Cổ Đại
688 Truyện
Sắp xếp theo
4
Vân Tự chỉ là một cung nữ nhỏ bé. Nàng không phải người tốt, nhưng lại là một mỹ nhân.
Nàng biết rõ thân phận mình thấp hèn, dù sau này có ra khỏi cung và được nhà quyền quý thu nhận làm thiếp, cũng vẫn là trèo cao.
Đã quen với cẩm y ngọc thực trong cung, nàng không thể quay về những ngày tháng nghèo khổ trước đây.
Cho nên, nàng đem ánh mắt đặt vào người đang ngồi trên ngai vàng kia.
Ai ai cũng nói Vân Tự tâm cơ thâm sâu đến mức Thánh Thượng sủng ái nàng.
Nhưng không ai biết rằng, sau khi được vị kia để mắt tới, Vân Tự vẫn chỉ là một cung nữ vô danh vô phận trong suốt hai năm
*****
Đàm Viên Sơ lúc đầu để ý đến Vân Tự, không phải vì nàng thông minh, mà vì sự nịnh nọt khéo léo mà lại vụng về của nàng.
Hắn giữ Vân Tự bên cạnh suốt hai năm, rồi mới cho nàng một danh phận mà nàng luôn mong muốn.
Hắn thờ ơ lạnh nhạt trước bộ dáng tiểu nhân đắc chí ỷ thế hiếp người của nàng.
Thẳng đến cuối cùng, Đàm Viên Sơ mới nhận ra rằng, hắn không chỉ bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của nàng, mà còn bởi những mưu toan nhỏ nhen mà nàng tưởng đã che giấu kỹ lưỡng.
【Ngươi đã thông minh, ta sẽ ngu dốt một chút.】
【Những gì ngươi thấy, chưa chắc không phải là điều ta muốn ngươi thấy.】
PS: Cung đấu văn, không phải tiểu thuyết nhẹ nhàng, nam chính không hoàn hảo, ai để ý thì đừng đọc.
Một câu tóm tắt: Một tiểu cung nữ muốn trèo lên thượng vị.
Nàng biết rõ thân phận mình thấp hèn, dù sau này có ra khỏi cung và được nhà quyền quý thu nhận làm thiếp, cũng vẫn là trèo cao.
Đã quen với cẩm y ngọc thực trong cung, nàng không thể quay về những ngày tháng nghèo khổ trước đây.
Cho nên, nàng đem ánh mắt đặt vào người đang ngồi trên ngai vàng kia.
Ai ai cũng nói Vân Tự tâm cơ thâm sâu đến mức Thánh Thượng sủng ái nàng.
Nhưng không ai biết rằng, sau khi được vị kia để mắt tới, Vân Tự vẫn chỉ là một cung nữ vô danh vô phận trong suốt hai năm
*****
Đàm Viên Sơ lúc đầu để ý đến Vân Tự, không phải vì nàng thông minh, mà vì sự nịnh nọt khéo léo mà lại vụng về của nàng.
Hắn giữ Vân Tự bên cạnh suốt hai năm, rồi mới cho nàng một danh phận mà nàng luôn mong muốn.
Hắn thờ ơ lạnh nhạt trước bộ dáng tiểu nhân đắc chí ỷ thế hiếp người của nàng.
Thẳng đến cuối cùng, Đàm Viên Sơ mới nhận ra rằng, hắn không chỉ bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của nàng, mà còn bởi những mưu toan nhỏ nhen mà nàng tưởng đã che giấu kỹ lưỡng.
【Ngươi đã thông minh, ta sẽ ngu dốt một chút.】
【Những gì ngươi thấy, chưa chắc không phải là điều ta muốn ngươi thấy.】
PS: Cung đấu văn, không phải tiểu thuyết nhẹ nhàng, nam chính không hoàn hảo, ai để ý thì đừng đọc.
Một câu tóm tắt: Một tiểu cung nữ muốn trèo lên thượng vị.
4
Thể loại: Tiểu thuyết gốc, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên sách, Sinh con, Chủ thụ, Ngọt, Linh dị thần quái, 1v1
CP: Mỹ nhân thiếu thốn tình thương (thụ) x Hoàng đế trong sách bá đạo tàn nhẫn xuyên ra ngoài thành đồ thần kinh (công).
- --
Kỳ Trạch sống ba năm trong một quyển tiểu thuyết tên là《 Bạo Quân 》, trải qua đủ mọi thử thách theo quy trình từ trạch đấu, nhập cung đến cung đấu, rốt cuộc cũng được khoác phượng bào nắm tay vị bạo quân ai nghe danh cũng sợ vỡ mật mà bước lên đỉnh cao cuộc đời.
Ngờ đâu qua một đêm nến đỏ cháy hết, Kỳ Trạch lại xuyên về thế giới cũ.
Làm sao bây giờ?
Kỳ Trạch chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể lựa chọn tươi cười tiếp tục sống.
Nhưng một tháng sau khi trở về thế giới của mình, cậu mới phát hiện ra trong bụng còn mang theo giọt máu của bệ hạ.
Kỳ Trạch: “…”
Cuộc sống quả là tràn đầy bất ngờ trở tay không kịp.
Sau đó, vì kiếm tiền bỉm sữa cho con mà Kỳ Trạch đồng ý tham gia một chương trình truyền hình thực tế ghép đôi hẹn hò. Ngày đầu tiên tham gia chương trình, cậu đụng phải một cậu ấm đầu óc hơi chập cheng có khuôn mặt giống bệ hạ nhà mình đến tám phần, ngay cả cái tên cũng giống y như nhau.
Đáng tiếc đối phương quá ấu trĩ quá thần kinh, khác xa hoàn toàn với bệ hạ bá đạo khí thế ngập trời, Kỳ Trạch vô cùng thất vọng.
—-
Lúc Quân Đế đuổi theo vợ yêu ra ngoài sách, có lẽ đã đáp xuống đất bằng mặt trước cho nên toàn bộ ký ức và tu vi vô tình bị phong ấn sạch, cứ thế biến thành một cậu ấm nhà giàu vừa điêu vừa đần chìm chìm nổi nổi trong giới giải trí.
May mắn là Quân Đế ngoan cường dựa vào trực giác vẫn tìm thấy bà xã, radar tình cảm bắt sóng cực nhạy vừa gặp đã yêu người ta.
Nhưng vui vẻ chưa được mấy phút, hắn nhanh chóng phát hiện ra đối phương đã có thai.
Cậu ấm Hạ: Bỏ cái gã đểu cáng kia đi, anh sẽ chịu trách nhiệm cả em lẫn con!
Kỳ Trạch:???? Anh chắc chưa?
Đọc kỹ hướng dẫn trước khi sử dụng:
1, Truyện có tình tiết sinh con, sinh con, sinh con.
2, Thuộc tính khá cường công nhược thụ, không có tình tiết cưỡng ép, lôi ai người đó né.
3, Chương trình truyền hình thực tế trong truyện có tham khảo từ show《 Tín hiệu nhịp tim 》(Heart Signal) cộng thêm vài thiết lập mới, nhân vật không có nguyên mẫu.
4, Giữ vững lý trí trong lúc đọc truyện, cảm ơn.
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Kỳ Trạch, Hạ Viễn Quân ┃ vai phụ: ┃ cái khác:
Tóm tắt trong một câu: Vợ yêu vác bụng bầu bỏ chạy, nhưng không thể chạy khỏi lòng bàn tay trẫm!
CP: Mỹ nhân thiếu thốn tình thương (thụ) x Hoàng đế trong sách bá đạo tàn nhẫn xuyên ra ngoài thành đồ thần kinh (công).
- --
Kỳ Trạch sống ba năm trong một quyển tiểu thuyết tên là《 Bạo Quân 》, trải qua đủ mọi thử thách theo quy trình từ trạch đấu, nhập cung đến cung đấu, rốt cuộc cũng được khoác phượng bào nắm tay vị bạo quân ai nghe danh cũng sợ vỡ mật mà bước lên đỉnh cao cuộc đời.
Ngờ đâu qua một đêm nến đỏ cháy hết, Kỳ Trạch lại xuyên về thế giới cũ.
Làm sao bây giờ?
Kỳ Trạch chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể lựa chọn tươi cười tiếp tục sống.
Nhưng một tháng sau khi trở về thế giới của mình, cậu mới phát hiện ra trong bụng còn mang theo giọt máu của bệ hạ.
Kỳ Trạch: “…”
Cuộc sống quả là tràn đầy bất ngờ trở tay không kịp.
Sau đó, vì kiếm tiền bỉm sữa cho con mà Kỳ Trạch đồng ý tham gia một chương trình truyền hình thực tế ghép đôi hẹn hò. Ngày đầu tiên tham gia chương trình, cậu đụng phải một cậu ấm đầu óc hơi chập cheng có khuôn mặt giống bệ hạ nhà mình đến tám phần, ngay cả cái tên cũng giống y như nhau.
Đáng tiếc đối phương quá ấu trĩ quá thần kinh, khác xa hoàn toàn với bệ hạ bá đạo khí thế ngập trời, Kỳ Trạch vô cùng thất vọng.
—-
Lúc Quân Đế đuổi theo vợ yêu ra ngoài sách, có lẽ đã đáp xuống đất bằng mặt trước cho nên toàn bộ ký ức và tu vi vô tình bị phong ấn sạch, cứ thế biến thành một cậu ấm nhà giàu vừa điêu vừa đần chìm chìm nổi nổi trong giới giải trí.
May mắn là Quân Đế ngoan cường dựa vào trực giác vẫn tìm thấy bà xã, radar tình cảm bắt sóng cực nhạy vừa gặp đã yêu người ta.
Nhưng vui vẻ chưa được mấy phút, hắn nhanh chóng phát hiện ra đối phương đã có thai.
Cậu ấm Hạ: Bỏ cái gã đểu cáng kia đi, anh sẽ chịu trách nhiệm cả em lẫn con!
Kỳ Trạch:???? Anh chắc chưa?
Đọc kỹ hướng dẫn trước khi sử dụng:
1, Truyện có tình tiết sinh con, sinh con, sinh con.
2, Thuộc tính khá cường công nhược thụ, không có tình tiết cưỡng ép, lôi ai người đó né.
3, Chương trình truyền hình thực tế trong truyện có tham khảo từ show《 Tín hiệu nhịp tim 》(Heart Signal) cộng thêm vài thiết lập mới, nhân vật không có nguyên mẫu.
4, Giữ vững lý trí trong lúc đọc truyện, cảm ơn.
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Kỳ Trạch, Hạ Viễn Quân ┃ vai phụ: ┃ cái khác:
Tóm tắt trong một câu: Vợ yêu vác bụng bầu bỏ chạy, nhưng không thể chạy khỏi lòng bàn tay trẫm!
4.1
Ninh Chiêu Nhi trời sinh tính tình phóng khoáng, dung mạo xinh đẹp, đáng yêu, nhưng lại mắc bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ đã được gửi nuôi ở nhà cô ruột.
Cả nhà cô ruột đối xử với nàng như con ruột, đợi đến khi nàng cập kê, sẽ gả cho người biểu ca thanh mai trúc mã.
Lần đầu tiên Ninh Chiêu Nhi gặp Thẩm Hạo Hành, hắn một thân huyền y đứng trên lầu các, nhìn nàng.
Tim Ninh Chiêu Nhi bỗng nhiên thắt lại, ngất lịm đi.
Sau đó, nàng nghe biểu tỷ nói: "Vị khách quý trong phủ là Tứ hoàng tử Đại Tề - Ngụy vương, người ôn nhuận lễ độ, tuấn mỹ vô song, chỉ là đã ngoài hai mươi tuổi mà vẫn chưa thành gia lập thất..."
"Bởi vì hắn có sở thích đoạn tụ." (đoạn tụ = đồng tính)
Ninh Chiêu Nhi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra nam nhân cưỡng đoạt nàng trong cơn ác mộng kia không phải là hắn.
Rất lâu sau, cuộc sống của nàng trở lại bình lặng, cơn ác mộng từng đeo bám nàng cũng dần bị lãng quên, cho đến ngày đại hôn, Ninh Chiêu Nhi đang hồi hộp chờ đợi trong tân phòng thì đột nhiên ngất xỉu, khi tỉnh lại đã thấy mình ở trong mật thất.
Dưới ánh nến le lói, nam nhân mặc huyền y chậm rãi bước về phía nàng, vẻ mặt vẫn ôn nhu như trước.
Ninh Chiêu Nhi khóc lóc cầu xin: "Đừng, đừng lại gần..."
Thẩm Hạo Hành mỉm cười ôn nhu phủi đi bụi bặm trên trán nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, bản vương chỉ là vừa ý nàng, sẽ không làm nàng bị thương."
Ai nói người đàn ông độc ác trong giấc mơ kia không phải là hắn.
【Đây là câu chuyện về một tiểu bệnh y thuần khiết lương thiện, muốn cảm hóa một tên điên sống chỉ để trả thù.】
Cả nhà cô ruột đối xử với nàng như con ruột, đợi đến khi nàng cập kê, sẽ gả cho người biểu ca thanh mai trúc mã.
Lần đầu tiên Ninh Chiêu Nhi gặp Thẩm Hạo Hành, hắn một thân huyền y đứng trên lầu các, nhìn nàng.
Tim Ninh Chiêu Nhi bỗng nhiên thắt lại, ngất lịm đi.
Sau đó, nàng nghe biểu tỷ nói: "Vị khách quý trong phủ là Tứ hoàng tử Đại Tề - Ngụy vương, người ôn nhuận lễ độ, tuấn mỹ vô song, chỉ là đã ngoài hai mươi tuổi mà vẫn chưa thành gia lập thất..."
"Bởi vì hắn có sở thích đoạn tụ." (đoạn tụ = đồng tính)
Ninh Chiêu Nhi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra nam nhân cưỡng đoạt nàng trong cơn ác mộng kia không phải là hắn.
Rất lâu sau, cuộc sống của nàng trở lại bình lặng, cơn ác mộng từng đeo bám nàng cũng dần bị lãng quên, cho đến ngày đại hôn, Ninh Chiêu Nhi đang hồi hộp chờ đợi trong tân phòng thì đột nhiên ngất xỉu, khi tỉnh lại đã thấy mình ở trong mật thất.
Dưới ánh nến le lói, nam nhân mặc huyền y chậm rãi bước về phía nàng, vẻ mặt vẫn ôn nhu như trước.
Ninh Chiêu Nhi khóc lóc cầu xin: "Đừng, đừng lại gần..."
Thẩm Hạo Hành mỉm cười ôn nhu phủi đi bụi bặm trên trán nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, bản vương chỉ là vừa ý nàng, sẽ không làm nàng bị thương."
Ai nói người đàn ông độc ác trong giấc mơ kia không phải là hắn.
【Đây là câu chuyện về một tiểu bệnh y thuần khiết lương thiện, muốn cảm hóa một tên điên sống chỉ để trả thù.】
4.5
Ngày trưởng tôn nhà họ Tạ thành hôn, lão phu nhân vì có ý thiên vị tam thiếu gia Tạ Thiệu, lo lắng hắn quá lười biếng, tương lai sẽ phá sạch gia sản, lại nghe nói trưởng nữ nhà họ Ôn rất biết quán xuyến việc nhà, bèn âm thầm tráo đổi tân lang.
Nào ngờ nhà họ Ôn cũng bày mưu tính kế.
Đích nữ Ôn Thù Sắc bên cạnh lão phu nhân nhà họ Ôn dung mạo tuyệt sắc, nhưng từ nhỏ đã được nuông chiều sinh hư, sợ rằng tương lai sẽ bị chồng xem thường. Nghe nói trưởng tôn nhà họ Tạ ôn nhu săn sóc, lão phu nhân nhà họ Ôn bất chấp tiếng xấu, đẩy nàng lên kiệu hoa thay cho tỷ tỷ.
Đêm đó, tiếng cười nhạo chế giễu cợt của đại phòng nhà họ Tạ vang vọng đến tận phòng tân hôn.
Dưới ánh nến đỏ, công tử bột cùng đại tiểu thư kiêu căng nhìn nhau chằm chằm, kẻ tám lạng người nửa cân, cùng buông xuôi phó mặc. Điều an ủi duy nhất có lẽ chính là dung mạo của đối phương.
Sau khi thành hôn, hai người phát huy hết thảy khuyết điểm của bản thân, khiến cuộc sống ngày càng túng quẫn.
Ôn Thù Sắc cũng chưa từng oán trách, chỉ là mỗi khi Tạ Thiệu trở về lúc hoàng hôn, đều thấy nàng nhìn về phía sân viện của đại phòng bên cạnh, tay phe phẩy quạt lụa, vẻ mặt sầu não ước ao: "Thật muốn đập đổ bức tường này quá đi, không được ăn thì ngửi mùi thôi cũng được."
Dù sao cũng đã theo mình, không thể để nàng chết đói, ngày hôm sau, Tạ Thiệu lần đầu tiên bước vào thư phòng, sao chép sách vở.
Nhưng Ôn Thù Sắc không chỉ là người kiêu căng, mà còn là một cái động không đáy...
"Váy áo mới của tẩu tẩu hôm nay thật đẹp."
"Thúc đệ hôm qua tặng đệ muội một đôi khuyên tai, bạch ngọc đẹp như vậy ta cả đời chưa từng thấy."
"Phu quân chàng có biết, quạt lụa mà tiểu thư nhà họ Ngô dùng hôm nay, vậy mà lại làm bằng vàng đấy."
Tạ Thiệu:....
Tạ Thiệu nghiến răng ngồi dậy từ trường kỷ.
Về sau, khi Tạ Thiệu đem sắc phong nhất phẩm phu nhân đưa cho nàng, thật sự không nhịn được nữa: "Đủ chưa, nếu nàng còn chưa thấy đủ, vi phu chỉ còn nước đi soán ngôi thôi."
Cuộc sống này, con moẹ nó thật mệt mỏi.
Nào ngờ nhà họ Ôn cũng bày mưu tính kế.
Đích nữ Ôn Thù Sắc bên cạnh lão phu nhân nhà họ Ôn dung mạo tuyệt sắc, nhưng từ nhỏ đã được nuông chiều sinh hư, sợ rằng tương lai sẽ bị chồng xem thường. Nghe nói trưởng tôn nhà họ Tạ ôn nhu săn sóc, lão phu nhân nhà họ Ôn bất chấp tiếng xấu, đẩy nàng lên kiệu hoa thay cho tỷ tỷ.
Đêm đó, tiếng cười nhạo chế giễu cợt của đại phòng nhà họ Tạ vang vọng đến tận phòng tân hôn.
Dưới ánh nến đỏ, công tử bột cùng đại tiểu thư kiêu căng nhìn nhau chằm chằm, kẻ tám lạng người nửa cân, cùng buông xuôi phó mặc. Điều an ủi duy nhất có lẽ chính là dung mạo của đối phương.
Sau khi thành hôn, hai người phát huy hết thảy khuyết điểm của bản thân, khiến cuộc sống ngày càng túng quẫn.
Ôn Thù Sắc cũng chưa từng oán trách, chỉ là mỗi khi Tạ Thiệu trở về lúc hoàng hôn, đều thấy nàng nhìn về phía sân viện của đại phòng bên cạnh, tay phe phẩy quạt lụa, vẻ mặt sầu não ước ao: "Thật muốn đập đổ bức tường này quá đi, không được ăn thì ngửi mùi thôi cũng được."
Dù sao cũng đã theo mình, không thể để nàng chết đói, ngày hôm sau, Tạ Thiệu lần đầu tiên bước vào thư phòng, sao chép sách vở.
Nhưng Ôn Thù Sắc không chỉ là người kiêu căng, mà còn là một cái động không đáy...
"Váy áo mới của tẩu tẩu hôm nay thật đẹp."
"Thúc đệ hôm qua tặng đệ muội một đôi khuyên tai, bạch ngọc đẹp như vậy ta cả đời chưa từng thấy."
"Phu quân chàng có biết, quạt lụa mà tiểu thư nhà họ Ngô dùng hôm nay, vậy mà lại làm bằng vàng đấy."
Tạ Thiệu:....
Tạ Thiệu nghiến răng ngồi dậy từ trường kỷ.
Về sau, khi Tạ Thiệu đem sắc phong nhất phẩm phu nhân đưa cho nàng, thật sự không nhịn được nữa: "Đủ chưa, nếu nàng còn chưa thấy đủ, vi phu chỉ còn nước đi soán ngôi thôi."
Cuộc sống này, con moẹ nó thật mệt mỏi.
3.6
Đêm đại hôn cùng Trấn Bắc Vương, nàng bị chính muội muội của mình lừa vào trong quan tài, bán đi Nam Cương. Vì vẻ ngoài ưa nhìn, nàng bị bán qua tay rất nhiều người, cuối cùng rơi vào tay người Sái Giáo.
Giáo chủ chỉ vào nàng, nói với đám trùng độc được nuôi trong vại. Ai bò lên chân nàng trước, người đó có thể làm cổ trùng của nàng.
Chàng tự tay mình giết vô số trùng độc, cuối cùng người đầy máu quỳ xuống trước mặt nàng, nhận nàng làm chủ.
Từ đó về sau, nàng làm mẫu, chàng làm cổ.
Giáo chủ nói nàng chỉ cần dùng thân mình nuôi cổ, cổ vương này sẽ vì nàng mà cầm đao giết người, nàng vui vẻ đồng ý.
Nhưng, cái gọi là dùng thân nuôi cổ là gì?
Chẳng phải là ăn thịt của nàng, gặm xương cốt của nàng, uống máu của nàng sao? Cổ vương này thế mà lại nửa đêm canh ba leo lên giường nàng, muốn nàng nuôi chàng.
Nàng lập tức hiểu ngay, hoá ra phải dùng cách này để nuôi chàng...
Giáo chủ chỉ vào nàng, nói với đám trùng độc được nuôi trong vại. Ai bò lên chân nàng trước, người đó có thể làm cổ trùng của nàng.
Chàng tự tay mình giết vô số trùng độc, cuối cùng người đầy máu quỳ xuống trước mặt nàng, nhận nàng làm chủ.
Từ đó về sau, nàng làm mẫu, chàng làm cổ.
Giáo chủ nói nàng chỉ cần dùng thân mình nuôi cổ, cổ vương này sẽ vì nàng mà cầm đao giết người, nàng vui vẻ đồng ý.
Nhưng, cái gọi là dùng thân nuôi cổ là gì?
Chẳng phải là ăn thịt của nàng, gặm xương cốt của nàng, uống máu của nàng sao? Cổ vương này thế mà lại nửa đêm canh ba leo lên giường nàng, muốn nàng nuôi chàng.
Nàng lập tức hiểu ngay, hoá ra phải dùng cách này để nuôi chàng...
3.6
Tác giả: Lãnh Tĩnh Lãnh Tĩnh Liễu
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, H văn, Sinh con, Song tính, Sản nhũ, 1v1
Văn Án:
“Mộ Bạch, chàng có biết vì sao ta tên là Quân Mộc Hề không? Ở thế giới mà ta ra đời ấy.”
“Không. Vì sao?”
“Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.”
(Trên núi có cây, cây có cành
Lòng ta có người, người có hay)
“Mộ Bạch, ta thích chàng.”
“Ta cũng tâm duyệt em.”
Câu chuyện về một tên xui xẻo vớ phải hệ thống thích hố cha, hắn phải công lược tên hòa thượng, cuối cùng tự bán mình cho y.
CP: Mộ Bạch × Quân Mộc Hề
Lãnh tình hòa thượng công (sủng nịch cường đại công) X ngoài mặt ngây thơ bên trong quyến rũ thụ
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, H văn, Sinh con, Song tính, Sản nhũ, 1v1
Văn Án:
“Mộ Bạch, chàng có biết vì sao ta tên là Quân Mộc Hề không? Ở thế giới mà ta ra đời ấy.”
“Không. Vì sao?”
“Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.”
(Trên núi có cây, cây có cành
Lòng ta có người, người có hay)
“Mộ Bạch, ta thích chàng.”
“Ta cũng tâm duyệt em.”
Câu chuyện về một tên xui xẻo vớ phải hệ thống thích hố cha, hắn phải công lược tên hòa thượng, cuối cùng tự bán mình cho y.
CP: Mộ Bạch × Quân Mộc Hề
Lãnh tình hòa thượng công (sủng nịch cường đại công) X ngoài mặt ngây thơ bên trong quyến rũ thụ
4.5
Đói quá, đói quá! Nhưng những lúc như vậy, nhịn một chút sẽ qua
Nếu nhịn đến mức không được, cậu sẽ miên man suy nghĩ, cậu nghĩ là con sâu trong bụng mình tham ăn quá đi mất!
CP: Trước tra sau thương vợ thương con thâm tình công X Mang thai bé con phải chịu đói đáng thương thụ
Truy thê thấy bà nội, HE
Nếu nhịn đến mức không được, cậu sẽ miên man suy nghĩ, cậu nghĩ là con sâu trong bụng mình tham ăn quá đi mất!
CP: Trước tra sau thương vợ thương con thâm tình công X Mang thai bé con phải chịu đói đáng thương thụ
Truy thê thấy bà nội, HE
4.8
Sau khi mẫu thân qua đời, thanh mai trúc mã của phụ thân chủ động đến ở trong nhà.
Về sau, phụ thân cũng qua đời.
Bà ta ngang nhiên chiếm lấy cửa tiệm của phụ thân, không cho ta và đệ đệ dính dáng đến việc làm ăn của gia đình, thậm chí còn cầm roi mây đuổi đánh đệ đệ ta khắp nơi.
Đến khi bà ta qua đời, ta và đệ đệ nhìn nhau cười.
Cười mãi, cười đến mức cả hai ôm chầm lấy nhau mà khóc nức nở.
Về sau, phụ thân cũng qua đời.
Bà ta ngang nhiên chiếm lấy cửa tiệm của phụ thân, không cho ta và đệ đệ dính dáng đến việc làm ăn của gia đình, thậm chí còn cầm roi mây đuổi đánh đệ đệ ta khắp nơi.
Đến khi bà ta qua đời, ta và đệ đệ nhìn nhau cười.
Cười mãi, cười đến mức cả hai ôm chầm lấy nhau mà khóc nức nở.
4.1
Nữ chính ôn nhu kiên cường & Nam chính bạch thiết hắc (ngoài sáng ngây thơ vô hại, bên trong mưu mô thâm sâu).
Năm Định An thứ mười tám, Tạ vương phủ gặp nạn, hai phụ tử Tạ vương tử trận sa trường, cả nhà trung liệt chỉ còn lại tiểu thư Tạ Dao may mắn sống sót. Hoàng đế thương xót cho nữ nhi của Tạ vương, hạ chỉ ban hôn gả Tạ Dao cho Thái tử Đông cung.
Tạ vương phủ sụp đổ, Tạ Dao như cánh bèo trôi nổi giữa dòng đời, sau khi chịu tang trăm ngày liền gả vào Đông cung.
Người người đều thương xót, kẻ kẻ đều cười nhạo.
Thương cho Tạ Dao mồ côi phụ mẫu, không nơi nương tựa, lại cười nhạo Thái tử ốm yếu b ệ nh t ậ t, Đông cung sớm muộn gì cũng đổi chủ, e là nàng gả cho kẻ ốm đau, rồi lại trở thành quả phụ đáng thương, cả đời độc sống bên cạnh bài vị phu quân.
Lúc mới vào Đông cung, Tạ Dao luôn khiêm nhường, muốn trở thành người mờ nhạt, chỉ mong cùng vị Thái tử ốm yếu kia giữ lễ với nhau, sau này đợi hắn qua đời hoặc đăng cơ, nàng cũng có thể sống yên ổn nửa đời còn lại.
Nào ngờ đâu, hôm nay Cố Trường Trạch lại lấy cớ đau đầu cho gọi nàng đến hầu hạ, lúc thì sốt cao, lúc lại ho ra m á u, nàng bất đắc dĩ phải ở lại chăm sóc hắn cả đêm, hai người đêm nào cũng ngủ chung giường.
Hôm sau, hắn lại khéo léo từ chối ý tốt của Hoàng đế muốn ban thêm thê thiếp cho hắn, nói rằng hắn bệnh nặng khó qua khỏi, không muốn liên lụy đến người khác, Đông cung chỉ cần có một mình Thái tử phi là đủ rồi.
Vì vậy, dân gian vừa than thở vị Thái tử bệnh tật này e là khó sống quá ba mươi, vừa đồn đại Thái tử sủng ái Thái tử phi, hai người như hình với bóng, thật là một đôi phu thê ân ái.
Tin đồn ngày càng lan xa, Tạ Dao lo lắng Thái tử sẽ mang tiếng xấu là “sợ thê tử”, bèn nhẹ nhàng nhắc nhở hắn.
Cố Trường Trạch dịu dàng cười với nàng:
“Ta bệnh nặng, không muốn liên lụy đến nàng, nếu sau này ta có mệnh hệ gì, nàng cứ tâu với phụ hoàng xin cho nàng được tự do. Chuyện đồn thổi bên ngoài chỉ là lời thêu dệt, nàng cứ yên tâm, ta sẽ cho người xử lý”.
Năm Định An thứ mười tám, Tạ vương phủ gặp nạn, hai phụ tử Tạ vương tử trận sa trường, cả nhà trung liệt chỉ còn lại tiểu thư Tạ Dao may mắn sống sót. Hoàng đế thương xót cho nữ nhi của Tạ vương, hạ chỉ ban hôn gả Tạ Dao cho Thái tử Đông cung.
Tạ vương phủ sụp đổ, Tạ Dao như cánh bèo trôi nổi giữa dòng đời, sau khi chịu tang trăm ngày liền gả vào Đông cung.
Người người đều thương xót, kẻ kẻ đều cười nhạo.
Thương cho Tạ Dao mồ côi phụ mẫu, không nơi nương tựa, lại cười nhạo Thái tử ốm yếu b ệ nh t ậ t, Đông cung sớm muộn gì cũng đổi chủ, e là nàng gả cho kẻ ốm đau, rồi lại trở thành quả phụ đáng thương, cả đời độc sống bên cạnh bài vị phu quân.
Lúc mới vào Đông cung, Tạ Dao luôn khiêm nhường, muốn trở thành người mờ nhạt, chỉ mong cùng vị Thái tử ốm yếu kia giữ lễ với nhau, sau này đợi hắn qua đời hoặc đăng cơ, nàng cũng có thể sống yên ổn nửa đời còn lại.
Nào ngờ đâu, hôm nay Cố Trường Trạch lại lấy cớ đau đầu cho gọi nàng đến hầu hạ, lúc thì sốt cao, lúc lại ho ra m á u, nàng bất đắc dĩ phải ở lại chăm sóc hắn cả đêm, hai người đêm nào cũng ngủ chung giường.
Hôm sau, hắn lại khéo léo từ chối ý tốt của Hoàng đế muốn ban thêm thê thiếp cho hắn, nói rằng hắn bệnh nặng khó qua khỏi, không muốn liên lụy đến người khác, Đông cung chỉ cần có một mình Thái tử phi là đủ rồi.
Vì vậy, dân gian vừa than thở vị Thái tử bệnh tật này e là khó sống quá ba mươi, vừa đồn đại Thái tử sủng ái Thái tử phi, hai người như hình với bóng, thật là một đôi phu thê ân ái.
Tin đồn ngày càng lan xa, Tạ Dao lo lắng Thái tử sẽ mang tiếng xấu là “sợ thê tử”, bèn nhẹ nhàng nhắc nhở hắn.
Cố Trường Trạch dịu dàng cười với nàng:
“Ta bệnh nặng, không muốn liên lụy đến nàng, nếu sau này ta có mệnh hệ gì, nàng cứ tâu với phụ hoàng xin cho nàng được tự do. Chuyện đồn thổi bên ngoài chỉ là lời thêu dệt, nàng cứ yên tâm, ta sẽ cho người xử lý”.
3.8
NỮ NHI QUỐC
Tác giả: Vũ Sơn Nhất Định Bất Hoá
Editor: Team Fukamidori
Thể loại: Truyện ngắn, cổ đại, huyền huyễn, tu tiên, nữ cường, nghịch tập, HE
ෆ˙ᵕ˙ෆ
Ta sống trong một thế giới chỉ toàn nữ nhân.
Tu luyện đến cảnh giới Kim Đan, đứng đầu thiên hạ, sẽ được phi thăng lên thượng giới và trở thành nam nhân.
Nam nhân là đích đến của chúng ta, là mục tiêu cao thượng nhất mà chúng ta theo đuổi.
Ta nhân lúc tỷ tỷ tu luyện thành công đã theo dõi tỷ ấy đến tận nơi phi thăng và cải trang thành nam nhân theo như những gì ghi trong sách cổ.
Nhưng ta lại ngụy trang quá tốt, đến nơi phi thăng bị nhận nhầm và đưa lên thượng giới.
Lúc này, ta mới phát hiện ra, quy tắc của thế giới này chỉ là một trò đùa.
Kim Đan của nữ nhân ở thượng giới chẳng qua chỉ là một loại thuốc bổ mà thôi.
Tác giả: Vũ Sơn Nhất Định Bất Hoá
Editor: Team Fukamidori
Thể loại: Truyện ngắn, cổ đại, huyền huyễn, tu tiên, nữ cường, nghịch tập, HE
ෆ˙ᵕ˙ෆ
Ta sống trong một thế giới chỉ toàn nữ nhân.
Tu luyện đến cảnh giới Kim Đan, đứng đầu thiên hạ, sẽ được phi thăng lên thượng giới và trở thành nam nhân.
Nam nhân là đích đến của chúng ta, là mục tiêu cao thượng nhất mà chúng ta theo đuổi.
Ta nhân lúc tỷ tỷ tu luyện thành công đã theo dõi tỷ ấy đến tận nơi phi thăng và cải trang thành nam nhân theo như những gì ghi trong sách cổ.
Nhưng ta lại ngụy trang quá tốt, đến nơi phi thăng bị nhận nhầm và đưa lên thượng giới.
Lúc này, ta mới phát hiện ra, quy tắc của thế giới này chỉ là một trò đùa.
Kim Đan của nữ nhân ở thượng giới chẳng qua chỉ là một loại thuốc bổ mà thôi.
4.4
Truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng của tác giả Đại Quả Lạp kể về Tiêu Hề Hề không hề đoán được mình lại xuyên về cổ đại, còn trở thành tiểu lão bà của Thái Tử.
Kịch bản thế này, xác định chính là cung đấu rồi!
Hả? Cái gì cơ? Tiêu Hề Hề khó hiểu, nàng là một con cá mặn mà thoi!
Tranh sủng là gì? Không bao giờ!
Làm cá mặn mới là lẽ sống của đời nàng, ăn no chờ chết chính là chân lý sống!
Nhưng điều nàng không ngờ là, Thái Tử cao lãnh lại thích nàng ở điểm này?!
Kịch bản thế này, xác định chính là cung đấu rồi!
Hả? Cái gì cơ? Tiêu Hề Hề khó hiểu, nàng là một con cá mặn mà thoi!
Tranh sủng là gì? Không bao giờ!
Làm cá mặn mới là lẽ sống của đời nàng, ăn no chờ chết chính là chân lý sống!
Nhưng điều nàng không ngờ là, Thái Tử cao lãnh lại thích nàng ở điểm này?!
3.1
Tác giả: Mộc Yêu Nhiêu
Thể loại: Cổ Đại, Nữ Cường, Vả Mặt, Hài Hước, Cung Đấu
Team dịch: Bé Ngọt Ngào
Giới thiệu
Thái tử và thái tử phi thập phần ân ái.
Nhưng ta là thứ phi của thái tử.
Cười chếc mất. Ta gả vào phủ thái tử ba năm, cũng ăn cẩu lương của họ suốt ba năm.
Thái tử cùng thái tử phi ngắm trăng, ta ngồi bên cạnh ăn bánh trung thu, chỉ để lại nhân thập cẩm cho họ.
Thái tử cùng thái tử phi ra ngoài du hồ, ta ở phía trước ngắt hoa, khi họ tới nơi thì trong hồ sen chỉ còn một chiếc lá.
Thái tử cùng thái tử phi đối thơ, ta ở phía sau đọc thuộc lòng Đường thi tam bách thủ, không khoan nhượng khiến thơ thái tử vừa viết biến thành một mớ hỗn độn.
Cuối cùng thái tử rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, mỉm cười vẫy tay gọi ta lại, ân cần nói với ta một chữ:
“Cút.”
Thể loại: Cổ Đại, Nữ Cường, Vả Mặt, Hài Hước, Cung Đấu
Team dịch: Bé Ngọt Ngào
Giới thiệu
Thái tử và thái tử phi thập phần ân ái.
Nhưng ta là thứ phi của thái tử.
Cười chếc mất. Ta gả vào phủ thái tử ba năm, cũng ăn cẩu lương của họ suốt ba năm.
Thái tử cùng thái tử phi ngắm trăng, ta ngồi bên cạnh ăn bánh trung thu, chỉ để lại nhân thập cẩm cho họ.
Thái tử cùng thái tử phi ra ngoài du hồ, ta ở phía trước ngắt hoa, khi họ tới nơi thì trong hồ sen chỉ còn một chiếc lá.
Thái tử cùng thái tử phi đối thơ, ta ở phía sau đọc thuộc lòng Đường thi tam bách thủ, không khoan nhượng khiến thơ thái tử vừa viết biến thành một mớ hỗn độn.
Cuối cùng thái tử rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, mỉm cười vẫy tay gọi ta lại, ân cần nói với ta một chữ:
“Cút.”
3.7
Tác giả: 抹茶时光
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Vả Mặt, HE, Trả Thù
Team dịch: Nhóc Miko
Giới thiệu
Thái Tử đem lòng yêu cô gái câm đã từng cứu hắn và nhất quyết muốn từ hôn với ta.
Dù bị từ hôn, ta vẫn tốt bụng khuyên hắn: “Cô gái này chỉ có một mình, không nơi nương tựa, trước mắt điện hạ nên nạp nàng ta làm thiếp”
Nàng ta nghe xong cảm thấy bị sỉ nhục nên xấu hổ tự sát.
Mười năm sau khi Thái Tử ngồi vững trên ngai vàng, việc đầu tiên hắn làm là phế Hậu, diệt cả gia tộc của ta với lý do: "Đây là do các ngươi nợ Nhược Nhược."
Lúc tỉnh lại trong chính tiệc rượu mừng sinh nhật tuổi mười sáu của mình, Hoàng Thượng ngồi phía trên hỏi ta có mong ước gì không, ta liền đáp:
“Mong ước duy nhất của thần là Thái Tử điện hạ và Liễu cô nương được… bạc đầu giai lão, vĩnh viễn đồng tâm.”
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Vả Mặt, HE, Trả Thù
Team dịch: Nhóc Miko
Giới thiệu
Thái Tử đem lòng yêu cô gái câm đã từng cứu hắn và nhất quyết muốn từ hôn với ta.
Dù bị từ hôn, ta vẫn tốt bụng khuyên hắn: “Cô gái này chỉ có một mình, không nơi nương tựa, trước mắt điện hạ nên nạp nàng ta làm thiếp”
Nàng ta nghe xong cảm thấy bị sỉ nhục nên xấu hổ tự sát.
Mười năm sau khi Thái Tử ngồi vững trên ngai vàng, việc đầu tiên hắn làm là phế Hậu, diệt cả gia tộc của ta với lý do: "Đây là do các ngươi nợ Nhược Nhược."
Lúc tỉnh lại trong chính tiệc rượu mừng sinh nhật tuổi mười sáu của mình, Hoàng Thượng ngồi phía trên hỏi ta có mong ước gì không, ta liền đáp:
“Mong ước duy nhất của thần là Thái Tử điện hạ và Liễu cô nương được… bạc đầu giai lão, vĩnh viễn đồng tâm.”
4.5
Thể loại: Đam mỹ, cổ đại, tu chân, xuyên sách, sảng văn, chủ thụ, cường cường, nhẹ nhàng, 1v1, HE
1. Tống Diễn xuyên không, trở thành một nhân vật quần chúng vô danh vô phận trong một cuốn sách, vừa mới cưới một nam thê. Dù cuộc hôn nhân này không mấy vừa ý, nhưng chỉ cần tránh xa cốt truyện, thì sống một đời yên ổn cũng không vấn đề gì. Tống Diễn tính cách bình dị, thích nghi với mọi hoàn cảnh, biết thê tử cũng không ưa mình nên coi như có thêm người đồng hành qua ngày, sống cũng thoải mái tự tại.
Đáng tiếc trời chẳng chiều lòng người. Trong một lần ngoài ý muốn, thê tử của Tống Diễn chết dưới tay Ma tộc. Sau đó Ma quân xuất quan, khiến hai giới Tiên – Phàm chìm trong chiến tranh.
Tống Diễn cũng bị cuốn vào vòng xoáy này. Trong một trận chiến với Ma tộc, y không may bị bắt rồi được áp giải lên núi Táng Hồn cùng những tù binh khác. Tại đây y gặp Ma quân Tịch Vô Quy, kẻ được đồn đại là lạnh lùng, tàn nhẫn và vô cùng hung bạo.
2. Khi Ma Quân Tịch Vô Quy lịch kiếp đã bị ép gả cho một tên công tử bột ăn chơi trác táng. Sau khi khôi phục trí nhớ, ký ức của kiếp ấy trở thành vết nhơ hắn muốn giấu kín. Hắn thề nếu gặp lại kẻ kia, hắn sẽ băm nát y thành nghìn mảnh!
Chẳng bao lâu sau, hai giới Tiên – Phàm lần lượt thua trận dưới tay hắn. Một ngày nọ, thuộc hạ mang một nhóm tù binh lên núi. Hắn chỉ nhìn lướt qua đã nhận ra khuôn mặt quen thuộc trong đám đông kia.
Thế nhưng trước khi ra tay, hắn nghĩ: Nếu cứ giết tên này dễ dàng thế, chẳng phải quá hời cho y ư? Sao người động lòng trước phải là bản quân? Phải khiến y cũng rung động rồi giết mới hả lòng hả dạ chứ!
3. Trăm năm sau, thiên hạ đều biết Tiên tôn Tống Diễn tuy không có xuất thân hiển hách, nhưng đã một tay xoay chuyển càn khôn, cứu Tam giới khỏi nguy nan. Ngay cả Ma quân Tịch Vô Quy – kẻ ngông nghênh tàn bạo – cũng phải nể mặt mà nhún nhường trước y, chẳng trách lại có lời đồn Ma quân từng bại dưới tay Tiên tôn.
Nhưng chẳng ai biết, vị Tiên tôn được kính nể ấy khi không có ai nhìn thấy, lại bị Ma Quân ôm chặt trong lòng, nắm eo mà truy hỏi hết lần này đến lần khác: “Nói! Ngày xưa ngươi có từng yêu ta không?”
Tống Diễn: “… Ngươi buông ra trước đã, có gì từ từ nói.”
𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟
Đôi lời từ tác giả: Tống Diễn (thụ) & Tịch Vô Quy (công), không ngược, không ngược, không ngược, HE.
Không có tình tiết công giết thụ, công cứng miệng số một, còn cứng gì số hai thì các bà tự hiểu. =))
Tóm tắt: Vợ cũ đã chết của tôi là Ma quân.
Thông điệp: Ở hiền gặp lành.
1. Tống Diễn xuyên không, trở thành một nhân vật quần chúng vô danh vô phận trong một cuốn sách, vừa mới cưới một nam thê. Dù cuộc hôn nhân này không mấy vừa ý, nhưng chỉ cần tránh xa cốt truyện, thì sống một đời yên ổn cũng không vấn đề gì. Tống Diễn tính cách bình dị, thích nghi với mọi hoàn cảnh, biết thê tử cũng không ưa mình nên coi như có thêm người đồng hành qua ngày, sống cũng thoải mái tự tại.
Đáng tiếc trời chẳng chiều lòng người. Trong một lần ngoài ý muốn, thê tử của Tống Diễn chết dưới tay Ma tộc. Sau đó Ma quân xuất quan, khiến hai giới Tiên – Phàm chìm trong chiến tranh.
Tống Diễn cũng bị cuốn vào vòng xoáy này. Trong một trận chiến với Ma tộc, y không may bị bắt rồi được áp giải lên núi Táng Hồn cùng những tù binh khác. Tại đây y gặp Ma quân Tịch Vô Quy, kẻ được đồn đại là lạnh lùng, tàn nhẫn và vô cùng hung bạo.
2. Khi Ma Quân Tịch Vô Quy lịch kiếp đã bị ép gả cho một tên công tử bột ăn chơi trác táng. Sau khi khôi phục trí nhớ, ký ức của kiếp ấy trở thành vết nhơ hắn muốn giấu kín. Hắn thề nếu gặp lại kẻ kia, hắn sẽ băm nát y thành nghìn mảnh!
Chẳng bao lâu sau, hai giới Tiên – Phàm lần lượt thua trận dưới tay hắn. Một ngày nọ, thuộc hạ mang một nhóm tù binh lên núi. Hắn chỉ nhìn lướt qua đã nhận ra khuôn mặt quen thuộc trong đám đông kia.
Thế nhưng trước khi ra tay, hắn nghĩ: Nếu cứ giết tên này dễ dàng thế, chẳng phải quá hời cho y ư? Sao người động lòng trước phải là bản quân? Phải khiến y cũng rung động rồi giết mới hả lòng hả dạ chứ!
3. Trăm năm sau, thiên hạ đều biết Tiên tôn Tống Diễn tuy không có xuất thân hiển hách, nhưng đã một tay xoay chuyển càn khôn, cứu Tam giới khỏi nguy nan. Ngay cả Ma quân Tịch Vô Quy – kẻ ngông nghênh tàn bạo – cũng phải nể mặt mà nhún nhường trước y, chẳng trách lại có lời đồn Ma quân từng bại dưới tay Tiên tôn.
Nhưng chẳng ai biết, vị Tiên tôn được kính nể ấy khi không có ai nhìn thấy, lại bị Ma Quân ôm chặt trong lòng, nắm eo mà truy hỏi hết lần này đến lần khác: “Nói! Ngày xưa ngươi có từng yêu ta không?”
Tống Diễn: “… Ngươi buông ra trước đã, có gì từ từ nói.”
𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟
Đôi lời từ tác giả: Tống Diễn (thụ) & Tịch Vô Quy (công), không ngược, không ngược, không ngược, HE.
Không có tình tiết công giết thụ, công cứng miệng số một, còn cứng gì số hai thì các bà tự hiểu. =))
Tóm tắt: Vợ cũ đã chết của tôi là Ma quân.
Thông điệp: Ở hiền gặp lành.
3.5
Nhẹ nhàng hỏi sư tôn, đồ nhi có đẹp không?
Vân Châu ở bên cạnh Lâm Phong Ý chờ đợi hơn mười năm, mơ ước xưa nay không phải là quyền lợi danh vọng chí cao vô thượng mà là phân nửa chiếc giường của sư tôn y.
Vân Châu ở bên cạnh Lâm Phong Ý chờ đợi hơn mười năm, mơ ước xưa nay không phải là quyền lợi danh vọng chí cao vô thượng mà là phân nửa chiếc giường của sư tôn y.
3.9
Tác Giả: Lão Ti Cơ Lưu Tô
Editor: Yulsosexy
Thể Loại: Cao H, H cổ đại, điền văn, bách hợp, tình hữu độc chung
Văn Án:
Danh môn khuê tú Thẩm Tịnh Xu đêm đó xuất giá, bị nữ tử thần bí cưỡng ép đoạt đi, sau đó... muốn chạy cũng không chạy thoát được con đường bị thao.
Editor: Yulsosexy
Thể Loại: Cao H, H cổ đại, điền văn, bách hợp, tình hữu độc chung
Văn Án:
Danh môn khuê tú Thẩm Tịnh Xu đêm đó xuất giá, bị nữ tử thần bí cưỡng ép đoạt đi, sau đó... muốn chạy cũng không chạy thoát được con đường bị thao.
4.4
Bùi thế tử ra ngoài không xem lịch, vô tình gặp một nữ tử rơi xuống nước liền tốt bụng ra tay cứu giúp, nhưng không ngờ lại bị nàng tay chân quấn lấy, nói thế nào cũng muốn lấy thân báo đáp.
Như mong muốn gả cho Bùi Tri Diễn xong, Quý Ương mới phát hiện phu quân lạnh lùng vô tình này sao lại khác hẳn với kiếp trước.
"Phu quân, ta đau lưng." Quý Ương uốn éo thắt lưng, đợi chờ hắn ôm vào lòng.
Bùi Tri Diễn chỉ liếc nhìn một cái: "Ngồi không đúng tư thế."
Quý Ương vẫn không hiểu nổi rốt cuộc sai ở đâu.
Cho đến khi cung đình tổ chức yến tiệc, một tiếng "Biểu muội", xé rách sự giả vờ thanh nhã lạnh lùng của Bùi Tri Diễn.
Đêm đó, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đang say ngủ của Quý Ương, ánh mắt âm trầm: "Nàng lại muốn vì hắn mà phản bội ta?"
"Ta không nỡ động vào nàng, nhưng nàng xem ta có buông tha cho gã không."
Kiếp trước nếm trải nỗi đau khắc cốt ghi tâm, Bùi Tri Diễn đến giờ vẫn nhớ rõ. Hắn đã nghĩ ra hàng vạn cách trừng phạt Quý Ương, cũng từng nghĩ sẽ cùng nàng từ đây đoạn tuyệt.
Nhưng đến khi gặp lại lần nữa, hắn đã hiểu ra, nếu không thể từ bỏ, thì hãy để nàng cả đời ở bên hắn, yêu hắn.
Như mong muốn gả cho Bùi Tri Diễn xong, Quý Ương mới phát hiện phu quân lạnh lùng vô tình này sao lại khác hẳn với kiếp trước.
"Phu quân, ta đau lưng." Quý Ương uốn éo thắt lưng, đợi chờ hắn ôm vào lòng.
Bùi Tri Diễn chỉ liếc nhìn một cái: "Ngồi không đúng tư thế."
Quý Ương vẫn không hiểu nổi rốt cuộc sai ở đâu.
Cho đến khi cung đình tổ chức yến tiệc, một tiếng "Biểu muội", xé rách sự giả vờ thanh nhã lạnh lùng của Bùi Tri Diễn.
Đêm đó, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đang say ngủ của Quý Ương, ánh mắt âm trầm: "Nàng lại muốn vì hắn mà phản bội ta?"
"Ta không nỡ động vào nàng, nhưng nàng xem ta có buông tha cho gã không."
Kiếp trước nếm trải nỗi đau khắc cốt ghi tâm, Bùi Tri Diễn đến giờ vẫn nhớ rõ. Hắn đã nghĩ ra hàng vạn cách trừng phạt Quý Ương, cũng từng nghĩ sẽ cùng nàng từ đây đoạn tuyệt.
Nhưng đến khi gặp lại lần nữa, hắn đã hiểu ra, nếu không thể từ bỏ, thì hãy để nàng cả đời ở bên hắn, yêu hắn.
3.7
Tác giả: Đậu Phộng
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Nữ Cường, Gia Đình, Điền Văn
Team dịch: Tiểu Lạc Lạc
Giới thiệu
Ta là Ngọc Tử Hành, ba tuổi mồ côi mẹ, năm tuổi mất cha, sáu tuổi tổ mẫu cũng qua đời, đúng là phượng hoàng trong loài người!
À không, phải là sao chổi chiếu mệnh thì đúng hơn!
Bá phụ liều mình nuôi ta đến năm mười ba tuổi, kết quả là, vừa mới bàn chuyện kết thân với trưởng nam của Đường phủ phía Nam thì hắn ta sốt cao mà chết.
Bàn chuyện với thế tử Trần hầu Tây Kinh thì hắn ta lại ngã ngựa mà mất...
Những chuyện này khiến cả Đại Yến nghe đến tên ta là kinh hãi.
Cho nên mới có câu nói ở Đại Yến rằng có hai vị họ Ngọc có thể dỗ trẻ con khóc đêm: Một là Ngọc tướng quân đến đánh đòn ngươi. Hai là Ngọc Tử Hành muốn làm thê tử ngươi.
À, Ngọc tướng quân chính là bá phụ ta, cho nên có thể nói là Ngọc gia chúng ta rất có tiếng tăm trong việc dạy dỗ trẻ nhỏ.
Đương nhiên, thuộc hạ của bá phụ ta nhiều vô số kể, biết bao người đã cùng ông vào sinh ra tử, cũng không phải không có người bằng lòng hy sinh con trai mình để thỏa mãn nguyện vọng gả ta đi của bá phụ.
Nhưng họ đều là những người đã từng bế ẵm, mua kẹo cho ta khi ta còn bé, ta không nỡ để họ mất con khi tuổi đã xế chiều, nên đã từ chối từng người một.
Ta vẫn luôn nghĩ chắc mình không gả đi được, nên năm mười tám tuổi đã tự mình đến Ngọc Hoa Quan tìm đạo trưởng, hỏi xem có cách nào để xuất gia làm đạo cô không.
Ai ngờ, ta lại gặp Thái hậu ở đó.
Thái hậu cùng ta uống trà, bàn luận về việc tu sửa Ngọc Hoa Quan, rồi ban thưởng cho ta một chiếc vòng.
Sau đó, một đạo thánh chỉ ban xuống, ta bỗng chốc trở thành Ngọc Chiêu Nghi trong hậu cung.
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Nữ Cường, Gia Đình, Điền Văn
Team dịch: Tiểu Lạc Lạc
Giới thiệu
Ta là Ngọc Tử Hành, ba tuổi mồ côi mẹ, năm tuổi mất cha, sáu tuổi tổ mẫu cũng qua đời, đúng là phượng hoàng trong loài người!
À không, phải là sao chổi chiếu mệnh thì đúng hơn!
Bá phụ liều mình nuôi ta đến năm mười ba tuổi, kết quả là, vừa mới bàn chuyện kết thân với trưởng nam của Đường phủ phía Nam thì hắn ta sốt cao mà chết.
Bàn chuyện với thế tử Trần hầu Tây Kinh thì hắn ta lại ngã ngựa mà mất...
Những chuyện này khiến cả Đại Yến nghe đến tên ta là kinh hãi.
Cho nên mới có câu nói ở Đại Yến rằng có hai vị họ Ngọc có thể dỗ trẻ con khóc đêm: Một là Ngọc tướng quân đến đánh đòn ngươi. Hai là Ngọc Tử Hành muốn làm thê tử ngươi.
À, Ngọc tướng quân chính là bá phụ ta, cho nên có thể nói là Ngọc gia chúng ta rất có tiếng tăm trong việc dạy dỗ trẻ nhỏ.
Đương nhiên, thuộc hạ của bá phụ ta nhiều vô số kể, biết bao người đã cùng ông vào sinh ra tử, cũng không phải không có người bằng lòng hy sinh con trai mình để thỏa mãn nguyện vọng gả ta đi của bá phụ.
Nhưng họ đều là những người đã từng bế ẵm, mua kẹo cho ta khi ta còn bé, ta không nỡ để họ mất con khi tuổi đã xế chiều, nên đã từ chối từng người một.
Ta vẫn luôn nghĩ chắc mình không gả đi được, nên năm mười tám tuổi đã tự mình đến Ngọc Hoa Quan tìm đạo trưởng, hỏi xem có cách nào để xuất gia làm đạo cô không.
Ai ngờ, ta lại gặp Thái hậu ở đó.
Thái hậu cùng ta uống trà, bàn luận về việc tu sửa Ngọc Hoa Quan, rồi ban thưởng cho ta một chiếc vòng.
Sau đó, một đạo thánh chỉ ban xuống, ta bỗng chốc trở thành Ngọc Chiêu Nghi trong hậu cung.
4.4
Năm thứ ba gả cho Bùi Tịch, có một vị quý nhân tới từ kinh đô.
Nàng nói cho ta biết, Bùi Tịch chính là đương kim thái tử.
Mà nàng, mới là thê tử của Bùi Tịch.
Nàng nói cho ta biết, Bùi Tịch chính là đương kim thái tử.
Mà nàng, mới là thê tử của Bùi Tịch.
4.2
Tác giả: Duy Hòa Tống Tử
Độ dài: 96 chương + 6 ngoại truyện
Thể loại: Cổ đại, Cung đình hầu tước, Cưới trước yêu sau, Quyền đấu, Kim bài đề cử🏅, Kim bảng🎖
Giới thiệu:
Phủ Công chúa mở yến tiệc, trong một tòa điện hẻo lánh, Hạ Lan Từ siết chặt lòng bàn tay cố vịn vào tường, vô tình gặp phải tân khoa Trạng nguyên Lục Vô Ưu cũng đang xộc xệch đi tới.
Một người mềm mại vô lực, một người sắc mặt đỏ bừng.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy được tia tuyệt vọng trong mắt đối phương.
“Ta đi trước đây…”
“Ta đi hướng bên kia…”
Nhưng càng tuyệt vọng hơn chính là, cách đó không xa còn có thể nghe thấy tiếng thị nữ của Công chúa và tùy tùng của Nhị Hoàng tử đang tìm kiếm hai người họ.
Hạ Lan Từ cắn môi: “Hay là huynh thử đi theo Công chúa?”
Lục Vô Ưu cố kiềm chế: “Ta thấy con người Nhị Hoàng tử cũng không tệ.”
Hạ Lan Từ: “Còn nói nữa thì chỉ có hai chúng ta chịu thiệt thôi!”
Lục Vô Ưu nhắm mắt: “Vậy thì hai bên đều chịu thiệt đi.”
Hạ Lan Từ: “…”
***
Sau đêm đó, cả hai đã mất hết trong sạch, buộc lòng phải thành hôn. Song, địch mạnh rình mò khắp nơi, cuộc hôn nhân này khó khăn lắm mới thành.
Một bên là Nhị Hoàng tử ngóng trông nàng góa bụi như hổ rình mồi; một bên là Công chúa vẻ mặt âm u, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào nàng.
Hạ Lan Từ: “… Chàng chịu đựng được không?”
Lục Vô Ưu: “Chịu không được cũng phải chịu, bảo ta lấy vợ ta cũng đã lấy rồi, tương lai sau này ta còn muốn làm quyền thần, ta không thể gục ngã ở đây được.”
Hạ Lan Từ: “Vậy chàng cố gắng lên! Phải trông cậy vào chàng rồi!”.
Lục Vô Ưu: “…”
***
Nhiều năm về sau, Lục Vô Ưu đã trở thành Nội các Thủ phụ – địa vị cao nhất trong các đại thần, nắm quyền hành bậc nhất, lúc này chợt nhớ lại quá khứ.
Đệ tử xin hắn chỉ bảo, hỏi hắn làm sao để đi đến được ngày hôm nay.
Lục Thủ phụ thầm nghĩ, chỉ cần cưới một phu nhân xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành thường xuyên bị người ta ngấp nghé thì sẽ có động lực để tiến bộ mà thôi.
Độ dài: 96 chương + 6 ngoại truyện
Thể loại: Cổ đại, Cung đình hầu tước, Cưới trước yêu sau, Quyền đấu, Kim bài đề cử🏅, Kim bảng🎖
Giới thiệu:
Phủ Công chúa mở yến tiệc, trong một tòa điện hẻo lánh, Hạ Lan Từ siết chặt lòng bàn tay cố vịn vào tường, vô tình gặp phải tân khoa Trạng nguyên Lục Vô Ưu cũng đang xộc xệch đi tới.
Một người mềm mại vô lực, một người sắc mặt đỏ bừng.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy được tia tuyệt vọng trong mắt đối phương.
“Ta đi trước đây…”
“Ta đi hướng bên kia…”
Nhưng càng tuyệt vọng hơn chính là, cách đó không xa còn có thể nghe thấy tiếng thị nữ của Công chúa và tùy tùng của Nhị Hoàng tử đang tìm kiếm hai người họ.
Hạ Lan Từ cắn môi: “Hay là huynh thử đi theo Công chúa?”
Lục Vô Ưu cố kiềm chế: “Ta thấy con người Nhị Hoàng tử cũng không tệ.”
Hạ Lan Từ: “Còn nói nữa thì chỉ có hai chúng ta chịu thiệt thôi!”
Lục Vô Ưu nhắm mắt: “Vậy thì hai bên đều chịu thiệt đi.”
Hạ Lan Từ: “…”
***
Sau đêm đó, cả hai đã mất hết trong sạch, buộc lòng phải thành hôn. Song, địch mạnh rình mò khắp nơi, cuộc hôn nhân này khó khăn lắm mới thành.
Một bên là Nhị Hoàng tử ngóng trông nàng góa bụi như hổ rình mồi; một bên là Công chúa vẻ mặt âm u, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào nàng.
Hạ Lan Từ: “… Chàng chịu đựng được không?”
Lục Vô Ưu: “Chịu không được cũng phải chịu, bảo ta lấy vợ ta cũng đã lấy rồi, tương lai sau này ta còn muốn làm quyền thần, ta không thể gục ngã ở đây được.”
Hạ Lan Từ: “Vậy chàng cố gắng lên! Phải trông cậy vào chàng rồi!”.
Lục Vô Ưu: “…”
***
Nhiều năm về sau, Lục Vô Ưu đã trở thành Nội các Thủ phụ – địa vị cao nhất trong các đại thần, nắm quyền hành bậc nhất, lúc này chợt nhớ lại quá khứ.
Đệ tử xin hắn chỉ bảo, hỏi hắn làm sao để đi đến được ngày hôm nay.
Lục Thủ phụ thầm nghĩ, chỉ cần cưới một phu nhân xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành thường xuyên bị người ta ngấp nghé thì sẽ có động lực để tiến bộ mà thôi.
4.2
Nguyễn gia bị hãm hại, một sáng cửa nát nhà tan, chỉ còn lại Nguyễn Du, một cô nương mồ côi, được Tống gia đã cùng định hôn từ nhỏ đưa về Thục Trung.
Nguyễn Du xinh đẹp, tính tình cũng dịu dàng, giọng điệu khi nói chuyện mềm mại ngọt ngào, đặc biệt được Tống lão phu nhân yêu quý, coi nàng như tôn nữ ruột thịt mà cưng chiều.
Tống Hà, tiểu bá vương của Tống gia, nổi tiếng là kẻ quần là áo lụa ở Thục Trung, không bao giờ ở nhà, rất ghét những tiểu cô nương nũng nịu.
- -------
“Ngươi tên gì?” Tống Hà hỏi.
Nguyễn Du thấp giọng đáp nhỏ: “Nguyễn Du.”
“Nguyễn Ngư?” Tống Hà nhíu mày, trong lòng càng khinh thường hơn.
Nguyễn gia không biết đặt tên thế nào, lại gọi là ‘Ngư’. Nàng là ngư, hắn là hà, vậy chẳng phải nàng không thể rời khỏi hắn sao?
- -------
Khi Nguyễn Du lần đầu gặp Tống Hà, hắn đã đe dọa nàng: “Nếu ngươi dám gả cho ta, ta sẽ khiến ngươi khóc.”
Sau đó, Tống Hà ôm nàng, khi thấy mắt nàng đỏ hoe, hắn dịu dàng nói: “Ta mang cả mạng sống đều dâng cho nàng, nàng đừng khóc được không?”
- -------
Đây là câu chuyện về một kẻ lãng tử biết quay đầu, ta trời sinh vốn dĩ phóng túng bất kham, nhưng sẵn lòng vì nàng hãm sâu vào vũng bùn.
Note: Nữ biết y thuật, nam biết điều tra phá án.
Nguyễn Du xinh đẹp, tính tình cũng dịu dàng, giọng điệu khi nói chuyện mềm mại ngọt ngào, đặc biệt được Tống lão phu nhân yêu quý, coi nàng như tôn nữ ruột thịt mà cưng chiều.
Tống Hà, tiểu bá vương của Tống gia, nổi tiếng là kẻ quần là áo lụa ở Thục Trung, không bao giờ ở nhà, rất ghét những tiểu cô nương nũng nịu.
- -------
“Ngươi tên gì?” Tống Hà hỏi.
Nguyễn Du thấp giọng đáp nhỏ: “Nguyễn Du.”
“Nguyễn Ngư?” Tống Hà nhíu mày, trong lòng càng khinh thường hơn.
Nguyễn gia không biết đặt tên thế nào, lại gọi là ‘Ngư’. Nàng là ngư, hắn là hà, vậy chẳng phải nàng không thể rời khỏi hắn sao?
- -------
Khi Nguyễn Du lần đầu gặp Tống Hà, hắn đã đe dọa nàng: “Nếu ngươi dám gả cho ta, ta sẽ khiến ngươi khóc.”
Sau đó, Tống Hà ôm nàng, khi thấy mắt nàng đỏ hoe, hắn dịu dàng nói: “Ta mang cả mạng sống đều dâng cho nàng, nàng đừng khóc được không?”
- -------
Đây là câu chuyện về một kẻ lãng tử biết quay đầu, ta trời sinh vốn dĩ phóng túng bất kham, nhưng sẵn lòng vì nàng hãm sâu vào vũng bùn.
Note: Nữ biết y thuật, nam biết điều tra phá án.
3.8
Tin xấu là ta bị bán vào Ngô gia làm việc cần mẫn ba bốn năm, vừa mới được sống những ngày tháng an nhàn thì Ngô gia bị tịch thu gia sản.
Còn tin tốt là Ngô gia được đại xá, người nhà được tha, ngay cả lão gia cũng không phải chết.
Tin tốt hơn nữa là nhà ta ở Ninh Cổ Tháp...
Còn tin tốt là Ngô gia được đại xá, người nhà được tha, ngay cả lão gia cũng không phải chết.
Tin tốt hơn nữa là nhà ta ở Ninh Cổ Tháp...
3.6
Tác giả: Ngày ngày ăn cá
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Trả Thù, Cung Đấu
Team dịch: Diệu Diệu Thần Kỳ
Giới thiệu:
Kiếp trước, Dương Vũ Phi tâm cao khí ngạo, nhìn người không rõ, bị tên hôn phu cặn bã cùng cô em họ trà xanh liên thủ hãm hại, khiến người chồng yêu thương nàng sâu đậm chết thảm, bản thân nàng đang mang thai chín tháng cũng một xác hai mạng, bị hành hạ đến chết. Mang theo mối hận ngập trời và sát khí trùng trùng, nàng trọng sinh trở về, quay lại cái ngày bị hãm hại có tư tình với Thế tử Trấn Nam Vương - Diêu Minh Cẩn.
Nàng gan dạ cẩn thận, từng bước hóa giải mọi mưu kế, tránh được sự hãm hại của hôn phu, cứu được Thế tử Trấn Nam Vương cũng đang bị người ta tính kế, bảo toàn danh dự cho cả nàng và Diêu Minh Cẩn. Nàng lập tức vạch trần mối quan hệ mờ ám của hôn phu và cô em họ trà xanh trước mặt mọi người, đóng đinh bọn họ vào cột nhục nhã, biến thành trò cười cho thiên hạ.
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Trả Thù, Cung Đấu
Team dịch: Diệu Diệu Thần Kỳ
Giới thiệu:
Kiếp trước, Dương Vũ Phi tâm cao khí ngạo, nhìn người không rõ, bị tên hôn phu cặn bã cùng cô em họ trà xanh liên thủ hãm hại, khiến người chồng yêu thương nàng sâu đậm chết thảm, bản thân nàng đang mang thai chín tháng cũng một xác hai mạng, bị hành hạ đến chết. Mang theo mối hận ngập trời và sát khí trùng trùng, nàng trọng sinh trở về, quay lại cái ngày bị hãm hại có tư tình với Thế tử Trấn Nam Vương - Diêu Minh Cẩn.
Nàng gan dạ cẩn thận, từng bước hóa giải mọi mưu kế, tránh được sự hãm hại của hôn phu, cứu được Thế tử Trấn Nam Vương cũng đang bị người ta tính kế, bảo toàn danh dự cho cả nàng và Diêu Minh Cẩn. Nàng lập tức vạch trần mối quan hệ mờ ám của hôn phu và cô em họ trà xanh trước mặt mọi người, đóng đinh bọn họ vào cột nhục nhã, biến thành trò cười cho thiên hạ.