Ngược
218 Truyện
Sắp xếp theo
2.7
Tác giả: Tiết Hỏa Hỏa
Thể loại: Truyện Ngược, Đam Mỹ, Đô Thị...
Văn án:
Lâm Du không thể tưởng tượng nổi, hóa ra bản thân chỉ là kẻ thế thân cho người khác. Cậu làm cả bàn đồ ăn ngon lại không bằng một cuộc điện thoại. Lúc Phó Thời Văn nghe được điện thoại của bạch nguyệt quang, hắn đã rời đi luôn.
Phó Thời Văn nói: “Cơ thể của An Trừng không tốt, tôi đi xem em ấy, em ở nhà ngoan ngoãn một chút, đừng nổi nóng.”
Lâm Du gật đầu, cậu nghĩ là, chỉ cần bản thân ngoan ngoãn một chút, thì có thể ở mãi bên cạnh Phó Thời Văn.
Ở trước mặt bạn bè của Phó Thời Văn, anh bảo mọi người gọi bạch nguyệt quang là chị dâu, Lâm Du coi như bản thân không nghe thấy gì.
Lúc họp mặt đại gia đình, Phó Thời Văn cũng đưa bạch nguyệt quang trở về, Lâm Du lại tiếp tục giả vờ là không biết.
Sau này, Lâm Du mang thai.
Bạch nguyệt quang ép cậu phải uống thuốc phá thai, cậu phản kháng, đẩy bạch nguyệt quang ra.
Theo đà đó, bạch nguyệt quang giả vờ ngã xuống, nhìn ra phía sau lưng cậu, rơm rớm nước mắt: “Anh Thời Văn, em xin lỗi, em không nên động vào Lâm Du làm cậu ấy tức giận.”
Phó Thời Văn bế bạch nguyệt quang dậy, khuôn mặt đau lòng, hỏi bạch nguyệt quang có đau không.
“Chỉ hơi đau tay một chút, không sao đâu.”
“Đi bệnh viện.”
Lâm Du ôm bụng, cố nhịn đau đớn xuống, nói với Phó Thời Văn: “Phó Thời Văn, em không thoải mái.”
Phó Thời Văn quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Lâm Du, em giả vờ cái gì? “
Cuối cùng, Lâm Du cũng không thể tự lừa bản thân được nữa, nhìn bóng dáng hai người đang dần biến mất ở cửa, cậu nói thầm: “Chúc hai người hạnh phúc.”
Sau ngày hôm đó, Lâm Du biến mất. Mới đầu, Phó Thời Văn chỉ cho là, Lâm Du đang đùa giỡn với anh mà thôi.
Sau này, Phó Thời Văn đã tìm toàn bộ thành phố A, nhưng mà…anh không tìm thấy cậu.
***Bạch nguyệt quang: ám chỉ người mình ái mộ nhưng lại không được ở bên, giống như mặt trăng, dù rất sáng, ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa, không thể với tới được.
Thể loại: Truyện Ngược, Đam Mỹ, Đô Thị...
Văn án:
Lâm Du không thể tưởng tượng nổi, hóa ra bản thân chỉ là kẻ thế thân cho người khác. Cậu làm cả bàn đồ ăn ngon lại không bằng một cuộc điện thoại. Lúc Phó Thời Văn nghe được điện thoại của bạch nguyệt quang, hắn đã rời đi luôn.
Phó Thời Văn nói: “Cơ thể của An Trừng không tốt, tôi đi xem em ấy, em ở nhà ngoan ngoãn một chút, đừng nổi nóng.”
Lâm Du gật đầu, cậu nghĩ là, chỉ cần bản thân ngoan ngoãn một chút, thì có thể ở mãi bên cạnh Phó Thời Văn.
Ở trước mặt bạn bè của Phó Thời Văn, anh bảo mọi người gọi bạch nguyệt quang là chị dâu, Lâm Du coi như bản thân không nghe thấy gì.
Lúc họp mặt đại gia đình, Phó Thời Văn cũng đưa bạch nguyệt quang trở về, Lâm Du lại tiếp tục giả vờ là không biết.
Sau này, Lâm Du mang thai.
Bạch nguyệt quang ép cậu phải uống thuốc phá thai, cậu phản kháng, đẩy bạch nguyệt quang ra.
Theo đà đó, bạch nguyệt quang giả vờ ngã xuống, nhìn ra phía sau lưng cậu, rơm rớm nước mắt: “Anh Thời Văn, em xin lỗi, em không nên động vào Lâm Du làm cậu ấy tức giận.”
Phó Thời Văn bế bạch nguyệt quang dậy, khuôn mặt đau lòng, hỏi bạch nguyệt quang có đau không.
“Chỉ hơi đau tay một chút, không sao đâu.”
“Đi bệnh viện.”
Lâm Du ôm bụng, cố nhịn đau đớn xuống, nói với Phó Thời Văn: “Phó Thời Văn, em không thoải mái.”
Phó Thời Văn quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Lâm Du, em giả vờ cái gì? “
Cuối cùng, Lâm Du cũng không thể tự lừa bản thân được nữa, nhìn bóng dáng hai người đang dần biến mất ở cửa, cậu nói thầm: “Chúc hai người hạnh phúc.”
Sau ngày hôm đó, Lâm Du biến mất. Mới đầu, Phó Thời Văn chỉ cho là, Lâm Du đang đùa giỡn với anh mà thôi.
Sau này, Phó Thời Văn đã tìm toàn bộ thành phố A, nhưng mà…anh không tìm thấy cậu.
***Bạch nguyệt quang: ám chỉ người mình ái mộ nhưng lại không được ở bên, giống như mặt trăng, dù rất sáng, ta có thể nhìn thấy ngay trước mắt nhưng lại rất xa, không thể với tới được.
4
Thể loại: Hiện đại, Ngôn tình, Ngược luyến tàn tâm.
Tác giả: 么么
Dịch bởi: Hũ Mật Ngọt – 蜂蜜罐
Trích đoạn:
Đêm lặng như nước.
19:30, cô làm một bàn thức ăn đầy ắp, anh vẫn chưa trở về.
20:00, cô đã chuẩn bị xong nước tắm cho anh, anh vẫn chưa trở về.
23:00, cô đã ủi phẳng quần áo ngày mai anh mặc, anh vẫn chưa trở về.
23:59, cô ngồi chờ bên bàn thức ăn đã lạnh ngắt trong ngôi nhà trống vắng.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông, anh cuối cùng cũng bước vào cửa nhà trước lúc 24 giờ.
Trước khi kết hôn, cô đã đưa ra giới hạn cuối cùng cho anh, mỗi ngày trước nửa đêm phải trở về nhà, cho nên anh mỗi ngày đều sẽ bước qua cửa nhà vào giây cuối cùng của ngày, tuyệt đối không muộn hơn một giây một phút nào.
Đồng Khiết bước lên trước, giúp anh cởi áo vest ra treo lên giá như mọi ngày, “Cơm đã nấu xong xuôi rồi, em đi hâm nóng lại cho anh. ”Mạc Thiệu Khiêm làm theo đúng trong hợp đồng, hôn vào bên má cô một cái, thần sắc đạm mạc như không, “Mỗi ngày cô làm bộ làm tịch như vậy không thấy mệt à? Biết rõ là tôi sẽ không ăn mà vẫn làm mấy thứ này.”
Nói xong, anh móc từ trong túi áo ra một cái hộp, ném cho cô.
“Cho cô, quà kỷ niệm ba năm kết hôn mà cô muốn đấy.”
“Hôm trước.” Đồng Khiết nói.
“Gì cơ?” Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày.
“Ngày kỷ niệm kết hôn, là hôm trước.”
Mỗi năm anh đều mang quà kỷ niệm ngày cưới về cho cô theo như trong hợp đồng, nhưng năm nào cũng nhớ sai, hơn nữa…
Tất cả đều là thứ cô không thích.
Sao giăng đầy trời, trăng treo lơ lửng.
Nực cười biết bao, người ở trong lòng anh, tên là Đồng Tinh Nguyệt.
Tuy đã kết hôn với cô, nhưng anh luôn dùng rất nhiều phương thức để nhắc nhở cô rằng: Đồng Khiết, cô đã dùng cách đê tiện để có được đoạn hôn nhân này, tôi đồng ý tất cả mọi yêu cầu của cô, nhưng tôi không yêu cô, thậm chí ghê tởm cô.
Có lẽ nỗi đau khổ trong ba năm quá nhiều, Đồng Khiết phát hiện năng lực tiếp nhận của mình đã trở nên vô cùng cao rồi, cô nhận lấy món quà, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Em rất thích món quà này, anh xem quà em chuẩn bị cho anh đi.”
Mạc Thiệu Khiêm vừa nói không cần, giây tiếp theo, Đồng Khiết lại mở lời, kiên định nói: “Em để ở trên bàn, anh nhất định sẽ thích nó.”
Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày, chậm rãi bước đến trước bàn ăn, nhưng lại chỉ nhìn thấy một tờ giấy…
Đơn ly hôn?!
“Mạc Thiệu Khiêm, kỷ niệm tròn ba năm kết hôn vui vẻ.” Đồng Khiết đứng đằng sau lưng anh, nói từng từ từng chữ, “Chúng ta ly hôn đi.”
Trong mắt Mạc Thiệu Khiêm xẹt qua một tia không kiên nhẫn, “Cô lại giở trò mới gì thế, tôi không có sức lực chơi với cô đâu.”
“Anh đi tìm Đồng Tinh Nguyệt đi, từ nay về sau, anh được tự do rồi.”
Tác giả: 么么
Dịch bởi: Hũ Mật Ngọt – 蜂蜜罐
Trích đoạn:
Đêm lặng như nước.
19:30, cô làm một bàn thức ăn đầy ắp, anh vẫn chưa trở về.
20:00, cô đã chuẩn bị xong nước tắm cho anh, anh vẫn chưa trở về.
23:00, cô đã ủi phẳng quần áo ngày mai anh mặc, anh vẫn chưa trở về.
23:59, cô ngồi chờ bên bàn thức ăn đã lạnh ngắt trong ngôi nhà trống vắng.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông, anh cuối cùng cũng bước vào cửa nhà trước lúc 24 giờ.
Trước khi kết hôn, cô đã đưa ra giới hạn cuối cùng cho anh, mỗi ngày trước nửa đêm phải trở về nhà, cho nên anh mỗi ngày đều sẽ bước qua cửa nhà vào giây cuối cùng của ngày, tuyệt đối không muộn hơn một giây một phút nào.
Đồng Khiết bước lên trước, giúp anh cởi áo vest ra treo lên giá như mọi ngày, “Cơm đã nấu xong xuôi rồi, em đi hâm nóng lại cho anh. ”Mạc Thiệu Khiêm làm theo đúng trong hợp đồng, hôn vào bên má cô một cái, thần sắc đạm mạc như không, “Mỗi ngày cô làm bộ làm tịch như vậy không thấy mệt à? Biết rõ là tôi sẽ không ăn mà vẫn làm mấy thứ này.”
Nói xong, anh móc từ trong túi áo ra một cái hộp, ném cho cô.
“Cho cô, quà kỷ niệm ba năm kết hôn mà cô muốn đấy.”
“Hôm trước.” Đồng Khiết nói.
“Gì cơ?” Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày.
“Ngày kỷ niệm kết hôn, là hôm trước.”
Mỗi năm anh đều mang quà kỷ niệm ngày cưới về cho cô theo như trong hợp đồng, nhưng năm nào cũng nhớ sai, hơn nữa…
Tất cả đều là thứ cô không thích.
Sao giăng đầy trời, trăng treo lơ lửng.
Nực cười biết bao, người ở trong lòng anh, tên là Đồng Tinh Nguyệt.
Tuy đã kết hôn với cô, nhưng anh luôn dùng rất nhiều phương thức để nhắc nhở cô rằng: Đồng Khiết, cô đã dùng cách đê tiện để có được đoạn hôn nhân này, tôi đồng ý tất cả mọi yêu cầu của cô, nhưng tôi không yêu cô, thậm chí ghê tởm cô.
Có lẽ nỗi đau khổ trong ba năm quá nhiều, Đồng Khiết phát hiện năng lực tiếp nhận của mình đã trở nên vô cùng cao rồi, cô nhận lấy món quà, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Em rất thích món quà này, anh xem quà em chuẩn bị cho anh đi.”
Mạc Thiệu Khiêm vừa nói không cần, giây tiếp theo, Đồng Khiết lại mở lời, kiên định nói: “Em để ở trên bàn, anh nhất định sẽ thích nó.”
Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày, chậm rãi bước đến trước bàn ăn, nhưng lại chỉ nhìn thấy một tờ giấy…
Đơn ly hôn?!
“Mạc Thiệu Khiêm, kỷ niệm tròn ba năm kết hôn vui vẻ.” Đồng Khiết đứng đằng sau lưng anh, nói từng từ từng chữ, “Chúng ta ly hôn đi.”
Trong mắt Mạc Thiệu Khiêm xẹt qua một tia không kiên nhẫn, “Cô lại giở trò mới gì thế, tôi không có sức lực chơi với cô đâu.”
“Anh đi tìm Đồng Tinh Nguyệt đi, từ nay về sau, anh được tự do rồi.”
4.1
Tên truyện: Tôi Dùng Tấm Chân Tình Cúng Tế Thời Gian
Tác giả: Nhị Kiều
Thể loại: Ngôn tình đô thị, Ngược thân ngược tâm, BE
Tình trạng: Đã hoàn thành
Edit: Si Yan
Beta: Bánh Mì
Giới thiệu:
“Tôi đã từng do dự, tôi quay lại đối diện với chút hy vọng của mình, nhưng vẫn không có ai quan tâm.”
“Sau đó, sương mù dày đặc kéo đến, anh nói rằng anh rất yêu tôi, nhưng tại sao tình yêu của anh còn mờ nhạt hơn cả sương mù, mờ đến nỗi tôi cũng không thể nhìn rõ.” - Thẩm Niệm
Tác giả: Nhị Kiều
Thể loại: Ngôn tình đô thị, Ngược thân ngược tâm, BE
Tình trạng: Đã hoàn thành
Edit: Si Yan
Beta: Bánh Mì
Giới thiệu:
“Tôi đã từng do dự, tôi quay lại đối diện với chút hy vọng của mình, nhưng vẫn không có ai quan tâm.”
“Sau đó, sương mù dày đặc kéo đến, anh nói rằng anh rất yêu tôi, nhưng tại sao tình yêu của anh còn mờ nhạt hơn cả sương mù, mờ đến nỗi tôi cũng không thể nhìn rõ.” - Thẩm Niệm
4.7
[Zhihu] - Qua Những Mùa Quên Nhớ
Tác giả: Tiểu Thất Tể Tử
Edit | Beta: Serene 🍍
_____
Vào ngày sinh nhật lần thứ ba mươi của Cố Hoài, trước mặt bao người, tôi bị tình đầu của anh ấy ép uống một ly rượu mạnh.
“Cô ta say mới vui, mọi người có muốn xem không?”
Mọi người xung quanh có chút lo lắng: “Cố tổng, như vậy thật sự không sao chứ?”
Giọng anh lạnh lùng, “Không sao, dù sao cô ấy cũng bị mất trí nhớ.”
“Sáng mai tỉnh lại, cô ấy sẽ chẳng nhớ gì đâu.”
Tôi bị anh kéo đi, như một con búp bê ngoan ngoãn.
Bởi vì dù anh đối xử với tôi thế nào, sáng hôm sau tôi chỉ nhớ rằng, anh yêu tôi.
Tác giả: Tiểu Thất Tể Tử
Edit | Beta: Serene 🍍
_____
Vào ngày sinh nhật lần thứ ba mươi của Cố Hoài, trước mặt bao người, tôi bị tình đầu của anh ấy ép uống một ly rượu mạnh.
“Cô ta say mới vui, mọi người có muốn xem không?”
Mọi người xung quanh có chút lo lắng: “Cố tổng, như vậy thật sự không sao chứ?”
Giọng anh lạnh lùng, “Không sao, dù sao cô ấy cũng bị mất trí nhớ.”
“Sáng mai tỉnh lại, cô ấy sẽ chẳng nhớ gì đâu.”
Tôi bị anh kéo đi, như một con búp bê ngoan ngoãn.
Bởi vì dù anh đối xử với tôi thế nào, sáng hôm sau tôi chỉ nhớ rằng, anh yêu tôi.
3.2
Giang Ninh gả cho Chu Liệt 10 năm, sinh được 2 đứa con, vốn tưởng rằng cuộc sống hôn nhân sẽ nhạt nhẽo như nước. Nhưng mỗi buổi tối…. Bàn tay thô ráp của người đàn ông, chui vào trong cổ áo, xoa nắn bầu vú của cô: “Lại lớn hơn rồi?”.
3.3
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Editor: Chỉ là cây cải thìa (Express9)
Thể loại: Trọng sinh, cung đình, tình hữu độc chung, giả incest, nữ phẫn nam trang, ngược,..
Nhân vật chính: Hạ Hầu Phái (Trọng Hoa), Thôi Trinh
Giới thiệu
Nàng nhẫn tâm bỏ rơi hài tử của nàng...
Editor: Chỉ là cây cải thìa (Express9)
Thể loại: Trọng sinh, cung đình, tình hữu độc chung, giả incest, nữ phẫn nam trang, ngược,..
Nhân vật chính: Hạ Hầu Phái (Trọng Hoa), Thôi Trinh
Giới thiệu
Nàng nhẫn tâm bỏ rơi hài tử của nàng...
3.2
Hổ Phách Nguyệt thuộc Long tộc, là một con rồng ưu tú nhất tộc.
Từ trước đến nay, rồng đực trong Long tộc đều trân quý trinh tiết nhất, muốn cưới gả thì phía bên nữ tử sẽ cân nhắc, suy xét rất nhiều, đặc biệt là ngân long, tức là rồng còn thanh bạch, là đáng giá nhất, tựa như khối ngọc ngàn vàng vậy.
Ngược lại, nam rồng mà trước khi thành hôn đã không còn là trai tân, thì giá trị của hắn sẽ giảm xuống còn một đồng bạc, còn nam rồng mà trước hôn nhân đã bắt đầu loạn luân, ngủ với nữ tử mà không cưới, thì sẽ rẻ mạt hơn cả một đồng tiền đồng, như một mảnh giẻ rách.
Hổ Phách Nguyệt là rồng, hắn có mọi thứ tốt đẹp, ngoại hình tốt, gia thế tốt, tính cách tốt, còn là ngân long mà các công chúa rồng tranh giành, nhưng... hắn mù mặt với nữ tử người phàm. Hắn có thể phân biệt được khuôn mặt của nam nhân, cũng có thể phân biệt được đồng loại rồng tộc, nhưng lại không thể phân biệt được nữ tử người phàm.
Hổ Phách Nguyệt thấy vẻ mặt Liễu thị có chút khác lạ, liền giải thích: "Nàng không cần sợ, nàng đã cứu ta, ta muốn báo đáp, đặc biệt đến để dâng hiến thứ quý giá nhất của mình."
"Dâm long nhỏ, ngươi nhìn kỹ cái mặt này của ta chưa, ta có phải là người cứu ngươi không? Ta chưa từng cứu ngươi."
Từ trước đến nay, rồng đực trong Long tộc đều trân quý trinh tiết nhất, muốn cưới gả thì phía bên nữ tử sẽ cân nhắc, suy xét rất nhiều, đặc biệt là ngân long, tức là rồng còn thanh bạch, là đáng giá nhất, tựa như khối ngọc ngàn vàng vậy.
Ngược lại, nam rồng mà trước khi thành hôn đã không còn là trai tân, thì giá trị của hắn sẽ giảm xuống còn một đồng bạc, còn nam rồng mà trước hôn nhân đã bắt đầu loạn luân, ngủ với nữ tử mà không cưới, thì sẽ rẻ mạt hơn cả một đồng tiền đồng, như một mảnh giẻ rách.
Hổ Phách Nguyệt là rồng, hắn có mọi thứ tốt đẹp, ngoại hình tốt, gia thế tốt, tính cách tốt, còn là ngân long mà các công chúa rồng tranh giành, nhưng... hắn mù mặt với nữ tử người phàm. Hắn có thể phân biệt được khuôn mặt của nam nhân, cũng có thể phân biệt được đồng loại rồng tộc, nhưng lại không thể phân biệt được nữ tử người phàm.
Hổ Phách Nguyệt thấy vẻ mặt Liễu thị có chút khác lạ, liền giải thích: "Nàng không cần sợ, nàng đã cứu ta, ta muốn báo đáp, đặc biệt đến để dâng hiến thứ quý giá nhất của mình."
"Dâm long nhỏ, ngươi nhìn kỹ cái mặt này của ta chưa, ta có phải là người cứu ngươi không? Ta chưa từng cứu ngươi."
3.5
🖤Tên truyện: Sĩ Khả Nhục (士可辱)
Tác giả: Tinh Chử (星渚)
Dịch: Hallie/ Beta: Raph
Chú thích từ Raph: Đây là một bộ truyện CAO H SONG TÍNH thích hợp đọc lúc 12 giờ đêm:"3~
- --
🖤Văn án
"Y muốn cái gì cơ?" Hoàng đế nghe xong không khỏi ngạc nhiên mà hỏi lại một lần nữa.
"Chủ soái bên quân địch kia chỉ tên điểm danh muốn... muốn Thẩm tướng quân làm con tin."
Hoàng đế quát lớn: "Trên đời làm gì có chuyện tốt như thế nữa! Vậy chẳng phải là đang giải ưu cho quả nhân đó sao? Đừng có chậm trễ nữa! Mau đến thiên lao lôi tên sát tinh đó ra, giao cho y ngay đi!!!"
- --
🖤1./ Mĩ công cường thụ, kiêu căng - ngạo nghễ - niên hạ - tiểu hầu gia công x dưới giường giỏi đánh giặc - lên giường thành thật dịu dàng - niên thượng - tướng quân thụ. Hai người đều dành tình cảm sâu đậm cho nhau.
🖤2./ 1x1, song tính, sinh tử, tương ái tương sát, cẩu huyết, HE.
Tác giả: Tinh Chử (星渚)
Dịch: Hallie/ Beta: Raph
Chú thích từ Raph: Đây là một bộ truyện CAO H SONG TÍNH thích hợp đọc lúc 12 giờ đêm:"3~
- --
🖤Văn án
"Y muốn cái gì cơ?" Hoàng đế nghe xong không khỏi ngạc nhiên mà hỏi lại một lần nữa.
"Chủ soái bên quân địch kia chỉ tên điểm danh muốn... muốn Thẩm tướng quân làm con tin."
Hoàng đế quát lớn: "Trên đời làm gì có chuyện tốt như thế nữa! Vậy chẳng phải là đang giải ưu cho quả nhân đó sao? Đừng có chậm trễ nữa! Mau đến thiên lao lôi tên sát tinh đó ra, giao cho y ngay đi!!!"
- --
🖤1./ Mĩ công cường thụ, kiêu căng - ngạo nghễ - niên hạ - tiểu hầu gia công x dưới giường giỏi đánh giặc - lên giường thành thật dịu dàng - niên thượng - tướng quân thụ. Hai người đều dành tình cảm sâu đậm cho nhau.
🖤2./ 1x1, song tính, sinh tử, tương ái tương sát, cẩu huyết, HE.
8.4
Bạn đang đọc truyện Nhất Niệm Chi Tư của tác giả Hồi Nam Tước. Tham lam không phải lỗi của tôi, tôi sinh ra đã như thế rồi!
Tôi bá chiếm mọi thứ của Kỷ Thần Phong, từ địa vị, gia thế, kể cả thân nhân cùa người kia.
Tôi biết mình là một kẻ mạo danh, nhưng tôi vẫn kiên trì làm một con tu hú, thản nhiên chiếm tổ kẻ khác, càng không thấy tội lỗi.
Bản tính ích kỷ đã nuốt trọn tâm hồn tôi ngay từ thuở vừa chớm chào đời, tham lam, đê hèn, vô liêm sỉ, tôi khao khát mọi thứ, tôi muốn nắm giữ tất thảy trong lòng bàn tay, và tôi… không định thay đổi thứ bản chất đã ăn sâu vào tận xương tủy ấy.
***
Một niệm thiện, một niệm ác, một niệm tham, một niệm sai.
Khi một kẻ đốn mạt biết yêu, có lẽ, đó chính là sự trừng phạt lớn nhất mà trời cao dành cho gã.
Tôi bá chiếm mọi thứ của Kỷ Thần Phong, từ địa vị, gia thế, kể cả thân nhân cùa người kia.
Tôi biết mình là một kẻ mạo danh, nhưng tôi vẫn kiên trì làm một con tu hú, thản nhiên chiếm tổ kẻ khác, càng không thấy tội lỗi.
Bản tính ích kỷ đã nuốt trọn tâm hồn tôi ngay từ thuở vừa chớm chào đời, tham lam, đê hèn, vô liêm sỉ, tôi khao khát mọi thứ, tôi muốn nắm giữ tất thảy trong lòng bàn tay, và tôi… không định thay đổi thứ bản chất đã ăn sâu vào tận xương tủy ấy.
***
Một niệm thiện, một niệm ác, một niệm tham, một niệm sai.
Khi một kẻ đốn mạt biết yêu, có lẽ, đó chính là sự trừng phạt lớn nhất mà trời cao dành cho gã.
9.1
Tin đồn từ một tờ báo nhỏ ở Hồng Kông: "Người thừa kế hàng đầu của gia tộc Thương, Thương Thiệu, 36 tuổi chưa lập gia đình, nhiều năm không dính líu đến tin đồn tình ái, nghi ngờ bị rối loạn chức năng."
Ngôi sao điện ảnh Đại lục Ứng Ẩn chỉ muốn tìm người đáng tin, nghe tin người đàn ông đối diện trị giá hàng nghìn tỷ mời cô:
"Có thể giả vờ hẹn hò với tôi một năm không? Không cần làm gì cả."
"Anh Thương coi thường người khác rồi."
"Sau thuế một tỷ."
Âm thanh của bánh xe bật lửa vang lên nhẹ nhàng, người đàn ông hơi nghiêng đầu châm thuốc, trong ánh sáng mờ ảo, gương mặt anh hiện lên rõ nét, thanh lịch nhưng tỏ ra hờ hững.
Ứng Ẩn bất chợt nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau.
Ngày hôm đó, trời mưa như trút nước, cô vô cùng bối rối, chính anh đã bảo quản gia đưa cho cô một chiếc ô.
Mái ô đen hơi nâng lên, giữa cơn mưa dai dẳng, cô nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông ngồi trong chiếc Maybach bạc, mắt hơi nhắm lại.
Dù chỉ là dáng vẻ im lặng, cũng khiến người ta cảm thấy cao không với tới.
Sau đó.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Cậu chủ nhà họ Thương vốn dĩ thản nhiên không hề lay động trước bất cứ điều gì.
Chỉ có Ứng Ẩn biết, anh cũng có thể trong đêm giao thừa vội vã đáp xuống một ngôi làng nghèo xa xôi chỉ để gặp cô, rũ mắt thấp giọng hỏi cô một câu:
"Nhất định phải đóng cảnh hôn này sao?"
**【Vị Cao Quyền Trọng x Nữ Minh Tinh】, hợp đồng tình yêu, ngôi nhà cũ bùng cháy **
"Đêm nay trăng sáng, cho phép anh yêu em."
Ngôi sao điện ảnh Đại lục Ứng Ẩn chỉ muốn tìm người đáng tin, nghe tin người đàn ông đối diện trị giá hàng nghìn tỷ mời cô:
"Có thể giả vờ hẹn hò với tôi một năm không? Không cần làm gì cả."
"Anh Thương coi thường người khác rồi."
"Sau thuế một tỷ."
Âm thanh của bánh xe bật lửa vang lên nhẹ nhàng, người đàn ông hơi nghiêng đầu châm thuốc, trong ánh sáng mờ ảo, gương mặt anh hiện lên rõ nét, thanh lịch nhưng tỏ ra hờ hững.
Ứng Ẩn bất chợt nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau.
Ngày hôm đó, trời mưa như trút nước, cô vô cùng bối rối, chính anh đã bảo quản gia đưa cho cô một chiếc ô.
Mái ô đen hơi nâng lên, giữa cơn mưa dai dẳng, cô nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông ngồi trong chiếc Maybach bạc, mắt hơi nhắm lại.
Dù chỉ là dáng vẻ im lặng, cũng khiến người ta cảm thấy cao không với tới.
Sau đó.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Cậu chủ nhà họ Thương vốn dĩ thản nhiên không hề lay động trước bất cứ điều gì.
Chỉ có Ứng Ẩn biết, anh cũng có thể trong đêm giao thừa vội vã đáp xuống một ngôi làng nghèo xa xôi chỉ để gặp cô, rũ mắt thấp giọng hỏi cô một câu:
"Nhất định phải đóng cảnh hôn này sao?"
**【Vị Cao Quyền Trọng x Nữ Minh Tinh】, hợp đồng tình yêu, ngôi nhà cũ bùng cháy **
"Đêm nay trăng sáng, cho phép anh yêu em."
7.6
Bạn đang đọc truyện Hóa Ra Tôi Yêu Em của tác giả Mặt Trời Nhỏ.
Triệu Nhật Hạ là nhân chứng duy nhất trong vụ gây tai nạn giao thông nghiêm trọng.
Cô ra tòa làm chứng nhưng lại khiến cả nhà bị sát hại. Người còn sống duy nhất là em trai.
Để cứu em trai, cô vô tình bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành tài sản của gia tộc họ Lục...
Triệu Nhật Hạ là nhân chứng duy nhất trong vụ gây tai nạn giao thông nghiêm trọng.
Cô ra tòa làm chứng nhưng lại khiến cả nhà bị sát hại. Người còn sống duy nhất là em trai.
Để cứu em trai, cô vô tình bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành tài sản của gia tộc họ Lục...
6.5
Lưu Diễm vứt chai nước suối Thủy Bình vào thùng rác, lững thững bước đi trên con đường vắng vẻ.
Người kia mặc áo hoodie đen, quần jean rách gối và giày thể thao trắng, dần dần hiện ra dưới ánh đèn đường. Anh đội mũ hoodie lên đầu, đeo balo lệch một bên vai, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một điếu thuốc đang cháy dở, ánh lửa lập lòe.
Cô thấy anh chuẩn bị rẽ, liền vội vàng băng qua đường lúc đèn đỏ. Bốn phía xe cộ vun vút lao qua, cô vừa sợ hãi vừa dũng cảm theo sát phía sau anh.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, hai bóng dáng thiếu niên một trước một sau, cô đơn và lạnh lẽo, như hai người bạn đồng hành trong đêm tối.
Anh từng nghĩ thế giới này không có yêu.
Cho đến khi cô lảo đảo xông tới, xé toạc màn đêm tĩnh mịch....
Người kia mặc áo hoodie đen, quần jean rách gối và giày thể thao trắng, dần dần hiện ra dưới ánh đèn đường. Anh đội mũ hoodie lên đầu, đeo balo lệch một bên vai, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một điếu thuốc đang cháy dở, ánh lửa lập lòe.
Cô thấy anh chuẩn bị rẽ, liền vội vàng băng qua đường lúc đèn đỏ. Bốn phía xe cộ vun vút lao qua, cô vừa sợ hãi vừa dũng cảm theo sát phía sau anh.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, hai bóng dáng thiếu niên một trước một sau, cô đơn và lạnh lẽo, như hai người bạn đồng hành trong đêm tối.
Anh từng nghĩ thế giới này không có yêu.
Cho đến khi cô lảo đảo xông tới, xé toạc màn đêm tĩnh mịch....
8
Trên đường Nam Công Viên* có một công viên nhỏ không mấy nổi bật. Thường ngày nơi đây vắng vẻ, bởi tiếng tăm không mấy tốt đẹp. Tối hôm ấy, Vệ Đông ngồi trên ghế dài hồi lâu, cuối cùng dụi tắt điếu thuốc rồi đứng dậy, bước về phía khu vực cây cối um tùm.
Dưới bóng cây trên chiếc ghế dài, một bóng hình gầy gò đang ngồi. Vệ Đông ngồi xuống bên cạnh, khiến bóng hình kia co rúm người lại.
"Bao nhiêu tiền một lần?" Vệ Đông khẽ hỏi.
"... Hai trăm." Tuy không nhìn rõ mặt, nhưng giọng nói trong trẻo, có vẻ còn khá trẻ.
Hai trăm tệ tương đương với nửa ca làm việc lái máy xúc của Vệ Đông trên công trường. Trong lúc anh đang suy nghĩ, giọng nói kia rụt rè hỏi: "Vậy... một trăm năm mươi được không ạ?"
- -----------
Dò mìn: Người lái máy xúc trên công trường cùng thiếu niên bị mắc kẹt nơi bùn lầy, cả hai đều không "trong sạch", hãy cân nhắc kỹ trước khi đọc. Câu chuyện hơi thiên về hiện thực, nhưng xin đừng áp dụng vào đời thực. Tình cảm luôn song phương, nhìn chung ngọt ngào, giai đoạn sau có chút đau thương. Nhưng tôi vẫn cố chấp muốn xếp nó vào thể loại truyện ngọt.
Câu chuyện này thực sự là đường trộn thuỷ tinh nhé, những gì Du Du đã từng phải trải qua có thể sẽ gây khó chịu và nằm ngoài phạm vi có thể chấp nhận của một vài bạn. Có tình tiết bạo lực học đường và quấy rối, nhưng không phải và không có r***.
Dưới bóng cây trên chiếc ghế dài, một bóng hình gầy gò đang ngồi. Vệ Đông ngồi xuống bên cạnh, khiến bóng hình kia co rúm người lại.
"Bao nhiêu tiền một lần?" Vệ Đông khẽ hỏi.
"... Hai trăm." Tuy không nhìn rõ mặt, nhưng giọng nói trong trẻo, có vẻ còn khá trẻ.
Hai trăm tệ tương đương với nửa ca làm việc lái máy xúc của Vệ Đông trên công trường. Trong lúc anh đang suy nghĩ, giọng nói kia rụt rè hỏi: "Vậy... một trăm năm mươi được không ạ?"
- -----------
Dò mìn: Người lái máy xúc trên công trường cùng thiếu niên bị mắc kẹt nơi bùn lầy, cả hai đều không "trong sạch", hãy cân nhắc kỹ trước khi đọc. Câu chuyện hơi thiên về hiện thực, nhưng xin đừng áp dụng vào đời thực. Tình cảm luôn song phương, nhìn chung ngọt ngào, giai đoạn sau có chút đau thương. Nhưng tôi vẫn cố chấp muốn xếp nó vào thể loại truyện ngọt.
Câu chuyện này thực sự là đường trộn thuỷ tinh nhé, những gì Du Du đã từng phải trải qua có thể sẽ gây khó chịu và nằm ngoài phạm vi có thể chấp nhận của một vài bạn. Có tình tiết bạo lực học đường và quấy rối, nhưng không phải và không có r***.
9.8
Sau khi ly hôn, Giản Tranh hối hận rồi!
Bối cảnh đồng tính có thể kết hôn.
Truyện theo mô típ truy thê
Thẩm Húc x Giản Tranh
Hiện đại – Gương vỡ lại lành – 1v1
Bối cảnh đồng tính có thể kết hôn.
Truyện theo mô típ truy thê
Thẩm Húc x Giản Tranh
Hiện đại – Gương vỡ lại lành – 1v1
8.5
Không có bàn tay vàng, không xuyên không, không trọng sinh.
Đây là câu chuyện thuần cổ đại về quốc gia và thiên hạ, với những mưu kế và cuộc chiến quyền lực giữa những người có trí thông minh vượt trội.
Nữ tặc trưởng thành nằm vùng làm gián điệp hai mặt: Câu chuyện về một con sói nuôi dưỡng một con thỏ khiến nó mọc răng nanh.
Sau đó, họ cùng nhau đồng hành qua nhiều sóng gió.
Nàng là một nữ tặc tầm thường giữa thời loạn lạc, sẵn sàng sử dụng mọi thủ đoạn để tồn tại.
Nàng đã ăn trộm của một công tử mười lượng bạc, nhưng không ngờ rằng hắn lại là vị tướng quân phản quốc khét tiếng, kẻ có đôi bàn tay nhuốm đầy máu đồng bào.
Sự khéo léo và ham muốn sống của nàng đã khơi dậy hứng thú của hắn.
Hắn đốt một cây nhang và nói: "Ta cho ngươi một nén nhang để chạy trốn. Đừng để ta bắt được, nếu không.... Ngươi sẽ vĩnh viễn không được giải thoát.”
Nàng chạy trốn đến một gia tộc danh giá, thay hình đổi dạng và trở thành vợ của người khác, tưởng rằng có thể sống yên ổn qua quãng đời còn lại.
Nhưng rồi một ngày, khi nàng ngước mắt lên, phát hiện hắn đang cười nhìn nàng, ôn nhu mà nguy hiểm, gọi một tiếng “Tẩu tẩu”.
Nàng thua trong trò chơi này, trở thành nô lệ của hắn.
Hắn nói là làm, hắn tàn nhẫn ném nàng vào những thử thách hiểm nguy, để rồi nàng nhận ra mình đã trở nên mạnh mẽ, với một thân hình không gì có thể xuyên thủng, thậm chí giữa thời loạn lạc cũng có thể đứng vững như một nữ anh hùng.
Hắn như chiếc thuyền qua sông, chỉ đưa nàng qua một đoạn đường, rồi chìm vào bóng tối.
Hắn thực sự là ai?
Khi xa nhau, đường về còn xa xôi.
Đều là những người lạc lối, sao không cùng nhau vượt qua sóng gió?
Nhân vật chính: Nam Y - Tạ Khước Sơn
Truyện giả tưởng lấy bối cảnh thời Tống, tham khảo sự kiện Tĩnh Khang chi sỉ và quá trình thành lập Nam Tống. Tất cả nhân vật đều không có nguyên mẫu thật, xin đừng dò tìm, cũng đừng khảo cứu.
Đây là câu chuyện thuần cổ đại về quốc gia và thiên hạ, với những mưu kế và cuộc chiến quyền lực giữa những người có trí thông minh vượt trội.
Nữ tặc trưởng thành nằm vùng làm gián điệp hai mặt: Câu chuyện về một con sói nuôi dưỡng một con thỏ khiến nó mọc răng nanh.
Sau đó, họ cùng nhau đồng hành qua nhiều sóng gió.
Nàng là một nữ tặc tầm thường giữa thời loạn lạc, sẵn sàng sử dụng mọi thủ đoạn để tồn tại.
Nàng đã ăn trộm của một công tử mười lượng bạc, nhưng không ngờ rằng hắn lại là vị tướng quân phản quốc khét tiếng, kẻ có đôi bàn tay nhuốm đầy máu đồng bào.
Sự khéo léo và ham muốn sống của nàng đã khơi dậy hứng thú của hắn.
Hắn đốt một cây nhang và nói: "Ta cho ngươi một nén nhang để chạy trốn. Đừng để ta bắt được, nếu không.... Ngươi sẽ vĩnh viễn không được giải thoát.”
Nàng chạy trốn đến một gia tộc danh giá, thay hình đổi dạng và trở thành vợ của người khác, tưởng rằng có thể sống yên ổn qua quãng đời còn lại.
Nhưng rồi một ngày, khi nàng ngước mắt lên, phát hiện hắn đang cười nhìn nàng, ôn nhu mà nguy hiểm, gọi một tiếng “Tẩu tẩu”.
Nàng thua trong trò chơi này, trở thành nô lệ của hắn.
Hắn nói là làm, hắn tàn nhẫn ném nàng vào những thử thách hiểm nguy, để rồi nàng nhận ra mình đã trở nên mạnh mẽ, với một thân hình không gì có thể xuyên thủng, thậm chí giữa thời loạn lạc cũng có thể đứng vững như một nữ anh hùng.
Hắn như chiếc thuyền qua sông, chỉ đưa nàng qua một đoạn đường, rồi chìm vào bóng tối.
Hắn thực sự là ai?
Khi xa nhau, đường về còn xa xôi.
Đều là những người lạc lối, sao không cùng nhau vượt qua sóng gió?
Nhân vật chính: Nam Y - Tạ Khước Sơn
Truyện giả tưởng lấy bối cảnh thời Tống, tham khảo sự kiện Tĩnh Khang chi sỉ và quá trình thành lập Nam Tống. Tất cả nhân vật đều không có nguyên mẫu thật, xin đừng dò tìm, cũng đừng khảo cứu.
8.9
KHÔNG NÓI NỔI – LÊ HOA ĐƯỜNG
Số chương: 45 chương + 12 phiên ngoại
Thể loại:Đam mỹ, ngược thụ, sinh tử
Trước lạnh lùng, sau cực kì ôn nhu công x Ngọt ngào, đáng yêu, ngoan ngoãn, thiện lương, si tình, ốm yếu đáng thương khiến người đau lòng thụ. Thật sự thì công không quá tra! Còn bé thụ quá ngoan quá đáng yêu đến đau lòng. Sau khi phẫu thuật thụ nhìn thấy bé con, cái đoạn này miêu tả thật sự chua xót cực kì hu hu. Tác giả hành văn trơn tru, không phải dùng từ ngữ trau chuốt, hoa lệ nhưng lại rất uyển chuyển, chạm đến tâm người đọc [nước mắt].
Nội dung truyện:
Một chú Cá Con, cả đời đều sống vì người khác, chỉ muốn mọi người vui vẻ hài lòng
Nhưng tại sao không một ai chú ý? Không người tin tưởng cậu.
À, vì cậu là tai họa, cậu là tai tinh.
Cậu là điềm xấu, là kẻ mang đến bất hạnh.
Cha mẹ không muốn quan tâm cậu, người cậu yêu cũng không để ý cậu, con gái cũng căm ghét cậu.
Cậu muốn lặng lẽ chết đi, muốn tình cảm của mình không còn phiền hà đến ai nhưng ông trời trớ trêu đưa Hồ Lô Nhỏ đến với cậu.
Nhưng mà cậu thông suốt rồi, trên thế giới này không có nơi nào thuộc về cậu, vậy sau khi sinh con rồi, cậu cũng nên biến mất. Một gia đình chỉ nên có ba người, có thêm cậu chỉ là thừa thãi.
Số chương: 45 chương + 12 phiên ngoại
Thể loại:Đam mỹ, ngược thụ, sinh tử
Trước lạnh lùng, sau cực kì ôn nhu công x Ngọt ngào, đáng yêu, ngoan ngoãn, thiện lương, si tình, ốm yếu đáng thương khiến người đau lòng thụ. Thật sự thì công không quá tra! Còn bé thụ quá ngoan quá đáng yêu đến đau lòng. Sau khi phẫu thuật thụ nhìn thấy bé con, cái đoạn này miêu tả thật sự chua xót cực kì hu hu. Tác giả hành văn trơn tru, không phải dùng từ ngữ trau chuốt, hoa lệ nhưng lại rất uyển chuyển, chạm đến tâm người đọc [nước mắt].
Nội dung truyện:
Một chú Cá Con, cả đời đều sống vì người khác, chỉ muốn mọi người vui vẻ hài lòng
Nhưng tại sao không một ai chú ý? Không người tin tưởng cậu.
À, vì cậu là tai họa, cậu là tai tinh.
Cậu là điềm xấu, là kẻ mang đến bất hạnh.
Cha mẹ không muốn quan tâm cậu, người cậu yêu cũng không để ý cậu, con gái cũng căm ghét cậu.
Cậu muốn lặng lẽ chết đi, muốn tình cảm của mình không còn phiền hà đến ai nhưng ông trời trớ trêu đưa Hồ Lô Nhỏ đến với cậu.
Nhưng mà cậu thông suốt rồi, trên thế giới này không có nơi nào thuộc về cậu, vậy sau khi sinh con rồi, cậu cũng nên biến mất. Một gia đình chỉ nên có ba người, có thêm cậu chỉ là thừa thãi.
4.4
Tác giả: 一夜惊亭
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Gia Đấu, SE, BE, OE, Ngược, Ngược Luyến Tàn Tâm, Ngược Nữ, Ngược Nam, Trả Thù, Cung Đấu, Xuyên Không, Phương Đông
Team dịch: Ác Ma Đến Từ Thiên Đường
Giới thiệu
Trong kinh thành mấy ngày gần đây xảy ra hai chuyện lớn.
Tân Hoàng lập Hậu, công chúa gả cho người đã khuất.
Tân Hoàng đế là hoàng huynh của ta, mà ta lại chính là vị công chúa kia.
Ngày thành hôn hôm ấy, ta đưa trượng phu của mình đi hỏa táng.
Đốt cháy cùng chàng là chiếc giá y mà ta tự tay khâu từng mũi một.
Ta cầm trong tay chiếc khăn trùm màu đỏ thầm hứa với chàng ấy:
Chiếc khăn này kích thước vừa vặn phù hợp, khi đến lúc sẽ cùng với thủ cấp của hoàng huynh tiễn đến chỗ chàng, tránh để mắt chàng bị ô uế.
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Gia Đấu, SE, BE, OE, Ngược, Ngược Luyến Tàn Tâm, Ngược Nữ, Ngược Nam, Trả Thù, Cung Đấu, Xuyên Không, Phương Đông
Team dịch: Ác Ma Đến Từ Thiên Đường
Giới thiệu
Trong kinh thành mấy ngày gần đây xảy ra hai chuyện lớn.
Tân Hoàng lập Hậu, công chúa gả cho người đã khuất.
Tân Hoàng đế là hoàng huynh của ta, mà ta lại chính là vị công chúa kia.
Ngày thành hôn hôm ấy, ta đưa trượng phu của mình đi hỏa táng.
Đốt cháy cùng chàng là chiếc giá y mà ta tự tay khâu từng mũi một.
Ta cầm trong tay chiếc khăn trùm màu đỏ thầm hứa với chàng ấy:
Chiếc khăn này kích thước vừa vặn phù hợp, khi đến lúc sẽ cùng với thủ cấp của hoàng huynh tiễn đến chỗ chàng, tránh để mắt chàng bị ô uế.
8.2
Văn án:
Văn đại thiếu ở thủ đô liên hôn với Thẩm đại tiểu thư, sau khi kết hôn tương kính như tân. Cặp vợ chồng này rất ít khi xuất hiện ở cùng một chỗ, thậm chí là, Thẩm đại tiểu thư phỏng vấn chồng mình, cũng mang theo vẻ mặt bàn công bàn việc.
Những câu hỏi cũng như vậy.
Thẩm đại tiểu thư: “Anh thích mẫu hình con gái thế nào?”
Văn đại thiếu: “Xinh đẹp đáng yêu.”
Hoàn toàn khác xa Thẩm đại tiểu thư.
Thẩm đại tiểu thư: “Sẽ một lòng một dạ với vợ mình chứ?”
Văn đại thiếu: “Chưa biết được.”
Thẩm đại tiểu thư thân là vợ, mặt không đổi sắc, gật gật đầu, nghiêm túc ghi lại.
–
Không lâu sau, Thẩm đại tiểu thư lại phỏng vấn.
Văn đại thiếu: “Không bằng để tôi hỏi trước xem tối qua em ngủ ở đâu?”
Thẩm đại tiểu thư: “Không liên quan tới anh.”
Văn đại thiếu: “Vậy à?”
Nói xong, anh đứng dậy, lôi một cậu con trai tuấn tú nho nhã tới, đè lên trên bàn. Hiện trường ngay lập tức vô cùng hỗn loạn, cậu con trai kia khóc huhu mà gào: “Anh rể, em, Thẩm Hách đây mà, chị ấy là chị ruột của em. Anh quên… em rồi hả?”
Văn đại thiếu: “Ồ?”
Hóa ra ăn nhầm bánh gato à?
[Người đàn ông cãi nhau với vợ, cuối cùng lại bị vợ nạt cho bật khóc]
Văn đại thiếu ở thủ đô liên hôn với Thẩm đại tiểu thư, sau khi kết hôn tương kính như tân. Cặp vợ chồng này rất ít khi xuất hiện ở cùng một chỗ, thậm chí là, Thẩm đại tiểu thư phỏng vấn chồng mình, cũng mang theo vẻ mặt bàn công bàn việc.
Những câu hỏi cũng như vậy.
Thẩm đại tiểu thư: “Anh thích mẫu hình con gái thế nào?”
Văn đại thiếu: “Xinh đẹp đáng yêu.”
Hoàn toàn khác xa Thẩm đại tiểu thư.
Thẩm đại tiểu thư: “Sẽ một lòng một dạ với vợ mình chứ?”
Văn đại thiếu: “Chưa biết được.”
Thẩm đại tiểu thư thân là vợ, mặt không đổi sắc, gật gật đầu, nghiêm túc ghi lại.
–
Không lâu sau, Thẩm đại tiểu thư lại phỏng vấn.
Văn đại thiếu: “Không bằng để tôi hỏi trước xem tối qua em ngủ ở đâu?”
Thẩm đại tiểu thư: “Không liên quan tới anh.”
Văn đại thiếu: “Vậy à?”
Nói xong, anh đứng dậy, lôi một cậu con trai tuấn tú nho nhã tới, đè lên trên bàn. Hiện trường ngay lập tức vô cùng hỗn loạn, cậu con trai kia khóc huhu mà gào: “Anh rể, em, Thẩm Hách đây mà, chị ấy là chị ruột của em. Anh quên… em rồi hả?”
Văn đại thiếu: “Ồ?”
Hóa ra ăn nhầm bánh gato à?
[Người đàn ông cãi nhau với vợ, cuối cùng lại bị vợ nạt cho bật khóc]
8.7
Ngày Thái tử cập quan, trùng hợp là rằm tháng Giêng (Tết Nguyên Tiêu), cung đình đều giăng đèn rực rỡ, Đông cung cũng tổ chức yến tiệc linh đình.
Nhưng không ngờ được, Thái phó từ trước đến giờ có tiếng thanh cao, lãnh đạm, là người bình tĩnh vô cùng lại uống đến mơ màng, thần trí không rõ.
Hắn có tâm sự đè nén đã lâu, đó là vị cô nương bên cạnh thái tử kia rất giống vị hôn thê đã mất sớm của hắn.
Lúc này bốn bề yên tĩnh, hắn mở miệng.
Hắn tính thử gọi nhũ danh khi còn bé của nàng: "Trân Trân, là nàng sao?"
Sau tấm rèm pha lê, Vệ Sóc nhẹ nhàng nâng cằm Diêm Vũ, hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ nàng: "Thái phó hỏi nàng kìa, trả lời đi."
Một lúc lâu sau mới nghe giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của nàng: "Thiếp thân vô danh, thái phó say nên nhận lầm người rồi."
*
Không lâu sau, thái phó được thánh ân sủng ái, định ra một mối hôn sự tốt đẹp. Chỉ là đêm tân hôn, tân nương chưa kịp gặp tân lang đã bị thái tử Vệ Sóc vén khăn.
"Chỉ cần giống là có thể cướp đi sao?".
"Thái phó dạy như thế, bổn cung cũng học theo vậy."
Nhưng không ngờ được, Thái phó từ trước đến giờ có tiếng thanh cao, lãnh đạm, là người bình tĩnh vô cùng lại uống đến mơ màng, thần trí không rõ.
Hắn có tâm sự đè nén đã lâu, đó là vị cô nương bên cạnh thái tử kia rất giống vị hôn thê đã mất sớm của hắn.
Lúc này bốn bề yên tĩnh, hắn mở miệng.
Hắn tính thử gọi nhũ danh khi còn bé của nàng: "Trân Trân, là nàng sao?"
Sau tấm rèm pha lê, Vệ Sóc nhẹ nhàng nâng cằm Diêm Vũ, hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ nàng: "Thái phó hỏi nàng kìa, trả lời đi."
Một lúc lâu sau mới nghe giọng nói mềm mại nhẹ nhàng của nàng: "Thiếp thân vô danh, thái phó say nên nhận lầm người rồi."
*
Không lâu sau, thái phó được thánh ân sủng ái, định ra một mối hôn sự tốt đẹp. Chỉ là đêm tân hôn, tân nương chưa kịp gặp tân lang đã bị thái tử Vệ Sóc vén khăn.
"Chỉ cần giống là có thể cướp đi sao?".
"Thái phó dạy như thế, bổn cung cũng học theo vậy."
6.7
Bạn đang đọc truyện Ca Ca Ta Là Chó Bám Đuôi Của Công Chúa Vong Quốc của tác giả Tứ Niên.
Sau khi đất nước sụp đổ, ta và công chúa kim chi ngọc diệp đều bị ép trở thành quân kỹ.
Ca ca là một vị tướng sĩ thuộc phe phản quân, có đặc quyền được chọn lấy một cô nương trong số quân kỹ.
Ta và ca ca đã làm người hầu trong phủ công chúa suốt mấy chục năm, nương tựa vào nhau mà sống.
Nhưng khi nhìn thấy công chúa nhu nhược đáng thương, quần áo xộc xệch, trong mắt ca ca tràn đầy đau lòng, không hề do dự mà mang công chúa đi.
Khi ca ca cẩn thận ôm công chúa rời đi, còn không quên nói với ta:
“Không bao lâu nữa, ca ca sẽ tới cứu ngươi.”
Ta không khỏi cười lạnh, bởi vì kiếp trước hắn cũng đã nói những lời này.
Ta đã đợi hắn rất lâu, bị bao người thay phiên chà đạp, lúc bị bẻ gãy tay chân còn gọi đi gọi lại tên ca ca.
Nhưng hắn không đến cứu ta, hắn còn đang bận đưa đón công chúa đi lễ Phật, cầu nguyện cho công chúa của hắn một đời bình an.
Kiếp này, ta chủ động trèo lên giường hoàng tử nước địch.
Sau đó, hắn quỳ trên mặt đất, dập đầu cho đến khi trán bê bết m.áu mà cầu xin ta:
“Ca ca sai rồi, xin ngươi hãy buông tha cho chúng ta được không?”
Sau khi đất nước sụp đổ, ta và công chúa kim chi ngọc diệp đều bị ép trở thành quân kỹ.
Ca ca là một vị tướng sĩ thuộc phe phản quân, có đặc quyền được chọn lấy một cô nương trong số quân kỹ.
Ta và ca ca đã làm người hầu trong phủ công chúa suốt mấy chục năm, nương tựa vào nhau mà sống.
Nhưng khi nhìn thấy công chúa nhu nhược đáng thương, quần áo xộc xệch, trong mắt ca ca tràn đầy đau lòng, không hề do dự mà mang công chúa đi.
Khi ca ca cẩn thận ôm công chúa rời đi, còn không quên nói với ta:
“Không bao lâu nữa, ca ca sẽ tới cứu ngươi.”
Ta không khỏi cười lạnh, bởi vì kiếp trước hắn cũng đã nói những lời này.
Ta đã đợi hắn rất lâu, bị bao người thay phiên chà đạp, lúc bị bẻ gãy tay chân còn gọi đi gọi lại tên ca ca.
Nhưng hắn không đến cứu ta, hắn còn đang bận đưa đón công chúa đi lễ Phật, cầu nguyện cho công chúa của hắn một đời bình an.
Kiếp này, ta chủ động trèo lên giường hoàng tử nước địch.
Sau đó, hắn quỳ trên mặt đất, dập đầu cho đến khi trán bê bết m.áu mà cầu xin ta:
“Ca ca sai rồi, xin ngươi hãy buông tha cho chúng ta được không?”
8.9
Bạn đang đọc truyện Nhất Niệm Sinh Bồ Đề của tác giả Phong Nguyệt Sát Ngã.
Ngày ta ch đi, là là ngày đại hỉ của vị hôn phu của ta.
Trong ngôi miếu đổ nát nơi ngoại ô, ta thất khiếu chảy máu, nằm ở bên trên bồ đoàn, nhìn bức tượng phật quan âm phủ đầy bụi mà rơi huyết lệ.
Tín nữ đời này, chưa từng hổ thẹn cùng thiên địa, thế nhưng là vì cái gì, rơi vào cảnh bị phản bội?
Quan Âm không nói, thương xót nhìn ta.
Ngoài cửa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, là ai mang theo khí lạnh buốt, hướng ta đi tới.
Ta hai mắt đã không thể thấy gì nữa, nhìn qua phương hướng của hắn, khàn giọng cầu khẩn:
"Chẳng cần biết ngươi là ai, cầu xin ngươi thay ta nhặt xác. Kiếp sau, ta sẽ báo đáp ngươi."
Hắn run rẩy đem ta ôm vào trong ngực, một giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống vào mi tâm ta.
Đó là một đêm tuyết đầu mùa, lạnh lẽo vô cùng.
Tiểu tôn nữ mà Trung Dũng hầu coi như châu bảo, đã ch ở trong ngôi miếu hoang vu, tuổi vừa mới mười sáu.
Ngày ta ch đi, là là ngày đại hỉ của vị hôn phu của ta.
Trong ngôi miếu đổ nát nơi ngoại ô, ta thất khiếu chảy máu, nằm ở bên trên bồ đoàn, nhìn bức tượng phật quan âm phủ đầy bụi mà rơi huyết lệ.
Tín nữ đời này, chưa từng hổ thẹn cùng thiên địa, thế nhưng là vì cái gì, rơi vào cảnh bị phản bội?
Quan Âm không nói, thương xót nhìn ta.
Ngoài cửa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, là ai mang theo khí lạnh buốt, hướng ta đi tới.
Ta hai mắt đã không thể thấy gì nữa, nhìn qua phương hướng của hắn, khàn giọng cầu khẩn:
"Chẳng cần biết ngươi là ai, cầu xin ngươi thay ta nhặt xác. Kiếp sau, ta sẽ báo đáp ngươi."
Hắn run rẩy đem ta ôm vào trong ngực, một giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống vào mi tâm ta.
Đó là một đêm tuyết đầu mùa, lạnh lẽo vô cùng.
Tiểu tôn nữ mà Trung Dũng hầu coi như châu bảo, đã ch ở trong ngôi miếu hoang vu, tuổi vừa mới mười sáu.
8.1
Tác giả: 拾月十六
Thể loại: Cổ Đại, Ngược, Trả Thù
Team dịch: Bao đồng một mối lương duyên?
Giới thiệu:
Hai nước giao chiến, Hoàng hậu hiến kế đem ta tặng cho quân chủ nước địch.
"Quý phi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chắc chắn có thể khiến đại vương vui vẻ, bảo vệ hòa bình cho hai nước."
Chu Hạc đồng ý, hắn tự tay rót cho ta uống canh lạc tử: "Nguyên Ý, trẫm chắc chắn sẽ đón nàng trở về, chúng ta sẽ còn có con."
Ngày ta bị đưa đi, cha mẹ cả đời thanh cao đã nhảy hồ tự vẫn.
Ca ca dẫn binh đuổi theo ra khỏi quan ngoại, bị loạn tiễn bắn chết.
Sau đó, Đại Chu thắng trận nhưng Chu Hạc không đón ta về.
Hắn nói ta thông địch phản quốc, phái thích khách đi giết ta.
Đáng tiếc là Chu Hạc không biết, ta đã sớm trở về kinh thành, ở ngay trong Thái y viện, mỗi ngày sáng tối, ta đều đến bắt mạch bình an cho hắn.
Thể loại: Cổ Đại, Ngược, Trả Thù
Team dịch: Bao đồng một mối lương duyên?
Giới thiệu:
Hai nước giao chiến, Hoàng hậu hiến kế đem ta tặng cho quân chủ nước địch.
"Quý phi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, chắc chắn có thể khiến đại vương vui vẻ, bảo vệ hòa bình cho hai nước."
Chu Hạc đồng ý, hắn tự tay rót cho ta uống canh lạc tử: "Nguyên Ý, trẫm chắc chắn sẽ đón nàng trở về, chúng ta sẽ còn có con."
Ngày ta bị đưa đi, cha mẹ cả đời thanh cao đã nhảy hồ tự vẫn.
Ca ca dẫn binh đuổi theo ra khỏi quan ngoại, bị loạn tiễn bắn chết.
Sau đó, Đại Chu thắng trận nhưng Chu Hạc không đón ta về.
Hắn nói ta thông địch phản quốc, phái thích khách đi giết ta.
Đáng tiếc là Chu Hạc không biết, ta đã sớm trở về kinh thành, ở ngay trong Thái y viện, mỗi ngày sáng tối, ta đều đến bắt mạch bình an cho hắn.
5.7
Bạn đang đọc truyện Bất Chấp Yêu Anh: Ta Đây Trở Thành Nam Phản Diện của tác giả Mi Mi.
Lúc nhỏ cậu đã yêu đơn phương anh, sau đó anh đã đi nước ngoài du học khi lên cấp ba, và rồi khi anh trở về cậu muốn theo đuổi anh, nhưng anh lại có bạn gái rồi. Và cậu đã trở nên xấu xa bởi vì muốn có anh bằng được. Cậu đã lên kế hoạch để dành lấy anh, và hãm hại người yêu của anh, để cô biến mất mãi mãi, không thể tranh giành được tình yêu với cậu...
Nhưng mà truyện đó có thực sự sẽ thành công với kế hoạch của cậu hay không?
Lúc nhỏ cậu đã yêu đơn phương anh, sau đó anh đã đi nước ngoài du học khi lên cấp ba, và rồi khi anh trở về cậu muốn theo đuổi anh, nhưng anh lại có bạn gái rồi. Và cậu đã trở nên xấu xa bởi vì muốn có anh bằng được. Cậu đã lên kế hoạch để dành lấy anh, và hãm hại người yêu của anh, để cô biến mất mãi mãi, không thể tranh giành được tình yêu với cậu...
Nhưng mà truyện đó có thực sự sẽ thành công với kế hoạch của cậu hay không?
7.1
Một lần xảy ra tai nạn.
Mất trí nhớ Alpha tỉnh lại, bên cạnh đã có một đại mỹ nhân Omega dịu dàng săn sóc.
Đại mỹ nhân nói bọn họ là người yêu, A kỳ thật có chút không tin, nhưng sau khi xuất viện về nhà, đối với thân thể của nhau, bọn họ vô cùng phù hợp, mỹ nhân dị thường dâm đãng.
Mỗi lần đều là những đòn tấn công ân cần mà cháy bỏng, lâu dần A tin tưởng, sau đó quyết định cùng O trải qua cuộc sống sinh hoạt như một đôi vợ chồng bình thường.
Nhưng có một điều là, y không bao giờ cho hắn ra khỏi nhà, y nói hắn không có bạn bè, tính cách không tốt, cũng không có công việc.
Hắn không phải hoàn toàn tin tưởng, cảm thấy bản thân mình hẳn sẽ có bạn bè. Nhưng bởi vì mất trí nhớ, không có ai tới bệnh viện thăm hỏi, cho nên cũng tin.
Đại mỹ nhân đặc biệt thích dụ dỗ hắn, thường xuyên ở trong kỳ phát tình, không dùng áo mưa mà điên cuồng quấn lấy nhau.
Thật vất vả mới vượt qua kỳ phát tình, hắn ra khỏi nhà muốn mua thuốc dinh dưỡng cho đại mỹ nhân, bỗng nhìn thấy một O hoàn toàn xa lạ khóc lóc bổ nhào vào lồng ngực hắn, hỏi hắn nhiều ngày như vậy đã biến mất đi đâu.
A nhất thời tâm loạn như ma, nhìn O nước mắt giàn giụa có chút không khoẻ, sau đó lại nghe hết O kể lể, hắn mới biết được, hóa ra vị trước mặt này mới thật sự là người yêu của hắn.
A là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, đi khu tự nhiên chụp ảnh, mất tích nửa năm, người yêu cho rằng hắn đã chết, đến thi thể cũng tìm không thấy.
Anh trai hắn đã tổ chức lễ tang.
Người anh trai này là con riêng của cha hắn, về sau khi hắn chết, liền thừa kế lại quyền sở hữu gia sản.
Mang theo tâm trạng rối rắm như tơ vò về đến nhà, đại mỹ nhân đã tỉnh, an tĩnh ngồi trên sofa.
Y không mặc quần, trên người chỉ có một cái áo sơ mi quá khổ, chất lỏng màu trắng đục chảy đến tận mắt cá chân, vẻ mặt vậy mà lại rất bình tĩnh.
Khi thấy hắn trở về, y nhắm mắt lại nghe nghe mùi tin tức tố trong không khí, hỏi hắn có phải đã tiếp xúc với người khác hay không.
Hắn lấy điện thoại ra, trên màn hình là thông tin tìm được từ tên của bản thân.
Ảnh chụp có hắn, đồng thời còn có mặt đại mỹ nhân.
Nhớ đến mấy tháng nay, cái gì bọn họ cũng đều đã làm hết rồi, một trận ghê tởm tràn ngập trong lòng, lửa giận bùng lên: “Anh điên rồi có phải không… Anh… Là anh trai tôi!”
Đại mỹ nhân chậm rãi đứng dậy, khẽ mỉm cười, dang rộng hai tay: “Tới đây ôm tôi một cái nào, tôi có tin tốt muốn nói cho em đây.”
A kháng cự lùi về phía sau một bước.
Đại mỹ nhân vô tội mà nghiêng nghiêng đầu, tay ấn ở trên bụng nhỏ của mình, vẫn cứ ngọt ngào cười: “Tôi thật vui làm sao, nơi này đang hình thành một đứa nhỏ, một đứa nhỏ chảy trong mình dòng máu của em.”
“Nó sẽ giống em nhỉ? Tôi hy vọng nó giống em.”
“Như vậy tôi sẽ càng yêu nó hơn.”
Mất trí nhớ Alpha tỉnh lại, bên cạnh đã có một đại mỹ nhân Omega dịu dàng săn sóc.
Đại mỹ nhân nói bọn họ là người yêu, A kỳ thật có chút không tin, nhưng sau khi xuất viện về nhà, đối với thân thể của nhau, bọn họ vô cùng phù hợp, mỹ nhân dị thường dâm đãng.
Mỗi lần đều là những đòn tấn công ân cần mà cháy bỏng, lâu dần A tin tưởng, sau đó quyết định cùng O trải qua cuộc sống sinh hoạt như một đôi vợ chồng bình thường.
Nhưng có một điều là, y không bao giờ cho hắn ra khỏi nhà, y nói hắn không có bạn bè, tính cách không tốt, cũng không có công việc.
Hắn không phải hoàn toàn tin tưởng, cảm thấy bản thân mình hẳn sẽ có bạn bè. Nhưng bởi vì mất trí nhớ, không có ai tới bệnh viện thăm hỏi, cho nên cũng tin.
Đại mỹ nhân đặc biệt thích dụ dỗ hắn, thường xuyên ở trong kỳ phát tình, không dùng áo mưa mà điên cuồng quấn lấy nhau.
Thật vất vả mới vượt qua kỳ phát tình, hắn ra khỏi nhà muốn mua thuốc dinh dưỡng cho đại mỹ nhân, bỗng nhìn thấy một O hoàn toàn xa lạ khóc lóc bổ nhào vào lồng ngực hắn, hỏi hắn nhiều ngày như vậy đã biến mất đi đâu.
A nhất thời tâm loạn như ma, nhìn O nước mắt giàn giụa có chút không khoẻ, sau đó lại nghe hết O kể lể, hắn mới biết được, hóa ra vị trước mặt này mới thật sự là người yêu của hắn.
A là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, đi khu tự nhiên chụp ảnh, mất tích nửa năm, người yêu cho rằng hắn đã chết, đến thi thể cũng tìm không thấy.
Anh trai hắn đã tổ chức lễ tang.
Người anh trai này là con riêng của cha hắn, về sau khi hắn chết, liền thừa kế lại quyền sở hữu gia sản.
Mang theo tâm trạng rối rắm như tơ vò về đến nhà, đại mỹ nhân đã tỉnh, an tĩnh ngồi trên sofa.
Y không mặc quần, trên người chỉ có một cái áo sơ mi quá khổ, chất lỏng màu trắng đục chảy đến tận mắt cá chân, vẻ mặt vậy mà lại rất bình tĩnh.
Khi thấy hắn trở về, y nhắm mắt lại nghe nghe mùi tin tức tố trong không khí, hỏi hắn có phải đã tiếp xúc với người khác hay không.
Hắn lấy điện thoại ra, trên màn hình là thông tin tìm được từ tên của bản thân.
Ảnh chụp có hắn, đồng thời còn có mặt đại mỹ nhân.
Nhớ đến mấy tháng nay, cái gì bọn họ cũng đều đã làm hết rồi, một trận ghê tởm tràn ngập trong lòng, lửa giận bùng lên: “Anh điên rồi có phải không… Anh… Là anh trai tôi!”
Đại mỹ nhân chậm rãi đứng dậy, khẽ mỉm cười, dang rộng hai tay: “Tới đây ôm tôi một cái nào, tôi có tin tốt muốn nói cho em đây.”
A kháng cự lùi về phía sau một bước.
Đại mỹ nhân vô tội mà nghiêng nghiêng đầu, tay ấn ở trên bụng nhỏ của mình, vẫn cứ ngọt ngào cười: “Tôi thật vui làm sao, nơi này đang hình thành một đứa nhỏ, một đứa nhỏ chảy trong mình dòng máu của em.”
“Nó sẽ giống em nhỉ? Tôi hy vọng nó giống em.”
“Như vậy tôi sẽ càng yêu nó hơn.”
8.8
Tác giả: 十具
Thể loại: Cổ Đại, HE, Ngược, Hào Môn Thế Gia, Trả Thù, Cung Đấu
Team dịch: Tiểu Lạc Lạc
Trích đoạn
Trưởng Công Chúa Thẩm Gia Ý "Quyền khuynh triều dã", là một mỹ nhân điên rồ, lúc nàng mười tuổi dìm c h ế t cung nữ, mười hai tuổi rạch nát mặt thiên kim nhà Tướng quốc, mười bốn tuổi đánh chết đứa con trai duy nhất của Tào tướng quân, mười sáu tuổi chỉ huy tàn sát một tòa thành.
Đại ma đầu Tây Lăng, nói chính là Trưởng công chúa.
Gần đây, trưởng công chúa bỗng nhiên thích phong hoa tuyết nguyệt, chơi kỹ nam, ôm con hát, bao trai lơ, rất là phong lưu.
Mà đám tình nhân của nàng đều có chung một điểm: Khí chất nho nhã, đẹp đẽ trắng ngần, có núm đồng tiền, đuôi mắt hơi ửng đỏ.
Đám tình nhân của nàng có vài phần giống Thủ phụ đại nhân Quý Lâm Uyên.
Vì thế có người nói, Trưởng công chúa thầm mến thủ phụ đại nhân đã lâu, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, thủ phụ đại nhân và hòn ngọc quý trên tay Tào tướng quân sắp thành hôn rồi, trưởng công chúa chỉ có thể tìm những thế thân khác để giải nỗi tương tư...
Thể loại: Cổ Đại, HE, Ngược, Hào Môn Thế Gia, Trả Thù, Cung Đấu
Team dịch: Tiểu Lạc Lạc
Trích đoạn
Trưởng Công Chúa Thẩm Gia Ý "Quyền khuynh triều dã", là một mỹ nhân điên rồ, lúc nàng mười tuổi dìm c h ế t cung nữ, mười hai tuổi rạch nát mặt thiên kim nhà Tướng quốc, mười bốn tuổi đánh chết đứa con trai duy nhất của Tào tướng quân, mười sáu tuổi chỉ huy tàn sát một tòa thành.
Đại ma đầu Tây Lăng, nói chính là Trưởng công chúa.
Gần đây, trưởng công chúa bỗng nhiên thích phong hoa tuyết nguyệt, chơi kỹ nam, ôm con hát, bao trai lơ, rất là phong lưu.
Mà đám tình nhân của nàng đều có chung một điểm: Khí chất nho nhã, đẹp đẽ trắng ngần, có núm đồng tiền, đuôi mắt hơi ửng đỏ.
Đám tình nhân của nàng có vài phần giống Thủ phụ đại nhân Quý Lâm Uyên.
Vì thế có người nói, Trưởng công chúa thầm mến thủ phụ đại nhân đã lâu, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, thủ phụ đại nhân và hòn ngọc quý trên tay Tào tướng quân sắp thành hôn rồi, trưởng công chúa chỉ có thể tìm những thế thân khác để giải nỗi tương tư...
10
5.3
PHƯƠNG PHÁP HỒI SINH TÌNH YÊU CỦA TÔI
Edit: Bánh Bao Nhỏ
Tác giả: 晚风笑我今非昨
Thể loại: ngôn tình, ngược, vả mặt, hệ thống, thanh xuân vườn trường, tình cảm, hiện đại
GIỚI THIỆU
Lần thứ chín mươi chín bị giáo thảo trường ấn lên tường đánh, tôi không nhịn được, vui vẻ cười ra tiếng.
Tất cả mọi người cho rằng tôi bị giáo thảo đánh đến điên rồi.
Sau đó, giáo thảo khổ sở chờ tôi nhiều năm.
Tôi nói với hắn: "Đừng chờ đợi nữa, như sân bay không bao giờ chờ được tàu hỏa vậy."
Nhiều năm sau, sân bay Hồng Kiều vậy mà lại nối liền với nhà ga.
Mà kỹ sư thiết kế nhà ga này, chính là người đã từng ngược đãi tôi.
Thật đáng tiếc.
Tình yêu của tôi đã bị bị núi cao và biển rộng ngăn cách, không gì có thể sánh bằng.
Edit: Bánh Bao Nhỏ
Tác giả: 晚风笑我今非昨
Thể loại: ngôn tình, ngược, vả mặt, hệ thống, thanh xuân vườn trường, tình cảm, hiện đại
GIỚI THIỆU
Lần thứ chín mươi chín bị giáo thảo trường ấn lên tường đánh, tôi không nhịn được, vui vẻ cười ra tiếng.
Tất cả mọi người cho rằng tôi bị giáo thảo đánh đến điên rồi.
Sau đó, giáo thảo khổ sở chờ tôi nhiều năm.
Tôi nói với hắn: "Đừng chờ đợi nữa, như sân bay không bao giờ chờ được tàu hỏa vậy."
Nhiều năm sau, sân bay Hồng Kiều vậy mà lại nối liền với nhà ga.
Mà kỹ sư thiết kế nhà ga này, chính là người đã từng ngược đãi tôi.
Thật đáng tiếc.
Tình yêu của tôi đã bị bị núi cao và biển rộng ngăn cách, không gì có thể sánh bằng.