Hoắc Sanh xem ta làm như thế nào cướp đi mọi thứ của hắn."
Thì ra, thứ ta coi là thâm tình chẳng qua chỉ là thủ đoạn để y trả thù Hoắc Sanh.
Sau đó, ta trốn đi.
Nghe nói Xích Ô lật ngược cả Thượng Kinh và Giang Nam cũng không thể tìm được vị hôn thê của y.
4.5
Sau khi làm nha hoàn thông phòng của Nhị gia,
Dư An mới tin tưởng tính tình của Nhị gia không phải xấu xa mức bình thường.
Sau, nàng lại phát hiện có đôi lúc Nhị gia cũng rất tốt,
Chịu dạy nàng đọc sách viết chữ, mua điểm tâm, đồ ăn ngon cho nàng, mang nàng ra phủ dạo chơi.
Điều kiện là,
Ngoan ngoãn cho hắn ‘làm’, nói câu dễ nghe làm nũng với hắn.
Dư An mới tin tưởng tính tình của Nhị gia không phải xấu xa mức bình thường.
Sau, nàng lại phát hiện có đôi lúc Nhị gia cũng rất tốt,
Chịu dạy nàng đọc sách viết chữ, mua điểm tâm, đồ ăn ngon cho nàng, mang nàng ra phủ dạo chơi.
Điều kiện là,
Ngoan ngoãn cho hắn ‘làm’, nói câu dễ nghe làm nũng với hắn.
3.8
Ngày ta được chọn vào cung làm cung nữ, chỉ mang theo bên mình vỏn vẹn hai món đồ.
Một lọ nước biển, bên trong chất chứa sáu mươi chín oan hồn chưa thể nhắm mắt.
Một viên ngọc trai phương Nam, là do chính tay ta m.ổ bụng cha mà lấy ra.
Một lọ nước biển, bên trong chất chứa sáu mươi chín oan hồn chưa thể nhắm mắt.
Một viên ngọc trai phương Nam, là do chính tay ta m.ổ bụng cha mà lấy ra.
4.8
Mỹ Nhược vừa nhắc nhở lại vừa trách móc, “Ai bảo mẹ đánh bạc những 24 vòng làm gì, cha nuôi ngồi chờ ở sô pha chừng một tiếng đấy.” Ở trước mặt con gái, Chiêm Mỹ Phượng chẳng có chút uy nghiêm nào của trưởng bối, nhiều lần thúc giục lái xe, thì thầm oán giận: “Dạo này không biết trúng phải thứ quỷ quái gì, bạn bè chơi mạt chược thì liên tục bận. Bà Từ thì gả con gái thứ ba, Bà Lương thì trở về nhà mẹ đẻ. Ngày hôm trước may mắn gặp được Minh Châu, ta nghĩ…”
Mỹ Nhược ấn nút hạ cửa sổ xe, khép mắt lại. Đâu phải trúng thứ quỷ quái nào, rõ ràng là tất cả mọi người đã biết Hoa Lão Hổ gặp hoạ lớn, người ta ốc còn không mang nổi mình ốc, ai còn rảnh rỗi đi xã giao với người bên cạnh ông ta. “… Mười hai năm,” Chiêm Mỹ Phương che mặt, “Về sau tôi phải sống thế nào đây?” Chú Trần lái xe không đành lòng, “Phu nhân…” Mỹ Nhược mở mắt ra, nhìn khuôn mặt lê hoa mang vũ của mẹ, cô không hề dao động, nói: “Hiện tại đuổi theo cũng vô ích. Chiều nay, sau khi cha nuôi rời đi con đã lén đến nhà họ Hoa, người nhà họ Hoa đã rời khỏi Hồng Kông từ tháng trước rồi.”
Mẹ cô sợ hãi kêu lên: “Ý con là, ý con là…” “Cha nuôi đã sắp xếp tốt, sợ là chỉ giấu giếm chúng ta thôi.” Tốc độ xe chậm lại, chú Trần nhìn vào gương về phía sau, “Phu nhân, còn một phút nữa là đến bến tàu Tây Cống.” Ý muốn hỏi đi hay không đi? “Tôi muốn thấy ông ta một lần nữa.” Chiêm Mỹ Phương không chút do dự. Nghe xong câu này, Mỹ Nhược nhướn mày. Hoa Lão Hổ hưởng thụ mười hai năm thanh xuân của Chiêm Mỹ Phượng, chiếu cố cái ăn cái mặc cho hai mẹ con họ mười hai năm nay, cuộc giao dịch này không ai nợ ai.
Mỹ Nhược ấn nút hạ cửa sổ xe, khép mắt lại. Đâu phải trúng thứ quỷ quái nào, rõ ràng là tất cả mọi người đã biết Hoa Lão Hổ gặp hoạ lớn, người ta ốc còn không mang nổi mình ốc, ai còn rảnh rỗi đi xã giao với người bên cạnh ông ta. “… Mười hai năm,” Chiêm Mỹ Phương che mặt, “Về sau tôi phải sống thế nào đây?” Chú Trần lái xe không đành lòng, “Phu nhân…” Mỹ Nhược mở mắt ra, nhìn khuôn mặt lê hoa mang vũ của mẹ, cô không hề dao động, nói: “Hiện tại đuổi theo cũng vô ích. Chiều nay, sau khi cha nuôi rời đi con đã lén đến nhà họ Hoa, người nhà họ Hoa đã rời khỏi Hồng Kông từ tháng trước rồi.”
Mẹ cô sợ hãi kêu lên: “Ý con là, ý con là…” “Cha nuôi đã sắp xếp tốt, sợ là chỉ giấu giếm chúng ta thôi.” Tốc độ xe chậm lại, chú Trần nhìn vào gương về phía sau, “Phu nhân, còn một phút nữa là đến bến tàu Tây Cống.” Ý muốn hỏi đi hay không đi? “Tôi muốn thấy ông ta một lần nữa.” Chiêm Mỹ Phương không chút do dự. Nghe xong câu này, Mỹ Nhược nhướn mày. Hoa Lão Hổ hưởng thụ mười hai năm thanh xuân của Chiêm Mỹ Phượng, chiếu cố cái ăn cái mặc cho hai mẹ con họ mười hai năm nay, cuộc giao dịch này không ai nợ ai.
4.2
Tiêu Lâm vốn cũng không quá ham thích việc này, không mấy tình nguyện, nhưng cái tên Trần Chí Thanh lão luyện này, mưu kế thâm sâu, kịch bản phong phú...
Thế là chàng thẳng nam không có mấy kinh nghiệm vào đời, thật mau đã bị lão nam nhân thu phục. Mãi cho đến một ngày, cậu ngoài ý muốn phát hiện nguyên nhân thực sự mà Trần Chí Thanh bao nuôi mình, là bởi vì bản thân giống với tình nhân bạch nguyệt quang của Trần Chí Thanh.
Cậu mệt mỏi nói chia tay với Trần Chí Thanh, nhưng kim chủ ba ba luôn lạnh nhạt vô tình lại đột nhiên không đồng ý.
Muốn chia tay ư, đừng có mơ!
Thế là chàng thẳng nam không có mấy kinh nghiệm vào đời, thật mau đã bị lão nam nhân thu phục. Mãi cho đến một ngày, cậu ngoài ý muốn phát hiện nguyên nhân thực sự mà Trần Chí Thanh bao nuôi mình, là bởi vì bản thân giống với tình nhân bạch nguyệt quang của Trần Chí Thanh.
Cậu mệt mỏi nói chia tay với Trần Chí Thanh, nhưng kim chủ ba ba luôn lạnh nhạt vô tình lại đột nhiên không đồng ý.
Muốn chia tay ư, đừng có mơ!
4
Editor: Elvie Yuen
Bìa: Vối Vối - voivoieditorials
Số chương: 54 chương + 6 phiên ngoại
Tác giả không giới thiệu văn án, tạo nên sự tò mò của bạn đọc, ai cũng có thanh xuân, nhưng liệu thanh xuân của bạn có giống như hai nhân vật này hay không?
Đoạn trích 1:
"Nền trời cuối thu trông đẹp làm sao, vừa vương chút se lạnh, lại thắm đượm sắc xanh, mây ươm một màu trắng.
Mối tình đầu sẽ có vị gì nhỉ? Chắc có lẽ sẽ ngọt ngào và đẹp hơn vẻ đẹp của bầu trời ngày thu.
Có đôi khi, cô chỉ muốn buông bỏ mọi xiềng xích, nói yêu đương với người mình thích. Song, sau những suy nghĩ bồng bột này, lý trí lại nhắc nhở cô rằng, đời không như mơ!"
Đoạn trích 2:
Đây là lần đầu tiên Quý Vân Phi gọi điện thoại lâu nhất, nghe điện thoại nhắc nhở sắp hết pin, cậu vừa gắn xạc vừa nói tiếp, trò chuyện hơn nửa tiếng khiến điện thoại nóng lên, nhưng vẫn không muốn cúp máy.
Quý Vân Phi hỏi Tưởng Tiểu Mễ, "Còn bài nào không hiểu nữa?"
"Hết thật rồi."
"Suy nghĩ kỹ lại đi."
"..."
Trong điện thoại im ắng một lúc, Quý Vân Phi vắt óc suy nghĩ, cũng hết bài để giảng rồi, cậu bèn kiếm chủ đề nói chuyện, "Phải rồi, lúc học cấp hai có phải mình có mượn cậu một cây bút không?"
"Ừ, lúc đang thi ấy." Tưởng Tiểu Mễ đóng sách lại, rồi tắt luôn đèn bàn học xong leo lên giường.
Quý Vân Phi cố ý hỏi tiếp, "Chưa trả lại bút cho cậu hả?"
Tưởng Tiểu Mễ, "Cậu trả cả một hộp, mà mấy lần sau đều bị cậu mượn lại hết."
Quý Vân Phi cười, ra vẻ mất trí nhớ, "Thiệt không đó? Tớ chẳng nhớ gì ráo." Cậu nói tiếp, "Vậy để tớ mua lại một hộp trả cậu, có mượn phải có trả chứ."
Tưởng Tiểu Mễ nhanh nhảu đáp, "Không cần, mình còn nhiều bút, dùng không hết đâu."
Quý Vân Phi vậy mà chẳng hề khách sáo, "Thế cậu đưa mấy bút không dùng cho tớ xài, tớ khỏi phải mua bút, mấy bút tớ mua toàn đồ dỏm, hôm nay xài bút cậu thấy viết tốt ghê."
"..."
Đoạn trích 3:
"Sao vậy?" Cậu hỏi nhỏ, cậu cảm nhận cô đang rầu rĩ.
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, "Không có gì."
Quý Vân Phi, "Lo môn Toán không được điểm cao à?"
"Ừ." Cô chỉ trả lời ngắn gọn.
"Đừng tự tạo áp lực cho bản thân, sức mình làm tới đâu thì thi tới đó, không được điểm cao cũng không sao. Nếu cậu thật sự chuyển trường về Bắc Kinh, mình sẽ tiết kiệm tiền tiêu vặt, cuối tuần tới Bắc Kinh thăm cậu, mình cũng sẽ thi đại học ở Bắc Kinh thôi."
Quý Vân Phi sờ nhẹ tóc đuôi ngựa của cô, "Không gạt cậu đâu, mình chắc chắn sẽ học đại học ở Bắc Kinh, nếu như cậu muốn ra đi du học, mình sẽ đi cùng cậu, cậu đi đâu thì đi đó."
Tưởng Tiểu Mễ bỗng nhiên muốn khóc, cô vội quay mặt sang chỗ khác không nhìn cậu nữa.
Bìa: Vối Vối - voivoieditorials
Số chương: 54 chương + 6 phiên ngoại
Tác giả không giới thiệu văn án, tạo nên sự tò mò của bạn đọc, ai cũng có thanh xuân, nhưng liệu thanh xuân của bạn có giống như hai nhân vật này hay không?
Đoạn trích 1:
"Nền trời cuối thu trông đẹp làm sao, vừa vương chút se lạnh, lại thắm đượm sắc xanh, mây ươm một màu trắng.
Mối tình đầu sẽ có vị gì nhỉ? Chắc có lẽ sẽ ngọt ngào và đẹp hơn vẻ đẹp của bầu trời ngày thu.
Có đôi khi, cô chỉ muốn buông bỏ mọi xiềng xích, nói yêu đương với người mình thích. Song, sau những suy nghĩ bồng bột này, lý trí lại nhắc nhở cô rằng, đời không như mơ!"
Đoạn trích 2:
Đây là lần đầu tiên Quý Vân Phi gọi điện thoại lâu nhất, nghe điện thoại nhắc nhở sắp hết pin, cậu vừa gắn xạc vừa nói tiếp, trò chuyện hơn nửa tiếng khiến điện thoại nóng lên, nhưng vẫn không muốn cúp máy.
Quý Vân Phi hỏi Tưởng Tiểu Mễ, "Còn bài nào không hiểu nữa?"
"Hết thật rồi."
"Suy nghĩ kỹ lại đi."
"..."
Trong điện thoại im ắng một lúc, Quý Vân Phi vắt óc suy nghĩ, cũng hết bài để giảng rồi, cậu bèn kiếm chủ đề nói chuyện, "Phải rồi, lúc học cấp hai có phải mình có mượn cậu một cây bút không?"
"Ừ, lúc đang thi ấy." Tưởng Tiểu Mễ đóng sách lại, rồi tắt luôn đèn bàn học xong leo lên giường.
Quý Vân Phi cố ý hỏi tiếp, "Chưa trả lại bút cho cậu hả?"
Tưởng Tiểu Mễ, "Cậu trả cả một hộp, mà mấy lần sau đều bị cậu mượn lại hết."
Quý Vân Phi cười, ra vẻ mất trí nhớ, "Thiệt không đó? Tớ chẳng nhớ gì ráo." Cậu nói tiếp, "Vậy để tớ mua lại một hộp trả cậu, có mượn phải có trả chứ."
Tưởng Tiểu Mễ nhanh nhảu đáp, "Không cần, mình còn nhiều bút, dùng không hết đâu."
Quý Vân Phi vậy mà chẳng hề khách sáo, "Thế cậu đưa mấy bút không dùng cho tớ xài, tớ khỏi phải mua bút, mấy bút tớ mua toàn đồ dỏm, hôm nay xài bút cậu thấy viết tốt ghê."
"..."
Đoạn trích 3:
"Sao vậy?" Cậu hỏi nhỏ, cậu cảm nhận cô đang rầu rĩ.
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, "Không có gì."
Quý Vân Phi, "Lo môn Toán không được điểm cao à?"
"Ừ." Cô chỉ trả lời ngắn gọn.
"Đừng tự tạo áp lực cho bản thân, sức mình làm tới đâu thì thi tới đó, không được điểm cao cũng không sao. Nếu cậu thật sự chuyển trường về Bắc Kinh, mình sẽ tiết kiệm tiền tiêu vặt, cuối tuần tới Bắc Kinh thăm cậu, mình cũng sẽ thi đại học ở Bắc Kinh thôi."
Quý Vân Phi sờ nhẹ tóc đuôi ngựa của cô, "Không gạt cậu đâu, mình chắc chắn sẽ học đại học ở Bắc Kinh, nếu như cậu muốn ra đi du học, mình sẽ đi cùng cậu, cậu đi đâu thì đi đó."
Tưởng Tiểu Mễ bỗng nhiên muốn khóc, cô vội quay mặt sang chỗ khác không nhìn cậu nữa.
4
Tên gốc: 六十章蜜方 (Sáu mươi chương mật phương)
Tác giả: Linh Độ Tịch Mịch
Thể loại: Sạch, sủng, sắc, ngọt, hiện đại, ấm áp, nam là tổng tài, nữ là bác sĩ tâm lý, chữa bệnh, HE
Editor: Y Phi, Tư Nguyệt
Couple: Chung Ngải x Quý Phàm Trạch
ʕ´•ᴥ•`ʔ Văn án ʕ´•ᴥ•`ʔ
Quý Phàm Trạch tự nhận mình có tiền mà không tùy tiện, cao lãnh mà không hời hợt, là một người đàn ông hoàn mỹ. Cho đến một ngày nọ khi vào nhầm phòng của nữ bác sĩ tâm lý Chung Ngả, anh mới phát hiện cả tâm lý lẫn sinh lý của mình đều bắt đầu không bình thường.
Chung Ngả tự nhận tay nghề bác sĩ của mình gà mờ nhưng rất có đạo đức của người làm nghề y, bệnh nhân nào theo đuổi cô cũng đều nhận được một câu: “Tôi không nói chuyện yêu đương với người có bệnh tâm thần” rồi phải chạy mất dép. Cho đến một ngày kia cô phát hiện mình bị một tên mắc bệnh mặt người dạ thú quyến rũ.
Nữ bác sĩ tâm lý vs. Tổng tài cao phú soái
————
Trên đời này nhất định sẽ có một người khiến cho em hiểu, thì ra thứ gọi là tình yêu tốt đẹp như vậy.
==================
Lưu ý nhỏ: Nữ chính là bác sĩ tâm lý, chuyên chữa trị cho những chứng bệnh tâm thần như trầm cảm, hoang tưởng, rối loạn lưỡng cực,… Trong khi đó bệnh thần kinh là những chứng bệnh liên quan đến tổn thương của hệ thần kinh như đau nửa đầu, động kinh, thoát vị đĩa đệm, đột quỵ,… Hai khái niệm này vẫn hay bị nhầm lẫn với nhau, cho nên trong truyện mình đều để hết là bệnh tâm thần mặc dù nghe không thuận tai.
Tác giả: Linh Độ Tịch Mịch
Thể loại: Sạch, sủng, sắc, ngọt, hiện đại, ấm áp, nam là tổng tài, nữ là bác sĩ tâm lý, chữa bệnh, HE
Editor: Y Phi, Tư Nguyệt
Couple: Chung Ngải x Quý Phàm Trạch
ʕ´•ᴥ•`ʔ Văn án ʕ´•ᴥ•`ʔ
Quý Phàm Trạch tự nhận mình có tiền mà không tùy tiện, cao lãnh mà không hời hợt, là một người đàn ông hoàn mỹ. Cho đến một ngày nọ khi vào nhầm phòng của nữ bác sĩ tâm lý Chung Ngả, anh mới phát hiện cả tâm lý lẫn sinh lý của mình đều bắt đầu không bình thường.
Chung Ngả tự nhận tay nghề bác sĩ của mình gà mờ nhưng rất có đạo đức của người làm nghề y, bệnh nhân nào theo đuổi cô cũng đều nhận được một câu: “Tôi không nói chuyện yêu đương với người có bệnh tâm thần” rồi phải chạy mất dép. Cho đến một ngày kia cô phát hiện mình bị một tên mắc bệnh mặt người dạ thú quyến rũ.
Nữ bác sĩ tâm lý vs. Tổng tài cao phú soái
————
Trên đời này nhất định sẽ có một người khiến cho em hiểu, thì ra thứ gọi là tình yêu tốt đẹp như vậy.
==================
Lưu ý nhỏ: Nữ chính là bác sĩ tâm lý, chuyên chữa trị cho những chứng bệnh tâm thần như trầm cảm, hoang tưởng, rối loạn lưỡng cực,… Trong khi đó bệnh thần kinh là những chứng bệnh liên quan đến tổn thương của hệ thần kinh như đau nửa đầu, động kinh, thoát vị đĩa đệm, đột quỵ,… Hai khái niệm này vẫn hay bị nhầm lẫn với nhau, cho nên trong truyện mình đều để hết là bệnh tâm thần mặc dù nghe không thuận tai.
4.1
========
Thể loại: hiện đại, showbiz, hài, 3S, HE
Trong giới giải trí đều biết được rằng cặp vợ chồng Lục Lâm Thành và Lương Yên tuy đã kết hôn nhưng Lục Lâm Thành đối xử với vợ mình rất thờ ơ không quan tâm,. Tên của cô chỉ được nhắc tới chỉ một lần tuyên bố kết hôn thì chưa bao giờ công khai nhắc tới, tương tác trên Weibo của hai vợ chồng này cũng bằng không, lễ trao giải duy nhất hai người đứng cùng một sân khấu, Lục Lâm Thành cũng không liếc nhìn Lương Yên lấy một lần.
Vì thế toàn giới giải trí bắt đầu chờ Lục Lâm Thành và Lương Yên ly hôn, xin nữ diễn viên tuyến ba hãy trả lại người đàn ông độc thân hoàng kim cho các cô gái.
Cho đến một lần nọ sau hậu trường của buổi lễ, có phóng viên chụp được ảnh Lục Lâm Thành cởi áo của mình, che kín bộ trang phục mát mẻ mà Lương Yên đang mặc, sau đó bóp eo, đè người vào tường để hôn.
Thể loại: hiện đại, showbiz, hài, 3S, HE
Trong giới giải trí đều biết được rằng cặp vợ chồng Lục Lâm Thành và Lương Yên tuy đã kết hôn nhưng Lục Lâm Thành đối xử với vợ mình rất thờ ơ không quan tâm,. Tên của cô chỉ được nhắc tới chỉ một lần tuyên bố kết hôn thì chưa bao giờ công khai nhắc tới, tương tác trên Weibo của hai vợ chồng này cũng bằng không, lễ trao giải duy nhất hai người đứng cùng một sân khấu, Lục Lâm Thành cũng không liếc nhìn Lương Yên lấy một lần.
Vì thế toàn giới giải trí bắt đầu chờ Lục Lâm Thành và Lương Yên ly hôn, xin nữ diễn viên tuyến ba hãy trả lại người đàn ông độc thân hoàng kim cho các cô gái.
Cho đến một lần nọ sau hậu trường của buổi lễ, có phóng viên chụp được ảnh Lục Lâm Thành cởi áo của mình, che kín bộ trang phục mát mẻ mà Lương Yên đang mặc, sau đó bóp eo, đè người vào tường để hôn.
4.1
Văn án:
Trần Y là đối tượng liên hôn do đích thân Văn Trạch Tân lựa chọn, anh chọn trúng cô từ trong rất nhiều gia tộc là do hai nguyên nhân.
Thứ nhất: Dòng họ của cô không giỏi giang gì, còn đang lụi bại.
Thứ hai: Cô hiền lành.
Không có uy hiếp, không ràng buộc anh, anh vẫn có thể tiếp tục tung phốt đầy trời.
Ăn chơi trác táng, vô phép vô tắc.
Trần Y gả cho Văn Trạch Tân, là trèo cao, là một cú bay cao trở thành phượng hoàng.
Cô chưa bao giờ đòi hỏi Văn Trạch Tân phải yêu mình.
Cô an phận thủ thường, sống thành thành thật thật, lặng lẽ nhìn anh đứng trước mặt mình cúi đầu mà nhắn tin với người con gái khác.
Chỉ có điều, cô với anh từng là bạn cùng bàn ba năm.
Cô cũng vô tình mà yêu phải người đàn ông này.
Vì thế, tình yêu cũng dần dần tan biến, sự nhẫn nại cũng ngày một ít đi, đến khi đã đủ thất vọng, cô muốn rời đi.
Văn Trạch Tân nói: Được.
Một tháng sau, Văn Trạch Tân lại chặn cô lại: Em mà đi, anh đánh gãy chân em.
Hai phút sau, Văn Trạch Tân lại gào khóc: Anh đánh gãy chân của anh được không?
Em đừng đi mà.
Trần Y là đối tượng liên hôn do đích thân Văn Trạch Tân lựa chọn, anh chọn trúng cô từ trong rất nhiều gia tộc là do hai nguyên nhân.
Thứ nhất: Dòng họ của cô không giỏi giang gì, còn đang lụi bại.
Thứ hai: Cô hiền lành.
Không có uy hiếp, không ràng buộc anh, anh vẫn có thể tiếp tục tung phốt đầy trời.
Ăn chơi trác táng, vô phép vô tắc.
Trần Y gả cho Văn Trạch Tân, là trèo cao, là một cú bay cao trở thành phượng hoàng.
Cô chưa bao giờ đòi hỏi Văn Trạch Tân phải yêu mình.
Cô an phận thủ thường, sống thành thành thật thật, lặng lẽ nhìn anh đứng trước mặt mình cúi đầu mà nhắn tin với người con gái khác.
Chỉ có điều, cô với anh từng là bạn cùng bàn ba năm.
Cô cũng vô tình mà yêu phải người đàn ông này.
Vì thế, tình yêu cũng dần dần tan biến, sự nhẫn nại cũng ngày một ít đi, đến khi đã đủ thất vọng, cô muốn rời đi.
Văn Trạch Tân nói: Được.
Một tháng sau, Văn Trạch Tân lại chặn cô lại: Em mà đi, anh đánh gãy chân em.
Hai phút sau, Văn Trạch Tân lại gào khóc: Anh đánh gãy chân của anh được không?
Em đừng đi mà.
5
Thể loại: Lãng mạn ấm áp, H văn, Ngọt Sủng, Dân quốc, Trâu già gặm cỏ non, 1v1, HE
Văn án
Bên ngoài học viện là là một khung cảnh xinh đẹp của thiếu niên cùng giai nhân.
Phó Hàn Sanh xuống xe, trên môi là nụ cười bất đắc dĩ, nhìn trước mắt.
Hoa tử đằng nở trên đầu tường thỏa sức tỏa hương, Mộ Diên rút chiếc khăn tơ màu vàng nhạt trước ngực ra, hoảng loạn thất thố che chóp mũi thiếu niên trước mặt lại.
Trong khung cảnh những ô kính thủy tinh năm màu rạng rỡ chói mắt, Phó Hàn Sanh từng bước đến gần.
Kể từ đó, bên cạnh anh em nhà họ Phó, mập ốm cao thấp, phấn hồng giai nhân, toàn bộ đều giống với cô.
Văn án
Bên ngoài học viện là là một khung cảnh xinh đẹp của thiếu niên cùng giai nhân.
Phó Hàn Sanh xuống xe, trên môi là nụ cười bất đắc dĩ, nhìn trước mắt.
Hoa tử đằng nở trên đầu tường thỏa sức tỏa hương, Mộ Diên rút chiếc khăn tơ màu vàng nhạt trước ngực ra, hoảng loạn thất thố che chóp mũi thiếu niên trước mặt lại.
Trong khung cảnh những ô kính thủy tinh năm màu rạng rỡ chói mắt, Phó Hàn Sanh từng bước đến gần.
Kể từ đó, bên cạnh anh em nhà họ Phó, mập ốm cao thấp, phấn hồng giai nhân, toàn bộ đều giống với cô.
4.5
Văn án
Mọi người vẫn luôn truyền miệng, rằng nếu quan tài không thể đóng được là vì khi sinh thời còn chấp niệm, từ niệm mà hoá thành ma, nếu không hoá giải, thì các thế hệ sau sẽ gặp tai ương.Công việc của Yến Tam Hợp chính là hoá giải tâ, ma cho người đã khuất.
Có một ngày nàng bị Tạ tam gia cuốn lấy, nói hắn có tâm ma.
Yến Tam Hợp: Ta không lo chuyện người sống.
Tạ tam gia: Ai cũng nói ta đoản mệnh, ngươi coi như là ta đặt cọc trước đi.
Sau đó, người khắp kinh thành đều không hiểu nổi, Tạ tam gia hôm nay đến tiệm son, ngày mai đến tiệm trang sức.
Cửa hàng trang sức: Tam gia, ngài muốn gì thế?
Tạ tam gia: Lấy lòng nương tử.
Đợi đã, không phải hắn nói là không muốn khiến cho cô nương nhà người ta phải làm quả phụ thủ tiết sao? Ai mà xui xẻo thế?
Yến Tam Hợp: Ta.
Mọi người vẫn luôn truyền miệng, rằng nếu quan tài không thể đóng được là vì khi sinh thời còn chấp niệm, từ niệm mà hoá thành ma, nếu không hoá giải, thì các thế hệ sau sẽ gặp tai ương.Công việc của Yến Tam Hợp chính là hoá giải tâ, ma cho người đã khuất.
Có một ngày nàng bị Tạ tam gia cuốn lấy, nói hắn có tâm ma.
Yến Tam Hợp: Ta không lo chuyện người sống.
Tạ tam gia: Ai cũng nói ta đoản mệnh, ngươi coi như là ta đặt cọc trước đi.
Sau đó, người khắp kinh thành đều không hiểu nổi, Tạ tam gia hôm nay đến tiệm son, ngày mai đến tiệm trang sức.
Cửa hàng trang sức: Tam gia, ngài muốn gì thế?
Tạ tam gia: Lấy lòng nương tử.
Đợi đã, không phải hắn nói là không muốn khiến cho cô nương nhà người ta phải làm quả phụ thủ tiết sao? Ai mà xui xẻo thế?
Yến Tam Hợp: Ta.
4.4
Truyện Trúc Mã Và Kẻ Từ Trên Trời Rơi Xuống HE của tác giả Lật Diên kể về Phó Dư Hàn thầm yêu trúc mã của mình, nhưng khổ nỗi người kia như cái đầu gỗ, khiến cậu tương tư 10 năm không có kết quả, đã thế càng ngày càng giống hũ giấm.
"Văn Dục à, tụi mình thân thiết lắm!"
"Bạn ấy vừa đẹp trai, còn học giỏi, nữ sinh ở trường mình nhiều người thích cậu ấy lắm!"
"Văn Dục...blabla..."
“Văn ……”
…… Văn mẹ cậu.
Giống như người ta nói, trúc mã cũng không bằng kẻ từ trên trời rơi xuống, hơn nữa kẻ đó còn là một đứa cong bẩm sinh, trái tim Phó Dư Hàn muốn vỡ vụn rồi.
Kể từ ngày đó, cậu và Văn Dục bắt đầu chuỗi ngày có ngươi không có ta, ngấm ngầm tranh đấu lẫn nhau.
Kết quả đột nhiên có một ngày, Văn Dục chuyển trường, trở thành bạn cùng lớp với cậu.
"Văn Dục à, tụi mình thân thiết lắm!"
"Bạn ấy vừa đẹp trai, còn học giỏi, nữ sinh ở trường mình nhiều người thích cậu ấy lắm!"
"Văn Dục...blabla..."
“Văn ……”
…… Văn mẹ cậu.
Giống như người ta nói, trúc mã cũng không bằng kẻ từ trên trời rơi xuống, hơn nữa kẻ đó còn là một đứa cong bẩm sinh, trái tim Phó Dư Hàn muốn vỡ vụn rồi.
Kể từ ngày đó, cậu và Văn Dục bắt đầu chuỗi ngày có ngươi không có ta, ngấm ngầm tranh đấu lẫn nhau.
Kết quả đột nhiên có một ngày, Văn Dục chuyển trường, trở thành bạn cùng lớp với cậu.