Đô Thị
1127 Truyện
Sắp xếp theo
8.4
Nụ Hôn Hoa Hồng là câu chuyện thanh mai trúc mã giữa đại thiếu gia Lương Hiện và tiểu thư kiêu căng Minh Tự cãi nhau từ nhỏ đến lớn. Một ngày nọ, truyền thông Bình Thành truyền rằng, hai người họ đính hôn! Còn có ảnh làm chứng cứ!
Trong ảnh, đại thiếu gia nhà họ Lương mặc tây trang phẳng phiu, vẻ mặt ngả ngớn tản mạn, đại tiểu thư nhà họ Minh kéo tay anh, tóc đen môi đỏ, dịu ngoan mà quyến rũ. Nhìn như một đôi bích nhân tình đầu ý hợp.
Về chuyện này, đám hồ bằng cẩu hữu của 2 người đều cười cho qua chuyện: Với mối quan hệ cãi nhau từ nhỏ đến lớn của 2 người này, cảm xúc ghét bỏ lẫn nhau sắp tràn ra khỏi màn hình luôn rồi kìa, dù kết hôn thì cũng là kiểu ai chơi theo ý người nấy thôi.
Cho đến nửa năm sau, đám hồ bằng cẩu hữu bất ngờ xuất hiện trước cửa chung cư Lương Hiện.
Lương Hiện tuỳ tiện khoác một tấm áo ngủ đứng trong khung cửa, miệng cắn điếu thuốc nghiêng nghiêng, vẻ mặt vừa mất kiên nhẫn vừa lạnh nhạt.
Đám hồ bằng cẩu hữu chưa kịp mở miệng, liền thấy một đôi tay trắng nõn mịn màng vươn ra từ phía sau người đàn ông, vòng tay ôm lấy eo anh.
Vị đại tiểu thư kiêu căng kia đang nhắm mắt, dán vào cánh tay anh mà cọ, giọng nói mềm mại đang ngái ngủ: “Ai vậy.”
Lương Hiện đưa tay sờ tóc cô, giọng nói dịu dàng không chút để ý: “Gõ nhầm cửa, ngủ tiếp đi em.”
Đám hồ bằng cẩu hữu:?????”
Trong ảnh, đại thiếu gia nhà họ Lương mặc tây trang phẳng phiu, vẻ mặt ngả ngớn tản mạn, đại tiểu thư nhà họ Minh kéo tay anh, tóc đen môi đỏ, dịu ngoan mà quyến rũ. Nhìn như một đôi bích nhân tình đầu ý hợp.
Về chuyện này, đám hồ bằng cẩu hữu của 2 người đều cười cho qua chuyện: Với mối quan hệ cãi nhau từ nhỏ đến lớn của 2 người này, cảm xúc ghét bỏ lẫn nhau sắp tràn ra khỏi màn hình luôn rồi kìa, dù kết hôn thì cũng là kiểu ai chơi theo ý người nấy thôi.
Cho đến nửa năm sau, đám hồ bằng cẩu hữu bất ngờ xuất hiện trước cửa chung cư Lương Hiện.
Lương Hiện tuỳ tiện khoác một tấm áo ngủ đứng trong khung cửa, miệng cắn điếu thuốc nghiêng nghiêng, vẻ mặt vừa mất kiên nhẫn vừa lạnh nhạt.
Đám hồ bằng cẩu hữu chưa kịp mở miệng, liền thấy một đôi tay trắng nõn mịn màng vươn ra từ phía sau người đàn ông, vòng tay ôm lấy eo anh.
Vị đại tiểu thư kiêu căng kia đang nhắm mắt, dán vào cánh tay anh mà cọ, giọng nói mềm mại đang ngái ngủ: “Ai vậy.”
Lương Hiện đưa tay sờ tóc cô, giọng nói dịu dàng không chút để ý: “Gõ nhầm cửa, ngủ tiếp đi em.”
Đám hồ bằng cẩu hữu:?????”
8.6
[Phiên bản nữ chính].
Trong giới thượng lưu Giang Thành gần đây xuất hiện một tin đồn, sau khi Vệ Lai bị bạn trai cũ đá, giấc mộng hào môn tan vỡ, hiện giờ đang qua lại với một vị sếp lớn nào đó.
Một ngày nọ, Vệ Lai đến tham dự một buổi tiệc, cô là người cuối cùng bước vào phòng bao, không ngờ tên bạn trai cũ cũng có mặt ở đó.
Cô chỉ là một nhân vật nhỏ, không đủ tư cách để chủ tiệc giới thiệu toàn bộ mọi người với cô.
Trong bữa tiệc, bạn trai cũ kính rượu cô: “Chúc mừng, nghe nói em có bạn trai mới rồi.”
Có người hóng hớt không chê chuyện lớn, hỏi cô bạn trai mới là ai.
“Là vị sếp lớn nào trong giới thế?”
Vệ Lai vốn dĩ không quen vị sếp lớn nào cả, cũng không biết tin đồn bắt nguồn từ đâu.
Cô tuỳ tiện nói ra cái tên của một người mà cô nghe nói chưa kết hôn: “Châu Túc Tấn.”
Mọi người: “…”
Tất cả kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm.
Vệ Lai không hiểu chuyện gì, cũng liếc mắt nhìn sang, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa sự tò mò của người đàn ông.
Anh dựa lưng vào ghế, dáng vẻ cao quý lãnh đạm, tư thế ung dung nhưng khí chất thì bức người, ánh mắt nhìn về phía cô.
Vệ Lai thầm nghĩ, sẽ không xui xẻo vậy chứ, chẳng lẽ người này là bạn của Châu Túc Tấn?
Lúc này, chủ tiệc định thần lại, thấy Châu Túc Tấn không phủ nhận thì mỉm cười chúc mừng anh: “Tôi nói tại sao cậu đột nhiên đến Giang Thành, thì ra là tới thăm bạn gái.”
Châu Túc Tấn cười nhạt.
Bản thân anh còn không biết mình có bạn gái từ khi nào đấy.
Vệ Lai vốn tưởng mình đã trả thù thành công bạn trai cũ, nào ngờ lại thành đào hố chôn thân.
Câu đầu tiên Châu Túc Tấn nói với Vệ Lai là: “Nếu đã công khai, vậy đến ngồi cạnh tôi đi.”
Vệ Lai: “……”
[Phiên bản nam chính]
Vào đêm sinh nhật lần thứ 30, bạn bè đều bảo anh ước nguyện.
Không hiểu sao, anh lại nghĩ tới Vệ Lai.
Người ngoài nói anh lạnh lùng, tàn nhẫn.
Chỉ có Vệ Lai nói anh là người tốt.
Cô ngọt ngào như vậy, cũng vì lợi dụng anh.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh dành điều ước sinh nhật của mình cho một người phụ nữ, mong em có được những gì mình muốn.
Một đêm nào đó, có người @anh trong nhóm chat: Có người mạo danh cậu viết thư tình gửi Vệ Lai, chữ viết hình như không giống cậu.
Chữ viết chỉ là lý do, bởi không ai tin rằng một người cao cao tại thượng như Nhị công tử nhà họ Châu sẽ hạ mình vì tình yêu.
Châu Túc Tấn trả lời: [Không ai mạo danh, là tôi viết.]
Từng nét bút, từng câu từ bên trong bức thư tình, đều do chính anh viết.
Nếu như cô muốn dựa thế anh, anh tình nguyện cho cô dựa cả đời.
Một câu giới thiệu: Diễn giả thành thật, cưới trước yêu sau.
Trong giới thượng lưu Giang Thành gần đây xuất hiện một tin đồn, sau khi Vệ Lai bị bạn trai cũ đá, giấc mộng hào môn tan vỡ, hiện giờ đang qua lại với một vị sếp lớn nào đó.
Một ngày nọ, Vệ Lai đến tham dự một buổi tiệc, cô là người cuối cùng bước vào phòng bao, không ngờ tên bạn trai cũ cũng có mặt ở đó.
Cô chỉ là một nhân vật nhỏ, không đủ tư cách để chủ tiệc giới thiệu toàn bộ mọi người với cô.
Trong bữa tiệc, bạn trai cũ kính rượu cô: “Chúc mừng, nghe nói em có bạn trai mới rồi.”
Có người hóng hớt không chê chuyện lớn, hỏi cô bạn trai mới là ai.
“Là vị sếp lớn nào trong giới thế?”
Vệ Lai vốn dĩ không quen vị sếp lớn nào cả, cũng không biết tin đồn bắt nguồn từ đâu.
Cô tuỳ tiện nói ra cái tên của một người mà cô nghe nói chưa kết hôn: “Châu Túc Tấn.”
Mọi người: “…”
Tất cả kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm.
Vệ Lai không hiểu chuyện gì, cũng liếc mắt nhìn sang, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa sự tò mò của người đàn ông.
Anh dựa lưng vào ghế, dáng vẻ cao quý lãnh đạm, tư thế ung dung nhưng khí chất thì bức người, ánh mắt nhìn về phía cô.
Vệ Lai thầm nghĩ, sẽ không xui xẻo vậy chứ, chẳng lẽ người này là bạn của Châu Túc Tấn?
Lúc này, chủ tiệc định thần lại, thấy Châu Túc Tấn không phủ nhận thì mỉm cười chúc mừng anh: “Tôi nói tại sao cậu đột nhiên đến Giang Thành, thì ra là tới thăm bạn gái.”
Châu Túc Tấn cười nhạt.
Bản thân anh còn không biết mình có bạn gái từ khi nào đấy.
Vệ Lai vốn tưởng mình đã trả thù thành công bạn trai cũ, nào ngờ lại thành đào hố chôn thân.
Câu đầu tiên Châu Túc Tấn nói với Vệ Lai là: “Nếu đã công khai, vậy đến ngồi cạnh tôi đi.”
Vệ Lai: “……”
[Phiên bản nam chính]
Vào đêm sinh nhật lần thứ 30, bạn bè đều bảo anh ước nguyện.
Không hiểu sao, anh lại nghĩ tới Vệ Lai.
Người ngoài nói anh lạnh lùng, tàn nhẫn.
Chỉ có Vệ Lai nói anh là người tốt.
Cô ngọt ngào như vậy, cũng vì lợi dụng anh.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh dành điều ước sinh nhật của mình cho một người phụ nữ, mong em có được những gì mình muốn.
Một đêm nào đó, có người @anh trong nhóm chat: Có người mạo danh cậu viết thư tình gửi Vệ Lai, chữ viết hình như không giống cậu.
Chữ viết chỉ là lý do, bởi không ai tin rằng một người cao cao tại thượng như Nhị công tử nhà họ Châu sẽ hạ mình vì tình yêu.
Châu Túc Tấn trả lời: [Không ai mạo danh, là tôi viết.]
Từng nét bút, từng câu từ bên trong bức thư tình, đều do chính anh viết.
Nếu như cô muốn dựa thế anh, anh tình nguyện cho cô dựa cả đời.
Một câu giới thiệu: Diễn giả thành thật, cưới trước yêu sau.
8.8
Tên truyện: ĐỘNG LÒNG
Tên gốc: 然后心动
Tác giả: Lệ Vụ
Độ dài: 70 chương + 15 Ngoại truyện (Hoàn)
Edit: Vô Ưu Sơn Trang
GIỚI THIỆU NỘI DUNG
Đêm đó uống say, Khương Gia Di đã trải qua một đêm hoàn hảo với một người đàn ông anh tuấn lịch lãm, vóc dáng cực kỳ lý tưởng. Hai người dễ gặp cũng dễ rời, cứ ngỡ xong việc sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Nào ngờ có một ngày cô xuống nhà gặp một người bạn của bố, sao người đàn ông trong phòng khách kia lại quen mắt vậy nhỉ?
Người đàn ông kia nhìn ngoài mặt thì áo mũ chỉnh tề, lịch lãm lễ độ; ấy vậy mà sau lưng lại chẳng hề nhã nhặn chút nào.
“Gia Di, đây là bạn của bố”.
Bố cô cười giới thiệu: “Cũng là nhà đầu tư cho học bổng của trường con”.
“Chu Tự Thâm”.
Người đàn ông đưa bàn tay đến trước mặt cô, mỉm cười nhưng ánh mắt lại ẩn chứa hàm ý sâu xa.
“Gia Di, chào em”.
Cô kiên trì nắm lấy bàn tay đó, nhiệt độ nóng bỏng trong bàn tay anh truyền đến khiến đầu óc cô trở nên mụ mị.
Khương Gia Di cho rằng cô và Chu Tự Tâm sẽ dừng lại như hai người xa lạ sau đêm đó, nhưng ngờ đâu cô lại một lần nữa bị anh mê hoặc, giấu giếm phụ huynh để rồi sa vào lòng anh một lần nữa.
Trong một cuộc tọa đàm, Chu Tự Thâm phát biểu với tư cách khách mời đặc biệt. Đến giờ nghỉ, một đám sinh viên xúm lại nhìn anh.
Khương Gia Di bị bạn cùng lớp kéo đến, người đàn ông lơ đãng quay đầu lại. Cách một đám đông, ánh mắt chan chứa ý cười của anh vẫn có thể tìm thấy cô.
Người lúc trước vừa áo mũ chỉnh tề mà lúc sau đã kéo cô đến hậu trường tối tăm, nhiệt tình hôn cô sau cánh cửa ngăn cách với những tiếng hoan hô bên ngoài.
Một ngày, bố Khương cảm thán: “Hình như Tự Thâm có phụ nữ bên cạnh thì phải? Đúng là hiếm thấy, hôm nào phải gặp em dâu mới được”.
“Em dâu?”
Khương Gia Di cười gượng: “Bố, không ổn lắm đâu…”
“Bố và Tự Thâm là bạn vong niên, gọi một tiếng em dâu thì làm sao nào”.
Nhưng mà ông vừa quay đầu lại, Chu Tự Thâm mặt tỉnh bơ, mỉm cười gọi: “Bố”.
Bố Khương: “……………”
Bố Khương: “??????”
Tôi coi cậu là em trai, thế quái nào cậu lại đòi làm con rể?!
Lưu ý: Nam nữ chính đều là người trưởng thành, hoàn cảnh trưởng thành khác nhau nên tam quan cũng khác biệt. Mọi chuyện hai người làm đều là đôi bên tình nguyện, sẽ dùng biện pháp an toàn, không mang thai ngoài ý muốn.
❤️ Ông chú vẻ ngoài văn nhã lịch sự nhưng suy nghĩ bại hoại x Em gái ngọt ngào.
❤️ Chênh lệch 10 tuổi, đôi bên đều không có người cũ (cả về thể xác lẫn tinh thần).
Tag: Hào môn thế gia, con cưng của trời, chức nghiệp tinh anh, ngọt văn.
Nhân vật chính: Khương Gia Di, Chu Tự Thâm
Tóm gọn trong một câu: Tôi coi cậu là em trai, thế quái nào cậu lại muốn làm con rể.
Ý nghĩa: Tuổi tác không thành vấn đề.
Tên gốc: 然后心动
Tác giả: Lệ Vụ
Độ dài: 70 chương + 15 Ngoại truyện (Hoàn)
Edit: Vô Ưu Sơn Trang
GIỚI THIỆU NỘI DUNG
Đêm đó uống say, Khương Gia Di đã trải qua một đêm hoàn hảo với một người đàn ông anh tuấn lịch lãm, vóc dáng cực kỳ lý tưởng. Hai người dễ gặp cũng dễ rời, cứ ngỡ xong việc sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Nào ngờ có một ngày cô xuống nhà gặp một người bạn của bố, sao người đàn ông trong phòng khách kia lại quen mắt vậy nhỉ?
Người đàn ông kia nhìn ngoài mặt thì áo mũ chỉnh tề, lịch lãm lễ độ; ấy vậy mà sau lưng lại chẳng hề nhã nhặn chút nào.
“Gia Di, đây là bạn của bố”.
Bố cô cười giới thiệu: “Cũng là nhà đầu tư cho học bổng của trường con”.
“Chu Tự Thâm”.
Người đàn ông đưa bàn tay đến trước mặt cô, mỉm cười nhưng ánh mắt lại ẩn chứa hàm ý sâu xa.
“Gia Di, chào em”.
Cô kiên trì nắm lấy bàn tay đó, nhiệt độ nóng bỏng trong bàn tay anh truyền đến khiến đầu óc cô trở nên mụ mị.
Khương Gia Di cho rằng cô và Chu Tự Tâm sẽ dừng lại như hai người xa lạ sau đêm đó, nhưng ngờ đâu cô lại một lần nữa bị anh mê hoặc, giấu giếm phụ huynh để rồi sa vào lòng anh một lần nữa.
Trong một cuộc tọa đàm, Chu Tự Thâm phát biểu với tư cách khách mời đặc biệt. Đến giờ nghỉ, một đám sinh viên xúm lại nhìn anh.
Khương Gia Di bị bạn cùng lớp kéo đến, người đàn ông lơ đãng quay đầu lại. Cách một đám đông, ánh mắt chan chứa ý cười của anh vẫn có thể tìm thấy cô.
Người lúc trước vừa áo mũ chỉnh tề mà lúc sau đã kéo cô đến hậu trường tối tăm, nhiệt tình hôn cô sau cánh cửa ngăn cách với những tiếng hoan hô bên ngoài.
Một ngày, bố Khương cảm thán: “Hình như Tự Thâm có phụ nữ bên cạnh thì phải? Đúng là hiếm thấy, hôm nào phải gặp em dâu mới được”.
“Em dâu?”
Khương Gia Di cười gượng: “Bố, không ổn lắm đâu…”
“Bố và Tự Thâm là bạn vong niên, gọi một tiếng em dâu thì làm sao nào”.
Nhưng mà ông vừa quay đầu lại, Chu Tự Thâm mặt tỉnh bơ, mỉm cười gọi: “Bố”.
Bố Khương: “……………”
Bố Khương: “??????”
Tôi coi cậu là em trai, thế quái nào cậu lại đòi làm con rể?!
Lưu ý: Nam nữ chính đều là người trưởng thành, hoàn cảnh trưởng thành khác nhau nên tam quan cũng khác biệt. Mọi chuyện hai người làm đều là đôi bên tình nguyện, sẽ dùng biện pháp an toàn, không mang thai ngoài ý muốn.
❤️ Ông chú vẻ ngoài văn nhã lịch sự nhưng suy nghĩ bại hoại x Em gái ngọt ngào.
❤️ Chênh lệch 10 tuổi, đôi bên đều không có người cũ (cả về thể xác lẫn tinh thần).
Tag: Hào môn thế gia, con cưng của trời, chức nghiệp tinh anh, ngọt văn.
Nhân vật chính: Khương Gia Di, Chu Tự Thâm
Tóm gọn trong một câu: Tôi coi cậu là em trai, thế quái nào cậu lại muốn làm con rể.
Ý nghĩa: Tuổi tác không thành vấn đề.
8.4
Tác giả: Đồ Dạng Tiên Sâm
Tran / Editor: AI_Atiso
Beta: AI_Bán Nguyệt Diệp
Thể loại: Gương vỡ lại lành, Hiện đại, HE, Hài hước, Nhẹ nhàng, Duyên trời tác hợp, Nghiệp giới tinh anh, Thanh mai trúc mã, Sủng Ngọt, Thiên chi kiêu tử
Giới thiệu:
Các đồng nghiệp trong hệ thống công an và kiểm sát đều từng nghe nói không ít thì nhiều rằng Viện Kiểm sát có kiểm sát viên họ Dụ, bên công an có cảnh sát Hạ, mặc dù hai người đều còn trẻ nhưng lại phối hợp vô cùng ăn ý trong công việc, chỉ cần hợp tác phá án thì dù làm ít cũng sẽ lập được công to.
Nhưng họ lại như chó với mèo, ngoài công việc thì trong tất cả những dịp khác họ đều là từ trường không hợp nhau, suốt ngày cau có với nhau.
Hôm nay, hai bên cùng ăn một bữa cơm, mọi người đều trò chuyện thỏa thích, sau ba tuần rượu thì bắt đầu chơi trò nói thật.
—— “Người yêu cũ là người thế nào?”
Đúng vào lúc mọi người cho rằng Dụ Ấu Tri sẽ uống rượu thay cho câu trả lời thì cô lại đáp:
“Dễ quạu, thích nhìn người bằng lỗ mũi, kiêu căng ngạo mạn, tự cao tự đại, thiếu những trận đòn nhừ tử của xã hội…”
Để mà nói xấu người yêu cũ thì luận văn dài tám trăm chữ cũng chưa chắc đã đủ.
Đồng nghiệp tò mò hỏi: “Vậy nếu ngày xưa có thể nhìn lọt vào mắt thì chung quy vẫn phải có ưu điểm chứ nhỉ?”
Dụ Ấu Tri nghĩ ngợi một lát, miễn cưỡng nói: “Trông cực kỳ đẹp trai.”
Chai rượu lại được chuyển tới chỗ Hạ Minh Sầm.
Cũng lại là một loạt những lời nói xấu không hề trùng lặp: “Trong ngoài không đồng nhất, giả tạo, nội tâm u ám…”
Hỏi tới ưu điểm, Hạ Minh Sầm im lặng suy nghĩ rất lâu rồi mới lạnh nhạt nói: “Trông cũng được.”
Các đồng nghiệp hiểu rõ nhưng không vạch trần, nói trắng ra thì chính là hai kẻ u mê ngoại hình.
*
Sau đó lại uống thêm rất nhiều rượu, đồng nghiệp đứng dậy đi vệ sinh, lại vô tình trông thấy hai người đang cãi nhau trên hành lang. Nội dung cuộc tranh cãi như sau:
“Nội tâm của em u ám á? Nội tâm cả nhà anh mới u ám ấy.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào dáng vẻ say rượu của cô, tựa vào tường, ôm ngực cười lạnh nói: “Anh dễ quạu á? Người cãi nhau một lần mà dỗ dành cả một tuần vẫn không dỗ được là ai hả?”
Đồng nghiệp: “…”
Hình như đã phát hiện ra bí mật động trời gì đó rồi.
Không ai biết trong những năm tháng niên thiếu, họ đã từng trao nhau tất thảy ngây ngô và nồng cháy, nhưng mỉa mai thay, hình như bây giờ chỉ có một mình anh vẫn còn đắm chìm trong tình yêu ở quá khứ.
Nham hiểm giả thanh cao x lòng dạ đen tối vờ làm thỏ trắng.
Câu chuyện về cậu chủ nhỏ thanh cao ngoài miệng nói “Tôi không yêu, tôi không yêu” nhưng cơ thể vẫn yêu đến chết đi sống lại.
Truyện được kể đan xen giữa thời còn đi học và sau khi đã đi làm của nhân vật chính, tiêu đề những chương kể về thời đi học sẽ đánh dấu *.
[Gỡ mìn]:
Cửu biệt trùng phùng! Gương vỡ lại lành! Truyện cẩu huyết lại lộn xộn rề rà! Không phải trầy trật theo đuổi vợ nhưng khá ngược nam chính, các tình yêu đọc truyện thích nam chính hơn thì cẩn thận khi vào đọc.
Anh em gây hấn vì tình yêu. (Tôi biết là rất cũ kỹ, cho nên tôi mới xếp vào chỗ gỡ mìn.)
Ngày trước, cả nam lẫn nữ chính đều không hay nói, chính là kiểu mạnh miệng hạng vô địch đến mức trời sập thì dùng miệng đỡ.
Từ nhân vật chính đến nhân vật phụ đều không có mấy ai bình thường.
Một câu tóm tắt: Chỉ cần mặt dày thì gương vỡ cũng có thể lành!
Lập ý: Chính nghĩa sẽ không vắng mặt.
**Nhân vật chính: Dụ Ấu Tri x Hạ Minh Sầm.
Tran / Editor: AI_Atiso
Beta: AI_Bán Nguyệt Diệp
Thể loại: Gương vỡ lại lành, Hiện đại, HE, Hài hước, Nhẹ nhàng, Duyên trời tác hợp, Nghiệp giới tinh anh, Thanh mai trúc mã, Sủng Ngọt, Thiên chi kiêu tử
Giới thiệu:
Các đồng nghiệp trong hệ thống công an và kiểm sát đều từng nghe nói không ít thì nhiều rằng Viện Kiểm sát có kiểm sát viên họ Dụ, bên công an có cảnh sát Hạ, mặc dù hai người đều còn trẻ nhưng lại phối hợp vô cùng ăn ý trong công việc, chỉ cần hợp tác phá án thì dù làm ít cũng sẽ lập được công to.
Nhưng họ lại như chó với mèo, ngoài công việc thì trong tất cả những dịp khác họ đều là từ trường không hợp nhau, suốt ngày cau có với nhau.
Hôm nay, hai bên cùng ăn một bữa cơm, mọi người đều trò chuyện thỏa thích, sau ba tuần rượu thì bắt đầu chơi trò nói thật.
—— “Người yêu cũ là người thế nào?”
Đúng vào lúc mọi người cho rằng Dụ Ấu Tri sẽ uống rượu thay cho câu trả lời thì cô lại đáp:
“Dễ quạu, thích nhìn người bằng lỗ mũi, kiêu căng ngạo mạn, tự cao tự đại, thiếu những trận đòn nhừ tử của xã hội…”
Để mà nói xấu người yêu cũ thì luận văn dài tám trăm chữ cũng chưa chắc đã đủ.
Đồng nghiệp tò mò hỏi: “Vậy nếu ngày xưa có thể nhìn lọt vào mắt thì chung quy vẫn phải có ưu điểm chứ nhỉ?”
Dụ Ấu Tri nghĩ ngợi một lát, miễn cưỡng nói: “Trông cực kỳ đẹp trai.”
Chai rượu lại được chuyển tới chỗ Hạ Minh Sầm.
Cũng lại là một loạt những lời nói xấu không hề trùng lặp: “Trong ngoài không đồng nhất, giả tạo, nội tâm u ám…”
Hỏi tới ưu điểm, Hạ Minh Sầm im lặng suy nghĩ rất lâu rồi mới lạnh nhạt nói: “Trông cũng được.”
Các đồng nghiệp hiểu rõ nhưng không vạch trần, nói trắng ra thì chính là hai kẻ u mê ngoại hình.
*
Sau đó lại uống thêm rất nhiều rượu, đồng nghiệp đứng dậy đi vệ sinh, lại vô tình trông thấy hai người đang cãi nhau trên hành lang. Nội dung cuộc tranh cãi như sau:
“Nội tâm của em u ám á? Nội tâm cả nhà anh mới u ám ấy.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào dáng vẻ say rượu của cô, tựa vào tường, ôm ngực cười lạnh nói: “Anh dễ quạu á? Người cãi nhau một lần mà dỗ dành cả một tuần vẫn không dỗ được là ai hả?”
Đồng nghiệp: “…”
Hình như đã phát hiện ra bí mật động trời gì đó rồi.
Không ai biết trong những năm tháng niên thiếu, họ đã từng trao nhau tất thảy ngây ngô và nồng cháy, nhưng mỉa mai thay, hình như bây giờ chỉ có một mình anh vẫn còn đắm chìm trong tình yêu ở quá khứ.
Nham hiểm giả thanh cao x lòng dạ đen tối vờ làm thỏ trắng.
Câu chuyện về cậu chủ nhỏ thanh cao ngoài miệng nói “Tôi không yêu, tôi không yêu” nhưng cơ thể vẫn yêu đến chết đi sống lại.
Truyện được kể đan xen giữa thời còn đi học và sau khi đã đi làm của nhân vật chính, tiêu đề những chương kể về thời đi học sẽ đánh dấu *.
[Gỡ mìn]:
Cửu biệt trùng phùng! Gương vỡ lại lành! Truyện cẩu huyết lại lộn xộn rề rà! Không phải trầy trật theo đuổi vợ nhưng khá ngược nam chính, các tình yêu đọc truyện thích nam chính hơn thì cẩn thận khi vào đọc.
Anh em gây hấn vì tình yêu. (Tôi biết là rất cũ kỹ, cho nên tôi mới xếp vào chỗ gỡ mìn.)
Ngày trước, cả nam lẫn nữ chính đều không hay nói, chính là kiểu mạnh miệng hạng vô địch đến mức trời sập thì dùng miệng đỡ.
Từ nhân vật chính đến nhân vật phụ đều không có mấy ai bình thường.
Một câu tóm tắt: Chỉ cần mặt dày thì gương vỡ cũng có thể lành!
Lập ý: Chính nghĩa sẽ không vắng mặt.
**Nhân vật chính: Dụ Ấu Tri x Hạ Minh Sầm.
8.5
Mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ x Đại lão lạnh lùng
Tạ Thanh Di, tiểu hoa đán đang nổi, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất cao quý nhưng tính cách lại rất xấu, thật đáng tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp này.
Thỉnh thoảng lại lên hot search ngồi một lần, nói cô kiêu căng, ngạo mạn, đánh cả khách mời.
Người thích cô sẽ cảm thấy cô rất cá tính, người ghét cô sẽ cảm thấy cô giả vờ thanh cao, hay làm ra vẻ, hình tượng tiên nữ sớm hay muộn cũng sẽ sụp đổ.
*
Một ngày nọ, paparazzi quay được một đoạn video.
Người luôn kiêu ngạo hống hách như Tạ Thanh Di lại nép vào lưng một người đàn ông trẻ tuổi như một chú chim nhỏ, bước vào chiếc xe Ferrari màu đen.
Toàn bộ cư dân mạng bùng nổ: “Cái gì mà tiên nữ lạnh lùng thuần khiết chứ, cuối cùng vẫn có người chống lưng! Tài nguyên già mau cút khỏi giới showbiz.”
Trong khi toàn bộ giang cư mạng đang bàn tán xem người sau lưng Tạ Thanh Di là ai, đại lão thần bí nhất trong giới tài chính đã mở tài khoản V, đăng một bài viết: “Là em gái cùng nhau lớn lên. @ Tạ Thanh Di Diane”
Dân cư mạng: “????”.
*
Sáng hôm sau khi tỉnh rượu.
Tạ Thanh Di cố ý ngã vào ngực người đàn ông, ôm cổ anh, làm nũng: “Anh Kiêu, em vẫn còn đau đầu.”
Người đàn ông có khuôn mặt lai. Đôi mắt hồ ly màu xanh lục, vừa nguy hiểm lại vừa mê người.
Hai ngón tay nắm lấy cằm cô, giọng nói khàn khàn: “Đừng trêu đùa anh.”
*
Tưởng Kiêu trải qua quãng thời gian niên thiếu trong cô tịch và âm u, Tạ Thanh Di như một ánh trăng sáng xuất hiện trong cuộc đời anh.
Cô đứng ở đài phun nước đạp nước, vươn tay về phía anh, tươi cười rạng rỡ: “Anh ơi, mình cùng nhau chơi đi?”.
Anh biết rõ cô muốn kéo anh cùng ngã xuống nước nhưng vẫn nắm tay cô.
Giống như về sau, anh biết rõ dưới vẻ ngoài ngoan ngoãn đó là một tâm hồn phản nghịch, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng đầy ý xấu.
Vẫn như cũ, anh không thể kìm được sự si mê và vẫn chìm đắm trong đó.
Tạ Thanh Di, tiểu hoa đán đang nổi, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất cao quý nhưng tính cách lại rất xấu, thật đáng tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp này.
Thỉnh thoảng lại lên hot search ngồi một lần, nói cô kiêu căng, ngạo mạn, đánh cả khách mời.
Người thích cô sẽ cảm thấy cô rất cá tính, người ghét cô sẽ cảm thấy cô giả vờ thanh cao, hay làm ra vẻ, hình tượng tiên nữ sớm hay muộn cũng sẽ sụp đổ.
*
Một ngày nọ, paparazzi quay được một đoạn video.
Người luôn kiêu ngạo hống hách như Tạ Thanh Di lại nép vào lưng một người đàn ông trẻ tuổi như một chú chim nhỏ, bước vào chiếc xe Ferrari màu đen.
Toàn bộ cư dân mạng bùng nổ: “Cái gì mà tiên nữ lạnh lùng thuần khiết chứ, cuối cùng vẫn có người chống lưng! Tài nguyên già mau cút khỏi giới showbiz.”
Trong khi toàn bộ giang cư mạng đang bàn tán xem người sau lưng Tạ Thanh Di là ai, đại lão thần bí nhất trong giới tài chính đã mở tài khoản V, đăng một bài viết: “Là em gái cùng nhau lớn lên. @ Tạ Thanh Di Diane”
Dân cư mạng: “????”.
*
Sáng hôm sau khi tỉnh rượu.
Tạ Thanh Di cố ý ngã vào ngực người đàn ông, ôm cổ anh, làm nũng: “Anh Kiêu, em vẫn còn đau đầu.”
Người đàn ông có khuôn mặt lai. Đôi mắt hồ ly màu xanh lục, vừa nguy hiểm lại vừa mê người.
Hai ngón tay nắm lấy cằm cô, giọng nói khàn khàn: “Đừng trêu đùa anh.”
*
Tưởng Kiêu trải qua quãng thời gian niên thiếu trong cô tịch và âm u, Tạ Thanh Di như một ánh trăng sáng xuất hiện trong cuộc đời anh.
Cô đứng ở đài phun nước đạp nước, vươn tay về phía anh, tươi cười rạng rỡ: “Anh ơi, mình cùng nhau chơi đi?”.
Anh biết rõ cô muốn kéo anh cùng ngã xuống nước nhưng vẫn nắm tay cô.
Giống như về sau, anh biết rõ dưới vẻ ngoài ngoan ngoãn đó là một tâm hồn phản nghịch, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng đầy ý xấu.
Vẫn như cũ, anh không thể kìm được sự si mê và vẫn chìm đắm trong đó.
7.8
Bạn đang đọc truyện Sau Đó Liền Yêu Em của tác giả Viburnum. Con đường “lăn lộn” của ông chủ hộp đêm thích thẳng cùng với một chàng thẳng nam nhiếp ảnh gia.
Câu chuyện của họ tiếp tục từ sinh nhật 34 tuổi của Vân Nhất Hạc
Là tiếp tục, không phải là bắt đầu.
Câu chuyện của họ tiếp tục từ sinh nhật 34 tuổi của Vân Nhất Hạc
Là tiếp tục, không phải là bắt đầu.
6.2
GIỚI THIỆU
Lần đầu tiên Úc Sương nhìn thấy Chu Mộ Dư là ở tang lễ của chồng mình.
Gã đàn ông nhìn cậu như đang đánh giá món đồ sứ tinh xảo trên bàn đấu giá, trong mắt tràn đầy vẻ chắc chắn.
Lễ tang kết thúc, Úc Sương nhận được một tấm danh thiếp và một câu: “Theo tôi, hoặc ở lại thủ tiết, em chọn.”
Từ chiếc lồng vàng này sang chiếc lồng vàng khác, Úc Sương vẫn luôn cẩn thận sắm vai chim hoàng yến của mình. Chu Mộ Dư hay người đàn ông khác, với cậu mà nói không khác gì nhau. Đều là thợ săn tự cho mình thông mình, không thể thoát khỏi sự dịu dàng của con mồi.
Cho nên bị người tình bé nhỏ mà Chu Mộ Dư cưng chiều bắt nạt, cậu không khóc không nháo.
Bị vị hôn thê của Chu Mộ Dư tới cửa nhục nhã, cậu im lặng nuốt xuống.
Bạn bè Chu Mộ Dư nói muốn “mượn chơi một chút”, cậu cũng chỉ trả lời “Ngài Chu không thích”.
Cậu hiểu rõ tất cả những người này đều chỉ là râu tia, thậm chí Chu Mộ Dư cũng không quá quan trọng.
Nhưng hình như Chu Mộ Dư hiểu lầm.
Ban đầu Chu Mộ Dư muốn một đồ chơi nhỏ biết nghe lời, không cần quá thông minh, chỉ cần ngoan ngoãn hiểu chuyện, có thể làm nũng, mỗi ngày ngồi bên cửa sổ chờ gã về nhà.
Úc Sương làm được.
Sau đó Chu Mộ Dư muốn Úc sương yêu gã.
Úc Sương lại nhỏ giọng nói: “Xin lỗi… Chú Đàm không có dạy em.”
Lúc đó Chu Mộ Dư mới nhớ ra tất cả những gì gã có được đều do người chồng quá cố của Úc Sương tự tay dạy dỗ cậu.
Mà gã cũng không phải là lựa chọn duy nhất của chú chim hoàng yến xinh đẹp mình nuôi.
“Tình yêu là di sản không thể kế thừa”.
Lần đầu tiên Úc Sương nhìn thấy Chu Mộ Dư là ở tang lễ của chồng mình.
Gã đàn ông nhìn cậu như đang đánh giá món đồ sứ tinh xảo trên bàn đấu giá, trong mắt tràn đầy vẻ chắc chắn.
Lễ tang kết thúc, Úc Sương nhận được một tấm danh thiếp và một câu: “Theo tôi, hoặc ở lại thủ tiết, em chọn.”
Từ chiếc lồng vàng này sang chiếc lồng vàng khác, Úc Sương vẫn luôn cẩn thận sắm vai chim hoàng yến của mình. Chu Mộ Dư hay người đàn ông khác, với cậu mà nói không khác gì nhau. Đều là thợ săn tự cho mình thông mình, không thể thoát khỏi sự dịu dàng của con mồi.
Cho nên bị người tình bé nhỏ mà Chu Mộ Dư cưng chiều bắt nạt, cậu không khóc không nháo.
Bị vị hôn thê của Chu Mộ Dư tới cửa nhục nhã, cậu im lặng nuốt xuống.
Bạn bè Chu Mộ Dư nói muốn “mượn chơi một chút”, cậu cũng chỉ trả lời “Ngài Chu không thích”.
Cậu hiểu rõ tất cả những người này đều chỉ là râu tia, thậm chí Chu Mộ Dư cũng không quá quan trọng.
Nhưng hình như Chu Mộ Dư hiểu lầm.
Ban đầu Chu Mộ Dư muốn một đồ chơi nhỏ biết nghe lời, không cần quá thông minh, chỉ cần ngoan ngoãn hiểu chuyện, có thể làm nũng, mỗi ngày ngồi bên cửa sổ chờ gã về nhà.
Úc Sương làm được.
Sau đó Chu Mộ Dư muốn Úc sương yêu gã.
Úc Sương lại nhỏ giọng nói: “Xin lỗi… Chú Đàm không có dạy em.”
Lúc đó Chu Mộ Dư mới nhớ ra tất cả những gì gã có được đều do người chồng quá cố của Úc Sương tự tay dạy dỗ cậu.
Mà gã cũng không phải là lựa chọn duy nhất của chú chim hoàng yến xinh đẹp mình nuôi.
“Tình yêu là di sản không thể kế thừa”.
4.5
Hán Việt: Tại thâm thu
TÁC GIẢ: Tam Quý Miêu
Số chương: 24
Thể loại: 1x1, Hiện đại, Lãng mạn ấm áp, H văn, HE (Happy Ending), Thanh xuân vườn trường, Ngọt Sủng, Trâu già gặm cỏ non
Vài lời giới thiệu:
Hắn kéo tôi vào một phòng hát trống bên cạnh, khẽ cau mày dạy dỗ: "Đồng Hoạ, em có biết KTV rất hỗn loạn không, tâm trạng không tốt ra ngoài thư giãn tôi có thể hiểu, nhưng khi không chắc chắn an toàn, uống nhiều rượu như vậy là không có trách nhiệm với bản thân."
Tôi dựa lưng vào ghế sofa mềm mại, nhìn chằm chằm vào môi hắn rồi cười rộ lên: "Thầy lo cho em như vậy sao?" "
"Sáng thứ hai nộp cho tôi một bản kiểm điểm 500 chữ." Hắn cứng rắn nói.
Tôi ngoéo ngón tay bảo hắn cúi xuống, nhưng hắn không nhúc nhích chút nào, tôi tiếp tục ngoắc ngoắc ngón tay của mình, nhìn hắn như một tên vô lại.
Thẩm Yến đành phải cúi đầu đưa tai lại gần miệng tôi.
"Thầy, em nóng quá, thầy có thể giúp em sờ sờ nó một chút không?"
TÁC GIẢ: Tam Quý Miêu
Số chương: 24
Thể loại: 1x1, Hiện đại, Lãng mạn ấm áp, H văn, HE (Happy Ending), Thanh xuân vườn trường, Ngọt Sủng, Trâu già gặm cỏ non
Vài lời giới thiệu:
Hắn kéo tôi vào một phòng hát trống bên cạnh, khẽ cau mày dạy dỗ: "Đồng Hoạ, em có biết KTV rất hỗn loạn không, tâm trạng không tốt ra ngoài thư giãn tôi có thể hiểu, nhưng khi không chắc chắn an toàn, uống nhiều rượu như vậy là không có trách nhiệm với bản thân."
Tôi dựa lưng vào ghế sofa mềm mại, nhìn chằm chằm vào môi hắn rồi cười rộ lên: "Thầy lo cho em như vậy sao?" "
"Sáng thứ hai nộp cho tôi một bản kiểm điểm 500 chữ." Hắn cứng rắn nói.
Tôi ngoéo ngón tay bảo hắn cúi xuống, nhưng hắn không nhúc nhích chút nào, tôi tiếp tục ngoắc ngoắc ngón tay của mình, nhìn hắn như một tên vô lại.
Thẩm Yến đành phải cúi đầu đưa tai lại gần miệng tôi.
"Thầy, em nóng quá, thầy có thể giúp em sờ sờ nó một chút không?"
3.3
Nam Khê vất vả mãi mới thoát khỏi sa mạc giam cầm ba đời nhà mình, đang định đến Trung Nguyên dựa vào công thức ủ rượu gia truyền thể hiện tài năng, lại bị rắn độc cắn chết khi đang leo núi, xuyên qua cơ thể một tiểu cô nương.
Đứa nhỏ này số khổ, mất nương từ nhỏ, lớn lên mất cha, vất vả nuôi nấng đệ đệ duy nhất đến năm tám tuổi, đệ đệ lại rơi từ trên núi xuống thành tàn phế.
Dược phí giá trên trời, chỉ có thể bán vườn trái cây trong nhà đi.
Đợi đã!!
Vườn trái cây!!
Lúc này Nam Khê mới nhận ra nàng đã đến đảo Quỳnh Hoa bốn mùa như xuân!
Nơi này có vô số loại trái cây, nước ngọt vô tận, bờ biển mênh mông cùng các loại hải sản phong phú mỹ vị!
Đối với một người sống ở sa mạc từ nhỏ, há miệng là ăn cát mà nói thì nơi này quả thực chính là thiên đường!
Nam Khê không hào, đắc ý ở lại.
Về phần bán vườn lấy dược phí? Không không không, trái cây của nàng có tác dụng tốt hơn, có thể bán giá cao hơn!!
Đứa nhỏ này số khổ, mất nương từ nhỏ, lớn lên mất cha, vất vả nuôi nấng đệ đệ duy nhất đến năm tám tuổi, đệ đệ lại rơi từ trên núi xuống thành tàn phế.
Dược phí giá trên trời, chỉ có thể bán vườn trái cây trong nhà đi.
Đợi đã!!
Vườn trái cây!!
Lúc này Nam Khê mới nhận ra nàng đã đến đảo Quỳnh Hoa bốn mùa như xuân!
Nơi này có vô số loại trái cây, nước ngọt vô tận, bờ biển mênh mông cùng các loại hải sản phong phú mỹ vị!
Đối với một người sống ở sa mạc từ nhỏ, há miệng là ăn cát mà nói thì nơi này quả thực chính là thiên đường!
Nam Khê không hào, đắc ý ở lại.
Về phần bán vườn lấy dược phí? Không không không, trái cây của nàng có tác dụng tốt hơn, có thể bán giá cao hơn!!
3
Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE (happy hay không thì chưa chắc), H văn, Hào môn thế gia, Ngược luyến, Gương vỡ lại lành, Vườn trường, Dark, Cường thủ hào đoạt, 1v1
Người rời đi thì đã đi xa, người ở lại thì vẫn nơi đó.
Từ nhỏ Lâm Chí Viễn thông minh ưu tú, diện mạo khôi ngô, ai ai cũng thích hắn; chỉ có Lương Bích Hà mới biết dưới vẻ ngoài hoàn hảo của hắn là một linh hồn điên cuồng và tà ác.
(Hành vi của nam nữ chính theo hướng hiện thực, mâu thuẫn tình cảm nặng nề, không thích hợp cho độc giả có tuổi tâm lý dưới 25 tuổi.)
Người rời đi thì đã đi xa, người ở lại thì vẫn nơi đó.
Từ nhỏ Lâm Chí Viễn thông minh ưu tú, diện mạo khôi ngô, ai ai cũng thích hắn; chỉ có Lương Bích Hà mới biết dưới vẻ ngoài hoàn hảo của hắn là một linh hồn điên cuồng và tà ác.
(Hành vi của nam nữ chính theo hướng hiện thực, mâu thuẫn tình cảm nặng nề, không thích hợp cho độc giả có tuổi tâm lý dưới 25 tuổi.)
4.9
Bất Sinh Bất Thục (Không lạ không thân)
Tác giả: Bất Vấn Tam Cửu
Edit: Quá khứ chậm rãi
Thể loại: Đô thị, nhẹ nhàng, đời thường, Đổi công, bình dị
Nhân vật chính: Hàn Phương Trì (từ góc nhìn của Hà Lạc Tri)
Một câu tóm tắt: "Có phải cậu đã quên rồi không, người quen cậu trước là tôi."
Văn án
Hà Lạc Tri đã trải qua một mối tình kéo dài tám năm, tám năm ấy là quãng thời gian đầy hạnh phúc và êm dịu, thời gian như kéo dài chậm rãi từng ngày.
Nhưng khi tất cả những điều ấy bị chính người bạn trai nhiệt tình, thuần khiết của anh phá vỡ bằng một lời nói, từ đó tám năm ấy chợt như một giấc mơ dài.
Kết thúc một mối quan hệ nhiều năm giống như tự tách mình ra khỏi một phần cuộc sống, phải chuyển nhà, đổi tài khoản và cắt đứt vài mối quan hệ bạn bè chung.
Hàn Phương Trì và Chu Mộc Nghiêu là bạn thuở nhỏ, nhiều năm nay họ vẫn xem nhau như "anh em" thân thiết.
Trong số những người mà Hà Lạc Tri quyết định cắt đứt liên lạc, lẽ ra cũng có cả Hàn Phương Trì.
Nhưng Hàn Phương Trì lại có hơi khác biệt.
Sau thời gian chia tay, anh trở thành người bạn duy nhất mà Hà Lạc Tri còn giữ liên lạc.
Họ dần trở nên xa cách một cách tự nhiên, nhưng vẫn luôn có một sự thấu hiểu ngầm, không cần nói ra. Trong ánh mắt người kia, họ vẫn tìm thấy sự gần gũi lâu ngày không gặp.
Từ góc nhìn của Chu Mộc Nghiêu, hai người họ không thân thiết.
Nhưng với Hà Lạc Tri, họ cũng chẳng hề xa lạ.
Tác giả: Bất Vấn Tam Cửu
Edit: Quá khứ chậm rãi
Thể loại: Đô thị, nhẹ nhàng, đời thường, Đổi công, bình dị
Nhân vật chính: Hàn Phương Trì (từ góc nhìn của Hà Lạc Tri)
Một câu tóm tắt: "Có phải cậu đã quên rồi không, người quen cậu trước là tôi."
Văn án
Hà Lạc Tri đã trải qua một mối tình kéo dài tám năm, tám năm ấy là quãng thời gian đầy hạnh phúc và êm dịu, thời gian như kéo dài chậm rãi từng ngày.
Nhưng khi tất cả những điều ấy bị chính người bạn trai nhiệt tình, thuần khiết của anh phá vỡ bằng một lời nói, từ đó tám năm ấy chợt như một giấc mơ dài.
Kết thúc một mối quan hệ nhiều năm giống như tự tách mình ra khỏi một phần cuộc sống, phải chuyển nhà, đổi tài khoản và cắt đứt vài mối quan hệ bạn bè chung.
Hàn Phương Trì và Chu Mộc Nghiêu là bạn thuở nhỏ, nhiều năm nay họ vẫn xem nhau như "anh em" thân thiết.
Trong số những người mà Hà Lạc Tri quyết định cắt đứt liên lạc, lẽ ra cũng có cả Hàn Phương Trì.
Nhưng Hàn Phương Trì lại có hơi khác biệt.
Sau thời gian chia tay, anh trở thành người bạn duy nhất mà Hà Lạc Tri còn giữ liên lạc.
Họ dần trở nên xa cách một cách tự nhiên, nhưng vẫn luôn có một sự thấu hiểu ngầm, không cần nói ra. Trong ánh mắt người kia, họ vẫn tìm thấy sự gần gũi lâu ngày không gặp.
Từ góc nhìn của Chu Mộc Nghiêu, hai người họ không thân thiết.
Nhưng với Hà Lạc Tri, họ cũng chẳng hề xa lạ.
3.8
Tên: Bé theo đuôi hướng nội cùng ông xã đỉnh A của bé
Tên tiếng Trung: 社恐舔狗和他的顶A老公 (xã khủng thiểm cẩu hòa tha đích đỉnh A lão công)
Tác giả: 胡思乱想社恐症 - Hồ Tư Loạn Tưởng Xã Khủng Chứng
Editor: Bánh Bao (Dumpling312)
Số chương: 14 chương
Thể loại: Hiện đại, đoản, HE, đam mỹ, ABO, ghế nhà trường, có thai, caoh.
Thuộc tính: lúc đầu chảnh cún, lúc sau mê vợ đến chết Alpha công x em bé bình thường nhát gan simp chồng (lúc đầu) Beta thụ.
Tóm tắt toàn bộ chỉ bằng 1 câu: Lúc được mê không biết điều, lúc vợ bỏ thì chạy theo.
LÔI: CẢNH H LÚC ĐẦU LÀ CÔNG CƯỠNG ÉP THỤ.
Đưa lôi ra rồi. Ngại thì quay ra đừng vào rồi khó chịu giúp mình nhé.
Tên tiếng Trung: 社恐舔狗和他的顶A老公 (xã khủng thiểm cẩu hòa tha đích đỉnh A lão công)
Tác giả: 胡思乱想社恐症 - Hồ Tư Loạn Tưởng Xã Khủng Chứng
Editor: Bánh Bao (Dumpling312)
Số chương: 14 chương
Thể loại: Hiện đại, đoản, HE, đam mỹ, ABO, ghế nhà trường, có thai, caoh.
Thuộc tính: lúc đầu chảnh cún, lúc sau mê vợ đến chết Alpha công x em bé bình thường nhát gan simp chồng (lúc đầu) Beta thụ.
Tóm tắt toàn bộ chỉ bằng 1 câu: Lúc được mê không biết điều, lúc vợ bỏ thì chạy theo.
LÔI: CẢNH H LÚC ĐẦU LÀ CÔNG CƯỠNG ÉP THỤ.
Đưa lôi ra rồi. Ngại thì quay ra đừng vào rồi khó chịu giúp mình nhé.
3.7
Tên gốc: BỊ SỦNG HƯ BỆNH MỸ NHÂN
Tác giả: Hồng Diệp Nguyệt Thượng
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Xuyên thư, Hào môn thế gia, Chủ thụ, Nhẹ nhàng
Độ dài chương: 56 chương
Văn án
Tiểu thiếu gia Vân gia - Vân Niệm bệnh tật ốm yếu, bị nuông chiều đến kiêu ngạo ương ngạnh.
Sau đó cậu xuyên sách, thành một pháo hôi đồng dạng bệnh tật ốm yếu đoản mệnh, khi gia đình nam chính Chu Hành Nghiên gặp nạn, hắn đã ức hiếp, chèn ép nam chính bằng đủ mọi cách.
Nam chính sau khi trưởng thành trở thành lão đại của giới thượng lưu chỉ nghe danh đã sợ vỡ mật, hung hăng quay lại trả thù.
Mà con ma ốm là hắn, không đợi đến khi nam chính ra tay, đã tự mình chết trước vì bệnh.
Vân Niệm: Đã hiểu, chỉ cần lãnh cơm hộp sớm, ai cũng không làm gì được tôi!.
Cha mẹ Chu Hành Nghiên đột ngột bị tai nạn qua đời, số mệnh vốn đã khổ, lại bị Vân tiểu thiếu gia suốt ngày hất mặt sai khiến, xem anh giống như người ở mà quát mắng.
Về sau, mọi người đều quen với dáng vẻ Chu Hành Nghiên đối xử với Vân Niệm.
Nửa đêm Vân Niệm nửa đêm muốn ăn bánh kem, anh sẽ dầm mưa đi mấy chục cây số mua về;
Vân Niệm tức giận, anh sẽ để đối phương tùy ý cắn lên vai anh vài cái, không rên la một tiếng;
Người khác cười nhạo anh là con chó bên cạnh Vân Niệm, anh thì chỉ lo tuyết rơi rồi Vân Niệm mặc quần áo quá mỏng sẽ sinh bệnh.
Vân Niệm vô tình tỉnh giấc bên cạnh Chu Hành Nghiên, Chu Hành Nghiên nhìn cậu bằng ánh mắt như muốn ăn thịt người, đáng sợ thật sự.
Không khỏi nơm nớp lo sợ mà nghĩ, có phải Chu Hành Nghiên bị cậu làm nhục quá nhiều nên đã hắc hóa rồi?
Thêm nữa từng ấy năm qua đi, sao cậu còn chưa bệnh chết!?
Vân Niệm cân nhắc, tuyệt đối không thể để Chu Hành Nghiên có cơ hội quay lại trả thù!
Vì thế, ngày đó khi Chu Hành Nghiên đoạt lại được sản nghiệp của cha mẹ, cậu đã chạy trốn suốt đêm.
Chu Hành Nghiên sau khi tham gia xong tiệc khánh thành công ty, trước 10h liền trở về, dỗ tiểu thiếu gia trong nhà đi ngủ.
Nhưng trong nhà bóng dáng Vân Niệm đều không thấy đâu......
Một tháng sau, Trăn Thành hứng chịu mưa gió bão bùng.
Bởi vì tổng tài tài nhẫn, thủ đoạn của Chu thị - Chu Hành Nghiên, đã mất đi người quan trọng nhất tại đây.
Thời điểm tìm được người, Vân Niệm trái ôm phải ấp tươi cười xán lạn, còn có một thiếu niên mặt mày ôn nhu bồi bên cạnh.
Chu Hành Nghiên hoảng sợ, ngoan ngoãn lại cẩn thận dỗ dành: "Niệm Niệm, về sau anh không bao giờ nói em ham chơi nữa, không trách em ăn quá nhiều đồ ngọt nữa, em muốn thế nào cũng đều được, trở về bên cạnh anh có được không?"
Tác giả: Hồng Diệp Nguyệt Thượng
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Xuyên thư, Hào môn thế gia, Chủ thụ, Nhẹ nhàng
Độ dài chương: 56 chương
Văn án
Tiểu thiếu gia Vân gia - Vân Niệm bệnh tật ốm yếu, bị nuông chiều đến kiêu ngạo ương ngạnh.
Sau đó cậu xuyên sách, thành một pháo hôi đồng dạng bệnh tật ốm yếu đoản mệnh, khi gia đình nam chính Chu Hành Nghiên gặp nạn, hắn đã ức hiếp, chèn ép nam chính bằng đủ mọi cách.
Nam chính sau khi trưởng thành trở thành lão đại của giới thượng lưu chỉ nghe danh đã sợ vỡ mật, hung hăng quay lại trả thù.
Mà con ma ốm là hắn, không đợi đến khi nam chính ra tay, đã tự mình chết trước vì bệnh.
Vân Niệm: Đã hiểu, chỉ cần lãnh cơm hộp sớm, ai cũng không làm gì được tôi!.
Cha mẹ Chu Hành Nghiên đột ngột bị tai nạn qua đời, số mệnh vốn đã khổ, lại bị Vân tiểu thiếu gia suốt ngày hất mặt sai khiến, xem anh giống như người ở mà quát mắng.
Về sau, mọi người đều quen với dáng vẻ Chu Hành Nghiên đối xử với Vân Niệm.
Nửa đêm Vân Niệm nửa đêm muốn ăn bánh kem, anh sẽ dầm mưa đi mấy chục cây số mua về;
Vân Niệm tức giận, anh sẽ để đối phương tùy ý cắn lên vai anh vài cái, không rên la một tiếng;
Người khác cười nhạo anh là con chó bên cạnh Vân Niệm, anh thì chỉ lo tuyết rơi rồi Vân Niệm mặc quần áo quá mỏng sẽ sinh bệnh.
Vân Niệm vô tình tỉnh giấc bên cạnh Chu Hành Nghiên, Chu Hành Nghiên nhìn cậu bằng ánh mắt như muốn ăn thịt người, đáng sợ thật sự.
Không khỏi nơm nớp lo sợ mà nghĩ, có phải Chu Hành Nghiên bị cậu làm nhục quá nhiều nên đã hắc hóa rồi?
Thêm nữa từng ấy năm qua đi, sao cậu còn chưa bệnh chết!?
Vân Niệm cân nhắc, tuyệt đối không thể để Chu Hành Nghiên có cơ hội quay lại trả thù!
Vì thế, ngày đó khi Chu Hành Nghiên đoạt lại được sản nghiệp của cha mẹ, cậu đã chạy trốn suốt đêm.
Chu Hành Nghiên sau khi tham gia xong tiệc khánh thành công ty, trước 10h liền trở về, dỗ tiểu thiếu gia trong nhà đi ngủ.
Nhưng trong nhà bóng dáng Vân Niệm đều không thấy đâu......
Một tháng sau, Trăn Thành hứng chịu mưa gió bão bùng.
Bởi vì tổng tài tài nhẫn, thủ đoạn của Chu thị - Chu Hành Nghiên, đã mất đi người quan trọng nhất tại đây.
Thời điểm tìm được người, Vân Niệm trái ôm phải ấp tươi cười xán lạn, còn có một thiếu niên mặt mày ôn nhu bồi bên cạnh.
Chu Hành Nghiên hoảng sợ, ngoan ngoãn lại cẩn thận dỗ dành: "Niệm Niệm, về sau anh không bao giờ nói em ham chơi nữa, không trách em ăn quá nhiều đồ ngọt nữa, em muốn thế nào cũng đều được, trở về bên cạnh anh có được không?"
2.7
Tác giả: Tiết Hỏa Hỏa
Thể loại: Truyện Ngược, Đam Mỹ, Đô Thị...
Văn án:
Lâm Du không thể tưởng tượng nổi, hóa ra bản thân chỉ là kẻ thế thân cho người khác. Cậu làm cả bàn đồ ăn ngon lại không bằng một cuộc điện thoại. Lúc Phó Thời Văn nghe được điện thoại của bạch nguyệt quang, hắn đã rời đi luôn.
Phó Thời Văn nói: “Cơ thể của An Trừng không tốt, tôi đi xem em ấy, em ở nhà ngoan ngoãn một chút, đừng nổi nóng.”
Lâm Du gật đầu, cậu nghĩ là, chỉ cần bản thân ngoan ngoãn một chút, thì có thể ở mãi bên cạnh Phó Thời Văn.
Ở trước mặt bạn bè của Phó Thời Văn, anh bảo mọi người gọi bạch nguyệt quang là chị dâu, Lâm Du coi như bản thân không nghe thấy gì.
Lúc họp mặt đại gia đình, Phó Thời Văn cũng đưa bạch nguyệt quang trở về, Lâm Du lại tiếp tục giả vờ là không biết.
Sau này, Lâm Du mang thai.
Bạch nguyệt quang ép cậu phải uống thuốc phá thai, cậu phản kháng, đẩy bạch nguyệt quang ra.
Theo đà đó, bạch nguyệt quang giả vờ ngã xuống, nhìn ra phía sau lưng cậu, rơm rớm nước mắt: “Anh Thời Văn, em xin lỗi, em không nên động vào Lâm Du làm cậu ấy tức giận.”
Phó Thời Văn bế bạch nguyệt quang dậy, khuôn mặt đau lòng, hỏi bạch nguyệt quang có đau không.
“Chỉ hơi đau tay một chút, không sao đâu.”
“Đi bệnh viện.”
Lâm Du ôm bụng, cố nhịn đau đớn xuống, nói với Phó Thời Văn: “Phó Thời Văn, em không thoải mái.”
Phó Thời Văn quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Lâm Du, em giả vờ cái gì? “
Cuối cùng, Lâm Du cũng không thể tự lừa bản thân được nữa, nhìn bóng dáng hai người đang dần biến mất ở cửa, cậu nói thầm: “Chúc hai người hạnh phúc.”
Sau ngày hôm đó, Lâm Du biến mất. Mới đầu, Phó Thời Văn chỉ cho là, Lâm Du đang đùa giỡn với anh mà thôi.
Sau này, Phó Thời Văn đã tìm toàn bộ thành phố A, nhưng mà…anh không tìm thấy cậu.
***Bạch nguyệt quang: ám chỉ người mình ái mộ nhưng lại không được ở bên, giống như mặt trăng, dù rất sáng, ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa, không thể với tới được.
Thể loại: Truyện Ngược, Đam Mỹ, Đô Thị...
Văn án:
Lâm Du không thể tưởng tượng nổi, hóa ra bản thân chỉ là kẻ thế thân cho người khác. Cậu làm cả bàn đồ ăn ngon lại không bằng một cuộc điện thoại. Lúc Phó Thời Văn nghe được điện thoại của bạch nguyệt quang, hắn đã rời đi luôn.
Phó Thời Văn nói: “Cơ thể của An Trừng không tốt, tôi đi xem em ấy, em ở nhà ngoan ngoãn một chút, đừng nổi nóng.”
Lâm Du gật đầu, cậu nghĩ là, chỉ cần bản thân ngoan ngoãn một chút, thì có thể ở mãi bên cạnh Phó Thời Văn.
Ở trước mặt bạn bè của Phó Thời Văn, anh bảo mọi người gọi bạch nguyệt quang là chị dâu, Lâm Du coi như bản thân không nghe thấy gì.
Lúc họp mặt đại gia đình, Phó Thời Văn cũng đưa bạch nguyệt quang trở về, Lâm Du lại tiếp tục giả vờ là không biết.
Sau này, Lâm Du mang thai.
Bạch nguyệt quang ép cậu phải uống thuốc phá thai, cậu phản kháng, đẩy bạch nguyệt quang ra.
Theo đà đó, bạch nguyệt quang giả vờ ngã xuống, nhìn ra phía sau lưng cậu, rơm rớm nước mắt: “Anh Thời Văn, em xin lỗi, em không nên động vào Lâm Du làm cậu ấy tức giận.”
Phó Thời Văn bế bạch nguyệt quang dậy, khuôn mặt đau lòng, hỏi bạch nguyệt quang có đau không.
“Chỉ hơi đau tay một chút, không sao đâu.”
“Đi bệnh viện.”
Lâm Du ôm bụng, cố nhịn đau đớn xuống, nói với Phó Thời Văn: “Phó Thời Văn, em không thoải mái.”
Phó Thời Văn quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Lâm Du, em giả vờ cái gì? “
Cuối cùng, Lâm Du cũng không thể tự lừa bản thân được nữa, nhìn bóng dáng hai người đang dần biến mất ở cửa, cậu nói thầm: “Chúc hai người hạnh phúc.”
Sau ngày hôm đó, Lâm Du biến mất. Mới đầu, Phó Thời Văn chỉ cho là, Lâm Du đang đùa giỡn với anh mà thôi.
Sau này, Phó Thời Văn đã tìm toàn bộ thành phố A, nhưng mà…anh không tìm thấy cậu.
***Bạch nguyệt quang: ám chỉ người mình ái mộ nhưng lại không được ở bên, giống như mặt trăng, dù rất sáng, ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa, không thể với tới được.
4.5
Trên sân khấu trường Nam Trung, trong buổi lễ bế giảng năm học, Phó Hi - một nữ sinh xinh đẹp với mái tóc dài đen mượt, đôi mắt to tròn long lanh và nụ cười rạng rỡ - đang tự tin đứng trên bục phát biểu, bản thảo bài phát biểu được kẹp chặt trong tay.
Dù xung quanh vang lên tiếng xì xào, bàn tán không ngừng nghỉ, Phó Hi vẫn giữ bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy thu hút vang vọng khắp hội trường. Sau khi kết thúc bài phát biểu, cô cúi chào lịch sự và nhận được tràng vỗ tay tán thưởng từ phía dưới. "Này Thần ca, sao cứ nhìn chằm chằm Phó Hi thế?" Mạnh Vũ trêu chọc Lục Hoàn Thần, gã bạn thân nổi tiếng lạnh lùng và khó gần.
Phó Hi, nữ sinh với vẻ đẹp dịu dàng, thanh tao cùng thành tích học tập xuất sắc, cùng khả năng chơi đàn dương cầm điêu luyện, luôn khiến các nam sinh say mê. Giống như ánh trăng sáng lung linh, cô là hình ảnh hoàn hảo của một "thiên nga trắng" trong mắt họ.
Dù xung quanh vang lên tiếng xì xào, bàn tán không ngừng nghỉ, Phó Hi vẫn giữ bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy thu hút vang vọng khắp hội trường. Sau khi kết thúc bài phát biểu, cô cúi chào lịch sự và nhận được tràng vỗ tay tán thưởng từ phía dưới. "Này Thần ca, sao cứ nhìn chằm chằm Phó Hi thế?" Mạnh Vũ trêu chọc Lục Hoàn Thần, gã bạn thân nổi tiếng lạnh lùng và khó gần.
Phó Hi, nữ sinh với vẻ đẹp dịu dàng, thanh tao cùng thành tích học tập xuất sắc, cùng khả năng chơi đàn dương cầm điêu luyện, luôn khiến các nam sinh say mê. Giống như ánh trăng sáng lung linh, cô là hình ảnh hoàn hảo của một "thiên nga trắng" trong mắt họ.
3.9
Biến cố đáng sợ nhất mà một người phụ nữ gặp phải trong cuộc đời mình là gì?
Là kết hôn, kết quả phát hiện mình gửi gắm sai người?
Không, cảnh ngộ Mật Mật gặp phải còn đáng sợ hơn thế, cô rõ ràng có một cuộc hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, một người chồng thành đạt, vẻ ngoài đẹp trai, dịu dàng săn sóc, nhưng lại phát hiện mình trúng phải lời nguyền “Những người yêu nhau trên thế giới đều là anh em”
Càng đáng sợ hơn chính là, Lăng Nhiễm đã biết hết mọi chuyện nhưng vẫn cố tình làm vậy, vẫn từng bước từng bước làm quen với Mật Mật, yêu đương, giống như một người đàn ông bình thường cùng với một người phụ nữ bình thường, cứ như vậy nắm tay nhau bước vào nấm mồ hôn nhân.
Là kết hôn, kết quả phát hiện mình gửi gắm sai người?
Không, cảnh ngộ Mật Mật gặp phải còn đáng sợ hơn thế, cô rõ ràng có một cuộc hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, một người chồng thành đạt, vẻ ngoài đẹp trai, dịu dàng săn sóc, nhưng lại phát hiện mình trúng phải lời nguyền “Những người yêu nhau trên thế giới đều là anh em”
Càng đáng sợ hơn chính là, Lăng Nhiễm đã biết hết mọi chuyện nhưng vẫn cố tình làm vậy, vẫn từng bước từng bước làm quen với Mật Mật, yêu đương, giống như một người đàn ông bình thường cùng với một người phụ nữ bình thường, cứ như vậy nắm tay nhau bước vào nấm mồ hôn nhân.
4
Thể loại: Hiện đại, Ngôn tình, Ngược luyến tàn tâm.
Tác giả: 么么
Dịch bởi: Hũ Mật Ngọt – 蜂蜜罐
Trích đoạn:
Đêm lặng như nước.
19:30, cô làm một bàn thức ăn đầy ắp, anh vẫn chưa trở về.
20:00, cô đã chuẩn bị xong nước tắm cho anh, anh vẫn chưa trở về.
23:00, cô đã ủi phẳng quần áo ngày mai anh mặc, anh vẫn chưa trở về.
23:59, cô ngồi chờ bên bàn thức ăn đã lạnh ngắt trong ngôi nhà trống vắng.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông, anh cuối cùng cũng bước vào cửa nhà trước lúc 24 giờ.
Trước khi kết hôn, cô đã đưa ra giới hạn cuối cùng cho anh, mỗi ngày trước nửa đêm phải trở về nhà, cho nên anh mỗi ngày đều sẽ bước qua cửa nhà vào giây cuối cùng của ngày, tuyệt đối không muộn hơn một giây một phút nào.
Đồng Khiết bước lên trước, giúp anh cởi áo vest ra treo lên giá như mọi ngày, “Cơm đã nấu xong xuôi rồi, em đi hâm nóng lại cho anh. ”Mạc Thiệu Khiêm làm theo đúng trong hợp đồng, hôn vào bên má cô một cái, thần sắc đạm mạc như không, “Mỗi ngày cô làm bộ làm tịch như vậy không thấy mệt à? Biết rõ là tôi sẽ không ăn mà vẫn làm mấy thứ này.”
Nói xong, anh móc từ trong túi áo ra một cái hộp, ném cho cô.
“Cho cô, quà kỷ niệm ba năm kết hôn mà cô muốn đấy.”
“Hôm trước.” Đồng Khiết nói.
“Gì cơ?” Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày.
“Ngày kỷ niệm kết hôn, là hôm trước.”
Mỗi năm anh đều mang quà kỷ niệm ngày cưới về cho cô theo như trong hợp đồng, nhưng năm nào cũng nhớ sai, hơn nữa…
Tất cả đều là thứ cô không thích.
Sao giăng đầy trời, trăng treo lơ lửng.
Nực cười biết bao, người ở trong lòng anh, tên là Đồng Tinh Nguyệt.
Tuy đã kết hôn với cô, nhưng anh luôn dùng rất nhiều phương thức để nhắc nhở cô rằng: Đồng Khiết, cô đã dùng cách đê tiện để có được đoạn hôn nhân này, tôi đồng ý tất cả mọi yêu cầu của cô, nhưng tôi không yêu cô, thậm chí ghê tởm cô.
Có lẽ nỗi đau khổ trong ba năm quá nhiều, Đồng Khiết phát hiện năng lực tiếp nhận của mình đã trở nên vô cùng cao rồi, cô nhận lấy món quà, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Em rất thích món quà này, anh xem quà em chuẩn bị cho anh đi.”
Mạc Thiệu Khiêm vừa nói không cần, giây tiếp theo, Đồng Khiết lại mở lời, kiên định nói: “Em để ở trên bàn, anh nhất định sẽ thích nó.”
Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày, chậm rãi bước đến trước bàn ăn, nhưng lại chỉ nhìn thấy một tờ giấy…
Đơn ly hôn?!
“Mạc Thiệu Khiêm, kỷ niệm tròn ba năm kết hôn vui vẻ.” Đồng Khiết đứng đằng sau lưng anh, nói từng từ từng chữ, “Chúng ta ly hôn đi.”
Trong mắt Mạc Thiệu Khiêm xẹt qua một tia không kiên nhẫn, “Cô lại giở trò mới gì thế, tôi không có sức lực chơi với cô đâu.”
“Anh đi tìm Đồng Tinh Nguyệt đi, từ nay về sau, anh được tự do rồi.”
Tác giả: 么么
Dịch bởi: Hũ Mật Ngọt – 蜂蜜罐
Trích đoạn:
Đêm lặng như nước.
19:30, cô làm một bàn thức ăn đầy ắp, anh vẫn chưa trở về.
20:00, cô đã chuẩn bị xong nước tắm cho anh, anh vẫn chưa trở về.
23:00, cô đã ủi phẳng quần áo ngày mai anh mặc, anh vẫn chưa trở về.
23:59, cô ngồi chờ bên bàn thức ăn đã lạnh ngắt trong ngôi nhà trống vắng.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông, anh cuối cùng cũng bước vào cửa nhà trước lúc 24 giờ.
Trước khi kết hôn, cô đã đưa ra giới hạn cuối cùng cho anh, mỗi ngày trước nửa đêm phải trở về nhà, cho nên anh mỗi ngày đều sẽ bước qua cửa nhà vào giây cuối cùng của ngày, tuyệt đối không muộn hơn một giây một phút nào.
Đồng Khiết bước lên trước, giúp anh cởi áo vest ra treo lên giá như mọi ngày, “Cơm đã nấu xong xuôi rồi, em đi hâm nóng lại cho anh. ”Mạc Thiệu Khiêm làm theo đúng trong hợp đồng, hôn vào bên má cô một cái, thần sắc đạm mạc như không, “Mỗi ngày cô làm bộ làm tịch như vậy không thấy mệt à? Biết rõ là tôi sẽ không ăn mà vẫn làm mấy thứ này.”
Nói xong, anh móc từ trong túi áo ra một cái hộp, ném cho cô.
“Cho cô, quà kỷ niệm ba năm kết hôn mà cô muốn đấy.”
“Hôm trước.” Đồng Khiết nói.
“Gì cơ?” Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày.
“Ngày kỷ niệm kết hôn, là hôm trước.”
Mỗi năm anh đều mang quà kỷ niệm ngày cưới về cho cô theo như trong hợp đồng, nhưng năm nào cũng nhớ sai, hơn nữa…
Tất cả đều là thứ cô không thích.
Sao giăng đầy trời, trăng treo lơ lửng.
Nực cười biết bao, người ở trong lòng anh, tên là Đồng Tinh Nguyệt.
Tuy đã kết hôn với cô, nhưng anh luôn dùng rất nhiều phương thức để nhắc nhở cô rằng: Đồng Khiết, cô đã dùng cách đê tiện để có được đoạn hôn nhân này, tôi đồng ý tất cả mọi yêu cầu của cô, nhưng tôi không yêu cô, thậm chí ghê tởm cô.
Có lẽ nỗi đau khổ trong ba năm quá nhiều, Đồng Khiết phát hiện năng lực tiếp nhận của mình đã trở nên vô cùng cao rồi, cô nhận lấy món quà, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Em rất thích món quà này, anh xem quà em chuẩn bị cho anh đi.”
Mạc Thiệu Khiêm vừa nói không cần, giây tiếp theo, Đồng Khiết lại mở lời, kiên định nói: “Em để ở trên bàn, anh nhất định sẽ thích nó.”
Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày, chậm rãi bước đến trước bàn ăn, nhưng lại chỉ nhìn thấy một tờ giấy…
Đơn ly hôn?!
“Mạc Thiệu Khiêm, kỷ niệm tròn ba năm kết hôn vui vẻ.” Đồng Khiết đứng đằng sau lưng anh, nói từng từ từng chữ, “Chúng ta ly hôn đi.”
Trong mắt Mạc Thiệu Khiêm xẹt qua một tia không kiên nhẫn, “Cô lại giở trò mới gì thế, tôi không có sức lực chơi với cô đâu.”
“Anh đi tìm Đồng Tinh Nguyệt đi, từ nay về sau, anh được tự do rồi.”
1.6
Thời gian lâu nhất là khi hắn nhốt cô và chó trong lồng sống chung một tuần, là cơn ác mộng tối tăm khiến cô khóc đến tê tâm liệt phế mỗi khi nhớ đến, cuối cùng cách lồng sắt cô đã phải đầu hàng.
4.1
Tên truyện: Tôi Dùng Tấm Chân Tình Cúng Tế Thời Gian
Tác giả: Nhị Kiều
Thể loại: Ngôn tình đô thị, Ngược thân ngược tâm, BE
Tình trạng: Đã hoàn thành
Edit: Si Yan
Beta: Bánh Mì
Giới thiệu:
“Tôi đã từng do dự, tôi quay lại đối diện với chút hy vọng của mình, nhưng vẫn không có ai quan tâm.”
“Sau đó, sương mù dày đặc kéo đến, anh nói rằng anh rất yêu tôi, nhưng tại sao tình yêu của anh còn mờ nhạt hơn cả sương mù, mờ đến nỗi tôi cũng không thể nhìn rõ.” - Thẩm Niệm
Tác giả: Nhị Kiều
Thể loại: Ngôn tình đô thị, Ngược thân ngược tâm, BE
Tình trạng: Đã hoàn thành
Edit: Si Yan
Beta: Bánh Mì
Giới thiệu:
“Tôi đã từng do dự, tôi quay lại đối diện với chút hy vọng của mình, nhưng vẫn không có ai quan tâm.”
“Sau đó, sương mù dày đặc kéo đến, anh nói rằng anh rất yêu tôi, nhưng tại sao tình yêu của anh còn mờ nhạt hơn cả sương mù, mờ đến nỗi tôi cũng không thể nhìn rõ.” - Thẩm Niệm
3.7
Trần Vụ và Quý Minh Xuyên lớn lên bên nhau, phát triển thành mối quan hệ người yêu một cách rất tự nhiên.
Quý Minh Xuyên không bao giờ chạm vào anh.
Nói là quá quý trọng anh, không muốn anh chịu uất ức.
Nhất định phải đợi đến tương lai khi sự nghiệp thành công mới đeo nhẫn lên cho anh.
Hiện tại, Quý Minh Xuyên lớp mười hai, ôm một cô gái mười tám mười chín tuổi mềm mại ướt át, hôn nồng nhiệt quên cả bản thân.
Anh đứng phía sau hồi lâu, những quả hồng đỏ anh mang từ quê lên vương vãi khắp đất, nhưng Quý Minh Xuyên cũng không phát hiện ra.
——
Trong mắt những người ở thôn Lão Thạch, Trần Vụ đơn giản thuần phác, không có gì quanh co phức tạp.
Nhưng mọi người xung quanh Yến Vi Sí đều cảm thấy, con mẹ nó bụng dạ Trần Vụ còn nhiều mưu hèn kế bẩn hơn cả hạt quả thanh long.
——
“Anh Sí chỉ bị sốt nhẹ thôi, mà ai kia như kiểu trời sập đến nơi ấy, diễn ghê quá.”
“…”
“Bạn trai cũ của anh ta quỵ lụy em gái tao, anh ta trà trộn vào vòng tròn của chúng ta với thân phận này, khéo thật đấy.”
“…”
“Anh Sí chỉ đi công tác hai ngày mà anh ta viết một đống ghi chú, thu xếp trông như vợ hiền mẹ đảm, diễn quá giả, tao nhìn còn buồn cười.”
Người trong giới thầm nghĩ, cũng may anh Sí của bọn họ rất tỉnh táo và có thể nhìn thấu màn kịch của Trần Vụ, chẳng qua là lười tính toán thôi.
Bọn họ đâu ngờ rằng, anh Sí sẽ trở thành kẻ yêu đương mù quáng.
Do Trần Vụ một tay bồi dưỡng mà thành.
Trần Vụ chính là tên yêu nghiệt, anh Sí của họ tiêu rồi.
——
Gỡ mìn:
Truyện đổi công | thường ngày | chủ thụ || truyện không não || logic cứng nhắc || thế giới hoàn toàn không có thật, chỉ do tác giả sáng tạo ra || cập nhật không ổn định.
Nội dung thể loại: Tình cảm duy nhất, nhẹ nhàng
Tag của editor: chủ thụ, hiện đại, thụ lớn hơn công năm tuổi, công con lai có tóc xoăn vàng, thụ đeo kính.
Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Trần Vụ, Yến Vi Sí ┃ vai phụ: ┃ cái khác:
Một câu giới thiệu vắn tắt: Mưu đồ thầm kín
Lập ý: Mỗi người bình thường đều là nhân vật chính trong câu chuyện của riêng mình.
Quý Minh Xuyên không bao giờ chạm vào anh.
Nói là quá quý trọng anh, không muốn anh chịu uất ức.
Nhất định phải đợi đến tương lai khi sự nghiệp thành công mới đeo nhẫn lên cho anh.
Hiện tại, Quý Minh Xuyên lớp mười hai, ôm một cô gái mười tám mười chín tuổi mềm mại ướt át, hôn nồng nhiệt quên cả bản thân.
Anh đứng phía sau hồi lâu, những quả hồng đỏ anh mang từ quê lên vương vãi khắp đất, nhưng Quý Minh Xuyên cũng không phát hiện ra.
——
Trong mắt những người ở thôn Lão Thạch, Trần Vụ đơn giản thuần phác, không có gì quanh co phức tạp.
Nhưng mọi người xung quanh Yến Vi Sí đều cảm thấy, con mẹ nó bụng dạ Trần Vụ còn nhiều mưu hèn kế bẩn hơn cả hạt quả thanh long.
——
“Anh Sí chỉ bị sốt nhẹ thôi, mà ai kia như kiểu trời sập đến nơi ấy, diễn ghê quá.”
“…”
“Bạn trai cũ của anh ta quỵ lụy em gái tao, anh ta trà trộn vào vòng tròn của chúng ta với thân phận này, khéo thật đấy.”
“…”
“Anh Sí chỉ đi công tác hai ngày mà anh ta viết một đống ghi chú, thu xếp trông như vợ hiền mẹ đảm, diễn quá giả, tao nhìn còn buồn cười.”
Người trong giới thầm nghĩ, cũng may anh Sí của bọn họ rất tỉnh táo và có thể nhìn thấu màn kịch của Trần Vụ, chẳng qua là lười tính toán thôi.
Bọn họ đâu ngờ rằng, anh Sí sẽ trở thành kẻ yêu đương mù quáng.
Do Trần Vụ một tay bồi dưỡng mà thành.
Trần Vụ chính là tên yêu nghiệt, anh Sí của họ tiêu rồi.
——
Gỡ mìn:
Truyện đổi công | thường ngày | chủ thụ || truyện không não || logic cứng nhắc || thế giới hoàn toàn không có thật, chỉ do tác giả sáng tạo ra || cập nhật không ổn định.
Nội dung thể loại: Tình cảm duy nhất, nhẹ nhàng
Tag của editor: chủ thụ, hiện đại, thụ lớn hơn công năm tuổi, công con lai có tóc xoăn vàng, thụ đeo kính.
Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Trần Vụ, Yến Vi Sí ┃ vai phụ: ┃ cái khác:
Một câu giới thiệu vắn tắt: Mưu đồ thầm kín
Lập ý: Mỗi người bình thường đều là nhân vật chính trong câu chuyện của riêng mình.
4.6
Tác giả: Trúc Giản Ẩm Trà Khách
Editor: evie (wattpad @eviehouse)
Số chương: 14
Thể loại: Hiện đại, ABO, chủ công, niên hạ, thụ theo đuổi công, H văn, HE.
Giới thiệu
Năm thứ ba Cố Niệm Đường gả cho Thẩm Tùy, mối tình đầu của Thẩm Tùy về nước.
Ánh trăng sáng trong lòng Thẩm Tùy là một omega trội, xinh đẹp dịu dàng, khí chất tao nhã, hơn nữa độ phù hợp với hắn còn cao tới 99%, hai người chẳng khác nào đôi uyên ương được đất trời tác hợp.
Cố Niệm Đường thì hoàn toàn ngược lại. Anh mặt mày lạnh lùng, tính cách khó gần, là một người què đi lại bất tiện. Cho dù là omega, độ tương thích pheromone với Thẩm Tùy lại thấp đến đáng thương.
Trước đây họ kết hôn chỉ vì mối tình đầu đi du học rồi Cố Niệm Đường thừa cơ chen chân vào, vừa đe dọa vừa dụ dỗ mới khiến Thẩm Tùy bất đắc dĩ phục tùng.
Vào ngày người ấy về nước, Thẩm Tùy cả đêm không về, Cố Niệm Đường ở nhà chuốc bản thân say mèm.
Hôm sau Thẩm Tùy vừa mở cửa đã thấy một Cố Niệm Đường uống đến ngã trái ngã phải, mượn men say mà hôn lên môi hắn, nghiêm túc nói từng câu từng chữ:
“Thẩm Tùy, cả đời anh đều được chăng hay chớ, có những thứ anh không thể có được, anh đành cam chịu. Nhưng chỉ có em là anh không thể nào từ bỏ, dù em không yêu anh, anh cũng muốn cưỡng cầu.”
Cố Niệm Đường không biết nói những lời đường mật, không hiểu cách để diễn đạt tình yêu, chỉ biết vụng về đi sau lưng Thẩm Tùy, khập khiễng từng bước, đợi người đàn ông ấy quay đầu lại một lần.
Thật ra, anh vốn đã chờ được rồi.
CP: Thẩm Tùy (công) x Cố Niệm Đường (thụ)
Editor: evie (wattpad @eviehouse)
Số chương: 14
Thể loại: Hiện đại, ABO, chủ công, niên hạ, thụ theo đuổi công, H văn, HE.
Giới thiệu
Năm thứ ba Cố Niệm Đường gả cho Thẩm Tùy, mối tình đầu của Thẩm Tùy về nước.
Ánh trăng sáng trong lòng Thẩm Tùy là một omega trội, xinh đẹp dịu dàng, khí chất tao nhã, hơn nữa độ phù hợp với hắn còn cao tới 99%, hai người chẳng khác nào đôi uyên ương được đất trời tác hợp.
Cố Niệm Đường thì hoàn toàn ngược lại. Anh mặt mày lạnh lùng, tính cách khó gần, là một người què đi lại bất tiện. Cho dù là omega, độ tương thích pheromone với Thẩm Tùy lại thấp đến đáng thương.
Trước đây họ kết hôn chỉ vì mối tình đầu đi du học rồi Cố Niệm Đường thừa cơ chen chân vào, vừa đe dọa vừa dụ dỗ mới khiến Thẩm Tùy bất đắc dĩ phục tùng.
Vào ngày người ấy về nước, Thẩm Tùy cả đêm không về, Cố Niệm Đường ở nhà chuốc bản thân say mèm.
Hôm sau Thẩm Tùy vừa mở cửa đã thấy một Cố Niệm Đường uống đến ngã trái ngã phải, mượn men say mà hôn lên môi hắn, nghiêm túc nói từng câu từng chữ:
“Thẩm Tùy, cả đời anh đều được chăng hay chớ, có những thứ anh không thể có được, anh đành cam chịu. Nhưng chỉ có em là anh không thể nào từ bỏ, dù em không yêu anh, anh cũng muốn cưỡng cầu.”
Cố Niệm Đường không biết nói những lời đường mật, không hiểu cách để diễn đạt tình yêu, chỉ biết vụng về đi sau lưng Thẩm Tùy, khập khiễng từng bước, đợi người đàn ông ấy quay đầu lại một lần.
Thật ra, anh vốn đã chờ được rồi.
CP: Thẩm Tùy (công) x Cố Niệm Đường (thụ)
4.7
[Zhihu] - Qua Những Mùa Quên Nhớ
Tác giả: Tiểu Thất Tể Tử
Edit | Beta: Serene 🍍
_____
Vào ngày sinh nhật lần thứ ba mươi của Cố Hoài, trước mặt bao người, tôi bị tình đầu của anh ấy ép uống một ly rượu mạnh.
“Cô ta say mới vui, mọi người có muốn xem không?”
Mọi người xung quanh có chút lo lắng: “Cố tổng, như vậy thật sự không sao chứ?”
Giọng anh lạnh lùng, “Không sao, dù sao cô ấy cũng bị mất trí nhớ.”
“Sáng mai tỉnh lại, cô ấy sẽ chẳng nhớ gì đâu.”
Tôi bị anh kéo đi, như một con búp bê ngoan ngoãn.
Bởi vì dù anh đối xử với tôi thế nào, sáng hôm sau tôi chỉ nhớ rằng, anh yêu tôi.
Tác giả: Tiểu Thất Tể Tử
Edit | Beta: Serene 🍍
_____
Vào ngày sinh nhật lần thứ ba mươi của Cố Hoài, trước mặt bao người, tôi bị tình đầu của anh ấy ép uống một ly rượu mạnh.
“Cô ta say mới vui, mọi người có muốn xem không?”
Mọi người xung quanh có chút lo lắng: “Cố tổng, như vậy thật sự không sao chứ?”
Giọng anh lạnh lùng, “Không sao, dù sao cô ấy cũng bị mất trí nhớ.”
“Sáng mai tỉnh lại, cô ấy sẽ chẳng nhớ gì đâu.”
Tôi bị anh kéo đi, như một con búp bê ngoan ngoãn.
Bởi vì dù anh đối xử với tôi thế nào, sáng hôm sau tôi chỉ nhớ rằng, anh yêu tôi.
3.2
Giang Ninh gả cho Chu Liệt 10 năm, sinh được 2 đứa con, vốn tưởng rằng cuộc sống hôn nhân sẽ nhạt nhẽo như nước. Nhưng mỗi buổi tối…. Bàn tay thô ráp của người đàn ông, chui vào trong cổ áo, xoa nắn bầu vú của cô: “Lại lớn hơn rồi?”.
4.2
Tên Hán Việt: Khai Quan Hữu Hỉ: Minh Phu Cầu Phóng Quá
Thể loại: Hiện đại, duyên trời tác hợp, kiếp trước kiếp này, huyền nghi, song khiết, HE
Edit: Frenalis
Văn án:
Khương Lâm học tại một trường Đại học danh tiếng, là sinh viên khoa Mỹ thuật với thành tích xuất sắc, nhưng vì món nợ của bố mà đành phải tạm ngưng lại việc học, về quản lý cửa hàng của gia đình.
Cô cho rằng cuộc sống cứ bình lặng trôi qua như vậy cho đến khi gặp một khách hàng đề ra một yêu cầu rất kì quặc, chính là
"Vẽ người giấy giống như cô đi!"
Giá chín chữ số đấy, đương nhiên là Khương Lâm đồng ý rồi. Chỉ có điều cô không ngờ rằng quyết định này của minh lại mở đầu cho một loạt sự kiện quỷ dị về sau, mà khởi dầu chính là ban đêm gặp một con quỷ vô cùng đẹp trai, nói rằng tôi là “ái sủng” được thiêu cho hắn…
Thể loại: Hiện đại, duyên trời tác hợp, kiếp trước kiếp này, huyền nghi, song khiết, HE
Edit: Frenalis
Văn án:
Khương Lâm học tại một trường Đại học danh tiếng, là sinh viên khoa Mỹ thuật với thành tích xuất sắc, nhưng vì món nợ của bố mà đành phải tạm ngưng lại việc học, về quản lý cửa hàng của gia đình.
Cô cho rằng cuộc sống cứ bình lặng trôi qua như vậy cho đến khi gặp một khách hàng đề ra một yêu cầu rất kì quặc, chính là
"Vẽ người giấy giống như cô đi!"
Giá chín chữ số đấy, đương nhiên là Khương Lâm đồng ý rồi. Chỉ có điều cô không ngờ rằng quyết định này của minh lại mở đầu cho một loạt sự kiện quỷ dị về sau, mà khởi dầu chính là ban đêm gặp một con quỷ vô cùng đẹp trai, nói rằng tôi là “ái sủng” được thiêu cho hắn…