Ngôn Tình
24 tuổi, xuất thân tốt, ngang bướng tùy tiện lại đẹp trai đến nghịch thiên, đứng trước mặt người đẹp không chút rung động.
Nhưng đâu ai biết, đêm khuya trước ngày khai giảng, Nguyên Dã ngồi trước bàn học, chịu khó chăm chỉ thay một cô gái nhỏ làm bài tập hè.
“Anh hi vọng, em sẽ thích cả tính cách ngang bướng và từng chi tiết nhỏ liên quan đến anh.”
Cô gái nhỏ đáng yêu mềm mại dính người X Đại ma vương dễ bùng nổ
Vở kịch nhỏ:
Trong KTV có người hỏi thử mẫu hình lý tưởng của Minh Yểu.
Nguyên Dã không lên tiếng.
Minh Yểu say ngã vào trong ngực anh, mơ hồ nói: “Chó con nhỏ….”
Hôm sau, nhân viên quán bar phát hiện ông chủ bọn họ bắt đầu đi theo con đường thân thiện.
“Anh Dã đừng tỏ vẻ đáng yêu nữa được không, chúng tôi sợ.”
Nhưng thực ra, hai người họ đã âm thầm bên nhau từ lâu.
Cô ấy chỉ muốn tôi phải bẽ mặt trước mọi người.
Kết quả là, tôi lại tỏ tình với anh chàng bá đạo của trường - người mà kiếp trước tôi thầm thương trộm nhớ nhưng chưa từng dám thổ lộ.
Anh chàng bá đạo kiểu: "?"
Bất ngờ không?
Hoa khôi của trường đã được tái sinh trở lại và lợi hại hơn xưa!
- Tác giả: Lộc Thời An
- Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, HE, H văn, nhẹ nhàng
- Độ dài: 20 chương
- Editor: Voi Con
- Tên mỗi chương là do editor đặt. ❤
[Văn Án]
Lần đầu tiên Chu Đường nhìn thấy Trần Kính, cô đang đau bụng, anh mang cô đi bệnh viện. Anh chẳng qua là giúp người tạo niềm vui, không cần nói đến.
Chu Đường lại cảm thấy người nam nhân này cả người tràn đầy hormone nam tính, cô muốn theo đuổi anh.
Chu Đường giống thuốc cao bôi trên da chó, mềm mại quá mức, cưa cẩm anh, cường hôn anh, thậm chí còn bá vương ngạnh thượng cung. Làm vô số việc nhưng nam nhân đều thờ ơ.
Chu Đường tức giận: "Trần Kính, có phải anh không được hay không?"
Trần Kính: "Buổi tối sẽ làm em không xuống được giường."
*Giáo viên ngữ văn tiểu học lì lợm la liếm vs công nhân sửa xe đẹp trai.
Ngay cả khi sau này biết rằng đó là một âm mưu của cô, anh vẫn bị cơ thể nhạy cảm và căng tràn của cô ấy quyến rũ không thể cưỡng lại, chỉ muốn giam cầm cô gái này mãi mãi.
1v1, đôi bên trong sạch, chú cháu giả, chênh lệch 12 tuổi
Tác giả: Mộc Kiều
Tình trạng: Hoàn thành
Số chương: 1
Editor: Cẩm Hi
Bìa: Cẩm Hi
Thể loại: Hiện đại, Đoản, Ngọt sủng, Cán bộ cao cấp, Thanh xuân vườn trường, Sạch, HE
VĂN ÁN
Tình yêu được kích hoạt bởi một chậu nước rửa chân.
Nàng mang đến cho ta một tin tốt: Chỉ cần thân xác này chết đi, chúng ta có thể trở về thế giới ban đầu.
Sau khi nói xong lời đó, nàng liền từ trên lầu cao nhảy xuống.
Máu tươi bắn tung tóe trên ống tay áo của phu quân nàng.
Người đàn ông vừa mới trách nàng diễn trò ngay lập tức lộ vẻ mặt đau đớn, lòng như đao cắt.
Còn ta thì vượt qua hắn, nhìn về phía người đang ôm lấy "bạch nguyệt quang" của bọn họ và dịu dàng an ủi nàng ấy.
Người đó chính là phu quân của ta, là đế vương của thiên hạ này.
Ta nghĩ, ta cũng nên về nhà rồi.
Năm năm trôi qua, tôi vẫn nhớ anh da diết, nhưng khi tôi cho rằng tôi có thể quên anh, anh lại đột ngột xuất hiện ngay trên đường.
Nhưng tôi không ngờ rằng, lời nguyện cầu trong năm năm đã bị ác ma nghe thấy, anh thay đổi thân phận, có vợ con, anh có tất cả nhưng anh lại quên tôi.
Tôi nói với Giang Tùy: “Anh quên em rồi vậy em cũng không cần anh nữa".
Anh khóc đỏ mắt, tôi hỏi sao anh lại khóc, anh chỉ thẫn thờ buồn bã nhìn tôi, rồi lắc đầu.
Thì ra thế giới mà cô đang sống chỉ là thế giới trong một cuốn tiểu thuyết.
Mà một nhà của cô đều là vai phản diện.
Người mẹ đã sinh ra cô chỉ là một nhân vật phụ trong truyện không có chút điểm nhấn nào.
Ở bên ngoài thông qua cuốn tiểu thuyết mà Tô Bối biết được tương lại của mình cùng với đệ đệ song sinh Tô Tiểu Bảo:
Một người thì sẽ làm ra chuyện cưỡng gian nữ sinh chưa đến tuổi vị thành niên, hơn nửa còn là con gái của nam chính, sau đó thì bị bắt lại rồi ngồi tù mọt gông. Một cái khác thì cũng là chưa đến 18 tuổi đã đi làm gái, rồi sau đó đi câu dẫn nam chính, kết cục cuối cùng lại bị một tên đạo diễn biến thái hành hạ tới chết.
Về phần ba ba của hai người thì lại chính là ông trùm phản diện trong bộ truyện này, kết cục của ông ta cũng rất thảm, nhưng vẫn không thảm bằng hai đứa trẻ.
Sau khi linh hồn quay trở lại, Tô Bối có được cơ hội trở về trước khi bi kịch của gia đình cô xảy ra, do đó chuyện đầu tiên cô bé muốn làm chính là mang theo Tô Tiểu Bảo đi tìm ba ba của bọn hắn.
Tô Bối: Mau lên tiếng gọi người trước mặt đi.
Tô Tiểu Bảo: Đệ phải gọi hắn là gì?
Tô Bối: Gọi là ba ba.
Tô Tiểu Bảo: Đệ mới không nhận hắn là ba ba, muốn gọi tỷ tự mình gọi đi.
Tô Bối: Ba ba!
Nhìn hai đứa nhóc dơ bẩn, khuôn mặt nhem nhuốc đang đứng trước mặt, Tần tiên sinh có chút chán ngán, ánh mắt mang theo sự ghét bỏ.
- -----------------
1. Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo là chị em sinh đôi.
2. Về phần Tần tiên sinh chính là cha ruột.
3. Nữ chính cũng có chuyện tình cảm của mình, xin độc giả đừng vội vàng.
Tran / Editor: Al_Thanh Long
Beta: AI_Hải Quỳ
Thể loại: Sủng Ngọt, Sắc, Sạch, Hài hước, HE, Hiện đại
Độ dài: 61
Giới thiệu:
Lâm Tất Tất là nữ bác sĩ khoa tiết niệu, độc thân suốt ba mươi năm, tỷ lệ xem mắt thất bại là 100%, sau khi gặp Triệu Thanh Nhượng, tỷ lệ cô bị xấu mặt là 100%.
Edit: Đậu Xanh
Số chương: 63 chương + 2 PN
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cận đại, HE, Tình cảm, 21+, Ngọt sủng, Làm ruộng, Nhẹ nhàng, Cận thủy lâu đài, Ấm áp, Duyên trời tác hợp, 1v1, Thị giác nữ chủ, Bình dân sinh hoạt
——————————————————-
VĂN ÁN
Anh là một người đàn ông như thế, chưa từng đến những phố xá sầm uất, cũng chưa từng gặp người mình yêu trong biển người rộng lớn, nửa đời chỉ trú ngụ bên ngọn núi này, nhưng trong tim luôn đặt tình yêu và trách nhiệm ngang nhau, một trái tim không phù phiếm, một chấp niệm không từ bỏ.
Tình cờ gặp gỡ, chờ đợi cô, yêu cô, ngủ với cô, đó chính là trách nhiệm nắm tay nhau cả một đời.
Văn án sơ lược: Đây là nhật ký viết về cuộc sống ung dung ngày qua ngày của một người đàn ông sống trong núi.
Một chàng trai dịu dàng, trầm tĩnh, tài “giỏi” và một cô gái có thân phận trước mắt chưa được quyết định, cùng nhau giải mã câu chuyện mới nhé?
Anh nói: “Em đã đến rồi thì đừng hòng đi.”
Nhưng, cô vẫn đi mất…
[Một câu chuyện ngày thường đơn giản, thuận tiện khiến bọn họ yêu nhau đến sống dở chết dở, không xa không rời, sống chết có nhau, kiếp trước kiếp này đều thuộc kiểu cuồng yêu não tàn máu chó…]
- Nhân vật chính: Từ Tư Nhan x Trần Chiêu
⋆ Tác giả: 棠小糖.
⋆ Edit: Bí.
𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟
Bạn cùng phòng chế giễu tôi vì tôi yêu qua mạng với một người đàn ông vừa xấu vừa béo.
Vào ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, tôi nhìn người đàn ông cao 1m88 vai rộng eo thon trước mắt mà rơi vào lặng thinh.
Sao thầy dạy quân sự giống anh bồ mình quen qua mạng quá dzậy ta??
Thiếu niên từ trên xe chạy xuống, dáng vẻ không mấy đường hoàng, còn xông tới ôm cô, mắng to:
"Cậu mù à! Sao lại chạy trên đường kiểu vậy???!"
Đúng vậy, cô là người mù.
Cô bé mù nước mắt giàn giụa khóc khụt khịt, tấm vải mềm trên đôi mắt rơi xuống.
Ánh mắt cậu thiếu niên bất lương nhìn thẳng "Chết tiệt"
"Cậu buông ra...đi." Cô giãy giụa.
Thiếu niên nhìn gương mặt xinh đẹp của cô nuốt nước miếng "Cậu tên gì? Nói cho tôi biết, tôi liền tha cho cậu!"
"...Tô, Tô Nhuyễn." Cô khóc lóc nói.
Ta chẳng bằng lòng, ta thà làm thiếp trong phủ Thừa tướng mà được cưng chiều, còn hơn phải sống trong cảnh nghèo hèn.
Bao lần giả vờ ngã vào lòng đích tử của Thừa tướng, khéo léo múa chuông, vạt áo tay dài tung bay, mọi thứ đều là thủ đoạn ta dày công sắp đặt để tiến thân.
Hắn chỉ khẽ lắc đầu, nhìn ta mà hỏi: “Nàng thực sự có chút tình cảm nào với ta không?”
Thể loại: Hiện đại, duyên trời tác hợp, kiếp trước kiếp này, huyền nghi, song khiết, HE
Edit: Frenalis
Văn án:
Khương Lâm học tại một trường Đại học danh tiếng, là sinh viên khoa Mỹ thuật với thành tích xuất sắc, nhưng vì món nợ của bố mà đành phải tạm ngưng lại việc học, về quản lý cửa hàng của gia đình.
Cô cho rằng cuộc sống cứ bình lặng trôi qua như vậy cho đến khi gặp một khách hàng đề ra một yêu cầu rất kì quặc, chính là
"Vẽ người giấy giống như cô đi!"
Giá chín chữ số đấy, đương nhiên là Khương Lâm đồng ý rồi. Chỉ có điều cô không ngờ rằng quyết định này của minh lại mở đầu cho một loạt sự kiện quỷ dị về sau, mà khởi dầu chính là ban đêm gặp một con quỷ vô cùng đẹp trai, nói rằng tôi là “ái sủng” được thiêu cho hắn…
Cô không biết làm sao để anh hiểu, cô không thích anh, cô không muốn ở cùng anh.
Nhưng anh lại yêu cô điên cuồng, không muốn buông tay.
Anh muốn giữ cô bên mình, mặc cho cô cự tuyệt, anh giam cầm cô, để cô chỉ có thể là của mình anh......
Kiểm Kiểm đã từng khóc lóc cầu xin Mạc Thiên Trạch: Chú, thả cháu đi đi!
Nam nhân ngồi bễ nghễ, lãnh khốc kia lại cười, nụ cười thực đáng sợ.
Sau khi kết thúc một vụ án, trong nhà Hoắc Liệt xuất hiện một người phụ nữ trần như nhộng, tự xưng là mèo của anh.
Một con mèo Ba Tư ngực to eo thon, da thịt trắng nõn, gương mặt xinh đẹp, dung túng anh tuỳ ý khinh nhờn nó.
***
1×1, Đại mỹ nhân PTSD thân thể yêu kiều mềm mại x Đại đội trưởng Bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ.
(PTSD: Hậu chấn tâm lý hay Rối loạn stress sau sang chấn, là một rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu)
Những việc cần chú ý:
1. Nữ chính sạch.
2. Nữ chính sẽ cảm thấy bản thân là một con mèo, bởi vì đã chịu nhiều tổn thương và kích thích, đau khổ trong quá khứ. Thời điểm khi làm mèo nữ chính cảm thấy hạnh phúc hơn khi làm người, do đó nữ chính lựa chọn làm một con mèo, chỉ muốn xoay quanh chủ nhân của mình.
Edit: thich_an_cua
Văn án
Trên bệ cửa sổ của A Lai đột nhiên xuất hiện một con rồng.
Giữa đêm bất chợt tỉnh giấc, cô thấy cửa kính ban công còn mở, rèm cửa bị thổi tung, nhìn hơi hãi hùng nên cô muốn đóng lại, vừa lại gần thì thấy một sinh vật lạ đang đứng ở đó, thân hình cao lớn, thấp thoáng sau bức rèm,
Nhiệt độ của thành phố trong bóng tối giảm mạnh, con rồng này vỗ cánh, liên tục tạo ra những cơn gió lạnh.
Khi nhìn thấy A Lai lần đầu, hơi thở của nó phả vào mặt cô, khiến cô vô thức nhắm mắt lại, tưởng rằng hơi thở đó sẽ làm bỏng mặt mình - sách vở thường mô tả như vậy, nhưng thực tế cô cảm nhận được là một nhiệt độ ấm áp, thậm chí còn hơi ngọt ngào.
"Xin hãy ăn tôi đi." Nó nói.
A Lai nghi ngờ mình chưa tỉnh giấc, "Cái gì?"
"Xin hãy ăn tôi đi." Nó lặp lại.
Lần này cô hoàn toàn sững sờ, kỳ lạ hơn cả việc một con rồng lạ mặt xuất hiện trên bậu cửa sổ là... con rồng này muốn cô ăn nó.
A Lai biết rằng loài rồng như thế này thường hoạt động vào ban đêm và có bản tính hung ác, thường đưa ra những yêu cầu vô lý đối với các sinh vật khác trong thành phố, như bắt một người về hang động của chúng, sau đó ép họ đếm hết số vàng trong hang.
Rồng là loài sinh vật phiền phức nhất trên thế giới này.
Cô vừa tự nhủ trong lòng thì nghe thấy con rồng nói: "Họ nói con người là sinh vật tham lam nhất trên thế giới này, chỉ có các người mới sẵn lòng ăn một con rồng... vì vậy, xin hãy ăn tôi đi."
Ngôi sao điện ảnh Đại lục Ứng Ẩn chỉ muốn tìm người đáng tin, nghe tin người đàn ông đối diện trị giá hàng nghìn tỷ mời cô:
"Có thể giả vờ hẹn hò với tôi một năm không? Không cần làm gì cả."
"Anh Thương coi thường người khác rồi."
"Sau thuế một tỷ."
Âm thanh của bánh xe bật lửa vang lên nhẹ nhàng, người đàn ông hơi nghiêng đầu châm thuốc, trong ánh sáng mờ ảo, gương mặt anh hiện lên rõ nét, thanh lịch nhưng tỏ ra hờ hững.
Ứng Ẩn bất chợt nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau.
Ngày hôm đó, trời mưa như trút nước, cô vô cùng bối rối, chính anh đã bảo quản gia đưa cho cô một chiếc ô.
Mái ô đen hơi nâng lên, giữa cơn mưa dai dẳng, cô nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông ngồi trong chiếc Maybach bạc, mắt hơi nhắm lại.
Dù chỉ là dáng vẻ im lặng, cũng khiến người ta cảm thấy cao không với tới.
Sau đó.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Cậu chủ nhà họ Thương vốn dĩ thản nhiên không hề lay động trước bất cứ điều gì.
Chỉ có Ứng Ẩn biết, anh cũng có thể trong đêm giao thừa vội vã đáp xuống một ngôi làng nghèo xa xôi chỉ để gặp cô, rũ mắt thấp giọng hỏi cô một câu:
"Nhất định phải đóng cảnh hôn này sao?"
**【Vị Cao Quyền Trọng x Nữ Minh Tinh】, hợp đồng tình yêu, ngôi nhà cũ bùng cháy **
"Đêm nay trăng sáng, cho phép anh yêu em."
Bởi vì tôi trông giống hệt như nữ chủ nhân của ngôi mộ cổ trong bức tranh.
Ngay sau đó, những chuyện kỳ lạ bắt đầu xảy ra.
Tôi luôn nhìn thấy một vị Tiểu Hầu gia mặc hoa phục màu xanh nhạt, anh ta nói: "Phu nhân, ta đã tìm nàng suốt một nghìn năm rồi."
Hôm nay có một vị khách kỳ lạ tới, nói muốn mua cổ trùng khiến nữ nhân không thể mang thai.
Mặc dù người này che mặt, nhưng ta liếc mắt một cái đã nhận ra rồi.
Người này chính là phu quân của ta.
Tác giả: Lâm Bạch
Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta: Kỳ Giản Niệm
Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Ngọt ngào, Hay khắc khẩu, Nhẹ nhàng, Góc nhìn của nữ chính
Nhân vật chính: Vương Dịch Chi, Lê Dụ
Độ dài: 08 chương
GIỚI THIỆU TRUYỆN
Lê Dụ, nữ, học Trung y. Vương Dịch Chi, nam, học Tây y.
Mọi người đều nói Trung Quốc và Phương Tây kết hợp với nhau có hiệu quả vô cùng nhanh chóng? Phải nói là trời sinh đã thành oan gia mới đúng!!!!!
Lê Dụ: Tôi lúc thì vui, lúc thì buồn, lúc thì cáu kỉnh, lúc thì tức giận. Anh nói xem, tôi mắc bệnh gì rồi?
Vương Dịch Chi: Tôi khuyên cô nên đến khoa tâm lý khám thử, có khả năng cô bị đa nhân cách rồi.
Lê Dụ:???
Lê Dụ: Mỗi ngày đều rèn luyện sức khỏe thật tốt, hây ya hây ya ~
Vương Dịch Chi: Cô đang tập cái gì vậy? Bộ là học sinh tiểu học tập thể dục theo đài sao?
Lê Dụ: Đó là Ngũ Cầm Hí*!!!!!!!!!
Cứ tưởng rằng sẽ mãi không vừa mắt nhau đến hết cuộc đời, kết quả là, thầy thuốc Lê bị bác sĩ Vương bắt cóc!!!
Một ngày nọ, Lê Dụ đang bị thương bị Vương Dịch Chi ‘chụt chụt’ đến mức nói không nên lời.
Bác sĩ Vương, anh chơi xấu vl!
Tôi chơi xấu đấy, em làm gì được tôi bây giờ.
Bác sĩ Vương, anh đang ăn hiếp bệnh nhân đấy, anh không thể làm mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân càng thêm trầm trọng được!!!
Gỡ mìn ~
1. Ngắn!!! Siêu ngắn!!!
2. Không nhắc đến kiến thức chuyên ngành, xin đừng chửi (khom lưng).
Tag: Đô thị tình duyên, Yêu sâu sắc, Hoan hỉ oan gia, Truyện ngọt
Một câu tóm tắt: Câu chuyện của bác sĩ Trung y và bác sĩ Tây y.
Lập ý: Ở đây không có gì ngoài cơm tró.
–
*Ngũ Cầm Hí (五禽戏): là một bài khí công cổ đại được mô phỏng theo điệu bộ của năm loài thú là cọp, nai, gấu, khỉ và chim.
Tạ Trì muốn phế bỏ ta khỏi ngôi Hoàng hậu, để nhường chỗ cho quý phi mà hắn yêu thương. Nhưng hắn luôn đau đầu vì không tìm ra được lỗi lầm nào của ta.
Thế là hắn ngầm đồng ý để quý phi tìm một nam nhân có năm phần giống hắn, trà trộn vào cung để mê hoặc ta, hòng vu cáo ta tội ô uế hậu cung, khiến ta rơi vào cảnh thân bại danh liệt.
Ta cùng hắn thành thân đã nhiều năm, luôn tận tâm tận lực, quán xuyến hậu cung, lo liệu mọi việc chu toàn, ai ai cũng ca tụng ta là một Hoàng hậu hiền đức. Nhưng trái tim của Tạ Trì, ta mãi chẳng thể nào sưởi ấm.
Lần này, ta chọn làm theo ý hắn. Ta từ bỏ ngôi vị, xuất cung, nhường đường cho bọn họ.
Ta mang theo sính lễ của mình, gia nhân, thuộc hạ, sự ủng hộ của cả gia tộc họ Giang, cùng với nam nhân kia. Sau đó, lạnh lùng đứng nhìn Tạ Trì sống trong cảnh rối ren hỗn loạn, ngai vàng thì lung lay sắp đổ.
Cuối cùng, hắn cũng nhận ra giá trị của ta, đôi mắt đỏ hoe, lần đầu tiên lộ ra dáng vẻ thấp hèn, hoang mang như thế:
"A Thiền, ta hình như… đã hối hận rồi."
Người "nam sủng" mà hắn chính tay đưa cho ta bây giờ đang đan tay cùng ta, chắn trước mặt ta, bật cười đầy đắc ý:
"Đa tạ hoàng đệ đã nhường chỗ. Tiếc rằng, vị trí phu quân này, ngươi không thể lấy lại được nữa rồi."
Team dịch: Diệp Gia Gia
Trích đoạn
"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!".
"Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?".
"Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!".
Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi.
Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt.
Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại.
Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói.
Cô nhìn mình chằm chằm ngón tay củ cải thô ráp, bờ môi run rẩy: "Mình đã sống lại?".