Cổ Đại
646 Truyện
Sắp xếp theo
4.5
Văn án:
Trong phủ bỗng xuất hiện một biểu muội khác thường.
Nàng mặc hồng y, cưỡi ngựa lao nhanh, uống rượu bằng bát lớn, bàn chuyện thiên hạ.
Khi nàng nhất định lôi kéo phu quân ta đi du ngoạn ở sông Tần Hoài giữa đêm, còn muốn tiếp cận gần gũi chàng, ta đã đích thân ra tay, đẩy nàng xuống sông.
Đám huynh đệ tốt của nàng cứu nàng lên, đồng loạt chỉ trích ta.
Phu quân ta mặt lạnh, chắn trước người ta mà nói:
"Phu nhân của ta yếu ớt, còn không thể tự chăm sóc bản thân, làm sao có thể đẩy nàng ấy xuống sông chứ?"
Trong phủ bỗng xuất hiện một biểu muội khác thường.
Nàng mặc hồng y, cưỡi ngựa lao nhanh, uống rượu bằng bát lớn, bàn chuyện thiên hạ.
Khi nàng nhất định lôi kéo phu quân ta đi du ngoạn ở sông Tần Hoài giữa đêm, còn muốn tiếp cận gần gũi chàng, ta đã đích thân ra tay, đẩy nàng xuống sông.
Đám huynh đệ tốt của nàng cứu nàng lên, đồng loạt chỉ trích ta.
Phu quân ta mặt lạnh, chắn trước người ta mà nói:
"Phu nhân của ta yếu ớt, còn không thể tự chăm sóc bản thân, làm sao có thể đẩy nàng ấy xuống sông chứ?"
3.8
Tin xấu là ta bị bán vào Ngô gia làm việc cần mẫn ba bốn năm, vừa mới được sống những ngày tháng an nhàn thì Ngô gia bị tịch thu gia sản.
Còn tin tốt là Ngô gia được đại xá, người nhà được tha, ngay cả lão gia cũng không phải chết.
Tin tốt hơn nữa là nhà ta ở Ninh Cổ Tháp...
Còn tin tốt là Ngô gia được đại xá, người nhà được tha, ngay cả lão gia cũng không phải chết.
Tin tốt hơn nữa là nhà ta ở Ninh Cổ Tháp...
3.5
Nhẹ nhàng hỏi sư tôn, đồ nhi có đẹp không?
Vân Châu ở bên cạnh Lâm Phong Ý chờ đợi hơn mười năm, mơ ước xưa nay không phải là quyền lợi danh vọng chí cao vô thượng mà là phân nửa chiếc giường của sư tôn y.
Vân Châu ở bên cạnh Lâm Phong Ý chờ đợi hơn mười năm, mơ ước xưa nay không phải là quyền lợi danh vọng chí cao vô thượng mà là phân nửa chiếc giường của sư tôn y.
4.1
Nữ chính ôn nhu kiên cường & Nam chính bạch thiết hắc (ngoài sáng ngây thơ vô hại, bên trong mưu mô thâm sâu).
Năm Định An thứ mười tám, Tạ vương phủ gặp nạn, hai phụ tử Tạ vương tử trận sa trường, cả nhà trung liệt chỉ còn lại tiểu thư Tạ Dao may mắn sống sót. Hoàng đế thương xót cho nữ nhi của Tạ vương, hạ chỉ ban hôn gả Tạ Dao cho Thái tử Đông cung.
Tạ vương phủ sụp đổ, Tạ Dao như cánh bèo trôi nổi giữa dòng đời, sau khi chịu tang trăm ngày liền gả vào Đông cung.
Người người đều thương xót, kẻ kẻ đều cười nhạo.
Thương cho Tạ Dao mồ côi phụ mẫu, không nơi nương tựa, lại cười nhạo Thái tử ốm yếu b ệ nh t ậ t, Đông cung sớm muộn gì cũng đổi chủ, e là nàng gả cho kẻ ốm đau, rồi lại trở thành quả phụ đáng thương, cả đời độc sống bên cạnh bài vị phu quân.
Lúc mới vào Đông cung, Tạ Dao luôn khiêm nhường, muốn trở thành người mờ nhạt, chỉ mong cùng vị Thái tử ốm yếu kia giữ lễ với nhau, sau này đợi hắn qua đời hoặc đăng cơ, nàng cũng có thể sống yên ổn nửa đời còn lại.
Nào ngờ đâu, hôm nay Cố Trường Trạch lại lấy cớ đau đầu cho gọi nàng đến hầu hạ, lúc thì sốt cao, lúc lại ho ra m á u, nàng bất đắc dĩ phải ở lại chăm sóc hắn cả đêm, hai người đêm nào cũng ngủ chung giường.
Hôm sau, hắn lại khéo léo từ chối ý tốt của Hoàng đế muốn ban thêm thê thiếp cho hắn, nói rằng hắn bệnh nặng khó qua khỏi, không muốn liên lụy đến người khác, Đông cung chỉ cần có một mình Thái tử phi là đủ rồi.
Vì vậy, dân gian vừa than thở vị Thái tử bệnh tật này e là khó sống quá ba mươi, vừa đồn đại Thái tử sủng ái Thái tử phi, hai người như hình với bóng, thật là một đôi phu thê ân ái.
Tin đồn ngày càng lan xa, Tạ Dao lo lắng Thái tử sẽ mang tiếng xấu là “sợ thê tử”, bèn nhẹ nhàng nhắc nhở hắn.
Cố Trường Trạch dịu dàng cười với nàng:
“Ta bệnh nặng, không muốn liên lụy đến nàng, nếu sau này ta có mệnh hệ gì, nàng cứ tâu với phụ hoàng xin cho nàng được tự do. Chuyện đồn thổi bên ngoài chỉ là lời thêu dệt, nàng cứ yên tâm, ta sẽ cho người xử lý”.
Năm Định An thứ mười tám, Tạ vương phủ gặp nạn, hai phụ tử Tạ vương tử trận sa trường, cả nhà trung liệt chỉ còn lại tiểu thư Tạ Dao may mắn sống sót. Hoàng đế thương xót cho nữ nhi của Tạ vương, hạ chỉ ban hôn gả Tạ Dao cho Thái tử Đông cung.
Tạ vương phủ sụp đổ, Tạ Dao như cánh bèo trôi nổi giữa dòng đời, sau khi chịu tang trăm ngày liền gả vào Đông cung.
Người người đều thương xót, kẻ kẻ đều cười nhạo.
Thương cho Tạ Dao mồ côi phụ mẫu, không nơi nương tựa, lại cười nhạo Thái tử ốm yếu b ệ nh t ậ t, Đông cung sớm muộn gì cũng đổi chủ, e là nàng gả cho kẻ ốm đau, rồi lại trở thành quả phụ đáng thương, cả đời độc sống bên cạnh bài vị phu quân.
Lúc mới vào Đông cung, Tạ Dao luôn khiêm nhường, muốn trở thành người mờ nhạt, chỉ mong cùng vị Thái tử ốm yếu kia giữ lễ với nhau, sau này đợi hắn qua đời hoặc đăng cơ, nàng cũng có thể sống yên ổn nửa đời còn lại.
Nào ngờ đâu, hôm nay Cố Trường Trạch lại lấy cớ đau đầu cho gọi nàng đến hầu hạ, lúc thì sốt cao, lúc lại ho ra m á u, nàng bất đắc dĩ phải ở lại chăm sóc hắn cả đêm, hai người đêm nào cũng ngủ chung giường.
Hôm sau, hắn lại khéo léo từ chối ý tốt của Hoàng đế muốn ban thêm thê thiếp cho hắn, nói rằng hắn bệnh nặng khó qua khỏi, không muốn liên lụy đến người khác, Đông cung chỉ cần có một mình Thái tử phi là đủ rồi.
Vì vậy, dân gian vừa than thở vị Thái tử bệnh tật này e là khó sống quá ba mươi, vừa đồn đại Thái tử sủng ái Thái tử phi, hai người như hình với bóng, thật là một đôi phu thê ân ái.
Tin đồn ngày càng lan xa, Tạ Dao lo lắng Thái tử sẽ mang tiếng xấu là “sợ thê tử”, bèn nhẹ nhàng nhắc nhở hắn.
Cố Trường Trạch dịu dàng cười với nàng:
“Ta bệnh nặng, không muốn liên lụy đến nàng, nếu sau này ta có mệnh hệ gì, nàng cứ tâu với phụ hoàng xin cho nàng được tự do. Chuyện đồn thổi bên ngoài chỉ là lời thêu dệt, nàng cứ yên tâm, ta sẽ cho người xử lý”.
3.6
Tác giả: Lãnh Tĩnh Lãnh Tĩnh Liễu
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, H văn, Sinh con, Song tính, Sản nhũ, 1v1
Văn Án:
“Mộ Bạch, chàng có biết vì sao ta tên là Quân Mộc Hề không? Ở thế giới mà ta ra đời ấy.”
“Không. Vì sao?”
“Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.”
(Trên núi có cây, cây có cành
Lòng ta có người, người có hay)
“Mộ Bạch, ta thích chàng.”
“Ta cũng tâm duyệt em.”
Câu chuyện về một tên xui xẻo vớ phải hệ thống thích hố cha, hắn phải công lược tên hòa thượng, cuối cùng tự bán mình cho y.
CP: Mộ Bạch × Quân Mộc Hề
Lãnh tình hòa thượng công (sủng nịch cường đại công) X ngoài mặt ngây thơ bên trong quyến rũ thụ
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, H văn, Sinh con, Song tính, Sản nhũ, 1v1
Văn Án:
“Mộ Bạch, chàng có biết vì sao ta tên là Quân Mộc Hề không? Ở thế giới mà ta ra đời ấy.”
“Không. Vì sao?”
“Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.”
(Trên núi có cây, cây có cành
Lòng ta có người, người có hay)
“Mộ Bạch, ta thích chàng.”
“Ta cũng tâm duyệt em.”
Câu chuyện về một tên xui xẻo vớ phải hệ thống thích hố cha, hắn phải công lược tên hòa thượng, cuối cùng tự bán mình cho y.
CP: Mộ Bạch × Quân Mộc Hề
Lãnh tình hòa thượng công (sủng nịch cường đại công) X ngoài mặt ngây thơ bên trong quyến rũ thụ
4
Thể loại: Tiểu thuyết gốc, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên sách, Sinh con, Chủ thụ, Ngọt, Linh dị thần quái, 1v1
CP: Mỹ nhân thiếu thốn tình thương (thụ) x Hoàng đế trong sách bá đạo tàn nhẫn xuyên ra ngoài thành đồ thần kinh (công).
- --
Kỳ Trạch sống ba năm trong một quyển tiểu thuyết tên là《 Bạo Quân 》, trải qua đủ mọi thử thách theo quy trình từ trạch đấu, nhập cung đến cung đấu, rốt cuộc cũng được khoác phượng bào nắm tay vị bạo quân ai nghe danh cũng sợ vỡ mật mà bước lên đỉnh cao cuộc đời.
Ngờ đâu qua một đêm nến đỏ cháy hết, Kỳ Trạch lại xuyên về thế giới cũ.
Làm sao bây giờ?
Kỳ Trạch chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể lựa chọn tươi cười tiếp tục sống.
Nhưng một tháng sau khi trở về thế giới của mình, cậu mới phát hiện ra trong bụng còn mang theo giọt máu của bệ hạ.
Kỳ Trạch: “…”
Cuộc sống quả là tràn đầy bất ngờ trở tay không kịp.
Sau đó, vì kiếm tiền bỉm sữa cho con mà Kỳ Trạch đồng ý tham gia một chương trình truyền hình thực tế ghép đôi hẹn hò. Ngày đầu tiên tham gia chương trình, cậu đụng phải một cậu ấm đầu óc hơi chập cheng có khuôn mặt giống bệ hạ nhà mình đến tám phần, ngay cả cái tên cũng giống y như nhau.
Đáng tiếc đối phương quá ấu trĩ quá thần kinh, khác xa hoàn toàn với bệ hạ bá đạo khí thế ngập trời, Kỳ Trạch vô cùng thất vọng.
—-
Lúc Quân Đế đuổi theo vợ yêu ra ngoài sách, có lẽ đã đáp xuống đất bằng mặt trước cho nên toàn bộ ký ức và tu vi vô tình bị phong ấn sạch, cứ thế biến thành một cậu ấm nhà giàu vừa điêu vừa đần chìm chìm nổi nổi trong giới giải trí.
May mắn là Quân Đế ngoan cường dựa vào trực giác vẫn tìm thấy bà xã, radar tình cảm bắt sóng cực nhạy vừa gặp đã yêu người ta.
Nhưng vui vẻ chưa được mấy phút, hắn nhanh chóng phát hiện ra đối phương đã có thai.
Cậu ấm Hạ: Bỏ cái gã đểu cáng kia đi, anh sẽ chịu trách nhiệm cả em lẫn con!
Kỳ Trạch:???? Anh chắc chưa?
Đọc kỹ hướng dẫn trước khi sử dụng:
1, Truyện có tình tiết sinh con, sinh con, sinh con.
2, Thuộc tính khá cường công nhược thụ, không có tình tiết cưỡng ép, lôi ai người đó né.
3, Chương trình truyền hình thực tế trong truyện có tham khảo từ show《 Tín hiệu nhịp tim 》(Heart Signal) cộng thêm vài thiết lập mới, nhân vật không có nguyên mẫu.
4, Giữ vững lý trí trong lúc đọc truyện, cảm ơn.
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Kỳ Trạch, Hạ Viễn Quân ┃ vai phụ: ┃ cái khác:
Tóm tắt trong một câu: Vợ yêu vác bụng bầu bỏ chạy, nhưng không thể chạy khỏi lòng bàn tay trẫm!
CP: Mỹ nhân thiếu thốn tình thương (thụ) x Hoàng đế trong sách bá đạo tàn nhẫn xuyên ra ngoài thành đồ thần kinh (công).
- --
Kỳ Trạch sống ba năm trong một quyển tiểu thuyết tên là《 Bạo Quân 》, trải qua đủ mọi thử thách theo quy trình từ trạch đấu, nhập cung đến cung đấu, rốt cuộc cũng được khoác phượng bào nắm tay vị bạo quân ai nghe danh cũng sợ vỡ mật mà bước lên đỉnh cao cuộc đời.
Ngờ đâu qua một đêm nến đỏ cháy hết, Kỳ Trạch lại xuyên về thế giới cũ.
Làm sao bây giờ?
Kỳ Trạch chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể lựa chọn tươi cười tiếp tục sống.
Nhưng một tháng sau khi trở về thế giới của mình, cậu mới phát hiện ra trong bụng còn mang theo giọt máu của bệ hạ.
Kỳ Trạch: “…”
Cuộc sống quả là tràn đầy bất ngờ trở tay không kịp.
Sau đó, vì kiếm tiền bỉm sữa cho con mà Kỳ Trạch đồng ý tham gia một chương trình truyền hình thực tế ghép đôi hẹn hò. Ngày đầu tiên tham gia chương trình, cậu đụng phải một cậu ấm đầu óc hơi chập cheng có khuôn mặt giống bệ hạ nhà mình đến tám phần, ngay cả cái tên cũng giống y như nhau.
Đáng tiếc đối phương quá ấu trĩ quá thần kinh, khác xa hoàn toàn với bệ hạ bá đạo khí thế ngập trời, Kỳ Trạch vô cùng thất vọng.
—-
Lúc Quân Đế đuổi theo vợ yêu ra ngoài sách, có lẽ đã đáp xuống đất bằng mặt trước cho nên toàn bộ ký ức và tu vi vô tình bị phong ấn sạch, cứ thế biến thành một cậu ấm nhà giàu vừa điêu vừa đần chìm chìm nổi nổi trong giới giải trí.
May mắn là Quân Đế ngoan cường dựa vào trực giác vẫn tìm thấy bà xã, radar tình cảm bắt sóng cực nhạy vừa gặp đã yêu người ta.
Nhưng vui vẻ chưa được mấy phút, hắn nhanh chóng phát hiện ra đối phương đã có thai.
Cậu ấm Hạ: Bỏ cái gã đểu cáng kia đi, anh sẽ chịu trách nhiệm cả em lẫn con!
Kỳ Trạch:???? Anh chắc chưa?
Đọc kỹ hướng dẫn trước khi sử dụng:
1, Truyện có tình tiết sinh con, sinh con, sinh con.
2, Thuộc tính khá cường công nhược thụ, không có tình tiết cưỡng ép, lôi ai người đó né.
3, Chương trình truyền hình thực tế trong truyện có tham khảo từ show《 Tín hiệu nhịp tim 》(Heart Signal) cộng thêm vài thiết lập mới, nhân vật không có nguyên mẫu.
4, Giữ vững lý trí trong lúc đọc truyện, cảm ơn.
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Kỳ Trạch, Hạ Viễn Quân ┃ vai phụ: ┃ cái khác:
Tóm tắt trong một câu: Vợ yêu vác bụng bầu bỏ chạy, nhưng không thể chạy khỏi lòng bàn tay trẫm!
3.9
Tên truyện: DU VÃN MỘ THỪA NGÔN
Tác giả: Khai Tân
Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, cưới trước yêu sau, ngọt sủng
Giới thiệu:
Năm tôi bốn tuổi, đi coi bói người ta nói tôi khắc cha mẹ. Cha mẹ gửi tôi đến thôn trang, mười năm trời không một lần gặp mặt, cũng mặc kệ sự sống chết của tôi.
Năm tôi mười bốn tuổi, bọn họ đón tôi về, để tôi gả chồng.
Chị cả cười nhạo: "Kẻ ngốc gả cho ma bệnh, quả là một đôi trời sinh."
Cha mẹ bảo: "Nếu không phải vì hôn ước này không thể hủy, chị cả của mày sắp sửa gả cao thì ngay cả việc xách dép cho người ta mày cũng không xứng đâu."
"Con gái gả đi như nước đã đổ ra ngoài, từ nay về sau dù có chuyện hay không thì cũng đừng trở về."
Chỉ có mình chàng, nắm tay tôi, dạy tôi viết tên mình.
Viết rằng: "Phụ nữ cũng xứng đáng có lòng tự tôn tự ái, không ngừng vươn lên, hăng hái tiến tới."
Tác giả: Khai Tân
Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, cưới trước yêu sau, ngọt sủng
Giới thiệu:
Năm tôi bốn tuổi, đi coi bói người ta nói tôi khắc cha mẹ. Cha mẹ gửi tôi đến thôn trang, mười năm trời không một lần gặp mặt, cũng mặc kệ sự sống chết của tôi.
Năm tôi mười bốn tuổi, bọn họ đón tôi về, để tôi gả chồng.
Chị cả cười nhạo: "Kẻ ngốc gả cho ma bệnh, quả là một đôi trời sinh."
Cha mẹ bảo: "Nếu không phải vì hôn ước này không thể hủy, chị cả của mày sắp sửa gả cao thì ngay cả việc xách dép cho người ta mày cũng không xứng đâu."
"Con gái gả đi như nước đã đổ ra ngoài, từ nay về sau dù có chuyện hay không thì cũng đừng trở về."
Chỉ có mình chàng, nắm tay tôi, dạy tôi viết tên mình.
Viết rằng: "Phụ nữ cũng xứng đáng có lòng tự tôn tự ái, không ngừng vươn lên, hăng hái tiến tới."
4.2
XUÂN NHẬT DU
Tác giả: 春溪笛晓 - Xuân khê địch hiểu
Thể loại: Cổ đại, hoan hỉ oan gia, thanh mai trúc mã, HE
Số chương: 52
_______
Giới thiệu:
Kỷ Vân Đồng và Cố Nguyên Phụng đính hôn với nhau từ khi còn trong bụng mẹ, là thanh mai trúc mã, không biết có bao nhiêu người ghen tị với cuộc hôn nhân tốt đẹp này.
Kỷ Vân Đồng cũng luôn nghĩ rằng mình sẽ gả cho Cố Nguyên Phụng.
Nào ngờ chỉ vì một người con gái khác mà Cố Nguyên Phụng đã nói với nàng rằng: “Nếu ngươi còn dám nói năng bậy bạ trước mặt nàng ấy nữa thì chúng ta hãy giải trừ hôn ước đi!”
Đó là lần đầu tiên Kỷ Vân Đồng nhận ra rằng mình và Cố Nguyên Phụng chưa chắc đã có thể thuận lợi nên duyên phu thê với nhau.
Nếu đã như vậy, nàng cũng phải lập kế hoạch cho chính mình…
Ừm, mua một số cửa hàng thôn trang, cân nhắc lại mỹ nam mình từng mến mộ?
Mọi chuyện suôn sẻ đến bất ngờ. Nhưng nàng cứ có cảm giác là mình đã quên mất cái gì đó.
Mãi đến khi Cố Nguyên Phụng giận dữ rút kiếm mò đến tận cửa, Kỷ Vân Đồng mới vỡ lẽ mình đã quên mất điều gì.
Từ từ, hôn ước của bọn họ vẫn chưa hủy bỏ à?
Tác giả: 春溪笛晓 - Xuân khê địch hiểu
Thể loại: Cổ đại, hoan hỉ oan gia, thanh mai trúc mã, HE
Số chương: 52
_______
Giới thiệu:
Kỷ Vân Đồng và Cố Nguyên Phụng đính hôn với nhau từ khi còn trong bụng mẹ, là thanh mai trúc mã, không biết có bao nhiêu người ghen tị với cuộc hôn nhân tốt đẹp này.
Kỷ Vân Đồng cũng luôn nghĩ rằng mình sẽ gả cho Cố Nguyên Phụng.
Nào ngờ chỉ vì một người con gái khác mà Cố Nguyên Phụng đã nói với nàng rằng: “Nếu ngươi còn dám nói năng bậy bạ trước mặt nàng ấy nữa thì chúng ta hãy giải trừ hôn ước đi!”
Đó là lần đầu tiên Kỷ Vân Đồng nhận ra rằng mình và Cố Nguyên Phụng chưa chắc đã có thể thuận lợi nên duyên phu thê với nhau.
Nếu đã như vậy, nàng cũng phải lập kế hoạch cho chính mình…
Ừm, mua một số cửa hàng thôn trang, cân nhắc lại mỹ nam mình từng mến mộ?
Mọi chuyện suôn sẻ đến bất ngờ. Nhưng nàng cứ có cảm giác là mình đã quên mất cái gì đó.
Mãi đến khi Cố Nguyên Phụng giận dữ rút kiếm mò đến tận cửa, Kỷ Vân Đồng mới vỡ lẽ mình đã quên mất điều gì.
Từ từ, hôn ước của bọn họ vẫn chưa hủy bỏ à?
4.2
Nhân vật chính: Tương Trọng Kính x Cố Tòng Nhứ (Cố Canh Ba)
Văn án:
Tương Trọng Kính có tướng mạo nổi bật hơn người, vung một kiếm chấn động Cửu Châu.
Một lần trong bí cảnh, hắn vì cứu đám bạch nhãn lang mà lấy thân mạo hiểm phong ấn đại ác long, thế nhưng lại bị vu khống đến nỗi thanh danh mất sạch, tu vi tan hết, bị nhốt trong một cái quan tài ở bí cảnh mặc tự sinh tự diệt.
Sáu mươi năm sau, bí cảnh mở ra thêm lần nữa...
Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt trời, Tương Trọng Kính kích động đẩy nắp quan tài ra!!!
Đám bạch nhãn lang năm đó nay đã trở thành đại lão đang đồng loạt đứng bên ngoài quan tài, nhìn hắn với ánh mắt đau đớn lẫn hối hận.
Tương Trọng Kính: “…”
Quấy rầy, cáo từ.
Nắp quan tài từ từ đậy lại.
Các đại lão: “…”
Tương Trọng Kính không biết là sự việc của sáu mươi năm trước đã sáng tỏ, oan khiên của hắn đã được rửa sạch.
***
Tương Trọng Kính phong ấn ác long trong linh thể, tính tình ác long kiêu căng khó thuần, uy nghiêm nói: “Nếu có một ngày ta phá vỡ được phong ấn, sẽ lập tức một hớp ăn sạch ngươi.”
Tương Trọng Kính không hề sợ hãi, quen miệng buông lời cợt nhả: “Ngươi nói ăn là ăn cái nào? Có phải là ăn theo kiểu song tu… Chậc, rồng dâm.”
Ác long: “…”
Họa từ miệng mà ra, đến một ngày nọ, rốt cuộc Tương Trọng Kính cũng gặp báo ứng, ác long thành công phá vỡ phóng ấn lấy lại tự do.
Tương Trọng Kính: “…”
Văn án:
Tương Trọng Kính có tướng mạo nổi bật hơn người, vung một kiếm chấn động Cửu Châu.
Một lần trong bí cảnh, hắn vì cứu đám bạch nhãn lang mà lấy thân mạo hiểm phong ấn đại ác long, thế nhưng lại bị vu khống đến nỗi thanh danh mất sạch, tu vi tan hết, bị nhốt trong một cái quan tài ở bí cảnh mặc tự sinh tự diệt.
Sáu mươi năm sau, bí cảnh mở ra thêm lần nữa...
Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt trời, Tương Trọng Kính kích động đẩy nắp quan tài ra!!!
Đám bạch nhãn lang năm đó nay đã trở thành đại lão đang đồng loạt đứng bên ngoài quan tài, nhìn hắn với ánh mắt đau đớn lẫn hối hận.
Tương Trọng Kính: “…”
Quấy rầy, cáo từ.
Nắp quan tài từ từ đậy lại.
Các đại lão: “…”
Tương Trọng Kính không biết là sự việc của sáu mươi năm trước đã sáng tỏ, oan khiên của hắn đã được rửa sạch.
***
Tương Trọng Kính phong ấn ác long trong linh thể, tính tình ác long kiêu căng khó thuần, uy nghiêm nói: “Nếu có một ngày ta phá vỡ được phong ấn, sẽ lập tức một hớp ăn sạch ngươi.”
Tương Trọng Kính không hề sợ hãi, quen miệng buông lời cợt nhả: “Ngươi nói ăn là ăn cái nào? Có phải là ăn theo kiểu song tu… Chậc, rồng dâm.”
Ác long: “…”
Họa từ miệng mà ra, đến một ngày nọ, rốt cuộc Tương Trọng Kính cũng gặp báo ứng, ác long thành công phá vỡ phóng ấn lấy lại tự do.
Tương Trọng Kính: “…”
4.1
Thẩm Thanh Trác xuyên vào một quyển tiểu thuyết quyền mưu đầy những tình tiết không tưởng, trở thành sư phụ của một tên bạo quân.
Trong thế giới của sách gốc, nhân vật hắc hóa vốn là một công cụ mỹ lệ nhưng mạnh mẽ và đầy đau thương, đã giết sạch tất cả các nhân vật chính và phụ trong sách. Đế sư yếu ớt cuối cùng cũng bị tên bạo quân này hành hạ, xẻ thịt lột da đến khi chết.
Thời điểm Thẩm Thanh Trác xuyên qua, nguyên chủ vừa tỉnh lại, còn đang trừng phạt tiểu bạo quân, bắt cậu quỳ trên nền tuyết lạnh.
Hệ thống: "Nhiệm vụ của ngươi là ngăn cản nhân vật này hắc hóa, vì vậy ngươi nhất định phải-"
Thẩm Thanh Trác: "Ra tay trước để giành thế chủ động?".
Hệ thống: "..."
Thẩm Thanh Trác: "Chỉ đùa thôi mà, đáng yêu như thế này, ta làm sao nhẫn tâm ra tay được?".
Nói rồi, hắn bước vào giữa trời tuyết, cúi người bế tiểu bạo quân về phòng.
- --
Vì muốn bồi dưỡng tiểu bạo quân thành một quân vương tam quan đoan chính, Thẩm Thanh Trác dạy hắn đọc sách, tập viết, dạy cả binh pháp mưu lược, và đế vương thuật.
Còn về chuyện đoạt vị hay soán vị, tất cả đều do Thẩm Thanh Trác tự tay làm, cho đến khi chính tay mình đưa hắn lên ngôi cửu ngũ chí tôn.
Ngay đêm đăng cơ đại điển, tân đế quỳ một chân xuống đất, thành kính hôn lên đầu ngón tay của đế sư, ngón tay trắng ngọc ửng hồng. Hắn dùng thân thể cao lớn, nóng bỏng của mình ép sát, ôm lấy người kia, buộc hắn phải nằm dưới bộ long bào lạnh lẽo nhưng đầy uy nghiêm.
"Thiên hạ này đều thuộc về ta, nhưng ta... chỉ thuộc về tiên sinh."
- --
Bạo quân không ngừng biến đổi, giết người như ngóe, hễ ai chạm vào nghịch lân của hắn đều có kết cục cực kỳ thảm khốc.
Chỉ có bệnh mỹ nhân trong hoàng cung - đế sư, chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng đã khiến ánh mắt đế vương nhuốm màu máu dần dịu lại.
Tiêu Thận: "Tiên sinh gả cho ta, cùng ta chung hưởng giang sơn vạn dặm của Đại Ung, cùng ta dựng nên một thời đại thịnh thế."
Thẩm Thanh Trác: "Tiên sinh không muốn trở thành yêu phi làm họa quốc ương dân trong bút mực sử quan."
Tiêu Thận: "Vậy, tiên sinh cưới ta được không?"
Thẩm Thanh Trác: "..."
"Ta là sói ác, cũng là chó điên, ta cam nguyện tự đeo vòng cổ và gông xiềng, mà sợi dây ấy phải nằm trong tay tiên sinh. Vậy nên, tiên sinh tuyệt đối đừng bao giờ buông tay."
- --
Người đẹp lòng dạ ác độc bao che cho con (đế sư thụ) x nãi lang song tu hắc tâm sen (bạo quân công)
1. Cốt truyện không tưởng, có tham khảo bối cảnh Minh triều, một phần được hư cấu, khéo léo từ chối kiểm chứng lịch sử.
2. Không phải chính văn phong cổ, hành văn kiểu học sinh tiểu học, câu từ lưu loát, không ảnh hưởng đến việc đọc.
3. Thuộc thể loại tình cảm, giới hạn theo trí tưởng tượng của tác giả. Truyện chỉ mang tính giải trí, không quá chú trọng đến quyền mưu sâu sắc. Phần đầu xoay quanh việc nuôi dưỡng, đào tạo nhân vật và các tranh đấu quyền lực, về sau khi công (từ nhiều khía cạnh) lớn lên thì bắt đầu chuyện tình yêu, đảm bảo đây sẽ là truyện điềm văn.
4. Weibo của tác giả: @Trường Dã Mạn Mạn, có phúc lợi bất ngờ ~
- --
Nội dung nhãn mác: Niên hạ, cung đình hầu tước, tình hữu độc chung, xuyên sách.
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Thẩm Thanh Trác, Tiêu Thận ┃ Vai phụ: Xem tiếp bản (đốc chủ mỗi ngày đều tưởng phạm thượng) ┃
Một câu tóm tắt: Chỉ có đế sư thật tuyệt sắc.
Dàn ý: Bất luận trong hoàn cảnh nào, cũng phải tin tưởng vào ánh sáng.
Trong thế giới của sách gốc, nhân vật hắc hóa vốn là một công cụ mỹ lệ nhưng mạnh mẽ và đầy đau thương, đã giết sạch tất cả các nhân vật chính và phụ trong sách. Đế sư yếu ớt cuối cùng cũng bị tên bạo quân này hành hạ, xẻ thịt lột da đến khi chết.
Thời điểm Thẩm Thanh Trác xuyên qua, nguyên chủ vừa tỉnh lại, còn đang trừng phạt tiểu bạo quân, bắt cậu quỳ trên nền tuyết lạnh.
Hệ thống: "Nhiệm vụ của ngươi là ngăn cản nhân vật này hắc hóa, vì vậy ngươi nhất định phải-"
Thẩm Thanh Trác: "Ra tay trước để giành thế chủ động?".
Hệ thống: "..."
Thẩm Thanh Trác: "Chỉ đùa thôi mà, đáng yêu như thế này, ta làm sao nhẫn tâm ra tay được?".
Nói rồi, hắn bước vào giữa trời tuyết, cúi người bế tiểu bạo quân về phòng.
- --
Vì muốn bồi dưỡng tiểu bạo quân thành một quân vương tam quan đoan chính, Thẩm Thanh Trác dạy hắn đọc sách, tập viết, dạy cả binh pháp mưu lược, và đế vương thuật.
Còn về chuyện đoạt vị hay soán vị, tất cả đều do Thẩm Thanh Trác tự tay làm, cho đến khi chính tay mình đưa hắn lên ngôi cửu ngũ chí tôn.
Ngay đêm đăng cơ đại điển, tân đế quỳ một chân xuống đất, thành kính hôn lên đầu ngón tay của đế sư, ngón tay trắng ngọc ửng hồng. Hắn dùng thân thể cao lớn, nóng bỏng của mình ép sát, ôm lấy người kia, buộc hắn phải nằm dưới bộ long bào lạnh lẽo nhưng đầy uy nghiêm.
"Thiên hạ này đều thuộc về ta, nhưng ta... chỉ thuộc về tiên sinh."
- --
Bạo quân không ngừng biến đổi, giết người như ngóe, hễ ai chạm vào nghịch lân của hắn đều có kết cục cực kỳ thảm khốc.
Chỉ có bệnh mỹ nhân trong hoàng cung - đế sư, chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng đã khiến ánh mắt đế vương nhuốm màu máu dần dịu lại.
Tiêu Thận: "Tiên sinh gả cho ta, cùng ta chung hưởng giang sơn vạn dặm của Đại Ung, cùng ta dựng nên một thời đại thịnh thế."
Thẩm Thanh Trác: "Tiên sinh không muốn trở thành yêu phi làm họa quốc ương dân trong bút mực sử quan."
Tiêu Thận: "Vậy, tiên sinh cưới ta được không?"
Thẩm Thanh Trác: "..."
"Ta là sói ác, cũng là chó điên, ta cam nguyện tự đeo vòng cổ và gông xiềng, mà sợi dây ấy phải nằm trong tay tiên sinh. Vậy nên, tiên sinh tuyệt đối đừng bao giờ buông tay."
- --
Người đẹp lòng dạ ác độc bao che cho con (đế sư thụ) x nãi lang song tu hắc tâm sen (bạo quân công)
1. Cốt truyện không tưởng, có tham khảo bối cảnh Minh triều, một phần được hư cấu, khéo léo từ chối kiểm chứng lịch sử.
2. Không phải chính văn phong cổ, hành văn kiểu học sinh tiểu học, câu từ lưu loát, không ảnh hưởng đến việc đọc.
3. Thuộc thể loại tình cảm, giới hạn theo trí tưởng tượng của tác giả. Truyện chỉ mang tính giải trí, không quá chú trọng đến quyền mưu sâu sắc. Phần đầu xoay quanh việc nuôi dưỡng, đào tạo nhân vật và các tranh đấu quyền lực, về sau khi công (từ nhiều khía cạnh) lớn lên thì bắt đầu chuyện tình yêu, đảm bảo đây sẽ là truyện điềm văn.
4. Weibo của tác giả: @Trường Dã Mạn Mạn, có phúc lợi bất ngờ ~
- --
Nội dung nhãn mác: Niên hạ, cung đình hầu tước, tình hữu độc chung, xuyên sách.
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Thẩm Thanh Trác, Tiêu Thận ┃ Vai phụ: Xem tiếp bản (đốc chủ mỗi ngày đều tưởng phạm thượng) ┃
Một câu tóm tắt: Chỉ có đế sư thật tuyệt sắc.
Dàn ý: Bất luận trong hoàn cảnh nào, cũng phải tin tưởng vào ánh sáng.
3.6
Ác độc biểu muội Hắc Tâm Liên, gia đình tan nát, người thân qua đời, cùng với đệ muội còn nhỏ đến Hầu phủ nhờ cậy biểu cô, không từ thủ đoạn để trèo cao, rất không được lòng người.
Khi Ninh Hoàn xuyên không đến, ác độc biểu muội đang tự nguyện dâng hiến cho Tuyên Bình Hầu.
Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, chưa kịp phản ứng đã bị đuổi ra khỏi phủ Hầu.
Không còn gì cả, tay trắng, chỉ có thể tạm trú tại căn nhà ma ở ngoại thành, kẻ thù và đối thủ còn thường xuyên đến chế giễu cô.
Ninh Hoàn: Không sợ, không hoảng, cô có kỹ năng đặc biệt trong việc giả thần giả quỷ, hoàn toàn có thể làm giàu và đạt đến đỉnh cao.
Cho đến một ngày, cô giả mạo quá đà, Hoàng đế muốn cô làm Quốc Sư...
Ninh Hoàn: "…??!!" Đáng thương, yếu đuối, hoảng loạn và bất lực o(╥﹏╥)o
...
Sở Dĩnh đã mơ ước về chức vị Quốc Sư kia cả đời, dù sau này quyền lực lớn, nhưng chỉ có thể nhìn qua tường cung mà không thể đạt được.
Một kiếp trọng sinh, ám ảnh càng sâu.
Tuy nhiên, trước khi trọng sinh, hắn là người ra lệnh đuổi cô ra khỏi phủ Hầu.
...
Nội Dung Nhãn: Cung Đình Hầu Tước, Xuyên Không Thời Gian
Từ Khóa Tìm Kiếm: Nhân Vật Chính: Ninh Hoàn, Sở Dĩnh
Đánh giá truyện:
Ninh Hoàn xuyên không trở thành cô gái mồ côi bị đuổi ra khỏi phủ Hầu, để tránh chết đói trên đường phố, cô phải dựa vào "ngón tay vàng" để đi qua lại giữa các không gian thời gian, học hỏi không ngừng, ngày càng tiến lên, với hy vọng làm giàu.
Tuy nhiên, không ngờ rằng cô đã quá chú trọng vào việc này, và không may mắn trở thành Quốc Sư. Giai đoạn đầu tập trung vào cốt truyện chính còn tình cảm ở giai đoạn sau, với phong cách viết mượt mà, tinh tế, giản dị, như dòng nước chảy êm đềm...
Khi Ninh Hoàn xuyên không đến, ác độc biểu muội đang tự nguyện dâng hiến cho Tuyên Bình Hầu.
Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, chưa kịp phản ứng đã bị đuổi ra khỏi phủ Hầu.
Không còn gì cả, tay trắng, chỉ có thể tạm trú tại căn nhà ma ở ngoại thành, kẻ thù và đối thủ còn thường xuyên đến chế giễu cô.
Ninh Hoàn: Không sợ, không hoảng, cô có kỹ năng đặc biệt trong việc giả thần giả quỷ, hoàn toàn có thể làm giàu và đạt đến đỉnh cao.
Cho đến một ngày, cô giả mạo quá đà, Hoàng đế muốn cô làm Quốc Sư...
Ninh Hoàn: "…??!!" Đáng thương, yếu đuối, hoảng loạn và bất lực o(╥﹏╥)o
...
Sở Dĩnh đã mơ ước về chức vị Quốc Sư kia cả đời, dù sau này quyền lực lớn, nhưng chỉ có thể nhìn qua tường cung mà không thể đạt được.
Một kiếp trọng sinh, ám ảnh càng sâu.
Tuy nhiên, trước khi trọng sinh, hắn là người ra lệnh đuổi cô ra khỏi phủ Hầu.
...
Nội Dung Nhãn: Cung Đình Hầu Tước, Xuyên Không Thời Gian
Từ Khóa Tìm Kiếm: Nhân Vật Chính: Ninh Hoàn, Sở Dĩnh
Đánh giá truyện:
Ninh Hoàn xuyên không trở thành cô gái mồ côi bị đuổi ra khỏi phủ Hầu, để tránh chết đói trên đường phố, cô phải dựa vào "ngón tay vàng" để đi qua lại giữa các không gian thời gian, học hỏi không ngừng, ngày càng tiến lên, với hy vọng làm giàu.
Tuy nhiên, không ngờ rằng cô đã quá chú trọng vào việc này, và không may mắn trở thành Quốc Sư. Giai đoạn đầu tập trung vào cốt truyện chính còn tình cảm ở giai đoạn sau, với phong cách viết mượt mà, tinh tế, giản dị, như dòng nước chảy êm đềm...
4.3
Để có thể nuôi phu quân ăn học thành tài, ta lén lút bán cổ trùng ở chợ quỷ.
Hôm nay có một vị khách kỳ lạ tới, nói muốn mua cổ trùng khiến nữ nhân không thể mang thai.
Mặc dù người này che mặt, nhưng ta liếc mắt một cái đã nhận ra rồi.
Người này chính là phu quân của ta.
Hôm nay có một vị khách kỳ lạ tới, nói muốn mua cổ trùng khiến nữ nhân không thể mang thai.
Mặc dù người này che mặt, nhưng ta liếc mắt một cái đã nhận ra rồi.
Người này chính là phu quân của ta.
4.6
ĐẶT TÊN NÀNG THEO TÊN CHÀNG (*)
Tác giả: 毒苹果与红皇后
Đề xuất + raw: Bách Niên Giai Lão
Nguồn hình: game “Ngộ Kiến Nghịch Thuỷ Hàn”
(*) tên do editor đặt
Văn án:
Ngày Tần Giao xuất giá cũng là ngày tân khoa Trạng Nguyên cưới vợ.
Người nàng muốn gả chính là tân khoa Trạng Nguyên.
Nhưng kiệu hoa lớn hoa lệ kia đang đi tới phủ Thừa tướng, nơi chỉ cách nàng một bức tường.
Tiếng khua chiêng gõ trống xa dần, Tần Giao vén chiếc khăn trùm đầu lên, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này có người gõ cửa, đập vào mắt nàng là một cái kiệu nhỏ tồi tàn, trên mặt người đánh kiệu hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Người tân khoa Trạng nguyên muốn cưới không phải nàng, mà chỉ muốn nạp nàng làm thiếp.
Sắc mặt nhợt nhạt, Tần Giao xoay người bước vào chiếc kiệu hoa lớn hơn, hoa lệ hơn đã đậu trong sân từ lâu
Tác giả: 毒苹果与红皇后
Đề xuất + raw: Bách Niên Giai Lão
Nguồn hình: game “Ngộ Kiến Nghịch Thuỷ Hàn”
(*) tên do editor đặt
Văn án:
Ngày Tần Giao xuất giá cũng là ngày tân khoa Trạng Nguyên cưới vợ.
Người nàng muốn gả chính là tân khoa Trạng Nguyên.
Nhưng kiệu hoa lớn hoa lệ kia đang đi tới phủ Thừa tướng, nơi chỉ cách nàng một bức tường.
Tiếng khua chiêng gõ trống xa dần, Tần Giao vén chiếc khăn trùm đầu lên, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này có người gõ cửa, đập vào mắt nàng là một cái kiệu nhỏ tồi tàn, trên mặt người đánh kiệu hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
Người tân khoa Trạng nguyên muốn cưới không phải nàng, mà chỉ muốn nạp nàng làm thiếp.
Sắc mặt nhợt nhạt, Tần Giao xoay người bước vào chiếc kiệu hoa lớn hơn, hoa lệ hơn đã đậu trong sân từ lâu
4.5
Thể loại: Nguyên sang, Bách hợp, Cổ đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Xuyên thư, Chủ công, ABO, Nữ giả nam trang
Văn án:
Tống Bá Tuyết tỉnh dậy và phát hiện mình đã xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết cổ đại ngược tâm.
Nhân vật chính gốc là nữ cải nam trang, lừa gạt cả tài năng lẫn nhan sắc. Cô ta là vị hôn thê bị Giang Phạn Âm - nữ chính - vứt bỏ, đồng thời cũng là một viên huyện lệnh nhỏ nhận hối lộ và làm trái pháp luật.
Vào thời điểm Giang Phạn Âm yếu ớt nhất, vị huyện lệnh nhỏ này không chỉ phá hoại danh tiết của Giang Phạn Âm mà còn đuổi cô ấy đi không một xu dính túi.
Sau đó, Giang Phạn Âm lưu lạc đầu đường xó chợ và được nam chính cứu giúp. Dưới sự hỗ trợ của nam chính, cô ấy đã lấy lại tất cả và đánh gãy hai chân của vị huyện lệnh nhỏ kia.
Tống Bá Tuyết: "..." Chân hơi run.
Cô ấy mở mắt ra và thấy Giang Phạn Âm đang bị trói.
Phải chăng đây đang là cốt truyện phá hoại danh tiết người khác?
Tống Bá Tuyết:! Mau thả người ra.
Sau khi thả người về, Tống Bá Tuyết lập tức quyết định chuyển nhà, tốt nhất là phải ở xa Giang Phạn Âm.
Chạy nhanh lên, chạy chậm thì hai chân khó giữ!
Nhưng không ngờ, chu kỳ nhiệt bất ngờ ập đến...
Trong cơn hoảng loạn, cô ấy ngửi thấy mùi hương trà nhẹ nhàng, tươi mát quyến rũ.
Khi tỉnh lại, Tống Bá Tuyết nhìn thấy cổ Giang Phạn Âm đầy vết đỏ!! Bây giờ chạy còn kịp để giữ lại chân không?
A không có cơ quan dư thừa, có thể sinh con
Văn án:
Tống Bá Tuyết tỉnh dậy và phát hiện mình đã xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết cổ đại ngược tâm.
Nhân vật chính gốc là nữ cải nam trang, lừa gạt cả tài năng lẫn nhan sắc. Cô ta là vị hôn thê bị Giang Phạn Âm - nữ chính - vứt bỏ, đồng thời cũng là một viên huyện lệnh nhỏ nhận hối lộ và làm trái pháp luật.
Vào thời điểm Giang Phạn Âm yếu ớt nhất, vị huyện lệnh nhỏ này không chỉ phá hoại danh tiết của Giang Phạn Âm mà còn đuổi cô ấy đi không một xu dính túi.
Sau đó, Giang Phạn Âm lưu lạc đầu đường xó chợ và được nam chính cứu giúp. Dưới sự hỗ trợ của nam chính, cô ấy đã lấy lại tất cả và đánh gãy hai chân của vị huyện lệnh nhỏ kia.
Tống Bá Tuyết: "..." Chân hơi run.
Cô ấy mở mắt ra và thấy Giang Phạn Âm đang bị trói.
Phải chăng đây đang là cốt truyện phá hoại danh tiết người khác?
Tống Bá Tuyết:! Mau thả người ra.
Sau khi thả người về, Tống Bá Tuyết lập tức quyết định chuyển nhà, tốt nhất là phải ở xa Giang Phạn Âm.
Chạy nhanh lên, chạy chậm thì hai chân khó giữ!
Nhưng không ngờ, chu kỳ nhiệt bất ngờ ập đến...
Trong cơn hoảng loạn, cô ấy ngửi thấy mùi hương trà nhẹ nhàng, tươi mát quyến rũ.
Khi tỉnh lại, Tống Bá Tuyết nhìn thấy cổ Giang Phạn Âm đầy vết đỏ!! Bây giờ chạy còn kịp để giữ lại chân không?
A không có cơ quan dư thừa, có thể sinh con
3.1
Tiêu Vân Châu bất mãn với hôn sự, lén lút đổi áo cưới với ta.
Kết quả, đêm tân hôn ta lại bước nhầm vào hỷ phòng của người khác.
Sau đêm đó, nàng ta ngang nhiên nói:
"Gạo đã nấu thành cơm rồi, ngươi có thể làm gì chứ?"
"Chi bằng ta nhường phu quân cho ngươi, coi như chúng ta huề nhau…"
Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng lại hối hận, làm ầm lên đòi đổi lại.
Ta mỉm cười đáp:
"Gạo đã nấu thành cơm rồi, không đổi."
Kết quả, đêm tân hôn ta lại bước nhầm vào hỷ phòng của người khác.
Sau đêm đó, nàng ta ngang nhiên nói:
"Gạo đã nấu thành cơm rồi, ngươi có thể làm gì chứ?"
"Chi bằng ta nhường phu quân cho ngươi, coi như chúng ta huề nhau…"
Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng lại hối hận, làm ầm lên đòi đổi lại.
Ta mỉm cười đáp:
"Gạo đã nấu thành cơm rồi, không đổi."
4.3
Tác giả: Thị Chúc Chúc A
Giới thiệu
"A a...... Đạo trưởng, sao thứ này của người lại lớn như vậy, chẳng khác gì của con lừa, cắm phía dưới của người ta đau muốn chết, ô......" A Lê không ngừng run rẩy.
"Câm miệng!" Lục Trường Uyên cũng không chịu nổi, huyệt Thái Dương giật giật, trên trán nổi đầy gân xanh, hô hấp so với vừa rồi càng thêm dồn dập.
A Lê khó thở, đạo sĩ thúi này phá nguyên âm của nàng, giết nàng, đoạt nguyên thân của nàng, vừa đến đêm là liền đè nàng xuống tận lực song tu, lại còn không cho phép nàng nói thật.
Nhưng nàng càng muốn nói: "Hàng của ngươi giống y như của lừa, lại bự đến dọa người, xấu chết đi được...... aa...... ư."
Lục Trường Uyên cúi người hôn nàng, ngăn cái miệng nhỏ đang lải nhải.
A Lê kinh ngạc, ngơ ngẩn nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên Lục Trường Uyên hôn nàng......
Mà đêm hôm nay, Lục Trường Uyên tiết sạch nguyên dương mình trân quý hơn hai mươi năm cho A Lê......
Đây là truyện về một hồ ly tham lam, vọng tưởng hút được dương khí của đạo sĩ nọ, lại bị đạo sĩ phản công, một kiếm lấy mạng. Sau khi chết, ban ngày hồn phách nàng tự do ở bên đạo sĩ, ban đêm liền biến thành người thật ngủ cùng giường đạo sĩ, cùng đạo sĩ song tu. Họ cùng nhau trừ yêu hàng ma ở núi Ô Kỳ, cứu vớt chúng sinh.
Chỉ là bọn họ cũng không biết, yêu ma lớn nhất lại là...
Giới thiệu
"A a...... Đạo trưởng, sao thứ này của người lại lớn như vậy, chẳng khác gì của con lừa, cắm phía dưới của người ta đau muốn chết, ô......" A Lê không ngừng run rẩy.
"Câm miệng!" Lục Trường Uyên cũng không chịu nổi, huyệt Thái Dương giật giật, trên trán nổi đầy gân xanh, hô hấp so với vừa rồi càng thêm dồn dập.
A Lê khó thở, đạo sĩ thúi này phá nguyên âm của nàng, giết nàng, đoạt nguyên thân của nàng, vừa đến đêm là liền đè nàng xuống tận lực song tu, lại còn không cho phép nàng nói thật.
Nhưng nàng càng muốn nói: "Hàng của ngươi giống y như của lừa, lại bự đến dọa người, xấu chết đi được...... aa...... ư."
Lục Trường Uyên cúi người hôn nàng, ngăn cái miệng nhỏ đang lải nhải.
A Lê kinh ngạc, ngơ ngẩn nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên Lục Trường Uyên hôn nàng......
Mà đêm hôm nay, Lục Trường Uyên tiết sạch nguyên dương mình trân quý hơn hai mươi năm cho A Lê......
Đây là truyện về một hồ ly tham lam, vọng tưởng hút được dương khí của đạo sĩ nọ, lại bị đạo sĩ phản công, một kiếm lấy mạng. Sau khi chết, ban ngày hồn phách nàng tự do ở bên đạo sĩ, ban đêm liền biến thành người thật ngủ cùng giường đạo sĩ, cùng đạo sĩ song tu. Họ cùng nhau trừ yêu hàng ma ở núi Ô Kỳ, cứu vớt chúng sinh.
Chỉ là bọn họ cũng không biết, yêu ma lớn nhất lại là...
3.8
Tác giả: Nhiễm Văn Hưng
Thể loại: Cổ Đại, Huyền Huyễn, Chữa Lành, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngọt
Team dịch: Tiểu Lạc Lạc
Giới thiệu
Ta là con gái thứ hai của Cao viên ngoại ở Cao Lão Trang, khuê danh Ngọc Lan.
Đêm trước ngày thành thân, ta mặc áo cưới, soi gương trang điểm.
Cha dẫn theo muội muội Thúy Lan vào khuê phòng của ta, ra lệnh cho ta và muội muội thay đổi y phục.
Ông ấy nói không ngừng, phấn khích đến nỗi mặt mày đỏ bừng.
Nói là muốn ban cho ta một cơ duyên trời ban, phú quý thần tiên.
Thể loại: Cổ Đại, Huyền Huyễn, Chữa Lành, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngọt
Team dịch: Tiểu Lạc Lạc
Giới thiệu
Ta là con gái thứ hai của Cao viên ngoại ở Cao Lão Trang, khuê danh Ngọc Lan.
Đêm trước ngày thành thân, ta mặc áo cưới, soi gương trang điểm.
Cha dẫn theo muội muội Thúy Lan vào khuê phòng của ta, ra lệnh cho ta và muội muội thay đổi y phục.
Ông ấy nói không ngừng, phấn khích đến nỗi mặt mày đỏ bừng.
Nói là muốn ban cho ta một cơ duyên trời ban, phú quý thần tiên.
4.2
Tầm Mạch Mạch khi còn bé vì cứu một nhà nghĩa phụ mà triệu hồi ám ma, trở thành tế phẩm của ám ma tại nhân gian.
"Khế ước đã thành, thân là tế phẩm, nếu nghĩ đổi ý, sẽ vạn kiếp bất phục."
Tầm Mạch Mạch cầm linh lung thạch ám ma lưu lại chờ suốt ba trăm năm. Trong ba trăm năm này nàng cự tuyệt vô số thanh niên tài tuấn, bao gồm cả đại đệ tử của phụ thân mình.
Mọi người đều nói nàng là do cha mẹ tình cảm bất hòa nên không tin tưởng vào tình yêu lại không nghĩ cuối cùng nàng gả cho một tên xấu xí.
"Chẳng lẽ do chúng ta lớn lên quá đẹp nên mới bị ghét bỏ?" Chúng thanh niên tài tuấn.
* * *
Ám ma là di tộc, thọ mệnh lâu dài, phải tìm được người cùng phá tình quan mới có thể thoát ma thành tiên, vì thế bọn họ tìm kiếm tế phẩm ở nhân gian. Tầm Mạch Mạch là tế phẩm thứ mười hai của Đồ Thanh, cũng là tế phẩm sống lâu nhất sau khi gặp hắn.
Mà lúc này Đồ Thanh đã bị mười một tế phẩm trước đó phản bội, không còn muốn thành tiên, chỉ chờ nàng phản bội để sửa tu vô tình đạo.
"Thanh Việt Chân Nhân phong hoa vô song, tâm duyệt nàng."
"Không được, ta có phu quân, chờ hắn tới tìm ta."
"..."
Đồ Thanh.
"Môn chủ Chu Tước Môn lấy pháp khí cửu phẩm làm sính lễ, cầu hôn nàng."
"Không được, ta có phu quân, chờ hắn tới tìm ta."
"..."
Nữ nhân này, như thế nào còn không phản bội?
* * *
Mặc kệ là người, ma, linh, quái, chỉ cần sinh ra ý thức thì sẽ có tình yêu.
Truyền thuyết nói thế gian có một cục đá thần kỳ có thể hấp thu tình cảm nhân loại tu luyện thành người, gọi là ám thạch.
Ám thạch sinh ra từ hắc ám, tướng mạo xấu xí lại mong tới nhân gian chí tình chí ái. Bọn họ nếu muốn thành tiên nhất định phải tìm được người yêu tâm ý tương thông, song tu phi thăng.
Nếu bị tình đả thương sẽ quay về hỗn độn cho đến khi lại hóa hình người.
Cho nên mỗi một ám thạch trên thế gian đều từng tổn thương lại vẫn kiên trì tìm kiếm chân ái.
Vì thế trước khi tìm được người yêu, họ cần có = tế phẩm.
Một câu tóm tắt: Nàng là tế phẩm của ta, chỉ thuộc về ta.
Nữ chủ không tin tình yêu, hết lòng tuân thủ hứa hẹn, giàu có hào phóng x Nam chủ tâm tình bất định, bộ mặt xấu xí sau biến đẹp.
"Khế ước đã thành, thân là tế phẩm, nếu nghĩ đổi ý, sẽ vạn kiếp bất phục."
Tầm Mạch Mạch cầm linh lung thạch ám ma lưu lại chờ suốt ba trăm năm. Trong ba trăm năm này nàng cự tuyệt vô số thanh niên tài tuấn, bao gồm cả đại đệ tử của phụ thân mình.
Mọi người đều nói nàng là do cha mẹ tình cảm bất hòa nên không tin tưởng vào tình yêu lại không nghĩ cuối cùng nàng gả cho một tên xấu xí.
"Chẳng lẽ do chúng ta lớn lên quá đẹp nên mới bị ghét bỏ?" Chúng thanh niên tài tuấn.
* * *
Ám ma là di tộc, thọ mệnh lâu dài, phải tìm được người cùng phá tình quan mới có thể thoát ma thành tiên, vì thế bọn họ tìm kiếm tế phẩm ở nhân gian. Tầm Mạch Mạch là tế phẩm thứ mười hai của Đồ Thanh, cũng là tế phẩm sống lâu nhất sau khi gặp hắn.
Mà lúc này Đồ Thanh đã bị mười một tế phẩm trước đó phản bội, không còn muốn thành tiên, chỉ chờ nàng phản bội để sửa tu vô tình đạo.
"Thanh Việt Chân Nhân phong hoa vô song, tâm duyệt nàng."
"Không được, ta có phu quân, chờ hắn tới tìm ta."
"..."
Đồ Thanh.
"Môn chủ Chu Tước Môn lấy pháp khí cửu phẩm làm sính lễ, cầu hôn nàng."
"Không được, ta có phu quân, chờ hắn tới tìm ta."
"..."
Nữ nhân này, như thế nào còn không phản bội?
* * *
Mặc kệ là người, ma, linh, quái, chỉ cần sinh ra ý thức thì sẽ có tình yêu.
Truyền thuyết nói thế gian có một cục đá thần kỳ có thể hấp thu tình cảm nhân loại tu luyện thành người, gọi là ám thạch.
Ám thạch sinh ra từ hắc ám, tướng mạo xấu xí lại mong tới nhân gian chí tình chí ái. Bọn họ nếu muốn thành tiên nhất định phải tìm được người yêu tâm ý tương thông, song tu phi thăng.
Nếu bị tình đả thương sẽ quay về hỗn độn cho đến khi lại hóa hình người.
Cho nên mỗi một ám thạch trên thế gian đều từng tổn thương lại vẫn kiên trì tìm kiếm chân ái.
Vì thế trước khi tìm được người yêu, họ cần có = tế phẩm.
Một câu tóm tắt: Nàng là tế phẩm của ta, chỉ thuộc về ta.
Nữ chủ không tin tình yêu, hết lòng tuân thủ hứa hẹn, giàu có hào phóng x Nam chủ tâm tình bất định, bộ mặt xấu xí sau biến đẹp.
3.5
Tác giả: Ta là đại hiệp Ngao Ngao
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Nữ Cường, Vô Tri, HE, Đoản Văn, Hài Hước, Sủng, Cung Đấu, Chữa Lành, Xuyên Không, Hư Cấu Kỳ Ảo, Cưới Trước Yêu Sau, Sảng Văn
Team dịch: Cá Chép Ngắm Mưa
Giới thiệu
Cha muốn để ta thay tỷ tỷ tiến cung.
Ta mím môi, khẽ cúi người chào cha, rồi nhẹ nhàng mở miệng:
"Phụ thân, f-uck yourself."
"Nhị Hoa, con vừa nói gì?" Gương mặt già nua của cha đầy vẻ ngỡ ngàng.
Ta cúi đầu rũ mắt xuống, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Nữ nhi bằng lòng."
Sau đó, tuổi của ta từ mười ba bỗng chốc biến thành mười sáu, ngay cả nhũ mẫu nhặt ta về cũng không hiểu sao được nâng lên thành bình thê, còn ta thì lột xác thành đích trưởng nữ của Thẩm gia.
À phải rồi, tên cũng được đổi luôn.
Vốn dĩ vì trên danh nghĩa ta là thứ nữ Thẩm gia, nên nhũ mẫu đặt tên ta là Thẩm Nhị Hoa. Cha lo nghĩ, đã là đích trưởng nữ rồi, vào cung mà Hoàng thượng hỏi tại sao lại gọi là Nhị Hoa chứ không phải Đại Hoa thì khó xử lắm.
"Con muốn đổi tên thành gì?" Cha hỏi ta, cố gắng nặn một nụ cười cha từ nữ hiếu.
Ta làm vẻ mặt khó xử, vẫy vẫy tay, diễn vai một kẻ ngốc chưa từng được đi học.
"Thẩm Hoa Dung đi."
Cha vỗ trán, thực ra cái tên này còn tệ hơn cả Thẩm Đại Hoa.
...
"Con muốn đặt tên gì?" Chắc cha cũng lười nghĩ rồi.
"Phi Anh ạ."
... Thực ra ta muốn đặt là Phi Long Tại Thiên.
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Nữ Cường, Vô Tri, HE, Đoản Văn, Hài Hước, Sủng, Cung Đấu, Chữa Lành, Xuyên Không, Hư Cấu Kỳ Ảo, Cưới Trước Yêu Sau, Sảng Văn
Team dịch: Cá Chép Ngắm Mưa
Giới thiệu
Cha muốn để ta thay tỷ tỷ tiến cung.
Ta mím môi, khẽ cúi người chào cha, rồi nhẹ nhàng mở miệng:
"Phụ thân, f-uck yourself."
"Nhị Hoa, con vừa nói gì?" Gương mặt già nua của cha đầy vẻ ngỡ ngàng.
Ta cúi đầu rũ mắt xuống, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Nữ nhi bằng lòng."
Sau đó, tuổi của ta từ mười ba bỗng chốc biến thành mười sáu, ngay cả nhũ mẫu nhặt ta về cũng không hiểu sao được nâng lên thành bình thê, còn ta thì lột xác thành đích trưởng nữ của Thẩm gia.
À phải rồi, tên cũng được đổi luôn.
Vốn dĩ vì trên danh nghĩa ta là thứ nữ Thẩm gia, nên nhũ mẫu đặt tên ta là Thẩm Nhị Hoa. Cha lo nghĩ, đã là đích trưởng nữ rồi, vào cung mà Hoàng thượng hỏi tại sao lại gọi là Nhị Hoa chứ không phải Đại Hoa thì khó xử lắm.
"Con muốn đổi tên thành gì?" Cha hỏi ta, cố gắng nặn một nụ cười cha từ nữ hiếu.
Ta làm vẻ mặt khó xử, vẫy vẫy tay, diễn vai một kẻ ngốc chưa từng được đi học.
"Thẩm Hoa Dung đi."
Cha vỗ trán, thực ra cái tên này còn tệ hơn cả Thẩm Đại Hoa.
...
"Con muốn đặt tên gì?" Chắc cha cũng lười nghĩ rồi.
"Phi Anh ạ."
... Thực ra ta muốn đặt là Phi Long Tại Thiên.
3.7
Ta là tai tinh, muội muội là phúc tinh.
Muội ấy gả vào vương phủ làm phi tử, còn ta chỉ có thể gả cho phú thương giàu có vô sỉ làm vợ kế.
Vì sao à?
Vì muội muội ta cần bạc may xiêm y, thưởng cho nô tài, còn nhà chồng ta thì lại có tiền.
Ai ngờ Vương gia mưu phản bất thành, muội muội bị liên lụy chém đầu.
Trước khi hành hình, muội muội không muốn thấy ta bình an phú quý nên đã vu oan cho nhà ta tham gia mưu phản.
Đúng như ý muốn của muội ấy, cả nhà chồng nhà đẻ ta đều bị tịch thu hết tài sản, tất thảy 140 người bị lôi ra ch/é/m đầu.
Sau đó cả nhà ta cùng trùng sinh.
Muội muội khóc lóc nói không muốn gả vào vương phủ nữa, tỷ phu tốt hơn, muốn gả cho tỷ phu.
Nương ta ôm muội muội: “Cũng đúng, đời trước tỷ phu con là thương gia giàu có, sau khi đón dâu liền hồi tâm chuyển ý, chỉ yêu mình tỷ tỷ con. Vẻ ngoài hắn cũng đẹp, tính tình tốt, con gả cho hắn sẽ được hưởng phúc.”
Cha lạnh lùng nhìn ta: “Con là trưởng tỷ, nhường muội muội đi.”
Ta mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên là phải nhường rồi.”
Chỉ là muội muội à… Muội có chắc đó là nơi tốt không?
Muội ấy gả vào vương phủ làm phi tử, còn ta chỉ có thể gả cho phú thương giàu có vô sỉ làm vợ kế.
Vì sao à?
Vì muội muội ta cần bạc may xiêm y, thưởng cho nô tài, còn nhà chồng ta thì lại có tiền.
Ai ngờ Vương gia mưu phản bất thành, muội muội bị liên lụy chém đầu.
Trước khi hành hình, muội muội không muốn thấy ta bình an phú quý nên đã vu oan cho nhà ta tham gia mưu phản.
Đúng như ý muốn của muội ấy, cả nhà chồng nhà đẻ ta đều bị tịch thu hết tài sản, tất thảy 140 người bị lôi ra ch/é/m đầu.
Sau đó cả nhà ta cùng trùng sinh.
Muội muội khóc lóc nói không muốn gả vào vương phủ nữa, tỷ phu tốt hơn, muốn gả cho tỷ phu.
Nương ta ôm muội muội: “Cũng đúng, đời trước tỷ phu con là thương gia giàu có, sau khi đón dâu liền hồi tâm chuyển ý, chỉ yêu mình tỷ tỷ con. Vẻ ngoài hắn cũng đẹp, tính tình tốt, con gả cho hắn sẽ được hưởng phúc.”
Cha lạnh lùng nhìn ta: “Con là trưởng tỷ, nhường muội muội đi.”
Ta mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên là phải nhường rồi.”
Chỉ là muội muội à… Muội có chắc đó là nơi tốt không?
3.6
Khi ta mang thai, Lục Hành An lại đi nuôi một ngoại thất.
Hắn bảo đó chỉ là thứ tiêu khiển, qua vài hôm sẽ bỏ.
Nhưng ả đàn bà ấy đã làm ta phải sinh non, vậy mà hắn vẫn đứng chắn trước mặt ả.
“Chuyện cũng đã lỡ, nàng hà tất phải truy cứu đến cùng. Ngọc nhi cũng đã cảm thấy áy náy rồi.”
Về sau, hắn còn lén lấy nhau thai của con ta, dùng làm dược dẫn để bào chế cao dưỡng nhan cho ả ngoại thất kia.
“Dù sao giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, đứa trẻ không thể sống lại, cần gì phải lãng phí.”
Người xưa có câu: ‘Kẻ bất lương ắt có trời trừng phạt.’
Nhưng lần này, ta sẽ thay trời để trừng phạt các ngươi.
Hắn bảo đó chỉ là thứ tiêu khiển, qua vài hôm sẽ bỏ.
Nhưng ả đàn bà ấy đã làm ta phải sinh non, vậy mà hắn vẫn đứng chắn trước mặt ả.
“Chuyện cũng đã lỡ, nàng hà tất phải truy cứu đến cùng. Ngọc nhi cũng đã cảm thấy áy náy rồi.”
Về sau, hắn còn lén lấy nhau thai của con ta, dùng làm dược dẫn để bào chế cao dưỡng nhan cho ả ngoại thất kia.
“Dù sao giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, đứa trẻ không thể sống lại, cần gì phải lãng phí.”
Người xưa có câu: ‘Kẻ bất lương ắt có trời trừng phạt.’
Nhưng lần này, ta sẽ thay trời để trừng phạt các ngươi.
3.9
Tác giả: Trạm Dạo Tiểu Sinh
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Ngược, SE, Trả Thù, Vả Mặt
Team dịch: Mỗi ngày chỉ thích làm Cá Muối
Giới thiệu
Ta là Hoàng Hậu, nhưng Hoàng Thượng chẳng yêu thương ta.
Ngày phế hậu, Hoàng Thượng lại tự mình đến cung của ta, còn xin ta một chén rượu uống.
Ta cùng Người ngồi dưới mái hiên của Trường Lạc Cung, nhìn tuyết trắng mênh mông rơi tán loạn, nhuộm màu tang tóc khắp những mái ngói chất chồng không thể đếm hết.
Lý Mộ Thần kính ta một chén rượu, nói: "Con đường sau này của nàng, có lẽ sẽ chẳng dễ dàng. Đây là điều trẫm nợ nàng. Con đường sau này của trẫm, chắc chắn cũng chẳng dễ đi, nhưng đó là điều trẫm phải làm."
Người cạn chén rượu, đứng dậy bước vào trong trời tuyết ngập trời, chẳng bao lâu tóc Người bạc phơ, tựa hồ như thời gian đã trôi đi nhiều năm.
Ta nghe tiếng Người thấp giọng ngâm nga: "Sơn thủy hữu tương phùng, vọng quân đa trân trọng. Xuân phong nhập quyển lai, viên nguyệt bôi tửu trung."
Dường như những ngày tháng ly biệt trong đời ta, luôn có tuyết bay làm bạn. Ta nhớ ngày ta rời quê nhà, theo Nhiếp Chính Vương vào kinh, cũng là một ngày tuyết rơi lả tả, chỉ là tuyết ở Tây Bắc thì thô ráp hơn nhiều so với tuyết ở kinh thành.
Thể loại: Cổ Đại, Cung Đấu, Ngược, SE, Trả Thù, Vả Mặt
Team dịch: Mỗi ngày chỉ thích làm Cá Muối
Giới thiệu
Ta là Hoàng Hậu, nhưng Hoàng Thượng chẳng yêu thương ta.
Ngày phế hậu, Hoàng Thượng lại tự mình đến cung của ta, còn xin ta một chén rượu uống.
Ta cùng Người ngồi dưới mái hiên của Trường Lạc Cung, nhìn tuyết trắng mênh mông rơi tán loạn, nhuộm màu tang tóc khắp những mái ngói chất chồng không thể đếm hết.
Lý Mộ Thần kính ta một chén rượu, nói: "Con đường sau này của nàng, có lẽ sẽ chẳng dễ dàng. Đây là điều trẫm nợ nàng. Con đường sau này của trẫm, chắc chắn cũng chẳng dễ đi, nhưng đó là điều trẫm phải làm."
Người cạn chén rượu, đứng dậy bước vào trong trời tuyết ngập trời, chẳng bao lâu tóc Người bạc phơ, tựa hồ như thời gian đã trôi đi nhiều năm.
Ta nghe tiếng Người thấp giọng ngâm nga: "Sơn thủy hữu tương phùng, vọng quân đa trân trọng. Xuân phong nhập quyển lai, viên nguyệt bôi tửu trung."
Dường như những ngày tháng ly biệt trong đời ta, luôn có tuyết bay làm bạn. Ta nhớ ngày ta rời quê nhà, theo Nhiếp Chính Vương vào kinh, cũng là một ngày tuyết rơi lả tả, chỉ là tuyết ở Tây Bắc thì thô ráp hơn nhiều so với tuyết ở kinh thành.
3.8
Mười năm yêu nhau, ta và Thẩm Kinh Mặc rõ ràng là một đôi trong mắt mọi người. Nhưng tại sao khi tỉnh lại, mọi người đều kì quái nhìn ta.
Họ nói rằng, ta và Thẩm Kinh Mặc chưa từng tiếp xúc với nhau, vị hôn phu của ta là người khác.
Bọn họ nói ta bị r·ối l·oạn tâm thần, nói ta không bình thường. Cha mẹ đau lòng, Lộ Trạch Khiêm cực lực che giấu thất vọng, Thẩm Kinh Mặc lạnh nhật, biến thành thanh đao cắm vào lòng ta.
Họ nói rằng, ta và Thẩm Kinh Mặc chưa từng tiếp xúc với nhau, vị hôn phu của ta là người khác.
Bọn họ nói ta bị r·ối l·oạn tâm thần, nói ta không bình thường. Cha mẹ đau lòng, Lộ Trạch Khiêm cực lực che giấu thất vọng, Thẩm Kinh Mặc lạnh nhật, biến thành thanh đao cắm vào lòng ta.
2.7
Ta là một ngựa gầy Dương Châu*, ai cũng có thể làm chồng.
(*) Ý chỉ các bé gái nhà nghèo xinh đẹp được mua về để dạy dỗ, sau này lớn lên sẽ mang bán lại.
Nhị Hoàng tử của vương triều lại nâng niu ta trong lòng bàn tay, coi ta như báu vật, vì ta mà không tiếc gi-ế-t huynh hại thê.
Hắn ta tưởng rằng ta yêu hắn ta như sinh mạng, giống như cách hắn ta đối xử với ta.
Hừ, hắn ta quả thật coi trọng ta quá.
Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa.
Để gi-ế-t hắn ta, ta đã lấy thân trong sạch đọa vào địa ng-ự-c, chỉ là muốn trong lúc hắn ta thả lỏng nhất, đưa hắn ta đi gặp ca ca và tẩu tẩu của ta.
(*) Ý chỉ các bé gái nhà nghèo xinh đẹp được mua về để dạy dỗ, sau này lớn lên sẽ mang bán lại.
Nhị Hoàng tử của vương triều lại nâng niu ta trong lòng bàn tay, coi ta như báu vật, vì ta mà không tiếc gi-ế-t huynh hại thê.
Hắn ta tưởng rằng ta yêu hắn ta như sinh mạng, giống như cách hắn ta đối xử với ta.
Hừ, hắn ta quả thật coi trọng ta quá.
Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa.
Để gi-ế-t hắn ta, ta đã lấy thân trong sạch đọa vào địa ng-ự-c, chỉ là muốn trong lúc hắn ta thả lỏng nhất, đưa hắn ta đi gặp ca ca và tẩu tẩu của ta.
4.7
Tác giả: 米花
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, HE, Ngược, Sủng, Cung Đấu, Chữa Lành
Team dịch: Tiểu Lạc Lạc
Giới thiệu:
Năm Chu Ngạn mười lăm tuổi, gia đình sa sút, khi hắn bị đưa vào phủ An vương làm thái giám, còn mang theo cả ta - một đứa con gái bám víu.
Đợi đến lúc hắn trở thành tâm phúc của An vương, gây dựng được cơ nghiệp lớn, liền tính toán dâng ta cho An vương làm trắc phi.
Năm đó ta đã đến tuổi cập kê, đêm hôm ấy đến phòng hắn, khẽ gọi: "Ca ca..."
Ánh mắt hắn u ám, khàn giọng đáp: "Kiệm Kiệm, muội đã suy nghĩ kỹ chưa, ta là thái giám."
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, HE, Ngược, Sủng, Cung Đấu, Chữa Lành
Team dịch: Tiểu Lạc Lạc
Giới thiệu:
Năm Chu Ngạn mười lăm tuổi, gia đình sa sút, khi hắn bị đưa vào phủ An vương làm thái giám, còn mang theo cả ta - một đứa con gái bám víu.
Đợi đến lúc hắn trở thành tâm phúc của An vương, gây dựng được cơ nghiệp lớn, liền tính toán dâng ta cho An vương làm trắc phi.
Năm đó ta đã đến tuổi cập kê, đêm hôm ấy đến phòng hắn, khẽ gọi: "Ca ca..."
Ánh mắt hắn u ám, khàn giọng đáp: "Kiệm Kiệm, muội đã suy nghĩ kỹ chưa, ta là thái giám."
4.5
ĐƯỢC CHUYỂN THỂ THÀNH PHIM "DẠ TỬ QUY"
Trong thành Trường An, Mai gia lang quân hai mươi hai tuổi làm người luôn đoan chính, sắp sửa nghênh thú Nhị nương tử Võ Trinh của Quốc công phủ, chính là cô nương đã hai mươi sáu mùa xuân xanh mà còn chưa xuất giá.
Thanh danh của Nhị nương tử thối chẳng ra gì, là kẻ ăn chơi trác táng đứng đầu thành Trường An.
Mọi người ai ai cũng chờ xem sau hôn sự hai người này sẽ gà bay chó sủa thế nào, ai ngờ..
【Hư cấu, huyền huyễn, có yêu quái. 】
Quần áo lụa là miêu yêu đại tỷ tỷ × chính trực đạo sĩ tiểu lang quân.
Miêu công lập gia đình.
Đạo sĩ cưới vợ.
Trong thành Trường An, Mai gia lang quân hai mươi hai tuổi làm người luôn đoan chính, sắp sửa nghênh thú Nhị nương tử Võ Trinh của Quốc công phủ, chính là cô nương đã hai mươi sáu mùa xuân xanh mà còn chưa xuất giá.
Thanh danh của Nhị nương tử thối chẳng ra gì, là kẻ ăn chơi trác táng đứng đầu thành Trường An.
Mọi người ai ai cũng chờ xem sau hôn sự hai người này sẽ gà bay chó sủa thế nào, ai ngờ..
【Hư cấu, huyền huyễn, có yêu quái. 】
Quần áo lụa là miêu yêu đại tỷ tỷ × chính trực đạo sĩ tiểu lang quân.
Miêu công lập gia đình.
Đạo sĩ cưới vợ.