Ngôn Tình
1306 Truyện
Sắp xếp theo
4
Vân Tự chỉ là một cung nữ nhỏ bé. Nàng không phải người tốt, nhưng lại là một mỹ nhân.
Nàng biết rõ thân phận mình thấp hèn, dù sau này có ra khỏi cung và được nhà quyền quý thu nhận làm thiếp, cũng vẫn là trèo cao.
Đã quen với cẩm y ngọc thực trong cung, nàng không thể quay về những ngày tháng nghèo khổ trước đây.
Cho nên, nàng đem ánh mắt đặt vào người đang ngồi trên ngai vàng kia.
Ai ai cũng nói Vân Tự tâm cơ thâm sâu đến mức Thánh Thượng sủng ái nàng.
Nhưng không ai biết rằng, sau khi được vị kia để mắt tới, Vân Tự vẫn chỉ là một cung nữ vô danh vô phận trong suốt hai năm
*****
Đàm Viên Sơ lúc đầu để ý đến Vân Tự, không phải vì nàng thông minh, mà vì sự nịnh nọt khéo léo mà lại vụng về của nàng.
Hắn giữ Vân Tự bên cạnh suốt hai năm, rồi mới cho nàng một danh phận mà nàng luôn mong muốn.
Hắn thờ ơ lạnh nhạt trước bộ dáng tiểu nhân đắc chí ỷ thế hiếp người của nàng.
Thẳng đến cuối cùng, Đàm Viên Sơ mới nhận ra rằng, hắn không chỉ bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của nàng, mà còn bởi những mưu toan nhỏ nhen mà nàng tưởng đã che giấu kỹ lưỡng.
【Ngươi đã thông minh, ta sẽ ngu dốt một chút.】
【Những gì ngươi thấy, chưa chắc không phải là điều ta muốn ngươi thấy.】
PS: Cung đấu văn, không phải tiểu thuyết nhẹ nhàng, nam chính không hoàn hảo, ai để ý thì đừng đọc.
Một câu tóm tắt: Một tiểu cung nữ muốn trèo lên thượng vị.
Nàng biết rõ thân phận mình thấp hèn, dù sau này có ra khỏi cung và được nhà quyền quý thu nhận làm thiếp, cũng vẫn là trèo cao.
Đã quen với cẩm y ngọc thực trong cung, nàng không thể quay về những ngày tháng nghèo khổ trước đây.
Cho nên, nàng đem ánh mắt đặt vào người đang ngồi trên ngai vàng kia.
Ai ai cũng nói Vân Tự tâm cơ thâm sâu đến mức Thánh Thượng sủng ái nàng.
Nhưng không ai biết rằng, sau khi được vị kia để mắt tới, Vân Tự vẫn chỉ là một cung nữ vô danh vô phận trong suốt hai năm
*****
Đàm Viên Sơ lúc đầu để ý đến Vân Tự, không phải vì nàng thông minh, mà vì sự nịnh nọt khéo léo mà lại vụng về của nàng.
Hắn giữ Vân Tự bên cạnh suốt hai năm, rồi mới cho nàng một danh phận mà nàng luôn mong muốn.
Hắn thờ ơ lạnh nhạt trước bộ dáng tiểu nhân đắc chí ỷ thế hiếp người của nàng.
Thẳng đến cuối cùng, Đàm Viên Sơ mới nhận ra rằng, hắn không chỉ bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của nàng, mà còn bởi những mưu toan nhỏ nhen mà nàng tưởng đã che giấu kỹ lưỡng.
【Ngươi đã thông minh, ta sẽ ngu dốt một chút.】
【Những gì ngươi thấy, chưa chắc không phải là điều ta muốn ngươi thấy.】
PS: Cung đấu văn, không phải tiểu thuyết nhẹ nhàng, nam chính không hoàn hảo, ai để ý thì đừng đọc.
Một câu tóm tắt: Một tiểu cung nữ muốn trèo lên thượng vị.
4.1
Ninh Chiêu Nhi trời sinh tính tình phóng khoáng, dung mạo xinh đẹp, đáng yêu, nhưng lại mắc bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ đã được gửi nuôi ở nhà cô ruột.
Cả nhà cô ruột đối xử với nàng như con ruột, đợi đến khi nàng cập kê, sẽ gả cho người biểu ca thanh mai trúc mã.
Lần đầu tiên Ninh Chiêu Nhi gặp Thẩm Hạo Hành, hắn một thân huyền y đứng trên lầu các, nhìn nàng.
Tim Ninh Chiêu Nhi bỗng nhiên thắt lại, ngất lịm đi.
Sau đó, nàng nghe biểu tỷ nói: "Vị khách quý trong phủ là Tứ hoàng tử Đại Tề - Ngụy vương, người ôn nhuận lễ độ, tuấn mỹ vô song, chỉ là đã ngoài hai mươi tuổi mà vẫn chưa thành gia lập thất..."
"Bởi vì hắn có sở thích đoạn tụ." (đoạn tụ = đồng tính)
Ninh Chiêu Nhi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra nam nhân cưỡng đoạt nàng trong cơn ác mộng kia không phải là hắn.
Rất lâu sau, cuộc sống của nàng trở lại bình lặng, cơn ác mộng từng đeo bám nàng cũng dần bị lãng quên, cho đến ngày đại hôn, Ninh Chiêu Nhi đang hồi hộp chờ đợi trong tân phòng thì đột nhiên ngất xỉu, khi tỉnh lại đã thấy mình ở trong mật thất.
Dưới ánh nến le lói, nam nhân mặc huyền y chậm rãi bước về phía nàng, vẻ mặt vẫn ôn nhu như trước.
Ninh Chiêu Nhi khóc lóc cầu xin: "Đừng, đừng lại gần..."
Thẩm Hạo Hành mỉm cười ôn nhu phủi đi bụi bặm trên trán nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, bản vương chỉ là vừa ý nàng, sẽ không làm nàng bị thương."
Ai nói người đàn ông độc ác trong giấc mơ kia không phải là hắn.
【Đây là câu chuyện về một tiểu bệnh y thuần khiết lương thiện, muốn cảm hóa một tên điên sống chỉ để trả thù.】
Cả nhà cô ruột đối xử với nàng như con ruột, đợi đến khi nàng cập kê, sẽ gả cho người biểu ca thanh mai trúc mã.
Lần đầu tiên Ninh Chiêu Nhi gặp Thẩm Hạo Hành, hắn một thân huyền y đứng trên lầu các, nhìn nàng.
Tim Ninh Chiêu Nhi bỗng nhiên thắt lại, ngất lịm đi.
Sau đó, nàng nghe biểu tỷ nói: "Vị khách quý trong phủ là Tứ hoàng tử Đại Tề - Ngụy vương, người ôn nhuận lễ độ, tuấn mỹ vô song, chỉ là đã ngoài hai mươi tuổi mà vẫn chưa thành gia lập thất..."
"Bởi vì hắn có sở thích đoạn tụ." (đoạn tụ = đồng tính)
Ninh Chiêu Nhi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra nam nhân cưỡng đoạt nàng trong cơn ác mộng kia không phải là hắn.
Rất lâu sau, cuộc sống của nàng trở lại bình lặng, cơn ác mộng từng đeo bám nàng cũng dần bị lãng quên, cho đến ngày đại hôn, Ninh Chiêu Nhi đang hồi hộp chờ đợi trong tân phòng thì đột nhiên ngất xỉu, khi tỉnh lại đã thấy mình ở trong mật thất.
Dưới ánh nến le lói, nam nhân mặc huyền y chậm rãi bước về phía nàng, vẻ mặt vẫn ôn nhu như trước.
Ninh Chiêu Nhi khóc lóc cầu xin: "Đừng, đừng lại gần..."
Thẩm Hạo Hành mỉm cười ôn nhu phủi đi bụi bặm trên trán nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, bản vương chỉ là vừa ý nàng, sẽ không làm nàng bị thương."
Ai nói người đàn ông độc ác trong giấc mơ kia không phải là hắn.
【Đây là câu chuyện về một tiểu bệnh y thuần khiết lương thiện, muốn cảm hóa một tên điên sống chỉ để trả thù.】
4
VẪN CHƯA BẮT ĐẦU
Tác giả: Tần Phương Hảo
Số chương: 55 chương
Thể loại: Hiện đại, đô thị tình duyên, con cưng của trời
Editor: Kites
***
Giới Thiệu:
Dưới ánh đèn mờ ảo, đêm buông lãng mạn, Chung Kỳ nhẹ tựa vào vai Lý Dật Sinh. Giọng cô ngây thơ, pha chút thăm dò: "Em... giống chị ấy lắm sao?".
Lý Dật Sinh khựng lại một lát, rồi mới chậm rãi đáp, giọng trầm thấp: "Em là em."
Kẻ dối trá. Chung Kỳ cười nhạt trong lòng, nét mặt thoáng vẻ thờ ơ.
Thân phận thế thân ánh trăng sáng, nghĩ kỹ cũng chẳng tệ. Dù tình yêu chẳng được bao nhiêu, ít ra túi xách cũng đầy tay.
Hai người chênh nhau 7 tuổi
[Nàng - cô sinh viên thực dụng và chàng - gã đàn ông bạc tình.]
Tác giả: Tần Phương Hảo
Số chương: 55 chương
Thể loại: Hiện đại, đô thị tình duyên, con cưng của trời
Editor: Kites
***
Giới Thiệu:
Dưới ánh đèn mờ ảo, đêm buông lãng mạn, Chung Kỳ nhẹ tựa vào vai Lý Dật Sinh. Giọng cô ngây thơ, pha chút thăm dò: "Em... giống chị ấy lắm sao?".
Lý Dật Sinh khựng lại một lát, rồi mới chậm rãi đáp, giọng trầm thấp: "Em là em."
Kẻ dối trá. Chung Kỳ cười nhạt trong lòng, nét mặt thoáng vẻ thờ ơ.
Thân phận thế thân ánh trăng sáng, nghĩ kỹ cũng chẳng tệ. Dù tình yêu chẳng được bao nhiêu, ít ra túi xách cũng đầy tay.
Hai người chênh nhau 7 tuổi
[Nàng - cô sinh viên thực dụng và chàng - gã đàn ông bạc tình.]
4.3
“Dã hỏa thiêu bất tận – Xuân phong xuy hựu sinh.” [1]
Đây là câu chuyện xưa về quá trình vờn nhau giữa một ông trùm tài chính và cô vợ nhỏ của mình.
Couple: Đường Đường x Dương Niệm Sâm
Ông trùm tài chính x Người giám định đồ cổ.
Nam chính hơn vợ mười tuổi.
Đây là câu chuyện xưa về quá trình vờn nhau giữa một ông trùm tài chính và cô vợ nhỏ của mình.
Couple: Đường Đường x Dương Niệm Sâm
Ông trùm tài chính x Người giám định đồ cổ.
Nam chính hơn vợ mười tuổi.
3.5
Lần đầu tiên Tôn Hoài Đường nhìn thấy Tôn Điềm Điềm đã nghĩ rằng cô bé này xinh đẹp hơn những người anh từng gặp trong cô nhi viện, giống như một con búp bê sứ.
Anh dằn lòng lấy ra cây kẹo mà mình đang để dành trong túi đưa cho cô, gọi cô là em gái nhỏ.
Lúc ấy, Tôn Điềm Điềm cũng ngọt ngào kêu: “Anh Đường”.
Sau này, ai cũng nói Tôn Hoài Đường là một người đẹp trai trầm tính, chững chạc và dịu dàng. Anh trở thành đối tượng trong mộng của vô số nữ sinh.
Từ nhỏ, Tôn Điềm Điềm biết anh Đường vốn dĩ rất đẹp trai, đối xử với cô vô cùng tốt, nhưng cô không thích những ánh nhìn thèm thuồng của các nữ sinh kia cứ chằm chằm vào anh Đường.
Sau này khi lớn lên, đứng trước mặt anh Đường… Cô dần phát hiện cảm xúc kì lạ trong lòng mình.
Cô quyết định, phải quyến rũ anh...
Vì thế, một ngày nọ—
Tôn Hoài Đường kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang cưỡng hôn mình, “..Điềm Điềm?”.
“Anh Đường, em thích anh.”
Trong lòng anh hạnh phúc như ở trên mây, dục vọng bùng cháy mãnh liệt...
1V1, Song xử, HE, thanh mai trúc mã, anh em nuôi.
Câu chuyện ngọt ngào, đơn thuần.
Có chút tình tiết vườn trường.
Anh dằn lòng lấy ra cây kẹo mà mình đang để dành trong túi đưa cho cô, gọi cô là em gái nhỏ.
Lúc ấy, Tôn Điềm Điềm cũng ngọt ngào kêu: “Anh Đường”.
Sau này, ai cũng nói Tôn Hoài Đường là một người đẹp trai trầm tính, chững chạc và dịu dàng. Anh trở thành đối tượng trong mộng của vô số nữ sinh.
Từ nhỏ, Tôn Điềm Điềm biết anh Đường vốn dĩ rất đẹp trai, đối xử với cô vô cùng tốt, nhưng cô không thích những ánh nhìn thèm thuồng của các nữ sinh kia cứ chằm chằm vào anh Đường.
Sau này khi lớn lên, đứng trước mặt anh Đường… Cô dần phát hiện cảm xúc kì lạ trong lòng mình.
Cô quyết định, phải quyến rũ anh...
Vì thế, một ngày nọ—
Tôn Hoài Đường kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang cưỡng hôn mình, “..Điềm Điềm?”.
“Anh Đường, em thích anh.”
Trong lòng anh hạnh phúc như ở trên mây, dục vọng bùng cháy mãnh liệt...
1V1, Song xử, HE, thanh mai trúc mã, anh em nuôi.
Câu chuyện ngọt ngào, đơn thuần.
Có chút tình tiết vườn trường.
3.6
Mọi người đều biết Bạch Lạc là một cô nàng ăn chơi.
Một ngày nọ, cô đánh cược với người ta chỉ trong vòng ba tháng sẽ lên giường được với học thần Lâm Khải Chi.
Không phải cậu ta chỉ là một con mọt sách bốn mắt thôi sao?
Bạch Lạc khịt mũi khinh thường, chuyện này dễ như trở bàn tay!!
…
Khi Lâm Khải Chi biết chuyện, cậu chỉ nhàn nhạt cười rồi nhướn mày hỏi một câu, “Nghe nói cậu muốn ngủ với tôi?”.
Một ngày nọ, cô đánh cược với người ta chỉ trong vòng ba tháng sẽ lên giường được với học thần Lâm Khải Chi.
Không phải cậu ta chỉ là một con mọt sách bốn mắt thôi sao?
Bạch Lạc khịt mũi khinh thường, chuyện này dễ như trở bàn tay!!
…
Khi Lâm Khải Chi biết chuyện, cậu chỉ nhàn nhạt cười rồi nhướn mày hỏi một câu, “Nghe nói cậu muốn ngủ với tôi?”.
4.5
Thẩm Nhất Nhất, người tình bí mật, đã chết cách đây hai năm.
Hồi sinh từ cõi chết, Thẩm Nhất Nhất trở lại đầy ngoạn mục, giờ đây cô là nhà sản xuất vàng với bảng thành tích đáng nể.
Trong giới giải trí đầy sóng gió, vô số người chen chúc muốn làm quen với cô, ngạc nhiên thay, trong số đó lại có cả vị nam thần kinh diễm của tập đoàn Cố thị?!
Dưa lớn như vậy, cắn một miếng không hết!
Cố tổng: "Chọn ngày lành tháng tốt, công khai em là Cố phu nhân."
Thẩm Nhất Nhất: "Không cần đâu Cố tổng, tôi đã kết hôn, có con rồi, ngài nên đi lừa người khác đi."
Cố tổng: "Có con cũng không sao, tôi cũng có."
Nói xong, dẫn ra cậu cả Cố Ân Nặc.
Thẩm Nhất Nhất kinh hãi: "Cố tổng thật hèn hạ! Trộm con tôi!".
Cậu bé Thẩm Cảnh Trừng vội vàng nhảy ra: "Mẹ đừng sợ! Không ai trộm con đâu!"
Thẩm Nhất Nhất há hốc mồm: "Sao, sao lại có hai đứa? Cố tổng, con của ngài và con tôi là cùng một khuôn đúc?!"
Cố tổng: "Muốn biết sao? Ký hợp đồng ràng buộc với tôi, tối nay tôi sẽ nói cho em biết."
Hồi sinh từ cõi chết, Thẩm Nhất Nhất trở lại đầy ngoạn mục, giờ đây cô là nhà sản xuất vàng với bảng thành tích đáng nể.
Trong giới giải trí đầy sóng gió, vô số người chen chúc muốn làm quen với cô, ngạc nhiên thay, trong số đó lại có cả vị nam thần kinh diễm của tập đoàn Cố thị?!
Dưa lớn như vậy, cắn một miếng không hết!
Cố tổng: "Chọn ngày lành tháng tốt, công khai em là Cố phu nhân."
Thẩm Nhất Nhất: "Không cần đâu Cố tổng, tôi đã kết hôn, có con rồi, ngài nên đi lừa người khác đi."
Cố tổng: "Có con cũng không sao, tôi cũng có."
Nói xong, dẫn ra cậu cả Cố Ân Nặc.
Thẩm Nhất Nhất kinh hãi: "Cố tổng thật hèn hạ! Trộm con tôi!".
Cậu bé Thẩm Cảnh Trừng vội vàng nhảy ra: "Mẹ đừng sợ! Không ai trộm con đâu!"
Thẩm Nhất Nhất há hốc mồm: "Sao, sao lại có hai đứa? Cố tổng, con của ngài và con tôi là cùng một khuôn đúc?!"
Cố tổng: "Muốn biết sao? Ký hợp đồng ràng buộc với tôi, tối nay tôi sẽ nói cho em biết."
3.9
Cô hoa khôi cảnh sát đội điều tra hình sự vs Tiểu thuyết gia kiêm Chuyên viên nghiên cứu tội phạm
1v1, Sắc-Sạch-Sủng, phá án nhỏ, nhẹ nhàng, có thịt có cốt truyện.
1v1, Sắc-Sạch-Sủng, phá án nhỏ, nhẹ nhàng, có thịt có cốt truyện.
4.5
Ngày trưởng tôn nhà họ Tạ thành hôn, lão phu nhân vì có ý thiên vị tam thiếu gia Tạ Thiệu, lo lắng hắn quá lười biếng, tương lai sẽ phá sạch gia sản, lại nghe nói trưởng nữ nhà họ Ôn rất biết quán xuyến việc nhà, bèn âm thầm tráo đổi tân lang.
Nào ngờ nhà họ Ôn cũng bày mưu tính kế.
Đích nữ Ôn Thù Sắc bên cạnh lão phu nhân nhà họ Ôn dung mạo tuyệt sắc, nhưng từ nhỏ đã được nuông chiều sinh hư, sợ rằng tương lai sẽ bị chồng xem thường. Nghe nói trưởng tôn nhà họ Tạ ôn nhu săn sóc, lão phu nhân nhà họ Ôn bất chấp tiếng xấu, đẩy nàng lên kiệu hoa thay cho tỷ tỷ.
Đêm đó, tiếng cười nhạo chế giễu cợt của đại phòng nhà họ Tạ vang vọng đến tận phòng tân hôn.
Dưới ánh nến đỏ, công tử bột cùng đại tiểu thư kiêu căng nhìn nhau chằm chằm, kẻ tám lạng người nửa cân, cùng buông xuôi phó mặc. Điều an ủi duy nhất có lẽ chính là dung mạo của đối phương.
Sau khi thành hôn, hai người phát huy hết thảy khuyết điểm của bản thân, khiến cuộc sống ngày càng túng quẫn.
Ôn Thù Sắc cũng chưa từng oán trách, chỉ là mỗi khi Tạ Thiệu trở về lúc hoàng hôn, đều thấy nàng nhìn về phía sân viện của đại phòng bên cạnh, tay phe phẩy quạt lụa, vẻ mặt sầu não ước ao: "Thật muốn đập đổ bức tường này quá đi, không được ăn thì ngửi mùi thôi cũng được."
Dù sao cũng đã theo mình, không thể để nàng chết đói, ngày hôm sau, Tạ Thiệu lần đầu tiên bước vào thư phòng, sao chép sách vở.
Nhưng Ôn Thù Sắc không chỉ là người kiêu căng, mà còn là một cái động không đáy...
"Váy áo mới của tẩu tẩu hôm nay thật đẹp."
"Thúc đệ hôm qua tặng đệ muội một đôi khuyên tai, bạch ngọc đẹp như vậy ta cả đời chưa từng thấy."
"Phu quân chàng có biết, quạt lụa mà tiểu thư nhà họ Ngô dùng hôm nay, vậy mà lại làm bằng vàng đấy."
Tạ Thiệu:....
Tạ Thiệu nghiến răng ngồi dậy từ trường kỷ.
Về sau, khi Tạ Thiệu đem sắc phong nhất phẩm phu nhân đưa cho nàng, thật sự không nhịn được nữa: "Đủ chưa, nếu nàng còn chưa thấy đủ, vi phu chỉ còn nước đi soán ngôi thôi."
Cuộc sống này, con moẹ nó thật mệt mỏi.
Nào ngờ nhà họ Ôn cũng bày mưu tính kế.
Đích nữ Ôn Thù Sắc bên cạnh lão phu nhân nhà họ Ôn dung mạo tuyệt sắc, nhưng từ nhỏ đã được nuông chiều sinh hư, sợ rằng tương lai sẽ bị chồng xem thường. Nghe nói trưởng tôn nhà họ Tạ ôn nhu săn sóc, lão phu nhân nhà họ Ôn bất chấp tiếng xấu, đẩy nàng lên kiệu hoa thay cho tỷ tỷ.
Đêm đó, tiếng cười nhạo chế giễu cợt của đại phòng nhà họ Tạ vang vọng đến tận phòng tân hôn.
Dưới ánh nến đỏ, công tử bột cùng đại tiểu thư kiêu căng nhìn nhau chằm chằm, kẻ tám lạng người nửa cân, cùng buông xuôi phó mặc. Điều an ủi duy nhất có lẽ chính là dung mạo của đối phương.
Sau khi thành hôn, hai người phát huy hết thảy khuyết điểm của bản thân, khiến cuộc sống ngày càng túng quẫn.
Ôn Thù Sắc cũng chưa từng oán trách, chỉ là mỗi khi Tạ Thiệu trở về lúc hoàng hôn, đều thấy nàng nhìn về phía sân viện của đại phòng bên cạnh, tay phe phẩy quạt lụa, vẻ mặt sầu não ước ao: "Thật muốn đập đổ bức tường này quá đi, không được ăn thì ngửi mùi thôi cũng được."
Dù sao cũng đã theo mình, không thể để nàng chết đói, ngày hôm sau, Tạ Thiệu lần đầu tiên bước vào thư phòng, sao chép sách vở.
Nhưng Ôn Thù Sắc không chỉ là người kiêu căng, mà còn là một cái động không đáy...
"Váy áo mới của tẩu tẩu hôm nay thật đẹp."
"Thúc đệ hôm qua tặng đệ muội một đôi khuyên tai, bạch ngọc đẹp như vậy ta cả đời chưa từng thấy."
"Phu quân chàng có biết, quạt lụa mà tiểu thư nhà họ Ngô dùng hôm nay, vậy mà lại làm bằng vàng đấy."
Tạ Thiệu:....
Tạ Thiệu nghiến răng ngồi dậy từ trường kỷ.
Về sau, khi Tạ Thiệu đem sắc phong nhất phẩm phu nhân đưa cho nàng, thật sự không nhịn được nữa: "Đủ chưa, nếu nàng còn chưa thấy đủ, vi phu chỉ còn nước đi soán ngôi thôi."
Cuộc sống này, con moẹ nó thật mệt mỏi.
3.6
Đêm đại hôn cùng Trấn Bắc Vương, nàng bị chính muội muội của mình lừa vào trong quan tài, bán đi Nam Cương. Vì vẻ ngoài ưa nhìn, nàng bị bán qua tay rất nhiều người, cuối cùng rơi vào tay người Sái Giáo.
Giáo chủ chỉ vào nàng, nói với đám trùng độc được nuôi trong vại. Ai bò lên chân nàng trước, người đó có thể làm cổ trùng của nàng.
Chàng tự tay mình giết vô số trùng độc, cuối cùng người đầy máu quỳ xuống trước mặt nàng, nhận nàng làm chủ.
Từ đó về sau, nàng làm mẫu, chàng làm cổ.
Giáo chủ nói nàng chỉ cần dùng thân mình nuôi cổ, cổ vương này sẽ vì nàng mà cầm đao giết người, nàng vui vẻ đồng ý.
Nhưng, cái gọi là dùng thân nuôi cổ là gì?
Chẳng phải là ăn thịt của nàng, gặm xương cốt của nàng, uống máu của nàng sao? Cổ vương này thế mà lại nửa đêm canh ba leo lên giường nàng, muốn nàng nuôi chàng.
Nàng lập tức hiểu ngay, hoá ra phải dùng cách này để nuôi chàng...
Giáo chủ chỉ vào nàng, nói với đám trùng độc được nuôi trong vại. Ai bò lên chân nàng trước, người đó có thể làm cổ trùng của nàng.
Chàng tự tay mình giết vô số trùng độc, cuối cùng người đầy máu quỳ xuống trước mặt nàng, nhận nàng làm chủ.
Từ đó về sau, nàng làm mẫu, chàng làm cổ.
Giáo chủ nói nàng chỉ cần dùng thân mình nuôi cổ, cổ vương này sẽ vì nàng mà cầm đao giết người, nàng vui vẻ đồng ý.
Nhưng, cái gọi là dùng thân nuôi cổ là gì?
Chẳng phải là ăn thịt của nàng, gặm xương cốt của nàng, uống máu của nàng sao? Cổ vương này thế mà lại nửa đêm canh ba leo lên giường nàng, muốn nàng nuôi chàng.
Nàng lập tức hiểu ngay, hoá ra phải dùng cách này để nuôi chàng...
4
Tô Trầm Hương hưởng thụ một cuộc sống hạnh phúc, ăn uống no say ở bên cạnh người ta.
Ngày đó, có người tò mò hỏi học bá nổi tiếng trên mạng - Tô Trầm Hương có ấn tượng gì với giáo bá Trần Thiên Bắc của trường Tín Đức.
Thiếu nữ nũng nịu bắt lấy lệ quỷ bên cạnh Trần giáo bá, gặm một miếng rồi ung dung nói: “Chắc là phiếu ăn cơm dài hạn nhỉ.”
Trên mạng như bùng nổ. 《Học bá nổi tiếng trên mạng tỏ tình với người thừa kế của Trần thị!》
Trần Thiên Bắc nhìn chằm chằm hot search Weibo, quay đầu nhìn cô gái nhỏ trắng nõn mềm mại đang ngồi bên cạnh anh, nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh… Dần dần nghiêng người ra sau lưng anh… Tô Trầm Hương: Đại lão, lệ quỷ phía sau cậu thơm quá!!
Ngày đó, có người tò mò hỏi học bá nổi tiếng trên mạng - Tô Trầm Hương có ấn tượng gì với giáo bá Trần Thiên Bắc của trường Tín Đức.
Thiếu nữ nũng nịu bắt lấy lệ quỷ bên cạnh Trần giáo bá, gặm một miếng rồi ung dung nói: “Chắc là phiếu ăn cơm dài hạn nhỉ.”
Trên mạng như bùng nổ. 《Học bá nổi tiếng trên mạng tỏ tình với người thừa kế của Trần thị!》
Trần Thiên Bắc nhìn chằm chằm hot search Weibo, quay đầu nhìn cô gái nhỏ trắng nõn mềm mại đang ngồi bên cạnh anh, nhìn anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh… Dần dần nghiêng người ra sau lưng anh… Tô Trầm Hương: Đại lão, lệ quỷ phía sau cậu thơm quá!!
4.1
Nơi mà Khương Chi, một người giàu có và giỏi nấu ăn, bất ngờ xuyên sách trở thành Khương Sơn Chi - một nhân vật nữ phụ nghèo hèn. Tuy nhiên, Khương Chi không vì thế mà thất cô quyết tâm sử dụng tài năng vào việc kinh doanh để làm giàu và thay đổi số mệnh. Nhưng trên con đường đó, cô phải đối mặt với nhiều trở ngại và thử thách, bao gồm cả việc sinh bốn đứa con và bán con để đổi lương thực.
Liệu Khương Chi có vượt qua được những thử thách để trở thành một người khác biệt, trở thành người phụ nữ Alpha trong thế giới xuyên sách của mình? Hãy đón đọc để biết thêm chi tiết!
Liệu Khương Chi có vượt qua được những thử thách để trở thành một người khác biệt, trở thành người phụ nữ Alpha trong thế giới xuyên sách của mình? Hãy đón đọc để biết thêm chi tiết!
4.4
SÁU NGÀN BUỔI SỚM CHIỀU
Tác giả: Cô Nương Đừng Khóc.
Số chương: 66.
Thể loại: Hiện đại, HE.
Editor: Gann.
Giới thiệu:
Sáng ngày sinh nhật năm mười tám tuổi, Trương Thần Tinh thức dậy, thấy nước trong ấm đã sôi, hơi nước trắng phủ kín nửa căn nhà, cô gọi mẹ mấy tiếng, nhưng không ai đáp lại cả. Một bức thư, ba mươi ngàn tệ, bà bỏ đi mà không một lời từ biệt.
Vào ngày đầu tiên của tuổi trưởng thành, Trương Thần Tinh mặc áo giáp, bọc trái tim mình cứng rắn không gì phá vỡ nổi. Cô dốc hết sức mình sống, chỉ để đời này có thể gặp lại mẹ, ném ba mươi ngàn tệ vào bà, rồi quay lưng rời đi.
Lương Mộ chưa bao giờ nghĩ rằng đời này mình sẽ gặp được một cô gái như vậy, cứng rắn, ít nói, toàn thân đầy vết thương. Anh cẩn thận tiếp cận cô, mang cho cô ánh sáng mặt trời.
Tất cả những khổ đau rồi sẽ qua, chỉ cần chúng ta ở bên nhau.
Tôi hy vọng sẽ có một ngày, khi chúng ta nhìn lại những đau khổ hôm nay, sẽ không hối tiếc vì đã từng đối mặt quyết liệt với nó. Số phận không hoàn toàn công bằng, nhưng sống như thế nào là do mỗi người lựa chọn.
Chúc Trương Thần Tinh của tôi sống một cuộc đời nhiệt huyết và chân thành! – Lương Mộ.
Từ khóa: Tình yêu độc nhất vô nhị, gương vỡ lại lành, cuộc sống đầy nhiệt huyết, xu hướng mới của thời đại.
Nhân vật chính: Trương Thần Tinh, Lương Mộ.
Một câu giới thiệu: Vượt qua núi sông, vì em mà đến.
Ý nghĩa: Tự lập tự cường, trách nhiệm sứ mệnh.
Tác giả: Cô Nương Đừng Khóc.
Số chương: 66.
Thể loại: Hiện đại, HE.
Editor: Gann.
Giới thiệu:
Sáng ngày sinh nhật năm mười tám tuổi, Trương Thần Tinh thức dậy, thấy nước trong ấm đã sôi, hơi nước trắng phủ kín nửa căn nhà, cô gọi mẹ mấy tiếng, nhưng không ai đáp lại cả. Một bức thư, ba mươi ngàn tệ, bà bỏ đi mà không một lời từ biệt.
Vào ngày đầu tiên của tuổi trưởng thành, Trương Thần Tinh mặc áo giáp, bọc trái tim mình cứng rắn không gì phá vỡ nổi. Cô dốc hết sức mình sống, chỉ để đời này có thể gặp lại mẹ, ném ba mươi ngàn tệ vào bà, rồi quay lưng rời đi.
Lương Mộ chưa bao giờ nghĩ rằng đời này mình sẽ gặp được một cô gái như vậy, cứng rắn, ít nói, toàn thân đầy vết thương. Anh cẩn thận tiếp cận cô, mang cho cô ánh sáng mặt trời.
Tất cả những khổ đau rồi sẽ qua, chỉ cần chúng ta ở bên nhau.
Tôi hy vọng sẽ có một ngày, khi chúng ta nhìn lại những đau khổ hôm nay, sẽ không hối tiếc vì đã từng đối mặt quyết liệt với nó. Số phận không hoàn toàn công bằng, nhưng sống như thế nào là do mỗi người lựa chọn.
Chúc Trương Thần Tinh của tôi sống một cuộc đời nhiệt huyết và chân thành! – Lương Mộ.
Từ khóa: Tình yêu độc nhất vô nhị, gương vỡ lại lành, cuộc sống đầy nhiệt huyết, xu hướng mới của thời đại.
Nhân vật chính: Trương Thần Tinh, Lương Mộ.
Một câu giới thiệu: Vượt qua núi sông, vì em mà đến.
Ý nghĩa: Tự lập tự cường, trách nhiệm sứ mệnh.
4.1
Sau khi bị thanh mai trúc mã cắm sừng, Từ Hi Nhiễm bị bố và mẹ kế ép đi xem mắt. Người kia sinh ra trong gia đình giàu có nhưng lại lớn hơn cô mười tuổi, không những vậy chân trái còn bị tàn tật.
Lần đầu tiên Từ Hi Nhiễm gặp Tưởng Dư Hoài, anh đeo chân giả nhưng không nhìn ra có chút gì khác thường cả, vẻ ngoài của anh đẹp trai ngoài sức tưởng tượng, trái lại tính cách lại rất khó đoán, nhìn nho nhã lễ độ nhưng lúc nào cũng thể hiện vẻ lạnh lùng xa cách.
Lúc đầu Từ Hi Nhiễm còn cho rằng lần xem mắt này sẽ không được đối phương thích. Không ngờ rằng sau khi quay về lại nhận được thông báo là đối phương rất hài lòng với cô, đồng ý kết hôn với cô luôn.
Từ Hi Nhiễm: “...”
Lúc mới gả cho Tưởng Dư Hoài, Từ Hi Nhiễm cảm thấy chắc rất khó để chung sống cùng người đàn ông lạnh lùng như anh. Về sau cô mới phát hiện, người đàn ông trưởng thành trầm ổn, thích làm bộ này lại là kẻ rất dính người.
*
Hôm đó người đàn ông đáng lẽ đang ở nước ngoài mở cuộc họp thì đột nhiên lại xuất hiện chặn Từ Hi Nhiễm ở cửa. Từ Hi Nhiễm cho rằng anh vội vàng quay về là do có việc gấp, cô kìm nén được sự căng thẳng hỏi anh: “Có phải chuyện hợp tác ở bên nước ngoài thất bại?”
Anh xị mặt, ánh mắt buồn bã nhìn cô, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói với cô: “Vì sao em không trả lời tin nhắn của anh?”
Từ Hi Nhiễm: “...”
Lần đầu tiên Từ Hi Nhiễm gặp Tưởng Dư Hoài, anh đeo chân giả nhưng không nhìn ra có chút gì khác thường cả, vẻ ngoài của anh đẹp trai ngoài sức tưởng tượng, trái lại tính cách lại rất khó đoán, nhìn nho nhã lễ độ nhưng lúc nào cũng thể hiện vẻ lạnh lùng xa cách.
Lúc đầu Từ Hi Nhiễm còn cho rằng lần xem mắt này sẽ không được đối phương thích. Không ngờ rằng sau khi quay về lại nhận được thông báo là đối phương rất hài lòng với cô, đồng ý kết hôn với cô luôn.
Từ Hi Nhiễm: “...”
Lúc mới gả cho Tưởng Dư Hoài, Từ Hi Nhiễm cảm thấy chắc rất khó để chung sống cùng người đàn ông lạnh lùng như anh. Về sau cô mới phát hiện, người đàn ông trưởng thành trầm ổn, thích làm bộ này lại là kẻ rất dính người.
*
Hôm đó người đàn ông đáng lẽ đang ở nước ngoài mở cuộc họp thì đột nhiên lại xuất hiện chặn Từ Hi Nhiễm ở cửa. Từ Hi Nhiễm cho rằng anh vội vàng quay về là do có việc gấp, cô kìm nén được sự căng thẳng hỏi anh: “Có phải chuyện hợp tác ở bên nước ngoài thất bại?”
Anh xị mặt, ánh mắt buồn bã nhìn cô, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói với cô: “Vì sao em không trả lời tin nhắn của anh?”
Từ Hi Nhiễm: “...”
4.1
Dịch Diễn đã sống đến hơn 30 tuổi nhưng trước nay chưa từng lưu luyến nơi nào chứ đừng nói là người.
Nhưng tình cờ đi đến một thành phố nhỏ, lại ở chỗ này gặp được một tiểu mỹ nhân nhìn như cao ngạo lạnh lùng. Tiểu mỹ nhân xinh đẹp muốn chết, khi nói chuyện cũng rất dịu dàng. Một người đàn ông phóng đãng không thích bị trói buộc như hắn cũng phải bại dưới chân cô.
Lần đầu tiên tiếp xúc đã muốn đưa cô về nhà, lần thứ hai gặp mặt đã muốn hôn cô…
Thật sự quá ngọt!
———————
An Điềm sống ở thành phố nhỏ nửa năm, cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua rất yên bình. Nhưng gần đây xuất hiện người đàn ông kia khiến cuộc sống của cô bị đảo lộn long trời lở đất.
Cô không thích sự cường thế của hắn, sau nhiều lần từ chối lại đột nhiên phát hiện…có một người đàn ông cường tráng làm bạn trai thì cảm giác an toàn rất mãnh liệt.
Cách mấy tháng sau, cô gặp người đàn ông đó ở một thành phố khác, đêm ấy bị “ăn” sạch sẽ, hoá ra người này đã sớm chủ mưu với cô.
Sau đó mỗi ngày ở chung với nhau khiến cô cảm thấy bản thân không thể rời khỏi hắn.
———————
Huấn luyện viên X giáo viên hội hoạ.
Couple tháo hán X mềm muội này thật là…chảy nước miếng.
Ngọt văn siêu ngắn, cốt truyện là chính thịt là phụ.
Nhưng tình cờ đi đến một thành phố nhỏ, lại ở chỗ này gặp được một tiểu mỹ nhân nhìn như cao ngạo lạnh lùng. Tiểu mỹ nhân xinh đẹp muốn chết, khi nói chuyện cũng rất dịu dàng. Một người đàn ông phóng đãng không thích bị trói buộc như hắn cũng phải bại dưới chân cô.
Lần đầu tiên tiếp xúc đã muốn đưa cô về nhà, lần thứ hai gặp mặt đã muốn hôn cô…
Thật sự quá ngọt!
———————
An Điềm sống ở thành phố nhỏ nửa năm, cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua rất yên bình. Nhưng gần đây xuất hiện người đàn ông kia khiến cuộc sống của cô bị đảo lộn long trời lở đất.
Cô không thích sự cường thế của hắn, sau nhiều lần từ chối lại đột nhiên phát hiện…có một người đàn ông cường tráng làm bạn trai thì cảm giác an toàn rất mãnh liệt.
Cách mấy tháng sau, cô gặp người đàn ông đó ở một thành phố khác, đêm ấy bị “ăn” sạch sẽ, hoá ra người này đã sớm chủ mưu với cô.
Sau đó mỗi ngày ở chung với nhau khiến cô cảm thấy bản thân không thể rời khỏi hắn.
———————
Huấn luyện viên X giáo viên hội hoạ.
Couple tháo hán X mềm muội này thật là…chảy nước miếng.
Ngọt văn siêu ngắn, cốt truyện là chính thịt là phụ.
2.9
Ai biết tình yêu là gì?
Thời gian gặp nhau tuy ngắn nhưng vẫn nhớ mãi không quên.
《 Nếu tình yêu là ý trời 》
Vai chính: Tiêu Ngọc × Đàm Triệt
Thời gian gặp nhau tuy ngắn nhưng vẫn nhớ mãi không quên.
《 Nếu tình yêu là ý trời 》
Vai chính: Tiêu Ngọc × Đàm Triệt
1.8
Khi máy bay của Liêu Kiêu Lâm vừa đáp xuống Mỹ thì Lục Già Nghệ đang ở nhà để tang bố mẹ vừa mất vì tai nạn máy bay, cô nhìn cơn mưa rơi mãi vẫn chẳng ngớt hạt ngoài cửa sổ, cảm thấy chút ánh sáng còn sót lại trong lòng mình dần dần bị dập tắt.
Sáu năm sau, khoảnh khắc nhìn thấy chàng trai ngông nghênh năm ấy giờ xuất hiện trong bộ vest trang nghiêm, trò chuyện vui vẻ với một cô nàng quyến rũ hấp dẫn trong tiệm cà phê cô làm thêm thì cô mới biết hóa ra ánh sáng kia chưa bao giờ vụt tắt, chỉ nhìn thoáng qua, niềm vui vẻ mừng rỡ và nỗi đau khổ lập tức nhấn chìm cô…
Sáu năm sau, khoảnh khắc nhìn thấy chàng trai ngông nghênh năm ấy giờ xuất hiện trong bộ vest trang nghiêm, trò chuyện vui vẻ với một cô nàng quyến rũ hấp dẫn trong tiệm cà phê cô làm thêm thì cô mới biết hóa ra ánh sáng kia chưa bao giờ vụt tắt, chỉ nhìn thoáng qua, niềm vui vẻ mừng rỡ và nỗi đau khổ lập tức nhấn chìm cô…
3.6
Thời điểm Lương Thi Vận và Sở Hạ xác định quan hệ yêu đương, hai người tựa như củi khô lửa bốc, bắt đầu mất kiểm soát từ lần đầu tiên được nếm thử trái cấm.
Sau khi tốt nghiệp, con đường mà mỗi người lựa chọn không giống nhau, từ đó dần lạnh nhạt rồi dẫn đến chia tay.
Lại nhiều năm sau đó, bọn họ gặp lại nhau trong một buổi họp mặt lớp, Lương Thi Vận cứ tưởng rằng thời gian như nước chảy đã làm ướt sũng củi khô, nhưng không ngờ cửi ướt vẫn có thể đốt cháy được.
‘Tình cũ không rủ cũng tới’ của một đôi nam nữ trưởng thành.
Truy thê hỏa táng tràng.
Sau khi tốt nghiệp, con đường mà mỗi người lựa chọn không giống nhau, từ đó dần lạnh nhạt rồi dẫn đến chia tay.
Lại nhiều năm sau đó, bọn họ gặp lại nhau trong một buổi họp mặt lớp, Lương Thi Vận cứ tưởng rằng thời gian như nước chảy đã làm ướt sũng củi khô, nhưng không ngờ cửi ướt vẫn có thể đốt cháy được.
‘Tình cũ không rủ cũng tới’ của một đôi nam nữ trưởng thành.
Truy thê hỏa táng tràng.
2
Cp: nam thần kín đáo vs tiên nữ lạnh lùng
Hệt như viên đá rơi vào ly rượu trắng, rõ ràng đều lạnh lẽo, nhưng lại hòa tan vào nhau. Sở Hà tham gia khóa học hè ở nước ngoài lại đụng phải nam thần cô đã từng yêu từ cái nhìn đâu tiên sau đó bặt vô âm tín, lần này cô muốn khiến cho anh phải lén vào phòng của mình.
Hệt như viên đá rơi vào ly rượu trắng, rõ ràng đều lạnh lẽo, nhưng lại hòa tan vào nhau. Sở Hà tham gia khóa học hè ở nước ngoài lại đụng phải nam thần cô đã từng yêu từ cái nhìn đâu tiên sau đó bặt vô âm tín, lần này cô muốn khiến cho anh phải lén vào phòng của mình.
4.5
[Tác giả Di Sinh Sinh -- Thể loại: Ngôn Tình, Hệ thống, Dị Năng, Trọng Sinh, Truyện Sủng, Nữ Cường, Hài Hước, Điền Văn, Hiện Đại ]
Văn án:
Đời Phó Lê bị em gái Phó Đào đẩy ngã xuống sông, được Trần Viễn cứu lên. Cô buộc phải gả cho hắn ta, làm mẹ kế của hai đứa nhỏ.
Nhà họ Trần nghèo khó, ăn bữa nay lo bữa mai. Mẹ chồng lại độc ác, động một tí là chửi rủa quát mắng. Trần Viễn thì suốt ngày say xỉn rồi bạo hành gia đình.
Phó Lê ở nhà họ Trần làm trâu làm ngựa khổ cực vất vả, chưa tới nửa năm đã sinh bệnh nặng mà chết.
Trước khi chết, tiếc nuối duy nhất của cô chính là không biết ai đã lặng lẽ hộ tống mình về nhà mỗi khi phải làm việc đến đêm khuya, ai đã đặt thuốc trị thương lên bệ cửa sổ mỗi lần mình bị đánh đập, ai đã tặng nho cho mình những lúc bị đói.
Không có cách nào để nói với người đã chiếu sáng cuộc đời ảm đạm của mình một tiếng: Cảm ơn!
………
Sống lại một lần nữa, chuyện đầu tiên Phó Lê làm chính là dồn hết sức lực vào cẳng chân để đá văng Trần Viễn ra thật xa, tự mình leo lên bờ, tuyệt đối không gả cho hắn ta, sau đó chạy đến nơi khác để tìm một cuộc sống mới đủ ăn đủ mặc.
Chuyện thứ hai là tìm ra con người thầm lặng kia, báo đáp cho người ta gấp bội lần những điều tốt mà anh ấy đã làm cho mình.
Sau khi sống lại, Phó Lê có cơ hội được rút thăm trúng thưởng từ hệ thống. Định mệnh ép cô trở thành người làm nhiệm vụ, vì thế mà Phó Lê có thể nhận được rất nhiều ‘bảo bối’.
Ví dụ như: phương pháp nhân giống hạt dưa, thuốc mỡ vạn năng, tài nghệ nấu nướng, nước linh tuyền…
Thế nhưng định mệnh cũng trêu đùa cô, hoá ra người kiếp trước đã bảo vệ cô lại chính là Lăng Nghị ở Thôn Bá – một người vô cùng hung dữ và khó gần.
Có điều, những ‘bảo bối’ của hệ thống lại khiến Phó Lê phải thèm thuồng, vậy nên cô đã mang theo tâm trạng nơm nớp lo sợ mà đi làm nhiệm vụ.
Lần đầu tiên, cô lặng lẽ chạm vào tay anh ta, tứ chi tiếp xúc.
Nhưng người đàn ông đó lại hung hăng quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô: “Chạm vào tôi một lần nữa thì đừng trách tôi không khách khí.”
Phó Lê sợ tới mức ngã nhào xuống mặt đất, hai mông ê ẩm, nghĩ thầm: Hung dữ như vậy, sao có thể là lương duyên trời định chứ?!
Tuy nhiên, về sau Phó Lê phát hiện ra, người đàn ông này… hình như chính là người đã thầm mến cô ở kiếp trước, là ánh sáng của cuộc đời cô.
………
Sau khi gả cho Lăng Nghị, một đám người luôn chờ đợi khoảnh khắc Phó Lê trở thành trò cười.
Thiên hạ: “Nhà họ Lăng nghèo đến nỗi một lạng thịt cũng không có mà ăn, Lê Tử gả đến đó chắc chắn sẽ phải chịu khổ.”
Kết quả, hai vợ chồng Phó Lê bắt đầu kinh doanh buôn bán, TV, tủ lạnh, máy may, từ một túp lều lụp xụp biến thành những căn phòng rộng lớn, nhà lầu khang trang.
Thiên hạ: "Em trai Lăng Nghị có bệnh, em gái lại bị thọt chân, đúng là đồ của nợ!”
Kết quả, em trai và em gái Lăng Nghị, một người trở thành kỹ sư chế tạo máy móc, một người trở thành chuyên gia thiết kế thời trang.
Thiên hạ: "Có tiền thì làm được gì chứ, không cha không mẹ cũng chẳng có ai giúp đỡ.”
Kết quả, cha mẹ ruột của tên lưu manh Lăng Nghị đã tìm tới tận cửa, thế mà lại là quan lớn trên tỉnh.
Thiên hạ: "Có tiền có quyền thì sao chứ, Lăng Nghị hung hăng cục cằn như thế, chắc chắn là không biết thương yêu bà xã.”
Phó Lê yên lặng quay đầu, cắn quả nho mà Lăng Nghị đã lột sẵn vỏ, thầm nghĩ: Thương yêu bà xã ư, anh ấy đã bắt đầu từ đời trước rồi!
Văn án:
Đời Phó Lê bị em gái Phó Đào đẩy ngã xuống sông, được Trần Viễn cứu lên. Cô buộc phải gả cho hắn ta, làm mẹ kế của hai đứa nhỏ.
Nhà họ Trần nghèo khó, ăn bữa nay lo bữa mai. Mẹ chồng lại độc ác, động một tí là chửi rủa quát mắng. Trần Viễn thì suốt ngày say xỉn rồi bạo hành gia đình.
Phó Lê ở nhà họ Trần làm trâu làm ngựa khổ cực vất vả, chưa tới nửa năm đã sinh bệnh nặng mà chết.
Trước khi chết, tiếc nuối duy nhất của cô chính là không biết ai đã lặng lẽ hộ tống mình về nhà mỗi khi phải làm việc đến đêm khuya, ai đã đặt thuốc trị thương lên bệ cửa sổ mỗi lần mình bị đánh đập, ai đã tặng nho cho mình những lúc bị đói.
Không có cách nào để nói với người đã chiếu sáng cuộc đời ảm đạm của mình một tiếng: Cảm ơn!
………
Sống lại một lần nữa, chuyện đầu tiên Phó Lê làm chính là dồn hết sức lực vào cẳng chân để đá văng Trần Viễn ra thật xa, tự mình leo lên bờ, tuyệt đối không gả cho hắn ta, sau đó chạy đến nơi khác để tìm một cuộc sống mới đủ ăn đủ mặc.
Chuyện thứ hai là tìm ra con người thầm lặng kia, báo đáp cho người ta gấp bội lần những điều tốt mà anh ấy đã làm cho mình.
Sau khi sống lại, Phó Lê có cơ hội được rút thăm trúng thưởng từ hệ thống. Định mệnh ép cô trở thành người làm nhiệm vụ, vì thế mà Phó Lê có thể nhận được rất nhiều ‘bảo bối’.
Ví dụ như: phương pháp nhân giống hạt dưa, thuốc mỡ vạn năng, tài nghệ nấu nướng, nước linh tuyền…
Thế nhưng định mệnh cũng trêu đùa cô, hoá ra người kiếp trước đã bảo vệ cô lại chính là Lăng Nghị ở Thôn Bá – một người vô cùng hung dữ và khó gần.
Có điều, những ‘bảo bối’ của hệ thống lại khiến Phó Lê phải thèm thuồng, vậy nên cô đã mang theo tâm trạng nơm nớp lo sợ mà đi làm nhiệm vụ.
Lần đầu tiên, cô lặng lẽ chạm vào tay anh ta, tứ chi tiếp xúc.
Nhưng người đàn ông đó lại hung hăng quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô: “Chạm vào tôi một lần nữa thì đừng trách tôi không khách khí.”
Phó Lê sợ tới mức ngã nhào xuống mặt đất, hai mông ê ẩm, nghĩ thầm: Hung dữ như vậy, sao có thể là lương duyên trời định chứ?!
Tuy nhiên, về sau Phó Lê phát hiện ra, người đàn ông này… hình như chính là người đã thầm mến cô ở kiếp trước, là ánh sáng của cuộc đời cô.
………
Sau khi gả cho Lăng Nghị, một đám người luôn chờ đợi khoảnh khắc Phó Lê trở thành trò cười.
Thiên hạ: “Nhà họ Lăng nghèo đến nỗi một lạng thịt cũng không có mà ăn, Lê Tử gả đến đó chắc chắn sẽ phải chịu khổ.”
Kết quả, hai vợ chồng Phó Lê bắt đầu kinh doanh buôn bán, TV, tủ lạnh, máy may, từ một túp lều lụp xụp biến thành những căn phòng rộng lớn, nhà lầu khang trang.
Thiên hạ: "Em trai Lăng Nghị có bệnh, em gái lại bị thọt chân, đúng là đồ của nợ!”
Kết quả, em trai và em gái Lăng Nghị, một người trở thành kỹ sư chế tạo máy móc, một người trở thành chuyên gia thiết kế thời trang.
Thiên hạ: "Có tiền thì làm được gì chứ, không cha không mẹ cũng chẳng có ai giúp đỡ.”
Kết quả, cha mẹ ruột của tên lưu manh Lăng Nghị đã tìm tới tận cửa, thế mà lại là quan lớn trên tỉnh.
Thiên hạ: "Có tiền có quyền thì sao chứ, Lăng Nghị hung hăng cục cằn như thế, chắc chắn là không biết thương yêu bà xã.”
Phó Lê yên lặng quay đầu, cắn quả nho mà Lăng Nghị đã lột sẵn vỏ, thầm nghĩ: Thương yêu bà xã ư, anh ấy đã bắt đầu từ đời trước rồi!
4
SAO EM ĐỎ MẶT RỒI?
🍒 Tác giả: Tuệ Tuyết
🍒 Editor: Jeongie
🍒 Thể loại: Hiện đại, ngọt ngào.
🍒 Độ dài: 53 chương + 25 ngoại truyện.
🍧 Giới thiệu 🍧
Dưới nhà Tô Đào vừa có hàng xóm mới chuyển đến.
Nghe dân tình đồn rằng, hàng xóm cao 1 mét 88, theo style “cấm dục”, vẻ ngoài lạnh lùng, cư xử nhã nhặn.
…
Dạo này, vận may của Tô Đào thường xuyên “vắng nhà”. Vì sự cố thấm dột mà cô đã bị hàng xóm tầng dưới lên tiếng “nhắc nhở”.
Về sau, cô tìm được một luật sư xuất sắc trên mạng để tư vấn một vài chuyện.
Khởi đầu thuận lợi, quá trình suôn sẻ. Cuối cùng, cô còn add luôn cả Wechat của anh chàng luật sư chất lượng cao này.
Tiếng lòng của Tô Đào: … Chẳng lẽ tình yêu đang vẫy gọi?
Chuyện tình qua mạng bắt đầu rực cháy, Tô Đào ngọt ngào gọi anh là ông xã suốt ba tháng liền.
Rồi bỗng có một ngày, Tô Đào chợt phát hiện ra một chuyện vô cùng kỳ lạ.
Trai đẹp tầng dưới bỗng nhiên đổi tài khoản thành… Cắn một miếng đào.
Tô Đào: … Mi là ai?
Cắn một miếng đào: Ông xã em đây.
🍒 Tác giả: Tuệ Tuyết
🍒 Editor: Jeongie
🍒 Thể loại: Hiện đại, ngọt ngào.
🍒 Độ dài: 53 chương + 25 ngoại truyện.
🍧 Giới thiệu 🍧
Dưới nhà Tô Đào vừa có hàng xóm mới chuyển đến.
Nghe dân tình đồn rằng, hàng xóm cao 1 mét 88, theo style “cấm dục”, vẻ ngoài lạnh lùng, cư xử nhã nhặn.
…
Dạo này, vận may của Tô Đào thường xuyên “vắng nhà”. Vì sự cố thấm dột mà cô đã bị hàng xóm tầng dưới lên tiếng “nhắc nhở”.
Về sau, cô tìm được một luật sư xuất sắc trên mạng để tư vấn một vài chuyện.
Khởi đầu thuận lợi, quá trình suôn sẻ. Cuối cùng, cô còn add luôn cả Wechat của anh chàng luật sư chất lượng cao này.
Tiếng lòng của Tô Đào: … Chẳng lẽ tình yêu đang vẫy gọi?
Chuyện tình qua mạng bắt đầu rực cháy, Tô Đào ngọt ngào gọi anh là ông xã suốt ba tháng liền.
Rồi bỗng có một ngày, Tô Đào chợt phát hiện ra một chuyện vô cùng kỳ lạ.
Trai đẹp tầng dưới bỗng nhiên đổi tài khoản thành… Cắn một miếng đào.
Tô Đào: … Mi là ai?
Cắn một miếng đào: Ông xã em đây.
4.1
Tác giả: Ngã Thị Đại Vương
Thể loại: Ngôn Tình, Đoản Văn, Chữa Lành
Team dịch: 22h mẹ bắt Triệu ngủ
Giới thiệu
Tôi sống lại sau khi ở cạnh gã sát nhân cuồng sát nổi tiếng ba ngày.
Khi ấy gã vẫn là đứa trẻ tội nghiệp ngồi xe lăn bị người khác bắt nạt.
Không sao, tôi không sợ, gã giết người cướp của là chuyện của hai mươi năm sau.
Tôi có đủ tự tin cải tạo gã thành người bình thường, tạo phúc cho xã hội chủ nghĩa!
Thể loại: Ngôn Tình, Đoản Văn, Chữa Lành
Team dịch: 22h mẹ bắt Triệu ngủ
Giới thiệu
Tôi sống lại sau khi ở cạnh gã sát nhân cuồng sát nổi tiếng ba ngày.
Khi ấy gã vẫn là đứa trẻ tội nghiệp ngồi xe lăn bị người khác bắt nạt.
Không sao, tôi không sợ, gã giết người cướp của là chuyện của hai mươi năm sau.
Tôi có đủ tự tin cải tạo gã thành người bình thường, tạo phúc cho xã hội chủ nghĩa!
3.7
🌽Tên khác: Yêu đơn phương là điều tốt đẹp
🌽Tên Hán Việt: Đan luyến thị mỹ hảo đích
🌽Tác giả: Đại Bính
🌽Editor: Bắp
🌽Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, H văn, ngọt sủng, song xử, vườn trường, nhẹ nhàng, đô thị tình duyên, 1v1
🌽Độ dài: 27 chương
Trích đoạn:
Ở trong mắt Hàn An, Thẩm Mặc chính là chàng trai đẹp đẽ nhất trần đời. Cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp nhau, cho tới giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ.
Đó là ngày đầu tiên mà Thẩm Mặc chuyển đến trường trung học Tĩnh An, thiếu niên mặc đồng phục, cả người cao ráo thẳng tắp, khuôn mặt trắng nõn, thần sắc có chút lạnh lùng.
Cậu đứng trên bục giảng, nhàn nhạt mở miệng. "Thẩm Mặc."
Trong khoảnh khắc ấy, Hàn An nhìn chằm chằm lên bục, thời gian xung quanh như ngừng trôi, hai chữ kia không ngừng vang vọng bên tai cô. Trái tim không biết vì sao lại mãnh liệt đập thình thịch, cô thầm nghĩ, có lẽ đây chính là nhất kiến chung tình chăng!
Kể từ lúc đó, niềm vui lớn nhất mỗi ngày của Hàn An chính là được nhìn trộm Thẩm Mặc.
🌽Tên Hán Việt: Đan luyến thị mỹ hảo đích
🌽Tác giả: Đại Bính
🌽Editor: Bắp
🌽Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, H văn, ngọt sủng, song xử, vườn trường, nhẹ nhàng, đô thị tình duyên, 1v1
🌽Độ dài: 27 chương
Trích đoạn:
Ở trong mắt Hàn An, Thẩm Mặc chính là chàng trai đẹp đẽ nhất trần đời. Cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp nhau, cho tới giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ.
Đó là ngày đầu tiên mà Thẩm Mặc chuyển đến trường trung học Tĩnh An, thiếu niên mặc đồng phục, cả người cao ráo thẳng tắp, khuôn mặt trắng nõn, thần sắc có chút lạnh lùng.
Cậu đứng trên bục giảng, nhàn nhạt mở miệng. "Thẩm Mặc."
Trong khoảnh khắc ấy, Hàn An nhìn chằm chằm lên bục, thời gian xung quanh như ngừng trôi, hai chữ kia không ngừng vang vọng bên tai cô. Trái tim không biết vì sao lại mãnh liệt đập thình thịch, cô thầm nghĩ, có lẽ đây chính là nhất kiến chung tình chăng!
Kể từ lúc đó, niềm vui lớn nhất mỗi ngày của Hàn An chính là được nhìn trộm Thẩm Mặc.
4
Thường gia tiểu thư đứng trước cửa sổ, cười nói: “Nhị ca lại xem con gái của bảo mẫu Tô Châu, khuôn mặt như vải tươi lột vỏ, mọng nước.”
Một tia nắng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ khắc hoa chiếu vào nửa bên mặt người đàn ông cao lớn tranh tối tranh sáng.
Phùng Chi nhón chân ngắt đóa dành dành vừa trắng vừa đẹp, cài lên tóc mai, vô tình thoáng liếc nhìn thấy anh bên cửa sổ.
Năm ấy, cô mười bảy, anh đã ba mươi.
….
“Miệng ngọt đuôi độc, eo đầy phấn, tìm hoa vấn liễu, ăn hương ăn hoa, khối nhung nhỏ gắng vác nặng, đôi cánh mỏng manh bay theo gió, là gì?”
“Ong vàng?” Phùng Chi hơi thở hỗn loạn, ôm vòng eo tinh tráng của hắn.
Hắn cúi đầu hôn lên vết nốt ruồi son: “Là em!”
Ghi chú:
Cốt truyện có thịt! Nhập hố cần cẩn thận.
Tác giả: Đại cô nương Sói.
Thể loại: Đại thúc x loli, H+
Một tia nắng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ khắc hoa chiếu vào nửa bên mặt người đàn ông cao lớn tranh tối tranh sáng.
Phùng Chi nhón chân ngắt đóa dành dành vừa trắng vừa đẹp, cài lên tóc mai, vô tình thoáng liếc nhìn thấy anh bên cửa sổ.
Năm ấy, cô mười bảy, anh đã ba mươi.
….
“Miệng ngọt đuôi độc, eo đầy phấn, tìm hoa vấn liễu, ăn hương ăn hoa, khối nhung nhỏ gắng vác nặng, đôi cánh mỏng manh bay theo gió, là gì?”
“Ong vàng?” Phùng Chi hơi thở hỗn loạn, ôm vòng eo tinh tráng của hắn.
Hắn cúi đầu hôn lên vết nốt ruồi son: “Là em!”
Ghi chú:
Cốt truyện có thịt! Nhập hố cần cẩn thận.
Tác giả: Đại cô nương Sói.
Thể loại: Đại thúc x loli, H+
3
Yêu thầm Giản Trầm Tinh đã nhiều năm, Quý Hạ chẳng bao giờ nghĩ tới việc thực sự có được ngôi sao (*) này. Lời yêu thời niên thiếu chưa dám thổ lộ cuối cùng cũng tìm được chốn phát tiết, từ đó chẳng thể ngừng lại.
(*) Tên nam chính là Tinh (星), tức ngôi sao.
※ 1V1, nam chính không sạch, để ý chớ nhảy hố (Chắc không sạch của tác giả là nam chính từng có người yêu cũ @@).
※ Truyện yêu thầm, tình tiết không có gì cao trào, chỉ là mấy mẩu chuyện siêu siêu ngọt ngào đời thường.
(*) Tên nam chính là Tinh (星), tức ngôi sao.
※ 1V1, nam chính không sạch, để ý chớ nhảy hố (Chắc không sạch của tác giả là nam chính từng có người yêu cũ @@).
※ Truyện yêu thầm, tình tiết không có gì cao trào, chỉ là mấy mẩu chuyện siêu siêu ngọt ngào đời thường.
4.1
Nữ chính ôn nhu kiên cường & Nam chính bạch thiết hắc (ngoài sáng ngây thơ vô hại, bên trong mưu mô thâm sâu).
Năm Định An thứ mười tám, Tạ vương phủ gặp nạn, hai phụ tử Tạ vương tử trận sa trường, cả nhà trung liệt chỉ còn lại tiểu thư Tạ Dao may mắn sống sót. Hoàng đế thương xót cho nữ nhi của Tạ vương, hạ chỉ ban hôn gả Tạ Dao cho Thái tử Đông cung.
Tạ vương phủ sụp đổ, Tạ Dao như cánh bèo trôi nổi giữa dòng đời, sau khi chịu tang trăm ngày liền gả vào Đông cung.
Người người đều thương xót, kẻ kẻ đều cười nhạo.
Thương cho Tạ Dao mồ côi phụ mẫu, không nơi nương tựa, lại cười nhạo Thái tử ốm yếu b ệ nh t ậ t, Đông cung sớm muộn gì cũng đổi chủ, e là nàng gả cho kẻ ốm đau, rồi lại trở thành quả phụ đáng thương, cả đời độc sống bên cạnh bài vị phu quân.
Lúc mới vào Đông cung, Tạ Dao luôn khiêm nhường, muốn trở thành người mờ nhạt, chỉ mong cùng vị Thái tử ốm yếu kia giữ lễ với nhau, sau này đợi hắn qua đời hoặc đăng cơ, nàng cũng có thể sống yên ổn nửa đời còn lại.
Nào ngờ đâu, hôm nay Cố Trường Trạch lại lấy cớ đau đầu cho gọi nàng đến hầu hạ, lúc thì sốt cao, lúc lại ho ra m á u, nàng bất đắc dĩ phải ở lại chăm sóc hắn cả đêm, hai người đêm nào cũng ngủ chung giường.
Hôm sau, hắn lại khéo léo từ chối ý tốt của Hoàng đế muốn ban thêm thê thiếp cho hắn, nói rằng hắn bệnh nặng khó qua khỏi, không muốn liên lụy đến người khác, Đông cung chỉ cần có một mình Thái tử phi là đủ rồi.
Vì vậy, dân gian vừa than thở vị Thái tử bệnh tật này e là khó sống quá ba mươi, vừa đồn đại Thái tử sủng ái Thái tử phi, hai người như hình với bóng, thật là một đôi phu thê ân ái.
Tin đồn ngày càng lan xa, Tạ Dao lo lắng Thái tử sẽ mang tiếng xấu là “sợ thê tử”, bèn nhẹ nhàng nhắc nhở hắn.
Cố Trường Trạch dịu dàng cười với nàng:
“Ta bệnh nặng, không muốn liên lụy đến nàng, nếu sau này ta có mệnh hệ gì, nàng cứ tâu với phụ hoàng xin cho nàng được tự do. Chuyện đồn thổi bên ngoài chỉ là lời thêu dệt, nàng cứ yên tâm, ta sẽ cho người xử lý”.
Năm Định An thứ mười tám, Tạ vương phủ gặp nạn, hai phụ tử Tạ vương tử trận sa trường, cả nhà trung liệt chỉ còn lại tiểu thư Tạ Dao may mắn sống sót. Hoàng đế thương xót cho nữ nhi của Tạ vương, hạ chỉ ban hôn gả Tạ Dao cho Thái tử Đông cung.
Tạ vương phủ sụp đổ, Tạ Dao như cánh bèo trôi nổi giữa dòng đời, sau khi chịu tang trăm ngày liền gả vào Đông cung.
Người người đều thương xót, kẻ kẻ đều cười nhạo.
Thương cho Tạ Dao mồ côi phụ mẫu, không nơi nương tựa, lại cười nhạo Thái tử ốm yếu b ệ nh t ậ t, Đông cung sớm muộn gì cũng đổi chủ, e là nàng gả cho kẻ ốm đau, rồi lại trở thành quả phụ đáng thương, cả đời độc sống bên cạnh bài vị phu quân.
Lúc mới vào Đông cung, Tạ Dao luôn khiêm nhường, muốn trở thành người mờ nhạt, chỉ mong cùng vị Thái tử ốm yếu kia giữ lễ với nhau, sau này đợi hắn qua đời hoặc đăng cơ, nàng cũng có thể sống yên ổn nửa đời còn lại.
Nào ngờ đâu, hôm nay Cố Trường Trạch lại lấy cớ đau đầu cho gọi nàng đến hầu hạ, lúc thì sốt cao, lúc lại ho ra m á u, nàng bất đắc dĩ phải ở lại chăm sóc hắn cả đêm, hai người đêm nào cũng ngủ chung giường.
Hôm sau, hắn lại khéo léo từ chối ý tốt của Hoàng đế muốn ban thêm thê thiếp cho hắn, nói rằng hắn bệnh nặng khó qua khỏi, không muốn liên lụy đến người khác, Đông cung chỉ cần có một mình Thái tử phi là đủ rồi.
Vì vậy, dân gian vừa than thở vị Thái tử bệnh tật này e là khó sống quá ba mươi, vừa đồn đại Thái tử sủng ái Thái tử phi, hai người như hình với bóng, thật là một đôi phu thê ân ái.
Tin đồn ngày càng lan xa, Tạ Dao lo lắng Thái tử sẽ mang tiếng xấu là “sợ thê tử”, bèn nhẹ nhàng nhắc nhở hắn.
Cố Trường Trạch dịu dàng cười với nàng:
“Ta bệnh nặng, không muốn liên lụy đến nàng, nếu sau này ta có mệnh hệ gì, nàng cứ tâu với phụ hoàng xin cho nàng được tự do. Chuyện đồn thổi bên ngoài chỉ là lời thêu dệt, nàng cứ yên tâm, ta sẽ cho người xử lý”.
4.4
Truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng của tác giả Đại Quả Lạp kể về Tiêu Hề Hề không hề đoán được mình lại xuyên về cổ đại, còn trở thành tiểu lão bà của Thái Tử.
Kịch bản thế này, xác định chính là cung đấu rồi!
Hả? Cái gì cơ? Tiêu Hề Hề khó hiểu, nàng là một con cá mặn mà thoi!
Tranh sủng là gì? Không bao giờ!
Làm cá mặn mới là lẽ sống của đời nàng, ăn no chờ chết chính là chân lý sống!
Nhưng điều nàng không ngờ là, Thái Tử cao lãnh lại thích nàng ở điểm này?!
Kịch bản thế này, xác định chính là cung đấu rồi!
Hả? Cái gì cơ? Tiêu Hề Hề khó hiểu, nàng là một con cá mặn mà thoi!
Tranh sủng là gì? Không bao giờ!
Làm cá mặn mới là lẽ sống của đời nàng, ăn no chờ chết chính là chân lý sống!
Nhưng điều nàng không ngờ là, Thái Tử cao lãnh lại thích nàng ở điểm này?!
3.7
Tác giả: 抹茶时光
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Vả Mặt, HE, Trả Thù
Team dịch: Nhóc Miko
Giới thiệu
Thái Tử đem lòng yêu cô gái câm đã từng cứu hắn và nhất quyết muốn từ hôn với ta.
Dù bị từ hôn, ta vẫn tốt bụng khuyên hắn: “Cô gái này chỉ có một mình, không nơi nương tựa, trước mắt điện hạ nên nạp nàng ta làm thiếp”
Nàng ta nghe xong cảm thấy bị sỉ nhục nên xấu hổ tự sát.
Mười năm sau khi Thái Tử ngồi vững trên ngai vàng, việc đầu tiên hắn làm là phế Hậu, diệt cả gia tộc của ta với lý do: "Đây là do các ngươi nợ Nhược Nhược."
Lúc tỉnh lại trong chính tiệc rượu mừng sinh nhật tuổi mười sáu của mình, Hoàng Thượng ngồi phía trên hỏi ta có mong ước gì không, ta liền đáp:
“Mong ước duy nhất của thần là Thái Tử điện hạ và Liễu cô nương được… bạc đầu giai lão, vĩnh viễn đồng tâm.”
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Vả Mặt, HE, Trả Thù
Team dịch: Nhóc Miko
Giới thiệu
Thái Tử đem lòng yêu cô gái câm đã từng cứu hắn và nhất quyết muốn từ hôn với ta.
Dù bị từ hôn, ta vẫn tốt bụng khuyên hắn: “Cô gái này chỉ có một mình, không nơi nương tựa, trước mắt điện hạ nên nạp nàng ta làm thiếp”
Nàng ta nghe xong cảm thấy bị sỉ nhục nên xấu hổ tự sát.
Mười năm sau khi Thái Tử ngồi vững trên ngai vàng, việc đầu tiên hắn làm là phế Hậu, diệt cả gia tộc của ta với lý do: "Đây là do các ngươi nợ Nhược Nhược."
Lúc tỉnh lại trong chính tiệc rượu mừng sinh nhật tuổi mười sáu của mình, Hoàng Thượng ngồi phía trên hỏi ta có mong ước gì không, ta liền đáp:
“Mong ước duy nhất của thần là Thái Tử điện hạ và Liễu cô nương được… bạc đầu giai lão, vĩnh viễn đồng tâm.”
4.8
Tên Hán Việt: Vãn an nguyệt lượng
Tác giả: Vượng Tử A Oai
Số chương: 67 chương
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, phá án, ngọt sủng, yêu thầm một phía, chữa lành, HE
Edit bởi Đán Đán
Một câu tóm tắt: Nhật ký yêu thầm của cảnh sát hình sự mặt lạnh
Dàn ý: Trước khi yêu người khác hãy yêu bản thân mình
Giới thiệu
Thẩm Ngạn Chu, đội trưởng vừa được bổ nhiệm của đội hình sự thành phố Nam Giang. Trẻ tuổi xuất chúng, lí lịch sạch sẽ, điểm đáng tiếc duy nhất chính là đối với ai cũng lạnh như băng.
Đến đội cảnh sát số 1 một năm, đào hoa theo đuôi vô kể, nhưng bất luận là kiểu con gái nào anh cũng không có sắc mặt tốt, từ chối không mềm lòng.
Trong cục đồn đội trưởng Thẩm là người máu lạnh.
Hai vụ án mạng xảy ra liên tiếp làm dư luận xôn xao, lòng người bất an.
Đài truyền hình thành phố cắt cử phóng viên đến cục cảnh sát phỏng vấn về sự kiện này. Phóng viên được cử đi là một cô gái nhỏ con, đứng trước chi đội hình sự cao 1 mét 8, cô như bốc hơi khỏi thế giới.
Từ trước đến nay Thẩm Ngạn Chu ghét phải xuất đầu lộ diện thế này, cảnh sát trong đội ai nấy đều đổ mồ hôi hộ cô phóng viên nhỏ.
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, quá trình phỏng vấn vô cùng thuận lợi. Thẩm Ngạn Chu không chỉ không gây khó dễ mà còn tốt tính trả lời hết toàn bộ câu hỏi.
Càng khiến mọi người hoảng loạn là sau khi phỏng vấn kết thúc, Thẩm Ngạn Chu cầm chìa khóa xe trên bàn, môi vẽ ra nụ cười nói với cô phóng viên nhỏ còn đang khiếp sợ: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
–
Từ Niệm Chi cũng bất ngờ, không nghĩ đội trưởng đội hình sự thành phố và anh đẹp trai lầu dưới lại là cùng một người.
Sau vài lần gặp mặt, hai người đã là bạn trên WeChat.
Cô phát hiện ra Thẩm Ngạn Chu không lạnh lùng đến mức trong tưởng tượng, không chỉ khi rảnh sẽ đón cô tan làm mà còn tiện đường đưa bánh kem cho cô, đúng là cảnh sát tốt vì dân phục vụ.
Từ Niệm Chi cho rằng mình sẽ giữ mối quan hệ hàng xóm tốt với Thẩm Ngạn Chu.
Mãi đến một ngày nào đó, đồng nghiệp của Từ Niệm Chi xuất hiện, ngửi được một mùi hương quen thuộc trên người cô.
Đồng nghiệp nhăn mũi ngửi, hồi tưởng lại một phen: “Cậu dùng loại sữa tắm nào thế? Giống như mùi của cảnh sát Thẩm trước kia vậy đó.”
Từ Niệm Chi chớp mắt, còn chưa kịp trả lời thì bên cạnh đã vang lên giọng nói không mặn không nhạt.
“Cô ấy dùng của tôi.”
–
Thẩm Ngạn Chu có một túi móc chìa khóa mang theo bên người, không cho bất kì ai động vào.
Trong túi có một tấm ảnh cũ, trên ảnh là một cô gái mặc đồng phục trắng xanh đan xen, tươi cười đáng yêu.
Ảnh chụp bị người ta dùng bút khoanh hai người lại vụng về, mặt sau có hàng chữ mờ có thể thấy được.
–
“Ánh trăng là ảo mộng vĩ đại nhất.”
Chỉ có anh mới biết, trong vô số đêm trằn trọc, anh đã nói hàng ngàn hàng vạn câu chúc ngủ ngon với người trên ảnh.
Tác giả: Vượng Tử A Oai
Số chương: 67 chương
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, phá án, ngọt sủng, yêu thầm một phía, chữa lành, HE
Edit bởi Đán Đán
Một câu tóm tắt: Nhật ký yêu thầm của cảnh sát hình sự mặt lạnh
Dàn ý: Trước khi yêu người khác hãy yêu bản thân mình
Giới thiệu
Thẩm Ngạn Chu, đội trưởng vừa được bổ nhiệm của đội hình sự thành phố Nam Giang. Trẻ tuổi xuất chúng, lí lịch sạch sẽ, điểm đáng tiếc duy nhất chính là đối với ai cũng lạnh như băng.
Đến đội cảnh sát số 1 một năm, đào hoa theo đuôi vô kể, nhưng bất luận là kiểu con gái nào anh cũng không có sắc mặt tốt, từ chối không mềm lòng.
Trong cục đồn đội trưởng Thẩm là người máu lạnh.
Hai vụ án mạng xảy ra liên tiếp làm dư luận xôn xao, lòng người bất an.
Đài truyền hình thành phố cắt cử phóng viên đến cục cảnh sát phỏng vấn về sự kiện này. Phóng viên được cử đi là một cô gái nhỏ con, đứng trước chi đội hình sự cao 1 mét 8, cô như bốc hơi khỏi thế giới.
Từ trước đến nay Thẩm Ngạn Chu ghét phải xuất đầu lộ diện thế này, cảnh sát trong đội ai nấy đều đổ mồ hôi hộ cô phóng viên nhỏ.
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, quá trình phỏng vấn vô cùng thuận lợi. Thẩm Ngạn Chu không chỉ không gây khó dễ mà còn tốt tính trả lời hết toàn bộ câu hỏi.
Càng khiến mọi người hoảng loạn là sau khi phỏng vấn kết thúc, Thẩm Ngạn Chu cầm chìa khóa xe trên bàn, môi vẽ ra nụ cười nói với cô phóng viên nhỏ còn đang khiếp sợ: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
–
Từ Niệm Chi cũng bất ngờ, không nghĩ đội trưởng đội hình sự thành phố và anh đẹp trai lầu dưới lại là cùng một người.
Sau vài lần gặp mặt, hai người đã là bạn trên WeChat.
Cô phát hiện ra Thẩm Ngạn Chu không lạnh lùng đến mức trong tưởng tượng, không chỉ khi rảnh sẽ đón cô tan làm mà còn tiện đường đưa bánh kem cho cô, đúng là cảnh sát tốt vì dân phục vụ.
Từ Niệm Chi cho rằng mình sẽ giữ mối quan hệ hàng xóm tốt với Thẩm Ngạn Chu.
Mãi đến một ngày nào đó, đồng nghiệp của Từ Niệm Chi xuất hiện, ngửi được một mùi hương quen thuộc trên người cô.
Đồng nghiệp nhăn mũi ngửi, hồi tưởng lại một phen: “Cậu dùng loại sữa tắm nào thế? Giống như mùi của cảnh sát Thẩm trước kia vậy đó.”
Từ Niệm Chi chớp mắt, còn chưa kịp trả lời thì bên cạnh đã vang lên giọng nói không mặn không nhạt.
“Cô ấy dùng của tôi.”
–
Thẩm Ngạn Chu có một túi móc chìa khóa mang theo bên người, không cho bất kì ai động vào.
Trong túi có một tấm ảnh cũ, trên ảnh là một cô gái mặc đồng phục trắng xanh đan xen, tươi cười đáng yêu.
Ảnh chụp bị người ta dùng bút khoanh hai người lại vụng về, mặt sau có hàng chữ mờ có thể thấy được.
–
“Ánh trăng là ảo mộng vĩ đại nhất.”
Chỉ có anh mới biết, trong vô số đêm trằn trọc, anh đã nói hàng ngàn hàng vạn câu chúc ngủ ngon với người trên ảnh.