truyen-dich
2636 Truyện
Sắp xếp theo
4.1
[Nhị tổ ngang ngạnh, bất trị] × [Cô gái hướng nội, dịu dàng và tốt bụng]
[1] Tang Lê vừa ngoan ngoãn lại hiền lành như một chú nai, vào năm cuối cấp 3 năm ấy, mẹ cô qua đời để cô một mình không nơi nương tựa, sau đó cô được nhà họ Quảng giàu có cho ăn học, tại đây chính là nơi cô gặp Quảng Dã lần đầu tiên.
Chàng thiếu niên càng đến tuổi trưởng thành càng nổi loạn, nổi tiếng là hư hỏng, nhiều nữ sinh trong trường dù yêu thích cậu cũng không có một ai dám đến gần cậu.
Mẹ cậu bảo cậu hãy quan tâm đến Tang Lê nhiều hơn, chàng thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn cô gái nhỏ trầm tính kia, cười chế nhạo: “Con không rảnh mà quan tâm tâm đến cậu ta.”
Cậu nói với cô nước giếng không phạm nước sông, Tang Lê cũng không quan tâm mà chỉ muốn tập trung vào việc học.
Không ngờ một thời gian sau, cô gặp rắc rối ở trước cổng trường, suýt chút nữa thì bị đánh, đại thiếu gia vốn từ trước tới nay luôn lạnh lùng, kiêu ngạo, nay lại đứng trước mặt cô, nhìn về phía đối phương bằng đôi mắt đen nghiêm nghị: “Nếu hôm nay mấy cậu không muốn chết thì cút khỏi đây.”
Dần dần, cậu bảo vệ và yêu thương cô. Chỉ cần cậu ở bên, sẽ không có ai dám chạm vào cô.
Tang Lê đã nhìn thấy đủ loại thiếu niên phản nghịch, sau này cũng nhìn thấy trong đêm mưa đó, khi cậu chăm chú nhìn cô: “Tang Lê, anh thích em, anh vô cùng nghiêm túc.”
Anh chỉ hư hỏng trước mặt cô, cũng chỉ bị cô thuần phục.
Vào ngày lễ tốt nghiệp, trước mặt mọi người, Quảng Dã tặng Tang Lê một đôi giày khiêu vũ: “Tặng cho bạn gái của anh.”
Cậu ngạo nghễ công khai mối quan hệ của hai người, khiến cả trường náo loạn. Dưới bóng cây hòe vắng người, cô kiễng chân hôn lên tai trái của cậu, Quảng Dã giữ chặt cô, môi cong lên rõ ràng: “Anh có được em rồi, đừng có nghĩ đến chuyện quỵt nợ.”
[2] Hồi đó ở trường trung học phổ thông Giang Vọng, mọi người đều biết mối quan hệ bền chặt giữa hai người, đâu ai có thể ngờ rằng không lâu sau đó Tang Lê kiên quyết lựa chọn đi du học, Quảng Dã thế mà lại không giữ được người, mọi người đều vì điều này mà chấn động.
Vài năm sau, người đàn ông ở trong giới kinh doanh hô mưa gọi gió, Tang Lê trở về nước với tư cách là đội trưởng đoàn múa, hai người cùng nhau tỏa sáng theo cách riêng của bản thân, nhưng không còn liên quan đến nhau nữa.
Khi gặp lại nhau, anh tỏ vẻ thờ ơ với cô, không còn dáng vẻ cưng chiều như trước, nhiều người cho rằng Tang Lê đã là chuyện của quá khứ.
Tối hôm đó trong buổi họp lớp, Tang Lê say rượu ngồi ở bên ngoài, Quảng Dã đi tới, cô ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt ửng đỏ, lẩm bẩm: “Quảng Dã…”
Chỉ với một tiếng gọi nhẹ nhàng, mọi người đã thấy người đàn ông giận dữ liếm hàm răng sau, vài giây sau, anh bế cô lên, ôm cô vào lòng: “Tang Lê, kiếp này là anh thật sự nợ em.”
Vào đêm đông lạnh thấu xương ấy, mưa to như trút.
Trong căn hộ mờ sáng, cô hôn anh, đôi mắt đen láy của anh sáng rực, như muốn hòa tan vào xương cốt của mình, giọng nói trầm khàn của anh vang bên tai cô:
“Nói cho anh nghe, em có yêu anh không?”
“Nói cho anh nghe, em chưa bao giờ quên anh, lời em từng hứa với anh năm đó đều là sự thật.”
Cuối cùng, vẫn là anh lựa chọn đầu hàng.
Cho cho dù chuyện đó có xảy ra lần nữa, cho dù có thất bại thảm hại, anh vẫn không muốn buông cô ra.
–
“Trước đây thế giới của anh không có nước, không có cỏ, cũng không có lấy bất cứ thứ gì sinh sôi nảy nở.
Mãi cho đến khi em xuất hiện, băng tuyết tan chảy, vạn vật hồi sinh, mọi thứ đều ngập tràn màu sắc.”
[Vở kịch nhỏ]
Vào một ngày sau khi xảy ra sự việc hôm đó, Tang Lê, người luôn sống ẩn dật, đăng một Weibo: [Hi vọng xa vời duy nhất của tôi, cuối cùng tôi cũng có thể sở hữu một cách công khai @Quảng Dã.]
Toàn bộ cư dân mạng sôi trào, khi cô đặt điện thoại xuống, cô bị người đàn ông dùng một tay bế bổng lên, áp vào cửa sổ sát đất, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, anh khàn giọng nói: “Sở hữu được rồi, về sau không được buông ra nữa.”
[1] Tang Lê vừa ngoan ngoãn lại hiền lành như một chú nai, vào năm cuối cấp 3 năm ấy, mẹ cô qua đời để cô một mình không nơi nương tựa, sau đó cô được nhà họ Quảng giàu có cho ăn học, tại đây chính là nơi cô gặp Quảng Dã lần đầu tiên.
Chàng thiếu niên càng đến tuổi trưởng thành càng nổi loạn, nổi tiếng là hư hỏng, nhiều nữ sinh trong trường dù yêu thích cậu cũng không có một ai dám đến gần cậu.
Mẹ cậu bảo cậu hãy quan tâm đến Tang Lê nhiều hơn, chàng thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn cô gái nhỏ trầm tính kia, cười chế nhạo: “Con không rảnh mà quan tâm tâm đến cậu ta.”
Cậu nói với cô nước giếng không phạm nước sông, Tang Lê cũng không quan tâm mà chỉ muốn tập trung vào việc học.
Không ngờ một thời gian sau, cô gặp rắc rối ở trước cổng trường, suýt chút nữa thì bị đánh, đại thiếu gia vốn từ trước tới nay luôn lạnh lùng, kiêu ngạo, nay lại đứng trước mặt cô, nhìn về phía đối phương bằng đôi mắt đen nghiêm nghị: “Nếu hôm nay mấy cậu không muốn chết thì cút khỏi đây.”
Dần dần, cậu bảo vệ và yêu thương cô. Chỉ cần cậu ở bên, sẽ không có ai dám chạm vào cô.
Tang Lê đã nhìn thấy đủ loại thiếu niên phản nghịch, sau này cũng nhìn thấy trong đêm mưa đó, khi cậu chăm chú nhìn cô: “Tang Lê, anh thích em, anh vô cùng nghiêm túc.”
Anh chỉ hư hỏng trước mặt cô, cũng chỉ bị cô thuần phục.
Vào ngày lễ tốt nghiệp, trước mặt mọi người, Quảng Dã tặng Tang Lê một đôi giày khiêu vũ: “Tặng cho bạn gái của anh.”
Cậu ngạo nghễ công khai mối quan hệ của hai người, khiến cả trường náo loạn. Dưới bóng cây hòe vắng người, cô kiễng chân hôn lên tai trái của cậu, Quảng Dã giữ chặt cô, môi cong lên rõ ràng: “Anh có được em rồi, đừng có nghĩ đến chuyện quỵt nợ.”
[2] Hồi đó ở trường trung học phổ thông Giang Vọng, mọi người đều biết mối quan hệ bền chặt giữa hai người, đâu ai có thể ngờ rằng không lâu sau đó Tang Lê kiên quyết lựa chọn đi du học, Quảng Dã thế mà lại không giữ được người, mọi người đều vì điều này mà chấn động.
Vài năm sau, người đàn ông ở trong giới kinh doanh hô mưa gọi gió, Tang Lê trở về nước với tư cách là đội trưởng đoàn múa, hai người cùng nhau tỏa sáng theo cách riêng của bản thân, nhưng không còn liên quan đến nhau nữa.
Khi gặp lại nhau, anh tỏ vẻ thờ ơ với cô, không còn dáng vẻ cưng chiều như trước, nhiều người cho rằng Tang Lê đã là chuyện của quá khứ.
Tối hôm đó trong buổi họp lớp, Tang Lê say rượu ngồi ở bên ngoài, Quảng Dã đi tới, cô ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt ửng đỏ, lẩm bẩm: “Quảng Dã…”
Chỉ với một tiếng gọi nhẹ nhàng, mọi người đã thấy người đàn ông giận dữ liếm hàm răng sau, vài giây sau, anh bế cô lên, ôm cô vào lòng: “Tang Lê, kiếp này là anh thật sự nợ em.”
Vào đêm đông lạnh thấu xương ấy, mưa to như trút.
Trong căn hộ mờ sáng, cô hôn anh, đôi mắt đen láy của anh sáng rực, như muốn hòa tan vào xương cốt của mình, giọng nói trầm khàn của anh vang bên tai cô:
“Nói cho anh nghe, em có yêu anh không?”
“Nói cho anh nghe, em chưa bao giờ quên anh, lời em từng hứa với anh năm đó đều là sự thật.”
Cuối cùng, vẫn là anh lựa chọn đầu hàng.
Cho cho dù chuyện đó có xảy ra lần nữa, cho dù có thất bại thảm hại, anh vẫn không muốn buông cô ra.
–
“Trước đây thế giới của anh không có nước, không có cỏ, cũng không có lấy bất cứ thứ gì sinh sôi nảy nở.
Mãi cho đến khi em xuất hiện, băng tuyết tan chảy, vạn vật hồi sinh, mọi thứ đều ngập tràn màu sắc.”
[Vở kịch nhỏ]
Vào một ngày sau khi xảy ra sự việc hôm đó, Tang Lê, người luôn sống ẩn dật, đăng một Weibo: [Hi vọng xa vời duy nhất của tôi, cuối cùng tôi cũng có thể sở hữu một cách công khai @Quảng Dã.]
Toàn bộ cư dân mạng sôi trào, khi cô đặt điện thoại xuống, cô bị người đàn ông dùng một tay bế bổng lên, áp vào cửa sổ sát đất, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, anh khàn giọng nói: “Sở hữu được rồi, về sau không được buông ra nữa.”
3.9
Mọi người đều nói Chu Tri Tu là một thiên tài, muốn học cái gì, muốn có cái gì, tất cả đều dễ như trở bàn tay.
Anh tựa như ánh trăng sạch sẽ, tuyết trắng đã được lọc trong, lạnh lùng, thanh tuấn, xa xôi không thể với tới được.
Chỉ có bản thân Chu Tri Tu mới biết, dục vọng của anh dơ bẩn, đáng sợ đến cỡ nào.
Tất cả đều chỉ hướng tới một người…
Anh tựa như ánh trăng sạch sẽ, tuyết trắng đã được lọc trong, lạnh lùng, thanh tuấn, xa xôi không thể với tới được.
Chỉ có bản thân Chu Tri Tu mới biết, dục vọng của anh dơ bẩn, đáng sợ đến cỡ nào.
Tất cả đều chỉ hướng tới một người…
8.8
Mô tả: Kẻ thù cũ tôi từng cứu giúp bỗng bắt đầu tấn công tôi.
Tag: Cường x cường, Tương ái tương sát, Báo thù ngược tả, Chính kịch
Nhân vật chính: Ninh Chước, Thiện Phi Bạch
Điểm nhìn: Chủ thụ
Dàn ý: Khoa học kĩ thuật dẫn dắt tương lai, đổi mới thúc đẩy phát triển
————————————————
(Đã kết thúc)
Ninh Chước là một tên mắc chứng Cyberpsychosis* nổi tiếng gặp phải một tình huống trớ trêu. Đó là lăn giường với kẻ thù cũ – Thiện Phi Bạch – mà anh từng nhặt về.
*Bệnh tâm thần ảo là căn bệnh trong game Cyberpunk 2077. Đây là thuật ngữ chung chỉ các chứng rối loạn tâm thần và nhân cách do sự quá tải của các thiết bị điện tử được cấy ghép trong cơ thể người. Họ là những cá nhân có khuynh hướng thái nhân cách, mất đi ý thức nhận dạng con người về bản thân và người khác. Họ xem những người bình thường và những sinh vật sống khác là yếu đuối và thấp kém. Các triệu chứng của tâm thần ảo diễn ra từ từ như suy giảm khả năng bảo vệ, trở nên xa cách hoặc xem thường người thân, bạn bè hoặc có những hành động tiêu cực, có sự đồng cảm với máy móc hơn con người.
Ngày thứ ba, Ninh Chước nguôi giận, xách Thiện Phi Bạch bị mình phá hủy chỉ còn là một đống linh kiện ra khỏi phòng.
Ninh Chước: “Không có lần sau. Nếu không tôi thiến cậu.”
Thiện Phi Bạch: “…”
Ninh Chước: “Tôi nói thì nghe lời.”
Thiện Phi Bạch: “Dạ.”
————————————————
Cậu chủ nhỏ Thiện Phi Bạch bị bắt cóc năm 13 tuổi, lính đánh thuê Ninh Chước đi ngang qua, hăng hái làm việc thiện một phen đến mức thiếu chút nữa bỏ mạng.
Ba tháng sau, Thiện Phi Bạch bẽ bàng bị đuổi ra khỏi nhà.
Nhưng cậu không mất mát gì, vì cậu đã để lại dấu răng không bao giờ biến mất trên ngón tay của Ninh Chước.
…
Năm 18 tuổi, Thiện Phi Bạch lại xuất hiện trong thế giới của Ninh Chước.
Do có người nhờ vả, nhờ cậu dẫn người đến giết anh.
Cậu nở nụ cười sáng lóa: “Anh ơi, anh còn thấy em vô dụng không?”
Ba ngày sau, Ninh Chước tìm đường sống trong chỗ chết, lấy dao chặt đứt chân cậu.
…
Hai người chém giết nhau đến năm thứ 5.
Thiện Phi Bạch 23 tuổi như đùa như thật hôn lên vết sẹo do mình để lại trên vai Ninh Chước.
Ninh Chước quay đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên họ Thiện kia, cậu cố ý đúng không?”
Thiện Phi Bạch vô tâm vô phế cười: “Dạ, em cố ý đó.”
↑
Đây là câu chuyện tình yêu của hai con người tàn nhẫn.
Chú ý
1/ Thế giới quan Cyberpunk, sẽ có vài cảnh đặc tả quá trình tháo lắp máy móc
2/ Thiện Phi Bạch x Ninh Chước, Sói con nhỏ tuổi giảo hoạt công x Mỹ nhân hung dữ trong ngoài như một thụ (kém nhau 5 tuổi), 1v1, HE, là duy nhất của nhau.
3/ Quan hệ chính của hai người là kẻ thù lâu năm, vừa thù nhau vừa quen biết lâu năm, quen biết lâu năm là thật, thù cũng là thật, do đó sẽ có đổ máu thật, tính kế thật, hố nhau thật
4/ Mỗi người có người thân, bạn bè riêng, hai bên sẽ đấu đá + giúp đỡ nhau
5/ Mỗi người có sở thích khác nhau, có sở ghét (lôi) khác nhau, không thể gỡ mìn hết trong tác phẩm, mong mọi người thảo luận ở mục bình luận, không nên xóa bỏ hết quan điểm của người khác
Tag: Cường x cường, Tương ái tương sát, Báo thù ngược tả, Chính kịch
Nhân vật chính: Ninh Chước, Thiện Phi Bạch
Điểm nhìn: Chủ thụ
Dàn ý: Khoa học kĩ thuật dẫn dắt tương lai, đổi mới thúc đẩy phát triển
————————————————
(Đã kết thúc)
Ninh Chước là một tên mắc chứng Cyberpsychosis* nổi tiếng gặp phải một tình huống trớ trêu. Đó là lăn giường với kẻ thù cũ – Thiện Phi Bạch – mà anh từng nhặt về.
*Bệnh tâm thần ảo là căn bệnh trong game Cyberpunk 2077. Đây là thuật ngữ chung chỉ các chứng rối loạn tâm thần và nhân cách do sự quá tải của các thiết bị điện tử được cấy ghép trong cơ thể người. Họ là những cá nhân có khuynh hướng thái nhân cách, mất đi ý thức nhận dạng con người về bản thân và người khác. Họ xem những người bình thường và những sinh vật sống khác là yếu đuối và thấp kém. Các triệu chứng của tâm thần ảo diễn ra từ từ như suy giảm khả năng bảo vệ, trở nên xa cách hoặc xem thường người thân, bạn bè hoặc có những hành động tiêu cực, có sự đồng cảm với máy móc hơn con người.
Ngày thứ ba, Ninh Chước nguôi giận, xách Thiện Phi Bạch bị mình phá hủy chỉ còn là một đống linh kiện ra khỏi phòng.
Ninh Chước: “Không có lần sau. Nếu không tôi thiến cậu.”
Thiện Phi Bạch: “…”
Ninh Chước: “Tôi nói thì nghe lời.”
Thiện Phi Bạch: “Dạ.”
————————————————
Cậu chủ nhỏ Thiện Phi Bạch bị bắt cóc năm 13 tuổi, lính đánh thuê Ninh Chước đi ngang qua, hăng hái làm việc thiện một phen đến mức thiếu chút nữa bỏ mạng.
Ba tháng sau, Thiện Phi Bạch bẽ bàng bị đuổi ra khỏi nhà.
Nhưng cậu không mất mát gì, vì cậu đã để lại dấu răng không bao giờ biến mất trên ngón tay của Ninh Chước.
…
Năm 18 tuổi, Thiện Phi Bạch lại xuất hiện trong thế giới của Ninh Chước.
Do có người nhờ vả, nhờ cậu dẫn người đến giết anh.
Cậu nở nụ cười sáng lóa: “Anh ơi, anh còn thấy em vô dụng không?”
Ba ngày sau, Ninh Chước tìm đường sống trong chỗ chết, lấy dao chặt đứt chân cậu.
…
Hai người chém giết nhau đến năm thứ 5.
Thiện Phi Bạch 23 tuổi như đùa như thật hôn lên vết sẹo do mình để lại trên vai Ninh Chước.
Ninh Chước quay đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên họ Thiện kia, cậu cố ý đúng không?”
Thiện Phi Bạch vô tâm vô phế cười: “Dạ, em cố ý đó.”
↑
Đây là câu chuyện tình yêu của hai con người tàn nhẫn.
Chú ý
1/ Thế giới quan Cyberpunk, sẽ có vài cảnh đặc tả quá trình tháo lắp máy móc
2/ Thiện Phi Bạch x Ninh Chước, Sói con nhỏ tuổi giảo hoạt công x Mỹ nhân hung dữ trong ngoài như một thụ (kém nhau 5 tuổi), 1v1, HE, là duy nhất của nhau.
3/ Quan hệ chính của hai người là kẻ thù lâu năm, vừa thù nhau vừa quen biết lâu năm, quen biết lâu năm là thật, thù cũng là thật, do đó sẽ có đổ máu thật, tính kế thật, hố nhau thật
4/ Mỗi người có người thân, bạn bè riêng, hai bên sẽ đấu đá + giúp đỡ nhau
5/ Mỗi người có sở thích khác nhau, có sở ghét (lôi) khác nhau, không thể gỡ mìn hết trong tác phẩm, mong mọi người thảo luận ở mục bình luận, không nên xóa bỏ hết quan điểm của người khác
5
Lý Mật cho rằng Doãn Nhất Hàng là tên điên.
Doãn Nhất Hàng thì nghĩ Lý Mật là thằng ngốc, cả hai cũng chẳng ai hơn ai.
Lý Mật rõ ràng rất ghét bỏ Doãn Nhất Hàng, luôn miệng nói tên điên kia hãy tránh xa cậu ra.
Doãn Nhất Hàng lại nhướng mày bảo: "Không tìm được người phù hợp hơn cậu"
Không phải là câu chuyện thời học đường, câu chuyện khi trưởng thành
Nam chính cao ngạo cố chấp, bị bệnh trầm cảm × Nữ chính mặt trời nhỏ chữa khỏi bệnh
Nhân vật chính: Lý Mật, Doãn Nhất Hàng
Một câu giới thiệu vắn tắt: Câu chuyện về một kẻ điên và một kẻ ngốc sẽ trở thành người nhà.
Chủ đề: Câu chuyện thời trẻ rồi cũng sẽ trôi qua, chỉ còn lại một nhóm người trưởng thành.
Doãn Nhất Hàng thì nghĩ Lý Mật là thằng ngốc, cả hai cũng chẳng ai hơn ai.
Lý Mật rõ ràng rất ghét bỏ Doãn Nhất Hàng, luôn miệng nói tên điên kia hãy tránh xa cậu ra.
Doãn Nhất Hàng lại nhướng mày bảo: "Không tìm được người phù hợp hơn cậu"
Không phải là câu chuyện thời học đường, câu chuyện khi trưởng thành
Nam chính cao ngạo cố chấp, bị bệnh trầm cảm × Nữ chính mặt trời nhỏ chữa khỏi bệnh
Nhân vật chính: Lý Mật, Doãn Nhất Hàng
Một câu giới thiệu vắn tắt: Câu chuyện về một kẻ điên và một kẻ ngốc sẽ trở thành người nhà.
Chủ đề: Câu chuyện thời trẻ rồi cũng sẽ trôi qua, chỉ còn lại một nhóm người trưởng thành.
4.5
Tác giả: 小說族
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Không CP, Nữ Cường, Hiện Đại, Cường Thủ Hào Đoạt, Trả Thù, Gia Đình, Chữa Lành
Team dịch: Zephyr
Giới thiệu
“Tần Tình, đứa bé là con của chồng cô.” Tôi run rẩy mở tấm hình giám định kia ra, sau khi nhìn thấy mấy chữ “Xác nhận tồn tại quan hệ huyết thống” thì như bị sét đánh, chỉ cảm giác trời đất quay cuồng, tất cả suy đoán lúc trước đã trở thành sự thật.
Không ngờ Trình Hiên lại dám lừa dối tôi nhiều năm như vậy!
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Không CP, Nữ Cường, Hiện Đại, Cường Thủ Hào Đoạt, Trả Thù, Gia Đình, Chữa Lành
Team dịch: Zephyr
Giới thiệu
“Tần Tình, đứa bé là con của chồng cô.” Tôi run rẩy mở tấm hình giám định kia ra, sau khi nhìn thấy mấy chữ “Xác nhận tồn tại quan hệ huyết thống” thì như bị sét đánh, chỉ cảm giác trời đất quay cuồng, tất cả suy đoán lúc trước đã trở thành sự thật.
Không ngờ Trình Hiên lại dám lừa dối tôi nhiều năm như vậy!
4.2
Bố mẹ tôi bị mất con gái ruột suốt mười bảy năm, và bây giờ cô ấy đã trở về nhà.
Mẹ ôm chặt lấy cô ấy trong vòng tay, liên tục gọi “con yêu ơi, con yêu của mẹ”.
Nhưng ánh mắt cô ấy lại dán chặt vào tôi, cố ý tỏ vẻ ngây thơ:
"Giờ em đã trở về rồi, có phải chị nên trở về ngôi nhà của mình không?"
Cô ấy nghĩ rằng tôi là một kẻ ăn trộm, được nhận nuôi chỉ để tận hưởng cuộc sống xa hoa vốn dĩ thuộc về cô ấy.
Nhưng cô không nhận ra rằng, khi thốt ra những lời đó, cả ngôi nhà lập tức chìm vào im lặng.
Mẹ ôm chặt lấy cô ấy trong vòng tay, liên tục gọi “con yêu ơi, con yêu của mẹ”.
Nhưng ánh mắt cô ấy lại dán chặt vào tôi, cố ý tỏ vẻ ngây thơ:
"Giờ em đã trở về rồi, có phải chị nên trở về ngôi nhà của mình không?"
Cô ấy nghĩ rằng tôi là một kẻ ăn trộm, được nhận nuôi chỉ để tận hưởng cuộc sống xa hoa vốn dĩ thuộc về cô ấy.
Nhưng cô không nhận ra rằng, khi thốt ra những lời đó, cả ngôi nhà lập tức chìm vào im lặng.
4.7
Tên truyện: Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta
Tác giả: Đào Ôn Chi
Editor: Toả Toả
Thể loại: Nguyên sang, đam mỹ, hiện đại, tình cảm, ABO, học đường, tình đầu, chủ thụ, 1x1, HE.
Số chương: 84 chương (82 chương chính truyện + 2 chương ngoại truyện)
Tóm tắt:
Mới chuyển đến Hoa Trung một tháng, Giang Hành Thâm đã trở thành kẻ thù không đội trời chung với Alpha Phó Chu ngỗ ngược nổi tiếng trong trường.
Từ lúc Giang Hành Thâm đánh một trận với đối phương, lại thêm tính cách của hai người quá khác biệt, có thể nói cả hai đều không muốn nhìn mặt nhau.
Cho đến một ngày điện thoại của Giang Hành Thâm bị ràng buộc một cái app "Bạn học thân thiện", khiến cậu phải hoà đồng thân thiện, quan tâm hết sức với Phó Chu.
Bởi vì phải hoàn thành nhiệm vụ thì mới có thể gỡ bỏ app, thế nên Giang Hành Thâm chỉ có thể miễn cưỡng bắt đầu một loạt hành động khác thường.
______
Sau khi tham dự tiệc sinh nhật của bạn học, Giang Hành Thâm chọn một địa điểm ít người, dùng vẻ mặt thờ ơ hỏi xin cách liên lạc của Phó Chu.
Phó Chu cúi đầu nhìn cậu, cười nhạo nói: "Giang Hành Thâm, nếu cậu muốn kiếm chuyện --"
Giang Hành Thâm ngắt lời hắn: "Cậu có cho hay không?"
Phó Chu ngã bệnh trong kỳ nhạy cảm nên tính tình không tốt, Giang Hành Thâm bị buộc phải đi chăm sóc Alpha lúc này đang sắp bùng nổ.
Xong việc vẻ mặt của Phó Chu lộ vẻ quái lạ: "Tại sao cậu lại tới chăm sóc tôi?"
Giang Hành Thâm lạnh lùng nói: "Tôi tự nguyện."
Để tăng thêm mức độ, Giang Hành Thâm kiên trì đưa bữa sáng đưa trà sữa cho Phó Chu.
Sau bao vất vả, một ngày nọ Phó Chu đột nhiên nhìn cậu nói: "Đưa tôi nếm thử trà sữa của cậu đi."
Mặt Giang Hành Thâm tối sầm lại, nhưng cũng chỉ có thể nuốt giận đưa trà sữa cho Phó Chu.
Ánh mắt Phó Chu dần dần trở nên phức tạp, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cho đến khi Phó Chu vô tình nhìn thấy danh sách sở thích của mình trong album điện thoại của Giang Hành Thâm, ý nghĩ nào đó trong lòng bỗng chốc được khuếch đại.
Giang Hành Thâm, cậu ấy --
Thích mình có phải không?
Nhiệm vụ của Giang Hành Thâm ngày càng thuận lợi, không bao lâu đã thành công gỡ bỏ app "Bạn học thân thiện".
Ngay khi mọi thứ đang dần trở lại đúng quỹ đạo, Phó Chu đã chặn cậu lại sau giờ học của một ngày nọ.
Thiếu niên vốn bướng bỉnh khó kiểm soát lúc này bực bội đá văng cái ghế vướng víu, giọng điệu vô cùng uất ức: "Giang Hành Thâm, cậu không thể trêu chọc tôi rồi không chịu trách nhiệm được."
______
Một ngày nọ, bạn của Phó Chu phàn nàn với hắn: "Gần đây tao đang theo đuổi một Omega, mỗi ngày tao vừa quan tâm chăm sóc vừa tặng trà sữa, sở thích của cô ấy đều nhớ rõ ràng, nhưng tại sao lại không theo đuổi được chứ?"
Sau khi Phó Chu nghe xong liền bật người dậy, tỉnh ngộ ra: "Đệt mẹ."
Thì ra là như vậy!
Giang Hành Thâm:?Lạnh lùng nhưng có hơi ngốc nghếch Beta học sinh giỏi thụ X Phóng túng khó kiểm soát Alpha cậu ấm công
Nhắc nhở khi đọc:
Truyện chậm chậm chậm chậm nhiệt, hằng ngày, học đường.
(Chương 66 tỏ tình)
Tình yêu AB, nhưng thụ là Beta phi truyền thống.
(Vấn đề này trong truyện sẽ giải thích.)
Tác giả: Đào Ôn Chi
Editor: Toả Toả
Thể loại: Nguyên sang, đam mỹ, hiện đại, tình cảm, ABO, học đường, tình đầu, chủ thụ, 1x1, HE.
Số chương: 84 chương (82 chương chính truyện + 2 chương ngoại truyện)
Tóm tắt:
Mới chuyển đến Hoa Trung một tháng, Giang Hành Thâm đã trở thành kẻ thù không đội trời chung với Alpha Phó Chu ngỗ ngược nổi tiếng trong trường.
Từ lúc Giang Hành Thâm đánh một trận với đối phương, lại thêm tính cách của hai người quá khác biệt, có thể nói cả hai đều không muốn nhìn mặt nhau.
Cho đến một ngày điện thoại của Giang Hành Thâm bị ràng buộc một cái app "Bạn học thân thiện", khiến cậu phải hoà đồng thân thiện, quan tâm hết sức với Phó Chu.
Bởi vì phải hoàn thành nhiệm vụ thì mới có thể gỡ bỏ app, thế nên Giang Hành Thâm chỉ có thể miễn cưỡng bắt đầu một loạt hành động khác thường.
______
Sau khi tham dự tiệc sinh nhật của bạn học, Giang Hành Thâm chọn một địa điểm ít người, dùng vẻ mặt thờ ơ hỏi xin cách liên lạc của Phó Chu.
Phó Chu cúi đầu nhìn cậu, cười nhạo nói: "Giang Hành Thâm, nếu cậu muốn kiếm chuyện --"
Giang Hành Thâm ngắt lời hắn: "Cậu có cho hay không?"
Phó Chu ngã bệnh trong kỳ nhạy cảm nên tính tình không tốt, Giang Hành Thâm bị buộc phải đi chăm sóc Alpha lúc này đang sắp bùng nổ.
Xong việc vẻ mặt của Phó Chu lộ vẻ quái lạ: "Tại sao cậu lại tới chăm sóc tôi?"
Giang Hành Thâm lạnh lùng nói: "Tôi tự nguyện."
Để tăng thêm mức độ, Giang Hành Thâm kiên trì đưa bữa sáng đưa trà sữa cho Phó Chu.
Sau bao vất vả, một ngày nọ Phó Chu đột nhiên nhìn cậu nói: "Đưa tôi nếm thử trà sữa của cậu đi."
Mặt Giang Hành Thâm tối sầm lại, nhưng cũng chỉ có thể nuốt giận đưa trà sữa cho Phó Chu.
Ánh mắt Phó Chu dần dần trở nên phức tạp, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cho đến khi Phó Chu vô tình nhìn thấy danh sách sở thích của mình trong album điện thoại của Giang Hành Thâm, ý nghĩ nào đó trong lòng bỗng chốc được khuếch đại.
Giang Hành Thâm, cậu ấy --
Thích mình có phải không?
Nhiệm vụ của Giang Hành Thâm ngày càng thuận lợi, không bao lâu đã thành công gỡ bỏ app "Bạn học thân thiện".
Ngay khi mọi thứ đang dần trở lại đúng quỹ đạo, Phó Chu đã chặn cậu lại sau giờ học của một ngày nọ.
Thiếu niên vốn bướng bỉnh khó kiểm soát lúc này bực bội đá văng cái ghế vướng víu, giọng điệu vô cùng uất ức: "Giang Hành Thâm, cậu không thể trêu chọc tôi rồi không chịu trách nhiệm được."
______
Một ngày nọ, bạn của Phó Chu phàn nàn với hắn: "Gần đây tao đang theo đuổi một Omega, mỗi ngày tao vừa quan tâm chăm sóc vừa tặng trà sữa, sở thích của cô ấy đều nhớ rõ ràng, nhưng tại sao lại không theo đuổi được chứ?"
Sau khi Phó Chu nghe xong liền bật người dậy, tỉnh ngộ ra: "Đệt mẹ."
Thì ra là như vậy!
Giang Hành Thâm:?Lạnh lùng nhưng có hơi ngốc nghếch Beta học sinh giỏi thụ X Phóng túng khó kiểm soát Alpha cậu ấm công
Nhắc nhở khi đọc:
Truyện chậm chậm chậm chậm nhiệt, hằng ngày, học đường.
(Chương 66 tỏ tình)
Tình yêu AB, nhưng thụ là Beta phi truyền thống.
(Vấn đề này trong truyện sẽ giải thích.)
7.7
Tác giả: Tổng Công Đại Nhân
Editor: Frenalis
Tổng số chương: 72
Thể loại: Hiện đại, đô thị tình duyên, chức nghiệp tinh anh, tình yêu văn phòng, lãng tử quay đầu, Thiên chi kiêu tử, Thị giác nữ chủ, nhẹ nhàng, HE
Tổ hợp: luật sư trí thức bại hoại vs nữ nhân viên văn phòng mới ra trường
Nhân vật chính: Phương Y, Chu Lạc Sâm
Văn án:
Phương Y tham dự bữa tiệc tốt nghiệp và có cuộc gặp gỡ bất ngờ với "móng heo" sàm sỡ cô tại quán bar. Tuy nhiên, "móng heo" đó trốn thoát quá nhanh khiến cô không thể bắt được. Vài ngày sau, trong buổi phỏng vấn xin việc, Phương Y vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện "móng heo" sẽ là sếp của mình.
Trích đoạn:
Cô tưởng rằng Chu Lạc Sâm sẽ đi thẳng không thèm nhìn cô lấy một cái, nhưng anh dùng đôi mắt đen nhánh quét qua người cô một lượt, rồi cong môi nở nụ cười đẹp trai, nói một câu: "Sau này đi làm nhớ mang tất chân".
Editor: Frenalis
Tổng số chương: 72
Thể loại: Hiện đại, đô thị tình duyên, chức nghiệp tinh anh, tình yêu văn phòng, lãng tử quay đầu, Thiên chi kiêu tử, Thị giác nữ chủ, nhẹ nhàng, HE
Tổ hợp: luật sư trí thức bại hoại vs nữ nhân viên văn phòng mới ra trường
Nhân vật chính: Phương Y, Chu Lạc Sâm
Văn án:
Phương Y tham dự bữa tiệc tốt nghiệp và có cuộc gặp gỡ bất ngờ với "móng heo" sàm sỡ cô tại quán bar. Tuy nhiên, "móng heo" đó trốn thoát quá nhanh khiến cô không thể bắt được. Vài ngày sau, trong buổi phỏng vấn xin việc, Phương Y vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện "móng heo" sẽ là sếp của mình.
Trích đoạn:
Cô tưởng rằng Chu Lạc Sâm sẽ đi thẳng không thèm nhìn cô lấy một cái, nhưng anh dùng đôi mắt đen nhánh quét qua người cô một lượt, rồi cong môi nở nụ cười đẹp trai, nói một câu: "Sau này đi làm nhớ mang tất chân".
4.2
Tên gốc: 硬糖
Tác giả: Nãi Thái
Editor: Khế
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE , Tình cảm, Truyện H, Ngọt sủng, Niên thượng, Đô thị tình duyên, 1v1, Thị giác nữ chủ
Giới thiệu:
“Thích tôi?”
“… Ừm.”
“Sao lại thích tôi?”
“Chẳng tại sao cả…”
_
Góc nhìn nữ chính.
Giản Hi thích một người đàn ông.
Lúc đi học tính cách nhút nhát, sau khi tốt nghiệp cũng rất ít khi tiếp xúc với con trai, đã 23 tuổi vẫn chưa từng yêu ai.
Lần này cô muốn thử một lần.
_
Góc nhìn nam chính.
Một ngày nọ, đột nhiên có một cô bé chạy đến trước mặt nói thích anh, những lời thế này anh đã nghe không ít lần.
Trước đó cô bé dẫn em trai tới xăm mình, anh không có ấn tượng gì cả, lúc sau mới biết.
“Nhát gan vậy mà cũng dám thích loại người như tôi…”
_
Thợ xăm điển trai x nhân viên kiểm tra chất lượng hướng nội nhát gan
Nam 28 – nữ 23
Nữ theo đuổi nam, nam không sạch (từng có người yêu cũ) nữ sạch.
Tác giả: Nãi Thái
Editor: Khế
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE , Tình cảm, Truyện H, Ngọt sủng, Niên thượng, Đô thị tình duyên, 1v1, Thị giác nữ chủ
Giới thiệu:
“Thích tôi?”
“… Ừm.”
“Sao lại thích tôi?”
“Chẳng tại sao cả…”
_
Góc nhìn nữ chính.
Giản Hi thích một người đàn ông.
Lúc đi học tính cách nhút nhát, sau khi tốt nghiệp cũng rất ít khi tiếp xúc với con trai, đã 23 tuổi vẫn chưa từng yêu ai.
Lần này cô muốn thử một lần.
_
Góc nhìn nam chính.
Một ngày nọ, đột nhiên có một cô bé chạy đến trước mặt nói thích anh, những lời thế này anh đã nghe không ít lần.
Trước đó cô bé dẫn em trai tới xăm mình, anh không có ấn tượng gì cả, lúc sau mới biết.
“Nhát gan vậy mà cũng dám thích loại người như tôi…”
_
Thợ xăm điển trai x nhân viên kiểm tra chất lượng hướng nội nhát gan
Nam 28 – nữ 23
Nữ theo đuổi nam, nam không sạch (từng có người yêu cũ) nữ sạch.
3.5
Lần đầu tiên Tôn Hoài Đường nhìn thấy Tôn Điềm Điềm đã nghĩ rằng cô bé này xinh đẹp hơn những người anh từng gặp trong cô nhi viện, giống như một con búp bê sứ.
Anh dằn lòng lấy ra cây kẹo mà mình đang để dành trong túi đưa cho cô, gọi cô là em gái nhỏ.
Lúc ấy, Tôn Điềm Điềm cũng ngọt ngào kêu: “Anh Đường”.
Sau này, ai cũng nói Tôn Hoài Đường là một người đẹp trai trầm tính, chững chạc và dịu dàng. Anh trở thành đối tượng trong mộng của vô số nữ sinh.
Từ nhỏ, Tôn Điềm Điềm biết anh Đường vốn dĩ rất đẹp trai, đối xử với cô vô cùng tốt, nhưng cô không thích những ánh nhìn thèm thuồng của các nữ sinh kia cứ chằm chằm vào anh Đường.
Sau này khi lớn lên, đứng trước mặt anh Đường… Cô dần phát hiện cảm xúc kì lạ trong lòng mình.
Cô quyết định, phải quyến rũ anh...
Vì thế, một ngày nọ—
Tôn Hoài Đường kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang cưỡng hôn mình, “..Điềm Điềm?”.
“Anh Đường, em thích anh.”
Trong lòng anh hạnh phúc như ở trên mây, dục vọng bùng cháy mãnh liệt...
1V1, Song xử, HE, thanh mai trúc mã, anh em nuôi.
Câu chuyện ngọt ngào, đơn thuần.
Có chút tình tiết vườn trường.
Anh dằn lòng lấy ra cây kẹo mà mình đang để dành trong túi đưa cho cô, gọi cô là em gái nhỏ.
Lúc ấy, Tôn Điềm Điềm cũng ngọt ngào kêu: “Anh Đường”.
Sau này, ai cũng nói Tôn Hoài Đường là một người đẹp trai trầm tính, chững chạc và dịu dàng. Anh trở thành đối tượng trong mộng của vô số nữ sinh.
Từ nhỏ, Tôn Điềm Điềm biết anh Đường vốn dĩ rất đẹp trai, đối xử với cô vô cùng tốt, nhưng cô không thích những ánh nhìn thèm thuồng của các nữ sinh kia cứ chằm chằm vào anh Đường.
Sau này khi lớn lên, đứng trước mặt anh Đường… Cô dần phát hiện cảm xúc kì lạ trong lòng mình.
Cô quyết định, phải quyến rũ anh...
Vì thế, một ngày nọ—
Tôn Hoài Đường kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang cưỡng hôn mình, “..Điềm Điềm?”.
“Anh Đường, em thích anh.”
Trong lòng anh hạnh phúc như ở trên mây, dục vọng bùng cháy mãnh liệt...
1V1, Song xử, HE, thanh mai trúc mã, anh em nuôi.
Câu chuyện ngọt ngào, đơn thuần.
Có chút tình tiết vườn trường.
4.5
1.
Gia đình gặp phải biến cố, An Vu chuyển trường đến Đại An.
Lúc mới gặp Giang Sóc, anh lộ cái chân bó bột được giấu bên trong ống quần, cất giọng chế giễu nói: "Được đấy, đến cả người tàn tật cũng có thể sai khiến, lòng dạ cũng thật nhẫn tâm."
Chàng trai có vẻ ngoài đẹp trai như vậy, thế mà lại bị "què"? Thiên thần gãy cánh chắc cũng chỉ như vậy.
Chàng trai độc mồm lại kiêu ngạo, chán chường lại phách lối, nhưng dù anh có như vậy, An Vu vẫn từng bước nhường nhịn anh.
Nhân vật phong vân ngày xưa đã trở nên "nghèo túng" trong một đêm, đối thủ cố tình làm nhục anh, đặt tiền cược cho ai đoán được tư liệu về chân giả của Giang Sóc ở sân trường, còn hào phóng thưởng mười vạn cho ai lột được quần của anh.
Giang Sóc chặn cô ở góc hành lang, nói một cách xấu xa: "Xem tin rồi? Muốn biết không?"
"Không muốn biết." An Vu hốt hoảng rời đi, nhưng lại không cẩn thận ngã thẳng vào đùi anh.
Cảm giác mềm mại mang theo một chút sức mạnh.
Giang Sóc lười biếng nâng mi mắt lên, cúi người đến gần tai cô, giọng điệu hư hỏng.
"Sờ thấy sao? Có thịt."
"..."
2.
Là cậu chủ nhỏ của hai công ty bất động sản hàng đầu của thành phố Đại An, người theo đuổi xếp thành hàng dài, nhưng anh chỉ cảm thấy hứng thú với học sinh mới chuyển trường đến.
Cậu thiếu niên theo đuổi một cách thẳng thắn nhiệt tình, như hình với bóng. An Vu tính cách nhút nhát chỉ muốn học tập thật tốt, không bàn bạc với Giang Sóc đã trực tiếp đồng ý phân ban với giáo viên.
Ngày phân ban, Giang Sóc không nói lời nào, gương mặt âm trầm dọn hết đồ đạc của cô đi.
Bắt đầu mở ra một cuộc chiến tranh lạnh.
Lúc tụ tập cùng đám bạn anh thua trò chơi, một đống người biết rõ nhưng vẫn làm như không biết trêu chọc hỏi anh, muốn để anh tự mình nói ra người mình thích là ai.
Giang Sóc không đáp, liếc mắt nhìn đồng hồ, đã đến giờ kết thúc buổi tự học tối.
Anh đứng lên rót ba ly rượu, nhặt áo khoác lên trực tiếp rời đi.
Bạn học không nhịn được mà cảm thán: "Chỉ có ba ly như vậy, cậu ta đã tự dỗ mình xong rồi".
Gia đình gặp phải biến cố, An Vu chuyển trường đến Đại An.
Lúc mới gặp Giang Sóc, anh lộ cái chân bó bột được giấu bên trong ống quần, cất giọng chế giễu nói: "Được đấy, đến cả người tàn tật cũng có thể sai khiến, lòng dạ cũng thật nhẫn tâm."
Chàng trai có vẻ ngoài đẹp trai như vậy, thế mà lại bị "què"? Thiên thần gãy cánh chắc cũng chỉ như vậy.
Chàng trai độc mồm lại kiêu ngạo, chán chường lại phách lối, nhưng dù anh có như vậy, An Vu vẫn từng bước nhường nhịn anh.
Nhân vật phong vân ngày xưa đã trở nên "nghèo túng" trong một đêm, đối thủ cố tình làm nhục anh, đặt tiền cược cho ai đoán được tư liệu về chân giả của Giang Sóc ở sân trường, còn hào phóng thưởng mười vạn cho ai lột được quần của anh.
Giang Sóc chặn cô ở góc hành lang, nói một cách xấu xa: "Xem tin rồi? Muốn biết không?"
"Không muốn biết." An Vu hốt hoảng rời đi, nhưng lại không cẩn thận ngã thẳng vào đùi anh.
Cảm giác mềm mại mang theo một chút sức mạnh.
Giang Sóc lười biếng nâng mi mắt lên, cúi người đến gần tai cô, giọng điệu hư hỏng.
"Sờ thấy sao? Có thịt."
"..."
2.
Là cậu chủ nhỏ của hai công ty bất động sản hàng đầu của thành phố Đại An, người theo đuổi xếp thành hàng dài, nhưng anh chỉ cảm thấy hứng thú với học sinh mới chuyển trường đến.
Cậu thiếu niên theo đuổi một cách thẳng thắn nhiệt tình, như hình với bóng. An Vu tính cách nhút nhát chỉ muốn học tập thật tốt, không bàn bạc với Giang Sóc đã trực tiếp đồng ý phân ban với giáo viên.
Ngày phân ban, Giang Sóc không nói lời nào, gương mặt âm trầm dọn hết đồ đạc của cô đi.
Bắt đầu mở ra một cuộc chiến tranh lạnh.
Lúc tụ tập cùng đám bạn anh thua trò chơi, một đống người biết rõ nhưng vẫn làm như không biết trêu chọc hỏi anh, muốn để anh tự mình nói ra người mình thích là ai.
Giang Sóc không đáp, liếc mắt nhìn đồng hồ, đã đến giờ kết thúc buổi tự học tối.
Anh đứng lên rót ba ly rượu, nhặt áo khoác lên trực tiếp rời đi.
Bạn học không nhịn được mà cảm thán: "Chỉ có ba ly như vậy, cậu ta đã tự dỗ mình xong rồi".
9.3
Tác giả: Giá Oản Chúc
Tran / Editor: AI_Mâm đa quả
Beta: AI_Cát Tường
Thể loại: Hiện đại, HE
Giới thiệu:
Khương Lâm Tình theo đuổi Trì Cách hai mươi hai ngày, rốt cuộc trở thành bạn gái của anh.
Cô nói: “Đừng yêu tôi.”
Anh nói: “Cô cũng vậy.”
Bọn họ gặp nhau trên đường đi đến cái chết.
Tran / Editor: AI_Mâm đa quả
Beta: AI_Cát Tường
Thể loại: Hiện đại, HE
Giới thiệu:
Khương Lâm Tình theo đuổi Trì Cách hai mươi hai ngày, rốt cuộc trở thành bạn gái của anh.
Cô nói: “Đừng yêu tôi.”
Anh nói: “Cô cũng vậy.”
Bọn họ gặp nhau trên đường đi đến cái chết.
8.4
Tôi và Giang Dịch thanh mai trúc mã. Trong vòng tròn bạn bè, ai cũng biết anh ấy kiêu ngạo, còn tôi là cô gái duy nhất có thể khiến anh chịu đựng.
Nhưng sau đó, bên cạnh Giang Dịch xuất hiện một cô gái, tính cách kiêu ngạo tự do, nghe nói rất hợp khẩu vị của Giang Dịch.
Tôi bắt đầu xa lánh Giang Dịch, tránh không gặp anh ấy, cho đến một ngày cuối cùng tôi cũng chịu trở về nhà. Anh liền lẻn vào phòng tôi lúc nửa đêm, lén lút hôn lên eo tôi.
Toàn thân tôi run rẩy, nhưng anh lại cười khẽ bên tai: "Tống Ninh, em thử tránh anh thêm lần nữa xem".
Nhưng sau đó, bên cạnh Giang Dịch xuất hiện một cô gái, tính cách kiêu ngạo tự do, nghe nói rất hợp khẩu vị của Giang Dịch.
Tôi bắt đầu xa lánh Giang Dịch, tránh không gặp anh ấy, cho đến một ngày cuối cùng tôi cũng chịu trở về nhà. Anh liền lẻn vào phòng tôi lúc nửa đêm, lén lút hôn lên eo tôi.
Toàn thân tôi run rẩy, nhưng anh lại cười khẽ bên tai: "Tống Ninh, em thử tránh anh thêm lần nữa xem".
4.2
Đường Tâm là người có tính cách tươi sáng và ngoại hình đẹp xuất sắc, còn Thương Yến Thời là người ít nói, kiêu ngạo, đoan chính, nhã nhặn.
Hai người kết hôn với nhau hơn nửa năm nhưng rất hiếm khi gặp nhau.
Vốn dĩ mọi người tưởng rằng đây là một cuộc hôn nhân thương mại, khi đến kỳ hạn thì sẽ đường ai nấy đi, mỗi người tự tìm niềm vui cho riêng mình.
Mãi đến khi Đường Tâm gặp tai nạn giao thông. Sau khi tỉnh lại cô còn tưởng rằng mình đã xuyên vào một nhân vật làm bia đỡ đạn trong sách và gả cho nam chính Thương Yến Thời. Cô phải có được 100 nụ hôn của Thương Yến Thời thì mới có thể tiếp tục sống.
Nhưng Thương Yến Thời lại làm việc rất quyết đoán, lòng dạ sâu thăm thẳm, còn rất chán ghét mối quan hệ liên hôn với người vợ là cô đây.
Kết luận: Hôn ông chủ lớn này là một giấc mơ xa vời.
Vì thế sau khi thử nghiệm thất bại một loạt kỹ xảo hôn, thì tối hôm đó trong một bữa tiệc từ thiện, Đường Tâm không ngừng chuốc rượu cho Thương Yến Thời, cuối cùng để bản thân mình uống đến hai má đỏ rực, còn chưa hết hy vọng ôm lấy người đàn ông của cô rồi đẩy anh đến chân tường.
Cô kiễng chân ôm lấy cổ người ta, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của mình, chớp chớp hàng mi cong cong, rưng rưng nước mắt: “Thương Yến Thời, sao anh lại không hôn em? Anh hôn nhẹ em một cái thôi, có được không?”
Giọng của cô gái mềm mại ngọt ngào, toàn thân lộ ra hơi thở mê người, yết hầu của người đàn ông từ trước đến nay lạnh lùng, hờ hững nay lại trượt lên trượt xuống, đôi mắt đen như mực ấy chứa đầy sự ham muốn, giọng nói cực kỳ nguy hiểm: “Đường Tâm, một khi mà anh hôn em thì em sẽ không có cơ hội buông tay đâu.”
“Vậy, còn muốn hôn không?”
Đêm đó, Đường Tâm cảm thấy mình đã thu hoạch một nụ hôn thật mỹ mãn.
- -
Một khoảng thời gian sau, cuối cùng Đường Tâm cũng cực khổ mà nhận được 99 cái hôn, còn thiếu một cái cuối cùng nữa là đủ.
Dưới ánh trăng mờ, Đường Tâm làm đổ ly rượu xuống áo sơ mi của người đàn ông, ngón tay mềm mại từng chút một ôm lấy lồng ngực ướt sũng của người đàn ông, nhắm mắt lại cong môi.
Thời khắc mấu chốt, Đường Tâm lấy lại trí nhớ, thì ra cô không xuyên sách.
Khi nhìn thấy mình sắp hôn người đàn ông kia, trái tim Đường Tâm nhảy lên liên hồi, mặt cũng đỏ lên, dịu dàng giải thích: “Cái kia, có thể không… không hôn không?”
Cô vừa ngước mắt lên nhìn thì đối diện với đôi mắt đen láy của Thương Yến Thời.
Người đàn ông lạnh lùng, đưa tay tháo chiếc mắt kính gọng vàng xuống, từ từ ôm cô vào trong lòng, nghiêng người cúi đầu.
Giọng nói ấm áp đầy từ tính còn rất lưu luyến, cảm giác cực kỳ có tính chiếm hữu: “Không thể.”
Một tuần tiếp theo, Đường Tâm không thể nào thoát khỏi phòng của Thương Yến Thời.
Hai người kết hôn với nhau hơn nửa năm nhưng rất hiếm khi gặp nhau.
Vốn dĩ mọi người tưởng rằng đây là một cuộc hôn nhân thương mại, khi đến kỳ hạn thì sẽ đường ai nấy đi, mỗi người tự tìm niềm vui cho riêng mình.
Mãi đến khi Đường Tâm gặp tai nạn giao thông. Sau khi tỉnh lại cô còn tưởng rằng mình đã xuyên vào một nhân vật làm bia đỡ đạn trong sách và gả cho nam chính Thương Yến Thời. Cô phải có được 100 nụ hôn của Thương Yến Thời thì mới có thể tiếp tục sống.
Nhưng Thương Yến Thời lại làm việc rất quyết đoán, lòng dạ sâu thăm thẳm, còn rất chán ghét mối quan hệ liên hôn với người vợ là cô đây.
Kết luận: Hôn ông chủ lớn này là một giấc mơ xa vời.
Vì thế sau khi thử nghiệm thất bại một loạt kỹ xảo hôn, thì tối hôm đó trong một bữa tiệc từ thiện, Đường Tâm không ngừng chuốc rượu cho Thương Yến Thời, cuối cùng để bản thân mình uống đến hai má đỏ rực, còn chưa hết hy vọng ôm lấy người đàn ông của cô rồi đẩy anh đến chân tường.
Cô kiễng chân ôm lấy cổ người ta, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của mình, chớp chớp hàng mi cong cong, rưng rưng nước mắt: “Thương Yến Thời, sao anh lại không hôn em? Anh hôn nhẹ em một cái thôi, có được không?”
Giọng của cô gái mềm mại ngọt ngào, toàn thân lộ ra hơi thở mê người, yết hầu của người đàn ông từ trước đến nay lạnh lùng, hờ hững nay lại trượt lên trượt xuống, đôi mắt đen như mực ấy chứa đầy sự ham muốn, giọng nói cực kỳ nguy hiểm: “Đường Tâm, một khi mà anh hôn em thì em sẽ không có cơ hội buông tay đâu.”
“Vậy, còn muốn hôn không?”
Đêm đó, Đường Tâm cảm thấy mình đã thu hoạch một nụ hôn thật mỹ mãn.
- -
Một khoảng thời gian sau, cuối cùng Đường Tâm cũng cực khổ mà nhận được 99 cái hôn, còn thiếu một cái cuối cùng nữa là đủ.
Dưới ánh trăng mờ, Đường Tâm làm đổ ly rượu xuống áo sơ mi của người đàn ông, ngón tay mềm mại từng chút một ôm lấy lồng ngực ướt sũng của người đàn ông, nhắm mắt lại cong môi.
Thời khắc mấu chốt, Đường Tâm lấy lại trí nhớ, thì ra cô không xuyên sách.
Khi nhìn thấy mình sắp hôn người đàn ông kia, trái tim Đường Tâm nhảy lên liên hồi, mặt cũng đỏ lên, dịu dàng giải thích: “Cái kia, có thể không… không hôn không?”
Cô vừa ngước mắt lên nhìn thì đối diện với đôi mắt đen láy của Thương Yến Thời.
Người đàn ông lạnh lùng, đưa tay tháo chiếc mắt kính gọng vàng xuống, từ từ ôm cô vào trong lòng, nghiêng người cúi đầu.
Giọng nói ấm áp đầy từ tính còn rất lưu luyến, cảm giác cực kỳ có tính chiếm hữu: “Không thể.”
Một tuần tiếp theo, Đường Tâm không thể nào thoát khỏi phòng của Thương Yến Thời.
8.6
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, Tình cảm, Vườn trường, H văn
Độ dài: 78 chương + 11 ngoại truyện
Giới thiệu:
Uông Thịnh là một học trò giỏi, nhưng lại bi một cậu bạn học tập kém Thi Hạ Dương bắt lấy tâm
Người kia không chịu học hành đàng hoàng, thay bạn gái liên tục, suốt ngày bị phạt...
Không hiểu sao cậu lại thích người kia cực kì, không nhịn được chú ý người kia.
Học sinh xuất sắc bụng dạ khó lường x Học sinh dốt ngoài mạnh trong yếu.
Độ dài: 78 chương + 11 ngoại truyện
Giới thiệu:
Uông Thịnh là một học trò giỏi, nhưng lại bi một cậu bạn học tập kém Thi Hạ Dương bắt lấy tâm
Người kia không chịu học hành đàng hoàng, thay bạn gái liên tục, suốt ngày bị phạt...
Không hiểu sao cậu lại thích người kia cực kì, không nhịn được chú ý người kia.
Học sinh xuất sắc bụng dạ khó lường x Học sinh dốt ngoài mạnh trong yếu.
5.6
Nếu biết rõ một mối tình không có tương lai, bạn có dám bước vào vùng hoang vu ấy, băng qua đầm lầy và ánh trăng, để ôm ấp người yêu cô đơn không?
Tag: Khúc tình ca bên lề
Nhân vật chính: Minh Vi, Thiệu Thần
Tóm tắt bằng một câu: Nhưng, mỗi ngày tôi đều nghĩ đến người.
Ý tưởng: Không để người cô đơn nữa.
- --------
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, thực tế, chữa lành, BE
Bệnh nhân ung thư x Cô gái nổi loạn
Tag: Khúc tình ca bên lề
Nhân vật chính: Minh Vi, Thiệu Thần
Tóm tắt bằng một câu: Nhưng, mỗi ngày tôi đều nghĩ đến người.
Ý tưởng: Không để người cô đơn nữa.
- --------
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, thực tế, chữa lành, BE
Bệnh nhân ung thư x Cô gái nổi loạn
3.9
Tác giả: Sơn Khẩu
Tran / Editor: AI_CamCam18
Beta: AI_Nguyệt Quý
Thể loại: Hiện đại, HE, Hài hước, Nhẹ nhàng, Sủng Ngọt, Thanh xuân vườn trường, 18+
Độ dài: 12
Giới thiệu
Cô nhào qua cắn anh, anh cười cười ôm người vào lòng để mặc cho cô cắn.
Thanh xuân vườn trường, ngọt ngào, đáng yêu.
Tran / Editor: AI_CamCam18
Beta: AI_Nguyệt Quý
Thể loại: Hiện đại, HE, Hài hước, Nhẹ nhàng, Sủng Ngọt, Thanh xuân vườn trường, 18+
Độ dài: 12
Giới thiệu
Cô nhào qua cắn anh, anh cười cười ôm người vào lòng để mặc cho cô cắn.
Thanh xuân vườn trường, ngọt ngào, đáng yêu.
10
Tác giả: Hán Chi Kỳ
Editor: Nghiên Tịnh Giai
Giới thiệu:
Phương Miên là một đóa hoa xinh đẹp trên giường Lương Ngộ Hành.
Phương Miên được nuôi ở bên người Lương Ngộ Hành bốn năm, nhưng hắn vẫn cảm thấy bất an, quái vật nhỏ thích ngủ đông này dường như chỉ là vị khách trong lâu đài mà hắn cẩn thận xây dựng cho cậu.
Lương Ngộ Hành thầm muốn dùng tình yêu nhốt Phương Miên vào trong lòng suốt đời.
Lưu ý: Thụ liên giới tính (song tính), H dày
Editor: Nghiên Tịnh Giai
Giới thiệu:
Phương Miên là một đóa hoa xinh đẹp trên giường Lương Ngộ Hành.
Phương Miên được nuôi ở bên người Lương Ngộ Hành bốn năm, nhưng hắn vẫn cảm thấy bất an, quái vật nhỏ thích ngủ đông này dường như chỉ là vị khách trong lâu đài mà hắn cẩn thận xây dựng cho cậu.
Lương Ngộ Hành thầm muốn dùng tình yêu nhốt Phương Miên vào trong lòng suốt đời.
Lưu ý: Thụ liên giới tính (song tính), H dày
3.8
Hà Lộ gia dân túc hôm nay đón một vị khách nam đặc biệt. Hắn cao lớn, vạm vỡ, khuôn mặt gần như bị che khuất bởi lớp phấn trang điểm dày cộm. Khi đăng ký, hắn gác tay lên quầy chờ đợi, cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn khiến Hà Lộ không khỏi rùng mình.
Hắn chính là người đàn ông với đôi cánh tay vạm vỡ từng khiến Hà Lộ kinh hãi, người có thể dễ dàng nhấc bổng cô lên, vừa đi vừa "hành sự", khiến cho "nước sốt" giàn giụa... Sự xuất hiện của hắn gợi lên nhiều câu hỏi trong lòng Hà Lộ.
Hắn chính là người đàn ông với đôi cánh tay vạm vỡ từng khiến Hà Lộ kinh hãi, người có thể dễ dàng nhấc bổng cô lên, vừa đi vừa "hành sự", khiến cho "nước sốt" giàn giụa... Sự xuất hiện của hắn gợi lên nhiều câu hỏi trong lòng Hà Lộ.
9
Anh Thẩm, rất vinh hạnh vì gặp được anh trong 1,4 tỷ dân trong nước
4.6
Tác giả: 冰红茶白月光
Nhóm dịch: Vịt Trắng Lội Cỏ
Văn Án:
Giang Dao là thú nhân báo xinh đẹp nhất trong các thú nhân, nhưng hắn không còn cách nào khác ngoài việc lập khế ước với tôi.
Hắn thường cười tinh nghịch với tôi và nói:
“Hợp đồng sẽ chấm dứt khi con người chết, vậy khi nào em mới chết”
Giang Dao đã cứu Bạch nguyệt quang – người mà hắn hằng mong ước, và để tôi bị lũ cuốn trôi.
Khế ước cuối cùng đã bị chấm dứt.
Khi chúng tôi gặp lại nhau, hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông lịch lãm phía sau tôi và hỏi với ánh mắt nham hiểm:
“Em bỏ rơi tôi vì hắn ư? Hắn tốt hơn tôi chỗ nào?”
Hmm…
Có lẽ vì rắn có nhiều… hơn mấy thú nhân khác…
Nhóm dịch: Vịt Trắng Lội Cỏ
Văn Án:
Giang Dao là thú nhân báo xinh đẹp nhất trong các thú nhân, nhưng hắn không còn cách nào khác ngoài việc lập khế ước với tôi.
Hắn thường cười tinh nghịch với tôi và nói:
“Hợp đồng sẽ chấm dứt khi con người chết, vậy khi nào em mới chết”
Giang Dao đã cứu Bạch nguyệt quang – người mà hắn hằng mong ước, và để tôi bị lũ cuốn trôi.
Khế ước cuối cùng đã bị chấm dứt.
Khi chúng tôi gặp lại nhau, hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông lịch lãm phía sau tôi và hỏi với ánh mắt nham hiểm:
“Em bỏ rơi tôi vì hắn ư? Hắn tốt hơn tôi chỗ nào?”
Hmm…
Có lẽ vì rắn có nhiều… hơn mấy thú nhân khác…
8.6
Tác giả: Cố Tử Hành
Tran / Editor: AI_Dưa Gang
Beta: AI_Bán Nguyệt Diệp
Thể loại: Phá án, Hiện đại, HE, Gương vỡ lại lành, Trâu già gặm cỏ non, Góc nhìn nữ chính
Giới thiệu
[1]
Trong mắt người ngoài, Lục Chinh lạnh lùng vô tình, đứng đắn nghiêm túc, chỉ mỗi Vân Miểu biết anh không phải như vậy.
Anh sẽ gội đầu giúp cô, sẽ cẩn thận thử độ nóng của nước, sẽ xuất hiện đúng giờ trước cổng trường cô mỗi tối, thậm chí sẽ ngăn cản cô yêu đương…
Lúc đấy tuổi còn trẻ, Vân Miểu cảm thấy cách đối xử khác biệt này chính là thích.
Cô chủ động tỏ tình, nhưng nào ngờ hồi đáp lại là chính tay anh đưa cô đến nước Mỹ.
Tỉnh dậy khỏi giấc mơ…
[2]
Dạo gần đây, khoa trinh thám có một người đẹp lạnh lùng đến công tác, tốt nghiệp trường công nghệ Massachusetts (MIT), dựa vào kỹ thuật AI nhận diện khuôn mặt, phá được rất nhiều vụ án kỳ bí.
Khoảnh khắc tảng băng ngàn năm Lục Chinh nhìn thấy cô, bỗng đụng đổ ly cà phê trong tay… Cô gái nhỏ mất liên lạc nhiều năm đã trở về rồi.
Lục Chinh vui mừng nhưng lại nghe thấy cô nói với người bên cạnh: “Sao tôi có thể quen biết đội trưởng Lục của các anh chứ?”
Lục Chinh đi ngang qua đó, đạp một phát bay chiếc ghế bên cạnh…
[3]
Lục Chinh từng được rất nhiều cô gái theo đuổi, nhưng đều bị Vân Miểu bóp chết từ trong nôi rồi. Mấy lần trước, cô làm rất cẩn thận.
Sau này có một lần, cô làm trắng trợn quá bị Lục Chinh phát hiện: “Lần thứ mấy rồi?”
Vân Miểu rũ mi, phóng khoáng thừa nhận: “Lần thứ ba thì phải.”
Đèn trên đỉnh đầu mờ tối, anh bước từng bước đến gần, bóp chiếc cằm trắng nhỏ xinh của cô: “Sao nào, muốn anh độc thân?”
Vân Miểu không hề sợ hãi, cô ngửa đầu nhìn anh: “Chắc là… vì yêu sinh hận.”
Đáy mắt Lục Chinh tối tăm: “Còn yêu anh?”
Vân Miểu cười: “Ảo tưởng là bệnh đó, chú Lục à.”
Lục Chinh: “Miểu Miểu, anh còn nhớ có người từng nói không để anh cô đơn đến già.”
[4]
Vân Miểu có một con robot có thể giặt giũ nấu cơm, có thể phòng thân, còn có một chức năng không muốn ai biết đến. Nó có thể nhận diện khuôn mặt của Lục Chinh, đồng thời có thể ghi chép lại nhịp tim của anh khi anh đến gần.
AI: “Chủ nhân, tối qua khi Lục Chinh ôm chị, tim đập rất nhanh, đã ghi chép lại cho chị, đồng thời phân loại là thích.”
AI: “Chủ nhân, vừa nãy tim lại đập nhanh, hai người hôn rồi à?”
Vân Miểu: “Không, chị cắn anh ấy.”
AI: “Lần này phân loại là yêu. Chủ nhân, anh ấy yêu chị.”
Lục Chinh tắt con AI ồn ào đi, chăm chú nhìn cô: “Làm sao đây, lời anh muốn nói đều bị nó giành hết rồi.”
Vân Miểu: “Vậy anh nói thêm đi, biết đâu em muốn nghe.”
Tran / Editor: AI_Dưa Gang
Beta: AI_Bán Nguyệt Diệp
Thể loại: Phá án, Hiện đại, HE, Gương vỡ lại lành, Trâu già gặm cỏ non, Góc nhìn nữ chính
Giới thiệu
[1]
Trong mắt người ngoài, Lục Chinh lạnh lùng vô tình, đứng đắn nghiêm túc, chỉ mỗi Vân Miểu biết anh không phải như vậy.
Anh sẽ gội đầu giúp cô, sẽ cẩn thận thử độ nóng của nước, sẽ xuất hiện đúng giờ trước cổng trường cô mỗi tối, thậm chí sẽ ngăn cản cô yêu đương…
Lúc đấy tuổi còn trẻ, Vân Miểu cảm thấy cách đối xử khác biệt này chính là thích.
Cô chủ động tỏ tình, nhưng nào ngờ hồi đáp lại là chính tay anh đưa cô đến nước Mỹ.
Tỉnh dậy khỏi giấc mơ…
[2]
Dạo gần đây, khoa trinh thám có một người đẹp lạnh lùng đến công tác, tốt nghiệp trường công nghệ Massachusetts (MIT), dựa vào kỹ thuật AI nhận diện khuôn mặt, phá được rất nhiều vụ án kỳ bí.
Khoảnh khắc tảng băng ngàn năm Lục Chinh nhìn thấy cô, bỗng đụng đổ ly cà phê trong tay… Cô gái nhỏ mất liên lạc nhiều năm đã trở về rồi.
Lục Chinh vui mừng nhưng lại nghe thấy cô nói với người bên cạnh: “Sao tôi có thể quen biết đội trưởng Lục của các anh chứ?”
Lục Chinh đi ngang qua đó, đạp một phát bay chiếc ghế bên cạnh…
[3]
Lục Chinh từng được rất nhiều cô gái theo đuổi, nhưng đều bị Vân Miểu bóp chết từ trong nôi rồi. Mấy lần trước, cô làm rất cẩn thận.
Sau này có một lần, cô làm trắng trợn quá bị Lục Chinh phát hiện: “Lần thứ mấy rồi?”
Vân Miểu rũ mi, phóng khoáng thừa nhận: “Lần thứ ba thì phải.”
Đèn trên đỉnh đầu mờ tối, anh bước từng bước đến gần, bóp chiếc cằm trắng nhỏ xinh của cô: “Sao nào, muốn anh độc thân?”
Vân Miểu không hề sợ hãi, cô ngửa đầu nhìn anh: “Chắc là… vì yêu sinh hận.”
Đáy mắt Lục Chinh tối tăm: “Còn yêu anh?”
Vân Miểu cười: “Ảo tưởng là bệnh đó, chú Lục à.”
Lục Chinh: “Miểu Miểu, anh còn nhớ có người từng nói không để anh cô đơn đến già.”
[4]
Vân Miểu có một con robot có thể giặt giũ nấu cơm, có thể phòng thân, còn có một chức năng không muốn ai biết đến. Nó có thể nhận diện khuôn mặt của Lục Chinh, đồng thời có thể ghi chép lại nhịp tim của anh khi anh đến gần.
AI: “Chủ nhân, tối qua khi Lục Chinh ôm chị, tim đập rất nhanh, đã ghi chép lại cho chị, đồng thời phân loại là thích.”
AI: “Chủ nhân, vừa nãy tim lại đập nhanh, hai người hôn rồi à?”
Vân Miểu: “Không, chị cắn anh ấy.”
AI: “Lần này phân loại là yêu. Chủ nhân, anh ấy yêu chị.”
Lục Chinh tắt con AI ồn ào đi, chăm chú nhìn cô: “Làm sao đây, lời anh muốn nói đều bị nó giành hết rồi.”
Vân Miểu: “Vậy anh nói thêm đi, biết đâu em muốn nghe.”
4.4
Văn Án
Từ Qua nghe nói Lục Thịnh yêu thầm một người, nảy ra ý xấu đi đến văn phòng của anh: “Nghe nói lễ tình nhân mà tỏ tình xác suất thành công rất cao, có “lên” không Đội trưởng Lục?
Lục Thịnh ngước nhìn cô chăm chú: “Trên?”
Từ Qua: “Anh hiểu mà.”
Lục Thịnh hiểu ý gật đầu: “Tối nay đến nhà em hay vẫn là nhà anh”
***
Có người hỏi Lục Thịnh tiêu chuẩn chọn vợ.
Lục Thịnh: “Tóc ngắn, thích mặc áo sơ mi, cảnh sát.”
Người qua đường: “Cậu nói thẳng là Từ Qua đi!”
Từ Qua nghe nói Lục Thịnh yêu thầm một người, nảy ra ý xấu đi đến văn phòng của anh: “Nghe nói lễ tình nhân mà tỏ tình xác suất thành công rất cao, có “lên” không Đội trưởng Lục?
Lục Thịnh ngước nhìn cô chăm chú: “Trên?”
Từ Qua: “Anh hiểu mà.”
Lục Thịnh hiểu ý gật đầu: “Tối nay đến nhà em hay vẫn là nhà anh”
***
Có người hỏi Lục Thịnh tiêu chuẩn chọn vợ.
Lục Thịnh: “Tóc ngắn, thích mặc áo sơ mi, cảnh sát.”
Người qua đường: “Cậu nói thẳng là Từ Qua đi!”
4
Lâm Tri Du không biết cô và Triệu Kinh Duy bắt đầu như thế nào, mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.
Bên kia bức tường là Tống Mục Viễn, người mà cô thích thầm nhiều năm. Trước mặt là Triệu Kinh Duy, không gian chật hẹp, ánh sáng lờ mờ, xung quanh chất đống thứ lộn xộn, anh tựa lưng vào tấm ván cửa phía sau, nghiêng đầu nhìn cô: “Tiếp tục?”
Câu chuyện xưa về chàng trai và cô gái trong khuôn viên trường đại học.
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Lâm Tri Du, Triệu Kinh Duy
Hướng dẫn đọc: Nữ chính thầm thích bạn của nam chính.
Bên kia bức tường là Tống Mục Viễn, người mà cô thích thầm nhiều năm. Trước mặt là Triệu Kinh Duy, không gian chật hẹp, ánh sáng lờ mờ, xung quanh chất đống thứ lộn xộn, anh tựa lưng vào tấm ván cửa phía sau, nghiêng đầu nhìn cô: “Tiếp tục?”
Câu chuyện xưa về chàng trai và cô gái trong khuôn viên trường đại học.
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Lâm Tri Du, Triệu Kinh Duy
Hướng dẫn đọc: Nữ chính thầm thích bạn của nam chính.