Ngôn Tình
1306 Truyện
Sắp xếp theo
4.5
Hán Việt: Tại thâm thu
TÁC GIẢ: Tam Quý Miêu
Số chương: 24
Thể loại: 1x1, Hiện đại, Lãng mạn ấm áp, H văn, HE (Happy Ending), Thanh xuân vườn trường, Ngọt Sủng, Trâu già gặm cỏ non
Vài lời giới thiệu:
Hắn kéo tôi vào một phòng hát trống bên cạnh, khẽ cau mày dạy dỗ: "Đồng Hoạ, em có biết KTV rất hỗn loạn không, tâm trạng không tốt ra ngoài thư giãn tôi có thể hiểu, nhưng khi không chắc chắn an toàn, uống nhiều rượu như vậy là không có trách nhiệm với bản thân."
Tôi dựa lưng vào ghế sofa mềm mại, nhìn chằm chằm vào môi hắn rồi cười rộ lên: "Thầy lo cho em như vậy sao?" "
"Sáng thứ hai nộp cho tôi một bản kiểm điểm 500 chữ." Hắn cứng rắn nói.
Tôi ngoéo ngón tay bảo hắn cúi xuống, nhưng hắn không nhúc nhích chút nào, tôi tiếp tục ngoắc ngoắc ngón tay của mình, nhìn hắn như một tên vô lại.
Thẩm Yến đành phải cúi đầu đưa tai lại gần miệng tôi.
"Thầy, em nóng quá, thầy có thể giúp em sờ sờ nó một chút không?"
TÁC GIẢ: Tam Quý Miêu
Số chương: 24
Thể loại: 1x1, Hiện đại, Lãng mạn ấm áp, H văn, HE (Happy Ending), Thanh xuân vườn trường, Ngọt Sủng, Trâu già gặm cỏ non
Vài lời giới thiệu:
Hắn kéo tôi vào một phòng hát trống bên cạnh, khẽ cau mày dạy dỗ: "Đồng Hoạ, em có biết KTV rất hỗn loạn không, tâm trạng không tốt ra ngoài thư giãn tôi có thể hiểu, nhưng khi không chắc chắn an toàn, uống nhiều rượu như vậy là không có trách nhiệm với bản thân."
Tôi dựa lưng vào ghế sofa mềm mại, nhìn chằm chằm vào môi hắn rồi cười rộ lên: "Thầy lo cho em như vậy sao?" "
"Sáng thứ hai nộp cho tôi một bản kiểm điểm 500 chữ." Hắn cứng rắn nói.
Tôi ngoéo ngón tay bảo hắn cúi xuống, nhưng hắn không nhúc nhích chút nào, tôi tiếp tục ngoắc ngoắc ngón tay của mình, nhìn hắn như một tên vô lại.
Thẩm Yến đành phải cúi đầu đưa tai lại gần miệng tôi.
"Thầy, em nóng quá, thầy có thể giúp em sờ sờ nó một chút không?"
3.9
🌽 Hán Việt: Dụ hoan (Dụ dỗ hoan ái)
🌽 Tác giả: Điềm Điềm
🌽 Editor: Bắp
🌽 Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, H văn, Ngọt sủng, Song khiết, Vườn trường, Thanh mai trúc mã, Song hướng yêu thầm, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, Ấm áp, Duyên trời tác hợp, 1v1
🌽 Độ dài: 17c dài
Văn án
- --oOo---
#0
Đối với Hứa Hâm, Bùi Tây là nỗi nhớ thương từ rất lâu về trước, là chấp niệm mãi mãi không thể nào quên của cô.
Đối với Bùi Tây, Hứa Hâm không chỉ là liều thuốc kịch độc mà còn là phương thuốc giải duy nhất mà cậu có.
***
Thân thể Hứa Hâm vừa dẻo dai vừa mềm mại, vậy nên khi tập múa rất có ưu thế riêng.
Sau đó Hứa Hâm phát hiện, ưu thế này, hoá ra không phải là chỉ phát huy tác dụng với mỗi mình việc luyện múa.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
1. Nữ chủ tâm cơ quyến rũ X Nam chủ cao lãnh ít lời
2. Ngọt văn, 1V1, song xử, song hướng yêu thầm
3. Lâu lâu đổi gió một chút, tôi vẫn còn là tay mới, mong mọi người thông cảm nhiều hơn trách cứ.
- --
Bắp: Dạo này mình cứ bị u mê mấy truyện thanh xuân yêu thầm ấy các cậu ạ:))))) Nên là... lại tiếp tục đào hố đây, mong được mọi người ủng hộ.:vvv
🌽 Tác giả: Điềm Điềm
🌽 Editor: Bắp
🌽 Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, H văn, Ngọt sủng, Song khiết, Vườn trường, Thanh mai trúc mã, Song hướng yêu thầm, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, Ấm áp, Duyên trời tác hợp, 1v1
🌽 Độ dài: 17c dài
Văn án
- --oOo---
#0
Đối với Hứa Hâm, Bùi Tây là nỗi nhớ thương từ rất lâu về trước, là chấp niệm mãi mãi không thể nào quên của cô.
Đối với Bùi Tây, Hứa Hâm không chỉ là liều thuốc kịch độc mà còn là phương thuốc giải duy nhất mà cậu có.
***
Thân thể Hứa Hâm vừa dẻo dai vừa mềm mại, vậy nên khi tập múa rất có ưu thế riêng.
Sau đó Hứa Hâm phát hiện, ưu thế này, hoá ra không phải là chỉ phát huy tác dụng với mỗi mình việc luyện múa.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
1. Nữ chủ tâm cơ quyến rũ X Nam chủ cao lãnh ít lời
2. Ngọt văn, 1V1, song xử, song hướng yêu thầm
3. Lâu lâu đổi gió một chút, tôi vẫn còn là tay mới, mong mọi người thông cảm nhiều hơn trách cứ.
- --
Bắp: Dạo này mình cứ bị u mê mấy truyện thanh xuân yêu thầm ấy các cậu ạ:))))) Nên là... lại tiếp tục đào hố đây, mong được mọi người ủng hộ.:vvv
4.2
Kiếp trước, ta gả cho Bùi Tri Lăng, chàng trai xuất thân từ gia đình sa sút.
Hắn là một công tử thi đỗ cử nhân, dung mạo thanh tú, học vấn uyên bác, cư xử đoan trang lễ độ.
Còn ta, sinh ra từ một gia đình bình thường, không biết chữ cũng chẳng biết thêu thùa nữ công, chỉ có sức mạnh trời ban và vài chiêu quyền cước học được.
Sau khi đỗ đạt vị trí Thám Hoa, hắn nghênh đón ta vào kinh, vì ta mà tranh đấu để được thăng tiến, vì dân chúng mà cầu phúc, là dòng chính trực trong chốn quan trường.
Nhưng sau này hắn bị vu cáo mưu phản, trở thành vật hy sinh cho gian thần.
Vì không muốn liên lụy đến ta, hắn ngậm ngùi viết hưu thư, đoạn tuyệt tình nghĩa, cuối cùng chếc thảm nơi ngục tù.
Ta tán gia bại sản cầu xin các đồng liêu cũ của hắn giúp đỡ, nhưng đến chếc vẫn không được nhìn hắn lần cuối.
Chỉ vì ta suýt bị Vương gia Nhữ Dương bán đứng mà phải chịu ô nhục, nên đã tự vẫn mà chếc.
Sống lại một đời, ta không cầu hắn nhập sĩ, chỉ mong hắn được sống bình an.
Nhưng lần gặp lại này, cớ sao hắn lại trở thành kẻ phóng túng, không học vấn, không nghề ngỗng gì thế này?
Trước mặt ta, hắn ngậm cọng cỏ đuôi chó, nhoẻn miệng thổi mấy tiếng huýt sáo đầy vẻ lấc cấc, cợt nhả như một kẻ lãng tử: “Tiểu nương tử, tính tình nàng như vậy, coi chừng sau này không ai dám rước nàng về đâu.”
Hắn là một công tử thi đỗ cử nhân, dung mạo thanh tú, học vấn uyên bác, cư xử đoan trang lễ độ.
Còn ta, sinh ra từ một gia đình bình thường, không biết chữ cũng chẳng biết thêu thùa nữ công, chỉ có sức mạnh trời ban và vài chiêu quyền cước học được.
Sau khi đỗ đạt vị trí Thám Hoa, hắn nghênh đón ta vào kinh, vì ta mà tranh đấu để được thăng tiến, vì dân chúng mà cầu phúc, là dòng chính trực trong chốn quan trường.
Nhưng sau này hắn bị vu cáo mưu phản, trở thành vật hy sinh cho gian thần.
Vì không muốn liên lụy đến ta, hắn ngậm ngùi viết hưu thư, đoạn tuyệt tình nghĩa, cuối cùng chếc thảm nơi ngục tù.
Ta tán gia bại sản cầu xin các đồng liêu cũ của hắn giúp đỡ, nhưng đến chếc vẫn không được nhìn hắn lần cuối.
Chỉ vì ta suýt bị Vương gia Nhữ Dương bán đứng mà phải chịu ô nhục, nên đã tự vẫn mà chếc.
Sống lại một đời, ta không cầu hắn nhập sĩ, chỉ mong hắn được sống bình an.
Nhưng lần gặp lại này, cớ sao hắn lại trở thành kẻ phóng túng, không học vấn, không nghề ngỗng gì thế này?
Trước mặt ta, hắn ngậm cọng cỏ đuôi chó, nhoẻn miệng thổi mấy tiếng huýt sáo đầy vẻ lấc cấc, cợt nhả như một kẻ lãng tử: “Tiểu nương tử, tính tình nàng như vậy, coi chừng sau này không ai dám rước nàng về đâu.”
4.1
Ta đã làm một chuyện cực kỳ to gan.
Thuê sát thủ số một giang hồ, ám sát kẻ thù không đội trời chung của ta.
Dưới màn đêm u ám, thiếu niên sát thủ tuấn mỹ cười đến mức mắt cong cong: "Quận chúa yên tâm, việc giết Từ Yến Xuyên cứ giao cho ta."
Ta tin tưởng hắn, ngày ngày chờ đợi tin tức cái chết của kẻ thù.
Nhưng không ngờ, nhiệm vụ ám sát lần nào cũng thất bại, kẻ thù không những không chết, ngược lại còn càng thêm tinh thần phấn chấn.
Ta hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, tức giận đuổi thiếu niên sát thủ đi: "Ngươi đi đi! Ta muốn đổi sát thủ khác."
Thiếu niên sát thủ lại sa sầm mặt, không nói không rằng bò lên giường ta, cắn vào tai ta, giọng nói đầy tủi thân: "Hắn thích người, có thể không giết hắn được không?"
Ta đang định tức giận trả lời "Không thể", nhưng khóe mắt lại liếc thấy trên cánh tay thiếu niên sát thủ có một vết bớt.
Vết bớt này... trên người kẻ thù cũng có một vết bớt giống hệt như vậy.
Thuê sát thủ số một giang hồ, ám sát kẻ thù không đội trời chung của ta.
Dưới màn đêm u ám, thiếu niên sát thủ tuấn mỹ cười đến mức mắt cong cong: "Quận chúa yên tâm, việc giết Từ Yến Xuyên cứ giao cho ta."
Ta tin tưởng hắn, ngày ngày chờ đợi tin tức cái chết của kẻ thù.
Nhưng không ngờ, nhiệm vụ ám sát lần nào cũng thất bại, kẻ thù không những không chết, ngược lại còn càng thêm tinh thần phấn chấn.
Ta hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, tức giận đuổi thiếu niên sát thủ đi: "Ngươi đi đi! Ta muốn đổi sát thủ khác."
Thiếu niên sát thủ lại sa sầm mặt, không nói không rằng bò lên giường ta, cắn vào tai ta, giọng nói đầy tủi thân: "Hắn thích người, có thể không giết hắn được không?"
Ta đang định tức giận trả lời "Không thể", nhưng khóe mắt lại liếc thấy trên cánh tay thiếu niên sát thủ có một vết bớt.
Vết bớt này... trên người kẻ thù cũng có một vết bớt giống hệt như vậy.
4.1
Mùa hè được tạo thành từ những gì? Cánh đồng hoang, pháo hoa và tàu ngầm. Và Trình Trục có một bí mật liên quan đến một đồng tiền xu.
***
Tiếng còi truyền đến từ trạm canh gác phía xa giống như một con dao cắt ngang bầu trời.
“Nhìn đằng kia, em thấy gì?”
Trình Trục nhìn qua, cô không thấy gì.
Chỉ có vùng biển yên tĩnh và thuyền bè.
“Có người trở về với chiếc thuyền trống rỗng.”
Lần này Trình Trục nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ, chủ thuyền chán nản lên bờ.
Cô hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm gì được nữa? Ăn rau trộn thôi.” Tư thế của Tôn Minh Trì nhàn nhã, anh tuỳ ý giơ tay lên, chỉ về phía xa: “Thuyền chạy trên nước, gió êm sóng lặng là chuyện bình thường, gió nổi mây phun cũng là chuyện bình thường. Không có ai làm việc trên thuyền mà lại bỏ thuyền vì sóng lớn, cũng không có ai sẽ không bao giờ ra khơi nữa chỉ vì một lần trống lưới.”
Tôn Minh Trì dựa vào rào chắn, hơi nghiêng người nhìn ra xa: “Muốn thành công thì phải chịu rủi ro tương ứng, không có ai vì sợ rủi ro mà tránh thử tất cả mọi thứ.”
Trình Trục im lặng.
***
Có vẻ như Trình Trục đã mất hứng thú với việc hỏi Tôn Minh Trì yêu cô từ khi nào. Cô lười biếng dựa vào Tôn Minh Trì và nói: “Không tiếp tục nữa à? Sao lại kiềm chế thế? Không phải là anh không được đấy chứ?”
Tôn Minh Trì đã hoàn toàn miễn dịch với những câu khiêu khích kiểu này. Anh nhìn vẻ mặt không hài lòng của cô, khẽ mỉa mai: “Em không mệt à?”
“Sắp tới muốn mệt cũng không được.”
“Em nói hợp tình hợp lý thật đấy.”
***
Tiếng còi truyền đến từ trạm canh gác phía xa giống như một con dao cắt ngang bầu trời.
“Nhìn đằng kia, em thấy gì?”
Trình Trục nhìn qua, cô không thấy gì.
Chỉ có vùng biển yên tĩnh và thuyền bè.
“Có người trở về với chiếc thuyền trống rỗng.”
Lần này Trình Trục nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ, chủ thuyền chán nản lên bờ.
Cô hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm gì được nữa? Ăn rau trộn thôi.” Tư thế của Tôn Minh Trì nhàn nhã, anh tuỳ ý giơ tay lên, chỉ về phía xa: “Thuyền chạy trên nước, gió êm sóng lặng là chuyện bình thường, gió nổi mây phun cũng là chuyện bình thường. Không có ai làm việc trên thuyền mà lại bỏ thuyền vì sóng lớn, cũng không có ai sẽ không bao giờ ra khơi nữa chỉ vì một lần trống lưới.”
Tôn Minh Trì dựa vào rào chắn, hơi nghiêng người nhìn ra xa: “Muốn thành công thì phải chịu rủi ro tương ứng, không có ai vì sợ rủi ro mà tránh thử tất cả mọi thứ.”
Trình Trục im lặng.
***
Có vẻ như Trình Trục đã mất hứng thú với việc hỏi Tôn Minh Trì yêu cô từ khi nào. Cô lười biếng dựa vào Tôn Minh Trì và nói: “Không tiếp tục nữa à? Sao lại kiềm chế thế? Không phải là anh không được đấy chứ?”
Tôn Minh Trì đã hoàn toàn miễn dịch với những câu khiêu khích kiểu này. Anh nhìn vẻ mặt không hài lòng của cô, khẽ mỉa mai: “Em không mệt à?”
“Sắp tới muốn mệt cũng không được.”
“Em nói hợp tình hợp lý thật đấy.”
4.5
ĐƯỢC CHUYỂN THỂ THÀNH PHIM "DẠ TỬ QUY"
Trong thành Trường An, Mai gia lang quân hai mươi hai tuổi làm người luôn đoan chính, sắp sửa nghênh thú Nhị nương tử Võ Trinh của Quốc công phủ, chính là cô nương đã hai mươi sáu mùa xuân xanh mà còn chưa xuất giá.
Thanh danh của Nhị nương tử thối chẳng ra gì, là kẻ ăn chơi trác táng đứng đầu thành Trường An.
Mọi người ai ai cũng chờ xem sau hôn sự hai người này sẽ gà bay chó sủa thế nào, ai ngờ..
【Hư cấu, huyền huyễn, có yêu quái. 】
Quần áo lụa là miêu yêu đại tỷ tỷ × chính trực đạo sĩ tiểu lang quân.
Miêu công lập gia đình.
Đạo sĩ cưới vợ.
Trong thành Trường An, Mai gia lang quân hai mươi hai tuổi làm người luôn đoan chính, sắp sửa nghênh thú Nhị nương tử Võ Trinh của Quốc công phủ, chính là cô nương đã hai mươi sáu mùa xuân xanh mà còn chưa xuất giá.
Thanh danh của Nhị nương tử thối chẳng ra gì, là kẻ ăn chơi trác táng đứng đầu thành Trường An.
Mọi người ai ai cũng chờ xem sau hôn sự hai người này sẽ gà bay chó sủa thế nào, ai ngờ..
【Hư cấu, huyền huyễn, có yêu quái. 】
Quần áo lụa là miêu yêu đại tỷ tỷ × chính trực đạo sĩ tiểu lang quân.
Miêu công lập gia đình.
Đạo sĩ cưới vợ.
4.5
Văn án:
Ta xuyên không trở thành một nha hoàn, không kiêu ngạo không tự ti, được công tử thầm mến.
Khi phu nhân muốn nâng ta lên làm thông phòng, ta đã từ chối.
[...]
Ma ma tiếp tục nói, "Con ở ngoài không còn ai nương tựa, ở Lục phủ này, dù là người hầu, cũng không lo thiếu ăn thiếu mặc. Với tài năng của con, muốn sống tốt không phải là chuyện khó. Nói cho ma ma biết, tại sao nhất định phải rời đi?"
Ta ngẩng đầu từ lòng ma ma, ngồi thẳng dậy, nhìn vào ma ma hỏi:
"Ma ma, người còn nhớ Bích Đào không?"
"Bích Đào? Tất nhiên là nhớ rồi!"
"Người còn nhớ vì sao cô ấy bị bán ra khỏi phủ không?"
"Tất nhiên là nhớ, cô ấy tự tiện tặng công tử chiếc túi thêu đôi uyên ương, bị phu nhân bắt gặp, nên bị đánh hai mươi roi rồi bán đi."
"Ma ma, người nghĩ việc Bích Đào bị phạt như vậy có hợp lý không?"
Ma ma ngập ngừng nói, "Bích Đào có lỗi, nhưng phạt nặng như vậy thì quả là quá đáng. Nhưng chuyện đó liên quan gì đến con?"
"Ma ma, người cũng biết lỗi của Bích Đào không lớn, chỉ đánh và chuyển khỏi Bác Nhã Viện là đủ. Nhưng phu nhân lại cố ý phạt nặng, bán cô ấy đi, để làm gương cho toàn bộ nha hoàn trong phủ.
Nếu có ai dám có ý nghĩ vượt quá giới hạn, Bích Đào chính là ví dụ."
Ta tiếp tục, "Chỉ vì làm phiền công tử học, đụng chạm đến lợi ích của chủ nhân, mà không cho cơ hội, không nể chút tình cảm nào mà bán đi. Nếu một ngày nào đó con phạm lỗi, đụng chạm đến lợi ích của chủ nhân, làm chủ nhân không vui, thì con sẽ là Bích Đào tiếp theo. Và con có thể phản kháng không? Có thể nói không không? Không thể! Vì con là người hầu, là nô tỳ, con không phải là con, con chỉ là tài sản của chủ nhân, không khác gì một cái chén, cái bát trong tay họ."
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y ma ma, "Ma ma, con không muốn làm một cái chén, cái bát. Con muốn làm một người, một người có thể làm chủ vận mệnh của mình, một người có thể tự quyết định cuộc đời mình!"
[...]
Ta xuyên không trở thành một nha hoàn, không kiêu ngạo không tự ti, được công tử thầm mến.
Khi phu nhân muốn nâng ta lên làm thông phòng, ta đã từ chối.
[...]
Ma ma tiếp tục nói, "Con ở ngoài không còn ai nương tựa, ở Lục phủ này, dù là người hầu, cũng không lo thiếu ăn thiếu mặc. Với tài năng của con, muốn sống tốt không phải là chuyện khó. Nói cho ma ma biết, tại sao nhất định phải rời đi?"
Ta ngẩng đầu từ lòng ma ma, ngồi thẳng dậy, nhìn vào ma ma hỏi:
"Ma ma, người còn nhớ Bích Đào không?"
"Bích Đào? Tất nhiên là nhớ rồi!"
"Người còn nhớ vì sao cô ấy bị bán ra khỏi phủ không?"
"Tất nhiên là nhớ, cô ấy tự tiện tặng công tử chiếc túi thêu đôi uyên ương, bị phu nhân bắt gặp, nên bị đánh hai mươi roi rồi bán đi."
"Ma ma, người nghĩ việc Bích Đào bị phạt như vậy có hợp lý không?"
Ma ma ngập ngừng nói, "Bích Đào có lỗi, nhưng phạt nặng như vậy thì quả là quá đáng. Nhưng chuyện đó liên quan gì đến con?"
"Ma ma, người cũng biết lỗi của Bích Đào không lớn, chỉ đánh và chuyển khỏi Bác Nhã Viện là đủ. Nhưng phu nhân lại cố ý phạt nặng, bán cô ấy đi, để làm gương cho toàn bộ nha hoàn trong phủ.
Nếu có ai dám có ý nghĩ vượt quá giới hạn, Bích Đào chính là ví dụ."
Ta tiếp tục, "Chỉ vì làm phiền công tử học, đụng chạm đến lợi ích của chủ nhân, mà không cho cơ hội, không nể chút tình cảm nào mà bán đi. Nếu một ngày nào đó con phạm lỗi, đụng chạm đến lợi ích của chủ nhân, làm chủ nhân không vui, thì con sẽ là Bích Đào tiếp theo. Và con có thể phản kháng không? Có thể nói không không? Không thể! Vì con là người hầu, là nô tỳ, con không phải là con, con chỉ là tài sản của chủ nhân, không khác gì một cái chén, cái bát trong tay họ."
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y ma ma, "Ma ma, con không muốn làm một cái chén, cái bát. Con muốn làm một người, một người có thể làm chủ vận mệnh của mình, một người có thể tự quyết định cuộc đời mình!"
[...]
3.1
Sau ba năm, tôi gặp lại Lục Tuân. Đó là do mẹ tôi đưa tôi đến ở nhờ nhà anh. Mẹ tôi nói, Lục Tuân là học sinh giỏi, tính tình hiền lành, bảo tôi học tập anh cho tốt. Ấn tượng của tôi về Lục Tuân cũng quả thực là như vậy.
Vậy mà ba tháng sau, tôi lại bị anh ghì chặt vào tường, không thể động đậy.
"Bé cưng lại không ngoan rồi..." Đôi mắt anh lóe lên ánh sáng nồng nhiệt và nguy hiểm, hình xăm màu đen ở xương quai xanh ẩn hiện.
"Lần này..."
"Phải phạt em thế nào đây?"
Vậy mà ba tháng sau, tôi lại bị anh ghì chặt vào tường, không thể động đậy.
"Bé cưng lại không ngoan rồi..." Đôi mắt anh lóe lên ánh sáng nồng nhiệt và nguy hiểm, hình xăm màu đen ở xương quai xanh ẩn hiện.
"Lần này..."
"Phải phạt em thế nào đây?"
2.5
Tác giả: Cam Tử
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Gia Đấu, Nữ Cường, Vả Mặt, Vô Tri, Ngược, Tổng Tài, Ngọt
Team dịch: Ngọc Tỉnh Liên - Ancoco
Giới thiệu
Mẫn Mẫn và Sương Sương là chị em cùng cha khác mẹ, tranh giành với nhau từ bé cho đến lớn.
Tới khi kết hôn, cả hai cũng vẫn cạnh tranh với nhau không ngừng.
Sau khi kết hôn, những tưởng đã không còn gì cạnh tranh nữa, hai chị em lại cùng nhau phát hiện hóa ra họ chỉ là tấm bình phong cho cuộc tình cấm kỵ trong gia đình chồng mà thôi.
Thế là, chị chị em em cùng nhau bỏ chồng.
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Gia Đấu, Nữ Cường, Vả Mặt, Vô Tri, Ngược, Tổng Tài, Ngọt
Team dịch: Ngọc Tỉnh Liên - Ancoco
Giới thiệu
Mẫn Mẫn và Sương Sương là chị em cùng cha khác mẹ, tranh giành với nhau từ bé cho đến lớn.
Tới khi kết hôn, cả hai cũng vẫn cạnh tranh với nhau không ngừng.
Sau khi kết hôn, những tưởng đã không còn gì cạnh tranh nữa, hai chị em lại cùng nhau phát hiện hóa ra họ chỉ là tấm bình phong cho cuộc tình cấm kỵ trong gia đình chồng mà thôi.
Thế là, chị chị em em cùng nhau bỏ chồng.
3.5
Xuyên qua năm thứ mười tám, cuối cùng ta cũng trở thành một nô tỳ đủ tiêu chuẩn.
Lão phu nhân và Nhị gia cãi nhau, ta ra mặt làm dịu bầu không khí. Ta quỳ trên mặt đất ôm chân Nhị gia, khuyên hắn đừng vì tức giận mà nói những lời không nên.
Nhị gia nhéo cằm ta, cười lạnh:
“Ta biết Tam đệ nhớ thương ngươi, nhưng ta nhất định phải để ngươi làm thiếp của ta, cho dù hắn biết được thì cũng có thể làm gì.”
Đương nhiên Tam gia sẽ không làm gì được Nhị gia. Hắn sẽ chỉ âm thầm giở trò chỉnh chớt ta. Ta là đồ vật của Tam gia, cho dù có chớt cũng không thể bị vấy bẩn.
Ở trong mắt những người này, ta là một nô tỳ, là món đồ chơi mặc cho người ta tranh giành.
Lão phu nhân và Nhị gia cãi nhau, ta ra mặt làm dịu bầu không khí. Ta quỳ trên mặt đất ôm chân Nhị gia, khuyên hắn đừng vì tức giận mà nói những lời không nên.
Nhị gia nhéo cằm ta, cười lạnh:
“Ta biết Tam đệ nhớ thương ngươi, nhưng ta nhất định phải để ngươi làm thiếp của ta, cho dù hắn biết được thì cũng có thể làm gì.”
Đương nhiên Tam gia sẽ không làm gì được Nhị gia. Hắn sẽ chỉ âm thầm giở trò chỉnh chớt ta. Ta là đồ vật của Tam gia, cho dù có chớt cũng không thể bị vấy bẩn.
Ở trong mắt những người này, ta là một nô tỳ, là món đồ chơi mặc cho người ta tranh giành.
3.7
Bàng Lục Nhi là nữ nhân quyến rũ nhất làng Đại Trại, Trịnh Tuân bảo nàng chờ hắn, chờ để làm phu nhân của quan sai, có kiệu lớn cõng đi, có tỳ nữ sai bảo.
Bàng Lục Nhi nghe lời hắn, ngoan ngoãn chờ đợi cuối cùng treo cổ tự vẫn ở trên cây...
SC, 1v1, nữ chính trọng sinh, kẻ hèn yêu thương giúp đỡ chôn cất.
Bàng Lục Nhi nghe lời hắn, ngoan ngoãn chờ đợi cuối cùng treo cổ tự vẫn ở trên cây...
SC, 1v1, nữ chính trọng sinh, kẻ hèn yêu thương giúp đỡ chôn cất.
4.5
Tác giả: Ngân Hắc Sắc
Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Xuyên Sách, Phương Đông, Ngọt
Team dịch: Mỗi Bước Mỗi Xa
Giới thiệu
Biết mình là nữ phụ trong một cuốn sách, điều này cũng không tính là gì.
Nhưng cố tình Hồ Mạn Mạn lại ngày càng xinh đẹp, làn da mịn màng như trứng gà bóc vỏ, vòng eo cũng thon gọn hơn, đẹp không thể tả.
Thế giới này xoay quanh nam chính, dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi số phận đã định.
Cũng may, nam chính này không hề quan tâm đến cô.
Cô quyết định bám lấy bắp đùi của nam chính, cho đến khi nữ chính xuất hiện.
Nhãn đề: Dân Quốc Cổ Điển, Nữ Phụ, Ngọt Ngào, Xuyên Sách
Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Xuyên Sách, Phương Đông, Ngọt
Team dịch: Mỗi Bước Mỗi Xa
Giới thiệu
Biết mình là nữ phụ trong một cuốn sách, điều này cũng không tính là gì.
Nhưng cố tình Hồ Mạn Mạn lại ngày càng xinh đẹp, làn da mịn màng như trứng gà bóc vỏ, vòng eo cũng thon gọn hơn, đẹp không thể tả.
Thế giới này xoay quanh nam chính, dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi số phận đã định.
Cũng may, nam chính này không hề quan tâm đến cô.
Cô quyết định bám lấy bắp đùi của nam chính, cho đến khi nữ chính xuất hiện.
Nhãn đề: Dân Quốc Cổ Điển, Nữ Phụ, Ngọt Ngào, Xuyên Sách
3.9
Anh là độc dược ngấm vào máu, vào tận xương tủy cô.
Tình yêu của cô nặng nề, vẩn đục, lại dữ dội, hàm chứa quá nhiều mặt trái nhưng cũng đặc biệt, lạ lẫm, tựa như quan hệ giữa bọn họ vậy, vừa ngang trái lại nguy hiểm, vừa mập mờ lại xa cách.
Mỗi lần vuốt ve và chìm đắm đều giống như kéo anh rơi xuống địa ngục.
Anh những tưởng mình đang trói buộc cô, thế nhưng tình cảm đâm chồi nảy lộc, hạnh phúc trong hổ thẹn, dục vọng thuần khiết, tất cả những mê man, luống cuống, điên cuồng đều bị xé nát trong cơn ngủ say dưới bầu trời đêm yên tĩnh.
Lưu ý: Có huyết thống, cân nhắc trước khi nhảy hố. Thịt phục vụ cho cốt truyện.
Tình yêu của cô nặng nề, vẩn đục, lại dữ dội, hàm chứa quá nhiều mặt trái nhưng cũng đặc biệt, lạ lẫm, tựa như quan hệ giữa bọn họ vậy, vừa ngang trái lại nguy hiểm, vừa mập mờ lại xa cách.
Mỗi lần vuốt ve và chìm đắm đều giống như kéo anh rơi xuống địa ngục.
Anh những tưởng mình đang trói buộc cô, thế nhưng tình cảm đâm chồi nảy lộc, hạnh phúc trong hổ thẹn, dục vọng thuần khiết, tất cả những mê man, luống cuống, điên cuồng đều bị xé nát trong cơn ngủ say dưới bầu trời đêm yên tĩnh.
Lưu ý: Có huyết thống, cân nhắc trước khi nhảy hố. Thịt phục vụ cho cốt truyện.
4.3
Truyện kể về em gái nào đó trốn đi chơi net gặp phải một anh đẹp trai rồi nhất kiến chung tình, sau đó …
Cái gọi là nhất kiến chung tình, nhị kiến chung giường chính là dùng để chỉ Đoạn Trường An.
Cái gọi là theo đuổi nam thần đuổi đến tận giường chính là để chỉ Tô Dục.
Chuyện xưa kể rằng em gái nào đó trốn đi chơi net gặp phải một anh đẹp trai rồi nhất kiến chung tình, sau đó …. lăn giường.
Sai! Chuyện xưa kể rằng em gái chơi game dở bị anh trai kia đả kích, vì ôm hận em gái đã quyết định trở thành gamer chuyên nghiệp chờ ngày gặp lại anh trai kia đại chiến ba trăm hiệp.
Còn đại chiến cái gì thì chỉ có người trong cuộc mới biết được.
Cái gọi là nhất kiến chung tình, nhị kiến chung giường chính là dùng để chỉ Đoạn Trường An.
Cái gọi là theo đuổi nam thần đuổi đến tận giường chính là để chỉ Tô Dục.
Chuyện xưa kể rằng em gái nào đó trốn đi chơi net gặp phải một anh đẹp trai rồi nhất kiến chung tình, sau đó …. lăn giường.
Sai! Chuyện xưa kể rằng em gái chơi game dở bị anh trai kia đả kích, vì ôm hận em gái đã quyết định trở thành gamer chuyên nghiệp chờ ngày gặp lại anh trai kia đại chiến ba trăm hiệp.
Còn đại chiến cái gì thì chỉ có người trong cuộc mới biết được.
3.9
Ôn Chỉ Văn xuyên vào một quyển sách niên đại.
Nữ chủ trong quyển sách đó là người am hiểu lòng người, sau khi kết hôn liền sinh ba đứa con trai, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp. Không chị dạy dỗ con cái rất tốt mà còn cực kỳ ủng hộ sự nghiệp của chồng, cả nhà được truyền thành một giai thoại tốt đẹp, chính là một người vợ tốt mẫu mực trong văn niên đại.
Mà Ôn Chỉ Văn là tổ đối chiếu của nữ chủ, vừa kiều vừa hay gây chuyện, dẫm phải vận may cứt chó mới có thể gả cho đứa con của trời trong đại viện là Vu Hoài Ngạn.
Tuy là như thế nhưng Ôn Chỉ Văn vẫn không thỏa mãn.
Sau khi kết hôn, bởi vì Vu Hoài Ngạn bận rộn sự nghiệp mà Ôn Chỉ Văn cả ngày nghi thần nghi quỷ rằng anh không trở về nhà là bởi vì đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài, cô làm trời làm đất, làm tới trong nhà gà chó không yên, không biết đã phá hỏng bao nhiêu mối làm ăn của Vu Hoài Ngạn.
Cuối cùng Vu Hoài Ngạn không thể nhịn được nữa mà ly hôn với cô, có thể nói là hung hăng mà phụ trợ cho nam nữ chủ một phen.
Ôn Chỉ Văn xem kịch bản xong:...... Cô lựa chọn cá mặn.
*
Ngày đầu tiên kết hôn, Vu Hoài Ngạn nói với người vợ không quá quen thuộc của mình: “Công việc của anh rất bận——”
Lời nói còn chưa nói xong thì đã bị Ôn Chỉ Văn cắt ngang, đối phương nắm lấy tay anh chân thành nói: “Yên tâm, em tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh!”
Một người chồng có nhiều tiền lại còn ít trở về nhà, đây quả thực chính là cuộc sống của thần tiên mà!
Vì thế, Ôn Chỉ Văn vui sướng mà bắt đầu cuộc sống cá mặn của cô.
Nữ chủ sáng sớm tinh mơ phải bò dậy nấu cơm cho cả nhà thì Ôn Chỉ Văn đang ngủ nướng một cách ngon lành.
Nữ chủ bị ba đứa con trai làm tức giận đến mức dậm chân thì Ôn Chỉ Văn đang vui vẻ mua sắm ở trung tâm thương mại vừa mới khai trương.
Nữ chủ chịu thương chịu khó mà chăm sóc người chồng say xỉn thì Ôn Chỉ Văn cầm điện thoại, lái xe ra ngoài hóng gió......
Nữ chủ: Mẹ nó! Đến tột cùng ai mới là tổ đối chiếu chứ!
Mà Ôn Chỉ Văn nhìn người chồng càng ngày càng chăm chỉ về nhà kia, rơi vào trầm tư:
Nói tốt là không hay về nhà rồi cơ mà!
Từ từ, anh đừng tới đây!
Tag: ngọt ngào, xuyên sách, niên đại, điền văn.
Một câu tóm tắt: Nói tốt là chồng vừa có tiền vừa không hay trở về nhà đâu rồi!
Lập ý: Dựa vào đôi tay sáng tạo tương lai hạnh phúc.
Nữ chủ trong quyển sách đó là người am hiểu lòng người, sau khi kết hôn liền sinh ba đứa con trai, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp. Không chị dạy dỗ con cái rất tốt mà còn cực kỳ ủng hộ sự nghiệp của chồng, cả nhà được truyền thành một giai thoại tốt đẹp, chính là một người vợ tốt mẫu mực trong văn niên đại.
Mà Ôn Chỉ Văn là tổ đối chiếu của nữ chủ, vừa kiều vừa hay gây chuyện, dẫm phải vận may cứt chó mới có thể gả cho đứa con của trời trong đại viện là Vu Hoài Ngạn.
Tuy là như thế nhưng Ôn Chỉ Văn vẫn không thỏa mãn.
Sau khi kết hôn, bởi vì Vu Hoài Ngạn bận rộn sự nghiệp mà Ôn Chỉ Văn cả ngày nghi thần nghi quỷ rằng anh không trở về nhà là bởi vì đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài, cô làm trời làm đất, làm tới trong nhà gà chó không yên, không biết đã phá hỏng bao nhiêu mối làm ăn của Vu Hoài Ngạn.
Cuối cùng Vu Hoài Ngạn không thể nhịn được nữa mà ly hôn với cô, có thể nói là hung hăng mà phụ trợ cho nam nữ chủ một phen.
Ôn Chỉ Văn xem kịch bản xong:...... Cô lựa chọn cá mặn.
*
Ngày đầu tiên kết hôn, Vu Hoài Ngạn nói với người vợ không quá quen thuộc của mình: “Công việc của anh rất bận——”
Lời nói còn chưa nói xong thì đã bị Ôn Chỉ Văn cắt ngang, đối phương nắm lấy tay anh chân thành nói: “Yên tâm, em tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh!”
Một người chồng có nhiều tiền lại còn ít trở về nhà, đây quả thực chính là cuộc sống của thần tiên mà!
Vì thế, Ôn Chỉ Văn vui sướng mà bắt đầu cuộc sống cá mặn của cô.
Nữ chủ sáng sớm tinh mơ phải bò dậy nấu cơm cho cả nhà thì Ôn Chỉ Văn đang ngủ nướng một cách ngon lành.
Nữ chủ bị ba đứa con trai làm tức giận đến mức dậm chân thì Ôn Chỉ Văn đang vui vẻ mua sắm ở trung tâm thương mại vừa mới khai trương.
Nữ chủ chịu thương chịu khó mà chăm sóc người chồng say xỉn thì Ôn Chỉ Văn cầm điện thoại, lái xe ra ngoài hóng gió......
Nữ chủ: Mẹ nó! Đến tột cùng ai mới là tổ đối chiếu chứ!
Mà Ôn Chỉ Văn nhìn người chồng càng ngày càng chăm chỉ về nhà kia, rơi vào trầm tư:
Nói tốt là không hay về nhà rồi cơ mà!
Từ từ, anh đừng tới đây!
Tag: ngọt ngào, xuyên sách, niên đại, điền văn.
Một câu tóm tắt: Nói tốt là chồng vừa có tiền vừa không hay trở về nhà đâu rồi!
Lập ý: Dựa vào đôi tay sáng tạo tương lai hạnh phúc.
3.4
Tác giả: Hoàng Đào Nãi Du Băng Kích Lăng
Chuyển ngữ: Myung Wol
Designer: Narciso
Tag: Cao H, Cưỡng ép - chiếm đoạt, H văn - Thịt văn, HE, Hiện đại, 💣Mìn, NTR, Gangbang, NP,
Tổng số chương: 46
Giới thiệu:
Học sinh trong ký túc xá ăn chơi đua đòi, dụ dỗ Trương Tuyết Cơ đi lên con đường bán thân.
Sau khi tốt nghiệp, Trương Tuyết Cơ dựa vào bằng cấp của khoa chính quy và gương mặt đẹp, dáng người nóng bỏng, thành công nhận được lời mời làm thư ký.
Cuộc sống hằng ngày của thư ký: bị sếp ch*i, bị đối tác của sếp ch*i, sau đó còn bị chụp ảnh b**m non chảy đầy t*nh cho chồng xem, chồng cô bị đội nón xanh còn vui vẻ xem, cam tâm tình nguyện trở thành người đại diện để vợ yêu đi bán thân...
Chuyển ngữ: Myung Wol
Designer: Narciso
Tag: Cao H, Cưỡng ép - chiếm đoạt, H văn - Thịt văn, HE, Hiện đại, 💣Mìn, NTR, Gangbang, NP,
Tổng số chương: 46
Giới thiệu:
Học sinh trong ký túc xá ăn chơi đua đòi, dụ dỗ Trương Tuyết Cơ đi lên con đường bán thân.
Sau khi tốt nghiệp, Trương Tuyết Cơ dựa vào bằng cấp của khoa chính quy và gương mặt đẹp, dáng người nóng bỏng, thành công nhận được lời mời làm thư ký.
Cuộc sống hằng ngày của thư ký: bị sếp ch*i, bị đối tác của sếp ch*i, sau đó còn bị chụp ảnh b**m non chảy đầy t*nh cho chồng xem, chồng cô bị đội nón xanh còn vui vẻ xem, cam tâm tình nguyện trở thành người đại diện để vợ yêu đi bán thân...
4.7
Tác giả: 米花
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, HE, Ngược, Sủng, Cung Đấu, Chữa Lành
Team dịch: Tiểu Lạc Lạc
Giới thiệu:
Năm Chu Ngạn mười lăm tuổi, gia đình sa sút, khi hắn bị đưa vào phủ An vương làm thái giám, còn mang theo cả ta - một đứa con gái bám víu.
Đợi đến lúc hắn trở thành tâm phúc của An vương, gây dựng được cơ nghiệp lớn, liền tính toán dâng ta cho An vương làm trắc phi.
Năm đó ta đã đến tuổi cập kê, đêm hôm ấy đến phòng hắn, khẽ gọi: "Ca ca..."
Ánh mắt hắn u ám, khàn giọng đáp: "Kiệm Kiệm, muội đã suy nghĩ kỹ chưa, ta là thái giám."
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, HE, Ngược, Sủng, Cung Đấu, Chữa Lành
Team dịch: Tiểu Lạc Lạc
Giới thiệu:
Năm Chu Ngạn mười lăm tuổi, gia đình sa sút, khi hắn bị đưa vào phủ An vương làm thái giám, còn mang theo cả ta - một đứa con gái bám víu.
Đợi đến lúc hắn trở thành tâm phúc của An vương, gây dựng được cơ nghiệp lớn, liền tính toán dâng ta cho An vương làm trắc phi.
Năm đó ta đã đến tuổi cập kê, đêm hôm ấy đến phòng hắn, khẽ gọi: "Ca ca..."
Ánh mắt hắn u ám, khàn giọng đáp: "Kiệm Kiệm, muội đã suy nghĩ kỹ chưa, ta là thái giám."
4.4
Năm thứ hai sau khi kết hôn, Ôn Dạng phát hiện Trình Ngôn Vũ ngoại tình, đối phương là một người phụ nữ hơn anh ta 2 tuổi.
Người phụ nữ này tao nhã, trí thức, trên thương trường từng chỉ điểm giúp đỡ anh ta.
Hai người họ vô cùng tâm đầu ý hợp, không chuyện gì là không thể nói.
Cô ta rất biết chừng mực, biết thân biết phận, chưa từng oán trách hay tranh giành sự cưng chiều.
Nhưng lại khiến Trình Ngôn Vũ vì cô ta mà si mê điên cuồng, xem cô ta như ánh trăng sáng, hận không thể dâng cả thế giới đến trước mặt cô ta.
Còn cô...
Từ lúc phát hiện đến lúc điều tra, cô đã thua đến thảm hại. Trong mắt Trình Ngôn Vũ giờ đây chỉ có hình bóng của cô ta.
Ban đầu cô cứ ngỡ cô ta chỉ là kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của mình, nào ngờ cô ta đã có gia đình từ lâu, hơn nữa chồng của cô ta còn là một người đàn ông vô cùng giàu có và điển trai.
Vì cuộc hôn nhân này, cô đã tìm đến chồng của cô ta —— Phó Hành Chu.
Hướng dẫn đọc:
1, Nam chính là Phó Hành Chu.
2, Nữ chính tìm đến nam chính vì muốn giải quyết chuyện ngoại tình của tiểu tam (vợ của nam chính) và chồng mình.
Người phụ nữ này tao nhã, trí thức, trên thương trường từng chỉ điểm giúp đỡ anh ta.
Hai người họ vô cùng tâm đầu ý hợp, không chuyện gì là không thể nói.
Cô ta rất biết chừng mực, biết thân biết phận, chưa từng oán trách hay tranh giành sự cưng chiều.
Nhưng lại khiến Trình Ngôn Vũ vì cô ta mà si mê điên cuồng, xem cô ta như ánh trăng sáng, hận không thể dâng cả thế giới đến trước mặt cô ta.
Còn cô...
Từ lúc phát hiện đến lúc điều tra, cô đã thua đến thảm hại. Trong mắt Trình Ngôn Vũ giờ đây chỉ có hình bóng của cô ta.
Ban đầu cô cứ ngỡ cô ta chỉ là kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của mình, nào ngờ cô ta đã có gia đình từ lâu, hơn nữa chồng của cô ta còn là một người đàn ông vô cùng giàu có và điển trai.
Vì cuộc hôn nhân này, cô đã tìm đến chồng của cô ta —— Phó Hành Chu.
Hướng dẫn đọc:
1, Nam chính là Phó Hành Chu.
2, Nữ chính tìm đến nam chính vì muốn giải quyết chuyện ngoại tình của tiểu tam (vợ của nam chính) và chồng mình.
3.9
Ngày cưới gần kề, Diệp Mạt Sơ bị từ hôn.
Vị hôn phu vừa thi đậu Trạng nguyên nói nàng ngoài dung mạo ra chẳng có gì tốt đẹp, đối với con đường làm quan của hắn không có chút ích lợi nào, đã tìm được chỗ dựa vững chắc hơn.
Phụ thân và kế mẫu cảm thấy mất mặt, mắng nàng một trận, nói nàng xui xẻo.
Mẫu thân mất sớm, huynh trưởng tử trận, tỷ tỷ gả xa, Diệp Mạt Sơ không ai chăm sóc, bị đưa đến trang tử để tự kiểm điểm.
Nhìn bốn phía hoang vắng, Diệp Mạt Sơ cảm thấy cuộc đời này coi như xong rồi, một mình trốn dưới gốc cây khóc lóc tuyệt vọng.
Úc Thừa Uyên - Thân vương đột nhiên xuất hiện, lật người xuống ngựa, đỡ nàng dậy, hỏi nàng khóc vì sao.
Nhìn người bạn thanh mai trúc mã, Diệp Mạt Sơ nắm chặt tay áo hắn: "Thừa Uyên ca ca, huynh cưới ta được không?"
Người đàn ông cao lớn tuấn mỹ ánh mắt sâu thẳm: "Được."
Thấy hắn thật sự đồng ý, Diệp Mạt Sơ vốn không ôm hi vọng gì, ngẩn người: "...?"
---
Ngay hôm đó, dưới ánh mắt kinh hãi của cả phủ Thành An Hầu, hắn mang theo thân binh hộ tống nàng về phủ.
Ngày hôm sau, hắn mang theo thánh chỉ ban hôn, đích thân đến cửa cầu hôn.
Sau đó, lại dùng kiệu tám người khiêng, rước nàng vào phủ Thân vương - nơi mà tất cả các quý nữ kinh thành đều mơ ước.
---
Sau khi thành thân, Diệp Mạt Sơ mới biết, Úc Thừa Uyên có người trong lòng, và vì nữ tử đó mà nhiều lần từ chối thánh chỉ ban hôn của Hoàng thượng.
Một người si tình như vậy, lại vì tình nghĩa thuở nhỏ mà đồng ý cưới nàng, Diệp Mạt Sơ vừa cảm kích vừa áy náy.
Nàng cúi người thật sâu trước hắn: "Thừa Uyên ca ca, đa tạ huynh cứu ta thoát khỏi cảnh khốn cùng, đợi đến khi cô nương trong lòng huynh trở về, chúng ta sẽ hòa ly."
Úc Thừa Uyên: "Nàng ấy đã xuất giá rồi."
Diệp Mạt Sơ đau lòng cho hắn, mạnh dạn ôm lấy hắn an ủi: "Huynh đừng buồn, ta sẽ đối xử tốt với huynh."
Nàng không nhìn thấy, trên đỉnh đầu, khóe miệng Úc Thừa Uyên cong lên thật cao.
Vị hôn phu vừa thi đậu Trạng nguyên nói nàng ngoài dung mạo ra chẳng có gì tốt đẹp, đối với con đường làm quan của hắn không có chút ích lợi nào, đã tìm được chỗ dựa vững chắc hơn.
Phụ thân và kế mẫu cảm thấy mất mặt, mắng nàng một trận, nói nàng xui xẻo.
Mẫu thân mất sớm, huynh trưởng tử trận, tỷ tỷ gả xa, Diệp Mạt Sơ không ai chăm sóc, bị đưa đến trang tử để tự kiểm điểm.
Nhìn bốn phía hoang vắng, Diệp Mạt Sơ cảm thấy cuộc đời này coi như xong rồi, một mình trốn dưới gốc cây khóc lóc tuyệt vọng.
Úc Thừa Uyên - Thân vương đột nhiên xuất hiện, lật người xuống ngựa, đỡ nàng dậy, hỏi nàng khóc vì sao.
Nhìn người bạn thanh mai trúc mã, Diệp Mạt Sơ nắm chặt tay áo hắn: "Thừa Uyên ca ca, huynh cưới ta được không?"
Người đàn ông cao lớn tuấn mỹ ánh mắt sâu thẳm: "Được."
Thấy hắn thật sự đồng ý, Diệp Mạt Sơ vốn không ôm hi vọng gì, ngẩn người: "...?"
---
Ngay hôm đó, dưới ánh mắt kinh hãi của cả phủ Thành An Hầu, hắn mang theo thân binh hộ tống nàng về phủ.
Ngày hôm sau, hắn mang theo thánh chỉ ban hôn, đích thân đến cửa cầu hôn.
Sau đó, lại dùng kiệu tám người khiêng, rước nàng vào phủ Thân vương - nơi mà tất cả các quý nữ kinh thành đều mơ ước.
---
Sau khi thành thân, Diệp Mạt Sơ mới biết, Úc Thừa Uyên có người trong lòng, và vì nữ tử đó mà nhiều lần từ chối thánh chỉ ban hôn của Hoàng thượng.
Một người si tình như vậy, lại vì tình nghĩa thuở nhỏ mà đồng ý cưới nàng, Diệp Mạt Sơ vừa cảm kích vừa áy náy.
Nàng cúi người thật sâu trước hắn: "Thừa Uyên ca ca, đa tạ huynh cứu ta thoát khỏi cảnh khốn cùng, đợi đến khi cô nương trong lòng huynh trở về, chúng ta sẽ hòa ly."
Úc Thừa Uyên: "Nàng ấy đã xuất giá rồi."
Diệp Mạt Sơ đau lòng cho hắn, mạnh dạn ôm lấy hắn an ủi: "Huynh đừng buồn, ta sẽ đối xử tốt với huynh."
Nàng không nhìn thấy, trên đỉnh đầu, khóe miệng Úc Thừa Uyên cong lên thật cao.
2.8
Quý Thư là một giáo viên dạy múa, da trắng mặt xinh. Trong một năm kết hôn cùng Tống Cận cô mới cảm nhận được niềm vui cá nước thân mật. Nhưng không may, sau đó Tống Cận lại gặp nạn mà bị thương đến cột sống, từ đó chỉ có thể nằm bất động trên giường.
Vì Quý Thư còn phải đi làm, nên đành gọi ba chồng là Tống Minh đến giúp.
+ Bị ba của học sinh chơi
+ Bị ba chồng chơi
+ Bị lãnh đạo chơi
+ Bị em chồng chơi.
+ Bị người qua đường chơi tập thể.
Cảnh báo từ editor:
- Truyện thuần H, không tam quan, có rape tập thể, chơi tất cả các lỗ
- Truyện chống chỉ định cho các bạn mới vào con đường sắc nữ.
- Team sạch hay 1vs1 xin né hố này ra.
- Không yêu xin đừng nói lời cay đắng.
Vì Quý Thư còn phải đi làm, nên đành gọi ba chồng là Tống Minh đến giúp.
+ Bị ba của học sinh chơi
+ Bị ba chồng chơi
+ Bị lãnh đạo chơi
+ Bị em chồng chơi.
+ Bị người qua đường chơi tập thể.
Cảnh báo từ editor:
- Truyện thuần H, không tam quan, có rape tập thể, chơi tất cả các lỗ
- Truyện chống chỉ định cho các bạn mới vào con đường sắc nữ.
- Team sạch hay 1vs1 xin né hố này ra.
- Không yêu xin đừng nói lời cay đắng.
2.7
Ta là một ngựa gầy Dương Châu*, ai cũng có thể làm chồng.
(*) Ý chỉ các bé gái nhà nghèo xinh đẹp được mua về để dạy dỗ, sau này lớn lên sẽ mang bán lại.
Nhị Hoàng tử của vương triều lại nâng niu ta trong lòng bàn tay, coi ta như báu vật, vì ta mà không tiếc gi-ế-t huynh hại thê.
Hắn ta tưởng rằng ta yêu hắn ta như sinh mạng, giống như cách hắn ta đối xử với ta.
Hừ, hắn ta quả thật coi trọng ta quá.
Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa.
Để gi-ế-t hắn ta, ta đã lấy thân trong sạch đọa vào địa ng-ự-c, chỉ là muốn trong lúc hắn ta thả lỏng nhất, đưa hắn ta đi gặp ca ca và tẩu tẩu của ta.
(*) Ý chỉ các bé gái nhà nghèo xinh đẹp được mua về để dạy dỗ, sau này lớn lên sẽ mang bán lại.
Nhị Hoàng tử của vương triều lại nâng niu ta trong lòng bàn tay, coi ta như báu vật, vì ta mà không tiếc gi-ế-t huynh hại thê.
Hắn ta tưởng rằng ta yêu hắn ta như sinh mạng, giống như cách hắn ta đối xử với ta.
Hừ, hắn ta quả thật coi trọng ta quá.
Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa.
Để gi-ế-t hắn ta, ta đã lấy thân trong sạch đọa vào địa ng-ự-c, chỉ là muốn trong lúc hắn ta thả lỏng nhất, đưa hắn ta đi gặp ca ca và tẩu tẩu của ta.
2.8
Chờ bảy năm, đợi bảy năm, cứ như thế mong ngóng, nhưng cuối cùng A Xá chờ được chính là tin Tạ Tu Hoành dấy binh tạo phản.
Nàng hoảng hoảng loạn loạn theo mọi người trốn chạy, cuối cùng cũng tìm được một nơi bình yên, sơn thuỷ êm đềm, hữu tình, tự mình mở một quán điểm tâm nho nhỏ.
Bình lặng như nước, từng ngày trôi qua. Nhưng đến một hôm, kẻ lòng lang dạ thú tự tay g.i.ế.t vua Tạ Tu Hoành kia lại đứng trước sạp của nàng, khuấy đảo chuỗi ngày bình lặng như nước ấy.
Hắn vẫn tuấn tú tiêu sái như xưa, mỉm cười mà rằng: "Lâu ngày không gặp."
Nàng hoảng hoảng loạn loạn theo mọi người trốn chạy, cuối cùng cũng tìm được một nơi bình yên, sơn thuỷ êm đềm, hữu tình, tự mình mở một quán điểm tâm nho nhỏ.
Bình lặng như nước, từng ngày trôi qua. Nhưng đến một hôm, kẻ lòng lang dạ thú tự tay g.i.ế.t vua Tạ Tu Hoành kia lại đứng trước sạp của nàng, khuấy đảo chuỗi ngày bình lặng như nước ấy.
Hắn vẫn tuấn tú tiêu sái như xưa, mỉm cười mà rằng: "Lâu ngày không gặp."
3.8
Mười năm yêu nhau, ta và Thẩm Kinh Mặc rõ ràng là một đôi trong mắt mọi người. Nhưng tại sao khi tỉnh lại, mọi người đều kì quái nhìn ta.
Họ nói rằng, ta và Thẩm Kinh Mặc chưa từng tiếp xúc với nhau, vị hôn phu của ta là người khác.
Bọn họ nói ta bị r·ối l·oạn tâm thần, nói ta không bình thường. Cha mẹ đau lòng, Lộ Trạch Khiêm cực lực che giấu thất vọng, Thẩm Kinh Mặc lạnh nhật, biến thành thanh đao cắm vào lòng ta.
Họ nói rằng, ta và Thẩm Kinh Mặc chưa từng tiếp xúc với nhau, vị hôn phu của ta là người khác.
Bọn họ nói ta bị r·ối l·oạn tâm thần, nói ta không bình thường. Cha mẹ đau lòng, Lộ Trạch Khiêm cực lực che giấu thất vọng, Thẩm Kinh Mặc lạnh nhật, biến thành thanh đao cắm vào lòng ta.
4.1
“Vẽ địa giới làm tù ngục, thoát không khỏi Kinh Châu của anh.”
Sau một cơn bão lớn, Tần Chi từ một cô gái khiêm nhường và nhút nhát, đã trưởng thành thành một cô nàng vừa mạnh mẽ vừa phóng khoáng, còn Lý Kinh Châu từ một chàng trai dịu dàng như làn gió mát, trở thành một người lạnh lùng, u ám và không biết yêu. Nhưng cuối cùng, họ đã hứa với nhau sẽ không sợ bão tố hay sóng lớn, cùng nhau đi đến nơi rực rỡ ánh đèn.
Câu chuyện bắt đầu khi cô nói với anh: “Tuyết lớn không thể đè gãy cành tùng.”
Và kết thúc khi anh đáp lại: “Tuyết lớn cũng không thể đè nổi Tần Chi.”
“Tình yêu của anh giống như núi lửa đang ngủ say, một khi phun trào sẽ dâng trọn tất cả nhiệt huyết.”
_
Hướng dẫn đọc:
– Nữ chính quyến rũ, mạnh mẽ X Nam chính lạnh lùng, cô độc
– HE | Đôi bên đều là mối tình đầu | Ngọt văn | Đại học | Cứu rỗi lẫn nhau
– CP của hai nhân vật có tên: Liên Lý Chi (连理枝), đồng âm với tên thật “Liên Lý Chi” (连李枝)
连理枝 là thành ngữ ẩn dụ cho một tình yêu bất diệt. ‘李’ trong 李京州 là tên của nam chính, ‘枝’ trong 秦枝 là tên của nữ chính.
Sau một cơn bão lớn, Tần Chi từ một cô gái khiêm nhường và nhút nhát, đã trưởng thành thành một cô nàng vừa mạnh mẽ vừa phóng khoáng, còn Lý Kinh Châu từ một chàng trai dịu dàng như làn gió mát, trở thành một người lạnh lùng, u ám và không biết yêu. Nhưng cuối cùng, họ đã hứa với nhau sẽ không sợ bão tố hay sóng lớn, cùng nhau đi đến nơi rực rỡ ánh đèn.
Câu chuyện bắt đầu khi cô nói với anh: “Tuyết lớn không thể đè gãy cành tùng.”
Và kết thúc khi anh đáp lại: “Tuyết lớn cũng không thể đè nổi Tần Chi.”
“Tình yêu của anh giống như núi lửa đang ngủ say, một khi phun trào sẽ dâng trọn tất cả nhiệt huyết.”
_
Hướng dẫn đọc:
– Nữ chính quyến rũ, mạnh mẽ X Nam chính lạnh lùng, cô độc
– HE | Đôi bên đều là mối tình đầu | Ngọt văn | Đại học | Cứu rỗi lẫn nhau
– CP của hai nhân vật có tên: Liên Lý Chi (连理枝), đồng âm với tên thật “Liên Lý Chi” (连李枝)
连理枝 là thành ngữ ẩn dụ cho một tình yêu bất diệt. ‘李’ trong 李京州 là tên của nam chính, ‘枝’ trong 秦枝 là tên của nữ chính.
3.9
Nhân vật Lương Sở Uyên bị câm nhưng không bẩm sinh. Tuy nhiên, Tô Yểu lại có khả năng nghe được anh ấy nói chuyện chỉ bằng cách nhìn vào ánh mắt.
Câu chuyện xoay quanh một cuộc tranh chấp chức vụ giám đốc tài chính và sự liên quan đến Điền Lệ Quân. Tình huống áp đảo khiến cô trợ lý Tô Yểu của nàng công tử này phải đối mặt với sự giận dữ của Điền Lệ Quân vì bị xui xẻo tham gia vào tội danh này.
Câu chuyện xoay quanh một cuộc tranh chấp chức vụ giám đốc tài chính và sự liên quan đến Điền Lệ Quân. Tình huống áp đảo khiến cô trợ lý Tô Yểu của nàng công tử này phải đối mặt với sự giận dữ của Điền Lệ Quân vì bị xui xẻo tham gia vào tội danh này.