Ngôn Tình
1306 Truyện
Sắp xếp theo
3.4
Hai người là anh em, nhưng thật ra không hề chung huyết thống.
Tề Liên là anh, là một người dịu dàng, Tề Miểu nhỏ hơn anh 4 tuổi, là một tiểu yêu tinh, những lúc thân mật lại còn có tâm tư trêu đùa anh
Trích đoạn:
Trong khoảng thời gian tươi đẹp và tồi tệ nhất, tôi đã gặp được người tốt nhất là em, từ sau khi gặp được em rồi thì không còn ai có thể bước vào trái tim tôi nữa.
Mong rằng vào những ngày tràn trề tình yêu của mai sau luôn có em làm bạn, dùng cặp nhẫn này làm minh chứng biến tình yêu của đôi ta thành tín ngưỡng mãi trường tồn.
Đây là một quyển truyện siêu ngọt không có chút ngược nào, xuyên suốt bộ truyện là cuộc sống ấm áp hằng ngày của hai người
Tề Liên là anh, là một người dịu dàng, Tề Miểu nhỏ hơn anh 4 tuổi, là một tiểu yêu tinh, những lúc thân mật lại còn có tâm tư trêu đùa anh
Trích đoạn:
Trong khoảng thời gian tươi đẹp và tồi tệ nhất, tôi đã gặp được người tốt nhất là em, từ sau khi gặp được em rồi thì không còn ai có thể bước vào trái tim tôi nữa.
Mong rằng vào những ngày tràn trề tình yêu của mai sau luôn có em làm bạn, dùng cặp nhẫn này làm minh chứng biến tình yêu của đôi ta thành tín ngưỡng mãi trường tồn.
Đây là một quyển truyện siêu ngọt không có chút ngược nào, xuyên suốt bộ truyện là cuộc sống ấm áp hằng ngày của hai người
3.2
9.2
7.3
Năm ta mười sáu tuổi, chàng thiếu niên của ta đã hy sinh nơi chiến trường, xương cốt cũng không còn.
Sau đó, ta quỳ trong đại điện, cầu xin phụ hoàng cho phép ta được gả đến Mông Cổ để hòa thân.
Ngày ấy ta ngỡ rằng, đó là lúc ta gần gũi với hắn nhất.
Nhưng rồi ta mới nhận ra, tất cả chỉ là ta tự lừa dối chính mình mà thôi...
Sau đó, ta quỳ trong đại điện, cầu xin phụ hoàng cho phép ta được gả đến Mông Cổ để hòa thân.
Ngày ấy ta ngỡ rằng, đó là lúc ta gần gũi với hắn nhất.
Nhưng rồi ta mới nhận ra, tất cả chỉ là ta tự lừa dối chính mình mà thôi...
8.2
[Zhihu] Thanh Lê.
Tác giả: Tiểu Thất Tể Tử.
Editor: NeNe.
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, ngọt sủng, showbiz, đô thị tình duyên, HE.
Văn án:
Tôi từng tự tay xé bức thư tình của cậu học sinh đứng đầu lớp.
Còn nói trước mặt anh ấy: “Tôi không hẹn hò với kẻ nghèo nàn.”
Nhiều năm sau, tôi gặp lại Giang Úc Bạch tại buổi hoà nhạc do anh tổ chức.
Một fan nhiệt tình hỏi: “Có người nào khiến anh nhớ mãi không quên trong thời học sinh không?”
Ánh mắt lạnh lùng của Giang Úc Bạch xuyên qua đám đông rơi vào người tôi.
“Có.”
“Nhưng tôi hy vọng cả đời này, cô ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
![](https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/tac/1/16/1f433.png)
![](https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/tbb/1/16/1f98b.png)
![](https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t2d/1/16/1f4cd.png)
![](https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/tac/1/16/1f433.png)
Tôi từng tự tay xé bức thư tình của cậu học sinh đứng đầu lớp.
Còn nói trước mặt anh ấy: “Tôi không hẹn hò với kẻ nghèo nàn.”
Nhiều năm sau, tôi gặp lại Giang Úc Bạch tại buổi hoà nhạc do anh tổ chức.
Một fan nhiệt tình hỏi: “Có người nào khiến anh nhớ mãi không quên trong thời học sinh không?”
Ánh mắt lạnh lùng của Giang Úc Bạch xuyên qua đám đông rơi vào người tôi.
“Có.”
“Nhưng tôi hy vọng cả đời này, cô ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
4.3
Thể loại: H văn, Thanh mai trúc mã, Ngọt Sủng, 1v1, HE
Văn án
Nhà Thừa tướng có nhi tử nhỏ nhất tên Hạ Thịnh, Đại Lý Tự Khanh có trưởng nữ tên Châu Nhiên.
Hai người từ nhỏ thân thiết, cùng nhau trưởng thành, là thanh mai trúc mã,
Hắn vốn tưởng rằng người thanh mai này không có ý với hắn, cho đến một ngày hắn chuẩn bị xe ngựa trong phủ để đi dự hội thơ, lại bị Chu Nhiên chặn đường, nàng lên xe ngựa của mình, cởi áo xanh của hắn, quyến rũ hắn, cùng hắn vui vầy ngọc thể.
Nàng gọi tên tự của hắn, gọi hắn là Nho Thừa, dưới thân hắn lộ ra dáng vẻ nữ nhân của mình, Hạ Thịnh cảm thấy mình bị yêu tinh mê hoặc, hội thơ hôm đó hắn cũng không đi, cùng Chu Nhiên quấn quýt trên xe ngựa trong sân cả buổi chiều.
Nhưng chuyện có thật đơn giản như hắn nghĩ không?
Văn án
Nhà Thừa tướng có nhi tử nhỏ nhất tên Hạ Thịnh, Đại Lý Tự Khanh có trưởng nữ tên Châu Nhiên.
Hai người từ nhỏ thân thiết, cùng nhau trưởng thành, là thanh mai trúc mã,
Hắn vốn tưởng rằng người thanh mai này không có ý với hắn, cho đến một ngày hắn chuẩn bị xe ngựa trong phủ để đi dự hội thơ, lại bị Chu Nhiên chặn đường, nàng lên xe ngựa của mình, cởi áo xanh của hắn, quyến rũ hắn, cùng hắn vui vầy ngọc thể.
Nàng gọi tên tự của hắn, gọi hắn là Nho Thừa, dưới thân hắn lộ ra dáng vẻ nữ nhân của mình, Hạ Thịnh cảm thấy mình bị yêu tinh mê hoặc, hội thơ hôm đó hắn cũng không đi, cùng Chu Nhiên quấn quýt trên xe ngựa trong sân cả buổi chiều.
Nhưng chuyện có thật đơn giản như hắn nghĩ không?
4
Editor: Elvie Yuen
Bìa: Vối Vối - voivoieditorials
Số chương: 54 chương + 6 phiên ngoại
Tác giả không giới thiệu văn án, tạo nên sự tò mò của bạn đọc, ai cũng có thanh xuân, nhưng liệu thanh xuân của bạn có giống như hai nhân vật này hay không?
Đoạn trích 1:
"Nền trời cuối thu trông đẹp làm sao, vừa vương chút se lạnh, lại thắm đượm sắc xanh, mây ươm một màu trắng.
Mối tình đầu sẽ có vị gì nhỉ? Chắc có lẽ sẽ ngọt ngào và đẹp hơn vẻ đẹp của bầu trời ngày thu.
Có đôi khi, cô chỉ muốn buông bỏ mọi xiềng xích, nói yêu đương với người mình thích. Song, sau những suy nghĩ bồng bột này, lý trí lại nhắc nhở cô rằng, đời không như mơ!"
Đoạn trích 2:
Đây là lần đầu tiên Quý Vân Phi gọi điện thoại lâu nhất, nghe điện thoại nhắc nhở sắp hết pin, cậu vừa gắn xạc vừa nói tiếp, trò chuyện hơn nửa tiếng khiến điện thoại nóng lên, nhưng vẫn không muốn cúp máy.
Quý Vân Phi hỏi Tưởng Tiểu Mễ, "Còn bài nào không hiểu nữa?"
"Hết thật rồi."
"Suy nghĩ kỹ lại đi."
"..."
Trong điện thoại im ắng một lúc, Quý Vân Phi vắt óc suy nghĩ, cũng hết bài để giảng rồi, cậu bèn kiếm chủ đề nói chuyện, "Phải rồi, lúc học cấp hai có phải mình có mượn cậu một cây bút không?"
"Ừ, lúc đang thi ấy." Tưởng Tiểu Mễ đóng sách lại, rồi tắt luôn đèn bàn học xong leo lên giường.
Quý Vân Phi cố ý hỏi tiếp, "Chưa trả lại bút cho cậu hả?"
Tưởng Tiểu Mễ, "Cậu trả cả một hộp, mà mấy lần sau đều bị cậu mượn lại hết."
Quý Vân Phi cười, ra vẻ mất trí nhớ, "Thiệt không đó? Tớ chẳng nhớ gì ráo." Cậu nói tiếp, "Vậy để tớ mua lại một hộp trả cậu, có mượn phải có trả chứ."
Tưởng Tiểu Mễ nhanh nhảu đáp, "Không cần, mình còn nhiều bút, dùng không hết đâu."
Quý Vân Phi vậy mà chẳng hề khách sáo, "Thế cậu đưa mấy bút không dùng cho tớ xài, tớ khỏi phải mua bút, mấy bút tớ mua toàn đồ dỏm, hôm nay xài bút cậu thấy viết tốt ghê."
"..."
Đoạn trích 3:
"Sao vậy?" Cậu hỏi nhỏ, cậu cảm nhận cô đang rầu rĩ.
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, "Không có gì."
Quý Vân Phi, "Lo môn Toán không được điểm cao à?"
"Ừ." Cô chỉ trả lời ngắn gọn.
"Đừng tự tạo áp lực cho bản thân, sức mình làm tới đâu thì thi tới đó, không được điểm cao cũng không sao. Nếu cậu thật sự chuyển trường về Bắc Kinh, mình sẽ tiết kiệm tiền tiêu vặt, cuối tuần tới Bắc Kinh thăm cậu, mình cũng sẽ thi đại học ở Bắc Kinh thôi."
Quý Vân Phi sờ nhẹ tóc đuôi ngựa của cô, "Không gạt cậu đâu, mình chắc chắn sẽ học đại học ở Bắc Kinh, nếu như cậu muốn ra đi du học, mình sẽ đi cùng cậu, cậu đi đâu thì đi đó."
Tưởng Tiểu Mễ bỗng nhiên muốn khóc, cô vội quay mặt sang chỗ khác không nhìn cậu nữa.
Bìa: Vối Vối - voivoieditorials
Số chương: 54 chương + 6 phiên ngoại
Tác giả không giới thiệu văn án, tạo nên sự tò mò của bạn đọc, ai cũng có thanh xuân, nhưng liệu thanh xuân của bạn có giống như hai nhân vật này hay không?
Đoạn trích 1:
"Nền trời cuối thu trông đẹp làm sao, vừa vương chút se lạnh, lại thắm đượm sắc xanh, mây ươm một màu trắng.
Mối tình đầu sẽ có vị gì nhỉ? Chắc có lẽ sẽ ngọt ngào và đẹp hơn vẻ đẹp của bầu trời ngày thu.
Có đôi khi, cô chỉ muốn buông bỏ mọi xiềng xích, nói yêu đương với người mình thích. Song, sau những suy nghĩ bồng bột này, lý trí lại nhắc nhở cô rằng, đời không như mơ!"
Đoạn trích 2:
Đây là lần đầu tiên Quý Vân Phi gọi điện thoại lâu nhất, nghe điện thoại nhắc nhở sắp hết pin, cậu vừa gắn xạc vừa nói tiếp, trò chuyện hơn nửa tiếng khiến điện thoại nóng lên, nhưng vẫn không muốn cúp máy.
Quý Vân Phi hỏi Tưởng Tiểu Mễ, "Còn bài nào không hiểu nữa?"
"Hết thật rồi."
"Suy nghĩ kỹ lại đi."
"..."
Trong điện thoại im ắng một lúc, Quý Vân Phi vắt óc suy nghĩ, cũng hết bài để giảng rồi, cậu bèn kiếm chủ đề nói chuyện, "Phải rồi, lúc học cấp hai có phải mình có mượn cậu một cây bút không?"
"Ừ, lúc đang thi ấy." Tưởng Tiểu Mễ đóng sách lại, rồi tắt luôn đèn bàn học xong leo lên giường.
Quý Vân Phi cố ý hỏi tiếp, "Chưa trả lại bút cho cậu hả?"
Tưởng Tiểu Mễ, "Cậu trả cả một hộp, mà mấy lần sau đều bị cậu mượn lại hết."
Quý Vân Phi cười, ra vẻ mất trí nhớ, "Thiệt không đó? Tớ chẳng nhớ gì ráo." Cậu nói tiếp, "Vậy để tớ mua lại một hộp trả cậu, có mượn phải có trả chứ."
Tưởng Tiểu Mễ nhanh nhảu đáp, "Không cần, mình còn nhiều bút, dùng không hết đâu."
Quý Vân Phi vậy mà chẳng hề khách sáo, "Thế cậu đưa mấy bút không dùng cho tớ xài, tớ khỏi phải mua bút, mấy bút tớ mua toàn đồ dỏm, hôm nay xài bút cậu thấy viết tốt ghê."
"..."
Đoạn trích 3:
"Sao vậy?" Cậu hỏi nhỏ, cậu cảm nhận cô đang rầu rĩ.
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, "Không có gì."
Quý Vân Phi, "Lo môn Toán không được điểm cao à?"
"Ừ." Cô chỉ trả lời ngắn gọn.
"Đừng tự tạo áp lực cho bản thân, sức mình làm tới đâu thì thi tới đó, không được điểm cao cũng không sao. Nếu cậu thật sự chuyển trường về Bắc Kinh, mình sẽ tiết kiệm tiền tiêu vặt, cuối tuần tới Bắc Kinh thăm cậu, mình cũng sẽ thi đại học ở Bắc Kinh thôi."
Quý Vân Phi sờ nhẹ tóc đuôi ngựa của cô, "Không gạt cậu đâu, mình chắc chắn sẽ học đại học ở Bắc Kinh, nếu như cậu muốn ra đi du học, mình sẽ đi cùng cậu, cậu đi đâu thì đi đó."
Tưởng Tiểu Mễ bỗng nhiên muốn khóc, cô vội quay mặt sang chỗ khác không nhìn cậu nữa.
4.3
Khi Nguỵ Chiêu cưới ta làm chính thê, toàn Kinh thành đều cười nhạo.
Ngày xưa đại thiếu gia Nguỵ gia mắt cao hơn đầu, phượng hoàng sa cơ thất thế còn không bằng gà. Cuối cùng cũng chỉ cưới được một nha đầu nhóm lửa nấu cơm về làm vợ.
Sau này Nguỵ Chiêu công thành danh toại, quý nữ thế gia muốn gả cho hắn nhiều không đếm xuể.
Ta hẹn với bà mối nổi danh khắp Kinh thành, dự định nạp hai quý thiếp cho hắn.
Cuối cùng lại bị Nguỵ Chiêu vốn đang làm việc ở Dương Châu chặn lại ở trước cửa.
Hắn phong trần mệt mỏi, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
“Hôm nay nàng dám bước ra khỏi cửa thử xem?”
Ngày xưa đại thiếu gia Nguỵ gia mắt cao hơn đầu, phượng hoàng sa cơ thất thế còn không bằng gà. Cuối cùng cũng chỉ cưới được một nha đầu nhóm lửa nấu cơm về làm vợ.
Sau này Nguỵ Chiêu công thành danh toại, quý nữ thế gia muốn gả cho hắn nhiều không đếm xuể.
Ta hẹn với bà mối nổi danh khắp Kinh thành, dự định nạp hai quý thiếp cho hắn.
Cuối cùng lại bị Nguỵ Chiêu vốn đang làm việc ở Dương Châu chặn lại ở trước cửa.
Hắn phong trần mệt mỏi, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
“Hôm nay nàng dám bước ra khỏi cửa thử xem?”
6.1
- Nội dung gốc: Sau khi qua đời, Cố Chi Nghiên nhận ra mình đang sống trong một tiểu thuyết cổ đại. Trong tiểu thuyết đó, cô là nhân vật phản diện, làm việc ác độc và được chồng sử dụng như một thế thân cho người phụ nữ mà anh thực sự yêu. Cô quyết tâm thay đổi số phận.
Trở lại ngày cưới, Cố Chi Nghiên vẫn ăn mặc như mơ ước, nhưng đêm đó chồng của cô lại bỏ rơi cô để chăm sóc người phụ nữ khác. Cô quyết định tự từ hôn và tìm kiếm tình yêu thực sự.
- Phiên bản sáng tạo: Sau khi qua đời, Cố Chi Nghiên nhận ra mình đang sống trong một tiểu thuyết cổ đại và trở thành nữ phụ độc ác trong đó. Cô quyết tâm thay đổi số phận và trở lại ngày kết hôn. Nhưng khi chồng cô lại bỏ rơi cô để chăm sóc người phụ nữ khác, cô quyết định tự từ hôn và đưa ra lời thách thức với một tên côn đồ nếu anh ta đồng ý cưới cô. Tuy nhiên, đêm đó trở thành bước ngoặt của cuộc đời Cố Chi Nghiên, khi cô gặp được một người đàn ông đáng tin cậy và bắt đầu hành trình tìm kiếm tình yêu thực sự của mình, trong khi người côn đồ kia thăng tiến nhanh chóng từ một kẻ nghèo đến làm giàu.
Trở lại ngày cưới, Cố Chi Nghiên vẫn ăn mặc như mơ ước, nhưng đêm đó chồng của cô lại bỏ rơi cô để chăm sóc người phụ nữ khác. Cô quyết định tự từ hôn và tìm kiếm tình yêu thực sự.
- Phiên bản sáng tạo: Sau khi qua đời, Cố Chi Nghiên nhận ra mình đang sống trong một tiểu thuyết cổ đại và trở thành nữ phụ độc ác trong đó. Cô quyết tâm thay đổi số phận và trở lại ngày kết hôn. Nhưng khi chồng cô lại bỏ rơi cô để chăm sóc người phụ nữ khác, cô quyết định tự từ hôn và đưa ra lời thách thức với một tên côn đồ nếu anh ta đồng ý cưới cô. Tuy nhiên, đêm đó trở thành bước ngoặt của cuộc đời Cố Chi Nghiên, khi cô gặp được một người đàn ông đáng tin cậy và bắt đầu hành trình tìm kiếm tình yêu thực sự của mình, trong khi người côn đồ kia thăng tiến nhanh chóng từ một kẻ nghèo đến làm giàu.
3.3
Hồ ly tinh Ngọc Đào có ánh mắt quyến rũ như tơ, dáng người vô cùng yểu điệu.
Không ngờ ngoài ý muốn lại xuyên đến thập niên 70, trở thành nữ phụ cùng tên.
Trong sách, nguyên chủ là một nữ phụ được xem như công cụ sai khiến của nữ chủ, cô không nghe theo lời sắp xếp của người nhà mà một lòng cố tình hủy đi hôn sự của mình, chỉ vì si mê nam chủ mà đâm đầu vào chỗ chết, cuối cùng có kết cục thê thảm.
Sau khi xuyên sách, nhìn vị hôn phu trước đó của mình có vẻ ngoài đẹp trai tuấn tú, mông vểnh chân dài, Ngọc Đào mặt đỏ tim đập, hai mắt sáng lên: Đẹp trai như vậy ư? Mình có thể cưới anh ấy!
Vì thế Lục Vân Dương liền phát hiện, vị hôn thê ngày xưa đã từng có thái độ lạnh nhạt với mình, nay đột nhiên đối xử với anh rất nhiệt tình, gò má thường xuyên ửng hồng, chân mềm choáng váng đầu đi tìm anh xem bệnh thì thôi đi, còn quấn lấy anh hỏi han ân cần.
Mới đầu mặt Lục Vân Dương không có biểu cảm gì...
Chắc là cô lại định làm chuyện xấu gì đó? Phải bình tĩnh!
Về sau, Lục Vân Dương khó khăn chịu đựng nhịp tim không ngừng đập liên hồi...
Không xong rồi, không nhịn được nữa, cô thật sự quá ngọt ngào, quá thơm rồi!!
Không ngờ ngoài ý muốn lại xuyên đến thập niên 70, trở thành nữ phụ cùng tên.
Trong sách, nguyên chủ là một nữ phụ được xem như công cụ sai khiến của nữ chủ, cô không nghe theo lời sắp xếp của người nhà mà một lòng cố tình hủy đi hôn sự của mình, chỉ vì si mê nam chủ mà đâm đầu vào chỗ chết, cuối cùng có kết cục thê thảm.
Sau khi xuyên sách, nhìn vị hôn phu trước đó của mình có vẻ ngoài đẹp trai tuấn tú, mông vểnh chân dài, Ngọc Đào mặt đỏ tim đập, hai mắt sáng lên: Đẹp trai như vậy ư? Mình có thể cưới anh ấy!
Vì thế Lục Vân Dương liền phát hiện, vị hôn thê ngày xưa đã từng có thái độ lạnh nhạt với mình, nay đột nhiên đối xử với anh rất nhiệt tình, gò má thường xuyên ửng hồng, chân mềm choáng váng đầu đi tìm anh xem bệnh thì thôi đi, còn quấn lấy anh hỏi han ân cần.
Mới đầu mặt Lục Vân Dương không có biểu cảm gì...
Chắc là cô lại định làm chuyện xấu gì đó? Phải bình tĩnh!
Về sau, Lục Vân Dương khó khăn chịu đựng nhịp tim không ngừng đập liên hồi...
Không xong rồi, không nhịn được nữa, cô thật sự quá ngọt ngào, quá thơm rồi!!
3.8
Bạn đang thưởng thức câu chuyện Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng của tác giả Quýnh Quýnh Hữu Bì. Bất ngờ thay đổi trong thời gian nhưng thế giới của chúng ta vẫn giữ nguyên. Và bất ngờ hơn, bạn đã xuyên không vào một tiểu niên đại - thập niên 70. Lâm Ngọc Trúc, cô gái của chúng ta, đã vô tình trở thành nhân vật trong câu chuyện và cô cảm thấy khó tin vì điều này.
Mặc dù Lâm Ngọc Trúc có hệ thống và nữ chính, nhưng cô vẫn không phải nữ chính hay nữ phụ. Câu chuyện sẽ tiếp tục khi bạn đọc thêm các tác phẩm ngôn tình như Dưới Mái Ngói Đơn Sơ hoặc Nước Sôi Lửa Bỏng. Bạn hãy cùng tiếp tục theo dõi nhé!
Mặc dù Lâm Ngọc Trúc có hệ thống và nữ chính, nhưng cô vẫn không phải nữ chính hay nữ phụ. Câu chuyện sẽ tiếp tục khi bạn đọc thêm các tác phẩm ngôn tình như Dưới Mái Ngói Đơn Sơ hoặc Nước Sôi Lửa Bỏng. Bạn hãy cùng tiếp tục theo dõi nhé!
3.2
Sau khi Diệp Thiển Hâm chết mới biết, mình chỉ là công cụ trong truyện niên đại nam chủ.
Nguyên thân là mối tình đầu của nam chủ Nghiêm Vệ Đông, cô chính là nguồn tài chính của hắn vào thời kỳ hắn nghèo túng, ngay cả việc qua đời của cô cũng là sự cống hiến tạo cơ hội cho nam nữ chủ gặp nhau.
Mà nữ chủ, chính là em gái cùng cha khác mẹ của cô, Diệp Xuân Yến.
Diệp Xuân Yến và Diệp Thiển Hâm khác nhau, cô ấy vô điều kiện bao dung cho nam chủ, cuối cùng khiến nam chủ cảm động và được nam chủ cưới về nhà, vì anh sinh con nấu cơm, cả đời hạnh phúc.
Nhưng mà......
Sau khi sống lại, Diệp Thiển Hâm mới phát hiện, cái mà Diệp Xuân Yến gọi là "hạnh phúc" cũng chỉ là làm nền cho nam chủ, chỉ là một công cụ sống lâu hơn một chút mà thôi.
Đời này, Diệp Thiển Hâm quyết định rời xa cuộc đời nam nữ chủ, phải sống vì chính mình.
Lần nữa xem mắt, Diệp Thiển Hâm đang chuẩn bị thi vào học viện mỹ thuật quốc gia, cô thản nhiên chỉ vào Mạnh Ngôn, anh họ của chồng cũ, người đang là quân nhân và sẽ chẳng bao giờ về nhà, sau đó lại mắc bệnh chết sớm.
Không về nhà thì càng tốt, người đàn ông không ở nhà chính là một báu vật, chỉ cần không quấy rầy mình, cả đời này anh ta không xuất hiện cũng không sao.
Nhưng sau đó, thời điểm Diệp Thiển Hâm mở phòng vẽ tranh, học lên tiến sĩ, đại diện cho trình độ quốc họa ưu tú nhất của quốc gia ra nước ngoài giao lưu, Mạnh Ngôn vẫn ở bên cạnh cô, ngày ngày đều về nhà.
Nguyên thân là mối tình đầu của nam chủ Nghiêm Vệ Đông, cô chính là nguồn tài chính của hắn vào thời kỳ hắn nghèo túng, ngay cả việc qua đời của cô cũng là sự cống hiến tạo cơ hội cho nam nữ chủ gặp nhau.
Mà nữ chủ, chính là em gái cùng cha khác mẹ của cô, Diệp Xuân Yến.
Diệp Xuân Yến và Diệp Thiển Hâm khác nhau, cô ấy vô điều kiện bao dung cho nam chủ, cuối cùng khiến nam chủ cảm động và được nam chủ cưới về nhà, vì anh sinh con nấu cơm, cả đời hạnh phúc.
Nhưng mà......
Sau khi sống lại, Diệp Thiển Hâm mới phát hiện, cái mà Diệp Xuân Yến gọi là "hạnh phúc" cũng chỉ là làm nền cho nam chủ, chỉ là một công cụ sống lâu hơn một chút mà thôi.
Đời này, Diệp Thiển Hâm quyết định rời xa cuộc đời nam nữ chủ, phải sống vì chính mình.
Lần nữa xem mắt, Diệp Thiển Hâm đang chuẩn bị thi vào học viện mỹ thuật quốc gia, cô thản nhiên chỉ vào Mạnh Ngôn, anh họ của chồng cũ, người đang là quân nhân và sẽ chẳng bao giờ về nhà, sau đó lại mắc bệnh chết sớm.
Không về nhà thì càng tốt, người đàn ông không ở nhà chính là một báu vật, chỉ cần không quấy rầy mình, cả đời này anh ta không xuất hiện cũng không sao.
Nhưng sau đó, thời điểm Diệp Thiển Hâm mở phòng vẽ tranh, học lên tiến sĩ, đại diện cho trình độ quốc họa ưu tú nhất của quốc gia ra nước ngoài giao lưu, Mạnh Ngôn vẫn ở bên cạnh cô, ngày ngày đều về nhà.
3.7
Tạ Tiểu Ngọc là cháu gái trưởng thôn, dáng vẻ xinh đẹp, tính cách tốt bụng, đôi mắt long lanh giống như biết nói chuyện.
Tạ Tiểu Ngọc thích một thanh niên trí thức xuống quê, lấy phần lương thực không nhiều nấu thành cơm, dùng lá sen gói kỹ len lét nhét vào túi của Nghiêm Dặc.
Chăm sóc người nhà của anh, yêu quý em gái nhỏ của anh.
Nhưng Tạ Tiểu Ngọc không biết Nghiêm Dặc có thích cô hay không...
Nghiêm gia bình phản, hỏi Tạ Tiểu Ngọc muốn điều gì?
Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy tình huống ở thế giới song song, một người đầy ân huệ, cô gả cho Nghiêm Dặc, hai người sống một cuộc đời đầy oán hận.
Tạ Tiểu Ngọc thấy trước tình huống, liền đổi câu nói muốn làm vợ của Nghiêm Dặc, kịp thời đổi thành: Cháu muốn làm em gái Nghiêm Dặc.
Nghiêm gia sau khi đến Bắc Kinh, Tạ Tiểu Ngọc có công việc, vui vẻ kiếm tiền, phiền não duy nhất chính là Nghiêm Dặc, không có gì lại chạy đến bên cạnh cô, còn không có nói có thích cô hay không.
Tạ Tiểu Ngọc hận nên thề, nhất định phải tìm một người đàn ông tốt gấp một trăm lần Nghiêm Dặc.
Có người giới thiệu đối tượng cho Tạ Tiểu Ngọc, lúc coi mắt Nghiêm Dặc cũng ở đây.
Tạ Tiểu Ngọc giới thiệu Nghiêm Dặc với người đàn ông đối diện: "Đây là anh tôi..."
Nghiêm Dặc lạnh lùng cười một tiếng: "Thường những người đàn ông trả lời lại, đều bị tôi chặt đứt chân, lại thích đi chợ coi mắt, chê cười"
Tạ Tiểu Ngọc thích một thanh niên trí thức xuống quê, lấy phần lương thực không nhiều nấu thành cơm, dùng lá sen gói kỹ len lét nhét vào túi của Nghiêm Dặc.
Chăm sóc người nhà của anh, yêu quý em gái nhỏ của anh.
Nhưng Tạ Tiểu Ngọc không biết Nghiêm Dặc có thích cô hay không...
Nghiêm gia bình phản, hỏi Tạ Tiểu Ngọc muốn điều gì?
Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy tình huống ở thế giới song song, một người đầy ân huệ, cô gả cho Nghiêm Dặc, hai người sống một cuộc đời đầy oán hận.
Tạ Tiểu Ngọc thấy trước tình huống, liền đổi câu nói muốn làm vợ của Nghiêm Dặc, kịp thời đổi thành: Cháu muốn làm em gái Nghiêm Dặc.
Nghiêm gia sau khi đến Bắc Kinh, Tạ Tiểu Ngọc có công việc, vui vẻ kiếm tiền, phiền não duy nhất chính là Nghiêm Dặc, không có gì lại chạy đến bên cạnh cô, còn không có nói có thích cô hay không.
Tạ Tiểu Ngọc hận nên thề, nhất định phải tìm một người đàn ông tốt gấp một trăm lần Nghiêm Dặc.
Có người giới thiệu đối tượng cho Tạ Tiểu Ngọc, lúc coi mắt Nghiêm Dặc cũng ở đây.
Tạ Tiểu Ngọc giới thiệu Nghiêm Dặc với người đàn ông đối diện: "Đây là anh tôi..."
Nghiêm Dặc lạnh lùng cười một tiếng: "Thường những người đàn ông trả lời lại, đều bị tôi chặt đứt chân, lại thích đi chợ coi mắt, chê cười"
3.3
Sở Sở là con gái của gian thần. Trên đường lưu đày cả nhà thiếu chút nữa bị ăn hiếp, là Thành Vương thế tử cứu cô, đồng thời giữ cô ở bên mình. Quyền thế tranh đấu, vì bảo vệ con trai út của Tiên đế, thế tử đứng ra cản trúng kỳ độc. Trong lễ tang, Sở Sở đâm đầu vào trên quan tài gồ. Nhưng không ngờ lúc mở mắt ra, cô lại đi tới thập niên 70 của nước Hoa.
Triệu Văn Thao: Cọp cái nhà tôi biến thành con mèo dịu dàng, ông nói đông cô ấy không dám nói tây, ông nói tây cô ấy không dám nói đông!
Sở Sở: Cha đứa bé, đi thay tã và tắm cho con. Tối nay em làm đồ ngon cho anh!
Triệu Văn Thao vui mừng như đi điên đi nấu nước: Được thôi!
Mọi người:... Hai vợ chồng nhà này thật là khiến người ta cảm thấy ngọt ngào, ngọt muốn chết người!!!
Triệu Văn Thao: Cọp cái nhà tôi biến thành con mèo dịu dàng, ông nói đông cô ấy không dám nói tây, ông nói tây cô ấy không dám nói đông!
Sở Sở: Cha đứa bé, đi thay tã và tắm cho con. Tối nay em làm đồ ngon cho anh!
Triệu Văn Thao vui mừng như đi điên đi nấu nước: Được thôi!
Mọi người:... Hai vợ chồng nhà này thật là khiến người ta cảm thấy ngọt ngào, ngọt muốn chết người!!!
4.5
Mạt thế, Lâm Dư Dư, dị năng giả hệ thực vật, vào một ngày bỗng xuyên thư, trở thành một thanh niên trí thức ở nông thôn, thanh niên trí thức này là bạn thân của nữ chính.
Là bạn thân của nữ chính, trong nguyên tác, nguyên chủ đi theo nữ chính cũng coi như gặp may mắn, ít nhất có thể vượt qua những biến cố ở niên đại, gả cho một nam nhân hiền lành, lương thiện. Nhưng khi Lâm Dư Dư xuyên tới, cô không nghĩ rằng bản thân sẽ tiếp tục làm như vậy.
Cô có suy nghĩ khác với nguyên chủ, cô không muốn giúp nữ chính giặt quần áo hay làm việc.
Tag: Vả mặt, ngọt văn, xuyên thư, niên đại văn.
Một câu tóm tắt: Không làm giúp việc cho nữ chính.
Lập ý: Muốn tích cực sinh hoạt hướng về phía trước!
Là bạn thân của nữ chính, trong nguyên tác, nguyên chủ đi theo nữ chính cũng coi như gặp may mắn, ít nhất có thể vượt qua những biến cố ở niên đại, gả cho một nam nhân hiền lành, lương thiện. Nhưng khi Lâm Dư Dư xuyên tới, cô không nghĩ rằng bản thân sẽ tiếp tục làm như vậy.
Cô có suy nghĩ khác với nguyên chủ, cô không muốn giúp nữ chính giặt quần áo hay làm việc.
Tag: Vả mặt, ngọt văn, xuyên thư, niên đại văn.
Một câu tóm tắt: Không làm giúp việc cho nữ chính.
Lập ý: Muốn tích cực sinh hoạt hướng về phía trước!
3.8
Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên thư, Làm giàu, Cẩu huyết, Nữ phụ, Nghịch tập, Niên đại văn.
Văn án:
Sở Phong xuyên qua thập niên 70 thành chị gái của Phúc Đoàn(*).
(*) 福气包 (phúc khí bao): túi mang phúc khí, mang lại may mắn, phúc lành.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Phúc Đoàn không thể chịu đựng được chút uất ức nào, sẽ khiến cho những người làm cho Phúc Đoàn không vui rơi xuống nước, hoặc rơi xuống vách núi.
Gia đình của nguyên chủ thậm chí đến mức nhà tan cửa nát.
Sau khi Sở Phong xuyên qua, tay không xé kịch bản, nhân vật phụ này ai thích thì đi mà làm!
Kết quả là, khi Phúc Đoàn cảm thấy uất ức, Sở Phong nhìn thấy bản thân sắp rơi vào hố phân, Sở Phong đá ra một đá, mạnh mẽ đá Phúc Đoàn vào hố phân.
Những người đang dự tính khen Phúc Đoàn thật là có may mắn đều trợn tròn mắt.
Khi Phúc Đoàn bị bà Bạch nhà kế bên nói một câu, nhìn thấy bà Bạch sắp rơi xuống sông băng, Sở Phong nhảy xuống sông cứu bà Bạch.
Bà Bạch được cứu nghe Phúc Đoàn nói bà không có phúc, chống nạnh dẫn theo cả gia đình đi tìm Phúc Đoàn gây phiền phức.
Trong lúc Phúc Đoàn bắt cá, nuôi gà đẻ trứng, Sở Phong đang liều mạng học tập.
Trong lúc Phúc Đoàn còn đang bận rộn lấy lòng các anh trai để được yêu thương cưng chiều, Sở Phong dẫn dắt mấy em gái cùng đọc sách để thay đổi vận mệnh.
Khi Phúc Đoàn độc chiếm đường nâu trong nhà, ba mẹ Sở Phong, bà Bạch, thím hai Tống trước đây bị Phúc Đoàn hại, tất cả đều đang liều mạng lao động, bắt được làn gió giàu có của thời đại.
Sau đó, Phúc Đoàn choáng váng: Tại sao những người chống lại Phúc Đoàn, không có lợi thế nhờ may mắn lại có thể giàu có như vậy?
Sao bọn họ lại không hâm mộ sự may mắn của mình chứ?
Những điều chú ý:
1. Trong những đoạn ngắn về cha mẹ, sẽ có rất nhiều cực phẩm xuất hiện.
2. Trong những năm gần đây, bản thân tác giả đã nhiều lần phẫu thuật mắt, không thể đọc được khu bình luận, không phải là cố tình bỏ qua.
3. Lúc đầu, nữ chính cũng không quá khó chịu với Phúc Đoàn như vậy, mãi cho đến khi Phúc Đoàn càng ngày càng khủng bố, cô ấy mới khó chịu.
Tag: Vả mặt, Dốc lòng nhân sinh, Niên đại văn
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Sở Phong
Văn án:
Sở Phong xuyên qua thập niên 70 thành chị gái của Phúc Đoàn(*).
(*) 福气包 (phúc khí bao): túi mang phúc khí, mang lại may mắn, phúc lành.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Phúc Đoàn không thể chịu đựng được chút uất ức nào, sẽ khiến cho những người làm cho Phúc Đoàn không vui rơi xuống nước, hoặc rơi xuống vách núi.
Gia đình của nguyên chủ thậm chí đến mức nhà tan cửa nát.
Sau khi Sở Phong xuyên qua, tay không xé kịch bản, nhân vật phụ này ai thích thì đi mà làm!
Kết quả là, khi Phúc Đoàn cảm thấy uất ức, Sở Phong nhìn thấy bản thân sắp rơi vào hố phân, Sở Phong đá ra một đá, mạnh mẽ đá Phúc Đoàn vào hố phân.
Những người đang dự tính khen Phúc Đoàn thật là có may mắn đều trợn tròn mắt.
Khi Phúc Đoàn bị bà Bạch nhà kế bên nói một câu, nhìn thấy bà Bạch sắp rơi xuống sông băng, Sở Phong nhảy xuống sông cứu bà Bạch.
Bà Bạch được cứu nghe Phúc Đoàn nói bà không có phúc, chống nạnh dẫn theo cả gia đình đi tìm Phúc Đoàn gây phiền phức.
Trong lúc Phúc Đoàn bắt cá, nuôi gà đẻ trứng, Sở Phong đang liều mạng học tập.
Trong lúc Phúc Đoàn còn đang bận rộn lấy lòng các anh trai để được yêu thương cưng chiều, Sở Phong dẫn dắt mấy em gái cùng đọc sách để thay đổi vận mệnh.
Khi Phúc Đoàn độc chiếm đường nâu trong nhà, ba mẹ Sở Phong, bà Bạch, thím hai Tống trước đây bị Phúc Đoàn hại, tất cả đều đang liều mạng lao động, bắt được làn gió giàu có của thời đại.
Sau đó, Phúc Đoàn choáng váng: Tại sao những người chống lại Phúc Đoàn, không có lợi thế nhờ may mắn lại có thể giàu có như vậy?
Sao bọn họ lại không hâm mộ sự may mắn của mình chứ?
Những điều chú ý:
1. Trong những đoạn ngắn về cha mẹ, sẽ có rất nhiều cực phẩm xuất hiện.
2. Trong những năm gần đây, bản thân tác giả đã nhiều lần phẫu thuật mắt, không thể đọc được khu bình luận, không phải là cố tình bỏ qua.
3. Lúc đầu, nữ chính cũng không quá khó chịu với Phúc Đoàn như vậy, mãi cho đến khi Phúc Đoàn càng ngày càng khủng bố, cô ấy mới khó chịu.
Tag: Vả mặt, Dốc lòng nhân sinh, Niên đại văn
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Sở Phong
3.7
Kiều nữ nhà giàu Giang Noãn bất ngờ phát hiện mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên là «Trọng sinh chi quân tẩu nghịch tập ký», hơn nữa còn là nữ phụ pháo hôi trong sách, nữ phụ này bởi vì thích nam chính mà bị nữ chính trọng sinh tính kế gả cho tên du côn trong thôn, không bao lâu sau liền bị tên du côn kia đánh đập đến chết đi sống lại.
Việc xuyên sách đã trở thành sự thật không thể thay đổi, Giang Noãn vì để tránh rơi vào kết cục của nữ phụ trong sách, chỉ có thể tránh né nữ chính trong sách, không muốn trêu chọc, tránh cho bị hào quang của nữ chính ảnh hưởng, ai có thể nghĩ tới cô vẫn trêu chọc phải, hazz... trêu chọc thì trêu chọc đi, dù sao cô cũng không sợ, huống chi cô còn có một chỗ dựa mạnh mẽ...
Hứa Yến chẳng qua là được ông cụ trong nhà nhắc nhở khi nào rảnh thì chăm sóc cô nhóc hàng xóm chưa từng gặp mặt vì cãi nhau với người nhà mà tức giận bỏ xuống nông thôn kia, Hứa Yến làm việc theo lẽ công bằng, lúc đi làm việc ở trong thôn liền thuận tiện ghé thăm cô một chút, nói với thôn trưởng một tiếng liền không muốn xen vào nữa, không nghĩ tới bị vả mặt bôm bốp, chỉ cần anh không làm gì thì liền chạy tới thôn thăm cô nhóc mà mình luôn nhung nhớ.
Vị đoàn trưởng vốn bị quân lính trong quân doanh gọi là "Diêm Vương Mặt Lạnh", lạnh lùng vô tình, chỉ biết giáo huấn bọn họ giống như cháu trai, không nghĩ tới một ngày nào đó, có người nhìn thấy anh đang thận trọng ôm cô gái đang nũng nịu vào lòng, dịu dàng dỗ dành.
Một gã đàn ông sắt thép dịu dàng kia, một màn đầy tình ý kia, khiến một đám binh lính nhìn mà than thở!
Giang Noãn: "Người đàn ông lạnh lùng cấm dục, không gần nữ sắc đâu? Rõ ràng là đại móng heo!".
Việc xuyên sách đã trở thành sự thật không thể thay đổi, Giang Noãn vì để tránh rơi vào kết cục của nữ phụ trong sách, chỉ có thể tránh né nữ chính trong sách, không muốn trêu chọc, tránh cho bị hào quang của nữ chính ảnh hưởng, ai có thể nghĩ tới cô vẫn trêu chọc phải, hazz... trêu chọc thì trêu chọc đi, dù sao cô cũng không sợ, huống chi cô còn có một chỗ dựa mạnh mẽ...
Hứa Yến chẳng qua là được ông cụ trong nhà nhắc nhở khi nào rảnh thì chăm sóc cô nhóc hàng xóm chưa từng gặp mặt vì cãi nhau với người nhà mà tức giận bỏ xuống nông thôn kia, Hứa Yến làm việc theo lẽ công bằng, lúc đi làm việc ở trong thôn liền thuận tiện ghé thăm cô một chút, nói với thôn trưởng một tiếng liền không muốn xen vào nữa, không nghĩ tới bị vả mặt bôm bốp, chỉ cần anh không làm gì thì liền chạy tới thôn thăm cô nhóc mà mình luôn nhung nhớ.
Vị đoàn trưởng vốn bị quân lính trong quân doanh gọi là "Diêm Vương Mặt Lạnh", lạnh lùng vô tình, chỉ biết giáo huấn bọn họ giống như cháu trai, không nghĩ tới một ngày nào đó, có người nhìn thấy anh đang thận trọng ôm cô gái đang nũng nịu vào lòng, dịu dàng dỗ dành.
Một gã đàn ông sắt thép dịu dàng kia, một màn đầy tình ý kia, khiến một đám binh lính nhìn mà than thở!
Giang Noãn: "Người đàn ông lạnh lùng cấm dục, không gần nữ sắc đâu? Rõ ràng là đại móng heo!".
4.5
[Tác giả Di Sinh Sinh -- Thể loại: Ngôn Tình, Hệ thống, Dị Năng, Trọng Sinh, Truyện Sủng, Nữ Cường, Hài Hước, Điền Văn, Hiện Đại ]
Văn án:
Đời Phó Lê bị em gái Phó Đào đẩy ngã xuống sông, được Trần Viễn cứu lên. Cô buộc phải gả cho hắn ta, làm mẹ kế của hai đứa nhỏ.
Nhà họ Trần nghèo khó, ăn bữa nay lo bữa mai. Mẹ chồng lại độc ác, động một tí là chửi rủa quát mắng. Trần Viễn thì suốt ngày say xỉn rồi bạo hành gia đình.
Phó Lê ở nhà họ Trần làm trâu làm ngựa khổ cực vất vả, chưa tới nửa năm đã sinh bệnh nặng mà chết.
Trước khi chết, tiếc nuối duy nhất của cô chính là không biết ai đã lặng lẽ hộ tống mình về nhà mỗi khi phải làm việc đến đêm khuya, ai đã đặt thuốc trị thương lên bệ cửa sổ mỗi lần mình bị đánh đập, ai đã tặng nho cho mình những lúc bị đói.
Không có cách nào để nói với người đã chiếu sáng cuộc đời ảm đạm của mình một tiếng: Cảm ơn!
………
Sống lại một lần nữa, chuyện đầu tiên Phó Lê làm chính là dồn hết sức lực vào cẳng chân để đá văng Trần Viễn ra thật xa, tự mình leo lên bờ, tuyệt đối không gả cho hắn ta, sau đó chạy đến nơi khác để tìm một cuộc sống mới đủ ăn đủ mặc.
Chuyện thứ hai là tìm ra con người thầm lặng kia, báo đáp cho người ta gấp bội lần những điều tốt mà anh ấy đã làm cho mình.
Sau khi sống lại, Phó Lê có cơ hội được rút thăm trúng thưởng từ hệ thống. Định mệnh ép cô trở thành người làm nhiệm vụ, vì thế mà Phó Lê có thể nhận được rất nhiều ‘bảo bối’.
Ví dụ như: phương pháp nhân giống hạt dưa, thuốc mỡ vạn năng, tài nghệ nấu nướng, nước linh tuyền…
Thế nhưng định mệnh cũng trêu đùa cô, hoá ra người kiếp trước đã bảo vệ cô lại chính là Lăng Nghị ở Thôn Bá – một người vô cùng hung dữ và khó gần.
Có điều, những ‘bảo bối’ của hệ thống lại khiến Phó Lê phải thèm thuồng, vậy nên cô đã mang theo tâm trạng nơm nớp lo sợ mà đi làm nhiệm vụ.
Lần đầu tiên, cô lặng lẽ chạm vào tay anh ta, tứ chi tiếp xúc.
Nhưng người đàn ông đó lại hung hăng quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô: “Chạm vào tôi một lần nữa thì đừng trách tôi không khách khí.”
Phó Lê sợ tới mức ngã nhào xuống mặt đất, hai mông ê ẩm, nghĩ thầm: Hung dữ như vậy, sao có thể là lương duyên trời định chứ?!
Tuy nhiên, về sau Phó Lê phát hiện ra, người đàn ông này… hình như chính là người đã thầm mến cô ở kiếp trước, là ánh sáng của cuộc đời cô.
………
Sau khi gả cho Lăng Nghị, một đám người luôn chờ đợi khoảnh khắc Phó Lê trở thành trò cười.
Thiên hạ: “Nhà họ Lăng nghèo đến nỗi một lạng thịt cũng không có mà ăn, Lê Tử gả đến đó chắc chắn sẽ phải chịu khổ.”
Kết quả, hai vợ chồng Phó Lê bắt đầu kinh doanh buôn bán, TV, tủ lạnh, máy may, từ một túp lều lụp xụp biến thành những căn phòng rộng lớn, nhà lầu khang trang.
Thiên hạ: "Em trai Lăng Nghị có bệnh, em gái lại bị thọt chân, đúng là đồ của nợ!”
Kết quả, em trai và em gái Lăng Nghị, một người trở thành kỹ sư chế tạo máy móc, một người trở thành chuyên gia thiết kế thời trang.
Thiên hạ: "Có tiền thì làm được gì chứ, không cha không mẹ cũng chẳng có ai giúp đỡ.”
Kết quả, cha mẹ ruột của tên lưu manh Lăng Nghị đã tìm tới tận cửa, thế mà lại là quan lớn trên tỉnh.
Thiên hạ: "Có tiền có quyền thì sao chứ, Lăng Nghị hung hăng cục cằn như thế, chắc chắn là không biết thương yêu bà xã.”
Phó Lê yên lặng quay đầu, cắn quả nho mà Lăng Nghị đã lột sẵn vỏ, thầm nghĩ: Thương yêu bà xã ư, anh ấy đã bắt đầu từ đời trước rồi!
Văn án:
Đời Phó Lê bị em gái Phó Đào đẩy ngã xuống sông, được Trần Viễn cứu lên. Cô buộc phải gả cho hắn ta, làm mẹ kế của hai đứa nhỏ.
Nhà họ Trần nghèo khó, ăn bữa nay lo bữa mai. Mẹ chồng lại độc ác, động một tí là chửi rủa quát mắng. Trần Viễn thì suốt ngày say xỉn rồi bạo hành gia đình.
Phó Lê ở nhà họ Trần làm trâu làm ngựa khổ cực vất vả, chưa tới nửa năm đã sinh bệnh nặng mà chết.
Trước khi chết, tiếc nuối duy nhất của cô chính là không biết ai đã lặng lẽ hộ tống mình về nhà mỗi khi phải làm việc đến đêm khuya, ai đã đặt thuốc trị thương lên bệ cửa sổ mỗi lần mình bị đánh đập, ai đã tặng nho cho mình những lúc bị đói.
Không có cách nào để nói với người đã chiếu sáng cuộc đời ảm đạm của mình một tiếng: Cảm ơn!
………
Sống lại một lần nữa, chuyện đầu tiên Phó Lê làm chính là dồn hết sức lực vào cẳng chân để đá văng Trần Viễn ra thật xa, tự mình leo lên bờ, tuyệt đối không gả cho hắn ta, sau đó chạy đến nơi khác để tìm một cuộc sống mới đủ ăn đủ mặc.
Chuyện thứ hai là tìm ra con người thầm lặng kia, báo đáp cho người ta gấp bội lần những điều tốt mà anh ấy đã làm cho mình.
Sau khi sống lại, Phó Lê có cơ hội được rút thăm trúng thưởng từ hệ thống. Định mệnh ép cô trở thành người làm nhiệm vụ, vì thế mà Phó Lê có thể nhận được rất nhiều ‘bảo bối’.
Ví dụ như: phương pháp nhân giống hạt dưa, thuốc mỡ vạn năng, tài nghệ nấu nướng, nước linh tuyền…
Thế nhưng định mệnh cũng trêu đùa cô, hoá ra người kiếp trước đã bảo vệ cô lại chính là Lăng Nghị ở Thôn Bá – một người vô cùng hung dữ và khó gần.
Có điều, những ‘bảo bối’ của hệ thống lại khiến Phó Lê phải thèm thuồng, vậy nên cô đã mang theo tâm trạng nơm nớp lo sợ mà đi làm nhiệm vụ.
Lần đầu tiên, cô lặng lẽ chạm vào tay anh ta, tứ chi tiếp xúc.
Nhưng người đàn ông đó lại hung hăng quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô: “Chạm vào tôi một lần nữa thì đừng trách tôi không khách khí.”
Phó Lê sợ tới mức ngã nhào xuống mặt đất, hai mông ê ẩm, nghĩ thầm: Hung dữ như vậy, sao có thể là lương duyên trời định chứ?!
Tuy nhiên, về sau Phó Lê phát hiện ra, người đàn ông này… hình như chính là người đã thầm mến cô ở kiếp trước, là ánh sáng của cuộc đời cô.
………
Sau khi gả cho Lăng Nghị, một đám người luôn chờ đợi khoảnh khắc Phó Lê trở thành trò cười.
Thiên hạ: “Nhà họ Lăng nghèo đến nỗi một lạng thịt cũng không có mà ăn, Lê Tử gả đến đó chắc chắn sẽ phải chịu khổ.”
Kết quả, hai vợ chồng Phó Lê bắt đầu kinh doanh buôn bán, TV, tủ lạnh, máy may, từ một túp lều lụp xụp biến thành những căn phòng rộng lớn, nhà lầu khang trang.
Thiên hạ: "Em trai Lăng Nghị có bệnh, em gái lại bị thọt chân, đúng là đồ của nợ!”
Kết quả, em trai và em gái Lăng Nghị, một người trở thành kỹ sư chế tạo máy móc, một người trở thành chuyên gia thiết kế thời trang.
Thiên hạ: "Có tiền thì làm được gì chứ, không cha không mẹ cũng chẳng có ai giúp đỡ.”
Kết quả, cha mẹ ruột của tên lưu manh Lăng Nghị đã tìm tới tận cửa, thế mà lại là quan lớn trên tỉnh.
Thiên hạ: "Có tiền có quyền thì sao chứ, Lăng Nghị hung hăng cục cằn như thế, chắc chắn là không biết thương yêu bà xã.”
Phó Lê yên lặng quay đầu, cắn quả nho mà Lăng Nghị đã lột sẵn vỏ, thầm nghĩ: Thương yêu bà xã ư, anh ấy đã bắt đầu từ đời trước rồi!
3.5
Mới ngủ một giấc, Hoa Dạng phát hiện mình xuyên vào một cuốn truyện ở những năm 80. Tại đây, cô mới mười ba tuổi, làn da ngăm đen, tự ti lại vụng về, cha mẹ thì mềm yếu, bà nội lại bất công, nhà nghèo đến nỗi không có một xu dính túi. Đã vậy cô còn có cả một sọt thân thích cực phẩm.
Ví dụ điển hình là chị họ của cô, tên Hoa Vũ.
Hoa Vũ này là nữ chính ở trong truyện, có bàn tay vàng đồng thời vừa được trọng sinh, một bên vừa khuyến khích cha mẹ làm buôn bán, một bên điên cuồng học tập, tuổi con nhỏ không chỉ xinh đẹp lại giỏi giang.
Khuyết điểm duy nhất là chị ta rất thích chèn ép cô, đem cô chà đạp hung hăng ở dưới mặt đất. Chưa kể Hoa Vũ còn cố tình cướp đoạt cơ duyên của cô, sau đó cướp luôn cả chồng của Hoa Dạng...
Hoa Dạng trong tay cầm một đống bài xấu, bây giờ phải làm sao để xoay người?
Cô quyết định làm lại nghề cũ, lấy mỹ thực để làm giàu.
Bánh bao chiên, sườn heo nướng, nước dừa nấu với cao lương, món lẩu chua cay đậm đà...
Hãy xem thiếu nữ khả ái mười ba tuổi, cường thế ngược gió, một đường vả mặt cực phẩm như thế nào!
Ví dụ điển hình là chị họ của cô, tên Hoa Vũ.
Hoa Vũ này là nữ chính ở trong truyện, có bàn tay vàng đồng thời vừa được trọng sinh, một bên vừa khuyến khích cha mẹ làm buôn bán, một bên điên cuồng học tập, tuổi con nhỏ không chỉ xinh đẹp lại giỏi giang.
Khuyết điểm duy nhất là chị ta rất thích chèn ép cô, đem cô chà đạp hung hăng ở dưới mặt đất. Chưa kể Hoa Vũ còn cố tình cướp đoạt cơ duyên của cô, sau đó cướp luôn cả chồng của Hoa Dạng...
Hoa Dạng trong tay cầm một đống bài xấu, bây giờ phải làm sao để xoay người?
Cô quyết định làm lại nghề cũ, lấy mỹ thực để làm giàu.
Bánh bao chiên, sườn heo nướng, nước dừa nấu với cao lương, món lẩu chua cay đậm đà...
Hãy xem thiếu nữ khả ái mười ba tuổi, cường thế ngược gió, một đường vả mặt cực phẩm như thế nào!