Ngôn Tình
1385 Truyện
Sắp xếp theo
2.5
Tác giả: Cam Tử
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Gia Đấu, Nữ Cường, Vả Mặt, Vô Tri, Ngược, Tổng Tài, Ngọt
Team dịch: Ngọc Tỉnh Liên - Ancoco
Giới thiệu
Mẫn Mẫn và Sương Sương là chị em cùng cha khác mẹ, tranh giành với nhau từ bé cho đến lớn.
Tới khi kết hôn, cả hai cũng vẫn cạnh tranh với nhau không ngừng.
Sau khi kết hôn, những tưởng đã không còn gì cạnh tranh nữa, hai chị em lại cùng nhau phát hiện hóa ra họ chỉ là tấm bình phong cho cuộc tình cấm kỵ trong gia đình chồng mà thôi.
Thế là, chị chị em em cùng nhau bỏ chồng.
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Gia Đấu, Nữ Cường, Vả Mặt, Vô Tri, Ngược, Tổng Tài, Ngọt
Team dịch: Ngọc Tỉnh Liên - Ancoco
Giới thiệu
Mẫn Mẫn và Sương Sương là chị em cùng cha khác mẹ, tranh giành với nhau từ bé cho đến lớn.
Tới khi kết hôn, cả hai cũng vẫn cạnh tranh với nhau không ngừng.
Sau khi kết hôn, những tưởng đã không còn gì cạnh tranh nữa, hai chị em lại cùng nhau phát hiện hóa ra họ chỉ là tấm bình phong cho cuộc tình cấm kỵ trong gia đình chồng mà thôi.
Thế là, chị chị em em cùng nhau bỏ chồng.
8.4
Minh Chúc năm 18 tuổi đã có người trong lòng, liền theo bà ngoại học thêu cho mình một bộ đồ cưới làm của hồi môn.
Năm 25 tuổi, cô đem đồ cưới của chính mình rao bán trên Taobao, bởi vì lúc trước tay nghề vụng về, bộ đồ gấm Tô Châu mãi vẫn không bán được. Nửa năm sau, đột nhiên có người tới tận cửa tìm mua.
Vài ngày sau, có một người đàn ông khiêng bộ đồ cưới của cô đến cửa nhà, một thân soái khí quân trang, bình tĩnh nhìn cô.
Anh trực tiếp đi vào nhà cô, tìm dụng cụ, giẫm lên giường của cô, đem đồ cưới của cô đóng đinh ngay phía trên đầu giường.
Toàn bộ quá trình đều không thèm đếm xỉa đến cô.
Cuối cùng, anh ném đi dụng cụ nhìn về phía cô: “Dám đem đồ cưới đi bán, em coi anh chết rồi à?”
Cho dù anh lòng dạ sắt đá đến mấy cũng không chịu nổi sự dịu dàng ôn nhu của cô.
Đội trưởng đặc chủng tính tình nóng nảy, ương ngạnh vs. Biên kịch xinh đẹp cuồng sườn xám chuyên trị đàn ông cứng rắn.
Note: Đây là truyện đầu tiên mình edit, có gì sai sót mong các bạn chỉ giáo:). Enjoy!!!!!!!!!!!!!
Editor: Bội Bội
Thể loại: Hiện đại, Quân nhân, Gương vỡ lại lành, 1v1
Nhân vật chính: Minh Chúc, Lục Trác Phong
Des bìa: Hi Hi (cám ơn bạn rất nhiều vì đã tài trợ bìa đẹp đẽ nên thơ như vầy)
Năm 25 tuổi, cô đem đồ cưới của chính mình rao bán trên Taobao, bởi vì lúc trước tay nghề vụng về, bộ đồ gấm Tô Châu mãi vẫn không bán được. Nửa năm sau, đột nhiên có người tới tận cửa tìm mua.
Vài ngày sau, có một người đàn ông khiêng bộ đồ cưới của cô đến cửa nhà, một thân soái khí quân trang, bình tĩnh nhìn cô.
Anh trực tiếp đi vào nhà cô, tìm dụng cụ, giẫm lên giường của cô, đem đồ cưới của cô đóng đinh ngay phía trên đầu giường.
Toàn bộ quá trình đều không thèm đếm xỉa đến cô.
Cuối cùng, anh ném đi dụng cụ nhìn về phía cô: “Dám đem đồ cưới đi bán, em coi anh chết rồi à?”
Cho dù anh lòng dạ sắt đá đến mấy cũng không chịu nổi sự dịu dàng ôn nhu của cô.
Đội trưởng đặc chủng tính tình nóng nảy, ương ngạnh vs. Biên kịch xinh đẹp cuồng sườn xám chuyên trị đàn ông cứng rắn.
Note: Đây là truyện đầu tiên mình edit, có gì sai sót mong các bạn chỉ giáo:). Enjoy!!!!!!!!!!!!!
Editor: Bội Bội
Thể loại: Hiện đại, Quân nhân, Gương vỡ lại lành, 1v1
Nhân vật chính: Minh Chúc, Lục Trác Phong
Des bìa: Hi Hi (cám ơn bạn rất nhiều vì đã tài trợ bìa đẹp đẽ nên thơ như vầy)
5.3
Tác giả: Sương Mun
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị
Giới thiệu:
Lương Y Thần một vị bác sĩ trẻ tuổi tài năng nhiệt huyết và yêu nghề với một tình yêu đẹp.
Đường Quân Viễn một người tài sắc có đủ sự thành công và tình yêu viên mãn.
Nhưng mọi chuyện sẽ đi về đâu khi cô nói lời chia tay với anh liệu tình yêu của cả hai sẽ đi về đâu.
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị
Giới thiệu:
Lương Y Thần một vị bác sĩ trẻ tuổi tài năng nhiệt huyết và yêu nghề với một tình yêu đẹp.
Đường Quân Viễn một người tài sắc có đủ sự thành công và tình yêu viên mãn.
Nhưng mọi chuyện sẽ đi về đâu khi cô nói lời chia tay với anh liệu tình yêu của cả hai sẽ đi về đâu.
8.3
Văn án:
Cậu em nhà bên không biết tại sao lại tự nhiên uống say, rồi chạy vào nhà mà ôm chầm lấy tôi.
Trong miệng lẩm bẩm rằng không muốn làm em trai, không chịu làm em trai.
“Muốn làm người trong lòng chị cơ.”
Tôi không dám động đậy dù chỉ là một chút, sợ bản thân sẽ không nhịn được mà thực sự biến em trai thành bạn trai.
Nhưng mà, tôi không làm gì, nhưng địch lại làm gì mới chết…
Cậu em nhà bên không biết tại sao lại tự nhiên uống say, rồi chạy vào nhà mà ôm chầm lấy tôi.
Trong miệng lẩm bẩm rằng không muốn làm em trai, không chịu làm em trai.
“Muốn làm người trong lòng chị cơ.”
Tôi không dám động đậy dù chỉ là một chút, sợ bản thân sẽ không nhịn được mà thực sự biến em trai thành bạn trai.
Nhưng mà, tôi không làm gì, nhưng địch lại làm gì mới chết…
4.3
Ta lớn lên trong Hoắc phủ, suốt mười sáu năm chưa từng một lần đặt chân ra ngoài.
Khi vừa bước qua tuổi mười sáu, kế mẫu đã gả ta cho một người đàn ông góa vợ.
Vừa được gả đi, chưa kịp bái đường, người ấy đã đột ngột qua đời.
Huynh trưởng đón ta trong bộ hỷ phục quay trở lại Hoắc phủ.
Kế mẫu lại nói, “Con gái đã gả ra ngoài thì như bát nước đổ đi,” bà không cho phép ta bước vào cửa phủ.
Huynh trưởng giận dữ, định lên tiếng lý lẽ.
Ta chỉ mỉm cười dịu dàng, khẽ níu tay huynh ấy:
"Thôi vậy, không được thì để ta sống một mình cũng tốt."
Khi vừa bước qua tuổi mười sáu, kế mẫu đã gả ta cho một người đàn ông góa vợ.
Vừa được gả đi, chưa kịp bái đường, người ấy đã đột ngột qua đời.
Huynh trưởng đón ta trong bộ hỷ phục quay trở lại Hoắc phủ.
Kế mẫu lại nói, “Con gái đã gả ra ngoài thì như bát nước đổ đi,” bà không cho phép ta bước vào cửa phủ.
Huynh trưởng giận dữ, định lên tiếng lý lẽ.
Ta chỉ mỉm cười dịu dàng, khẽ níu tay huynh ấy:
"Thôi vậy, không được thì để ta sống một mình cũng tốt."
6.9
Tác giả: Đây là một con mèo sữa
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, HE, Hiện Đại, Showbiz, Xuyên Sách
Team dịch: Ổ Mèo Mụp Sữa
Giới thiệu
Tạ Ninh không nghĩ đến ông trời lại ưu ái mình đến thế.
Cho cô sống lại, còn xuyên vào trong một cuốn tiểu thuyết vô cùng nổi tiếng mà cô rất thích.
Nhưng điều may mắn nhất khi cô xuyên vào đây là gì biết không?
Đó chính là cô chỉ là một nhân vật quần chúng mờ nhạt, xuất hiện chưa đến hai dòng trong truyện, còn không được tác giả đặt cho cái tên đàng hoàng.
Thậm chí sau khi xuống đài, nhân vật của cô còn được nam nữ chính cho một khoản tiền kếch sù để về quê dưỡng già.
Còn gì tuyệt vời hơn cơ chứ.
Đây mới đích thực là thứ mà Tạ Ninh mong muốn.
Vậy nhưng dường như nam chính lại không cư xử giống như trong nguyên tác là sao?
Ai nói cho cô biết được không? Công cuộc nghỉ hưu non của Tạ Ninh sao mà bấp bênh thế này.
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, HE, Hiện Đại, Showbiz, Xuyên Sách
Team dịch: Ổ Mèo Mụp Sữa
Giới thiệu
Tạ Ninh không nghĩ đến ông trời lại ưu ái mình đến thế.
Cho cô sống lại, còn xuyên vào trong một cuốn tiểu thuyết vô cùng nổi tiếng mà cô rất thích.
Nhưng điều may mắn nhất khi cô xuyên vào đây là gì biết không?
Đó chính là cô chỉ là một nhân vật quần chúng mờ nhạt, xuất hiện chưa đến hai dòng trong truyện, còn không được tác giả đặt cho cái tên đàng hoàng.
Thậm chí sau khi xuống đài, nhân vật của cô còn được nam nữ chính cho một khoản tiền kếch sù để về quê dưỡng già.
Còn gì tuyệt vời hơn cơ chứ.
Đây mới đích thực là thứ mà Tạ Ninh mong muốn.
Vậy nhưng dường như nam chính lại không cư xử giống như trong nguyên tác là sao?
Ai nói cho cô biết được không? Công cuộc nghỉ hưu non của Tạ Ninh sao mà bấp bênh thế này.
8.6
CHỈ MONG NGƯỜI LÂU DÀI
Tác giả: Lý Vĩ.
Số chương: 56.
Thể loại: Hiện đại, Tình cảm, Cuộc sống đời thường, HE…
Editor: Gann.
Giới thiệu:
Ngày đó trong lúc đang nắn viền sủi cảo, mẹ cô nói với cô: “Con trai nhỏ nhà họ Tôn mới về được nửa năm, nếu con thích thì mẹ tới nhà họ hỏi thăm cho con.”
Chu Ngư không suy nghĩ đã hỏi ngay: “Là nhà họ Tôn nào hả mẹ?”
Nhà họ Tôn có bốn người con.
Con cả Tôn Cánh Việt là một cảnh sát hình sự. Là người mà ba Tôn tự hào nhất. Ông cho rằng những nghề nghiêm túc như bác sĩ, cảnh sát, công chức, giáo viên… là những nghề tốt nhất. Bởi những công việc này đều nằm trong tầm tay của người bình thường.
Con trai thứ hai, Tôn Cánh Huy, là chủ ngành kinh doanh ăn uống. Mẹ Tôn cảm thấy rất an tâm. Bởi vì dân dĩ thực vi thiên… Dân lấy cái ăn làm trọng mà…
Người con thứ ba và thứ tư là chị em sinh đôi, nổi loạn và khó giáo dục nhất. Nhưng con cả, một cảnh sát hình sự, lại không nghĩ như vậy, anh ấy thường an ủi ba Tôn: “Ba, ba nên nghĩ lại đi ba. Con ba và thằng tư không phạm tội giết người, chống đối xã hội và không gây rắc rối cho Cục Công an của chúng con thì đã là những công dân tốt rồi ba à!”
Nhân vật chính: Chu Ngư, Tôn Cánh Thành.
Đôi lời của editor: Truyện viết về cuộc sống gia đình. Nam nữ chính không phải là người hoàn mỹ, chỉ là những con người bình thường như bao nhiêu con người khác, cũng mắc phải sai lầm, cũng nông nổi bốc đồng. Cái tôi của họ quá lớn, dù đã là vợ chồng nhưng vì vốn mang tư tưởng lấy nhau do tạm bợ mà họ đối xử với nhau khá thờ ơ và xa cách… Cả bộ truyện là quá trình thay đổi để đi đến hạnh phúc của đôi vợ chồng đã ba mươi mấy bốn mươi tuổi.Dù chậm nhưng không trễ.
Tác giả: Lý Vĩ.
Số chương: 56.
Thể loại: Hiện đại, Tình cảm, Cuộc sống đời thường, HE…
Editor: Gann.
Giới thiệu:
Ngày đó trong lúc đang nắn viền sủi cảo, mẹ cô nói với cô: “Con trai nhỏ nhà họ Tôn mới về được nửa năm, nếu con thích thì mẹ tới nhà họ hỏi thăm cho con.”
Chu Ngư không suy nghĩ đã hỏi ngay: “Là nhà họ Tôn nào hả mẹ?”
Nhà họ Tôn có bốn người con.
Con cả Tôn Cánh Việt là một cảnh sát hình sự. Là người mà ba Tôn tự hào nhất. Ông cho rằng những nghề nghiêm túc như bác sĩ, cảnh sát, công chức, giáo viên… là những nghề tốt nhất. Bởi những công việc này đều nằm trong tầm tay của người bình thường.
Con trai thứ hai, Tôn Cánh Huy, là chủ ngành kinh doanh ăn uống. Mẹ Tôn cảm thấy rất an tâm. Bởi vì dân dĩ thực vi thiên… Dân lấy cái ăn làm trọng mà…
Người con thứ ba và thứ tư là chị em sinh đôi, nổi loạn và khó giáo dục nhất. Nhưng con cả, một cảnh sát hình sự, lại không nghĩ như vậy, anh ấy thường an ủi ba Tôn: “Ba, ba nên nghĩ lại đi ba. Con ba và thằng tư không phạm tội giết người, chống đối xã hội và không gây rắc rối cho Cục Công an của chúng con thì đã là những công dân tốt rồi ba à!”
Nhân vật chính: Chu Ngư, Tôn Cánh Thành.
Đôi lời của editor: Truyện viết về cuộc sống gia đình. Nam nữ chính không phải là người hoàn mỹ, chỉ là những con người bình thường như bao nhiêu con người khác, cũng mắc phải sai lầm, cũng nông nổi bốc đồng. Cái tôi của họ quá lớn, dù đã là vợ chồng nhưng vì vốn mang tư tưởng lấy nhau do tạm bợ mà họ đối xử với nhau khá thờ ơ và xa cách… Cả bộ truyện là quá trình thay đổi để đi đến hạnh phúc của đôi vợ chồng đã ba mươi mấy bốn mươi tuổi.Dù chậm nhưng không trễ.
4.3
Nghe đồn rằng Lục Thời Kì là một người theo chủ nghĩa không kết hôn. Trong một lần ở riêng với nhau, Khương Ngưng đã bày tỏ mong muốn chỉ yêu đương chứ không muốn kết hôn.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, tâm đầu ý hợp, vô tình đã trò chuyện ‘tới tận khách sạn’.
Từ đó, cô bắt đầu mối tình bí mật với Lục Thời Kì – ông chủ của tập đoàn Lục thị.
Khương Ngưng cảm thấy, với năng lực của mình thì sớm muộn gì cô cũng sẽ đưa Lục Thời Kỳ theo chủ nghĩa không kết hôn về nhà!
Tuy nhiên không lâu sau, Khương Ngưng bất ngờ mang thai.
Cô vẫn chưa thể chinh phục được Lục Thời Kì, lo lắng người đàn ông sẽ không cho đứa bé chào đời, Khương Ngưng quyết định mang theo đứa con trong bụng bỏ trốn, tiếp tục về nhà làm thiên kim tiểu thư được nuông chiều.
Sau khi sinh em bé, Khương Ngưng mới nhận ra rằng kết hôn với một người chán ngắt như Lục Thời Kì đâu có thể sánh bằng cuộc sống hiện tại của cô được chứ?
Ngày thường con trai được bảo mẫu và người giúp việc chăm sóc, mỗi ngày cô chỉ cần bế con âu yếm hôn hít, còn có thể nghe thấy đứa trẻ giống Lục Thời Kì vùi vào cổ cô nũng nịu gọi mẹ, cuộc sống thật là sung sướng!
[2] Lục Thời Kì được bạn của anh là Thẩm Yến nhờ đến trường mẫu giáo đón đứa cháu trai của anh ấy.
Trong trường mẫu giáo, đứa trẻ ôm cổ Lục Thời Kì: “Chú ơi, chú giống người bố trong ảnh của cháu quá!”
“Bố của cháu sao không đến trường đón cháu tan học?”
Đứa trẻ chỉ lên trời, làm động tác im lặng: “Bố cháu mất rồi, không đến được ạ.”
Lục Thời Kì nhất thời cảm thấy đứa trẻ thật tội nghiệp.
[3] Lục Thời Kỳ đưa đứa trẻ về nhà, phát hiện một bức tường ảnh trong phòng khách nhà cậu bé.
Trong ảnh, anh nhìn thấy người phụ nữ bốn năm trước đột nhiên xông vào thế giới của anh, làm xáo trộn tâm trí anh, sau đó đột nhiên biến mất —— Khương Ngưng.
Hóa ra Khương Ngưng là em gái của Thẩm Yến, cô mang họ của mẹ.
Và người bố đã mất của đứa trẻ đó chính là anh.
Khương Ngưng vui vẻ tham dự Tuần lễ thời trang cao cấp Paris về, tự hào vì mình đã có thêm một chiếc váy yêu thích.
Lúc mở cửa ra, cô nhìn thấy Lục Thời Kì phiên bản lớn và Lục Thời Kì phiên bản nhỏ đang đứng trong phòng khách, Lục Thời Kì phiên bản lớn đang nhìn cô bằng ánh mắt rất nguy hiểm.
【Giới thiệu ngắn gọn 】
Đại tiểu thư tán tỉnh người ta rồi phát hiện mình có thai nên đã bỏ trốn, quyết định sinh con và sống một cuộc sống nhàn nhã, kết quả bố của đứa trẻ bất ngờ đến tận cửa quỳ xuống xin được ở rể (giỡn thôi)
※ Song C, chênh lệch nhau 5 tuổi
※ Em bé vẫn theo họ mẹ
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, tâm đầu ý hợp, vô tình đã trò chuyện ‘tới tận khách sạn’.
Từ đó, cô bắt đầu mối tình bí mật với Lục Thời Kì – ông chủ của tập đoàn Lục thị.
Khương Ngưng cảm thấy, với năng lực của mình thì sớm muộn gì cô cũng sẽ đưa Lục Thời Kỳ theo chủ nghĩa không kết hôn về nhà!
Tuy nhiên không lâu sau, Khương Ngưng bất ngờ mang thai.
Cô vẫn chưa thể chinh phục được Lục Thời Kì, lo lắng người đàn ông sẽ không cho đứa bé chào đời, Khương Ngưng quyết định mang theo đứa con trong bụng bỏ trốn, tiếp tục về nhà làm thiên kim tiểu thư được nuông chiều.
Sau khi sinh em bé, Khương Ngưng mới nhận ra rằng kết hôn với một người chán ngắt như Lục Thời Kì đâu có thể sánh bằng cuộc sống hiện tại của cô được chứ?
Ngày thường con trai được bảo mẫu và người giúp việc chăm sóc, mỗi ngày cô chỉ cần bế con âu yếm hôn hít, còn có thể nghe thấy đứa trẻ giống Lục Thời Kì vùi vào cổ cô nũng nịu gọi mẹ, cuộc sống thật là sung sướng!
[2] Lục Thời Kì được bạn của anh là Thẩm Yến nhờ đến trường mẫu giáo đón đứa cháu trai của anh ấy.
Trong trường mẫu giáo, đứa trẻ ôm cổ Lục Thời Kì: “Chú ơi, chú giống người bố trong ảnh của cháu quá!”
“Bố của cháu sao không đến trường đón cháu tan học?”
Đứa trẻ chỉ lên trời, làm động tác im lặng: “Bố cháu mất rồi, không đến được ạ.”
Lục Thời Kì nhất thời cảm thấy đứa trẻ thật tội nghiệp.
[3] Lục Thời Kỳ đưa đứa trẻ về nhà, phát hiện một bức tường ảnh trong phòng khách nhà cậu bé.
Trong ảnh, anh nhìn thấy người phụ nữ bốn năm trước đột nhiên xông vào thế giới của anh, làm xáo trộn tâm trí anh, sau đó đột nhiên biến mất —— Khương Ngưng.
Hóa ra Khương Ngưng là em gái của Thẩm Yến, cô mang họ của mẹ.
Và người bố đã mất của đứa trẻ đó chính là anh.
Khương Ngưng vui vẻ tham dự Tuần lễ thời trang cao cấp Paris về, tự hào vì mình đã có thêm một chiếc váy yêu thích.
Lúc mở cửa ra, cô nhìn thấy Lục Thời Kì phiên bản lớn và Lục Thời Kì phiên bản nhỏ đang đứng trong phòng khách, Lục Thời Kì phiên bản lớn đang nhìn cô bằng ánh mắt rất nguy hiểm.
【Giới thiệu ngắn gọn 】
Đại tiểu thư tán tỉnh người ta rồi phát hiện mình có thai nên đã bỏ trốn, quyết định sinh con và sống một cuộc sống nhàn nhã, kết quả bố của đứa trẻ bất ngờ đến tận cửa quỳ xuống xin được ở rể (giỡn thôi)
※ Song C, chênh lệch nhau 5 tuổi
※ Em bé vẫn theo họ mẹ
8.4
Khi còn bé, Lục U từng có hôn ước với trúc mã, do ông bà hai bên gia đình định ra. Nhưng sau khi lên đại học, cô thích một người, cho nên mối hôn sự này cứ thế bị bỏ dở.
Lục U và bạn trai Hứa Trầm Chu cùng nhau phấn đấu, rốt cuộc công ty cũng lên được sàn.
Trên tiệc mừng công, bạch nguyệt quang của Hứa Trầm Chu đột nhiên xuất hiện, mỉm cười nói: “Chúc mừng tổng giám đốc Hứa.”
Lục U có dự cảm không tốt, quả nhiên ba ngày sau, Hứa Trầm Chu nói lời chia tay với Lục U.
“Anh nghĩ, cô ấy càng xứng đáng để đứng bên cạnh anh hơn.”
...
Sau khi trở lại kiếp độc thân, chuyện liên hôn của hai nhà Tưởng Lục lại được đưa lên trên bản tin hàng ngày.
Lần này, Lục U không cự tuyệt nữa.
Vào ngày kết hôn, Lục U nhìn thấy một người đàn ông trong bộ suit đen, vẻ bề ngoài đẹp trai không có bút viết nào tả được cùng với đôi chân dài, anh đứng dưới bức tường hoa hồng trắng, gương mặt giống như được “thiên sứ hôn lên” nở nụ cười phóng khoáng:
“Lần này, không trốn nữa sao?”.
-
Tưởng Đạc, đời thứ hai phóng đãng nhất thủ đô, cũng là chuyên gia tâm lý tội phạm trẻ tuổi nhất thủ đô, giúp đỡ đội hình sự phá được vô số vụ án.
Thuở thiếu thời anh phong lưu phóng khoáng, buông thả lại kiêu ngạo, dưới mắt có một nốt ruồi bạc tình, không biết đã làm tổn thương bao nhiêu trái tim của các cô gái trẻ.
Nghe nói anh không chút do dự đồng ý cuộc liên hôn này, đính hôn cùng một người phụ nữ chưa chia tay người yêu được mấy ngày, bạn bè lập tức gửi tin nhắn cho anh:
“Đệt! Anh Đạc, chuyện này thì liên quan gì đến anh chứ? Anh có bị điên không?”
Tưởng Đạc thay bộ đồ được đặt may ra, mặc tây trang vào, sửa sang lại cà-vạt, từ trong ngăn kéo lấy ra quyển sổ hộ khẩu đã chuẩn bị từ lâu: “Ừ.”
Anh đã điên vì cô năm năm rồi.....
#Đi qua núi đao biển lửa, bụi gai phủ kín thân, quỳ dưới chân em, chờ em cúi đầu hôn anh#
Nam chính bụng dạ đen tối cố chấp, không từ thủ đoạn, không phải hạng người lương thiện.
Nam thần bụng dạ đen tối u mê VS Cô gái lạc quan ngoan ngoãn.
Song xử.
Lục U và bạn trai Hứa Trầm Chu cùng nhau phấn đấu, rốt cuộc công ty cũng lên được sàn.
Trên tiệc mừng công, bạch nguyệt quang của Hứa Trầm Chu đột nhiên xuất hiện, mỉm cười nói: “Chúc mừng tổng giám đốc Hứa.”
Lục U có dự cảm không tốt, quả nhiên ba ngày sau, Hứa Trầm Chu nói lời chia tay với Lục U.
“Anh nghĩ, cô ấy càng xứng đáng để đứng bên cạnh anh hơn.”
...
Sau khi trở lại kiếp độc thân, chuyện liên hôn của hai nhà Tưởng Lục lại được đưa lên trên bản tin hàng ngày.
Lần này, Lục U không cự tuyệt nữa.
Vào ngày kết hôn, Lục U nhìn thấy một người đàn ông trong bộ suit đen, vẻ bề ngoài đẹp trai không có bút viết nào tả được cùng với đôi chân dài, anh đứng dưới bức tường hoa hồng trắng, gương mặt giống như được “thiên sứ hôn lên” nở nụ cười phóng khoáng:
“Lần này, không trốn nữa sao?”.
-
Tưởng Đạc, đời thứ hai phóng đãng nhất thủ đô, cũng là chuyên gia tâm lý tội phạm trẻ tuổi nhất thủ đô, giúp đỡ đội hình sự phá được vô số vụ án.
Thuở thiếu thời anh phong lưu phóng khoáng, buông thả lại kiêu ngạo, dưới mắt có một nốt ruồi bạc tình, không biết đã làm tổn thương bao nhiêu trái tim của các cô gái trẻ.
Nghe nói anh không chút do dự đồng ý cuộc liên hôn này, đính hôn cùng một người phụ nữ chưa chia tay người yêu được mấy ngày, bạn bè lập tức gửi tin nhắn cho anh:
“Đệt! Anh Đạc, chuyện này thì liên quan gì đến anh chứ? Anh có bị điên không?”
Tưởng Đạc thay bộ đồ được đặt may ra, mặc tây trang vào, sửa sang lại cà-vạt, từ trong ngăn kéo lấy ra quyển sổ hộ khẩu đã chuẩn bị từ lâu: “Ừ.”
Anh đã điên vì cô năm năm rồi.....
#Đi qua núi đao biển lửa, bụi gai phủ kín thân, quỳ dưới chân em, chờ em cúi đầu hôn anh#
Nam chính bụng dạ đen tối cố chấp, không từ thủ đoạn, không phải hạng người lương thiện.
Nam thần bụng dạ đen tối u mê VS Cô gái lạc quan ngoan ngoãn.
Song xử.
3.9
Ai cũng biết ảnh đế Tô Hi có một chiếc vòng lưu ly, lúc nào cũng đeo trên tay.
Mọi người đồn đoán đó là vật kỷ niệm của một cô gái anh yêu quý, hoặc là quà tặng từ một bậc trưởng lão đáng kính.
Tôi nghe xong suýt cười sặc.
Nhìn vào thùng hàng đầy vòng lưu ly mua sỉ từ Nghĩa Ô,
Loại vòng cùng kiểu dáng trên tay Tô Hi.
Tôi chợt nhận ra con đường làm giàu đang rộng mở.
Mọi người đồn đoán đó là vật kỷ niệm của một cô gái anh yêu quý, hoặc là quà tặng từ một bậc trưởng lão đáng kính.
Tôi nghe xong suýt cười sặc.
Nhìn vào thùng hàng đầy vòng lưu ly mua sỉ từ Nghĩa Ô,
Loại vòng cùng kiểu dáng trên tay Tô Hi.
Tôi chợt nhận ra con đường làm giàu đang rộng mở.
4.1
“ Em có biết tiểu thư xô - fa là làm cái gì không? “
“ Biết “ Cô bé gậ gật đầu “ Chị Liễu, chị hãy nhận em đi, em sẽ làm thật tốt “
“ Nhưng tuổi em không đủ, chỗ của chị chỉ nhận người từ mười sáu tuổi trở lên “
“ Chị cứ nói em mười sáu tuổi không được sao? “ Cô bé ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo khẩn cầu.
Tơ Liễu cười nói. “ Vấn đề không phải chỉ có số tuổi “
Tơ Liễu trả lời thật hàm súc, ánh mắt lại đánh giá cô bé trước mặt một hồi, thật cô bé này thật sự không đủ tư cách, dáng cao cô không cần, đàn ông khẩu vị rất tạp, có người thích cao gầy, có người thích bé bỏng, nhưng những chỗ cần mập phải béo một chút, dù gì đàn ông đều là thị giác động vật.
“ Biết “ Cô bé gậ gật đầu “ Chị Liễu, chị hãy nhận em đi, em sẽ làm thật tốt “
“ Nhưng tuổi em không đủ, chỗ của chị chỉ nhận người từ mười sáu tuổi trở lên “
“ Chị cứ nói em mười sáu tuổi không được sao? “ Cô bé ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo khẩn cầu.
Tơ Liễu cười nói. “ Vấn đề không phải chỉ có số tuổi “
Tơ Liễu trả lời thật hàm súc, ánh mắt lại đánh giá cô bé trước mặt một hồi, thật cô bé này thật sự không đủ tư cách, dáng cao cô không cần, đàn ông khẩu vị rất tạp, có người thích cao gầy, có người thích bé bỏng, nhưng những chỗ cần mập phải béo một chút, dù gì đàn ông đều là thị giác động vật.
3.9
Chỉ qua một mùa hè, hai người vốn quan hệ không tốt lại đột nhiên chuyển biến 180 độ.
Bạn bè của Lương Nhạc và Chúc Úy Hàng đều biết hai người ghét cay ghét đắng đối phương, nhưng rồi bỗng nhiên lại khăng khít, hài hòa như vậy, rốt cuộc mùa hè kia đã có chuyện gì xảy ra.
Lương Nhạc: “Chuyện này thì cũng rất dài.”
Chúc Uý Hàng: “Dài hả?”
Lương Nhạc: “Hừm… Hình như cũng không dài lắm. Ờm, còn ngắn nữa.”
Chúc Uý Hàng: “Cậu muốn chết à?”
Bạn bè: “Hiểu rồi, ngoài mặt thì hai người ra vẻ hoà thuận chứ sau lưng thì vẫn còn đánh nhau thường xuyên chứ gì?”
Lương Nhạc: “Ò, ngày nào cũng đánh nhau…”
Trong trận chiến mùa hè này, cả hai người đều đầu hàng nhau.
Bạn bè của Lương Nhạc và Chúc Úy Hàng đều biết hai người ghét cay ghét đắng đối phương, nhưng rồi bỗng nhiên lại khăng khít, hài hòa như vậy, rốt cuộc mùa hè kia đã có chuyện gì xảy ra.
Lương Nhạc: “Chuyện này thì cũng rất dài.”
Chúc Uý Hàng: “Dài hả?”
Lương Nhạc: “Hừm… Hình như cũng không dài lắm. Ờm, còn ngắn nữa.”
Chúc Uý Hàng: “Cậu muốn chết à?”
Bạn bè: “Hiểu rồi, ngoài mặt thì hai người ra vẻ hoà thuận chứ sau lưng thì vẫn còn đánh nhau thường xuyên chứ gì?”
Lương Nhạc: “Ò, ngày nào cũng đánh nhau…”
Trong trận chiến mùa hè này, cả hai người đều đầu hàng nhau.
6.6
6.6
9.1
CHIẾU ĐIỆN HỒNG
Tác giả: 昔昔盐
Nguồn: Zhihu
Edit: Thời Khanh
__________________
Giới thiệu:
Thuở nhỏ ta từng tranh ăn cùng chó hoang, thời điểm sắp ch.ết vì đói, có một tiểu quan chia cho ta nửa cái màn thầu. Vì báo ơn, ta nữ giả nam trang, làm gã sai vặt ở bên người hắn.
Người này từng là Hoàng Thái tử tôn quý nhất của quốc triều. Một sớm một chiều lưu lạc ở nơi bùn đọng dơ dáy lại bị kẻ thù cũ lăng nhục chà đạp.
Về sau, hắn trở thành Hoàng đế điên cuồng khiến người người e ngại. Nhưng vào một đêm tuyết rơi, trước khi t.ự v.ẫn, hắn đã si ngốc cầu xin:
“Vân Linh, đừng nhìn ta… Ta rất bẩn.”
Mở mắt một lần nữa, thời gian đã quay trở về hai mươi năm về trước. Đế sư lòng lang dạ sói, Tướng quân như hổ rình mồi, Hoàng đệ mưu đồ làm phản. Chỉ có tiểu điện hạ ngây thơ trong sáng, hồn nhiên chẳng hề hay biết.
Một đời này, ta chỉ đến để bảo vệ chàng thôi.
Tác giả: 昔昔盐
Nguồn: Zhihu
Edit: Thời Khanh
__________________
Giới thiệu:
Thuở nhỏ ta từng tranh ăn cùng chó hoang, thời điểm sắp ch.ết vì đói, có một tiểu quan chia cho ta nửa cái màn thầu. Vì báo ơn, ta nữ giả nam trang, làm gã sai vặt ở bên người hắn.
Người này từng là Hoàng Thái tử tôn quý nhất của quốc triều. Một sớm một chiều lưu lạc ở nơi bùn đọng dơ dáy lại bị kẻ thù cũ lăng nhục chà đạp.
Về sau, hắn trở thành Hoàng đế điên cuồng khiến người người e ngại. Nhưng vào một đêm tuyết rơi, trước khi t.ự v.ẫn, hắn đã si ngốc cầu xin:
“Vân Linh, đừng nhìn ta… Ta rất bẩn.”
Mở mắt một lần nữa, thời gian đã quay trở về hai mươi năm về trước. Đế sư lòng lang dạ sói, Tướng quân như hổ rình mồi, Hoàng đệ mưu đồ làm phản. Chỉ có tiểu điện hạ ngây thơ trong sáng, hồn nhiên chẳng hề hay biết.
Một đời này, ta chỉ đến để bảo vệ chàng thôi.
4.8
Kiều Lộc và người yêu cũ của mình vừa mới đăng kí kết hôn xong, điều đáng nói là từ khi gặp lại nhau cho tới thời điểm này, cùng lắm cũng chỉ mới nửa tháng mà thôi.
Bạn bè hai người biết chuyện, mắt chữ A mồm chữ O, hỏi họ có phải là lâu ngày gặp lại, tình cảm bốc lửa chăng.
Hai người bọn họ đều trả lời giống nhau – liên hôn thương mại.
Bạn bè của bọn họ đều khóc sụt sịt, dù sao thì bọn họ cũng được công nhận là cặp đôi ngọt ngào nhất thời đại học, ai ngờ lại thành ra thế này.
Ừm ừm ừm? Đợi đã? Hôm nhân thương mại kiểu gì mà trả lời tin nhắn của vợ 24/7? Hôn nhân thương mại kiểu gì mà cứ đúng giờ gọi điện thoại cho vợ hỏi han ân cần thế kia? Hôn nhân thương mại kiểu gì mà phải đi loanh quanh ba tiếng đồng hồ chỉ để mua một con búp bê nhỏ màu hồng?
Đám bạn: Hôn nhân thương mại cái quái gì! Đều là thủ đoạn của Giang Kỳ! Đều là thủ đoạn của đôi vợ chồng thối này!
Mà bản thân Giang Kỳ lại cười cười, thủ đoạn sao? Vậy thì là thủ đoạn vậy.
Nếu anh không lên kế hoạch cẩn thận thì sao bọn họ có thể cửu biệt trùng phùng.
《Vở kịch nhỏ》
Trưởng khoa Ngoại của bệnh viện Bắc Thành họ Giang tên Kỳ, đảm đương chức danh “Cao Phú Soái” của bệnh viện thành phố.
Cao: Kỹ thuật siêu cao, tỷ lệ phẫu thuật thất bại gần như bằng không.
Phú: Con trai út của nhà họ Giang giàu có ở Bắc Thành.
Soái: Giá trị nhan sắc có thể đè bẹp được rất nhiều tiểu thịt tươi trong giới giải trí.
Không chỉ có bệnh viện thành phố, các bệnh viện khác cũng muốn đào người.
Cũng có người muốn làm bạn gái của anh, nhưng Giang Kỳ lại không chút động lòng.
Một ngày nọ, y tá trưởng của khoa cùng các em gái trong khoa hỏi về hình mẫu lý tưởng của bác sĩ Giang.
Giang Kỳ suy nghĩ hai giây: “Bánh bèo nhõng nhẽo một chút.”
Y tá trưởng:?
Lúc này, điện thoại đang treo của Giang Kỳ truyền đến giọng nói tức giận của Kiều Lộc: “Tên họ Giang kia, anh ngoại tình rồi đấy à? Anh nói đi, bánh bèo nhõng nhẽo là ai?”
Giang Kỳ cười nói: “Em nói xem.”
Kiều Lộc xì một tiếng rồi cúp điện thoại.
Tối hôm đó, Kiều Lộc đến đón người tan làm, bên ngoài trời mưa lác đác, lúc xuống xe, đôi giày trắng của Kiều Lộc lấm lem bùn đất, cô rất không vui vươn tay về phía người đàn ông đang đi về phía cô: “Giày em vừa mới mua, phiền quá đi.”
Giang Kỳ lấy ra một đôi giày cao gót xinh đẹp từ hộp giày dự phòng ra như thường lệ, anh ngồi xổm xuống rồi thay đôi giày lấm lem trên chân Kiều Lộc ra. Sau đó, anh xoay người lại rồi vỗ lên vai mình: “Lên nào.”
Anh cõng người phụ nữ đến bãi đậu xe, anh cười nói: “Bây giờ đã biết là ai bánh bèo nhõng nhẽo chưa?”
Thứ trả lời anh là vết răng mà Kiều Lộc đã cắn lên cổ anh.
Ngày hôm sau, bệnh viện thành phố lại rộ lên tin đồn: Bác sĩ Giang của khoa Ngoại sau khi tan làm đã cõng một người phụ nữ lên xe, vậy là bông hoa của núi cao bị hái rồi đúng không.
Về chuyện này, Giang Kỳ đã chính miệng trả lời: Đó là bà xã tôi.
Bạn bè hai người biết chuyện, mắt chữ A mồm chữ O, hỏi họ có phải là lâu ngày gặp lại, tình cảm bốc lửa chăng.
Hai người bọn họ đều trả lời giống nhau – liên hôn thương mại.
Bạn bè của bọn họ đều khóc sụt sịt, dù sao thì bọn họ cũng được công nhận là cặp đôi ngọt ngào nhất thời đại học, ai ngờ lại thành ra thế này.
Ừm ừm ừm? Đợi đã? Hôm nhân thương mại kiểu gì mà trả lời tin nhắn của vợ 24/7? Hôn nhân thương mại kiểu gì mà cứ đúng giờ gọi điện thoại cho vợ hỏi han ân cần thế kia? Hôn nhân thương mại kiểu gì mà phải đi loanh quanh ba tiếng đồng hồ chỉ để mua một con búp bê nhỏ màu hồng?
Đám bạn: Hôn nhân thương mại cái quái gì! Đều là thủ đoạn của Giang Kỳ! Đều là thủ đoạn của đôi vợ chồng thối này!
Mà bản thân Giang Kỳ lại cười cười, thủ đoạn sao? Vậy thì là thủ đoạn vậy.
Nếu anh không lên kế hoạch cẩn thận thì sao bọn họ có thể cửu biệt trùng phùng.
《Vở kịch nhỏ》
Trưởng khoa Ngoại của bệnh viện Bắc Thành họ Giang tên Kỳ, đảm đương chức danh “Cao Phú Soái” của bệnh viện thành phố.
Cao: Kỹ thuật siêu cao, tỷ lệ phẫu thuật thất bại gần như bằng không.
Phú: Con trai út của nhà họ Giang giàu có ở Bắc Thành.
Soái: Giá trị nhan sắc có thể đè bẹp được rất nhiều tiểu thịt tươi trong giới giải trí.
Không chỉ có bệnh viện thành phố, các bệnh viện khác cũng muốn đào người.
Cũng có người muốn làm bạn gái của anh, nhưng Giang Kỳ lại không chút động lòng.
Một ngày nọ, y tá trưởng của khoa cùng các em gái trong khoa hỏi về hình mẫu lý tưởng của bác sĩ Giang.
Giang Kỳ suy nghĩ hai giây: “Bánh bèo nhõng nhẽo một chút.”
Y tá trưởng:?
Lúc này, điện thoại đang treo của Giang Kỳ truyền đến giọng nói tức giận của Kiều Lộc: “Tên họ Giang kia, anh ngoại tình rồi đấy à? Anh nói đi, bánh bèo nhõng nhẽo là ai?”
Giang Kỳ cười nói: “Em nói xem.”
Kiều Lộc xì một tiếng rồi cúp điện thoại.
Tối hôm đó, Kiều Lộc đến đón người tan làm, bên ngoài trời mưa lác đác, lúc xuống xe, đôi giày trắng của Kiều Lộc lấm lem bùn đất, cô rất không vui vươn tay về phía người đàn ông đang đi về phía cô: “Giày em vừa mới mua, phiền quá đi.”
Giang Kỳ lấy ra một đôi giày cao gót xinh đẹp từ hộp giày dự phòng ra như thường lệ, anh ngồi xổm xuống rồi thay đôi giày lấm lem trên chân Kiều Lộc ra. Sau đó, anh xoay người lại rồi vỗ lên vai mình: “Lên nào.”
Anh cõng người phụ nữ đến bãi đậu xe, anh cười nói: “Bây giờ đã biết là ai bánh bèo nhõng nhẽo chưa?”
Thứ trả lời anh là vết răng mà Kiều Lộc đã cắn lên cổ anh.
Ngày hôm sau, bệnh viện thành phố lại rộ lên tin đồn: Bác sĩ Giang của khoa Ngoại sau khi tan làm đã cõng một người phụ nữ lên xe, vậy là bông hoa của núi cao bị hái rồi đúng không.
Về chuyện này, Giang Kỳ đã chính miệng trả lời: Đó là bà xã tôi.
8.8
Ngày đó trên đường đến trường, Ôn Lê đã gặp Hạ Si Lễ.
Hạ Si Lễ chuyển từ Kinh Bắc đến thị trấn Nam Đàn bé nhỏ này, anh lái một con mô tô siêu ngầu, gương mặt anh điển trai, dáng người cao ráo, xuất thân từ gia đình gia giáo, hiển nhiên Hạ Si Lễ sẽ trở thành cái tên được nhắc đến nhiều nhất trong miệng các nữ sinh trường Trung học số 1 Nam Đàn.
Cho đến khi Ôn Lê bị bắt nạt, cô mặc áo hoodie của Hạ Si Lễ, được anh cẩn thận kéo ra sau lưng che chở, trên mặt anh là dáng vẻ kiêu ngạo, phản nghịch:
“Sau này còn ai dám đụng đến cô ấy thì liệu hồn.”
Từ đó trở đi, Ôn Lê nắm một góc áo của Hạ Si Lễ, đi theo anh như một cái đuôi nhỏ. Không một ai biết được, trái tim thiếu nữ của cô đã rung động vì anh từ 2 năm trước.
—
Khi lên đại học, vào một đêm mưa, thiếu niên mang cơ thể đầy sẹo, chạy một đường từ bệnh viện đến cầu xin cô.
Ôn Lê chỉ nhìn anh một cái, trong mắt cô ánh lên sự kiên quyết.
Hốc mắt Hạ Si Lễ đỏ lên: “Bỏ lỡ tôi, đời này em sẽ không gặp được ai yêu em hơn tôi.”
Vậy mà, Ôn Lê vẫn không quay đầu lại.
—
Lần nữa gặp lại là lúc Ôn Lê được mời đến để phỏng vấn chủ tịch tập đoàn Thời Lan. Nhiều năm trôi qua, Hạ Si Lễ giờ đây như mây trên trời cao, nét ngây ngô ngày đó cũng không còn nữa nhưng khí thế bức người năm xưa thì lại đậm thêm vài phần.
Vài ngày sau, Ôn Lê cùng người đang theo đuổi cô đụng phải Hạ Si Lễ ở một nhà hàng. Ngoại hình người đàn ông đang theo đuổi Ôn Lê lại giống với ai đó 8 phần.
Khi họ đi ngang qua nhau, ánh mắt Hạ Si Lễ lướt qua cô như một người xa lạ, trên mặt anh chỉ có lạnh lùng và thờ ơ.
Vậy mà đêm đó có người gõ cửa nhà Ôn Lê.
Hạ Si Lễ dựa vào khung cửa, đáy mắt anh tối mịt như màn đêm không sao:
“Muốn phỏng vấn tôi sao?”.
Cô chưa kịp trả lời đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: “Được thôi…”
“Nếu em kết hôn với tôi.”
—
Công việc phát sinh ngoài ý muốn, một đoàn người đang tập trung ghi ghi chép chép.
Đồng nghiệp lại ôm tay Ôn Lê hào hứng: “Hạ Si Lễ từ hồi còn đi học cho tới bây giờ đều vì cậu mà đánh nhau với người khác đó nha!”.
Người đàn ông từ xa bước về phía Ôn Lê, trong mắt anh chỉ có hình bóng một mình cô, anh không chút do dự nắm tay cô trước mặt mọi người, một nụ hôn nhẹ rơi trên trán:
“Về nhà thôi vợ ơi.”
Hạ Si Lễ chuyển từ Kinh Bắc đến thị trấn Nam Đàn bé nhỏ này, anh lái một con mô tô siêu ngầu, gương mặt anh điển trai, dáng người cao ráo, xuất thân từ gia đình gia giáo, hiển nhiên Hạ Si Lễ sẽ trở thành cái tên được nhắc đến nhiều nhất trong miệng các nữ sinh trường Trung học số 1 Nam Đàn.
Cho đến khi Ôn Lê bị bắt nạt, cô mặc áo hoodie của Hạ Si Lễ, được anh cẩn thận kéo ra sau lưng che chở, trên mặt anh là dáng vẻ kiêu ngạo, phản nghịch:
“Sau này còn ai dám đụng đến cô ấy thì liệu hồn.”
Từ đó trở đi, Ôn Lê nắm một góc áo của Hạ Si Lễ, đi theo anh như một cái đuôi nhỏ. Không một ai biết được, trái tim thiếu nữ của cô đã rung động vì anh từ 2 năm trước.
—
Khi lên đại học, vào một đêm mưa, thiếu niên mang cơ thể đầy sẹo, chạy một đường từ bệnh viện đến cầu xin cô.
Ôn Lê chỉ nhìn anh một cái, trong mắt cô ánh lên sự kiên quyết.
Hốc mắt Hạ Si Lễ đỏ lên: “Bỏ lỡ tôi, đời này em sẽ không gặp được ai yêu em hơn tôi.”
Vậy mà, Ôn Lê vẫn không quay đầu lại.
—
Lần nữa gặp lại là lúc Ôn Lê được mời đến để phỏng vấn chủ tịch tập đoàn Thời Lan. Nhiều năm trôi qua, Hạ Si Lễ giờ đây như mây trên trời cao, nét ngây ngô ngày đó cũng không còn nữa nhưng khí thế bức người năm xưa thì lại đậm thêm vài phần.
Vài ngày sau, Ôn Lê cùng người đang theo đuổi cô đụng phải Hạ Si Lễ ở một nhà hàng. Ngoại hình người đàn ông đang theo đuổi Ôn Lê lại giống với ai đó 8 phần.
Khi họ đi ngang qua nhau, ánh mắt Hạ Si Lễ lướt qua cô như một người xa lạ, trên mặt anh chỉ có lạnh lùng và thờ ơ.
Vậy mà đêm đó có người gõ cửa nhà Ôn Lê.
Hạ Si Lễ dựa vào khung cửa, đáy mắt anh tối mịt như màn đêm không sao:
“Muốn phỏng vấn tôi sao?”.
Cô chưa kịp trả lời đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: “Được thôi…”
“Nếu em kết hôn với tôi.”
—
Công việc phát sinh ngoài ý muốn, một đoàn người đang tập trung ghi ghi chép chép.
Đồng nghiệp lại ôm tay Ôn Lê hào hứng: “Hạ Si Lễ từ hồi còn đi học cho tới bây giờ đều vì cậu mà đánh nhau với người khác đó nha!”.
Người đàn ông từ xa bước về phía Ôn Lê, trong mắt anh chỉ có hình bóng một mình cô, anh không chút do dự nắm tay cô trước mặt mọi người, một nụ hôn nhẹ rơi trên trán:
“Về nhà thôi vợ ơi.”
4.7
Tác giả: Dạo Bước
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Hiện Đại, Chữa Lành, Ngọt
Team dịch: Thao Dang
Giới thiệu
Trước khi đi, anh đắn đo một chút, rồi cuối cùng quay lại hỏi cô: "Tống Nguyên, tại sao em lại thi vào đây? Bảo tàng ở chỗ chúng ta cũng không hẳn là đặc biệt tốt mà, đúng không?" Cô đứng ngược sáng, câu hỏi này dễ trả lời, cô đã tập luyện rất nhiều lần trong đầu rồi. Cô đáp: "Chỗ tốt hơn thì điểm không đủ để đậu. Em còn muốn vào Bảo tàng Quốc gia nữa kia, nhưng họ đâu có nhận." Nói xong, cô vô thức nhìn vào mắt anh, nhưng anh chỉ cúi đầu khẽ gật, chẳng nói thêm gì cả.
Một bộ truyện nhẹ nhàng nhưng không nhàm chán, diễn biến tâm lý và tình tiết truyện hợp lý, sát với thực tế, có cả tình yêu đôi lứa và tình thân gia đình, rất phù hợp để chữa lành những tâm hồn đang tìm sự bình yên nhé!
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Hiện Đại, Chữa Lành, Ngọt
Team dịch: Thao Dang
Giới thiệu
Trước khi đi, anh đắn đo một chút, rồi cuối cùng quay lại hỏi cô: "Tống Nguyên, tại sao em lại thi vào đây? Bảo tàng ở chỗ chúng ta cũng không hẳn là đặc biệt tốt mà, đúng không?" Cô đứng ngược sáng, câu hỏi này dễ trả lời, cô đã tập luyện rất nhiều lần trong đầu rồi. Cô đáp: "Chỗ tốt hơn thì điểm không đủ để đậu. Em còn muốn vào Bảo tàng Quốc gia nữa kia, nhưng họ đâu có nhận." Nói xong, cô vô thức nhìn vào mắt anh, nhưng anh chỉ cúi đầu khẽ gật, chẳng nói thêm gì cả.
Một bộ truyện nhẹ nhàng nhưng không nhàm chán, diễn biến tâm lý và tình tiết truyện hợp lý, sát với thực tế, có cả tình yêu đôi lứa và tình thân gia đình, rất phù hợp để chữa lành những tâm hồn đang tìm sự bình yên nhé!
7.3
Tác giả: Thanh Tử
Thể loại: Ngôn Tình
Giới thiệu:
Lê Niên Ái thầm yêu một người.
Đáng lẽ là tình cảm đơn phương, thì chỉ cũng chỉ ảnh hưởng bản thân mình mà thôi, nhưng khi tình cảm cứ giữ sâu, mà càng càng lớn dần, việc này chẳng khác gì tự mình nuôi một con quái vật
Dùng chính tâm tư, tình cảm, cảm xúc...của bản thân để nuôi nấng nó.
Nếu vô tình để mất kiểm soát thì sẽ bị chính con quái thú mình nuôi nuốt chửng.
Ai mà chẳng từng có khoảng thời gian thích một người đến cuồng si nồng nhiệt.....
Nhưng trên đời làm gì có lối thoát nào cho một kẻ si tình ngoại trừ 2 từ "đồng ý" của đối phương.....
Thể loại: Ngôn Tình
Giới thiệu:
Lê Niên Ái thầm yêu một người.
Đáng lẽ là tình cảm đơn phương, thì chỉ cũng chỉ ảnh hưởng bản thân mình mà thôi, nhưng khi tình cảm cứ giữ sâu, mà càng càng lớn dần, việc này chẳng khác gì tự mình nuôi một con quái vật
Dùng chính tâm tư, tình cảm, cảm xúc...của bản thân để nuôi nấng nó.
Nếu vô tình để mất kiểm soát thì sẽ bị chính con quái thú mình nuôi nuốt chửng.
Ai mà chẳng từng có khoảng thời gian thích một người đến cuồng si nồng nhiệt.....
Nhưng trên đời làm gì có lối thoát nào cho một kẻ si tình ngoại trừ 2 từ "đồng ý" của đối phương.....
3.5
Hứa Duy yêu thầm một người rất nhiều năm, thế nhưng trúc mã của cô lại phải lòng rồi kết hôn với một người phụ nữ thật sự chẳng hơn cô bất kể một điểm nào. Tình đầu tan vỡ, trong lúc cảm xúc che mờ lý trí, Hứa Duy vội vàng kết hôn với trúc mã của người giờ đã là vợ của người cô đã yêu suốt bao năm – Vu Thế Châu.
Cô luôn cho rằng cuộc hôn nhân của bọn họ vốn chỉ tồn tại trên hình thức, bởi vì cô và anh đến với nhau chẳng qua là để trả thù cái tứ giác luyến đầy khổ sở này mà thôi. Thế nhưng, Hứa Duy không biết rằng, ngay từ lúc bắt đầu, chưa một giây phút nào Vu Thế Châu đứng trong tứ giác luyến này cả.
Bởi vì người anh yêu, từ đầu đến cuối, chỉ có một, là cô.
Anh luôn lặng lẽ ở bên cô, âm thầm chăm sóc cô, dùng hành động để khiến cho cô hiểu được tình cảm của mình. Thế nhưng cô lúc bình thường thì thông minh vậy mà trong tất cả những việc liên quan đến Vạn Lệ Tước cùng Tô Tĩnh đều trở nên bướng bỉnh đến mức ngốc nghếch.
Cô luôn cho rằng cuộc hôn nhân của bọn họ vốn chỉ tồn tại trên hình thức, bởi vì cô và anh đến với nhau chẳng qua là để trả thù cái tứ giác luyến đầy khổ sở này mà thôi. Thế nhưng, Hứa Duy không biết rằng, ngay từ lúc bắt đầu, chưa một giây phút nào Vu Thế Châu đứng trong tứ giác luyến này cả.
Bởi vì người anh yêu, từ đầu đến cuối, chỉ có một, là cô.
Anh luôn lặng lẽ ở bên cô, âm thầm chăm sóc cô, dùng hành động để khiến cho cô hiểu được tình cảm của mình. Thế nhưng cô lúc bình thường thì thông minh vậy mà trong tất cả những việc liên quan đến Vạn Lệ Tước cùng Tô Tĩnh đều trở nên bướng bỉnh đến mức ngốc nghếch.
6.7
Năm mười tám tuổi, tôi vô tình nhặt được một tên côn đồ bị mọi người ruồng bỏ.
Tôi cố gắng rất lâu, nhưng vẫn không thể cảm hóa được anh.
Sau đó, bạn thuở nhỏ của anh xuất hiện.
Lúc đó tôi mới biết, anh thực ra còn có một mặt dịu dàng đến như thế, chỉ là không phải dành cho tôi.
Ngày chia tay, tôi đã nói dối, bảo rằng mình đi một lát rồi quay lại.
Nhưng rồi tôi không bao giờ trở lại nữa.
Bảy năm sau, chúng tôi gặp lại nhau trên phim trường, anh giờ đã trở thành một nam diễn viên nổi tiếng và giữ tôi lại:
"Đi một lát rồi quay lại à?"
"Rốt cuộc em đã đi đâu vậy?!"
Tôi cố gắng rất lâu, nhưng vẫn không thể cảm hóa được anh.
Sau đó, bạn thuở nhỏ của anh xuất hiện.
Lúc đó tôi mới biết, anh thực ra còn có một mặt dịu dàng đến như thế, chỉ là không phải dành cho tôi.
Ngày chia tay, tôi đã nói dối, bảo rằng mình đi một lát rồi quay lại.
Nhưng rồi tôi không bao giờ trở lại nữa.
Bảy năm sau, chúng tôi gặp lại nhau trên phim trường, anh giờ đã trở thành một nam diễn viên nổi tiếng và giữ tôi lại:
"Đi một lát rồi quay lại à?"
"Rốt cuộc em đã đi đâu vậy?!"
4.7
1/
Mọi người trong trường tư thục Tuyên Đức đều biết Canh Dã có bốn cái tội: Nhuộm tóc vàng, lái moto, xăm mình và thay bạn gái như nước.
Một tên khốn như thế dù có đẹp trai đến đâu cũng chẳng có lợi ích gì, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một kẻ cặn bã của xã hội.
Canh Dã cũng cho là như vậy.
Ngay cả chính anh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sau này mình sẽ vì một cô gái tên Biệt Chi mà nhuộm lại tóc đen, bỏ lái moto, xóa hình xăm và thậm chí còn trải qua đủ mọi gian khổ để thi vào học viện hàng không chỉ vì một câu nói ‘Chàng trai của tôi phải bay cao đến tận mây’ của cô.
Nhưng sau đó lại chỉ nhận được lời chia tay của cô gái.
Biệt Chi dứt khoát ra đi không để anh gặp lại mình nữa.
2/
Vài năm sau Biệt Chi về nước, đến Đại học Truyền thông làm việc.
Các đồng nghiệp cùng viện muốn mở tiệc chào mừng cho cô, chọn quán bar nổi tiếng nhất phố đại học có tên là ‘Minh Nguyệt – Kinh Thước’.
Nghe đồn ông chủ quán bar là một phi công át chủ bài, bối cảnh lừng lẫy. Trong quán bar có hai món đặc sắc, thứ nhất là loại rượu vang nổi tiếng ‘Hoa hồng Bulgaria’ trị giá hàng trăm vạn nằm trên tủ trưng bày ở trung tâm quán bar, thứ hai là chính bản thân ông chủ. Một nửa số phụ nữ đến quán bar đều vì muốn n g ủ với anh.
Biệt Chi nghe vậy chỉ cười khẽ, tình cờ ngày hôm đó ông chủ cũng xuất hiện trong quán bar, cô bị đồng nghiệp kéo người quay lại nhìn.
Anh mới vừa tỉnh ngủ, đang từ trên lầu hai đi xuống, trên người mặc áo thun đen, thắt lưng thõng xuống nửa hông, vòng eo nam tính, đôi chân thon dài, trong miệng ngậm hờ điếu thuốc, đứng giữa đám đông ngoái đầu nhìn lại.
Ánh mắt chạm nhau, hai người thoáng khựng lại.
Ba giây sau...
Canh Dã tựa như không nhận ra cô, dời mắt sang chỗ khác.
3/
Đêm đó Biệt Chi hiếm khi uống say, gần tới buổi biểu diễn về đêm thì đã váng đầu muốn đứng dậy rời đi. Nào ngờ bartender đột nhiên đi tới, đặt chai rượu nổi tiếng được cho ngon nhất trong quán xuống trước mặt cô ——
“Ông chủ của chúng tôi mời khách.”
Trước sự kinh ngạc của mọi người, chàng trai trẻ uể oải tựa vào quầy bar, co đôi chân dài lên, nâng ly từ xa.
“Mời, cô Biệt Chi.”
….
‘Minh Nguyệt – Kinh Thước’, chỉ đợi Biệt Chi.
*[Minh nguyệt – kinh thước, chỉ đợi biệt chi] nằm trong câu thơ ‘Minh nguyệt biệt chi kinh thước; thanh phong bán dạ minh thiền’. Giải nghĩa: ánh trăng xuyên qua nhành cây làm bầy chim kinh thước hoảng sợ, gió đêm mát lạnh như nghe thấy tiếng ve sầu xa xa.
Mọi người trong trường tư thục Tuyên Đức đều biết Canh Dã có bốn cái tội: Nhuộm tóc vàng, lái moto, xăm mình và thay bạn gái như nước.
Một tên khốn như thế dù có đẹp trai đến đâu cũng chẳng có lợi ích gì, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một kẻ cặn bã của xã hội.
Canh Dã cũng cho là như vậy.
Ngay cả chính anh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sau này mình sẽ vì một cô gái tên Biệt Chi mà nhuộm lại tóc đen, bỏ lái moto, xóa hình xăm và thậm chí còn trải qua đủ mọi gian khổ để thi vào học viện hàng không chỉ vì một câu nói ‘Chàng trai của tôi phải bay cao đến tận mây’ của cô.
Nhưng sau đó lại chỉ nhận được lời chia tay của cô gái.
Biệt Chi dứt khoát ra đi không để anh gặp lại mình nữa.
2/
Vài năm sau Biệt Chi về nước, đến Đại học Truyền thông làm việc.
Các đồng nghiệp cùng viện muốn mở tiệc chào mừng cho cô, chọn quán bar nổi tiếng nhất phố đại học có tên là ‘Minh Nguyệt – Kinh Thước’.
Nghe đồn ông chủ quán bar là một phi công át chủ bài, bối cảnh lừng lẫy. Trong quán bar có hai món đặc sắc, thứ nhất là loại rượu vang nổi tiếng ‘Hoa hồng Bulgaria’ trị giá hàng trăm vạn nằm trên tủ trưng bày ở trung tâm quán bar, thứ hai là chính bản thân ông chủ. Một nửa số phụ nữ đến quán bar đều vì muốn n g ủ với anh.
Biệt Chi nghe vậy chỉ cười khẽ, tình cờ ngày hôm đó ông chủ cũng xuất hiện trong quán bar, cô bị đồng nghiệp kéo người quay lại nhìn.
Anh mới vừa tỉnh ngủ, đang từ trên lầu hai đi xuống, trên người mặc áo thun đen, thắt lưng thõng xuống nửa hông, vòng eo nam tính, đôi chân thon dài, trong miệng ngậm hờ điếu thuốc, đứng giữa đám đông ngoái đầu nhìn lại.
Ánh mắt chạm nhau, hai người thoáng khựng lại.
Ba giây sau...
Canh Dã tựa như không nhận ra cô, dời mắt sang chỗ khác.
3/
Đêm đó Biệt Chi hiếm khi uống say, gần tới buổi biểu diễn về đêm thì đã váng đầu muốn đứng dậy rời đi. Nào ngờ bartender đột nhiên đi tới, đặt chai rượu nổi tiếng được cho ngon nhất trong quán xuống trước mặt cô ——
“Ông chủ của chúng tôi mời khách.”
Trước sự kinh ngạc của mọi người, chàng trai trẻ uể oải tựa vào quầy bar, co đôi chân dài lên, nâng ly từ xa.
“Mời, cô Biệt Chi.”
….
‘Minh Nguyệt – Kinh Thước’, chỉ đợi Biệt Chi.
*[Minh nguyệt – kinh thước, chỉ đợi biệt chi] nằm trong câu thơ ‘Minh nguyệt biệt chi kinh thước; thanh phong bán dạ minh thiền’. Giải nghĩa: ánh trăng xuyên qua nhành cây làm bầy chim kinh thước hoảng sợ, gió đêm mát lạnh như nghe thấy tiếng ve sầu xa xa.
8.1
[Dịch giả: [L.A]_KaiSa Team
Designer: [L.A]_Cỏ Chiêu Nghi.
1Vs1, Duyên trời tác hợp, Đô thị tình duyên, eSport - Thể thao điện tử, Hài hước, HE, Hiện đại, Ngôn tình, Ngọt, Nhẹ nhàng, Song xử, Sủng, Thanh thuỷ văn, Thiên kiêu tử - Thiên chi kiêu nữ, Sạch, BP]
1.
Liên minh huyền thoại luôn là thế giới của những tuyển thủ chuyên nghiệp.
Cho đến khi xuất hiện một vị vua đi đường, mạnh mẽ xông lên phía trước.
Thái độ cứng rắn quyết không lùi bước lúc thi đấu khiến người hâm mộ thi nhau bày tỏ, ta phải điên cuồng gọi tên tiểu ca ca.
Không lâu sau, câu lạc bộ quốc nội W.I công bố hình ảnh của vua đi đường.
Mái tóc dài, khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt tròn, làn da trắng nọn mịn màng như sữa, là một cô gái còn đang vị thành niên.
2.
Người chủ trì hỏi Lâm Lung: “Từ giới cổ điển chuyển sang thi đấu trò chơi điện tử có gì khác biệt không.”
Lâm Lung: “Không có gì khác biệt, dù sao ở nơi nào nào ta cũng là thiếu nữ thiên tài.”
Cô gái nhỏ cổ điển hai tháng trước còn toàn thân tràn ngập vui vẻ, giờ thì miệng đầy cợt nhả.
Người hâm mộ sôi nổi bàn luận, lại thêm một người bị đội trưởng nhà mình bóp méo.
Mà vị đội trưởng nhà mình đó giờ đang ngồi phía sau sân khấu, gác chân, mặt đầy vui vẻ nhìn cô gái nhỏ đang nhận phỏng vấn.
Designer: [L.A]_Cỏ Chiêu Nghi.
1Vs1, Duyên trời tác hợp, Đô thị tình duyên, eSport - Thể thao điện tử, Hài hước, HE, Hiện đại, Ngôn tình, Ngọt, Nhẹ nhàng, Song xử, Sủng, Thanh thuỷ văn, Thiên kiêu tử - Thiên chi kiêu nữ, Sạch, BP]
1.
Liên minh huyền thoại luôn là thế giới của những tuyển thủ chuyên nghiệp.
Cho đến khi xuất hiện một vị vua đi đường, mạnh mẽ xông lên phía trước.
Thái độ cứng rắn quyết không lùi bước lúc thi đấu khiến người hâm mộ thi nhau bày tỏ, ta phải điên cuồng gọi tên tiểu ca ca.
Không lâu sau, câu lạc bộ quốc nội W.I công bố hình ảnh của vua đi đường.
Mái tóc dài, khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt tròn, làn da trắng nọn mịn màng như sữa, là một cô gái còn đang vị thành niên.
2.
Người chủ trì hỏi Lâm Lung: “Từ giới cổ điển chuyển sang thi đấu trò chơi điện tử có gì khác biệt không.”
Lâm Lung: “Không có gì khác biệt, dù sao ở nơi nào nào ta cũng là thiếu nữ thiên tài.”
Cô gái nhỏ cổ điển hai tháng trước còn toàn thân tràn ngập vui vẻ, giờ thì miệng đầy cợt nhả.
Người hâm mộ sôi nổi bàn luận, lại thêm một người bị đội trưởng nhà mình bóp méo.
Mà vị đội trưởng nhà mình đó giờ đang ngồi phía sau sân khấu, gác chân, mặt đầy vui vẻ nhìn cô gái nhỏ đang nhận phỏng vấn.
4.4
Giới thiệu:
[1]
Gia đình xảy ra biến cố, khiến Tình Dã như ngôi sao băng chói lọi rớt từ thành phố lớn xuống một thị trấn nhỏ thuộc cấp mười tám, cũng kể từ đó cô đã thắp sáng cái nơi tối tăm cùng cực mang tên đình Trát Trát ấy và gặp được bất ngờ lớn nhất của cuộc đời mình
“Chẳng phải anh nói sẽ không ăn cỏ gần hang sao? Bây giờ có thấy mặt đau không hả Ông nhỏ Võ?”
“Em không phải cỏ gần hang, em là hoa Mẫu Đơn đến từ Bắc Kinh rộng lớn.”
“…Tại sao lại là hoa Mẫu Đơn?”
“Bởi vì nó tươi tắn, đẹp đẽ nhất trong muôn vàn các loài hoa.”
“…”
—
Khi em bơ vơ không nơi nương tựa, thì nhà anh chính là nhà em.
Khi em tung đôi cánh, anh sẽ đích thân đưa em bay cao.
- Hình Võ.
[2]
Một cô gái xinh đẹp, giàu có không hề “hợp đàn” mới chuyển đến trường An Trung. Thông minh, kén ăn, tính tình kiêu ngạo, thường xuyên khiến người khác phải ghen ghét.
Vừa mới khai giảng cô đã bị vây quanh, Tình Dã nhìn chằm chằm vào tên cầm đầu: “Còn dám lại gần tôi thêm nửa bước nữa, thì đệ của tôi sẽ khiến cậu không xuất hiện nổi tại con phố này nữa đấy.”
Tên đầu gấu quay đầu, nhìn thấy Hình Võ đang nheo mắt, ngậm điếu thuốc ngồi xổm trong đám người, cậu ta lập tức sợ đến mức gập người xuống chín mươi độ: “Anh Võ.”
Từ sau hôm đó, Tình Dã đã có một biệt danh mới, đó là chị đại của trường An Trung. Là một chị đại, đương nhiên cô không thể chịu được cảnh suốt ngày bị một đám thanh niên tóc xanh tóc đỏ ngốc nghếch vây quanh, đang yên đang lành hạ thấp đẳng cấp của mình.
Vì vậy, Tình Dã quyết định dẫn dắt đám côn đồ làm giàu, vừa kiếm tiền vừa học tập. Chị đại này hoàn toàn không tầm thường, chẳng những lập được shop bán hàng online nổi tiếng, mà còn mở cả lớp dạy học bổ túc nữa.
Lão đại thực sự – Hình Võ nghênh ngang bước vào lớp bổ túc, nhướng mày nhìn dòng chữ “Xông đến Đại học Bắc Kinh, chiếm đóng Đại học Thanh Hoa” được viết trên bảng đen.
Tất cả mọi người đều như sắp lâm đại trận, lấy hết can đảm, yếu ớt hỏi: “Anh Võ, anh đến thu phí bảo kê sao?”
Hình Võ chậm rãi lấy trong túi ra một quyển vở đã nát, đặt lên bàn: “Tôi đến để học.”
… Học cái mẹ gì thế?
—
[1]
Gia đình xảy ra biến cố, khiến Tình Dã như ngôi sao băng chói lọi rớt từ thành phố lớn xuống một thị trấn nhỏ thuộc cấp mười tám, cũng kể từ đó cô đã thắp sáng cái nơi tối tăm cùng cực mang tên đình Trát Trát ấy và gặp được bất ngờ lớn nhất của cuộc đời mình
“Chẳng phải anh nói sẽ không ăn cỏ gần hang sao? Bây giờ có thấy mặt đau không hả Ông nhỏ Võ?”
“Em không phải cỏ gần hang, em là hoa Mẫu Đơn đến từ Bắc Kinh rộng lớn.”
“…Tại sao lại là hoa Mẫu Đơn?”
“Bởi vì nó tươi tắn, đẹp đẽ nhất trong muôn vàn các loài hoa.”
“…”
—
Khi em bơ vơ không nơi nương tựa, thì nhà anh chính là nhà em.
Khi em tung đôi cánh, anh sẽ đích thân đưa em bay cao.
- Hình Võ.
[2]
Một cô gái xinh đẹp, giàu có không hề “hợp đàn” mới chuyển đến trường An Trung. Thông minh, kén ăn, tính tình kiêu ngạo, thường xuyên khiến người khác phải ghen ghét.
Vừa mới khai giảng cô đã bị vây quanh, Tình Dã nhìn chằm chằm vào tên cầm đầu: “Còn dám lại gần tôi thêm nửa bước nữa, thì đệ của tôi sẽ khiến cậu không xuất hiện nổi tại con phố này nữa đấy.”
Tên đầu gấu quay đầu, nhìn thấy Hình Võ đang nheo mắt, ngậm điếu thuốc ngồi xổm trong đám người, cậu ta lập tức sợ đến mức gập người xuống chín mươi độ: “Anh Võ.”
Từ sau hôm đó, Tình Dã đã có một biệt danh mới, đó là chị đại của trường An Trung. Là một chị đại, đương nhiên cô không thể chịu được cảnh suốt ngày bị một đám thanh niên tóc xanh tóc đỏ ngốc nghếch vây quanh, đang yên đang lành hạ thấp đẳng cấp của mình.
Vì vậy, Tình Dã quyết định dẫn dắt đám côn đồ làm giàu, vừa kiếm tiền vừa học tập. Chị đại này hoàn toàn không tầm thường, chẳng những lập được shop bán hàng online nổi tiếng, mà còn mở cả lớp dạy học bổ túc nữa.
Lão đại thực sự – Hình Võ nghênh ngang bước vào lớp bổ túc, nhướng mày nhìn dòng chữ “Xông đến Đại học Bắc Kinh, chiếm đóng Đại học Thanh Hoa” được viết trên bảng đen.
Tất cả mọi người đều như sắp lâm đại trận, lấy hết can đảm, yếu ớt hỏi: “Anh Võ, anh đến thu phí bảo kê sao?”
Hình Võ chậm rãi lấy trong túi ra một quyển vở đã nát, đặt lên bàn: “Tôi đến để học.”
… Học cái mẹ gì thế?
—
3.3
Vì lý do ngoài ý muốn, Giang Nha và em trai của bạn thân đã thuê nhà ở cùng nhau.
Em trai của bạn thân nhỏ hơn Giang Nha 2 tuổi, là một thiên tài tính toán, bề ngoài thì nhút nhát, nhưng thực ra nội tâm mãnh liệt như lửa.
Vào một đêm trăng cao, nhiều gió, dưới xúc tác của cồn, củi khô lửa bốc, hai người đã lăn giường với nhau.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Giang Nha kinh hoàng khi phát hiện ra tin nhắn của mình với Bạc Kỳ đều đã đổi từ “Em trai” sang “Ông xã”.
(1v1, tỷ đệ luyến, sc)
Em trai của bạn thân nhỏ hơn Giang Nha 2 tuổi, là một thiên tài tính toán, bề ngoài thì nhút nhát, nhưng thực ra nội tâm mãnh liệt như lửa.
Vào một đêm trăng cao, nhiều gió, dưới xúc tác của cồn, củi khô lửa bốc, hai người đã lăn giường với nhau.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Giang Nha kinh hoàng khi phát hiện ra tin nhắn của mình với Bạc Kỳ đều đã đổi từ “Em trai” sang “Ông xã”.
(1v1, tỷ đệ luyến, sc)
4.3
🍁 CHỚM THU 🍁
Tên gốc: 七月流火
Hán Việt: Thất nguyệt lưu hoả
Tác giả: Bạch Mao Phù Lục
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, H văn, Song khiết 🕊️, Cưới trước yêu sau, Đô thị tình duyên, Duyên trời tác hợp, 1v1, Góc nhìn nữ chính, Chậm nhiệt
Số chương: 54 chương
Editor: Team Sel
🍁 GIỚI THIỆU 🍁
Người ta nói rằng cụm từ “Lửa chảy tháng bảy” có nghĩa là vào tháng bảy âm lịch, tiết trời dần trở nên mát mẻ, lúc sập tối có thể nhìn thấy sao Hoả rơi xuống từ phía Tây.
Đến tận khi mùa hạ qua đi, cái lạnh ùa đến.
Cảm giác kích thích khi rơi xuống với tốc độ cực nhanh này, hoàn toàn trùng khớp với nhịp đập rộn rã nơi tim cô vào giây phút đầu tiên chạm mắt với Trần Đạc.
***
Thể loại cưới trước yêu sau / Nói về duyên phận / Không ngừng cố gắng
1V1, SC, HE
* Cuộc sống bình đạm hằng ngày, chậm nhiệt, không logic
* Nội dung nhiều hơn thịt
* Nam chính vẻ ngoài lãnh đạm nội tâm u ám, trên giường dần dần trở nên gợi tình.
* Vừa gặp đã yêu, yêu cả một đời.
“Cố thắp sáng những vì sao để chúng ta có thể gặp lại nhau vào mỗi tối.”
Tên gốc: 七月流火
Hán Việt: Thất nguyệt lưu hoả
Tác giả: Bạch Mao Phù Lục
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, H văn, Song khiết 🕊️, Cưới trước yêu sau, Đô thị tình duyên, Duyên trời tác hợp, 1v1, Góc nhìn nữ chính, Chậm nhiệt
Số chương: 54 chương
Editor: Team Sel
🍁 GIỚI THIỆU 🍁
Người ta nói rằng cụm từ “Lửa chảy tháng bảy” có nghĩa là vào tháng bảy âm lịch, tiết trời dần trở nên mát mẻ, lúc sập tối có thể nhìn thấy sao Hoả rơi xuống từ phía Tây.
Đến tận khi mùa hạ qua đi, cái lạnh ùa đến.
Cảm giác kích thích khi rơi xuống với tốc độ cực nhanh này, hoàn toàn trùng khớp với nhịp đập rộn rã nơi tim cô vào giây phút đầu tiên chạm mắt với Trần Đạc.
***
Thể loại cưới trước yêu sau / Nói về duyên phận / Không ngừng cố gắng
1V1, SC, HE
* Cuộc sống bình đạm hằng ngày, chậm nhiệt, không logic
* Nội dung nhiều hơn thịt
* Nam chính vẻ ngoài lãnh đạm nội tâm u ám, trên giường dần dần trở nên gợi tình.
* Vừa gặp đã yêu, yêu cả một đời.
“Cố thắp sáng những vì sao để chúng ta có thể gặp lại nhau vào mỗi tối.”
3.3
Mẹ Mạnh bình luận phía dưới -- là con tìm được bảo bối đó!
Mạnh Thư trả lời -- Có chuyện gì vậy? Là lão Mạnh của chúng ta bắt nạt mẹ sao? @ ba ba
"Kết hôn thật tốt." Lục Sùng Quân ôm eo cô, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Là do anh tìm được bảo bối đó!" Mạnh Thư hô to, học luôn giọng điệu của mẹ.
Lục Sùng Quân ừ một tiếng, dịu dàng vỗ về.
Mạnh Thư trả lời -- Có chuyện gì vậy? Là lão Mạnh của chúng ta bắt nạt mẹ sao? @ ba ba
"Kết hôn thật tốt." Lục Sùng Quân ôm eo cô, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Là do anh tìm được bảo bối đó!" Mạnh Thư hô to, học luôn giọng điệu của mẹ.
Lục Sùng Quân ừ một tiếng, dịu dàng vỗ về.
9.3
Tác giả: Tô Tửu
Thể loại: Vả Mặt, HE, Sủng, Trả Thù, Xuyên Không, Tổng Tài, Ngọt
Team dịch: Lanh Chanh Team
Trích đoạn:
Hai ngày trước, sau khi cô tỉnh dậy sau giấc ngủ, phát hiện mình đã xuyên không đến hơn 20 năm trước, trở thành vợ cũ của tử tù Lê Tiêu.
Nếu muốn nói có điềm báo gì hay không, đó chính là khi Lê Tiêu kết án xong bị áp giải đi, tình cờ cô đang đứng trong hành lang nhìn thấy. Người đàn ông vốn dĩ vô cảm nhưng khi nghe đồng nghiệp của cô gọi cô là “Giang Nhu”, ông ta đột nhiên mở mắt lên nhìn cô một cái. Ánh mắt hai người chạm nhau từ xa, đôi mắt lạnh lùng ảm đạm kia đã in sâu vào tâm trí cô, muốn quên cũng không được.
Đến mức cô gặp ác mộng trong nhiều đêm liên tiếp.
Thể loại: Vả Mặt, HE, Sủng, Trả Thù, Xuyên Không, Tổng Tài, Ngọt
Team dịch: Lanh Chanh Team
Trích đoạn:
Hai ngày trước, sau khi cô tỉnh dậy sau giấc ngủ, phát hiện mình đã xuyên không đến hơn 20 năm trước, trở thành vợ cũ của tử tù Lê Tiêu.
Nếu muốn nói có điềm báo gì hay không, đó chính là khi Lê Tiêu kết án xong bị áp giải đi, tình cờ cô đang đứng trong hành lang nhìn thấy. Người đàn ông vốn dĩ vô cảm nhưng khi nghe đồng nghiệp của cô gọi cô là “Giang Nhu”, ông ta đột nhiên mở mắt lên nhìn cô một cái. Ánh mắt hai người chạm nhau từ xa, đôi mắt lạnh lùng ảm đạm kia đã in sâu vào tâm trí cô, muốn quên cũng không được.
Đến mức cô gặp ác mộng trong nhiều đêm liên tiếp.