Ngôn Tình
1306 Truyện
Sắp xếp theo
3.9
Bạn đang đọc truyện Hàm Ngọc của tác giả Trường Thanh Trường Bạch.
Năm đó, Lâm Ngọc thoái hôn với Lý Hạc Minh, khắp các con phố đều đồn đại rằng Lý Hạc Minh giẫm lên thi thể của quan triều để bước đến chức Cẩm Y Vệ của Bắc Trấn Phủ Sử, bên cạnh đó, thân thể Lâm Ngọc yếu ớt, Lâm gia lo lắng nàng sẽ bị lệ khí của Lý Hạc Minh khắc chết cho nên mới đưa ra hạ sách này.
Người ngoài lại không hề hay biết, nguyên nhân sâu xa là vì Lý Hạc Minh không thích Lâm Ngọc nàng.
Nhưng, cho dù thế nào đi chăng nữa, việc từ hôn này đã làm mất hết thể diện của Lý Hạc Minh.
Cẩm Y Vệ thừa lệnh giám sát quan lại, Lý Hạ Minh là móng vuốt của Hoàng Đế. Phụ thân và huynh trưởng của Lâm Ngọc đều làm quan trong triều, nếu có vô tình gặp nhau trên đường, nàng chỉ có thể cúi đầu, cụp mi.
Song, điều khiến nàng khó hiểu nhất là, rõ ràng hắn rất ghét nàng, nhưng dưới màn mưa, hắn trầm giọng hỏi nàng: “Vì sao lúc trước lại từ hôn?”.
Năm đó, Lâm Ngọc thoái hôn với Lý Hạc Minh, khắp các con phố đều đồn đại rằng Lý Hạc Minh giẫm lên thi thể của quan triều để bước đến chức Cẩm Y Vệ của Bắc Trấn Phủ Sử, bên cạnh đó, thân thể Lâm Ngọc yếu ớt, Lâm gia lo lắng nàng sẽ bị lệ khí của Lý Hạc Minh khắc chết cho nên mới đưa ra hạ sách này.
Người ngoài lại không hề hay biết, nguyên nhân sâu xa là vì Lý Hạc Minh không thích Lâm Ngọc nàng.
Nhưng, cho dù thế nào đi chăng nữa, việc từ hôn này đã làm mất hết thể diện của Lý Hạc Minh.
Cẩm Y Vệ thừa lệnh giám sát quan lại, Lý Hạ Minh là móng vuốt của Hoàng Đế. Phụ thân và huynh trưởng của Lâm Ngọc đều làm quan trong triều, nếu có vô tình gặp nhau trên đường, nàng chỉ có thể cúi đầu, cụp mi.
Song, điều khiến nàng khó hiểu nhất là, rõ ràng hắn rất ghét nàng, nhưng dưới màn mưa, hắn trầm giọng hỏi nàng: “Vì sao lúc trước lại từ hôn?”.
3.9
“Người tôi thích dù có làm gì tôi cũng sẽ bảo vệ cô ấy.”
Tim cô đau nhói, khó khăn vịn vào cửa mới đứng vững được.
Anh thật sự biết cách khiến cô tổn thương....
Tim cô đau nhói, khó khăn vịn vào cửa mới đứng vững được.
Anh thật sự biết cách khiến cô tổn thương....
4.7
Tác giả: Bạch Lộ Thành Song
Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, HE
Số chương: 239 chương + 7 ngoại truyện
Dịch: Thư Ngố - Góc Của Ngố
GIỚI THIỆU:
Nàng - Khương Đào Hoa, Công chúa cao quý của nước Triệu, mang vẻ đẹp khuynh thành và trí tuệ hơn người.
Vì vận mệnh quốc gia, nàng chấp nhận hy sinh hạnh phúc bản thân, trở thành quân cờ gả sang nước Ngụy đầy rẫy cạm bẫy.
Y - Thẩm Tại Dã, Thừa tướng trẻ tuổi quyền khuynh triều chính nước Ngụy, mang trong mình vẻ ngoài tuấn mỹ cùng trái tim lạnh lẽo như băng.
Y dùng mưu lược, thủ đoạn để bảo vệ quyền lực, xem thường mọi thứ, kể cả nữ nhân.
Cuộc gặp gỡ định mệnh đưa đẩy hai con người, hai số phận đối lập trở thành vợ chồng.
Một nàng công chúa kiêu hãnh bị ép buộc trở thành chim lồng, một vị thừa tướng lạnh lùng che giấu dã tâm ngút trời.
Giữa muôn trùng sóng gió, liệu họ có thể tìm thấy tình yêu đích thực?
Trích đoạn:
Trong chốc lát, Đào Hoa cảm thấy Thẩm Tại Dã giống như từ một con rắn độc biến thành con ngựa ôn hòa.
Tiếc rằng là một con ngựa giống.
Lúc tình cảm dâng cao, Đào Hoa không nhịn nổi phát ra âm thanh, khi đầu óc không còn tỉnh táo, hình như nghe người ta thì thầm bên tai một câu: “Trách lầm nàng rồi.”
Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, HE
Số chương: 239 chương + 7 ngoại truyện
Dịch: Thư Ngố - Góc Của Ngố
GIỚI THIỆU:
Nàng - Khương Đào Hoa, Công chúa cao quý của nước Triệu, mang vẻ đẹp khuynh thành và trí tuệ hơn người.
Vì vận mệnh quốc gia, nàng chấp nhận hy sinh hạnh phúc bản thân, trở thành quân cờ gả sang nước Ngụy đầy rẫy cạm bẫy.
Y - Thẩm Tại Dã, Thừa tướng trẻ tuổi quyền khuynh triều chính nước Ngụy, mang trong mình vẻ ngoài tuấn mỹ cùng trái tim lạnh lẽo như băng.
Y dùng mưu lược, thủ đoạn để bảo vệ quyền lực, xem thường mọi thứ, kể cả nữ nhân.
Cuộc gặp gỡ định mệnh đưa đẩy hai con người, hai số phận đối lập trở thành vợ chồng.
Một nàng công chúa kiêu hãnh bị ép buộc trở thành chim lồng, một vị thừa tướng lạnh lùng che giấu dã tâm ngút trời.
Giữa muôn trùng sóng gió, liệu họ có thể tìm thấy tình yêu đích thực?
Trích đoạn:
Trong chốc lát, Đào Hoa cảm thấy Thẩm Tại Dã giống như từ một con rắn độc biến thành con ngựa ôn hòa.
Tiếc rằng là một con ngựa giống.
Lúc tình cảm dâng cao, Đào Hoa không nhịn nổi phát ra âm thanh, khi đầu óc không còn tỉnh táo, hình như nghe người ta thì thầm bên tai một câu: “Trách lầm nàng rồi.”
4.6
Sau một lần chơi trò thật hay thách, cô gái ngoan ngoãn và ngây thơ Ôn Dữu đã mơ mơ hồ hồ bắt đầu mối quan hệ tình cảm với Trần Tễ, chàng trai ưu tú nhất trường.
Anh dẫn dắt cô trải nghiệm những cung bậc cảm xúc mới mẻ thú vị trong tình yêu, thứ mà cô chưa từng được thử trước đây.
Trước mặt mọi người, bọn họ chỉ là hai bạn học bình thường không liên quan gì đến nhau.
Sau lưng, bọn họ là người yêu say đắm không thể tách rời.
Sau khi bí mật hẹn hò với Trần Tễ, Ôn Dữu luôn tuyên bố với mọi người bọn họ chỉ là bạn bè.
Một ngày nọ, “người bạn” này của cô nổi điên, đè cô trên ghế sofa, thở hổn hển hỏi cô có bao nhiêu người bạn như anh.
“…”
[Giảng đường đại học – Anh đuổi em chạy. Nữ chính ban đầu có người mình thích, nam chính mưu mô xảo quyệt]
Anh dẫn dắt cô trải nghiệm những cung bậc cảm xúc mới mẻ thú vị trong tình yêu, thứ mà cô chưa từng được thử trước đây.
Trước mặt mọi người, bọn họ chỉ là hai bạn học bình thường không liên quan gì đến nhau.
Sau lưng, bọn họ là người yêu say đắm không thể tách rời.
Sau khi bí mật hẹn hò với Trần Tễ, Ôn Dữu luôn tuyên bố với mọi người bọn họ chỉ là bạn bè.
Một ngày nọ, “người bạn” này của cô nổi điên, đè cô trên ghế sofa, thở hổn hển hỏi cô có bao nhiêu người bạn như anh.
“…”
[Giảng đường đại học – Anh đuổi em chạy. Nữ chính ban đầu có người mình thích, nam chính mưu mô xảo quyệt]
5
Thể loại: Hiện đại, H văn, Truyền thuyết, Ngọt sủng, HE
Edit: thich_an_cua
Văn án
Trên bệ cửa sổ của A Lai đột nhiên xuất hiện một con rồng.
Giữa đêm bất chợt tỉnh giấc, cô thấy cửa kính ban công còn mở, rèm cửa bị thổi tung, nhìn hơi hãi hùng nên cô muốn đóng lại, vừa lại gần thì thấy một sinh vật lạ đang đứng ở đó, thân hình cao lớn, thấp thoáng sau bức rèm,
Nhiệt độ của thành phố trong bóng tối giảm mạnh, con rồng này vỗ cánh, liên tục tạo ra những cơn gió lạnh.
Khi nhìn thấy A Lai lần đầu, hơi thở của nó phả vào mặt cô, khiến cô vô thức nhắm mắt lại, tưởng rằng hơi thở đó sẽ làm bỏng mặt mình - sách vở thường mô tả như vậy, nhưng thực tế cô cảm nhận được là một nhiệt độ ấm áp, thậm chí còn hơi ngọt ngào.
"Xin hãy ăn tôi đi." Nó nói.
A Lai nghi ngờ mình chưa tỉnh giấc, "Cái gì?"
"Xin hãy ăn tôi đi." Nó lặp lại.
Lần này cô hoàn toàn sững sờ, kỳ lạ hơn cả việc một con rồng lạ mặt xuất hiện trên bậu cửa sổ là... con rồng này muốn cô ăn nó.
A Lai biết rằng loài rồng như thế này thường hoạt động vào ban đêm và có bản tính hung ác, thường đưa ra những yêu cầu vô lý đối với các sinh vật khác trong thành phố, như bắt một người về hang động của chúng, sau đó ép họ đếm hết số vàng trong hang.
Rồng là loài sinh vật phiền phức nhất trên thế giới này.
Cô vừa tự nhủ trong lòng thì nghe thấy con rồng nói: "Họ nói con người là sinh vật tham lam nhất trên thế giới này, chỉ có các người mới sẵn lòng ăn một con rồng... vì vậy, xin hãy ăn tôi đi."
Edit: thich_an_cua
Văn án
Trên bệ cửa sổ của A Lai đột nhiên xuất hiện một con rồng.
Giữa đêm bất chợt tỉnh giấc, cô thấy cửa kính ban công còn mở, rèm cửa bị thổi tung, nhìn hơi hãi hùng nên cô muốn đóng lại, vừa lại gần thì thấy một sinh vật lạ đang đứng ở đó, thân hình cao lớn, thấp thoáng sau bức rèm,
Nhiệt độ của thành phố trong bóng tối giảm mạnh, con rồng này vỗ cánh, liên tục tạo ra những cơn gió lạnh.
Khi nhìn thấy A Lai lần đầu, hơi thở của nó phả vào mặt cô, khiến cô vô thức nhắm mắt lại, tưởng rằng hơi thở đó sẽ làm bỏng mặt mình - sách vở thường mô tả như vậy, nhưng thực tế cô cảm nhận được là một nhiệt độ ấm áp, thậm chí còn hơi ngọt ngào.
"Xin hãy ăn tôi đi." Nó nói.
A Lai nghi ngờ mình chưa tỉnh giấc, "Cái gì?"
"Xin hãy ăn tôi đi." Nó lặp lại.
Lần này cô hoàn toàn sững sờ, kỳ lạ hơn cả việc một con rồng lạ mặt xuất hiện trên bậu cửa sổ là... con rồng này muốn cô ăn nó.
A Lai biết rằng loài rồng như thế này thường hoạt động vào ban đêm và có bản tính hung ác, thường đưa ra những yêu cầu vô lý đối với các sinh vật khác trong thành phố, như bắt một người về hang động của chúng, sau đó ép họ đếm hết số vàng trong hang.
Rồng là loài sinh vật phiền phức nhất trên thế giới này.
Cô vừa tự nhủ trong lòng thì nghe thấy con rồng nói: "Họ nói con người là sinh vật tham lam nhất trên thế giới này, chỉ có các người mới sẵn lòng ăn một con rồng... vì vậy, xin hãy ăn tôi đi."
3.7
Bạn đang đọc truyện Hôm Nay Boss Lại Tăng Ca Rồi! của tác giả Đại Vương Khiếu Ngã Lai Tuần Sơn. "Tám tài khoản đầu tư thuộc tập đoàn Kim Lẫm Tư Quản, từ khi thành lập từ 2017 đến nay, xác thực đã đạt được lợi nhuận hằng năm không tồi, nhưng mức độ kiểm soát của việc rút vốn vẫn nằm trong phạm vi của chúng ta, cô lấy số liệu những năm trước cho tôi, đặc biệt là chu kỳ điều chỉnh của thị trường chứng khoán trong tháng trước."
Cửa sổ sát đất đối diện bàn làm việc rộng lớn, sạch sẽ đến mức phản chiếu hình ảnh người đàn ông mặc vest ngồi trước bàn làm việc, ngón tay thon dài đang nới lỏng cà vạt.
Không chờ anh nói xong, một chồng tư liệu ngay ngắn đã được đặt trên bàn: "Tổng giám đốc Thẩm, toàn bộ số liệu anh muốn đều ở đây."
Cửa sổ sát đất đối diện bàn làm việc rộng lớn, sạch sẽ đến mức phản chiếu hình ảnh người đàn ông mặc vest ngồi trước bàn làm việc, ngón tay thon dài đang nới lỏng cà vạt.
Không chờ anh nói xong, một chồng tư liệu ngay ngắn đã được đặt trên bàn: "Tổng giám đốc Thẩm, toàn bộ số liệu anh muốn đều ở đây."
3.8
Hà Lộ gia dân túc hôm nay đón một vị khách nam đặc biệt. Hắn cao lớn, vạm vỡ, khuôn mặt gần như bị che khuất bởi lớp phấn trang điểm dày cộm. Khi đăng ký, hắn gác tay lên quầy chờ đợi, cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn khiến Hà Lộ không khỏi rùng mình.
Hắn chính là người đàn ông với đôi cánh tay vạm vỡ từng khiến Hà Lộ kinh hãi, người có thể dễ dàng nhấc bổng cô lên, vừa đi vừa "hành sự", khiến cho "nước sốt" giàn giụa... Sự xuất hiện của hắn gợi lên nhiều câu hỏi trong lòng Hà Lộ.
Hắn chính là người đàn ông với đôi cánh tay vạm vỡ từng khiến Hà Lộ kinh hãi, người có thể dễ dàng nhấc bổng cô lên, vừa đi vừa "hành sự", khiến cho "nước sốt" giàn giụa... Sự xuất hiện của hắn gợi lên nhiều câu hỏi trong lòng Hà Lộ.
4.7
Cha mẹ nàng trước đây bị mang tiếng xấu là không có năng lực điều binh khiển tướng trong trận chiến với Tây Lương, họ đã hy sinh vì đất nước, nhưng lại bị người xem như vết nhơ
Nàng không thể không mạnh mẽ đứng lên, gánh vác đội quân, đồng thời cũng âm thầm tra xét tình huống năm đó có gì khuất tất, khiến cha mẹ cô đều bỏ mình.
Có lẽ lo sợ nàng sẽ gây rối, sẽ khám phá điều gì bất lợi, thế nên nàng bị tứ hôn cho Tạ Cẩn, đồng thời muốn lấy đi binh quyền của nàng.
Nàng không thể không mạnh mẽ đứng lên, gánh vác đội quân, đồng thời cũng âm thầm tra xét tình huống năm đó có gì khuất tất, khiến cha mẹ cô đều bỏ mình.
Có lẽ lo sợ nàng sẽ gây rối, sẽ khám phá điều gì bất lợi, thế nên nàng bị tứ hôn cho Tạ Cẩn, đồng thời muốn lấy đi binh quyền của nàng.
3.8
Kết cục của nữ phụ chỉ có cái chết, cô thậm chí còn chết thảm hơn nguyên chủ.
Mở mắt lần nữa, Dương Tuệ Nghiên thấy mình đã sống lại từ lúc nguyên chủ mới sinh. Mọi việc xung quanh cũng thay đổi một cách kì lạ, giống như ông trời đang muốn bù đắp cho cô tất cả những tổn thương đã phải chịu đựng ở cả hai đời.
Mở mắt lần nữa, Dương Tuệ Nghiên thấy mình đã sống lại từ lúc nguyên chủ mới sinh. Mọi việc xung quanh cũng thay đổi một cách kì lạ, giống như ông trời đang muốn bù đắp cho cô tất cả những tổn thương đã phải chịu đựng ở cả hai đời.
3.4
Trì Dư đọc một quyển truyện ngôn tình tên là [Tổng tài cường thủ hào đoạt], ngủ một giấc tỉnh dậy thì phát hiện mình đã xuyên vào sách rồi, xuyên thành nữ phụ độc ác trong nguyên văn, nhiệm vụ với tư cách nữ phụ chính là thúc đẩy phát triển đường tình cảm của nam nữ chính.
Mà thần kỳ hơn là quyển truyện [Tổng tài cường thủ hào đoạt] cũng xuyên vào thế giới tiểu thuyết theo cô.
Vào buổi tối của một ngày nọ, trên trang giấy trắng của quyển truyện hiện lên một đoạn chữ [Nếu như đường tình cảm của nam chính xảy ra sai lệch thì cô sẽ phải chịu phản phệ.]
Khi Trì Dư cảm thấy sức khoẻ của mình càng ngày càng trở nên yếu, cô thử thăm dò hỏi nam chính: “Trình Ngôn, có phải là anh thích em không?”
Trình Ngôn nghiêm túc nói: “Đúng vậy!”
Trì Dư trực tiếp phun một ngụm máu tươi vào mặt anh.
“Cầu xin anh đừng có thích em…”
“Vì sao?”
Trì Dư dùng hết một hơi cuối cùng nói: “Tình yêu của anh… có độc…”
Trình Ngôn rơi giọt nước mắt đau khổ xuống: “Anh phải làm như thế nào mới có thể cứu được em?”
Trì Dư chậm rãi mở miệng nói: “Đi cầu xin mọi người bỏ lợn cho tác giả đi, chỉ có tác giả mới có thể cứu được em…”
Mà thần kỳ hơn là quyển truyện [Tổng tài cường thủ hào đoạt] cũng xuyên vào thế giới tiểu thuyết theo cô.
Vào buổi tối của một ngày nọ, trên trang giấy trắng của quyển truyện hiện lên một đoạn chữ [Nếu như đường tình cảm của nam chính xảy ra sai lệch thì cô sẽ phải chịu phản phệ.]
Khi Trì Dư cảm thấy sức khoẻ của mình càng ngày càng trở nên yếu, cô thử thăm dò hỏi nam chính: “Trình Ngôn, có phải là anh thích em không?”
Trình Ngôn nghiêm túc nói: “Đúng vậy!”
Trì Dư trực tiếp phun một ngụm máu tươi vào mặt anh.
“Cầu xin anh đừng có thích em…”
“Vì sao?”
Trì Dư dùng hết một hơi cuối cùng nói: “Tình yêu của anh… có độc…”
Trình Ngôn rơi giọt nước mắt đau khổ xuống: “Anh phải làm như thế nào mới có thể cứu được em?”
Trì Dư chậm rãi mở miệng nói: “Đi cầu xin mọi người bỏ lợn cho tác giả đi, chỉ có tác giả mới có thể cứu được em…”
4.3
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , H văn , Ngược luyến , Đô thị tình duyên , Duyên trời tác hợp , 1v1 , Thị giác nữ chủ
Có người hỏi Lâm Vũ Sơ chồng cô là người như thế nào.
Lâm Vũ Sơ trả lời: “Là một người đàn ông giống như ‘trúc đá’ vậy.”
Đối phương còn chưa phản ứng kịp, hỏi lại một lần nữa: “Trúc đá?”
“Đúng vậy, chính là trúc đá trong thơ của nhà thơ đời Thanh, Trịnh Ban Kiều.”
Sau đó Lâm Vũ Sơ còn cẩn thận tra nghĩa của từ trúc đá, thấy nghĩa của từ trúc đá là cứng rắn và ngay thẳng.
Lâm Vũ Sơ × Lương Mục Xuyên
Có người hỏi Lâm Vũ Sơ chồng cô là người như thế nào.
Lâm Vũ Sơ trả lời: “Là một người đàn ông giống như ‘trúc đá’ vậy.”
Đối phương còn chưa phản ứng kịp, hỏi lại một lần nữa: “Trúc đá?”
“Đúng vậy, chính là trúc đá trong thơ của nhà thơ đời Thanh, Trịnh Ban Kiều.”
Sau đó Lâm Vũ Sơ còn cẩn thận tra nghĩa của từ trúc đá, thấy nghĩa của từ trúc đá là cứng rắn và ngay thẳng.
Lâm Vũ Sơ × Lương Mục Xuyên
4.4
NĂM THÁNG VÀNG SON
Tác Giả: Kiệt Trạch Nhi Du
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cận đại, HE, Tình cảm, Tây huyễn, Vampire, Phương Tây, Thị giác nữ chủ
Editor + Bìa: Bông Hồng Có Gai
Văn án:
"Iris, lại đây."
Người đàn ông trong bóng tối vẫy tay gọi cô, ra hiệu cho cô đến chỗ anh. Cô phản kháng theo bản năng, nhưng cơ thể lại từng bước tiến về phía anh.
Cô không thể từ chối anh, ít nhất là cơ thể cô không thể từ chối, sự cám dỗ từ anh còn mãnh liệt hơn cả quả táo trong vườn Địa Đàng.
"Vâng, thưa chủ nhân của tôi."
Cô học cách gọi anh như những người khác trong lâu đài cổ này.
Nhưng dường như anh đang... tức giận.
Đôi mắt màu tro pha lẫn cơn giận không tên, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thì thầm bên tai.
"Từ nay về sau, gọi ta là "trưởng thân", nhớ chưa?"
—
"A Khánh."
Hắn gọi tên cô bằng tiếng Tiên Ti không thành thạo, ánh mắt dịu dàng như thiên thần cánh vàng bên cạnh Đức Chúa.
Nhưng cô biết, hắn đến từ sâu thẳm địa ngục, là một ác quỷ chính hiệu.
Cái ôm của ác quỷ là liều thuốc độc ngọt ngào.
Nhưng cô lại mê luyến nó.
"A Khánh, lần sau gặp lại, ta sẽ nói cho em biết tất cả."
"Còn nữa, Heine không phải là "trưởng thân" của em, ta mới phải."
Dưới ánh hoàng hôn, hắn đứng ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối mà mỉm cười với cô.
Cô mong chờ cuộc gặp gỡ tiếp theo mà hắn nói đến, hết lần này đến lần khác, nhưng mãi không biết sự thật đó là gì.
Heine và Kim, hai chủ nhân trong cùng một thân thể.
Một người gọi cô là Iris, người kia gọi cô là A Khánh.
Họ đều là huyết tộc, và cô cũng vậy.
Tiếng lục lạc ngân vang, kết nối một vương quốc cổ xưa huyền bí.
Tám trăm năm trước, một đoàn thương buôn khởi hành từ Lạc Dương, sau nhiều năm đã đến Florence.
Sau đó, lâu đài cổ im lặng trăm năm lại một lần nữa rực sáng, chờ đợi chủ nhân của nó tỉnh dậy.
Đêm nay đã định sẵn sẽ không yên giấc.
—
Hướng dẫn sử dụng:
Song C, đều là mối tình đầu. Nam chính có nhân cách phân liệt, không dành cho những ai yêu thích sự thuần khiết tuyệt đối.
Bối cảnh lịch sử giả tưởng thời Trung cổ + giả tưởng phương Tây với yếu tố ma thuật + thiết lập cá nhân.
Nhân vật: vị thân vương phân liệt x viên ngọc phương Đông, cả hai đều là huyết tộc.
Những năm tháng vàng son mang ý nghĩa là thời gian đẹp đang dần trôi qua, nhưng đối với huyết tộc, nó là vĩnh cửu.
Tác Giả: Kiệt Trạch Nhi Du
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cận đại, HE, Tình cảm, Tây huyễn, Vampire, Phương Tây, Thị giác nữ chủ
Editor + Bìa: Bông Hồng Có Gai
Văn án:
"Iris, lại đây."
Người đàn ông trong bóng tối vẫy tay gọi cô, ra hiệu cho cô đến chỗ anh. Cô phản kháng theo bản năng, nhưng cơ thể lại từng bước tiến về phía anh.
Cô không thể từ chối anh, ít nhất là cơ thể cô không thể từ chối, sự cám dỗ từ anh còn mãnh liệt hơn cả quả táo trong vườn Địa Đàng.
"Vâng, thưa chủ nhân của tôi."
Cô học cách gọi anh như những người khác trong lâu đài cổ này.
Nhưng dường như anh đang... tức giận.
Đôi mắt màu tro pha lẫn cơn giận không tên, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thì thầm bên tai.
"Từ nay về sau, gọi ta là "trưởng thân", nhớ chưa?"
—
"A Khánh."
Hắn gọi tên cô bằng tiếng Tiên Ti không thành thạo, ánh mắt dịu dàng như thiên thần cánh vàng bên cạnh Đức Chúa.
Nhưng cô biết, hắn đến từ sâu thẳm địa ngục, là một ác quỷ chính hiệu.
Cái ôm của ác quỷ là liều thuốc độc ngọt ngào.
Nhưng cô lại mê luyến nó.
"A Khánh, lần sau gặp lại, ta sẽ nói cho em biết tất cả."
"Còn nữa, Heine không phải là "trưởng thân" của em, ta mới phải."
Dưới ánh hoàng hôn, hắn đứng ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối mà mỉm cười với cô.
Cô mong chờ cuộc gặp gỡ tiếp theo mà hắn nói đến, hết lần này đến lần khác, nhưng mãi không biết sự thật đó là gì.
Heine và Kim, hai chủ nhân trong cùng một thân thể.
Một người gọi cô là Iris, người kia gọi cô là A Khánh.
Họ đều là huyết tộc, và cô cũng vậy.
Tiếng lục lạc ngân vang, kết nối một vương quốc cổ xưa huyền bí.
Tám trăm năm trước, một đoàn thương buôn khởi hành từ Lạc Dương, sau nhiều năm đã đến Florence.
Sau đó, lâu đài cổ im lặng trăm năm lại một lần nữa rực sáng, chờ đợi chủ nhân của nó tỉnh dậy.
Đêm nay đã định sẵn sẽ không yên giấc.
—
Hướng dẫn sử dụng:
Song C, đều là mối tình đầu. Nam chính có nhân cách phân liệt, không dành cho những ai yêu thích sự thuần khiết tuyệt đối.
Bối cảnh lịch sử giả tưởng thời Trung cổ + giả tưởng phương Tây với yếu tố ma thuật + thiết lập cá nhân.
Nhân vật: vị thân vương phân liệt x viên ngọc phương Đông, cả hai đều là huyết tộc.
Những năm tháng vàng son mang ý nghĩa là thời gian đẹp đang dần trôi qua, nhưng đối với huyết tộc, nó là vĩnh cửu.
4.6
Tác giả: Thẩm Mộc - 沈沐
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Nữ Cường, HE, Sủng, Trả Thù, Chữa Lành, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngọt
Team dịch: Cá Chép Ngắm Mưa
Giới thiệu
Ta là người vợ tào khang nhỏ bé tầm thường của Trần Bình.
Khi hắn tự mình xưng Vương, ta cùng hắn an hưởng vinh hoa phú quý.
Tới khi hắn bại binh như núi đổ, ta lại xách tay nải bỏ chạy.
Sau này, nhờ có sự hỗ trợ của Công chúa mà hắn đã vực dậy sau thất bại, danh tiếng không gì bằng. Mà ta lại bị thủ hạ của hắn bắt được, trở thành tù nhân.
Ai nấy đều cười chê ta là kẻ bạc nghĩa phụ tình, trừng trị đúng người đúng tội.
Nói rằng, cho dù Trần Bình có l-ộ-t da r-ú-t gân ta cũng khó mà giải tỏa được nỗi hận trong lòng.
Nào ngờ, vẻ mặt Trần Bình không chút cảm xúc, đổ ra một bàn toàn vàng bạc châu báu.
Hắn chỉ vào mình, nói: “Nào, chọn thêm một lần nữa.”
“Ta và nó, nàng chọn ai?”
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Nữ Cường, HE, Sủng, Trả Thù, Chữa Lành, Hư Cấu Kỳ Ảo, Ngọt
Team dịch: Cá Chép Ngắm Mưa
Giới thiệu
Ta là người vợ tào khang nhỏ bé tầm thường của Trần Bình.
Khi hắn tự mình xưng Vương, ta cùng hắn an hưởng vinh hoa phú quý.
Tới khi hắn bại binh như núi đổ, ta lại xách tay nải bỏ chạy.
Sau này, nhờ có sự hỗ trợ của Công chúa mà hắn đã vực dậy sau thất bại, danh tiếng không gì bằng. Mà ta lại bị thủ hạ của hắn bắt được, trở thành tù nhân.
Ai nấy đều cười chê ta là kẻ bạc nghĩa phụ tình, trừng trị đúng người đúng tội.
Nói rằng, cho dù Trần Bình có l-ộ-t da r-ú-t gân ta cũng khó mà giải tỏa được nỗi hận trong lòng.
Nào ngờ, vẻ mặt Trần Bình không chút cảm xúc, đổ ra một bàn toàn vàng bạc châu báu.
Hắn chỉ vào mình, nói: “Nào, chọn thêm một lần nữa.”
“Ta và nó, nàng chọn ai?”
4.1
[Nhị tổ ngang ngạnh, bất trị] × [Cô gái hướng nội, dịu dàng và tốt bụng]
[1] Tang Lê vừa ngoan ngoãn lại hiền lành như một chú nai, vào năm cuối cấp 3 năm ấy, mẹ cô qua đời để cô một mình không nơi nương tựa, sau đó cô được nhà họ Quảng giàu có cho ăn học, tại đây chính là nơi cô gặp Quảng Dã lần đầu tiên.
Chàng thiếu niên càng đến tuổi trưởng thành càng nổi loạn, nổi tiếng là hư hỏng, nhiều nữ sinh trong trường dù yêu thích cậu cũng không có một ai dám đến gần cậu.
Mẹ cậu bảo cậu hãy quan tâm đến Tang Lê nhiều hơn, chàng thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn cô gái nhỏ trầm tính kia, cười chế nhạo: “Con không rảnh mà quan tâm tâm đến cậu ta.”
Cậu nói với cô nước giếng không phạm nước sông, Tang Lê cũng không quan tâm mà chỉ muốn tập trung vào việc học.
Không ngờ một thời gian sau, cô gặp rắc rối ở trước cổng trường, suýt chút nữa thì bị đánh, đại thiếu gia vốn từ trước tới nay luôn lạnh lùng, kiêu ngạo, nay lại đứng trước mặt cô, nhìn về phía đối phương bằng đôi mắt đen nghiêm nghị: “Nếu hôm nay mấy cậu không muốn chết thì cút khỏi đây.”
Dần dần, cậu bảo vệ và yêu thương cô. Chỉ cần cậu ở bên, sẽ không có ai dám chạm vào cô.
Tang Lê đã nhìn thấy đủ loại thiếu niên phản nghịch, sau này cũng nhìn thấy trong đêm mưa đó, khi cậu chăm chú nhìn cô: “Tang Lê, anh thích em, anh vô cùng nghiêm túc.”
Anh chỉ hư hỏng trước mặt cô, cũng chỉ bị cô thuần phục.
Vào ngày lễ tốt nghiệp, trước mặt mọi người, Quảng Dã tặng Tang Lê một đôi giày khiêu vũ: “Tặng cho bạn gái của anh.”
Cậu ngạo nghễ công khai mối quan hệ của hai người, khiến cả trường náo loạn. Dưới bóng cây hòe vắng người, cô kiễng chân hôn lên tai trái của cậu, Quảng Dã giữ chặt cô, môi cong lên rõ ràng: “Anh có được em rồi, đừng có nghĩ đến chuyện quỵt nợ.”
[2] Hồi đó ở trường trung học phổ thông Giang Vọng, mọi người đều biết mối quan hệ bền chặt giữa hai người, đâu ai có thể ngờ rằng không lâu sau đó Tang Lê kiên quyết lựa chọn đi du học, Quảng Dã thế mà lại không giữ được người, mọi người đều vì điều này mà chấn động.
Vài năm sau, người đàn ông ở trong giới kinh doanh hô mưa gọi gió, Tang Lê trở về nước với tư cách là đội trưởng đoàn múa, hai người cùng nhau tỏa sáng theo cách riêng của bản thân, nhưng không còn liên quan đến nhau nữa.
Khi gặp lại nhau, anh tỏ vẻ thờ ơ với cô, không còn dáng vẻ cưng chiều như trước, nhiều người cho rằng Tang Lê đã là chuyện của quá khứ.
Tối hôm đó trong buổi họp lớp, Tang Lê say rượu ngồi ở bên ngoài, Quảng Dã đi tới, cô ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt ửng đỏ, lẩm bẩm: “Quảng Dã…”
Chỉ với một tiếng gọi nhẹ nhàng, mọi người đã thấy người đàn ông giận dữ liếm hàm răng sau, vài giây sau, anh bế cô lên, ôm cô vào lòng: “Tang Lê, kiếp này là anh thật sự nợ em.”
Vào đêm đông lạnh thấu xương ấy, mưa to như trút.
Trong căn hộ mờ sáng, cô hôn anh, đôi mắt đen láy của anh sáng rực, như muốn hòa tan vào xương cốt của mình, giọng nói trầm khàn của anh vang bên tai cô:
“Nói cho anh nghe, em có yêu anh không?”
“Nói cho anh nghe, em chưa bao giờ quên anh, lời em từng hứa với anh năm đó đều là sự thật.”
Cuối cùng, vẫn là anh lựa chọn đầu hàng.
Cho cho dù chuyện đó có xảy ra lần nữa, cho dù có thất bại thảm hại, anh vẫn không muốn buông cô ra.
–
“Trước đây thế giới của anh không có nước, không có cỏ, cũng không có lấy bất cứ thứ gì sinh sôi nảy nở.
Mãi cho đến khi em xuất hiện, băng tuyết tan chảy, vạn vật hồi sinh, mọi thứ đều ngập tràn màu sắc.”
[Vở kịch nhỏ]
Vào một ngày sau khi xảy ra sự việc hôm đó, Tang Lê, người luôn sống ẩn dật, đăng một Weibo: [Hi vọng xa vời duy nhất của tôi, cuối cùng tôi cũng có thể sở hữu một cách công khai @Quảng Dã.]
Toàn bộ cư dân mạng sôi trào, khi cô đặt điện thoại xuống, cô bị người đàn ông dùng một tay bế bổng lên, áp vào cửa sổ sát đất, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, anh khàn giọng nói: “Sở hữu được rồi, về sau không được buông ra nữa.”
[1] Tang Lê vừa ngoan ngoãn lại hiền lành như một chú nai, vào năm cuối cấp 3 năm ấy, mẹ cô qua đời để cô một mình không nơi nương tựa, sau đó cô được nhà họ Quảng giàu có cho ăn học, tại đây chính là nơi cô gặp Quảng Dã lần đầu tiên.
Chàng thiếu niên càng đến tuổi trưởng thành càng nổi loạn, nổi tiếng là hư hỏng, nhiều nữ sinh trong trường dù yêu thích cậu cũng không có một ai dám đến gần cậu.
Mẹ cậu bảo cậu hãy quan tâm đến Tang Lê nhiều hơn, chàng thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn cô gái nhỏ trầm tính kia, cười chế nhạo: “Con không rảnh mà quan tâm tâm đến cậu ta.”
Cậu nói với cô nước giếng không phạm nước sông, Tang Lê cũng không quan tâm mà chỉ muốn tập trung vào việc học.
Không ngờ một thời gian sau, cô gặp rắc rối ở trước cổng trường, suýt chút nữa thì bị đánh, đại thiếu gia vốn từ trước tới nay luôn lạnh lùng, kiêu ngạo, nay lại đứng trước mặt cô, nhìn về phía đối phương bằng đôi mắt đen nghiêm nghị: “Nếu hôm nay mấy cậu không muốn chết thì cút khỏi đây.”
Dần dần, cậu bảo vệ và yêu thương cô. Chỉ cần cậu ở bên, sẽ không có ai dám chạm vào cô.
Tang Lê đã nhìn thấy đủ loại thiếu niên phản nghịch, sau này cũng nhìn thấy trong đêm mưa đó, khi cậu chăm chú nhìn cô: “Tang Lê, anh thích em, anh vô cùng nghiêm túc.”
Anh chỉ hư hỏng trước mặt cô, cũng chỉ bị cô thuần phục.
Vào ngày lễ tốt nghiệp, trước mặt mọi người, Quảng Dã tặng Tang Lê một đôi giày khiêu vũ: “Tặng cho bạn gái của anh.”
Cậu ngạo nghễ công khai mối quan hệ của hai người, khiến cả trường náo loạn. Dưới bóng cây hòe vắng người, cô kiễng chân hôn lên tai trái của cậu, Quảng Dã giữ chặt cô, môi cong lên rõ ràng: “Anh có được em rồi, đừng có nghĩ đến chuyện quỵt nợ.”
[2] Hồi đó ở trường trung học phổ thông Giang Vọng, mọi người đều biết mối quan hệ bền chặt giữa hai người, đâu ai có thể ngờ rằng không lâu sau đó Tang Lê kiên quyết lựa chọn đi du học, Quảng Dã thế mà lại không giữ được người, mọi người đều vì điều này mà chấn động.
Vài năm sau, người đàn ông ở trong giới kinh doanh hô mưa gọi gió, Tang Lê trở về nước với tư cách là đội trưởng đoàn múa, hai người cùng nhau tỏa sáng theo cách riêng của bản thân, nhưng không còn liên quan đến nhau nữa.
Khi gặp lại nhau, anh tỏ vẻ thờ ơ với cô, không còn dáng vẻ cưng chiều như trước, nhiều người cho rằng Tang Lê đã là chuyện của quá khứ.
Tối hôm đó trong buổi họp lớp, Tang Lê say rượu ngồi ở bên ngoài, Quảng Dã đi tới, cô ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt ửng đỏ, lẩm bẩm: “Quảng Dã…”
Chỉ với một tiếng gọi nhẹ nhàng, mọi người đã thấy người đàn ông giận dữ liếm hàm răng sau, vài giây sau, anh bế cô lên, ôm cô vào lòng: “Tang Lê, kiếp này là anh thật sự nợ em.”
Vào đêm đông lạnh thấu xương ấy, mưa to như trút.
Trong căn hộ mờ sáng, cô hôn anh, đôi mắt đen láy của anh sáng rực, như muốn hòa tan vào xương cốt của mình, giọng nói trầm khàn của anh vang bên tai cô:
“Nói cho anh nghe, em có yêu anh không?”
“Nói cho anh nghe, em chưa bao giờ quên anh, lời em từng hứa với anh năm đó đều là sự thật.”
Cuối cùng, vẫn là anh lựa chọn đầu hàng.
Cho cho dù chuyện đó có xảy ra lần nữa, cho dù có thất bại thảm hại, anh vẫn không muốn buông cô ra.
–
“Trước đây thế giới của anh không có nước, không có cỏ, cũng không có lấy bất cứ thứ gì sinh sôi nảy nở.
Mãi cho đến khi em xuất hiện, băng tuyết tan chảy, vạn vật hồi sinh, mọi thứ đều ngập tràn màu sắc.”
[Vở kịch nhỏ]
Vào một ngày sau khi xảy ra sự việc hôm đó, Tang Lê, người luôn sống ẩn dật, đăng một Weibo: [Hi vọng xa vời duy nhất của tôi, cuối cùng tôi cũng có thể sở hữu một cách công khai @Quảng Dã.]
Toàn bộ cư dân mạng sôi trào, khi cô đặt điện thoại xuống, cô bị người đàn ông dùng một tay bế bổng lên, áp vào cửa sổ sát đất, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, anh khàn giọng nói: “Sở hữu được rồi, về sau không được buông ra nữa.”
5
Hán Việt: Tằng tương ái ý ký sơn hải
Tác giả: Lê Trì
Edit: Tiên Tử Ni
Số chương: 100 chương
Thể loại: Ngôn tình, vườn trường, thanh xuân, yêu thầm, HE, tình cảm, lãng mạn, giải trí, hiện đại, chữa khỏi
Tóm tắt nội dung:
Sau đó anh thành ngôi sao lớn sáng lên lấp lánh, mà yêu thích của tôi cũng chỉ có thể giấu trong biển người tấp nập tràn đầy ngôi sao.
Lâm Ý thích Chu Gia Dã mười năm.
Năm thứ nhất anh vẫn là Chu Gia Dã - học sinh cao trung.
Người xem anh chơi bóng rổ rất nhiều, sân bóng rổ vây xem chật như nêm cối.
Nhưng cho dù cách đám đông, anh quay người lại liền nhìn thấy cô, lớn tiếng gọi Lâm Ý, sau đó chạy về phía cô.
Mười năm sau, anh nhận được giải thưởng nam chính tốt nhất.
Tay anh cầm cúp, đứng dưới ánh đèn được nghìn vạn người ngắm nhìn, tất cả ánh sáng đều chiếu rọi vào người anh.
Mà sự yêu thích của cô sớm đã bị bao phủ ở mênh mang biển người.
"Lúc Chu Gia Dã còn là học sinh cao trung, tôi và anh ấy chỉ cách nhau một cái bàn học, tôi có thể ở phòng học nhìn trộm anh ấy, có thể ở sân bóng rổ trong trường học gặp được anh ấy.
Bây giờ anh ấy trở thành khách quen trên hot search, sự yêu thích của tôi nháy mắt bị bao phủ ở muôn vàn biển người.
Anh ấy đã từng là ánh mặt trời mà tôi ngẩng đầu là có thể thấy.
Hiện tại, mỗi lần gặp mặt anh ấy đều cách biển người mênh mông, tôi cũng chỉ là người vừa lúc bị ánh mặt trời ấm áp rơi xuống chiếu sáng lên."
Lâm Ý bị bắt nạt nên chuyển trường về tới thành phố nhỏ ở Phương Nam, cô quen biết Chu Gia Dã ở chỗ này. Ngược lại với tính cách yên tĩnh cô độc của cô, Chu Gia Dã giống ánh mặt trời sáng chói, lây nhiễm ấm áp cho cô, cho cô hy vọng và sự dũng cảm để sống thật tốt. Sau đó họ đi lạc ở trong biển người, Chu Gia Dã trở thành minh tinh vạn người hâm mộ, khi gặp lại nhau, Chu Gia Dã đã từng dạy cô dũng cảm đã trở thành người nhát gan chỉ vì sự chia ly của hai người, mà Lâm Ý của bây giờ dùng ấm áp và sự dũng cảm kiên định, ôn nhu đã từng học được từ anh mà đi về phía anh.
Năm thứ nhất của họ là bạn học cao trung, mười năm sau họ chạy về phía đối phương trong biển người tấp nập, hai người đều kiên định hướng về thế giới của người kia, thời gian và biển người sẽ không làm biến mất tình yêu chân thành nóng bỏng thời niên thiếu, ánh sáng chiếu vào vũng bùn, vũng bùn cũng có thể nở ra hoa.
Tác phẩm hành văn tinh tế tự nhiên, viết ra yêu thầm mịt mờ và cô độc, cũng viết ra song hướng kiên định và dũng cảm tiến về phía trước, tình tiết ấm áp chữa khỏi, cảm tình chân thành động lòng người.
Kết cục HE
Nam chủ không chụp hôn diễn, không diễn thân mật, không đi con đường lưu lượng, không chụp phim thần tượng.
Vai chính: Lâm Ý, Chu Gia Dã.
Một câu tóm tắt: Người yêu thầm biến thành đại minh tinh.
Lời người edit: Truyện theo motip nhẹ nhàng, tình cảm được tăng dần theo thời gian, nữ chính có bệnh về tâm lý nhưng được chữa khỏi theo hướng tích cực, tác giả xây dựng tính cách của nam chính rất hay, luôn năng động tích cực và tỏa sáng chứ không lạnh lùng, bá đạo như những truyện khác. Truyện đáng để nhảy hố nếu bạn muốn tìm truyện thanh xuân, vườn trường tình củm, lãng mạn và hơi ngược hai nhân vật chính một tí ti thôi nhé!
Truyện có tên là "Từng đem tình yêu gửi sơn hải" nhưng mình dịch thuần việt lại là "Từng đem tình yêu gửi biển núi", đọc đi đọc lại vẫn thấy tên trước hay hơn nhưng lại sợ mọi người không hiểu nên lấy tên sau cho nó gần nghĩa gốc hơn! Mâu thuẫn quá đi..
Tác giả: Lê Trì
Edit: Tiên Tử Ni
Số chương: 100 chương
Thể loại: Ngôn tình, vườn trường, thanh xuân, yêu thầm, HE, tình cảm, lãng mạn, giải trí, hiện đại, chữa khỏi
Tóm tắt nội dung:
Sau đó anh thành ngôi sao lớn sáng lên lấp lánh, mà yêu thích của tôi cũng chỉ có thể giấu trong biển người tấp nập tràn đầy ngôi sao.
Lâm Ý thích Chu Gia Dã mười năm.
Năm thứ nhất anh vẫn là Chu Gia Dã - học sinh cao trung.
Người xem anh chơi bóng rổ rất nhiều, sân bóng rổ vây xem chật như nêm cối.
Nhưng cho dù cách đám đông, anh quay người lại liền nhìn thấy cô, lớn tiếng gọi Lâm Ý, sau đó chạy về phía cô.
Mười năm sau, anh nhận được giải thưởng nam chính tốt nhất.
Tay anh cầm cúp, đứng dưới ánh đèn được nghìn vạn người ngắm nhìn, tất cả ánh sáng đều chiếu rọi vào người anh.
Mà sự yêu thích của cô sớm đã bị bao phủ ở mênh mang biển người.
"Lúc Chu Gia Dã còn là học sinh cao trung, tôi và anh ấy chỉ cách nhau một cái bàn học, tôi có thể ở phòng học nhìn trộm anh ấy, có thể ở sân bóng rổ trong trường học gặp được anh ấy.
Bây giờ anh ấy trở thành khách quen trên hot search, sự yêu thích của tôi nháy mắt bị bao phủ ở muôn vàn biển người.
Anh ấy đã từng là ánh mặt trời mà tôi ngẩng đầu là có thể thấy.
Hiện tại, mỗi lần gặp mặt anh ấy đều cách biển người mênh mông, tôi cũng chỉ là người vừa lúc bị ánh mặt trời ấm áp rơi xuống chiếu sáng lên."
Lâm Ý bị bắt nạt nên chuyển trường về tới thành phố nhỏ ở Phương Nam, cô quen biết Chu Gia Dã ở chỗ này. Ngược lại với tính cách yên tĩnh cô độc của cô, Chu Gia Dã giống ánh mặt trời sáng chói, lây nhiễm ấm áp cho cô, cho cô hy vọng và sự dũng cảm để sống thật tốt. Sau đó họ đi lạc ở trong biển người, Chu Gia Dã trở thành minh tinh vạn người hâm mộ, khi gặp lại nhau, Chu Gia Dã đã từng dạy cô dũng cảm đã trở thành người nhát gan chỉ vì sự chia ly của hai người, mà Lâm Ý của bây giờ dùng ấm áp và sự dũng cảm kiên định, ôn nhu đã từng học được từ anh mà đi về phía anh.
Năm thứ nhất của họ là bạn học cao trung, mười năm sau họ chạy về phía đối phương trong biển người tấp nập, hai người đều kiên định hướng về thế giới của người kia, thời gian và biển người sẽ không làm biến mất tình yêu chân thành nóng bỏng thời niên thiếu, ánh sáng chiếu vào vũng bùn, vũng bùn cũng có thể nở ra hoa.
Tác phẩm hành văn tinh tế tự nhiên, viết ra yêu thầm mịt mờ và cô độc, cũng viết ra song hướng kiên định và dũng cảm tiến về phía trước, tình tiết ấm áp chữa khỏi, cảm tình chân thành động lòng người.
Kết cục HE
Nam chủ không chụp hôn diễn, không diễn thân mật, không đi con đường lưu lượng, không chụp phim thần tượng.
Vai chính: Lâm Ý, Chu Gia Dã.
Một câu tóm tắt: Người yêu thầm biến thành đại minh tinh.
Lời người edit: Truyện theo motip nhẹ nhàng, tình cảm được tăng dần theo thời gian, nữ chính có bệnh về tâm lý nhưng được chữa khỏi theo hướng tích cực, tác giả xây dựng tính cách của nam chính rất hay, luôn năng động tích cực và tỏa sáng chứ không lạnh lùng, bá đạo như những truyện khác. Truyện đáng để nhảy hố nếu bạn muốn tìm truyện thanh xuân, vườn trường tình củm, lãng mạn và hơi ngược hai nhân vật chính một tí ti thôi nhé!
Truyện có tên là "Từng đem tình yêu gửi sơn hải" nhưng mình dịch thuần việt lại là "Từng đem tình yêu gửi biển núi", đọc đi đọc lại vẫn thấy tên trước hay hơn nhưng lại sợ mọi người không hiểu nên lấy tên sau cho nó gần nghĩa gốc hơn! Mâu thuẫn quá đi..
3.9
Mang hình dáng mèo đã nhiều ngày, Hàm Thiền chỉ có thể làm vậy đến bản thân giữ được chút tỉnh táo, nhưng hiện tại, hắn đã không thể gắng gượng thêm nữua.
Chống lại mí mắt nặng trĩu, sự mệt mỏi lan tràn toàn thân, hắn lê thân hình mệt nhọc của mình đến thung lũng và gục xuống trước mặt Hỏa hồ ly.
Hỏa hồ ly thực sự cảm thấy không đành lòng, bắt đầu nghi ngờ liệu quyết định của mình nhiều năm trước, khi đồng ý giao dịch với thiếu niên, có đúng không....
Ít nhất bây giờ, Hỏa hồ ly không nỡ nhìn hắn phải chia lìa với thiếu nữ trước mắt.
Nếu như Hàm Thiền rơi vào giấc ngủ dài, có lẽ sau vài chục hoặc hàng trăm năm, cơ thể của hắn sẽ hồi phục, thời gian dùng để giao dịch cũng được bù đắp, không cần phải tiêu tốn nhiều giờ chìm trong mộng mị mỗi ngày.
Nhưng lúc đó, thiếu nữ nhân loại kia còn tồn tại trên thế gian này không?
Chống lại mí mắt nặng trĩu, sự mệt mỏi lan tràn toàn thân, hắn lê thân hình mệt nhọc của mình đến thung lũng và gục xuống trước mặt Hỏa hồ ly.
Hỏa hồ ly thực sự cảm thấy không đành lòng, bắt đầu nghi ngờ liệu quyết định của mình nhiều năm trước, khi đồng ý giao dịch với thiếu niên, có đúng không....
Ít nhất bây giờ, Hỏa hồ ly không nỡ nhìn hắn phải chia lìa với thiếu nữ trước mắt.
Nếu như Hàm Thiền rơi vào giấc ngủ dài, có lẽ sau vài chục hoặc hàng trăm năm, cơ thể của hắn sẽ hồi phục, thời gian dùng để giao dịch cũng được bù đắp, không cần phải tiêu tốn nhiều giờ chìm trong mộng mị mỗi ngày.
Nhưng lúc đó, thiếu nữ nhân loại kia còn tồn tại trên thế gian này không?
4.3
Triệu Vân Phù, thiên kim tiểu thư đích thực của Triệu gia, vì một sai lầm trong quá khứ mà bị trao đổi với Triệu Lăng Ca, đứa trẻ mồ côi. Hệ quả là Triệu Vân Phù phải chịu kiếp sống cơ cực nơi thôn quê suốt 16 năm, trong khi Triệu Lăng Ca lại được hưởng vinh hoa phú quý, sống như tiểu thư đích thực của Triệu gia.
Sự thật về thân phận của hai cô gái được hé lộ sau 16 năm. Triệu Vân Phù được đưa về Triệu gia, nhưng lão thái thái thương cảm cho Triệu Lăng Ca, vốn được nuôi nấng như con ruột từ nhỏ, nên quyết định giữ cả hai ở lại. Triệu Lăng Ca ban đầu hoang mang, lo lắng khi biết mình là tiểu thư giả. Tuy nhiên, chứng kiến bản lĩnh và sự mạnh mẽ của Triệu Vân Phù trong việc trừng trị kẻ ác, Triệu Lăng Ca dần nảy sinh sự ngưỡng mộ và kính trọng đối với người chị gái thất lạc.
Sự thật về thân phận của hai cô gái được hé lộ sau 16 năm. Triệu Vân Phù được đưa về Triệu gia, nhưng lão thái thái thương cảm cho Triệu Lăng Ca, vốn được nuôi nấng như con ruột từ nhỏ, nên quyết định giữ cả hai ở lại. Triệu Lăng Ca ban đầu hoang mang, lo lắng khi biết mình là tiểu thư giả. Tuy nhiên, chứng kiến bản lĩnh và sự mạnh mẽ của Triệu Vân Phù trong việc trừng trị kẻ ác, Triệu Lăng Ca dần nảy sinh sự ngưỡng mộ và kính trọng đối với người chị gái thất lạc.
2.8
Truyện xoay quanh câu chuyện cuộc đời và tình yêu của nhân vật chính Diệp Nha. Cô nàng Diệp Nha đáng thương bỗng nhiên xuyên không, tỉnh lại ngay trong phòng hoa chúc (động phòng). Người ta thường nói ân nhân cứu mạng phải lấy thân báo đáp, nàng là thê chủ dịu dàng, nhìn tướng công tuấn lãng ngốc nghếch bên cạnh, khẽ cắn môi rồi nhận mệnh.
Tướng công mặc dù ngốc, vẫn còn có nàng cơ mà, vẫn có thể sống tốt từng ngày. Dù có ngốc, dù có ngớ ngẩn thì vẫn là chồng của nàng, người sống cùng nàng. Ngày hôm sau ra khỏi cửa mới phát hiện trong nhà còn có hai đại nam nhân khác! Hai nam nhân đó là đại ca và tam đệ của tướng công ngốc nghếch của nàng. Họ có ánh nhìn rất kỳ lạ với nàng mà nàng không thể nào lý giải ngay được. Chuyện gì đã xảy ra với nàng vậy? Liệu mối quan hệ giữa ba người bọn họ sẽ như thế nào đây?
Tướng công mặc dù ngốc, vẫn còn có nàng cơ mà, vẫn có thể sống tốt từng ngày. Dù có ngốc, dù có ngớ ngẩn thì vẫn là chồng của nàng, người sống cùng nàng. Ngày hôm sau ra khỏi cửa mới phát hiện trong nhà còn có hai đại nam nhân khác! Hai nam nhân đó là đại ca và tam đệ của tướng công ngốc nghếch của nàng. Họ có ánh nhìn rất kỳ lạ với nàng mà nàng không thể nào lý giải ngay được. Chuyện gì đã xảy ra với nàng vậy? Liệu mối quan hệ giữa ba người bọn họ sẽ như thế nào đây?
4.5
Cô giống như vai chính thiếu nữ trong truyện hoạt hình cũ rích, từ cuộc sống không có ba mẹ bỗng biến thành đại tiểu thư con nhà giàu có, hơn nữa còn có một vị quản gia.
Nhưng cô hoàn toàn không cần những thứ này nha! Đặc biệt là tên quản gia âm hiểm kia.
Không dễ gì mới có người thèm muốn tên quản gia âm hiểm của cô, cô đương nhiên phải dâng bằng cả hai tay!
Ai ngờ rằng thế mà anh lại trói cô lên giường, uy hiếp cô không cho phép cô vứt bỏ anh!?
Nhưng cô hoàn toàn không cần những thứ này nha! Đặc biệt là tên quản gia âm hiểm kia.
Không dễ gì mới có người thèm muốn tên quản gia âm hiểm của cô, cô đương nhiên phải dâng bằng cả hai tay!
Ai ngờ rằng thế mà anh lại trói cô lên giường, uy hiếp cô không cho phép cô vứt bỏ anh!?
4.1
“ Em có biết tiểu thư xô - fa là làm cái gì không? “
“ Biết “ Cô bé gậ gật đầu “ Chị Liễu, chị hãy nhận em đi, em sẽ làm thật tốt “
“ Nhưng tuổi em không đủ, chỗ của chị chỉ nhận người từ mười sáu tuổi trở lên “
“ Chị cứ nói em mười sáu tuổi không được sao? “ Cô bé ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo khẩn cầu.
Tơ Liễu cười nói. “ Vấn đề không phải chỉ có số tuổi “
Tơ Liễu trả lời thật hàm súc, ánh mắt lại đánh giá cô bé trước mặt một hồi, thật cô bé này thật sự không đủ tư cách, dáng cao cô không cần, đàn ông khẩu vị rất tạp, có người thích cao gầy, có người thích bé bỏng, nhưng những chỗ cần mập phải béo một chút, dù gì đàn ông đều là thị giác động vật.
“ Biết “ Cô bé gậ gật đầu “ Chị Liễu, chị hãy nhận em đi, em sẽ làm thật tốt “
“ Nhưng tuổi em không đủ, chỗ của chị chỉ nhận người từ mười sáu tuổi trở lên “
“ Chị cứ nói em mười sáu tuổi không được sao? “ Cô bé ngẩng đầu, trong ánh mắt mang theo khẩn cầu.
Tơ Liễu cười nói. “ Vấn đề không phải chỉ có số tuổi “
Tơ Liễu trả lời thật hàm súc, ánh mắt lại đánh giá cô bé trước mặt một hồi, thật cô bé này thật sự không đủ tư cách, dáng cao cô không cần, đàn ông khẩu vị rất tạp, có người thích cao gầy, có người thích bé bỏng, nhưng những chỗ cần mập phải béo một chút, dù gì đàn ông đều là thị giác động vật.
3.5
Hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy một điếu thuốc lá, bờ môi đỏ mọng như ngọn lửa rực cháy khẽ chuyển động, một làn khói thuốc phun ra từ trong miệng cô ta tạo thành một vòng tròn đẹp mắt trong không trung, tư thái của cô ta lại càng đẹp mắt hơn, thật sự là vô cùng hấp dẫn và quyến rũ.
Chị Tần miễn cưỡng ngậm điếu thuốc rồi đánh giá Trần Khả Nhân từ trên xuống dưới: “Bao nhiêu tuổi?”
Trần Khả Nhân hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt của cô ta: “Mười tám.”
Chị Tần miễn cưỡng ngậm điếu thuốc rồi đánh giá Trần Khả Nhân từ trên xuống dưới: “Bao nhiêu tuổi?”
Trần Khả Nhân hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt của cô ta: “Mười tám.”
4.3
Gió đêm khẽ xuyên giấc mộng xuân.
Vẫn treo hoa đào khi nửa tỉnh.
Chỉ nói trong mộng ngẫu nhiên gặp
Tương tư chưa biết là tương tư.
Không biết vì sao sau khi Thư Khuynh Mặc bị ép mua một chiếc vòng tay,
Kết quả
Mỗi đêm mộng xuân đến không ngừng.
Hơn nữa mỗi lần đều là cùng một người đàn ông…Giả thiết đã hoàn thành:
1.Đêm thứ nhất vương giá bá đạo và khuê tú ngây thơ.
2.Đêm thứ hai đại tỷ gia giáo và tiểu học đệ trung học.
3.Đêm thứ ba thư sinh hạ lưu và mỹ nhân thẹn thùng.
4.Đêm thứ tư hoa hậu giảng đường lạnh lùng và giáo viên ấm áp như mặt trời.
5.Đêm thứ năm tiểu nữ tặc tự cho là thông minh và Trạng Nguyên thâm tàng bất lộ.
6.Đêm thứ sáu thiếu niên văn nhã nhặt được mèo và thiếu nữ vưu vật biến thành mèo.
7.Nhiếp chính vương vs nữ Phò Mã.
Sắp sửa (có khả năng) tiến hành:
Bác sĩ gia đình vs thiếu gia kiêu ngạo.
Hoàng Thượng phúc hắc vs cơ thiếp con vợ lẽ.
Đại sư tỷ cung Hợp Hoan vs tiểu sư đệ phái Thục Sơn.
Hoa yêu vs tùng tiên.
Công chúa ngang ngược vs Thái Phó Tể Tướng.
Thái tử không có năng lực vs kế hậu xinh đẹp.
Vẫn treo hoa đào khi nửa tỉnh.
Chỉ nói trong mộng ngẫu nhiên gặp
Tương tư chưa biết là tương tư.
Không biết vì sao sau khi Thư Khuynh Mặc bị ép mua một chiếc vòng tay,
Kết quả
Mỗi đêm mộng xuân đến không ngừng.
Hơn nữa mỗi lần đều là cùng một người đàn ông…Giả thiết đã hoàn thành:
1.Đêm thứ nhất vương giá bá đạo và khuê tú ngây thơ.
2.Đêm thứ hai đại tỷ gia giáo và tiểu học đệ trung học.
3.Đêm thứ ba thư sinh hạ lưu và mỹ nhân thẹn thùng.
4.Đêm thứ tư hoa hậu giảng đường lạnh lùng và giáo viên ấm áp như mặt trời.
5.Đêm thứ năm tiểu nữ tặc tự cho là thông minh và Trạng Nguyên thâm tàng bất lộ.
6.Đêm thứ sáu thiếu niên văn nhã nhặt được mèo và thiếu nữ vưu vật biến thành mèo.
7.Nhiếp chính vương vs nữ Phò Mã.
Sắp sửa (có khả năng) tiến hành:
Bác sĩ gia đình vs thiếu gia kiêu ngạo.
Hoàng Thượng phúc hắc vs cơ thiếp con vợ lẽ.
Đại sư tỷ cung Hợp Hoan vs tiểu sư đệ phái Thục Sơn.
Hoa yêu vs tùng tiên.
Công chúa ngang ngược vs Thái Phó Tể Tướng.
Thái tử không có năng lực vs kế hậu xinh đẹp.
4.4
Tô Mạch Ức, tại Thịnh Kinh là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, không phải chỉ vì chức quan Đại Lý Tự Khanh của mình, mà còn vì ngoại hình xuất chúng, khiến bao tiểu thư thầm thương trộm nhớ, và danh tiếng chí công vô tư, không màng tình cảm, người không sợ cường quyền
Tô Mạch Ức từ trước đến giờ nghe được nhiều nhất là câu “xin đại nhân tha mạng”
Nhưng làm sao hắn ngờ được có một ngày, cũng câu ấy, tại một nơi vắng lặng, chút ánh sáng leo lét, từ miệng một người khác thốt ra, ngữ khí mềm mại, e sợ lại khiến hắn mềm lòng đến vậy!
*
Mười hai năm giả nam, mười năm học tập gian khổ.
Thật vất vả mới bước lên được con đường hình ngục, Lâm Vãn Khanh một lòng muốn lật lại vụ án chết oan của Tiêu gia năm xưa.
Nhưng nàng gặp phải một nam nhân rất khó tính.
Vào một đêm giông bão, Tô đại nhân bị người ta bỏ thuốc, dựa vào một chút tỉnh táo cuối cùng đã nhốt mình trong phòng hồ sơ của Đại Lý Tự.
Tuy nhiên cũng trong đêm ấy, Lâm Vãn Khanh, người đang tìm manh mối về vụ án oan của Tiêu gia, cũng tình cờ có mặt ở đó.
Tô Mạch Ức từ trước đến giờ nghe được nhiều nhất là câu “xin đại nhân tha mạng”
Nhưng làm sao hắn ngờ được có một ngày, cũng câu ấy, tại một nơi vắng lặng, chút ánh sáng leo lét, từ miệng một người khác thốt ra, ngữ khí mềm mại, e sợ lại khiến hắn mềm lòng đến vậy!
*
Mười hai năm giả nam, mười năm học tập gian khổ.
Thật vất vả mới bước lên được con đường hình ngục, Lâm Vãn Khanh một lòng muốn lật lại vụ án chết oan của Tiêu gia năm xưa.
Nhưng nàng gặp phải một nam nhân rất khó tính.
Vào một đêm giông bão, Tô đại nhân bị người ta bỏ thuốc, dựa vào một chút tỉnh táo cuối cùng đã nhốt mình trong phòng hồ sơ của Đại Lý Tự.
Tuy nhiên cũng trong đêm ấy, Lâm Vãn Khanh, người đang tìm manh mối về vụ án oan của Tiêu gia, cũng tình cờ có mặt ở đó.
4.2
Bạn đang đọc truyện Nuông Chiều Riêng Em của tác giả Nhất Thời. Mười năm trước, trong đêm mưa to.
Bánh xe ô tô ma sát trên con đường đầy nước, hạt mưa chảy dọc theo thành xe văng tung tóe khắp nơi.
Trong khoảnh khắc, một tia chớp rạch ngang bầu trời đêm, kèm theo đó, mưa rơi càng dữ dội hơn, mưa vỗ lộp bộp lên chiếc xe BMW đang lao như điên trong màn mưa.
Những đám mây đen bao phủ kín bầu trời, đến một tia sáng ánh trăng cũng không thể lọt qua...
Bánh xe ô tô ma sát trên con đường đầy nước, hạt mưa chảy dọc theo thành xe văng tung tóe khắp nơi.
Trong khoảnh khắc, một tia chớp rạch ngang bầu trời đêm, kèm theo đó, mưa rơi càng dữ dội hơn, mưa vỗ lộp bộp lên chiếc xe BMW đang lao như điên trong màn mưa.
Những đám mây đen bao phủ kín bầu trời, đến một tia sáng ánh trăng cũng không thể lọt qua...
4.2
Giới thiệu:
Ngôn Hi là người mắc chứng bệnh tự kỷ, bề ngoài cô luôn tỏ ra thân thiện, tốt bụng nhưng thật ra sâu bên trong nội tâm cô rất cô đơn, nhạy cảm, sợ hãi khi làm quen cùng người khác, cho đến một ngày cô gặp một con “chó” sói đói bụng đang đi săn.
Con “chó” sói luôn nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt sáng rực, làm cho cô không có chỗ dung thân, ngay cả lúc nói chuyện luôn thẳng thắn làm người ta sợ hãi.
Ngôn Hi là người mắc chứng bệnh tự kỷ, bề ngoài cô luôn tỏ ra thân thiện, tốt bụng nhưng thật ra sâu bên trong nội tâm cô rất cô đơn, nhạy cảm, sợ hãi khi làm quen cùng người khác, cho đến một ngày cô gặp một con “chó” sói đói bụng đang đi săn.
Con “chó” sói luôn nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt sáng rực, làm cho cô không có chỗ dung thân, ngay cả lúc nói chuyện luôn thẳng thắn làm người ta sợ hãi.