Cổ Đại
687 Truyện
Sắp xếp theo
3.8
Bạn đang đọc truyện Dục Tiên Đồcủa tác giả Mạc Mạc Tâm.
Sau khi Sở Nhược Đinh mất mạng, nàng mới biết thì ra nàng chỉ là một nữ phụ trong truyện.
Mà đây còn là truyện NP tiên hiệp, nhân vật nữ chính là Kiều Kiều, người mà nàng hâm mộ, ghen ghét, người khí vận nghịch thiên, mọi thứ đều tốt đẹp.
Sở Nhược Đình chỉ là vai phụ trợ, đối lập để mọi người thấy được ưu điểm của nữ chính, còn phải luôn nhằm vào nữ chính, để thế hiện sự sủng ái, cưng chiều của các nam nhân khác với nữ chính, thế nên kết cục của nàng chỉ có thể nói là thê thảm.
Sở Nhược Đình đặt tay lên ngực tự hỏi, nàng đã làm sai điều gì.
Nàng hận Kiều Kiều.
Cũng hận những tên nam nhân đời trước luôn bảo vệ Kiều Kiều.
Sống lại một đời, Sở Nhược Đình mở ra bàn tay vàng giết về Tu Chân Giới, trở về tu luyện, đem toàn bộ kẻ thù đạp dưới chân!
Bảy tên mang danh nam chính.
Đại sư Huynh ôn như, kẻ điên bệnh kiều, tiền bối cấm dục, thích khách trung khuyển, Ma Quân bá đạo, tà tu xảo trá, thế gia công tử mắc bệnh sạch sẽ.
Sau khi Sở Nhược Đinh mất mạng, nàng mới biết thì ra nàng chỉ là một nữ phụ trong truyện.
Mà đây còn là truyện NP tiên hiệp, nhân vật nữ chính là Kiều Kiều, người mà nàng hâm mộ, ghen ghét, người khí vận nghịch thiên, mọi thứ đều tốt đẹp.
Sở Nhược Đình chỉ là vai phụ trợ, đối lập để mọi người thấy được ưu điểm của nữ chính, còn phải luôn nhằm vào nữ chính, để thế hiện sự sủng ái, cưng chiều của các nam nhân khác với nữ chính, thế nên kết cục của nàng chỉ có thể nói là thê thảm.
Sở Nhược Đình đặt tay lên ngực tự hỏi, nàng đã làm sai điều gì.
Nàng hận Kiều Kiều.
Cũng hận những tên nam nhân đời trước luôn bảo vệ Kiều Kiều.
Sống lại một đời, Sở Nhược Đình mở ra bàn tay vàng giết về Tu Chân Giới, trở về tu luyện, đem toàn bộ kẻ thù đạp dưới chân!
Bảy tên mang danh nam chính.
Đại sư Huynh ôn như, kẻ điên bệnh kiều, tiền bối cấm dục, thích khách trung khuyển, Ma Quân bá đạo, tà tu xảo trá, thế gia công tử mắc bệnh sạch sẽ.
4.5
Ta là thứ nữ trong nhà, từ nhỏ đã luôn được đích tỷ chăm sóc chu đáo.
Kiếp trước, đích tỷ gả cho Nhiếp Chính Vương – người đàn ông không thể làm tròn bổn phận phu quân.
Ngày ngày, nàng dùng nước mắt để rửa mặt, ưu phiền chất chứa mà bạc mệnh ra đi.
Còn ta lại gả cho Trạng nguyên xuất thân bần hàn.
Hắn chê ta quê mùa, ta mắng hắn thối nát, bảo thủ.
Ngày qua ngày, cuộc sống chẳng khác nào gà bay c.h.ó chạy.
Kiếp này, cả ta và đích tỷ đều đã trọng sinh.
Đích tỷ hỏi: “Đổi thử không?”
Ta không ngần ngại đáp: “Đổi thì đổi!”
Kiếp trước, đích tỷ gả cho Nhiếp Chính Vương – người đàn ông không thể làm tròn bổn phận phu quân.
Ngày ngày, nàng dùng nước mắt để rửa mặt, ưu phiền chất chứa mà bạc mệnh ra đi.
Còn ta lại gả cho Trạng nguyên xuất thân bần hàn.
Hắn chê ta quê mùa, ta mắng hắn thối nát, bảo thủ.
Ngày qua ngày, cuộc sống chẳng khác nào gà bay c.h.ó chạy.
Kiếp này, cả ta và đích tỷ đều đã trọng sinh.
Đích tỷ hỏi: “Đổi thử không?”
Ta không ngần ngại đáp: “Đổi thì đổi!”
3.9
Tác giả: Lục Dược
Thể loại: ngôn tình, cổ đại, ngọt, cung đình hầu tước, yêu sâu sắc, duyên trời tác hợp, song khiết, HE
Số chương: 203 chương chính văn + 5 ngoại truyện
Editor: Suối Qua Khe Núi
Giới thiệu
Người đời đều biết Chưởng ấn thái giám Bùi Hồi Quang tàn bạo gian trá, một tay che trời.
Hoàng đế băng hà, ai ai cũng nói Chưởng ấn sẽ không tha mạng cho Tiểu Thái hậu.
Đại lễ tế trời, trước mặt trăm ngàn người, y quỳ rạp xuống bên chân nàng, nâng tà cung trang của nàng lên.
Y là ma quỷ có máu thịt, sinh ra để hủy diệt, lại chỉ cầu trở thành bề tôi của nàng.
Thẩm Hồi chịu hết nổi cái cảnh ban ngày làm Thái hậu, đêm đến thành đối thực* của thái giám, không nhịn được mà đá y: Đừng ôm ý đồ với ai gia nữa có được hay không?
Ánh mắt Bùi Hồi Quang nhìn nàng chứa đựng niềm quyến luyến gần như điên cuồng, khàn giọng đáp: Không thể.
Với Bùi Hồi Quang mà nói, Thẩm Hồi tựa trăng treo trời rộng, mà y là bùn nhơ thấp hèn.
Nhưng dẫu cho mục rữa cũng muốn dùng hết thảy cố chấp, to gan lớn mật mà có được nàng.
Biến chốn tường son cung cấm này thành bể hoan lạc của y và nàng, đến chết mới thôi.
*Đối thực: ý chỉ việc thái giám và cung nữ trở thành vợ chồng trên danh nghĩa.
Hướng dẫn sử dụng:
Lập ý: Thiện ý không phai.
Thể loại: ngôn tình, cổ đại, ngọt, cung đình hầu tước, yêu sâu sắc, duyên trời tác hợp, song khiết, HE
Số chương: 203 chương chính văn + 5 ngoại truyện
Editor: Suối Qua Khe Núi
Giới thiệu
Người đời đều biết Chưởng ấn thái giám Bùi Hồi Quang tàn bạo gian trá, một tay che trời.
Hoàng đế băng hà, ai ai cũng nói Chưởng ấn sẽ không tha mạng cho Tiểu Thái hậu.
Đại lễ tế trời, trước mặt trăm ngàn người, y quỳ rạp xuống bên chân nàng, nâng tà cung trang của nàng lên.
Y là ma quỷ có máu thịt, sinh ra để hủy diệt, lại chỉ cầu trở thành bề tôi của nàng.
Thẩm Hồi chịu hết nổi cái cảnh ban ngày làm Thái hậu, đêm đến thành đối thực* của thái giám, không nhịn được mà đá y: Đừng ôm ý đồ với ai gia nữa có được hay không?
Ánh mắt Bùi Hồi Quang nhìn nàng chứa đựng niềm quyến luyến gần như điên cuồng, khàn giọng đáp: Không thể.
Với Bùi Hồi Quang mà nói, Thẩm Hồi tựa trăng treo trời rộng, mà y là bùn nhơ thấp hèn.
Nhưng dẫu cho mục rữa cũng muốn dùng hết thảy cố chấp, to gan lớn mật mà có được nàng.
Biến chốn tường son cung cấm này thành bể hoan lạc của y và nàng, đến chết mới thôi.
*Đối thực: ý chỉ việc thái giám và cung nữ trở thành vợ chồng trên danh nghĩa.
Hướng dẫn sử dụng:
- 1v1, HE, thái giám thật.
- Nam chính không phải người tốt, đừng ôm hy vọng với đạo đức của nam chính.
Lập ý: Thiện ý không phai.
4.8
Ta trở thành Hoàng Hậu, còn nàng trở thành Hiền vương phi.
Khi biết tin, ta không khỏi cười thầm trong bụng: Suốt mười tám năm qua, họ Tô kia, lần này ta chính là người thắng đấy.
Khi biết tin, ta không khỏi cười thầm trong bụng: Suốt mười tám năm qua, họ Tô kia, lần này ta chính là người thắng đấy.
6.2
Xuyên thành kế mẫu của hai huynh muội là nhân vật phụ độc ác, ta đã tận tâm tận lực suốt bảy năm ròng rã.
Cuối cùng, huynh trưởng đã trưởng thành, phong thái tựa trời quang sau mưa, đỗ đạt trạng nguyên vinh hiển.
Muội muội cũng lớn lên với dung nhan đoan trang, nho nhã lễ độ, khí chất rạng ngời.
Ta vốn tưởng rằng có thể an tâm dựa vào hai đứa con này để làm một quả phụ trẻ đẹp, vô lo vô nghĩ.
Cho đến đêm ấy, khi đứng bên ngoài phòng huynh trưởng, ta bất ngờ nghe thấy tiếng thở dồn dập đầy kiềm chế vọng ra.
"Tiểu nương..."
Quá kinh hoàng, ta vội vàng trốn sang chỗ muội muội.
Thiếu nữ ấy tựa như còn đắm chìm trong giấc mộng, dung nhan phảng phất vẻ uể oải, tà áo khẽ tuột xuống, lộ vẻ quyến rũ như sương mờ lúc bình minh.
Nàng kéo ta vào lòng, nhẹ nhàng trấn an, mà ta lại chẳng để ý đến bức họa mỹ nhân yêu kiều, quyến rũ đến mức rực rỡ treo ở góc giường kia.
Cuối cùng, huynh trưởng đã trưởng thành, phong thái tựa trời quang sau mưa, đỗ đạt trạng nguyên vinh hiển.
Muội muội cũng lớn lên với dung nhan đoan trang, nho nhã lễ độ, khí chất rạng ngời.
Ta vốn tưởng rằng có thể an tâm dựa vào hai đứa con này để làm một quả phụ trẻ đẹp, vô lo vô nghĩ.
Cho đến đêm ấy, khi đứng bên ngoài phòng huynh trưởng, ta bất ngờ nghe thấy tiếng thở dồn dập đầy kiềm chế vọng ra.
"Tiểu nương..."
Quá kinh hoàng, ta vội vàng trốn sang chỗ muội muội.
Thiếu nữ ấy tựa như còn đắm chìm trong giấc mộng, dung nhan phảng phất vẻ uể oải, tà áo khẽ tuột xuống, lộ vẻ quyến rũ như sương mờ lúc bình minh.
Nàng kéo ta vào lòng, nhẹ nhàng trấn an, mà ta lại chẳng để ý đến bức họa mỹ nhân yêu kiều, quyến rũ đến mức rực rỡ treo ở góc giường kia.
7.8
Tác giả: Bát Nguyệt
Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Gia Đấu, Vả Mặt, HE, Gả Thay
Team dịch: Tiểu Lạc Lạc
Giới thiệu
Ta đã gả cho vị thiếu niên tướng quân.
Tướng quân chỉ mải mê chinh chiến, ta theo hắn rong ruổi khắp nơi, cơ thể dần suy yếu vì bệnh tật.
Sau đó, ta bị quân địch bắt làm con tin, treo lên tường thành. Tướng quân vì nghĩa lớn đã dùng một mũi tên bắn chết ta.
Mở mắt ra, ta lại trở về ngày chọn chồng năm xưa.
Trưởng tỷ hoảng hốt nắm lấy tay ta: "Nhị muội, muội vốn yếu đuối, không thích hợp gả vào nhà tướng, chi bằng để tỷ thay muội gả qua đó. Tỷ lại ghét nội trạch, muội thông minh trầm ổn, nhất định có thể quán xuyến được nội trạch Mạnh gia. Chúng ta đổi gả đi!"
Hóa ra trưởng tỷ cũng sống lại.
Ta gật đầu: "Được."
Không biết đổi gả rồi, liệu có thể thay đổi vận mệnh hay không?
Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Gia Đấu, Vả Mặt, HE, Gả Thay
Team dịch: Tiểu Lạc Lạc
Giới thiệu
Ta đã gả cho vị thiếu niên tướng quân.
Tướng quân chỉ mải mê chinh chiến, ta theo hắn rong ruổi khắp nơi, cơ thể dần suy yếu vì bệnh tật.
Sau đó, ta bị quân địch bắt làm con tin, treo lên tường thành. Tướng quân vì nghĩa lớn đã dùng một mũi tên bắn chết ta.
Mở mắt ra, ta lại trở về ngày chọn chồng năm xưa.
Trưởng tỷ hoảng hốt nắm lấy tay ta: "Nhị muội, muội vốn yếu đuối, không thích hợp gả vào nhà tướng, chi bằng để tỷ thay muội gả qua đó. Tỷ lại ghét nội trạch, muội thông minh trầm ổn, nhất định có thể quán xuyến được nội trạch Mạnh gia. Chúng ta đổi gả đi!"
Hóa ra trưởng tỷ cũng sống lại.
Ta gật đầu: "Được."
Không biết đổi gả rồi, liệu có thể thay đổi vận mệnh hay không?
6.3
Tên tiểu thuyết: Hồng Nhan Nhược Tuyết
Tác giả: Hiểu Mộng Sương Thiên
Thể loại: Bách hợp
Editor: Arashi
Nội dung: Giang hồ tranh đấu, HE, 1x1
"Thương Tuyết Vi, thân phận của ta, bất quá chỉ là tù nhân của ngươi mà thôi!"
"Ta cho dù có thể giết nghìn vạn người... Lại chỉ riêng ngươi ta không giết được! Bởi vì ta yêu ngươi! Ta chưa từng nói bởi vì chính ta cũng không tin được, ta vậy mà lại yêu ngươi! Sở Vân Tịch!"
Sở Vân Tịch, người con lai thần bí, tỉnh dậy trên băng tuyết núi Côn Luân, trọng thương mất trí nhớ.
Thương Tuyết Vi, nữ Giáo vương tà giáo lãnh diễm ngoan tuyệt, thao túng chính quyền Thổ Phiên, tham vọng thống nhất Tây Vực.
Tô Di Á, là đồ đệ của kiếm khách danh tiếng Trung Nguyên, lại bị khống chế bởi độc dược thần bí, trở thành Thánh nữ hộ giáo của Côn Luân giáo.
Muội muội sinh đôi quyến rũ, nữ nô Băng Diễm trung thành, biểu tượng tông giáo "Tuyết Mạn hoa" phía sau túc duyên hai đời..., nữ Giáo vương tà giáo kiếm chỉ Trung Nguyên, ngàn dặm truy đuổi..., tất cả bắt nguồn từ một...
Tác giả: Hiểu Mộng Sương Thiên
Thể loại: Bách hợp
Editor: Arashi
Nội dung: Giang hồ tranh đấu, HE, 1x1
"Thương Tuyết Vi, thân phận của ta, bất quá chỉ là tù nhân của ngươi mà thôi!"
"Ta cho dù có thể giết nghìn vạn người... Lại chỉ riêng ngươi ta không giết được! Bởi vì ta yêu ngươi! Ta chưa từng nói bởi vì chính ta cũng không tin được, ta vậy mà lại yêu ngươi! Sở Vân Tịch!"
Sở Vân Tịch, người con lai thần bí, tỉnh dậy trên băng tuyết núi Côn Luân, trọng thương mất trí nhớ.
Thương Tuyết Vi, nữ Giáo vương tà giáo lãnh diễm ngoan tuyệt, thao túng chính quyền Thổ Phiên, tham vọng thống nhất Tây Vực.
Tô Di Á, là đồ đệ của kiếm khách danh tiếng Trung Nguyên, lại bị khống chế bởi độc dược thần bí, trở thành Thánh nữ hộ giáo của Côn Luân giáo.
Muội muội sinh đôi quyến rũ, nữ nô Băng Diễm trung thành, biểu tượng tông giáo "Tuyết Mạn hoa" phía sau túc duyên hai đời..., nữ Giáo vương tà giáo kiếm chỉ Trung Nguyên, ngàn dặm truy đuổi..., tất cả bắt nguồn từ một...
9
Hoàng Hậu trọng sinh.
Quý phi xuyên không.
Hiền phi nắm giữ hệ thống công lược trong tay.
Thục phi mang trong mình hào quang của nữ nhi thiên mệnh.
Mà Hoàng Thượng thậm chí còn lợi hại hơn, hắn có khả năng đọc được suy nghĩ.
Quý phi xuyên không.
Hiền phi nắm giữ hệ thống công lược trong tay.
Thục phi mang trong mình hào quang của nữ nhi thiên mệnh.
Mà Hoàng Thượng thậm chí còn lợi hại hơn, hắn có khả năng đọc được suy nghĩ.
7.3
Năm ta mười sáu tuổi, chàng thiếu niên của ta đã hy sinh nơi chiến trường, xương cốt cũng không còn.
Sau đó, ta quỳ trong đại điện, cầu xin phụ hoàng cho phép ta được gả đến Mông Cổ để hòa thân.
Ngày ấy ta ngỡ rằng, đó là lúc ta gần gũi với hắn nhất.
Nhưng rồi ta mới nhận ra, tất cả chỉ là ta tự lừa dối chính mình mà thôi...
Sau đó, ta quỳ trong đại điện, cầu xin phụ hoàng cho phép ta được gả đến Mông Cổ để hòa thân.
Ngày ấy ta ngỡ rằng, đó là lúc ta gần gũi với hắn nhất.
Nhưng rồi ta mới nhận ra, tất cả chỉ là ta tự lừa dối chính mình mà thôi...
9.1
Bạn đang đọc truyện Nữ Phụ Xuyên Sách Nên Duyên Cùng Kẻ Thù Nam Chính của tác giả Nhiễm Thất.
Khi hai quân đang giao chiến, ta và nữ chính cùng bị bắt giữ trên tường thành, thủ lĩnh quân địch cười cợt, hắn yêu cầu nam chính chỉ được giữ mạng cho một trong hai người chúng ta.
Nam chính sẽ chọn ta – bạch nguyệt quang của hắn.
Nhưng đợi đến lúc hắn tỉnh ngộ sẽ lập tức gi/3t ch/3t ta và theo đuổi lại nữ chính.
Ta không muốn nhận cái kết bi thảm như vậy.
Trong lúc nguy cấp, ta “chụt” một cái, bất ngờ hôn lên mặt của tên thủ lĩnh.
Nam chính vẻ mặt sững sờ.
Còn tên thủ lĩnh thì lại đỏ mặt...
Khi hai quân đang giao chiến, ta và nữ chính cùng bị bắt giữ trên tường thành, thủ lĩnh quân địch cười cợt, hắn yêu cầu nam chính chỉ được giữ mạng cho một trong hai người chúng ta.
Nam chính sẽ chọn ta – bạch nguyệt quang của hắn.
Nhưng đợi đến lúc hắn tỉnh ngộ sẽ lập tức gi/3t ch/3t ta và theo đuổi lại nữ chính.
Ta không muốn nhận cái kết bi thảm như vậy.
Trong lúc nguy cấp, ta “chụt” một cái, bất ngờ hôn lên mặt của tên thủ lĩnh.
Nam chính vẻ mặt sững sờ.
Còn tên thủ lĩnh thì lại đỏ mặt...
7.6
Ta cùng tỷ tỷ vốn là hai con yêu miêu.
Vô tình lạc vào hoàng cung, tỷ tỷ trở thành Quý phi được Hoàng đế hết mực sủng ái.
Còn ta, được vị đại tướng quân uy vũ ôm vào lòng, đưa ra khỏi cung.
Ba năm trôi qua, ta sống trong sự sủng ái và yêu thương.
Một ngày nọ, Tướng quân từ biên cương trở về mang theo một vị nữ tử, Hoàng đế cũng lần đầu tiên nổi giận với tỷ tỷ.
Nửa đêm, tỷ tỷ nhảy lên mái nhà của ta: "Miên Miên, ta đã hấp thu đủ long khí, bỏ trốn không?"
Ta nhanh nhẹn gói ghém vàng bạc châu báu, quàng lên lưng, gật đầu: "Tỷ đi, ta cũng đi!"
Chỉ trong chốc lát, Quý phi băng hà, phủ Tướng quân cũng có tang.
Nghe đâu thiên tử giận dữ, gi.ết chóc hàng vạn người.
Đại tướng quân vì tìm ái thê, mang trọng binh bao vây hoàng thành.
Thiên hạ trở nên chao đảo!
Vô tình lạc vào hoàng cung, tỷ tỷ trở thành Quý phi được Hoàng đế hết mực sủng ái.
Còn ta, được vị đại tướng quân uy vũ ôm vào lòng, đưa ra khỏi cung.
Ba năm trôi qua, ta sống trong sự sủng ái và yêu thương.
Một ngày nọ, Tướng quân từ biên cương trở về mang theo một vị nữ tử, Hoàng đế cũng lần đầu tiên nổi giận với tỷ tỷ.
Nửa đêm, tỷ tỷ nhảy lên mái nhà của ta: "Miên Miên, ta đã hấp thu đủ long khí, bỏ trốn không?"
Ta nhanh nhẹn gói ghém vàng bạc châu báu, quàng lên lưng, gật đầu: "Tỷ đi, ta cũng đi!"
Chỉ trong chốc lát, Quý phi băng hà, phủ Tướng quân cũng có tang.
Nghe đâu thiên tử giận dữ, gi.ết chóc hàng vạn người.
Đại tướng quân vì tìm ái thê, mang trọng binh bao vây hoàng thành.
Thiên hạ trở nên chao đảo!
8.8
Ta xuyên sách rồi bị phụ vương nghe được tiếng lòng. Tỷ tỷ tiện nghi ngã xuống đất, khóc lóc thảm thiết: "Phụ vương, người đừng trách tứ muội, là Lạc Lạc không cẩn thận tự ngã thôi."
"Con chỉ bị trầy xước chút thôi, không sao đâu."
"Tứ muội còn nhỏ, muội... muội ấy không có ý xấu đâu."
Nàng ta câu nào cũng như có vẻ đang nói thay ta nhưng thực chất từng câu thốt ra đều đang đổ nước bẩn lên đầu ta.
Ta dựng đôi mày liễu, đôi mắt đẹp như lửa.
Vừa định mắng, bỗng nhớ ra thân phận hiện tại của ta là tứ công chúa tính tình trầm tĩnh.
Vì vậy, ta chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Con không đẩy tỷ ấy."
[Kẻ ti tiện, dám vu khống bổn công chúa!]
Phụ vương cau mày, quay đầu nhìn ta.
[Phụ vương nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ông ấy lại tin lời ma quỷ của Tang Lạc Lạc sao?]
[Không thể nào? Không thể nào? Thế mà lại không tin lời nữ nhi ruột thịt của mình sao?]
Tang Lạc Lạc vẫn còn khóc trên mặt đất, thái giám bên cạnh phụ vương thấy vậy, vội vàng đỡ nàng ta dậy.
[Thế gian này, kẻ yếu thì có lý... Biết thế, ta cũng nằm lăn ra đất khóc.]
Phụ vương đứng ngược sáng, sắc mặt tối tăm không rõ, ông khẽ gọi ta một tiếng:
"Khánh Nhi."
[Hay là giả vờ ngất đi, nếu không lại phải bị phạt chép sách.]
Cùng với tiếng "Tứ công chúa." the thé của thái giám, ta trợn trắng mắt, ngã xuống đất.
"Con chỉ bị trầy xước chút thôi, không sao đâu."
"Tứ muội còn nhỏ, muội... muội ấy không có ý xấu đâu."
Nàng ta câu nào cũng như có vẻ đang nói thay ta nhưng thực chất từng câu thốt ra đều đang đổ nước bẩn lên đầu ta.
Ta dựng đôi mày liễu, đôi mắt đẹp như lửa.
Vừa định mắng, bỗng nhớ ra thân phận hiện tại của ta là tứ công chúa tính tình trầm tĩnh.
Vì vậy, ta chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Con không đẩy tỷ ấy."
[Kẻ ti tiện, dám vu khống bổn công chúa!]
Phụ vương cau mày, quay đầu nhìn ta.
[Phụ vương nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ông ấy lại tin lời ma quỷ của Tang Lạc Lạc sao?]
[Không thể nào? Không thể nào? Thế mà lại không tin lời nữ nhi ruột thịt của mình sao?]
Tang Lạc Lạc vẫn còn khóc trên mặt đất, thái giám bên cạnh phụ vương thấy vậy, vội vàng đỡ nàng ta dậy.
[Thế gian này, kẻ yếu thì có lý... Biết thế, ta cũng nằm lăn ra đất khóc.]
Phụ vương đứng ngược sáng, sắc mặt tối tăm không rõ, ông khẽ gọi ta một tiếng:
"Khánh Nhi."
[Hay là giả vờ ngất đi, nếu không lại phải bị phạt chép sách.]
Cùng với tiếng "Tứ công chúa." the thé của thái giám, ta trợn trắng mắt, ngã xuống đất.
8.1
Công chúa mang thai, nói là của ta, tiểu hoàng đế cuồng tỷ tỷ hết thuốc chữa, ép ta chịu trách nhiệm.
"Bệ hạ, thần không có khả năng đó!" Ta kêu oan.
Công chúa thân cao bảy thước, khuynh quốc khuynh thành, cúi mắt mỉm cười: "Tám tháng sau, nếu bản cung không có con, sẽ chỉ hỏi tội ngươi."
Ta sờ bụng, chua xót, mẹ con ta sắp xong rồi...
"Bệ hạ, thần không có khả năng đó!" Ta kêu oan.
Công chúa thân cao bảy thước, khuynh quốc khuynh thành, cúi mắt mỉm cười: "Tám tháng sau, nếu bản cung không có con, sẽ chỉ hỏi tội ngươi."
Ta sờ bụng, chua xót, mẹ con ta sắp xong rồi...
8.8
Tác giả: Chi Đông
Độ dài: 70 chương + 2 ngoại truyện
Thể loại: Cổ đại, Cung đình hầu tước, Ngọt sủng, HE
Giới thiệu:
Người đời đều biết Thế tử Trường Hưng Hầu – Thẩm Thính Trúc là một quân tử đứng đắn, trong sáng như ánh trăng, tài hoa xuất chúng, dung mạo hơn người. Tiếc là từ nhỏ hắn đã gầy yếu nhiều bệnh, e rằng không sống được bao lâu.
Chỉ có biểu muội Lâm Khinh Nhiễm nương nhờ ở Hầu phủ biết rõ chân tướng – chuyện hắn đi lại không tiện là giả, bàn tay hắn có thể giết người, hắn còn từng giam giữ nàng lại bên cạnh hắn suốt mấy tháng.
Trong đêm, Thẩm Thính Trúc thẳng tay đẩy cửa phòng Lâm Khinh Nhiễm ra, giả vờ khó hiểu cười hỏi nàng: “Vì sao biểu muội cứ mãi trốn tránh ta thế?”
Lâm Khinh Nhiễm đỏ mắt nhỏ giọng cầu xin hắn: “Huynh buông tha cho ta có được không, ta sẽ không nói ra ngoài đâu.”
“Sao ta tin nàng được đây? Hạ độc cho nàng câm để nàng không nói được nữa, hay là chặt tay nàng để nàng không thể viết ra…”
Thẩm Thính Trúc hôn nhẹ lên vành tai nàng, giọng điệu dịu dàng mà lưu luyến: “Nhưng ta không nỡ, Nhiễm Nhiễm chỉ có thể ở lại bên cạnh ta… ta mới có thể yên tâm.”
“Suỵt, khóc cũng không được.”
Sau khi dỗ dành tiểu cô nương khóc sướt mướt đi ngủ, Thẩm Thính Trúc mới đi ra khỏi phòng nàng.
Tùy tùng đi theo bên cạnh tỏ ra khó hiểu hỏi hắn: “Thế tử gia, lần nào cũng dọa khóc xong rồi lại dỗ dành, ngài không mệt à?”
Thẩm Thính Trúc: “Thú vị mà.”
Tùy tùng: “Ngài không thấy Biểu tiểu thư sắp đi báo quan luôn rồi hay sao?!”
Quan trọng là họ thật sự không phải người xấu!
Sau này Thẩm Thính Trúc không nỡ dọa nạt nàng nữa, hắn ôm nàng vào trong lòng dụ ngọt nàng bằng mọi cách: “Ta cho Nhiễm Nhiễm bắt nạt lại ta, nàng muốn bắt nạt thế nào cũng được cả.”
Độ dài: 70 chương + 2 ngoại truyện
Thể loại: Cổ đại, Cung đình hầu tước, Ngọt sủng, HE
Giới thiệu:
Người đời đều biết Thế tử Trường Hưng Hầu – Thẩm Thính Trúc là một quân tử đứng đắn, trong sáng như ánh trăng, tài hoa xuất chúng, dung mạo hơn người. Tiếc là từ nhỏ hắn đã gầy yếu nhiều bệnh, e rằng không sống được bao lâu.
Chỉ có biểu muội Lâm Khinh Nhiễm nương nhờ ở Hầu phủ biết rõ chân tướng – chuyện hắn đi lại không tiện là giả, bàn tay hắn có thể giết người, hắn còn từng giam giữ nàng lại bên cạnh hắn suốt mấy tháng.
Trong đêm, Thẩm Thính Trúc thẳng tay đẩy cửa phòng Lâm Khinh Nhiễm ra, giả vờ khó hiểu cười hỏi nàng: “Vì sao biểu muội cứ mãi trốn tránh ta thế?”
Lâm Khinh Nhiễm đỏ mắt nhỏ giọng cầu xin hắn: “Huynh buông tha cho ta có được không, ta sẽ không nói ra ngoài đâu.”
“Sao ta tin nàng được đây? Hạ độc cho nàng câm để nàng không nói được nữa, hay là chặt tay nàng để nàng không thể viết ra…”
Thẩm Thính Trúc hôn nhẹ lên vành tai nàng, giọng điệu dịu dàng mà lưu luyến: “Nhưng ta không nỡ, Nhiễm Nhiễm chỉ có thể ở lại bên cạnh ta… ta mới có thể yên tâm.”
“Suỵt, khóc cũng không được.”
Sau khi dỗ dành tiểu cô nương khóc sướt mướt đi ngủ, Thẩm Thính Trúc mới đi ra khỏi phòng nàng.
Tùy tùng đi theo bên cạnh tỏ ra khó hiểu hỏi hắn: “Thế tử gia, lần nào cũng dọa khóc xong rồi lại dỗ dành, ngài không mệt à?”
Thẩm Thính Trúc: “Thú vị mà.”
Tùy tùng: “Ngài không thấy Biểu tiểu thư sắp đi báo quan luôn rồi hay sao?!”
Quan trọng là họ thật sự không phải người xấu!
Sau này Thẩm Thính Trúc không nỡ dọa nạt nàng nữa, hắn ôm nàng vào trong lòng dụ ngọt nàng bằng mọi cách: “Ta cho Nhiễm Nhiễm bắt nạt lại ta, nàng muốn bắt nạt thế nào cũng được cả.”
8.7
Tên truyện: Hương Trầm Hoan - 沉欢香
Tác giả: Tuyết Băng Đích Hỏa Sơn - 雪崩的火山
Thể loại: Thiếu niên tướng quân tiểu hầu gia Mạnh Diễm công × nhóc cà lăm ngọt ngào song tính Tạ Đình thụ, cổ đại, song tính, dưỡng thành, trúc mã, đoản văn.
Số chương: 19 tiếng
Editor: Cháo Gà
Giới thiệu:
Mỗi ngày nhóc cà lăm đều muốn bảo vệ sự trong sạch của chính mình!
Câu chuyện về một nhóc cà lăm vào cung làm thư đồng rồi bị "ăn" sạch sẽ.
Tác giả: Tuyết Băng Đích Hỏa Sơn - 雪崩的火山
Thể loại: Thiếu niên tướng quân tiểu hầu gia Mạnh Diễm công × nhóc cà lăm ngọt ngào song tính Tạ Đình thụ, cổ đại, song tính, dưỡng thành, trúc mã, đoản văn.
Số chương: 19 tiếng
Editor: Cháo Gà
Giới thiệu:
Mỗi ngày nhóc cà lăm đều muốn bảo vệ sự trong sạch của chính mình!
Câu chuyện về một nhóc cà lăm vào cung làm thư đồng rồi bị "ăn" sạch sẽ.
9.3
Tác giả: Ngư Tây Cầu Cầu
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, Xuyên việt, Ngọt sủng, Niên hạ, Chủ thụ, Cung đình hầu tước, Nhẹ nhàng, Kim bài đề cử 🥇
Giới thiệu
Dung Đường từng đọc một quyển sách. Nhân vật phản diện trong sách Túc Hoài Cảnh là thiên chi kiêu tử, vừa đẹp vừa mạnh lại vừa thảm, thăng cấp thành thiết lập nhân vật phản diện có trí tuệ cao, đáng tiếc nhân vật sụp đổ, chết không được tử tế.
Sau khi xuyên qua, Dung Đường trở thành một thanh niên bia đỡ đạn bệnh tật chết sớm cùng tên trong tiểu thuyết, còn bị ràng buộc cứu vớt nam chính, tổng cộng sống lại ba lần.
Lần đầu tiên, y hết lòng đi theo bên cạnh nam chính, giúp gã tránh thoát các loại ám toán của pháo hôi và nhân vật phản diện, kết quả bị người ta hạ độc hại chết, nhiệm vụ thất bại.
Lần thứ hai, y đi song song cả hai đường, vừa phụ tá nam chính vừa tiếp xúc với nhân vật phản diện, kết quả bị nam chính dùng một kiếm đâm chết, nhiệm vụ thất bại.
Lần thứ ba sống lại, Dung Đường nghĩ, đi con mẹ nó đi chứ nam với chả chính, ông đây không cứu.
Vì thế đêm đại phản diện Túc Hoài Cảnh bị người ta hạ thuốc trói lại, Dung Đường chống đỡ cơ thể sắp ho ra phổi, xông vào phòng thanh lâu, giải tỏa tác dụng của thuốc cho hắn, hỏi, "Ngươi có muốn gả cho ta hay không?"
Túc Hoài Cảnh: "?"
-
Dung Đường bệnh nặng không thể cứu chữa, bồi Túc Hoài Cảnh một đường, cứ cách năm ba lần lại lẩm bẩm bên tai hắn: "Ngươi yên tâm, chờ ta chết, toàn bộ tài sản thừa kế của ta sẽ là của ngươi."
Thẳng đến khi đại cục đã định, đêm trước khi Túc Hoài Cảnh đăng cơ, nhiệm vụ tuyên bố hoàn thành đầy kỳ tích.
Dung Đường vui mừng, vì bảo toàn thanh danh đế vương, không hề có gánh nặng tâm lý mà bỏ chạy.
Kết quả còn chưa ra khỏi kinh thành, cận vệ của thiên tử đều tới áp chế y, chim ưng xoay quanh không trung, chó sói chảy nước miếng, hàng trăm quan viên quỳ hai bên, con lừa nhỏ mua nửa đường dưới thân Dung Đường sợ tới mức hắt hơi. Thiên tử mặc áo choàng vàng sáng sủa, bước ra từ sau đám đông nhìn y dịu dàng hỏi: "Phu quân, ngươi muốn vứt bỏ vợ con, bội tình bạc nghĩa đấy ư?"
Dung Đường: "?"
Ngươi có thể sinh sao?
A không phải! Ngươi ở trên mà nhận vai thê tử có hợp lý không!?
Đế vương đi tới trước mặt y, ngửa đầu giơ tay lên, cười nói: "Theo ta trở về, thiên hạ này chia ngươi một nửa. ”
-
Tiểu kịch trường:
Vào một ngày nào đó của một tháng nào đó trong một năm nào đó, Dung Đường ăn xong bữa tối nằm trong sân hóng mát, theo thường lệ lên kế hoạch tương lai với Túc Hoài Cảnh.
" Có lẽ ta chỉ sống được hai năm nữa thôi, đến lúc đó ngươi nhớ thu hồi lại thôn Lũng Tây——"
Túc Hoài Cảnh mặt vô cảm rót một chén thuốc đắng vào miệng y.
Lại vào một ngày nào đó của một tháng nào đó trong một năm nào đó, Dung Đường vừa đọc xong một quyển thoại bản nằm trước chậu than sưởi ấm, nghiêm túc cáo biệt Túc Hoài Cảnh.
"Có lẽ ta không thể sống quá hai tháng nữa, nếu ngươi cảm thấy căn nhà ở thành tây quá nhỏ thì ta có mua cho ngươi một toà nhà ở thành nam—— "
Túc Hoài Cảnh nghiến răng nghiến lợi cho y uống ba viên thuốc to bằng nắm tay.
Lại một ngày nào đó, hoa sen trong ngự hoa viên nở vừa lúc, Dung Đường ngồi ở bên cầu ăn bánh sen.
"Có lẽ ngày mai ta sẽ chết, ngươi nhớ chôn ta ——"
Túc Hoài Cảnh không thể nhịn được nữa, cúi người chặn miệng y lại. Một lát sau, đế vương không hề nộ ra vui giận chậm rãi lui về phía sau, nhìn về phía quân hậu của hắn: "Có phải ta chưa từng nói cho ngươi biết, ta là đại phu tốt nhất của Đại Ngu không?"
"Nếu ngươi nói lời này, ta sẽ coi ngươi là kẻ quấy rối bệnh nhân đấy."
Thiên hạ này ngươi và ta cùng chia sẻ, sơn hà này ngươi ta cùng gối.
Nội dung tags: cung đình hầu tước, xuyên qua thời gian và không gian, ngọt ngào
Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Dung Đường, Túc Hoài Cảnh ┃ Vai phụ: Kha Hồng Tuyết, Mộc Cảnh Tự ┃ Khác:
Tóm tắt một câu: Nếu vi phu chết thì toàn bộ tài sản thừa kế sẽ là của ngươi.
Đánh giá ngắn gọn về tác phẩm:
Dung Đường xuyên qua sách, trở thành một tên bệnh tật thân thể yếu ớt nhiều bệnh, còn ràng buộc cứu vớt hệ thống nam chính, lại bị nam chính nghi kỵ hoài nghi, sau hai lần thất bại liên tiếp: Dung Đường xoay người tìm đến đại phản diện Túc Hoài Cảnh trong sách. Dung Đường cung cấp bảo hộ cho Túc Hoài Cảnh, âm thầm giả thành thân với hắn... Vài năm trôi qua, sức khỏe của ma bệnh dần dần tốt lên, nhân vật phản diện trở thành minh quân nổi tiếng lịch sử, thành thân giả biến thành tình yêu đích thực, hai linh hồn gặp trong bóng tối đã hoàn thành sự cứu chuộc hai chiều cho nhau, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Câu chuyện này thoải mái tự nhiên, hàng ngày chữa bệnh ấm áp, cốt truyện có những khúc quanh. Hai vị tồn tại đột phá tầng tầng trở ngại, kiên định lựa chọn lẫn nhau, cuối cùng hoàn thành cứu chuộc hai chiều, là một câu chuyện ngọt ngào đáng đọc.
Túc Hoài Cảnh công x Dung Đường Thụ
183 chương
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, Xuyên việt, Ngọt sủng, Niên hạ, Chủ thụ, Cung đình hầu tước, Nhẹ nhàng, Kim bài đề cử 🥇
Giới thiệu
Dung Đường từng đọc một quyển sách. Nhân vật phản diện trong sách Túc Hoài Cảnh là thiên chi kiêu tử, vừa đẹp vừa mạnh lại vừa thảm, thăng cấp thành thiết lập nhân vật phản diện có trí tuệ cao, đáng tiếc nhân vật sụp đổ, chết không được tử tế.
Sau khi xuyên qua, Dung Đường trở thành một thanh niên bia đỡ đạn bệnh tật chết sớm cùng tên trong tiểu thuyết, còn bị ràng buộc cứu vớt nam chính, tổng cộng sống lại ba lần.
Lần đầu tiên, y hết lòng đi theo bên cạnh nam chính, giúp gã tránh thoát các loại ám toán của pháo hôi và nhân vật phản diện, kết quả bị người ta hạ độc hại chết, nhiệm vụ thất bại.
Lần thứ hai, y đi song song cả hai đường, vừa phụ tá nam chính vừa tiếp xúc với nhân vật phản diện, kết quả bị nam chính dùng một kiếm đâm chết, nhiệm vụ thất bại.
Lần thứ ba sống lại, Dung Đường nghĩ, đi con mẹ nó đi chứ nam với chả chính, ông đây không cứu.
Vì thế đêm đại phản diện Túc Hoài Cảnh bị người ta hạ thuốc trói lại, Dung Đường chống đỡ cơ thể sắp ho ra phổi, xông vào phòng thanh lâu, giải tỏa tác dụng của thuốc cho hắn, hỏi, "Ngươi có muốn gả cho ta hay không?"
Túc Hoài Cảnh: "?"
-
Dung Đường bệnh nặng không thể cứu chữa, bồi Túc Hoài Cảnh một đường, cứ cách năm ba lần lại lẩm bẩm bên tai hắn: "Ngươi yên tâm, chờ ta chết, toàn bộ tài sản thừa kế của ta sẽ là của ngươi."
Thẳng đến khi đại cục đã định, đêm trước khi Túc Hoài Cảnh đăng cơ, nhiệm vụ tuyên bố hoàn thành đầy kỳ tích.
Dung Đường vui mừng, vì bảo toàn thanh danh đế vương, không hề có gánh nặng tâm lý mà bỏ chạy.
Kết quả còn chưa ra khỏi kinh thành, cận vệ của thiên tử đều tới áp chế y, chim ưng xoay quanh không trung, chó sói chảy nước miếng, hàng trăm quan viên quỳ hai bên, con lừa nhỏ mua nửa đường dưới thân Dung Đường sợ tới mức hắt hơi. Thiên tử mặc áo choàng vàng sáng sủa, bước ra từ sau đám đông nhìn y dịu dàng hỏi: "Phu quân, ngươi muốn vứt bỏ vợ con, bội tình bạc nghĩa đấy ư?"
Dung Đường: "?"
Ngươi có thể sinh sao?
A không phải! Ngươi ở trên mà nhận vai thê tử có hợp lý không!?
Đế vương đi tới trước mặt y, ngửa đầu giơ tay lên, cười nói: "Theo ta trở về, thiên hạ này chia ngươi một nửa. ”
-
Tiểu kịch trường:
Vào một ngày nào đó của một tháng nào đó trong một năm nào đó, Dung Đường ăn xong bữa tối nằm trong sân hóng mát, theo thường lệ lên kế hoạch tương lai với Túc Hoài Cảnh.
" Có lẽ ta chỉ sống được hai năm nữa thôi, đến lúc đó ngươi nhớ thu hồi lại thôn Lũng Tây——"
Túc Hoài Cảnh mặt vô cảm rót một chén thuốc đắng vào miệng y.
Lại vào một ngày nào đó của một tháng nào đó trong một năm nào đó, Dung Đường vừa đọc xong một quyển thoại bản nằm trước chậu than sưởi ấm, nghiêm túc cáo biệt Túc Hoài Cảnh.
"Có lẽ ta không thể sống quá hai tháng nữa, nếu ngươi cảm thấy căn nhà ở thành tây quá nhỏ thì ta có mua cho ngươi một toà nhà ở thành nam—— "
Túc Hoài Cảnh nghiến răng nghiến lợi cho y uống ba viên thuốc to bằng nắm tay.
Lại một ngày nào đó, hoa sen trong ngự hoa viên nở vừa lúc, Dung Đường ngồi ở bên cầu ăn bánh sen.
"Có lẽ ngày mai ta sẽ chết, ngươi nhớ chôn ta ——"
Túc Hoài Cảnh không thể nhịn được nữa, cúi người chặn miệng y lại. Một lát sau, đế vương không hề nộ ra vui giận chậm rãi lui về phía sau, nhìn về phía quân hậu của hắn: "Có phải ta chưa từng nói cho ngươi biết, ta là đại phu tốt nhất của Đại Ngu không?"
"Nếu ngươi nói lời này, ta sẽ coi ngươi là kẻ quấy rối bệnh nhân đấy."
Thiên hạ này ngươi và ta cùng chia sẻ, sơn hà này ngươi ta cùng gối.
Nội dung tags: cung đình hầu tước, xuyên qua thời gian và không gian, ngọt ngào
Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Dung Đường, Túc Hoài Cảnh ┃ Vai phụ: Kha Hồng Tuyết, Mộc Cảnh Tự ┃ Khác:
Tóm tắt một câu: Nếu vi phu chết thì toàn bộ tài sản thừa kế sẽ là của ngươi.
Đánh giá ngắn gọn về tác phẩm:
Dung Đường xuyên qua sách, trở thành một tên bệnh tật thân thể yếu ớt nhiều bệnh, còn ràng buộc cứu vớt hệ thống nam chính, lại bị nam chính nghi kỵ hoài nghi, sau hai lần thất bại liên tiếp: Dung Đường xoay người tìm đến đại phản diện Túc Hoài Cảnh trong sách. Dung Đường cung cấp bảo hộ cho Túc Hoài Cảnh, âm thầm giả thành thân với hắn... Vài năm trôi qua, sức khỏe của ma bệnh dần dần tốt lên, nhân vật phản diện trở thành minh quân nổi tiếng lịch sử, thành thân giả biến thành tình yêu đích thực, hai linh hồn gặp trong bóng tối đã hoàn thành sự cứu chuộc hai chiều cho nhau, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Câu chuyện này thoải mái tự nhiên, hàng ngày chữa bệnh ấm áp, cốt truyện có những khúc quanh. Hai vị tồn tại đột phá tầng tầng trở ngại, kiên định lựa chọn lẫn nhau, cuối cùng hoàn thành cứu chuộc hai chiều, là một câu chuyện ngọt ngào đáng đọc.
Túc Hoài Cảnh công x Dung Đường Thụ
183 chương
8.2
Tác giả: Trường Yên
Nhân vật chính: Tiêu Lâm Thành x Mộc Khinh Ngôn
Tag: Cổ trang, ngọt sủng, hài, trúc mã, yêu thầm, 1v1, HE
╔══ ≪ °❈° ≫ ══╗
Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn quen biết nhiều năm, thích mà không biết nên cứ xem vợ như huynh đệ, sau khi trúng cổ thì ngủ với người ta hết lần này đến lần khác.
Tiêu Lâm Thành: "Ta đâu cố ý, tại cổ kia chứ bộ!".
Sau đó sau đó nữa, Tiêu Lâm Thành: "Là lỗi của ta, ta thèm thân thể ngươi, ta thấp hèn!"
╚══ ❀•°❀°•❀ ══╝
Nhân vật chính: Tiêu Lâm Thành x Mộc Khinh Ngôn
Tag: Cổ trang, ngọt sủng, hài, trúc mã, yêu thầm, 1v1, HE
╔══ ≪ °❈° ≫ ══╗
Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn quen biết nhiều năm, thích mà không biết nên cứ xem vợ như huynh đệ, sau khi trúng cổ thì ngủ với người ta hết lần này đến lần khác.
Tiêu Lâm Thành: "Ta đâu cố ý, tại cổ kia chứ bộ!".
Sau đó sau đó nữa, Tiêu Lâm Thành: "Là lỗi của ta, ta thèm thân thể ngươi, ta thấp hèn!"
╚══ ❀•°❀°•❀ ══╝
8.8
Bạn đang đọc truyện Tướng Quân Tại Thượng của tác giả Trúc Lâm Thâm Xứ.
Một giấc tỉnh dậy, ta thấy mình nằm trên giường của kẻ thù. Hắn áo quần xộc xệch, đầy dấu vết đỏ, khoé mắt và chân mày đều mang vẻ mờ ám.
Ta vừa kinh ngạc vừa tức giận, chỉ tay vào hắn mà hét: "Tên gian thần, ngươi dám sỉ nhục ta …..."
"Bổn tướng cùng nàng ba môi sáu lễ đủ cả, sao lại không dám?" Hắn thản nhiên đáp.
"Nói nhảm!" Ta trừng mắt, “Ta thành thân với ngươi khi nào?"
"Ngay trước đó không lâu," Hắn liếc nhìn ta bằng đôi mắt dài, "khi nàng mất trí nhớ."
Một giấc tỉnh dậy, ta thấy mình nằm trên giường của kẻ thù. Hắn áo quần xộc xệch, đầy dấu vết đỏ, khoé mắt và chân mày đều mang vẻ mờ ám.
Ta vừa kinh ngạc vừa tức giận, chỉ tay vào hắn mà hét: "Tên gian thần, ngươi dám sỉ nhục ta …..."
"Bổn tướng cùng nàng ba môi sáu lễ đủ cả, sao lại không dám?" Hắn thản nhiên đáp.
"Nói nhảm!" Ta trừng mắt, “Ta thành thân với ngươi khi nào?"
"Ngay trước đó không lâu," Hắn liếc nhìn ta bằng đôi mắt dài, "khi nàng mất trí nhớ."
8.2
Ta là Trắc Phi, nhưng quan hệ giữa ta và Chính Phi không tệ.
Người đời đều biết, hậu đình của Vân Vương phủ nhất mực hài hoà, Chính Phi không ghen tị, Trắc Phi lòng dạ không sâu, hơn nữa hai vị Phi ôn lương cung kiệm*, sau khi nhập phủ đã giải tán tất cả thị tỳ. Đối với việc này, Thánh thượng luôn có thừa sự khen ngợi dành cho Vân Vương.
(*) [温良恭俭] (Ôn lương cung kiệm): Ôn hoà, thiện lương, cung kính, tiết kiệm.
Chỉ có điều, Chính Phi gả tới đã hai năm, ta cũng gả tới được nửa năm, bụng lại không hề có động tĩnh, khó tránh khỏi người người hoài nghi Vân Vương bị cái gì khó nói.
Vân Vương rất sốt ruột, hai ta bất đắc dĩ không biết phải làm sao. Chính Phi không thể sinh, mà ta và Vân Vương lại không cùng giường chung gối.
Tuy là Trắc Phi nhưng ta lại là nữ nhân duy nhất trong phủ. Vân Vương là nam tử, người hầu ở hậu đình đều là nam tử, Chính Phi của Vân Vương cũng là nam tử.
Người đời đều biết, hậu đình của Vân Vương phủ nhất mực hài hoà, Chính Phi không ghen tị, Trắc Phi lòng dạ không sâu, hơn nữa hai vị Phi ôn lương cung kiệm*, sau khi nhập phủ đã giải tán tất cả thị tỳ. Đối với việc này, Thánh thượng luôn có thừa sự khen ngợi dành cho Vân Vương.
(*) [温良恭俭] (Ôn lương cung kiệm): Ôn hoà, thiện lương, cung kính, tiết kiệm.
Chỉ có điều, Chính Phi gả tới đã hai năm, ta cũng gả tới được nửa năm, bụng lại không hề có động tĩnh, khó tránh khỏi người người hoài nghi Vân Vương bị cái gì khó nói.
Vân Vương rất sốt ruột, hai ta bất đắc dĩ không biết phải làm sao. Chính Phi không thể sinh, mà ta và Vân Vương lại không cùng giường chung gối.
Tuy là Trắc Phi nhưng ta lại là nữ nhân duy nhất trong phủ. Vân Vương là nam tử, người hầu ở hậu đình đều là nam tử, Chính Phi của Vân Vương cũng là nam tử.
8.9
Tác giả: Lâm Gia Thành
Editors:
C1 - c172: Tiểu Thử và truthblue82
C173 - end: Frenalis
Tổng số chương: 373 + 8 phiên ngoại (chương truyện ngắn, chỉ khoảng phân nửa chương truyện Kiều Kiều)
Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, xuyên không, thời loạn Xuân Thu Chiến Quốc, mưu lược quân sự, chiến tranh, quyền đấu, triều đấu, gương vỡ lại lành, nữ giả nam, nữ cường, thị giác nữ chủ, HE
Nhân vật chính: Vệ Lạc - Kính Lăng
Văn án
Đây là thời Xuân Thu, nơi này có nhân tính nguyên thuỷ nhất truỵ lạc nhất, cũng có tranh đấu đẫm máu kịch liệt nhất. Ở đây, xinh đẹp là kẻ ti tiện, bất kể nam nữ đều là tặng phẩm. Ở đây, tài học kiếm thuật có thể lệnh vương hầu cúi đầu.
Đây là thời loạn lạc, nơi này có phong hoa rực rỡ tột cùng như anh túc, cũng có máu quyện độc tựa anh túc. Hết thảy, chỉ quyết định ở việc ngươi có đủ cường đại hay không!
Nàng lại tới đây, thành người con gái nước Việt bị vị hôn phu truy sát. Vì muốn thoát khỏi vận mệnh là lễ vật, nàng vắt hết óc, chuẩn bị bằng vào trí tuệ và kiếm thuật của mình mà mưu cầu một kiếp an nhàn.
Editors:
C1 - c172: Tiểu Thử và truthblue82
C173 - end: Frenalis
Tổng số chương: 373 + 8 phiên ngoại (chương truyện ngắn, chỉ khoảng phân nửa chương truyện Kiều Kiều)
Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, xuyên không, thời loạn Xuân Thu Chiến Quốc, mưu lược quân sự, chiến tranh, quyền đấu, triều đấu, gương vỡ lại lành, nữ giả nam, nữ cường, thị giác nữ chủ, HE
Nhân vật chính: Vệ Lạc - Kính Lăng
Văn án
Đây là thời Xuân Thu, nơi này có nhân tính nguyên thuỷ nhất truỵ lạc nhất, cũng có tranh đấu đẫm máu kịch liệt nhất. Ở đây, xinh đẹp là kẻ ti tiện, bất kể nam nữ đều là tặng phẩm. Ở đây, tài học kiếm thuật có thể lệnh vương hầu cúi đầu.
Đây là thời loạn lạc, nơi này có phong hoa rực rỡ tột cùng như anh túc, cũng có máu quyện độc tựa anh túc. Hết thảy, chỉ quyết định ở việc ngươi có đủ cường đại hay không!
Nàng lại tới đây, thành người con gái nước Việt bị vị hôn phu truy sát. Vì muốn thoát khỏi vận mệnh là lễ vật, nàng vắt hết óc, chuẩn bị bằng vào trí tuệ và kiếm thuật của mình mà mưu cầu một kiếp an nhàn.
8.7
VINH QUANG - 洛未央等著
—————————
Phụ hoàng ta là người xuyên không. Từ khi sinh ra, ta đã nghe được tiếng lòng của ông.
[Uầy, đây chính là nữ phụ độc ác trong tương lai!]
[Sao trông con bé lại mềm mại dễ thương kháu khỉnh vậy trời?!]
[Khi trưởng thành con bé sẽ trở nên méo mó? Không được, ta phải bảo vệ con bé! Con gái của trẫm, chỉ có thể là nữ chính!]
Từ khi còn nhỏ, ông ấy đã ra sức uốn nắn ta. Ông ấy dạy ta lòng tự tôn, dạy ta lòng tự trọng, dạy ta không được phụ thuộc vào nam nhân. Ông ấy còn nói với ta, rằng nữ tử có thể chống đỡ một nửa bầu trời. Nhưng sau đó, ông ấy lại thay đổi.
Ông ấy nhìn ta bằng ánh mắt ghê tởm. Ông ấy nói ta là loại nữ nhi không có gia giáo, ông ấy phạt ta quỳ trong phật đường chép kinh phật.
Còn ta, cũng chẳng thể nghe được tiếng lòng của ông ấy nữa.
—————————
Phụ hoàng ta là người xuyên không. Từ khi sinh ra, ta đã nghe được tiếng lòng của ông.
[Uầy, đây chính là nữ phụ độc ác trong tương lai!]
[Sao trông con bé lại mềm mại dễ thương kháu khỉnh vậy trời?!]
[Khi trưởng thành con bé sẽ trở nên méo mó? Không được, ta phải bảo vệ con bé! Con gái của trẫm, chỉ có thể là nữ chính!]
Từ khi còn nhỏ, ông ấy đã ra sức uốn nắn ta. Ông ấy dạy ta lòng tự tôn, dạy ta lòng tự trọng, dạy ta không được phụ thuộc vào nam nhân. Ông ấy còn nói với ta, rằng nữ tử có thể chống đỡ một nửa bầu trời. Nhưng sau đó, ông ấy lại thay đổi.
Ông ấy nhìn ta bằng ánh mắt ghê tởm. Ông ấy nói ta là loại nữ nhi không có gia giáo, ông ấy phạt ta quỳ trong phật đường chép kinh phật.
Còn ta, cũng chẳng thể nghe được tiếng lòng của ông ấy nữa.
8.6
Tiêu Hề Hề xuyên về thời cổ đại, trở thành một trong những cô vợ bé của Thái tử.
Vốn nên bắt đầu một màn cung đấu, nhưng nàng chỉ muốn làm con cá muối.
Tranh sủng? Không đời nào!
Cá muối mới là đạo sinh tồn, ăn no chờ chết mới là chân lý cuộc sống!
Trớ trêu thay, Thái tử lại thích điểm này của nàng.
……
Cha Tiêu: Con gái à, con phải tranh sủng chứ, cả nhà ta chỉ trông cậy vào con để bám rồng dựa phượng thôi!
Tiêu Hề Hề: Không, con chỉ muốn làm cá muối.
Cung nữ: Tiểu chủ, người phải phấn đấu lên, nhất định phải đánh bại mấy ả trà xanh, trở thành Thái tử phi!
Tiêu Hề Hề: Không, ta chỉ muốn làm cá muối.
Thái tử: Ái phi, nàng phải gắng lên, ta chỉ trông cậy vào nàng để nối dõi tông đường thôi!
Tiêu Hề Hề: Không, thiếp chỉ muốn làm cá muối.
Thái tử: Không sao, cá muối ta cũng có thể.
Vốn nên bắt đầu một màn cung đấu, nhưng nàng chỉ muốn làm con cá muối.
Tranh sủng? Không đời nào!
Cá muối mới là đạo sinh tồn, ăn no chờ chết mới là chân lý cuộc sống!
Trớ trêu thay, Thái tử lại thích điểm này của nàng.
……
Cha Tiêu: Con gái à, con phải tranh sủng chứ, cả nhà ta chỉ trông cậy vào con để bám rồng dựa phượng thôi!
Tiêu Hề Hề: Không, con chỉ muốn làm cá muối.
Cung nữ: Tiểu chủ, người phải phấn đấu lên, nhất định phải đánh bại mấy ả trà xanh, trở thành Thái tử phi!
Tiêu Hề Hề: Không, ta chỉ muốn làm cá muối.
Thái tử: Ái phi, nàng phải gắng lên, ta chỉ trông cậy vào nàng để nối dõi tông đường thôi!
Tiêu Hề Hề: Không, thiếp chỉ muốn làm cá muối.
Thái tử: Không sao, cá muối ta cũng có thể.