Cổ Đại
688 Truyện
Sắp xếp theo
8.8
Bạn đang đọc truyện Tướng Quân Tại Thượng của tác giả Trúc Lâm Thâm Xứ.
Một giấc tỉnh dậy, ta thấy mình nằm trên giường của kẻ thù. Hắn áo quần xộc xệch, đầy dấu vết đỏ, khoé mắt và chân mày đều mang vẻ mờ ám.
Ta vừa kinh ngạc vừa tức giận, chỉ tay vào hắn mà hét: "Tên gian thần, ngươi dám sỉ nhục ta …..."
"Bổn tướng cùng nàng ba môi sáu lễ đủ cả, sao lại không dám?" Hắn thản nhiên đáp.
"Nói nhảm!" Ta trừng mắt, “Ta thành thân với ngươi khi nào?"
"Ngay trước đó không lâu," Hắn liếc nhìn ta bằng đôi mắt dài, "khi nàng mất trí nhớ."
Một giấc tỉnh dậy, ta thấy mình nằm trên giường của kẻ thù. Hắn áo quần xộc xệch, đầy dấu vết đỏ, khoé mắt và chân mày đều mang vẻ mờ ám.
Ta vừa kinh ngạc vừa tức giận, chỉ tay vào hắn mà hét: "Tên gian thần, ngươi dám sỉ nhục ta …..."
"Bổn tướng cùng nàng ba môi sáu lễ đủ cả, sao lại không dám?" Hắn thản nhiên đáp.
"Nói nhảm!" Ta trừng mắt, “Ta thành thân với ngươi khi nào?"
"Ngay trước đó không lâu," Hắn liếc nhìn ta bằng đôi mắt dài, "khi nàng mất trí nhớ."
3.8
Ta mười tám tuổi xuân xanh, nhưng chưa có nổi một mống trượng phu.
Mẫu thân lo lắng vô cùng, mời biết bao bà mối, vất vả lắm mới định được hôn ước với vị thiếu gia nhỏ hơn ta hai tuổi của phủ Tướng quân. Ai ngờ đâu, ngày thành thân, vị thiếu gia kia lại mang theo thanh mai trúc mã bỏ trốn mất dạng.
Mọi người đều thở dài, tiếc cho tiểu thư phủ Thừa tướng lận đận đường tình duyên, e là cả đời phải làm lão cô nương rồi.
Ta chỉ cười, ánh mắt xuyên qua lớp khăn voan đỏ thắm, hướng về phía nam nhân đang ngồi uy nghiêm trên cao đường phủ Tướng quân.
Mục tiêu của ta, từ trước đến nay chỉ có một.
Mẫu thân lo lắng vô cùng, mời biết bao bà mối, vất vả lắm mới định được hôn ước với vị thiếu gia nhỏ hơn ta hai tuổi của phủ Tướng quân. Ai ngờ đâu, ngày thành thân, vị thiếu gia kia lại mang theo thanh mai trúc mã bỏ trốn mất dạng.
Mọi người đều thở dài, tiếc cho tiểu thư phủ Thừa tướng lận đận đường tình duyên, e là cả đời phải làm lão cô nương rồi.
Ta chỉ cười, ánh mắt xuyên qua lớp khăn voan đỏ thắm, hướng về phía nam nhân đang ngồi uy nghiêm trên cao đường phủ Tướng quân.
Mục tiêu của ta, từ trước đến nay chỉ có một.
4.5
Tên truyện: Tướng Thuật Sư
Tác giả: 恩养
Edit: Bánh Mì
Giới thiệu:
Đại tỷ có thể phân biệt thiện ác của con người, nhị tỷ biết được tuổi thọ của người khác, còn ta thì có thể nhìn thấy cách người ta ch.ết. Chỉ có tứ muội là được nhặt về nuôi, chỉ biết bám lấy ta.
Sau khi cha ta qua đời, hoàng đế tứ hôn cho bọn ta. Lúc tuyển phu ở đại điện, đại tỷ và nhị tỷ đã chọn hoàng thúc và thái tử, chỉ còn lại thừa tướng và tướng quân.
Tứ muội quỳ gối cầu xin ta cho nàng ta biết ai sẽ có kết cục tốt nhất. Ta chỉ vào thừa tướng.
Thế nhưng tứ muội lại không tin lời ta nói, vội vàng chọn chàng tướng quân trẻ tuổi, người đã thầm yêu ta.
Nàng ta tưởng mình thông minh, nghĩ rằng ta đã giữ lại thông tin quan trọng.
Nhưng nàng ta đâu biết rằng, ngay từ lần đầu tiên gặp nàng ta, ta đã thấy nàng ta sẽ chết dưới tay ta.
Tác giả: 恩养
Edit: Bánh Mì
Giới thiệu:
Đại tỷ có thể phân biệt thiện ác của con người, nhị tỷ biết được tuổi thọ của người khác, còn ta thì có thể nhìn thấy cách người ta ch.ết. Chỉ có tứ muội là được nhặt về nuôi, chỉ biết bám lấy ta.
Sau khi cha ta qua đời, hoàng đế tứ hôn cho bọn ta. Lúc tuyển phu ở đại điện, đại tỷ và nhị tỷ đã chọn hoàng thúc và thái tử, chỉ còn lại thừa tướng và tướng quân.
Tứ muội quỳ gối cầu xin ta cho nàng ta biết ai sẽ có kết cục tốt nhất. Ta chỉ vào thừa tướng.
Thế nhưng tứ muội lại không tin lời ta nói, vội vàng chọn chàng tướng quân trẻ tuổi, người đã thầm yêu ta.
Nàng ta tưởng mình thông minh, nghĩ rằng ta đã giữ lại thông tin quan trọng.
Nhưng nàng ta đâu biết rằng, ngay từ lần đầu tiên gặp nàng ta, ta đã thấy nàng ta sẽ chết dưới tay ta.
4.8
Tác giả: Viên Chocolate Ngọt Ngào
Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Vả Mặt, HE, Hoán Đổi Thân Xác, Chữa Lành
Team dịch: Tiểu Lạc Lạc
Giới thiệu
Ta và Tạ Trọng Lâu đã đính hôn mười sáu năm.
Một hôm, hắn bỗng nhiên đến từ hôn.
Ta đã cáo trạng lên Thái hậu, ép hắn ta phải cưới ta.
Sau khi thành thân, hắn ta đối xử với ta bằng sự sỉ nhục và lạnh nhạt, thậm chí còn mang một nữ nhân khác về, tuyên bố muốn bỏ vợ.
Ta là người có khí phách, làm sao chịu nổi sự uất ức này, trong đêm tân hôn của họ, ta đã phóng hỏa đốt phủ tướng quân.
Mở mắt ra lần nữa, ta lại được trọng sinh, quay về một tháng trước khi bị từ hôn.
Lần này, không đợi hắn ta mở lời, ta chủ động vào cung, cầu xin Thái hậu một đạo thánh chỉ: "Thần nữ và Tạ tướng quân có duyên không phận, chi bằng cứ thế giải trừ hôn ước, mỗi người tự tìm hạnh phúc của riêng mình."
Hôn ước được giải trừ, đáng lẽ Tạ Trọng Lâu phải vui mừng mới đúng, nhưng sau khi nhận thánh chỉ, hắn lại ngày ngày đến Lục phủ cầu kiến ta.
Ta không chịu nổi sự quấy rầy này, bèn sai nha hoàn nhắn lại với hắn: "Ngươi đã không muốn cưới ta, hành động lần này của ta, chẳng phải là vừa ý ngươi sao? Cớ gì lại đến dây dưa làm gì?"
Đêm đó, ta đẩy cửa sổ ra, thấy dưới ánh trăng có một thiếu niên áo đen trèo qua tường.
Hắn dừng lại trước cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi hỏi ta: "Lục Chiêu Ý, ai nói bản công tử không muốn cưới nàng?"
Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Vả Mặt, HE, Hoán Đổi Thân Xác, Chữa Lành
Team dịch: Tiểu Lạc Lạc
Giới thiệu
Ta và Tạ Trọng Lâu đã đính hôn mười sáu năm.
Một hôm, hắn bỗng nhiên đến từ hôn.
Ta đã cáo trạng lên Thái hậu, ép hắn ta phải cưới ta.
Sau khi thành thân, hắn ta đối xử với ta bằng sự sỉ nhục và lạnh nhạt, thậm chí còn mang một nữ nhân khác về, tuyên bố muốn bỏ vợ.
Ta là người có khí phách, làm sao chịu nổi sự uất ức này, trong đêm tân hôn của họ, ta đã phóng hỏa đốt phủ tướng quân.
Mở mắt ra lần nữa, ta lại được trọng sinh, quay về một tháng trước khi bị từ hôn.
Lần này, không đợi hắn ta mở lời, ta chủ động vào cung, cầu xin Thái hậu một đạo thánh chỉ: "Thần nữ và Tạ tướng quân có duyên không phận, chi bằng cứ thế giải trừ hôn ước, mỗi người tự tìm hạnh phúc của riêng mình."
Hôn ước được giải trừ, đáng lẽ Tạ Trọng Lâu phải vui mừng mới đúng, nhưng sau khi nhận thánh chỉ, hắn lại ngày ngày đến Lục phủ cầu kiến ta.
Ta không chịu nổi sự quấy rầy này, bèn sai nha hoàn nhắn lại với hắn: "Ngươi đã không muốn cưới ta, hành động lần này của ta, chẳng phải là vừa ý ngươi sao? Cớ gì lại đến dây dưa làm gì?"
Đêm đó, ta đẩy cửa sổ ra, thấy dưới ánh trăng có một thiếu niên áo đen trèo qua tường.
Hắn dừng lại trước cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi hỏi ta: "Lục Chiêu Ý, ai nói bản công tử không muốn cưới nàng?"
8.1
8.3
Thất công tử Quý gia ăn chơi trác táng, phong lưu thành thói, bướm ong lượn lờ mà chẳng vương vấn chút nào, cho đến khi y gặp Trạm Hoa.
Người này nhiều lần xả thân chở che y, sợ t bị thương. Thất công tử Quý gia sống ngần ấy năm, lần đầu tiên mới thấy có người đối xử tốt với y.
Sau nhiều lần vật lộn, Quý Hoài đã sa vào lưới tình.
Nhưng vừa mới động lòng, y phát hiện mình là thuốc dẫn để Trạm Hoa dùng, chỉ một giọt máu thôi cũng vô cùng quý giá.
Quý Hoài nào chịu khuất phục, thầm nghĩ hư tình giả ý ai mà chẳng biết, có chết cũng phải kéo tên lừa đảo này theo cùng!
[Nội dung máu chó]
Quý Hoài sống hai mươi năm, phát hiện hóa ra mình là tu hú chiếm tổ.
Y cướp thân phận, người thân của “Quý Thất”, thậm chí cũng cướp cả máu của đối phương, hai người đều mang nợ máu không đội trời chung.
Sau đó, “tu hú” đã tìm thấy y.
Ai cũng tưởng rằng, sẽ xảy ra một trận gió tanh mưa máu, Quý Hoài tất chết thảm.
Quý Hoài:… Xin lỗi, chúng ta thành thân rồi.
Từ tổ chim tu hú chiếm tổ – đến đôi chim về chung một nhà.
Trạm Hoa × Quý Hoài
Người này nhiều lần xả thân chở che y, sợ t bị thương. Thất công tử Quý gia sống ngần ấy năm, lần đầu tiên mới thấy có người đối xử tốt với y.
Sau nhiều lần vật lộn, Quý Hoài đã sa vào lưới tình.
Nhưng vừa mới động lòng, y phát hiện mình là thuốc dẫn để Trạm Hoa dùng, chỉ một giọt máu thôi cũng vô cùng quý giá.
Quý Hoài nào chịu khuất phục, thầm nghĩ hư tình giả ý ai mà chẳng biết, có chết cũng phải kéo tên lừa đảo này theo cùng!
[Nội dung máu chó]
Quý Hoài sống hai mươi năm, phát hiện hóa ra mình là tu hú chiếm tổ.
Y cướp thân phận, người thân của “Quý Thất”, thậm chí cũng cướp cả máu của đối phương, hai người đều mang nợ máu không đội trời chung.
Sau đó, “tu hú” đã tìm thấy y.
Ai cũng tưởng rằng, sẽ xảy ra một trận gió tanh mưa máu, Quý Hoài tất chết thảm.
Quý Hoài:… Xin lỗi, chúng ta thành thân rồi.
Từ tổ chim tu hú chiếm tổ – đến đôi chim về chung một nhà.
Trạm Hoa × Quý Hoài
3.9
Tác giả: Trạm Dạo Tiểu Sinh
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Ngược, SE, Trả Thù, Vả Mặt
Team dịch: Mỗi ngày chỉ thích làm Cá Muối
Giới thiệu
Ta là Hoàng Hậu, nhưng Hoàng Thượng chẳng yêu thương ta.
Ngày phế hậu, Hoàng Thượng lại tự mình đến cung của ta, còn xin ta một chén rượu uống.
Ta cùng Người ngồi dưới mái hiên của Trường Lạc Cung, nhìn tuyết trắng mênh mông rơi tán loạn, nhuộm màu tang tóc khắp những mái ngói chất chồng không thể đếm hết.
Lý Mộ Thần kính ta một chén rượu, nói: "Con đường sau này của nàng, có lẽ sẽ chẳng dễ dàng. Đây là điều trẫm nợ nàng. Con đường sau này của trẫm, chắc chắn cũng chẳng dễ đi, nhưng đó là điều trẫm phải làm."
Người cạn chén rượu, đứng dậy bước vào trong trời tuyết ngập trời, chẳng bao lâu tóc Người bạc phơ, tựa hồ như thời gian đã trôi đi nhiều năm.
Ta nghe tiếng Người thấp giọng ngâm nga: "Sơn thủy hữu tương phùng, vọng quân đa trân trọng. Xuân phong nhập quyển lai, viên nguyệt bôi tửu trung."
Dường như những ngày tháng ly biệt trong đời ta, luôn có tuyết bay làm bạn. Ta nhớ ngày ta rời quê nhà, theo Nhiếp Chính Vương vào kinh, cũng là một ngày tuyết rơi lả tả, chỉ là tuyết ở Tây Bắc thì thô ráp hơn nhiều so với tuyết ở kinh thành.
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Ngược, SE, Trả Thù, Vả Mặt
Team dịch: Mỗi ngày chỉ thích làm Cá Muối
Giới thiệu
Ta là Hoàng Hậu, nhưng Hoàng Thượng chẳng yêu thương ta.
Ngày phế hậu, Hoàng Thượng lại tự mình đến cung của ta, còn xin ta một chén rượu uống.
Ta cùng Người ngồi dưới mái hiên của Trường Lạc Cung, nhìn tuyết trắng mênh mông rơi tán loạn, nhuộm màu tang tóc khắp những mái ngói chất chồng không thể đếm hết.
Lý Mộ Thần kính ta một chén rượu, nói: "Con đường sau này của nàng, có lẽ sẽ chẳng dễ dàng. Đây là điều trẫm nợ nàng. Con đường sau này của trẫm, chắc chắn cũng chẳng dễ đi, nhưng đó là điều trẫm phải làm."
Người cạn chén rượu, đứng dậy bước vào trong trời tuyết ngập trời, chẳng bao lâu tóc Người bạc phơ, tựa hồ như thời gian đã trôi đi nhiều năm.
Ta nghe tiếng Người thấp giọng ngâm nga: "Sơn thủy hữu tương phùng, vọng quân đa trân trọng. Xuân phong nhập quyển lai, viên nguyệt bôi tửu trung."
Dường như những ngày tháng ly biệt trong đời ta, luôn có tuyết bay làm bạn. Ta nhớ ngày ta rời quê nhà, theo Nhiếp Chính Vương vào kinh, cũng là một ngày tuyết rơi lả tả, chỉ là tuyết ở Tây Bắc thì thô ráp hơn nhiều so với tuyết ở kinh thành.
4.5
Văn án:
Trong phủ bỗng xuất hiện một biểu muội khác thường.
Nàng mặc hồng y, cưỡi ngựa lao nhanh, uống rượu bằng bát lớn, bàn chuyện thiên hạ.
Khi nàng nhất định lôi kéo phu quân ta đi du ngoạn ở sông Tần Hoài giữa đêm, còn muốn tiếp cận gần gũi chàng, ta đã đích thân ra tay, đẩy nàng xuống sông.
Đám huynh đệ tốt của nàng cứu nàng lên, đồng loạt chỉ trích ta.
Phu quân ta mặt lạnh, chắn trước người ta mà nói:
"Phu nhân của ta yếu ớt, còn không thể tự chăm sóc bản thân, làm sao có thể đẩy nàng ấy xuống sông chứ?"
Trong phủ bỗng xuất hiện một biểu muội khác thường.
Nàng mặc hồng y, cưỡi ngựa lao nhanh, uống rượu bằng bát lớn, bàn chuyện thiên hạ.
Khi nàng nhất định lôi kéo phu quân ta đi du ngoạn ở sông Tần Hoài giữa đêm, còn muốn tiếp cận gần gũi chàng, ta đã đích thân ra tay, đẩy nàng xuống sông.
Đám huynh đệ tốt của nàng cứu nàng lên, đồng loạt chỉ trích ta.
Phu quân ta mặt lạnh, chắn trước người ta mà nói:
"Phu nhân của ta yếu ớt, còn không thể tự chăm sóc bản thân, làm sao có thể đẩy nàng ấy xuống sông chứ?"
3.7
Tác giả: 抹茶时光
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Vả Mặt, HE, Trả Thù
Team dịch: Nhóc Miko
Giới thiệu
Thái Tử đem lòng yêu cô gái câm đã từng cứu hắn và nhất quyết muốn từ hôn với ta.
Dù bị từ hôn, ta vẫn tốt bụng khuyên hắn: “Cô gái này chỉ có một mình, không nơi nương tựa, trước mắt điện hạ nên nạp nàng ta làm thiếp”
Nàng ta nghe xong cảm thấy bị sỉ nhục nên xấu hổ tự sát.
Mười năm sau khi Thái Tử ngồi vững trên ngai vàng, việc đầu tiên hắn làm là phế Hậu, diệt cả gia tộc của ta với lý do: "Đây là do các ngươi nợ Nhược Nhược."
Lúc tỉnh lại trong chính tiệc rượu mừng sinh nhật tuổi mười sáu của mình, Hoàng Thượng ngồi phía trên hỏi ta có mong ước gì không, ta liền đáp:
“Mong ước duy nhất của thần là Thái Tử điện hạ và Liễu cô nương được… bạc đầu giai lão, vĩnh viễn đồng tâm.”
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Vả Mặt, HE, Trả Thù
Team dịch: Nhóc Miko
Giới thiệu
Thái Tử đem lòng yêu cô gái câm đã từng cứu hắn và nhất quyết muốn từ hôn với ta.
Dù bị từ hôn, ta vẫn tốt bụng khuyên hắn: “Cô gái này chỉ có một mình, không nơi nương tựa, trước mắt điện hạ nên nạp nàng ta làm thiếp”
Nàng ta nghe xong cảm thấy bị sỉ nhục nên xấu hổ tự sát.
Mười năm sau khi Thái Tử ngồi vững trên ngai vàng, việc đầu tiên hắn làm là phế Hậu, diệt cả gia tộc của ta với lý do: "Đây là do các ngươi nợ Nhược Nhược."
Lúc tỉnh lại trong chính tiệc rượu mừng sinh nhật tuổi mười sáu của mình, Hoàng Thượng ngồi phía trên hỏi ta có mong ước gì không, ta liền đáp:
“Mong ước duy nhất của thần là Thái Tử điện hạ và Liễu cô nương được… bạc đầu giai lão, vĩnh viễn đồng tâm.”
4.9
Thẩm Tướng quân là mẫu thân ta, khi nàng ấy đang luyện kiếm không cẩn thận đá văng giày, lại bị đệ đệ của An Quý phi trông thấy.
Hắn ta nhặt giày của mẫu thân ta lên, ném xuống sông, còn nhìn chằm chằm vào chân nàng ấy với ánh mắt dâm đãng, cười khả ố mà bình phẩm:
"Thẩm Tướng quân ấy mà, tuy là một con hổ cái, hệt như nam nhân, nhưng đôi chân ngọc này lại mịn màng trắng nõn, nếu được vuốt ve trên giường, hẳn sẽ có hương vị khác."
Về sau, những lời đồn thổi về mẫu thân ta lan truyền khắp kinh thành.
Ca ca ta tức giận tột cùng, định đi báo quan.
Nào ngờ, An Quý phi sợ ca ca ta đi báo quan sẽ hủy hoại tiền đồ của đệ đệ nàng ta, vì vậy đã vu oan giá họa trước, bịa đặt lời gièm pha trước mặt Hoàng thượng, nói rằng ca ca ta có ý đồ mưu phản.
Hoàng thượng hạ lệnh chém đầu cả nhà ta, mùi tanh tưởi của máu lan tỏa cả một con phố.
Còn An Quý phi thì lập được đại công, được vạn dân yêu mến, danh tiếng vang xa, được phong làm Hoàng hậu.
Nhưng bọn chúng không ngờ rằng, ta vẫn còn sống, hơn nữa còn vào cung.
Hắn ta nhặt giày của mẫu thân ta lên, ném xuống sông, còn nhìn chằm chằm vào chân nàng ấy với ánh mắt dâm đãng, cười khả ố mà bình phẩm:
"Thẩm Tướng quân ấy mà, tuy là một con hổ cái, hệt như nam nhân, nhưng đôi chân ngọc này lại mịn màng trắng nõn, nếu được vuốt ve trên giường, hẳn sẽ có hương vị khác."
Về sau, những lời đồn thổi về mẫu thân ta lan truyền khắp kinh thành.
Ca ca ta tức giận tột cùng, định đi báo quan.
Nào ngờ, An Quý phi sợ ca ca ta đi báo quan sẽ hủy hoại tiền đồ của đệ đệ nàng ta, vì vậy đã vu oan giá họa trước, bịa đặt lời gièm pha trước mặt Hoàng thượng, nói rằng ca ca ta có ý đồ mưu phản.
Hoàng thượng hạ lệnh chém đầu cả nhà ta, mùi tanh tưởi của máu lan tỏa cả một con phố.
Còn An Quý phi thì lập được đại công, được vạn dân yêu mến, danh tiếng vang xa, được phong làm Hoàng hậu.
Nhưng bọn chúng không ngờ rằng, ta vẫn còn sống, hơn nữa còn vào cung.
8.1
Tên truyện: VÃN HƯƠNG NGUYỆT
Tác giả: HẮC NHAN
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Ngược Tâm, Bẻ Cong Thành Thẳng, HE
Nhân vật: Phượng Nhạn Bắc - Hương Quế
VĂN ÁN:
Kỹ nữ, thời gian trôi qua, chờ đợi phía trước là thê lương lúc tuổi già.
Nàng biết, nhưng ngoại trừ dùng hết sức lực để sống, nàng không còn sức lực chống cự tất cả những thứ vận mệnh gia tăng trên người.
Hắn, là vương gia cao cao tại thượng, một người tồn tại như thần.
Lại bởi vì yêu phải một người nam nhân yếu đuối ích kỷ thiếu chút nữa bị hủy hoại.
Nàng coi hắn là ánh trăng trên bầu trời, chỉ cần có thể xa xa nhìn ngắm, đó là một loại hạnh phúc.
Hắn lại coi nàng như bùn dính trên thâbn, như cái gai trong lòng, không trừ kh.ông thể ngủ yên.
Sau khi trừ đi, hắn mới biết được, không phải nàng không rời được hắn, là hắn không rời được nàng.
Tác giả: HẮC NHAN
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Ngược Tâm, Bẻ Cong Thành Thẳng, HE
Nhân vật: Phượng Nhạn Bắc - Hương Quế
VĂN ÁN:
Kỹ nữ, thời gian trôi qua, chờ đợi phía trước là thê lương lúc tuổi già.
Nàng biết, nhưng ngoại trừ dùng hết sức lực để sống, nàng không còn sức lực chống cự tất cả những thứ vận mệnh gia tăng trên người.
Hắn, là vương gia cao cao tại thượng, một người tồn tại như thần.
Lại bởi vì yêu phải một người nam nhân yếu đuối ích kỷ thiếu chút nữa bị hủy hoại.
Nàng coi hắn là ánh trăng trên bầu trời, chỉ cần có thể xa xa nhìn ngắm, đó là một loại hạnh phúc.
Hắn lại coi nàng như bùn dính trên thâbn, như cái gai trong lòng, không trừ kh.ông thể ngủ yên.
Sau khi trừ đi, hắn mới biết được, không phải nàng không rời được hắn, là hắn không rời được nàng.
3.8
Tác giả: Yuying
Editor: Hoằng Vũ
Truyện cải biên dựa theo căn cứ lịch sử về công chúa Văn Khương thời xuân thu - 1 công chúa nổi tiếng d*m loạn.
Không tiết tháo, không hạn cuối, NP.
Editor: Hoằng Vũ
Truyện cải biên dựa theo căn cứ lịch sử về công chúa Văn Khương thời xuân thu - 1 công chúa nổi tiếng d*m loạn.
Không tiết tháo, không hạn cuối, NP.
4
Lúc Tạ Tinh Diêu tạm thời mất đi võ công, bị mẹ mìn bán cho Tần Xước, người có gương mặt ngả ngớn kia nói: “Ngủ với ta, nửa năm sau sẽ thả ngươi, chịu không?”
Nàng không còn lựa chọn nào khác, gật đầu.
Sau đó, nàng lại đến, hắn cười hỏi: “Tiểu trưởng lão của Tuần Kiếm Tông tới giết ta để rửa nhục hay sao?”
Nàng đỏ mặt, ôm hộp tiền tài trân bảo nói lắp bắp: “Cầu…… Cầu hôn.”
Tần Xước đã chết một lần, thân tan hồn nát, vạn người mắng nhiếc.
Hắn coi như cũng có tai tiếng, ít người thân cận, cho đến khi nữ tử như ánh mặt trời lướt qua kia liều lĩnh nắm bàn tay chồng chất vết thương của hắn, chóp mũi kề nhau, đỏ mắt nói: “Đừng trốn tránh ta.”
Giang hồ rối ren, bàng hoàng giữa thiện và ác, cho đến khi ánh sao chiếu vào lòng.
Nàng không còn lựa chọn nào khác, gật đầu.
Sau đó, nàng lại đến, hắn cười hỏi: “Tiểu trưởng lão của Tuần Kiếm Tông tới giết ta để rửa nhục hay sao?”
Nàng đỏ mặt, ôm hộp tiền tài trân bảo nói lắp bắp: “Cầu…… Cầu hôn.”
Tần Xước đã chết một lần, thân tan hồn nát, vạn người mắng nhiếc.
Hắn coi như cũng có tai tiếng, ít người thân cận, cho đến khi nữ tử như ánh mặt trời lướt qua kia liều lĩnh nắm bàn tay chồng chất vết thương của hắn, chóp mũi kề nhau, đỏ mắt nói: “Đừng trốn tránh ta.”
Giang hồ rối ren, bàng hoàng giữa thiện và ác, cho đến khi ánh sao chiếu vào lòng.
9.1
Ta ngồi trong phòng giam với đầy vết máu trên người, bị một chậu nước lạnh dội vào đầu, giật mình tỉnh lại.
Viên quan tra khảo ta nhìn lính canh ngục ra hiệu, tên đó cầm lấy một cây gậy to bằng cổ tay, đập mạnh vào chân ta.
Một tiếng động vang lên, cây gậy gãy làm đôi. Nỗi đau dữ dội từ chỗ bị đánh lan ra, ta không thể chịu đựng được, từ cổ họng phát ra một tiếng kêu thê lương, dường như không phải tiếng của chính mình.
Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa bí mật của phòng tra tấn bị đẩy mạnh mở ra. Sau đó, ta nhìn thấy Triệu Minh Huy.
Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay hắn, hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta, cổ họng run rẩy. Ta cúi đầu, vụng về che giấu vết thương của mình, tránh ánh mắt của hắn.
Hắn là Hoàng đế, là người tôn quý nhất trên thế gian này. Ta phải cố gắng, ta còn muốn dựa vào đôi chân của mình, từng bước từng bước đến bên cạnh hắn.
Viên quan tra khảo ta nhìn lính canh ngục ra hiệu, tên đó cầm lấy một cây gậy to bằng cổ tay, đập mạnh vào chân ta.
Một tiếng động vang lên, cây gậy gãy làm đôi. Nỗi đau dữ dội từ chỗ bị đánh lan ra, ta không thể chịu đựng được, từ cổ họng phát ra một tiếng kêu thê lương, dường như không phải tiếng của chính mình.
Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa bí mật của phòng tra tấn bị đẩy mạnh mở ra. Sau đó, ta nhìn thấy Triệu Minh Huy.
Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay hắn, hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta, cổ họng run rẩy. Ta cúi đầu, vụng về che giấu vết thương của mình, tránh ánh mắt của hắn.
Hắn là Hoàng đế, là người tôn quý nhất trên thế gian này. Ta phải cố gắng, ta còn muốn dựa vào đôi chân của mình, từng bước từng bước đến bên cạnh hắn.
4.8
Khi ta gần kề với cái chết, Thành An đã vay một lượng bạc để mua ta về làm thê tử.
Hắn nghèo đến mức không có nổi một hạt gạo trong nhà, còn phải ghi nợ mấy thang thuốc, nhưng vẫn cứu mạng ta.
Sau này, ta nói với hắn: “Nếu chàng không chê ta từng là thông phòng của kẻ khác, ta nguyện cùng chàng sánh bước đến cuối đời.”
Thành An gật đầu thật mạnh: “Vậy hứa rồi nhé, cả đời bên nhau.”
Hắn nghèo đến mức không có nổi một hạt gạo trong nhà, còn phải ghi nợ mấy thang thuốc, nhưng vẫn cứu mạng ta.
Sau này, ta nói với hắn: “Nếu chàng không chê ta từng là thông phòng của kẻ khác, ta nguyện cùng chàng sánh bước đến cuối đời.”
Thành An gật đầu thật mạnh: “Vậy hứa rồi nhé, cả đời bên nhau.”
4.9
VÃN XUÂN LÂU
Tác giả: Tam Mục
Editor: Thiên Nhược Hữu Tình - 天若有情
Thể loại: cổ đại, HE
_____________
GIỚI THIỆU NGẮN:
Hồ Châu đại hạn.
Cha đặt ta vào giỏ tre, cõng một mạch đến tận kinh thành. Nha tử đưa mười lượng bạc, tiễn cha ta đi.
Trước khi rời khỏi, cha lay ta tỉnh giấc, rồi để lại một câu: “Thước nha đầu, phải ngoan ngoãn nghe lời, ở đây có cơm ăn.”
Tay cha âu yếm vuốt ve khuôn mặt ta, thô ráp nứt nẻ, nhưng lại ướt đẫm. Ta đoán cha đã khóc, ta gọi “Cha ơi” mấy tiếng về phía bóng lưng cha, nhưng cha vẫn không quay đầu lại.
Tác giả: Tam Mục
Editor: Thiên Nhược Hữu Tình - 天若有情
Thể loại: cổ đại, HE
_____________
GIỚI THIỆU NGẮN:
Hồ Châu đại hạn.
Cha đặt ta vào giỏ tre, cõng một mạch đến tận kinh thành. Nha tử đưa mười lượng bạc, tiễn cha ta đi.
Trước khi rời khỏi, cha lay ta tỉnh giấc, rồi để lại một câu: “Thước nha đầu, phải ngoan ngoãn nghe lời, ở đây có cơm ăn.”
Tay cha âu yếm vuốt ve khuôn mặt ta, thô ráp nứt nẻ, nhưng lại ướt đẫm. Ta đoán cha đã khóc, ta gọi “Cha ơi” mấy tiếng về phía bóng lưng cha, nhưng cha vẫn không quay đầu lại.
4.5
Sau khi làm nha hoàn thông phòng của Nhị gia,
Dư An mới tin tưởng tính tình của Nhị gia không phải xấu xa mức bình thường.
Sau, nàng lại phát hiện có đôi lúc Nhị gia cũng rất tốt,
Chịu dạy nàng đọc sách viết chữ, mua điểm tâm, đồ ăn ngon cho nàng, mang nàng ra phủ dạo chơi.
Điều kiện là,
Ngoan ngoãn cho hắn ‘làm’, nói câu dễ nghe làm nũng với hắn.
Dư An mới tin tưởng tính tình của Nhị gia không phải xấu xa mức bình thường.
Sau, nàng lại phát hiện có đôi lúc Nhị gia cũng rất tốt,
Chịu dạy nàng đọc sách viết chữ, mua điểm tâm, đồ ăn ngon cho nàng, mang nàng ra phủ dạo chơi.
Điều kiện là,
Ngoan ngoãn cho hắn ‘làm’, nói câu dễ nghe làm nũng với hắn.
10
Ngày đầu tiên tiến cung, ta đã được phong làm Quý phi, được sắc phong với nghi lễ dành cho Hoàng hậu.
Nhưng ta chỉ là con gái của một ngư dân, vị trí Quý phi này ta ngồi không vững. Vì vậy sau lễ sắc phong, Hoàng đế Cao Thành đã ở lại Tiêu Phòng điện suốt hơn một tháng, cuối cùng cũng khiến ta mang thai long chủng.
Tiết Thường Khiết ghen tị đến mù quáng, lỡ tay làm bị thương mắt trái của ta, nhưng Hoàng thượng lại không phân biệt phải trái muốn đánh chết ta...
Từ đó ta đã nhìn thấu nhiều chuyện trong hậu cung, kể cả tấm lòng của Đế vương...
Nhưng ta chỉ là con gái của một ngư dân, vị trí Quý phi này ta ngồi không vững. Vì vậy sau lễ sắc phong, Hoàng đế Cao Thành đã ở lại Tiêu Phòng điện suốt hơn một tháng, cuối cùng cũng khiến ta mang thai long chủng.
Tiết Thường Khiết ghen tị đến mù quáng, lỡ tay làm bị thương mắt trái của ta, nhưng Hoàng thượng lại không phân biệt phải trái muốn đánh chết ta...
Từ đó ta đã nhìn thấu nhiều chuyện trong hậu cung, kể cả tấm lòng của Đế vương...
4
Zhihu Dịch: Về Quê Ẩn Cư (觀蕓)
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Chữa Lành, Cưới Trước Yêu Sau, Điền Văn, Ngọt
Editor: Thị Con Ma
Giới thiệu
Năm ta đến tuổi cập kê, nhà bị tịch biên, lão nô bộc phó thác ta cho tôn tử ở quê của hắn. Nam nhân ấy một thân sức mạnh, ngày ngày chẳng săn bắn thì cày ruộng, còn hung dữ nói ta yếu đuối. Ban ngày ta mắng hắn: "Đồ nhà quê, ta thà chết đói chứ không ăn một miếng canh rau của ngươi!" Rồi đêm đến bụng lại đói meo, trộm khóc trong chăn.
Ngày hôm sau, hắn cõng ta đi mười dặm đường núi đến trấn mua bánh hạt dẻ: "Túi bánh nhỏ này đã tiêu hết tiền để dành lấy thê tử của ta rồi, ngươi ăn rồi thì không được khóc nữa!"
Ta hung hăng cắn một miếng bánh hạt dẻ, bất mãn: "Có tí bánh hạt dẻ thôi mà, sau này trả lại cho ngươi là được!"
"Trả, ngươi lấy gì mà trả?"
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Chữa Lành, Cưới Trước Yêu Sau, Điền Văn, Ngọt
Editor: Thị Con Ma
Giới thiệu
Năm ta đến tuổi cập kê, nhà bị tịch biên, lão nô bộc phó thác ta cho tôn tử ở quê của hắn. Nam nhân ấy một thân sức mạnh, ngày ngày chẳng săn bắn thì cày ruộng, còn hung dữ nói ta yếu đuối. Ban ngày ta mắng hắn: "Đồ nhà quê, ta thà chết đói chứ không ăn một miếng canh rau của ngươi!" Rồi đêm đến bụng lại đói meo, trộm khóc trong chăn.
Ngày hôm sau, hắn cõng ta đi mười dặm đường núi đến trấn mua bánh hạt dẻ: "Túi bánh nhỏ này đã tiêu hết tiền để dành lấy thê tử của ta rồi, ngươi ăn rồi thì không được khóc nữa!"
Ta hung hăng cắn một miếng bánh hạt dẻ, bất mãn: "Có tí bánh hạt dẻ thôi mà, sau này trả lại cho ngươi là được!"
"Trả, ngươi lấy gì mà trả?"
9.2
Tên gốc: Giá cá ảnh vệ nhĩ khai khai khiếu
Tạm dịch: Vị ảnh vệ này, ngươi mở mang đầu óc chút đi
Tác giả: 77 gia miêu – 77 家的喵
Editor + Beta-er: ToruD
Thể loại: Hoàng đế công x Ảnh vệ thụ, cường cường, sinh tử văn, ngọt, cung đình.
Giới thiệu truyện:
Năm sáu tuổi Trác Ảnh nhập cung, năm mười hai tuổi dựa vào võ nghệ cao cường được điều phái tới bên cạnh tiểu thái tử, chính thức trở thành ảnh vệ, phụ trách theo sát bảo vệ an toàn tính mạng của thái tử.
Hình Thần Mục chưa tròn tám tuổi nhưng vẻ ngây thơ chất phát trên mặt sớm đã không còn, hắn nhìn thấy một thiếu niên quỳ trên mặt đất, gằn từng tiếng hỏi thật: “Ta có thể tin tưởng ngươi không?”
“Ta nguyện thề sống chết trung thành với Điện hạ.”
Lời thề ấy, Trác Ảnh vẫn ghi tạc trong lòng, không thể quên cũng không dám quên.
Y một tấc cũng không rời, bảo vệ sự an toàn cho Hình Thần Mục, nhìn hắn từ một hài tử lớn dần thành một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, nhìn hắn ngồi vững vàng trên đế vị, bày mưu tính kế. Y cho rằng, cả đời này y sẽ đứng mãi ở vị trí này, yên lặng bảo vệ Thánh thượng của y.
Nhưng vào đêm mưa hôm đó, mọi thứ đều thay đổi.
Cái ôm quen thuộc của nam nhân mang theo nhiệt độ nóng bỏng, khiến y suýt nữa bị phỏng.
Vị Thánh thượng đương thời xưa nay phong thái khoáng đạt, cần chính yêu dân, cúi đầu xuống bên tai y, dùng giọng điệu cứng rắn chẳng khác gì năm xưa hỏi: “A Ảnh, trở thành hoàng hậu của trẫm có được không?”
Góc nhìn của công và thụ, hoàng đế công x ảnh vệ thụ, cường cường, có sinh tử văn, vui lòng chú ý.
Tạm dịch: Vị ảnh vệ này, ngươi mở mang đầu óc chút đi
Tác giả: 77 gia miêu – 77 家的喵
Editor + Beta-er: ToruD
Thể loại: Hoàng đế công x Ảnh vệ thụ, cường cường, sinh tử văn, ngọt, cung đình.
Giới thiệu truyện:
Năm sáu tuổi Trác Ảnh nhập cung, năm mười hai tuổi dựa vào võ nghệ cao cường được điều phái tới bên cạnh tiểu thái tử, chính thức trở thành ảnh vệ, phụ trách theo sát bảo vệ an toàn tính mạng của thái tử.
Hình Thần Mục chưa tròn tám tuổi nhưng vẻ ngây thơ chất phát trên mặt sớm đã không còn, hắn nhìn thấy một thiếu niên quỳ trên mặt đất, gằn từng tiếng hỏi thật: “Ta có thể tin tưởng ngươi không?”
“Ta nguyện thề sống chết trung thành với Điện hạ.”
Lời thề ấy, Trác Ảnh vẫn ghi tạc trong lòng, không thể quên cũng không dám quên.
Y một tấc cũng không rời, bảo vệ sự an toàn cho Hình Thần Mục, nhìn hắn từ một hài tử lớn dần thành một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, nhìn hắn ngồi vững vàng trên đế vị, bày mưu tính kế. Y cho rằng, cả đời này y sẽ đứng mãi ở vị trí này, yên lặng bảo vệ Thánh thượng của y.
Nhưng vào đêm mưa hôm đó, mọi thứ đều thay đổi.
Cái ôm quen thuộc của nam nhân mang theo nhiệt độ nóng bỏng, khiến y suýt nữa bị phỏng.
Vị Thánh thượng đương thời xưa nay phong thái khoáng đạt, cần chính yêu dân, cúi đầu xuống bên tai y, dùng giọng điệu cứng rắn chẳng khác gì năm xưa hỏi: “A Ảnh, trở thành hoàng hậu của trẫm có được không?”
Góc nhìn của công và thụ, hoàng đế công x ảnh vệ thụ, cường cường, có sinh tử văn, vui lòng chú ý.
3.7
Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Gia Đấu, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Hào Môn Thế Gia, Cung Đấu
Team dịch: Ổ truyện của MeoMeoz
Văn án
Trọng sinh đến ngày Lương Văn Chi từ chối hôn ước trước Kim Điện, nhìn thấy hắn chặt chẽ nắm lấy tay tỳ nữ của ta, thái độ kiên quyết.
"Hoàng thượng, Tiểu Thiến là người trong lòng của thần, ngoài nàng ra, thần tuyệt đối không lấy bất kỳ nữ nhân nào khác."
Là công chúa bị từ chối hôn ước, ta tự mình cầu xin cho hắn ân điển.
"Phụ hoàng, nếu Thế tử đã có ân tình sâu nặng như thế, vậy thì không cần miễn cưỡng nữa.
Tiểu Thiến tuy là tỳ nữ, nhưng nàng ấy cũng là người hầu thân cận của con, chi bằng phụ hoàng viết một đạo thánh chỉ ban hôn, cũng xem như thành toàn cho mối lương duyên này."
Lương Văn Chi đột ngột ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn ta, ta mỉm cười nhè nhẹ.
Ta thật sự cũng rất tò mò, kiếp này không có sự trợ giúp của ta, không biết Lương Văn Chi có thể leo lên vị trí nào.
Team dịch: Ổ truyện của MeoMeoz
Văn án
Trọng sinh đến ngày Lương Văn Chi từ chối hôn ước trước Kim Điện, nhìn thấy hắn chặt chẽ nắm lấy tay tỳ nữ của ta, thái độ kiên quyết.
"Hoàng thượng, Tiểu Thiến là người trong lòng của thần, ngoài nàng ra, thần tuyệt đối không lấy bất kỳ nữ nhân nào khác."
Là công chúa bị từ chối hôn ước, ta tự mình cầu xin cho hắn ân điển.
"Phụ hoàng, nếu Thế tử đã có ân tình sâu nặng như thế, vậy thì không cần miễn cưỡng nữa.
Tiểu Thiến tuy là tỳ nữ, nhưng nàng ấy cũng là người hầu thân cận của con, chi bằng phụ hoàng viết một đạo thánh chỉ ban hôn, cũng xem như thành toàn cho mối lương duyên này."
Lương Văn Chi đột ngột ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn ta, ta mỉm cười nhè nhẹ.
Ta thật sự cũng rất tò mò, kiếp này không có sự trợ giúp của ta, không biết Lương Văn Chi có thể leo lên vị trí nào.
3.5
Tác giả: Sương Nhạc
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Vả Mặt, HE, Sủng, Trả Thù, Ngọt, Sảng Văn
Team dịch: Lộn Xộn page
Giới thiệu:
“Thái tử ca ca, huynh đi xem tỷ tỷ trước đi, muội không sao mà.”
Ta ngồi dưới đất, bộ y phục ướt sũng, cẩn thận xoa bóp cổ chân của mình. Ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi đỏ, ánh lệ long lanh, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi đỏ khẽ chu lên, trông thật đáng thương.
Thái tử Tô Triệt mặt lạnh bế ta lên, giọng trách mắng nhưng lại ẩn chứa vài phần dịu dàng:
“Muội luôn nghĩ cho nàng ta, nhưng nếu nàng ta hiểu được lòng muội, đã chẳng hại muội thành ra thế này!”
Nói rồi, chàng ôm ta rời đi, chẳng buồn liếc nhìn An Ngữ Như yếu đuối vô tội đang ngồi đó.
Nói ta trong lòng không vui ư? Thì đó là giả đấy!
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Vả Mặt, HE, Sủng, Trả Thù, Ngọt, Sảng Văn
Team dịch: Lộn Xộn page
Giới thiệu:
“Thái tử ca ca, huynh đi xem tỷ tỷ trước đi, muội không sao mà.”
Ta ngồi dưới đất, bộ y phục ướt sũng, cẩn thận xoa bóp cổ chân của mình. Ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi đỏ, ánh lệ long lanh, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi đỏ khẽ chu lên, trông thật đáng thương.
Thái tử Tô Triệt mặt lạnh bế ta lên, giọng trách mắng nhưng lại ẩn chứa vài phần dịu dàng:
“Muội luôn nghĩ cho nàng ta, nhưng nếu nàng ta hiểu được lòng muội, đã chẳng hại muội thành ra thế này!”
Nói rồi, chàng ôm ta rời đi, chẳng buồn liếc nhìn An Ngữ Như yếu đuối vô tội đang ngồi đó.
Nói ta trong lòng không vui ư? Thì đó là giả đấy!
9.3
Tác giả: Ngư Tây Cầu Cầu
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, Xuyên việt, Ngọt sủng, Niên hạ, Chủ thụ, Cung đình hầu tước, Nhẹ nhàng, Kim bài đề cử 🥇
Giới thiệu
Dung Đường từng đọc một quyển sách. Nhân vật phản diện trong sách Túc Hoài Cảnh là thiên chi kiêu tử, vừa đẹp vừa mạnh lại vừa thảm, thăng cấp thành thiết lập nhân vật phản diện có trí tuệ cao, đáng tiếc nhân vật sụp đổ, chết không được tử tế.
Sau khi xuyên qua, Dung Đường trở thành một thanh niên bia đỡ đạn bệnh tật chết sớm cùng tên trong tiểu thuyết, còn bị ràng buộc cứu vớt nam chính, tổng cộng sống lại ba lần.
Lần đầu tiên, y hết lòng đi theo bên cạnh nam chính, giúp gã tránh thoát các loại ám toán của pháo hôi và nhân vật phản diện, kết quả bị người ta hạ độc hại chết, nhiệm vụ thất bại.
Lần thứ hai, y đi song song cả hai đường, vừa phụ tá nam chính vừa tiếp xúc với nhân vật phản diện, kết quả bị nam chính dùng một kiếm đâm chết, nhiệm vụ thất bại.
Lần thứ ba sống lại, Dung Đường nghĩ, đi con mẹ nó đi chứ nam với chả chính, ông đây không cứu.
Vì thế đêm đại phản diện Túc Hoài Cảnh bị người ta hạ thuốc trói lại, Dung Đường chống đỡ cơ thể sắp ho ra phổi, xông vào phòng thanh lâu, giải tỏa tác dụng của thuốc cho hắn, hỏi, "Ngươi có muốn gả cho ta hay không?"
Túc Hoài Cảnh: "?"
-
Dung Đường bệnh nặng không thể cứu chữa, bồi Túc Hoài Cảnh một đường, cứ cách năm ba lần lại lẩm bẩm bên tai hắn: "Ngươi yên tâm, chờ ta chết, toàn bộ tài sản thừa kế của ta sẽ là của ngươi."
Thẳng đến khi đại cục đã định, đêm trước khi Túc Hoài Cảnh đăng cơ, nhiệm vụ tuyên bố hoàn thành đầy kỳ tích.
Dung Đường vui mừng, vì bảo toàn thanh danh đế vương, không hề có gánh nặng tâm lý mà bỏ chạy.
Kết quả còn chưa ra khỏi kinh thành, cận vệ của thiên tử đều tới áp chế y, chim ưng xoay quanh không trung, chó sói chảy nước miếng, hàng trăm quan viên quỳ hai bên, con lừa nhỏ mua nửa đường dưới thân Dung Đường sợ tới mức hắt hơi. Thiên tử mặc áo choàng vàng sáng sủa, bước ra từ sau đám đông nhìn y dịu dàng hỏi: "Phu quân, ngươi muốn vứt bỏ vợ con, bội tình bạc nghĩa đấy ư?"
Dung Đường: "?"
Ngươi có thể sinh sao?
A không phải! Ngươi ở trên mà nhận vai thê tử có hợp lý không!?
Đế vương đi tới trước mặt y, ngửa đầu giơ tay lên, cười nói: "Theo ta trở về, thiên hạ này chia ngươi một nửa. ”
-
Tiểu kịch trường:
Vào một ngày nào đó của một tháng nào đó trong một năm nào đó, Dung Đường ăn xong bữa tối nằm trong sân hóng mát, theo thường lệ lên kế hoạch tương lai với Túc Hoài Cảnh.
" Có lẽ ta chỉ sống được hai năm nữa thôi, đến lúc đó ngươi nhớ thu hồi lại thôn Lũng Tây——"
Túc Hoài Cảnh mặt vô cảm rót một chén thuốc đắng vào miệng y.
Lại vào một ngày nào đó của một tháng nào đó trong một năm nào đó, Dung Đường vừa đọc xong một quyển thoại bản nằm trước chậu than sưởi ấm, nghiêm túc cáo biệt Túc Hoài Cảnh.
"Có lẽ ta không thể sống quá hai tháng nữa, nếu ngươi cảm thấy căn nhà ở thành tây quá nhỏ thì ta có mua cho ngươi một toà nhà ở thành nam—— "
Túc Hoài Cảnh nghiến răng nghiến lợi cho y uống ba viên thuốc to bằng nắm tay.
Lại một ngày nào đó, hoa sen trong ngự hoa viên nở vừa lúc, Dung Đường ngồi ở bên cầu ăn bánh sen.
"Có lẽ ngày mai ta sẽ chết, ngươi nhớ chôn ta ——"
Túc Hoài Cảnh không thể nhịn được nữa, cúi người chặn miệng y lại. Một lát sau, đế vương không hề nộ ra vui giận chậm rãi lui về phía sau, nhìn về phía quân hậu của hắn: "Có phải ta chưa từng nói cho ngươi biết, ta là đại phu tốt nhất của Đại Ngu không?"
"Nếu ngươi nói lời này, ta sẽ coi ngươi là kẻ quấy rối bệnh nhân đấy."
Thiên hạ này ngươi và ta cùng chia sẻ, sơn hà này ngươi ta cùng gối.
Nội dung tags: cung đình hầu tước, xuyên qua thời gian và không gian, ngọt ngào
Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Dung Đường, Túc Hoài Cảnh ┃ Vai phụ: Kha Hồng Tuyết, Mộc Cảnh Tự ┃ Khác:
Tóm tắt một câu: Nếu vi phu chết thì toàn bộ tài sản thừa kế sẽ là của ngươi.
Đánh giá ngắn gọn về tác phẩm:
Dung Đường xuyên qua sách, trở thành một tên bệnh tật thân thể yếu ớt nhiều bệnh, còn ràng buộc cứu vớt hệ thống nam chính, lại bị nam chính nghi kỵ hoài nghi, sau hai lần thất bại liên tiếp: Dung Đường xoay người tìm đến đại phản diện Túc Hoài Cảnh trong sách. Dung Đường cung cấp bảo hộ cho Túc Hoài Cảnh, âm thầm giả thành thân với hắn... Vài năm trôi qua, sức khỏe của ma bệnh dần dần tốt lên, nhân vật phản diện trở thành minh quân nổi tiếng lịch sử, thành thân giả biến thành tình yêu đích thực, hai linh hồn gặp trong bóng tối đã hoàn thành sự cứu chuộc hai chiều cho nhau, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Câu chuyện này thoải mái tự nhiên, hàng ngày chữa bệnh ấm áp, cốt truyện có những khúc quanh. Hai vị tồn tại đột phá tầng tầng trở ngại, kiên định lựa chọn lẫn nhau, cuối cùng hoàn thành cứu chuộc hai chiều, là một câu chuyện ngọt ngào đáng đọc.
Túc Hoài Cảnh công x Dung Đường Thụ
183 chương
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, Xuyên việt, Ngọt sủng, Niên hạ, Chủ thụ, Cung đình hầu tước, Nhẹ nhàng, Kim bài đề cử 🥇
Giới thiệu
Dung Đường từng đọc một quyển sách. Nhân vật phản diện trong sách Túc Hoài Cảnh là thiên chi kiêu tử, vừa đẹp vừa mạnh lại vừa thảm, thăng cấp thành thiết lập nhân vật phản diện có trí tuệ cao, đáng tiếc nhân vật sụp đổ, chết không được tử tế.
Sau khi xuyên qua, Dung Đường trở thành một thanh niên bia đỡ đạn bệnh tật chết sớm cùng tên trong tiểu thuyết, còn bị ràng buộc cứu vớt nam chính, tổng cộng sống lại ba lần.
Lần đầu tiên, y hết lòng đi theo bên cạnh nam chính, giúp gã tránh thoát các loại ám toán của pháo hôi và nhân vật phản diện, kết quả bị người ta hạ độc hại chết, nhiệm vụ thất bại.
Lần thứ hai, y đi song song cả hai đường, vừa phụ tá nam chính vừa tiếp xúc với nhân vật phản diện, kết quả bị nam chính dùng một kiếm đâm chết, nhiệm vụ thất bại.
Lần thứ ba sống lại, Dung Đường nghĩ, đi con mẹ nó đi chứ nam với chả chính, ông đây không cứu.
Vì thế đêm đại phản diện Túc Hoài Cảnh bị người ta hạ thuốc trói lại, Dung Đường chống đỡ cơ thể sắp ho ra phổi, xông vào phòng thanh lâu, giải tỏa tác dụng của thuốc cho hắn, hỏi, "Ngươi có muốn gả cho ta hay không?"
Túc Hoài Cảnh: "?"
-
Dung Đường bệnh nặng không thể cứu chữa, bồi Túc Hoài Cảnh một đường, cứ cách năm ba lần lại lẩm bẩm bên tai hắn: "Ngươi yên tâm, chờ ta chết, toàn bộ tài sản thừa kế của ta sẽ là của ngươi."
Thẳng đến khi đại cục đã định, đêm trước khi Túc Hoài Cảnh đăng cơ, nhiệm vụ tuyên bố hoàn thành đầy kỳ tích.
Dung Đường vui mừng, vì bảo toàn thanh danh đế vương, không hề có gánh nặng tâm lý mà bỏ chạy.
Kết quả còn chưa ra khỏi kinh thành, cận vệ của thiên tử đều tới áp chế y, chim ưng xoay quanh không trung, chó sói chảy nước miếng, hàng trăm quan viên quỳ hai bên, con lừa nhỏ mua nửa đường dưới thân Dung Đường sợ tới mức hắt hơi. Thiên tử mặc áo choàng vàng sáng sủa, bước ra từ sau đám đông nhìn y dịu dàng hỏi: "Phu quân, ngươi muốn vứt bỏ vợ con, bội tình bạc nghĩa đấy ư?"
Dung Đường: "?"
Ngươi có thể sinh sao?
A không phải! Ngươi ở trên mà nhận vai thê tử có hợp lý không!?
Đế vương đi tới trước mặt y, ngửa đầu giơ tay lên, cười nói: "Theo ta trở về, thiên hạ này chia ngươi một nửa. ”
-
Tiểu kịch trường:
Vào một ngày nào đó của một tháng nào đó trong một năm nào đó, Dung Đường ăn xong bữa tối nằm trong sân hóng mát, theo thường lệ lên kế hoạch tương lai với Túc Hoài Cảnh.
" Có lẽ ta chỉ sống được hai năm nữa thôi, đến lúc đó ngươi nhớ thu hồi lại thôn Lũng Tây——"
Túc Hoài Cảnh mặt vô cảm rót một chén thuốc đắng vào miệng y.
Lại vào một ngày nào đó của một tháng nào đó trong một năm nào đó, Dung Đường vừa đọc xong một quyển thoại bản nằm trước chậu than sưởi ấm, nghiêm túc cáo biệt Túc Hoài Cảnh.
"Có lẽ ta không thể sống quá hai tháng nữa, nếu ngươi cảm thấy căn nhà ở thành tây quá nhỏ thì ta có mua cho ngươi một toà nhà ở thành nam—— "
Túc Hoài Cảnh nghiến răng nghiến lợi cho y uống ba viên thuốc to bằng nắm tay.
Lại một ngày nào đó, hoa sen trong ngự hoa viên nở vừa lúc, Dung Đường ngồi ở bên cầu ăn bánh sen.
"Có lẽ ngày mai ta sẽ chết, ngươi nhớ chôn ta ——"
Túc Hoài Cảnh không thể nhịn được nữa, cúi người chặn miệng y lại. Một lát sau, đế vương không hề nộ ra vui giận chậm rãi lui về phía sau, nhìn về phía quân hậu của hắn: "Có phải ta chưa từng nói cho ngươi biết, ta là đại phu tốt nhất của Đại Ngu không?"
"Nếu ngươi nói lời này, ta sẽ coi ngươi là kẻ quấy rối bệnh nhân đấy."
Thiên hạ này ngươi và ta cùng chia sẻ, sơn hà này ngươi ta cùng gối.
Nội dung tags: cung đình hầu tước, xuyên qua thời gian và không gian, ngọt ngào
Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Dung Đường, Túc Hoài Cảnh ┃ Vai phụ: Kha Hồng Tuyết, Mộc Cảnh Tự ┃ Khác:
Tóm tắt một câu: Nếu vi phu chết thì toàn bộ tài sản thừa kế sẽ là của ngươi.
Đánh giá ngắn gọn về tác phẩm:
Dung Đường xuyên qua sách, trở thành một tên bệnh tật thân thể yếu ớt nhiều bệnh, còn ràng buộc cứu vớt hệ thống nam chính, lại bị nam chính nghi kỵ hoài nghi, sau hai lần thất bại liên tiếp: Dung Đường xoay người tìm đến đại phản diện Túc Hoài Cảnh trong sách. Dung Đường cung cấp bảo hộ cho Túc Hoài Cảnh, âm thầm giả thành thân với hắn... Vài năm trôi qua, sức khỏe của ma bệnh dần dần tốt lên, nhân vật phản diện trở thành minh quân nổi tiếng lịch sử, thành thân giả biến thành tình yêu đích thực, hai linh hồn gặp trong bóng tối đã hoàn thành sự cứu chuộc hai chiều cho nhau, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Câu chuyện này thoải mái tự nhiên, hàng ngày chữa bệnh ấm áp, cốt truyện có những khúc quanh. Hai vị tồn tại đột phá tầng tầng trở ngại, kiên định lựa chọn lẫn nhau, cuối cùng hoàn thành cứu chuộc hai chiều, là một câu chuyện ngọt ngào đáng đọc.
Túc Hoài Cảnh công x Dung Đường Thụ
183 chương
8.7
Bạn đang đọc truyện Vị Tứ Sư Đệ Thường Thường Chả Có Gì Lạ full (đã hoàn thành) của tác giả W Tòng Tinh. Sư phụ ta có bốn đồ đệ, ta xếp thứ tư, trên ta có ba sư huynh. Đại sư huynh Tùy Trăn là Mộc, Thủy song linh căn. Là vị công tử nhẹ nhàng tính tình ôn hòa. Nhị sư huynh Bùi Ứng có Hỏa đơn linh căn, nghe nói từng là đại thiếu gia nhà giàu ở nhân gian.
Tam sư huynh Giang Cận là Phong linh căn, có gương mặt em bé, tính tình cũng có chút trẻ con. Nhưng ta lại là một phế linh căn vô dụng. Ta khác với các sư huynh, các sư huynh lên núi bái sư là vì thành tiên, mà ta chỉ là vì kiếm miếng cơm ăn. Sư phụ thu ta làm đồ đệ không phải vì ta có linh căn lợi hại mà vì bát tự ta kì lạ, tựa hồ mệnh trung chú định sẽ trở thành đồ đệ thứ tư của ông. Lại nhìn ta đầu óc linh hoạt tay chân lanh lẹ, thích hợp thay ông quét dọn phòng.
Tam sư huynh Giang Cận là Phong linh căn, có gương mặt em bé, tính tình cũng có chút trẻ con. Nhưng ta lại là một phế linh căn vô dụng. Ta khác với các sư huynh, các sư huynh lên núi bái sư là vì thành tiên, mà ta chỉ là vì kiếm miếng cơm ăn. Sư phụ thu ta làm đồ đệ không phải vì ta có linh căn lợi hại mà vì bát tự ta kì lạ, tựa hồ mệnh trung chú định sẽ trở thành đồ đệ thứ tư của ông. Lại nhìn ta đầu óc linh hoạt tay chân lanh lẹ, thích hợp thay ông quét dọn phòng.
7.8
Tân hoàng đế bỏ rơi ta, cưới ánh trăng sáng của hắn.
Từ đó, cả nhà ta bắt đầu buông thả.
Biên ải bị tấn công, cha ta: Bệnh cũ tái phát, không dậy nổi.
An ninh kinh thành không tốt, đại ca ta: Nghỉ phép năm, đừng làm phiền.
Hộ bộ không có tiền, mẹ ta: Nghèo, không cho vay được.
Tân hoàng đế nổi giận: Các ngươi là cái thá gì? Trẫm có đầy người!
Được thôi~ Tiếp tục buông thả.
Sau đó, huynh trưởng của ánh trăng sáng bị tân hoàng đế phái đi nghênh địch, suýt nữa bị giết.
Huynh thứ của ánh trăng sáng bị tân hoàng đế lôi đi phá án, ba ngày sau thì sợ ngây người.
Mẹ của ánh trăng sáng vì muốn chống lưng cho con gái mà đã tiêu hết cả tiền dành dụm.
Ô hô~ Cứ buông thả mãi, cứ sung sướng mãi~~~
Từ đó, cả nhà ta bắt đầu buông thả.
Biên ải bị tấn công, cha ta: Bệnh cũ tái phát, không dậy nổi.
An ninh kinh thành không tốt, đại ca ta: Nghỉ phép năm, đừng làm phiền.
Hộ bộ không có tiền, mẹ ta: Nghèo, không cho vay được.
Tân hoàng đế nổi giận: Các ngươi là cái thá gì? Trẫm có đầy người!
Được thôi~ Tiếp tục buông thả.
Sau đó, huynh trưởng của ánh trăng sáng bị tân hoàng đế phái đi nghênh địch, suýt nữa bị giết.
Huynh thứ của ánh trăng sáng bị tân hoàng đế lôi đi phá án, ba ngày sau thì sợ ngây người.
Mẹ của ánh trăng sáng vì muốn chống lưng cho con gái mà đã tiêu hết cả tiền dành dụm.
Ô hô~ Cứ buông thả mãi, cứ sung sướng mãi~~~