Cổ Đại
648 Truyện
Sắp xếp theo
4.2
Thái tử đem lòng yêu một cô gái câm đã cứu mình, nhất quyết đòi hủy hôn với ta.
Ta lòng tốt khuyên can: “Nữ tử câm kia thân cô thế cô, lai lịch lại không rõ, chi bằng trước tiên cứ nạp nàng ta làm thiếp”.
Nào ngờ, nữ tử ấy cảm thấy bị sỉ nhục, xấu hổ và phẫn uất mà tự vẫn.
Mười năm sau, việc đầu tiên khi Thái tử lên ngôi Hoàng đế là phế bỏ ngôi vị Hoàng hậu của ta, diệt cả tộc ta.
Tỉnh lại một lần nữa, ta trở về buổi tiệc mừng sinh thần mười sáu tuổi của mình.
Hoàng đế hỏi ta có điều gì mong muốn.
Ta cung kính cúi mình:
"Chỉ nguyện Thái tử điện hạ và Liễu cô nương...bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm."
"Xin bệ hạ ban hôn cho hai người."
Ta lòng tốt khuyên can: “Nữ tử câm kia thân cô thế cô, lai lịch lại không rõ, chi bằng trước tiên cứ nạp nàng ta làm thiếp”.
Nào ngờ, nữ tử ấy cảm thấy bị sỉ nhục, xấu hổ và phẫn uất mà tự vẫn.
Mười năm sau, việc đầu tiên khi Thái tử lên ngôi Hoàng đế là phế bỏ ngôi vị Hoàng hậu của ta, diệt cả tộc ta.
Tỉnh lại một lần nữa, ta trở về buổi tiệc mừng sinh thần mười sáu tuổi của mình.
Hoàng đế hỏi ta có điều gì mong muốn.
Ta cung kính cúi mình:
"Chỉ nguyện Thái tử điện hạ và Liễu cô nương...bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm."
"Xin bệ hạ ban hôn cho hai người."
4.2
Tác giả: HOA BỈ NGẠN
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Sủng, Điền Văn
Team dịch: CỐ DIỆP PHI
Giới thiệu
Hạ thị cũng xem như là dưỡng mẫu của nàng, thương nàng còn trẻ đã tang phu, cũng không nhẫn tâm để nàng cả đời cô độc, thêm cả lo lắng có người mơ ước mĩ mạo của nàng, hai người thân cô thế cô không thể chống lại được, nên quyết định từ con dâu nuôi từ bé nhận thành nữ nhi, tuyển con rể tới nhà mình.
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Sủng, Điền Văn
Team dịch: CỐ DIỆP PHI
Giới thiệu
Hạ thị cũng xem như là dưỡng mẫu của nàng, thương nàng còn trẻ đã tang phu, cũng không nhẫn tâm để nàng cả đời cô độc, thêm cả lo lắng có người mơ ước mĩ mạo của nàng, hai người thân cô thế cô không thể chống lại được, nên quyết định từ con dâu nuôi từ bé nhận thành nữ nhi, tuyển con rể tới nhà mình.
5.4
A Trì biết, Tạ Diễm có hai nguyện vọng. Một là cưới tiểu thư nhà họ Mộ, thứ hai là bước lên ngôi vị hoàng đế.
Nàng yêu thầm Tạ Diễm mấy năm, hiện giờ được gả cho chàng, nàng đã thấy mỹ mãn rồi.
Cho dù chàng không thích nàng.
Tóm tắt bằng một câu: Đêm nay là biết đêm nao? Mà em mừng rỡ xiết bao gặp chàng.
Nàng yêu thầm Tạ Diễm mấy năm, hiện giờ được gả cho chàng, nàng đã thấy mỹ mãn rồi.
Cho dù chàng không thích nàng.
Tóm tắt bằng một câu: Đêm nay là biết đêm nao? Mà em mừng rỡ xiết bao gặp chàng.
5
Tác giả: Thị Kim
Tran / Editor: AI_Xoài
Beta: AI_Hải Quỳ
Thể loại: Cổ đại, HE, Nhẹ nhàng, Sạch, Phá án, Tương ái tương sát, Giang hồ
Độ dài: 90
Giới thiệu
Tháp Thanh Thiên nằm trên một con dốc cao ở ngoại ô, người ta nói rằng ở tiền triều có một người tu tiên đã mọc cánh thành tiên tại nơi đây. Bởi vì tháp nằm ở vị trí hoang vu và không được tu sửa nên hiếm có người đến đây. Chẳng biết từ lúc nào, trên phố chợt truyền ra một tin đồn, nói vị thần tiên mọc cánh thành tiên ở tháp Thanh Thiên đã báo mộng cho dân chúng, người nào có oan ức không được thế gian phán quyết một cách công bằng chính trực thì có thể lên tháp gửi cáo trạng cho tiên nhân để tiên nhân phán xét, biểu dương chính nghĩa.
Thanh Đàn không tin quỷ thần, quyết định giúp đỡ sư phụ bắt được vị “tiên nhân” này, vạch trần bộ mặt thật của “tiên nhân”, xem xem hắn rốt cuộc là ai, muốn làm cái quỷ gì.
“Tiên nhân” với nhiều lớp áo, Thanh Đàn sẽ bóc sạch sẽ từng lớp từng lớp.
Tran / Editor: AI_Xoài
Beta: AI_Hải Quỳ
Thể loại: Cổ đại, HE, Nhẹ nhàng, Sạch, Phá án, Tương ái tương sát, Giang hồ
Độ dài: 90
Giới thiệu
Tháp Thanh Thiên nằm trên một con dốc cao ở ngoại ô, người ta nói rằng ở tiền triều có một người tu tiên đã mọc cánh thành tiên tại nơi đây. Bởi vì tháp nằm ở vị trí hoang vu và không được tu sửa nên hiếm có người đến đây. Chẳng biết từ lúc nào, trên phố chợt truyền ra một tin đồn, nói vị thần tiên mọc cánh thành tiên ở tháp Thanh Thiên đã báo mộng cho dân chúng, người nào có oan ức không được thế gian phán quyết một cách công bằng chính trực thì có thể lên tháp gửi cáo trạng cho tiên nhân để tiên nhân phán xét, biểu dương chính nghĩa.
Thanh Đàn không tin quỷ thần, quyết định giúp đỡ sư phụ bắt được vị “tiên nhân” này, vạch trần bộ mặt thật của “tiên nhân”, xem xem hắn rốt cuộc là ai, muốn làm cái quỷ gì.
“Tiên nhân” với nhiều lớp áo, Thanh Đàn sẽ bóc sạch sẽ từng lớp từng lớp.
3.8
TRUYỆN GỐC CỦA PHIM "RÈM NGỌC CHÂU SA" - TRIỆU LỘ TƯ, LƯU VŨ NINH ĐÓNG CHÍNH
Tên truyện: Tiền truyện Côn Sơn ngọc
Tác giả: Đàm Thiên Âm
Thể loại: ngôn tình, cổ đại, truyền kỳ
Độ dài: 10 chương
- -
Đoan Ngọ cảnh giác: "Đây là đâu? Ta chưa ch.ế.t sao?"
"Ngươi còn sống. Ngươi được chủ nhân thuyền này cứu." Bà lão nói.
"Đó không phải thần biển sao?" Đoan Ngọ hỏi.
Bà lão sửng sốt một lúc, mãi sau mới nói: "Hắn thì là thần gì được chứ? Gọi là ôn thần cũng không sai. Dù sao sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết, cho nên ta nói trước. Chủ nhân của chiếc thuyền này tên là Yến Tử Kinh, hắn là một thương nhân, cũng là một kẻ buôn người. Ngươi chờ mà xem, hắn sẽ sớm bán ngươi đi."
- -
Mình là fan của Lưu Vũ Ninh, đồng thời cũng yêu thích CP Hạo Yên. Vừa nghe được tin hai anh chị sẽ tái hợp trong phim Rèm Ngọc Châu Sa nên mình mò mẫm edit để thỏa mãn trí tò mò của bản thân! Cảnh báo trước là kết truyện cụt lủn và hơi khó hiểu, chương 10 (cũng là chương cuối) được tác giả đăng vào năm 2010, cuối chương đã thông báo là truyện kết thúc tại đây, nên khả năng cao là sẽ không viết tiếp nữa. Phần sau của câu chuyện xin nhờ vào các biên kịch của Rèm Ngọc thôi!
Tên truyện: Tiền truyện Côn Sơn ngọc
Tác giả: Đàm Thiên Âm
Thể loại: ngôn tình, cổ đại, truyền kỳ
Độ dài: 10 chương
- -
Đoan Ngọ cảnh giác: "Đây là đâu? Ta chưa ch.ế.t sao?"
"Ngươi còn sống. Ngươi được chủ nhân thuyền này cứu." Bà lão nói.
"Đó không phải thần biển sao?" Đoan Ngọ hỏi.
Bà lão sửng sốt một lúc, mãi sau mới nói: "Hắn thì là thần gì được chứ? Gọi là ôn thần cũng không sai. Dù sao sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết, cho nên ta nói trước. Chủ nhân của chiếc thuyền này tên là Yến Tử Kinh, hắn là một thương nhân, cũng là một kẻ buôn người. Ngươi chờ mà xem, hắn sẽ sớm bán ngươi đi."
- -
Mình là fan của Lưu Vũ Ninh, đồng thời cũng yêu thích CP Hạo Yên. Vừa nghe được tin hai anh chị sẽ tái hợp trong phim Rèm Ngọc Châu Sa nên mình mò mẫm edit để thỏa mãn trí tò mò của bản thân! Cảnh báo trước là kết truyện cụt lủn và hơi khó hiểu, chương 10 (cũng là chương cuối) được tác giả đăng vào năm 2010, cuối chương đã thông báo là truyện kết thúc tại đây, nên khả năng cao là sẽ không viết tiếp nữa. Phần sau của câu chuyện xin nhờ vào các biên kịch của Rèm Ngọc thôi!
4.7
(Zhihu) TIẾNG LÒNG CỦA NGHĨA MUỘI
Tác giả: 丽丽贝尔 (Lệ Lệ Bối Nhĩ)
Edit: Thú vui của Khỉ con
- -------------------------------------------------
Nghĩa muội "bạch liên hoa" có thể khiến người ta nghe được đôi câu tiếng lòng của mình.
Nhưng ta có thể khiến mọi người nghe được toàn bộ tiếng lòng của nàng ta.
Vì vậy, nàng ta dùng tiếng lòng để vu khống ta vứt bỏ cha mẹ, sa ngã vào chốn thanh lâu.
Nhưng cha mẹ lại không nổi trận lôi đình với ta như nàng ta mong muốn.
Hoàng đế tứ hôn cho ta và Thái tử, nàng ta lại dùng tiếng lòng để vu khống ta quyến rũ Thái tử ở chốn Phật đường.
Hôn ước cũng không bị hủy bỏ như nàng ta mong muốn.
Nàng ta bối rối, còn ta lại thấy thật sảng khoái.
Tác giả: 丽丽贝尔 (Lệ Lệ Bối Nhĩ)
Edit: Thú vui của Khỉ con
- -------------------------------------------------
Nghĩa muội "bạch liên hoa" có thể khiến người ta nghe được đôi câu tiếng lòng của mình.
Nhưng ta có thể khiến mọi người nghe được toàn bộ tiếng lòng của nàng ta.
Vì vậy, nàng ta dùng tiếng lòng để vu khống ta vứt bỏ cha mẹ, sa ngã vào chốn thanh lâu.
Nhưng cha mẹ lại không nổi trận lôi đình với ta như nàng ta mong muốn.
Hoàng đế tứ hôn cho ta và Thái tử, nàng ta lại dùng tiếng lòng để vu khống ta quyến rũ Thái tử ở chốn Phật đường.
Hôn ước cũng không bị hủy bỏ như nàng ta mong muốn.
Nàng ta bối rối, còn ta lại thấy thật sảng khoái.
4.9
Cha mẹ khuất núi, ta nhờ bán đậu hũ mà dành dụm được chút tiền lộ phí, khăn gói lên đường tìm tỷ tỷ năm xưa bị bán vào Hầu phủ làm thiếp.
Đến nơi rồi mới hay, Hầu phủ ấy nào có thật.
Thế nhưng trên đầu ta vẫn còn buộc sợi dây đỏ mà tỷ tỷ gửi kèm theo thư.
Còn trong những bức thư gửi về nhà mỗi năm một lần, tỷ ấy luôn kể về cuộc sống giàu sang sung túc nơi Hầu phủ, dặn ta đừng tìm đến.
Đến nơi rồi mới hay, Hầu phủ ấy nào có thật.
Thế nhưng trên đầu ta vẫn còn buộc sợi dây đỏ mà tỷ tỷ gửi kèm theo thư.
Còn trong những bức thư gửi về nhà mỗi năm một lần, tỷ ấy luôn kể về cuộc sống giàu sang sung túc nơi Hầu phủ, dặn ta đừng tìm đến.
4
Giới thiệu truyện:
Trần Mộc Miên từ khi sinh ra đã nhẹ vía.
Bà nội của cô đã chi rất nhiều tiền để xin một lá bùa hộ mệnh từ đạo quán, với lời hứa của đạo sĩ rằng nó sẽ bảo vệ cô đến khi tròn hai mươi tuổi.
Nhưng sau hai mươi tuổi thì sao? Bà nội quên không hỏi, còn đạo sĩ thì không nói, nên khi Trần Mộc Miên bước qua tuổi hai mươi, cô bắt đầu thấy ma!
Không chỉ gặp phải những hồn ma bình thường, mà cô còn gặp một con quỷ siêu mạnh, đấy lại còn là một con quỷ háo sắc, đêm đêm ép cô nằm chung giường.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, dương khí của cô sẽ bị hút cạn. Không thể để như thế, cô phải tự cứu mình!
“Thế nào, em định để đạo sĩ thu phục ta à?”.
“Không… không dám, em chỉ thấy bùa này đẹp, nên vẽ chơi thôi.”
Đàm Thuần Chi nở một nụ cười lạnh lẽo đầy quỷ khí: “Hay là em cởi quần áo ra, để ta vẽ vài nét trên người em.”
Trần Mộc Miên từ khi sinh ra đã nhẹ vía.
Bà nội của cô đã chi rất nhiều tiền để xin một lá bùa hộ mệnh từ đạo quán, với lời hứa của đạo sĩ rằng nó sẽ bảo vệ cô đến khi tròn hai mươi tuổi.
Nhưng sau hai mươi tuổi thì sao? Bà nội quên không hỏi, còn đạo sĩ thì không nói, nên khi Trần Mộc Miên bước qua tuổi hai mươi, cô bắt đầu thấy ma!
Không chỉ gặp phải những hồn ma bình thường, mà cô còn gặp một con quỷ siêu mạnh, đấy lại còn là một con quỷ háo sắc, đêm đêm ép cô nằm chung giường.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, dương khí của cô sẽ bị hút cạn. Không thể để như thế, cô phải tự cứu mình!
“Thế nào, em định để đạo sĩ thu phục ta à?”.
“Không… không dám, em chỉ thấy bùa này đẹp, nên vẽ chơi thôi.”
Đàm Thuần Chi nở một nụ cười lạnh lẽo đầy quỷ khí: “Hay là em cởi quần áo ra, để ta vẽ vài nét trên người em.”
4.5
Văn án:
Bạch Tiểu Cốc là một bộ xương trắng thành tinh, ngày nọ y nhặt được một quyển kỳ thư——《Quãng thời gian chúng ta cùng điên cuồng si mê Tần Cửu Khinh thủ tịch Thiên Ngu Sơn》.
Tiểu bạch cốt say sưa nghiên cứu ngày đêm, cuối cùng đúc kết được nội dung như thế này:
—— Tinh quái muốn tu hành thì phải bắt đầu từ song tu.
—— Đối tượng song tu phải có dáng người tốt, phần cứng to, tư chất vô lượng, tiềm lực vô biên, và phải cực kỳ đẹp trai!
——Tần Cửu Khinh vừa khéo đáp ứng đủ mọi tiêu chuẩn.
Nghe nói bước đầu tiên của song tu là yêu đương.
Tiểu bạch cốt nắm chặt tay: Ta muốn yêu đương với Tần Cửu Khinh!
Vấn đề ở chỗ, tiểu bạch cốt vất vả ngụy trang thành người, cực cực khổ khổ ẩn núp Tu Chân giới làm thế nào mới khiến thủ tịch kiếm tông chú ý?
*
Tần Cửu Khinh, thủ tịch kiếm tông trẻ tuổi nhất Tu Chân giới, đối tượng sùng bái của vô số tu sĩ. Hắn có thiên tư cao nhất, dáng người đỉnh nhất, nhưng cũng cao lãnh nhất Tu Chân giới——Tu sĩ hệ băng tỏ vẻ sợ lạnh, không dám tới gần.
Tần thủ tịch cao không thể với, hoàn mỹ không tì vết chỉ có một chút xíu khuyết điểm.
Cái gì, ngài nói Tần Cửu Khinh nghèo?
Đùa hả, ai chẳng biết động phủ Tần thủ tịch kim quang lấp lánh, tất cả đều là thiên tài địa bảo, cái này cứng hơn cái kia…
Thôi được, nếu thích đồ cứng là khuyết điểm… Vậy Tần thủ tịch đúng là có một chút khuyết điểm.
Hắn thích xương cứng.
Ý trên mặt chữ: xương cứng.
Càng cứng càng tốt, tốt nhất là bộ xương cứng lạnh lẽo đầy quyến rũ.
*
Bạch Tiểu Cốc:???
Tần Cửu Khinh: Không sai, chính là ngươi.
Tóm tắt một câu: Bạch cốt thì sao, bạch cốt cũng muốn yêu đương~
Bạch Tiểu Cốc là một bộ xương trắng thành tinh, ngày nọ y nhặt được một quyển kỳ thư——《Quãng thời gian chúng ta cùng điên cuồng si mê Tần Cửu Khinh thủ tịch Thiên Ngu Sơn》.
Tiểu bạch cốt say sưa nghiên cứu ngày đêm, cuối cùng đúc kết được nội dung như thế này:
—— Tinh quái muốn tu hành thì phải bắt đầu từ song tu.
—— Đối tượng song tu phải có dáng người tốt, phần cứng to, tư chất vô lượng, tiềm lực vô biên, và phải cực kỳ đẹp trai!
——Tần Cửu Khinh vừa khéo đáp ứng đủ mọi tiêu chuẩn.
Nghe nói bước đầu tiên của song tu là yêu đương.
Tiểu bạch cốt nắm chặt tay: Ta muốn yêu đương với Tần Cửu Khinh!
Vấn đề ở chỗ, tiểu bạch cốt vất vả ngụy trang thành người, cực cực khổ khổ ẩn núp Tu Chân giới làm thế nào mới khiến thủ tịch kiếm tông chú ý?
*
Tần Cửu Khinh, thủ tịch kiếm tông trẻ tuổi nhất Tu Chân giới, đối tượng sùng bái của vô số tu sĩ. Hắn có thiên tư cao nhất, dáng người đỉnh nhất, nhưng cũng cao lãnh nhất Tu Chân giới——Tu sĩ hệ băng tỏ vẻ sợ lạnh, không dám tới gần.
Tần thủ tịch cao không thể với, hoàn mỹ không tì vết chỉ có một chút xíu khuyết điểm.
Cái gì, ngài nói Tần Cửu Khinh nghèo?
Đùa hả, ai chẳng biết động phủ Tần thủ tịch kim quang lấp lánh, tất cả đều là thiên tài địa bảo, cái này cứng hơn cái kia…
Thôi được, nếu thích đồ cứng là khuyết điểm… Vậy Tần thủ tịch đúng là có một chút khuyết điểm.
Hắn thích xương cứng.
Ý trên mặt chữ: xương cứng.
Càng cứng càng tốt, tốt nhất là bộ xương cứng lạnh lẽo đầy quyến rũ.
*
Bạch Tiểu Cốc:???
Tần Cửu Khinh: Không sai, chính là ngươi.
Tóm tắt một câu: Bạch cốt thì sao, bạch cốt cũng muốn yêu đương~
4.1
Ninh Chiêu Nhi trời sinh tính tình phóng khoáng, dung mạo xinh đẹp, đáng yêu, nhưng lại mắc bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ đã được gửi nuôi ở nhà cô ruột.
Cả nhà cô ruột đối xử với nàng như con ruột, đợi đến khi nàng cập kê, sẽ gả cho người biểu ca thanh mai trúc mã.
Lần đầu tiên Ninh Chiêu Nhi gặp Thẩm Hạo Hành, hắn một thân huyền y đứng trên lầu các, nhìn nàng.
Tim Ninh Chiêu Nhi bỗng nhiên thắt lại, ngất lịm đi.
Sau đó, nàng nghe biểu tỷ nói: "Vị khách quý trong phủ là Tứ hoàng tử Đại Tề - Ngụy vương, người ôn nhuận lễ độ, tuấn mỹ vô song, chỉ là đã ngoài hai mươi tuổi mà vẫn chưa thành gia lập thất..."
"Bởi vì hắn có sở thích đoạn tụ." (đoạn tụ = đồng tính)
Ninh Chiêu Nhi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra nam nhân cưỡng đoạt nàng trong cơn ác mộng kia không phải là hắn.
Rất lâu sau, cuộc sống của nàng trở lại bình lặng, cơn ác mộng từng đeo bám nàng cũng dần bị lãng quên, cho đến ngày đại hôn, Ninh Chiêu Nhi đang hồi hộp chờ đợi trong tân phòng thì đột nhiên ngất xỉu, khi tỉnh lại đã thấy mình ở trong mật thất.
Dưới ánh nến le lói, nam nhân mặc huyền y chậm rãi bước về phía nàng, vẻ mặt vẫn ôn nhu như trước.
Ninh Chiêu Nhi khóc lóc cầu xin: "Đừng, đừng lại gần..."
Thẩm Hạo Hành mỉm cười ôn nhu phủi đi bụi bặm trên trán nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, bản vương chỉ là vừa ý nàng, sẽ không làm nàng bị thương."
Ai nói người đàn ông độc ác trong giấc mơ kia không phải là hắn.
【Đây là câu chuyện về một tiểu bệnh y thuần khiết lương thiện, muốn cảm hóa một tên điên sống chỉ để trả thù.】
Cả nhà cô ruột đối xử với nàng như con ruột, đợi đến khi nàng cập kê, sẽ gả cho người biểu ca thanh mai trúc mã.
Lần đầu tiên Ninh Chiêu Nhi gặp Thẩm Hạo Hành, hắn một thân huyền y đứng trên lầu các, nhìn nàng.
Tim Ninh Chiêu Nhi bỗng nhiên thắt lại, ngất lịm đi.
Sau đó, nàng nghe biểu tỷ nói: "Vị khách quý trong phủ là Tứ hoàng tử Đại Tề - Ngụy vương, người ôn nhuận lễ độ, tuấn mỹ vô song, chỉ là đã ngoài hai mươi tuổi mà vẫn chưa thành gia lập thất..."
"Bởi vì hắn có sở thích đoạn tụ." (đoạn tụ = đồng tính)
Ninh Chiêu Nhi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra nam nhân cưỡng đoạt nàng trong cơn ác mộng kia không phải là hắn.
Rất lâu sau, cuộc sống của nàng trở lại bình lặng, cơn ác mộng từng đeo bám nàng cũng dần bị lãng quên, cho đến ngày đại hôn, Ninh Chiêu Nhi đang hồi hộp chờ đợi trong tân phòng thì đột nhiên ngất xỉu, khi tỉnh lại đã thấy mình ở trong mật thất.
Dưới ánh nến le lói, nam nhân mặc huyền y chậm rãi bước về phía nàng, vẻ mặt vẫn ôn nhu như trước.
Ninh Chiêu Nhi khóc lóc cầu xin: "Đừng, đừng lại gần..."
Thẩm Hạo Hành mỉm cười ôn nhu phủi đi bụi bặm trên trán nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, bản vương chỉ là vừa ý nàng, sẽ không làm nàng bị thương."
Ai nói người đàn ông độc ác trong giấc mơ kia không phải là hắn.
【Đây là câu chuyện về một tiểu bệnh y thuần khiết lương thiện, muốn cảm hóa một tên điên sống chỉ để trả thù.】
4.5
Đói quá, đói quá! Nhưng những lúc như vậy, nhịn một chút sẽ qua
Nếu nhịn đến mức không được, cậu sẽ miên man suy nghĩ, cậu nghĩ là con sâu trong bụng mình tham ăn quá đi mất!
CP: Trước tra sau thương vợ thương con thâm tình công X Mang thai bé con phải chịu đói đáng thương thụ
Truy thê thấy bà nội, HE
Nếu nhịn đến mức không được, cậu sẽ miên man suy nghĩ, cậu nghĩ là con sâu trong bụng mình tham ăn quá đi mất!
CP: Trước tra sau thương vợ thương con thâm tình công X Mang thai bé con phải chịu đói đáng thương thụ
Truy thê thấy bà nội, HE
9.3
Tác giả: Bất Chỉ Thị Khỏa Thái/ Không Chỉ Là Một Món Ăn
Số chương: 120 chương (117 chương chính truyện + 3 chương ngoại truyện)
Thể loại: Cổ đại, Cung đình hầu tước, Cưới trước yêu sau, Hài hước, Duyên trời tác hợp, Ngọt ngào, Nhẹ nhàng, HE
Biên tập, soát lỗi và làm bìa: Shu
Giới thiệu: (Shu đã sửa so với bản gốc)
Đêm hoa đăng nguyên tiêu, đế hậu mở tiệc ở Ung Viên để tuyển chọn vương phi cho Định Bắc vương điện hạ.
Trong bữa tiệc, một tiểu thư thế gia dịu dàng hành lễ, nguyện dâng lên khúc đàn, còn nói: “Thần nữ bất tài, xin bêu xấu một chút.”
Người mặc y phục gấm đen ngồi phía trên lại lạnh nhạt ngắt lời: “Biết xấu thì đừng đàn.”
Cả điện yên tĩnh, không ai dám mở miệng bác bỏ. Tiểu tiểu thư phủ Tĩnh An hầu Minh Đàn ngồi yên lặng phía xa trộm liếc, chỉ cảm thấy Định Bắc vương điện hạ ngông cuồng, vô lễ, kiêu ngạo đến cực điểm, không phải người lương thiện gì.
Sau đó, nàng lại bị tứ hôn cho Định Bắc vương.
Đêm động phòng hoa chúc, tiểu tiểu thư Minh gia run run rẩy rẩy cởi áo tháo dây lưng cho phu quân.
Người ấy đột nhiên nói, nghe nói nàng có một khúc đàn nổi tiếng Thượng Kinh.
Nàng ra vẻ đoan trang hành lễ, nhưng thực tế căng thẳng đến mức quên cả cự tuyệt, chỉ hỏi dò: “Thiếp thân bất tài, vậy… xin… bêu xấu một chút?”
Hỏng rồi. Nói xong nàng mới nhớ ra, liếc mắt nhìn trộm phu quân, lại bắt gặp ánh mắt như cười như không của hắn: “Không xấu, bổn vương chỉ cảm thấy, vợ mình rất đẹp.”
—————————————————————
Tiểu thư kiêu ngạo x Vương gia chiến thần
Hư cấu, diễn biến chậm, phong tục không thuộc riêng một triều đại nào.
Số chương: 120 chương (117 chương chính truyện + 3 chương ngoại truyện)
Thể loại: Cổ đại, Cung đình hầu tước, Cưới trước yêu sau, Hài hước, Duyên trời tác hợp, Ngọt ngào, Nhẹ nhàng, HE
Biên tập, soát lỗi và làm bìa: Shu
Giới thiệu: (Shu đã sửa so với bản gốc)
Đêm hoa đăng nguyên tiêu, đế hậu mở tiệc ở Ung Viên để tuyển chọn vương phi cho Định Bắc vương điện hạ.
Trong bữa tiệc, một tiểu thư thế gia dịu dàng hành lễ, nguyện dâng lên khúc đàn, còn nói: “Thần nữ bất tài, xin bêu xấu một chút.”
Người mặc y phục gấm đen ngồi phía trên lại lạnh nhạt ngắt lời: “Biết xấu thì đừng đàn.”
Cả điện yên tĩnh, không ai dám mở miệng bác bỏ. Tiểu tiểu thư phủ Tĩnh An hầu Minh Đàn ngồi yên lặng phía xa trộm liếc, chỉ cảm thấy Định Bắc vương điện hạ ngông cuồng, vô lễ, kiêu ngạo đến cực điểm, không phải người lương thiện gì.
Sau đó, nàng lại bị tứ hôn cho Định Bắc vương.
Đêm động phòng hoa chúc, tiểu tiểu thư Minh gia run run rẩy rẩy cởi áo tháo dây lưng cho phu quân.
Người ấy đột nhiên nói, nghe nói nàng có một khúc đàn nổi tiếng Thượng Kinh.
Nàng ra vẻ đoan trang hành lễ, nhưng thực tế căng thẳng đến mức quên cả cự tuyệt, chỉ hỏi dò: “Thiếp thân bất tài, vậy… xin… bêu xấu một chút?”
Hỏng rồi. Nói xong nàng mới nhớ ra, liếc mắt nhìn trộm phu quân, lại bắt gặp ánh mắt như cười như không của hắn: “Không xấu, bổn vương chỉ cảm thấy, vợ mình rất đẹp.”
—————————————————————
Tiểu thư kiêu ngạo x Vương gia chiến thần
Hư cấu, diễn biến chậm, phong tục không thuộc riêng một triều đại nào.
8.9
Thiếu gia không biết gì về chuyện nam nữ.
Ta đã đích thân dạy hắn.
Từ đó hắn biết mùi vị, bảo ta hầu hạ mỗi đêm.
Nhưng sau khi ta có thai, hắn lại khoe với người khác: “Chẳng qua là người hầu, chơi mà thôi, sau này gia sẽ có nhiều nữ nhân để chơi.”
Lòng ta tràn ngập tuyệt vọng, hoàn toàn biến mất khỏi phủ.
Ba năm sau, gặp nhau nơi phố xá sầm uất.
Hắn nhìn tiểu cô nương có mặt mày tương tự bảy phần.
Giọng run rẩy: “Cha ngươi là ai?”.
Tiểu cô nương ngây thơ nói: “Mẹ ta nói, cha ta bị bệnh lậu, chết từ lâu rồi.”
Ta đã đích thân dạy hắn.
Từ đó hắn biết mùi vị, bảo ta hầu hạ mỗi đêm.
Nhưng sau khi ta có thai, hắn lại khoe với người khác: “Chẳng qua là người hầu, chơi mà thôi, sau này gia sẽ có nhiều nữ nhân để chơi.”
Lòng ta tràn ngập tuyệt vọng, hoàn toàn biến mất khỏi phủ.
Ba năm sau, gặp nhau nơi phố xá sầm uất.
Hắn nhìn tiểu cô nương có mặt mày tương tự bảy phần.
Giọng run rẩy: “Cha ngươi là ai?”.
Tiểu cô nương ngây thơ nói: “Mẹ ta nói, cha ta bị bệnh lậu, chết từ lâu rồi.”
3.6
Một con cá tinh tu hành đã 500 năm.
Thời gian dài đẵng, lúc chưa thể hoá hình, cá tinh chỉ quanh quẩn trong hồ Vạn Trừng.
Sau này có thể biến thành hình người, cá chép tinh cũng như các yêu tinh khác, đi vào nhân gian thăm thú, khám phá
“Ngươi tên là gì?”
“Tiểu Niệm, tên ta là Tống Tiểu Niệm.”
“Ta sẽ nhớ kĩ, đa tạ cô nương đã trị bệnh cho mẫu thân của ta. Sau này nếu cô nương có tâm nguyện hoặc khó khăn gì, Diệp Tranh chắc chắn sẽ giúp.”
“Khó khăn thì tạm thời không có, tâm nguyện ngược lại lại có một cái.” Ta cười nhẹ nhàng.
“Mời nói.”
“Ta muốn ngươi, lấy thân báo đáp.”
Thời gian dài đẵng, lúc chưa thể hoá hình, cá tinh chỉ quanh quẩn trong hồ Vạn Trừng.
Sau này có thể biến thành hình người, cá chép tinh cũng như các yêu tinh khác, đi vào nhân gian thăm thú, khám phá
“Ngươi tên là gì?”
“Tiểu Niệm, tên ta là Tống Tiểu Niệm.”
“Ta sẽ nhớ kĩ, đa tạ cô nương đã trị bệnh cho mẫu thân của ta. Sau này nếu cô nương có tâm nguyện hoặc khó khăn gì, Diệp Tranh chắc chắn sẽ giúp.”
“Khó khăn thì tạm thời không có, tâm nguyện ngược lại lại có một cái.” Ta cười nhẹ nhàng.
“Mời nói.”
“Ta muốn ngươi, lấy thân báo đáp.”
3.9
Ngày cưới gần kề, Diệp Mạt Sơ bị từ hôn.
Vị hôn phu vừa thi đậu Trạng nguyên nói nàng ngoài dung mạo ra chẳng có gì tốt đẹp, đối với con đường làm quan của hắn không có chút ích lợi nào, đã tìm được chỗ dựa vững chắc hơn.
Phụ thân và kế mẫu cảm thấy mất mặt, mắng nàng một trận, nói nàng xui xẻo.
Mẫu thân mất sớm, huynh trưởng tử trận, tỷ tỷ gả xa, Diệp Mạt Sơ không ai chăm sóc, bị đưa đến trang tử để tự kiểm điểm.
Nhìn bốn phía hoang vắng, Diệp Mạt Sơ cảm thấy cuộc đời này coi như xong rồi, một mình trốn dưới gốc cây khóc lóc tuyệt vọng.
Úc Thừa Uyên - Thân vương đột nhiên xuất hiện, lật người xuống ngựa, đỡ nàng dậy, hỏi nàng khóc vì sao.
Nhìn người bạn thanh mai trúc mã, Diệp Mạt Sơ nắm chặt tay áo hắn: "Thừa Uyên ca ca, huynh cưới ta được không?"
Người đàn ông cao lớn tuấn mỹ ánh mắt sâu thẳm: "Được."
Thấy hắn thật sự đồng ý, Diệp Mạt Sơ vốn không ôm hi vọng gì, ngẩn người: "...?"
---
Ngay hôm đó, dưới ánh mắt kinh hãi của cả phủ Thành An Hầu, hắn mang theo thân binh hộ tống nàng về phủ.
Ngày hôm sau, hắn mang theo thánh chỉ ban hôn, đích thân đến cửa cầu hôn.
Sau đó, lại dùng kiệu tám người khiêng, rước nàng vào phủ Thân vương - nơi mà tất cả các quý nữ kinh thành đều mơ ước.
---
Sau khi thành thân, Diệp Mạt Sơ mới biết, Úc Thừa Uyên có người trong lòng, và vì nữ tử đó mà nhiều lần từ chối thánh chỉ ban hôn của Hoàng thượng.
Một người si tình như vậy, lại vì tình nghĩa thuở nhỏ mà đồng ý cưới nàng, Diệp Mạt Sơ vừa cảm kích vừa áy náy.
Nàng cúi người thật sâu trước hắn: "Thừa Uyên ca ca, đa tạ huynh cứu ta thoát khỏi cảnh khốn cùng, đợi đến khi cô nương trong lòng huynh trở về, chúng ta sẽ hòa ly."
Úc Thừa Uyên: "Nàng ấy đã xuất giá rồi."
Diệp Mạt Sơ đau lòng cho hắn, mạnh dạn ôm lấy hắn an ủi: "Huynh đừng buồn, ta sẽ đối xử tốt với huynh."
Nàng không nhìn thấy, trên đỉnh đầu, khóe miệng Úc Thừa Uyên cong lên thật cao.
Vị hôn phu vừa thi đậu Trạng nguyên nói nàng ngoài dung mạo ra chẳng có gì tốt đẹp, đối với con đường làm quan của hắn không có chút ích lợi nào, đã tìm được chỗ dựa vững chắc hơn.
Phụ thân và kế mẫu cảm thấy mất mặt, mắng nàng một trận, nói nàng xui xẻo.
Mẫu thân mất sớm, huynh trưởng tử trận, tỷ tỷ gả xa, Diệp Mạt Sơ không ai chăm sóc, bị đưa đến trang tử để tự kiểm điểm.
Nhìn bốn phía hoang vắng, Diệp Mạt Sơ cảm thấy cuộc đời này coi như xong rồi, một mình trốn dưới gốc cây khóc lóc tuyệt vọng.
Úc Thừa Uyên - Thân vương đột nhiên xuất hiện, lật người xuống ngựa, đỡ nàng dậy, hỏi nàng khóc vì sao.
Nhìn người bạn thanh mai trúc mã, Diệp Mạt Sơ nắm chặt tay áo hắn: "Thừa Uyên ca ca, huynh cưới ta được không?"
Người đàn ông cao lớn tuấn mỹ ánh mắt sâu thẳm: "Được."
Thấy hắn thật sự đồng ý, Diệp Mạt Sơ vốn không ôm hi vọng gì, ngẩn người: "...?"
---
Ngay hôm đó, dưới ánh mắt kinh hãi của cả phủ Thành An Hầu, hắn mang theo thân binh hộ tống nàng về phủ.
Ngày hôm sau, hắn mang theo thánh chỉ ban hôn, đích thân đến cửa cầu hôn.
Sau đó, lại dùng kiệu tám người khiêng, rước nàng vào phủ Thân vương - nơi mà tất cả các quý nữ kinh thành đều mơ ước.
---
Sau khi thành thân, Diệp Mạt Sơ mới biết, Úc Thừa Uyên có người trong lòng, và vì nữ tử đó mà nhiều lần từ chối thánh chỉ ban hôn của Hoàng thượng.
Một người si tình như vậy, lại vì tình nghĩa thuở nhỏ mà đồng ý cưới nàng, Diệp Mạt Sơ vừa cảm kích vừa áy náy.
Nàng cúi người thật sâu trước hắn: "Thừa Uyên ca ca, đa tạ huynh cứu ta thoát khỏi cảnh khốn cùng, đợi đến khi cô nương trong lòng huynh trở về, chúng ta sẽ hòa ly."
Úc Thừa Uyên: "Nàng ấy đã xuất giá rồi."
Diệp Mạt Sơ đau lòng cho hắn, mạnh dạn ôm lấy hắn an ủi: "Huynh đừng buồn, ta sẽ đối xử tốt với huynh."
Nàng không nhìn thấy, trên đỉnh đầu, khóe miệng Úc Thừa Uyên cong lên thật cao.
8.3
[Zhihu] TIỂU THIẾP THỨ 44
_______________
Phu quân ta xuất chinh ba năm, khi trở về bên cạnh mang theo một mỹ nhân thanh khiết.
Hắn nói, cô nương này đã cứu mạng mình, hắn muốn đưa nàng ấy vào phủ.
Ta phẩy tay lớn: "Không vấn đề gì, thiếp thứ tứ thập tứ, cầm lấy số của ngươi đi."
Phu quân ta ngẩn người: "Số 44?"
Ta cười: "Đúng vậy, 43 vị tỷ muội này, đều là ba năm qua chàng không ở đây, ta đã thay chàng nạp vào. Nào các tỷ muội, dẫn muội muội thứ tứ thập tứ đi nghỉ ngơi."
Phu quân ta, Tiêu Yến, vốn là hậu duệ quý tộc Nam Triều. Năm đó quân đội Đại Chu công phá đô thành Nam Triều, các sĩ tộc Nam Triều đứng đầu là Tiêu thị lần lượt quy hàng. Phụ hoàng vì muốn an ủi lòng dân, ban hôn Tiêu Yến và ta.
Dù sao, ta là trưởng công chúa cao quý nhất của Đại Chu, Lý Uyển Uyển.
Ba năm trước, ta và Tiêu Yến vừa thành hôn, chưa kịp ổn định thì hắn đã được phái đến phương Nam để dẹp loạn.
Ta nhẫn nại chờ đợi hắn ba năm, không ngờ, vừa trở về kinh thành, chưa vào phủ công chúa, hắn đã cho ta một cú đòn phủ đầu.
Đại quân khải hoàn, hắn cưỡi trên một con bạch mã cao lớn của Tây Vực, dẫn đầu đội quân, trong lòng ôm lấy cô nương đó.
Họ từ cửa Huyền Vũ vào thành, đi qua đường Trung Thành, xuyên qua Đông Thị, Tây Thị, oai phong lẫm liệt, gây ra không ít sự chú ý và bàn tán của dân chúng.
_______________
Phu quân ta xuất chinh ba năm, khi trở về bên cạnh mang theo một mỹ nhân thanh khiết.
Hắn nói, cô nương này đã cứu mạng mình, hắn muốn đưa nàng ấy vào phủ.
Ta phẩy tay lớn: "Không vấn đề gì, thiếp thứ tứ thập tứ, cầm lấy số của ngươi đi."
Phu quân ta ngẩn người: "Số 44?"
Ta cười: "Đúng vậy, 43 vị tỷ muội này, đều là ba năm qua chàng không ở đây, ta đã thay chàng nạp vào. Nào các tỷ muội, dẫn muội muội thứ tứ thập tứ đi nghỉ ngơi."
Phu quân ta, Tiêu Yến, vốn là hậu duệ quý tộc Nam Triều. Năm đó quân đội Đại Chu công phá đô thành Nam Triều, các sĩ tộc Nam Triều đứng đầu là Tiêu thị lần lượt quy hàng. Phụ hoàng vì muốn an ủi lòng dân, ban hôn Tiêu Yến và ta.
Dù sao, ta là trưởng công chúa cao quý nhất của Đại Chu, Lý Uyển Uyển.
Ba năm trước, ta và Tiêu Yến vừa thành hôn, chưa kịp ổn định thì hắn đã được phái đến phương Nam để dẹp loạn.
Ta nhẫn nại chờ đợi hắn ba năm, không ngờ, vừa trở về kinh thành, chưa vào phủ công chúa, hắn đã cho ta một cú đòn phủ đầu.
Đại quân khải hoàn, hắn cưỡi trên một con bạch mã cao lớn của Tây Vực, dẫn đầu đội quân, trong lòng ôm lấy cô nương đó.
Họ từ cửa Huyền Vũ vào thành, đi qua đường Trung Thành, xuyên qua Đông Thị, Tây Thị, oai phong lẫm liệt, gây ra không ít sự chú ý và bàn tán của dân chúng.
9.2
Tác giả: 荔枝汽水水
Thể loại: Cổ Đại, HE, Hài Hước, Chữa Lành, Ngọt
Team dịch: Tiểu Lạc Lạc
Giới thiệu
Di nương bảo ta quyến rũ Thám hoa của phủ Thượng thư.
Di nương ném cho ta một quyển sách tranh, bên trong là những người không mảnh vải che thân tạo đủ mọi tư thế.
Cái đầu ngốc nghếch của ta phải mất mấy đêm mới nhớ hết chín chín tám mươi mốt thế.
Nhưng khi ta thực sự nhìn thấy Thám hoa bị chuốc thuốc nằm trên giường bất tỉnh,
Ta lại chẳng nhớ nổi một tư thế nào.
Ta đành phải ngồi xổm bên cửa lật sách ra ôn lại.
Nhưng rồi ta lại nghe thấy tiếng cười khẽ sau lưng, quay đầu lại thì chẳng thấy ai.
Sau đó, tên Ngục Diện La Sát mà mọi người đều sợ hãi đè ta xuống giường, thở hổn hển nói:
"Chín chín tám mươi mốt thế của nàng, chúng ta thử xem sao?"
Ta kinh ngạc nhìn hắn lấy ra quyển sách tranh rồi nói: "Nào, chọn một thế đi, chúng ta thử từng trang."
Thể loại: Cổ Đại, HE, Hài Hước, Chữa Lành, Ngọt
Team dịch: Tiểu Lạc Lạc
Giới thiệu
Di nương bảo ta quyến rũ Thám hoa của phủ Thượng thư.
Di nương ném cho ta một quyển sách tranh, bên trong là những người không mảnh vải che thân tạo đủ mọi tư thế.
Cái đầu ngốc nghếch của ta phải mất mấy đêm mới nhớ hết chín chín tám mươi mốt thế.
Nhưng khi ta thực sự nhìn thấy Thám hoa bị chuốc thuốc nằm trên giường bất tỉnh,
Ta lại chẳng nhớ nổi một tư thế nào.
Ta đành phải ngồi xổm bên cửa lật sách ra ôn lại.
Nhưng rồi ta lại nghe thấy tiếng cười khẽ sau lưng, quay đầu lại thì chẳng thấy ai.
Sau đó, tên Ngục Diện La Sát mà mọi người đều sợ hãi đè ta xuống giường, thở hổn hển nói:
"Chín chín tám mươi mốt thế của nàng, chúng ta thử xem sao?"
Ta kinh ngạc nhìn hắn lấy ra quyển sách tranh rồi nói: "Nào, chọn một thế đi, chúng ta thử từng trang."
4.4
Thành hôn với Hoắc Sanh đã ba năm, ta vẫn là thân xử nữ.
Ta quyết định hòa ly với hắn ta, rời khỏi Thượng Kinh với Xích Ô yêu thích ta.
Xích Ô biết ta thích Giang Nam nên đã đặt mua một lầu các hướng về phía mặt nước ở đó làm nhà mới của chúng ta.
Y tam thư lục lễ đưa thiếp cầu hôn cho ta.
Ta đỏ mặt đồng ý, cho rằng cuối cùng mình cũng tìm được ý trung nhân rồi.
Nhưng đêm trước ngày đại hôn, bởi vì có chuyện nên ta trở lại Thượng Kinh.
Vô tình nghe thấy Xích Ô cười lạnh nói với người khác.
"Ta cưới Niên Oản Kiều chỉ là bước đầu tiên, ta muốn Hoắc Sanh xem ta làm như thế nào cướp đi mọi thứ của hắn."
Thì ra, thứ ta coi là thâm tình chẳng qua chỉ là thủ đoạn để y trả thù Hoắc Sanh.
Sau đó, ta trốn đi.
Nghe nói Xích Ô lật ngược cả Thượng Kinh và Giang Nam cũng không thể tìm được vị hôn thê của y.
Ta quyết định hòa ly với hắn ta, rời khỏi Thượng Kinh với Xích Ô yêu thích ta.
Xích Ô biết ta thích Giang Nam nên đã đặt mua một lầu các hướng về phía mặt nước ở đó làm nhà mới của chúng ta.
Y tam thư lục lễ đưa thiếp cầu hôn cho ta.
Ta đỏ mặt đồng ý, cho rằng cuối cùng mình cũng tìm được ý trung nhân rồi.
Nhưng đêm trước ngày đại hôn, bởi vì có chuyện nên ta trở lại Thượng Kinh.
Vô tình nghe thấy Xích Ô cười lạnh nói với người khác.
"Ta cưới Niên Oản Kiều chỉ là bước đầu tiên, ta muốn Hoắc Sanh xem ta làm như thế nào cướp đi mọi thứ của hắn."
Thì ra, thứ ta coi là thâm tình chẳng qua chỉ là thủ đoạn để y trả thù Hoắc Sanh.
Sau đó, ta trốn đi.
Nghe nói Xích Ô lật ngược cả Thượng Kinh và Giang Nam cũng không thể tìm được vị hôn thê của y.
7.1
Bạn đang đọc truyện Tình Kiếp Chưa Trọn của tác giả Lục Trúc Thanh Thanh.
Trở về ngày bọn ta bị bán làm nô lệ.
Tỷ tỷ đẩy ta cho tên tiểu tướng quân lạnh lùng tàn bạo: "Muội muội ta xinh đẹp ngoan ngoãn, chắc chắn sẽ hầu hạ tốt tướng quân."
Kiếp trước, tỷ tỷ mê mẩn tướng quân đẹp trai, không tiếc đẩy ta cho tên thư sinh nghèo hèn, sau này tên thư sinh đỗ đạt, thăng tiến nhanh chóng làm đến tể tướng,
Còn tỷ tỷ thì bị tên tiểu tướng quân u ám hành hạ đến c h ế t.
Vì vậy, kiếp này tỷ tỷ phải chọn lại.
Nhưng tỷ tỷ không biết rằng, ta trời sinh mệnh phú quý, bất kể ta gả cho ai, người đó đều sẽ thăng tiến.
Tỷ tỷ càng không biết rằng, ta đã chờ ngày này rất lâu rồi...
Trở về ngày bọn ta bị bán làm nô lệ.
Tỷ tỷ đẩy ta cho tên tiểu tướng quân lạnh lùng tàn bạo: "Muội muội ta xinh đẹp ngoan ngoãn, chắc chắn sẽ hầu hạ tốt tướng quân."
Kiếp trước, tỷ tỷ mê mẩn tướng quân đẹp trai, không tiếc đẩy ta cho tên thư sinh nghèo hèn, sau này tên thư sinh đỗ đạt, thăng tiến nhanh chóng làm đến tể tướng,
Còn tỷ tỷ thì bị tên tiểu tướng quân u ám hành hạ đến c h ế t.
Vì vậy, kiếp này tỷ tỷ phải chọn lại.
Nhưng tỷ tỷ không biết rằng, ta trời sinh mệnh phú quý, bất kể ta gả cho ai, người đó đều sẽ thăng tiến.
Tỷ tỷ càng không biết rằng, ta đã chờ ngày này rất lâu rồi...
5
TÌNH MỆNH TRONG TAY
- -
Hệ thống bắt ta đi công lược Ma Tôn, ta từ chối.
"Ai thèm đi đeo đuổi tên khốn kia cùng bạch nguyệt quang của hắn chứ, ta không có sở thích bị ngược nhá!"
Hệ thống: "Nếu nhiệm vụ thất bại ngươi sẽ chết đấy."
Vài năm sau, đúng như lời nó nói, vào một ngày lành tháng tốt, ta cần tiền gấp, lại tình cờ nhặt được Ma Tôn ở bên đường.
Thanh niên tuấn tú mất trí nhớ nhìn ta, ngơ ngác hỏi: "Ta là ai? Ngươi là ai?"
Ta ghé vào tai hắn, thì thầm như ma quỷ:
"Ta là hôn thê của ngươi, ngươi nợ ta rất nhiều tiền, quên rồi sao?"
- -
Tác giả: CUNG TƯỜNG VÃNG SỰ
- -
Hệ thống bắt ta đi công lược Ma Tôn, ta từ chối.
"Ai thèm đi đeo đuổi tên khốn kia cùng bạch nguyệt quang của hắn chứ, ta không có sở thích bị ngược nhá!"
Hệ thống: "Nếu nhiệm vụ thất bại ngươi sẽ chết đấy."
Vài năm sau, đúng như lời nó nói, vào một ngày lành tháng tốt, ta cần tiền gấp, lại tình cờ nhặt được Ma Tôn ở bên đường.
Thanh niên tuấn tú mất trí nhớ nhìn ta, ngơ ngác hỏi: "Ta là ai? Ngươi là ai?"
Ta ghé vào tai hắn, thì thầm như ma quỷ:
"Ta là hôn thê của ngươi, ngươi nợ ta rất nhiều tiền, quên rồi sao?"
- -
Tác giả: CUNG TƯỜNG VÃNG SỰ
6.3
Tướng công ta mang về một cô nương còn muốn lấy nàng ta làm thiếp thất.
Nghe nói, nàng ta là người xuyên không đến.
Tuy ta không hiểu xuyên không là gì nhưng ta vẫn cười mỉm đồng ý.
Tiện tay đặt tờ thư hòa ly lên trước mặt tướng công: "Đã như vậy, hai người hãy cút khỏi nhà của ta đi"
Nghe nói, nàng ta là người xuyên không đến.
Tuy ta không hiểu xuyên không là gì nhưng ta vẫn cười mỉm đồng ý.
Tiện tay đặt tờ thư hòa ly lên trước mặt tướng công: "Đã như vậy, hai người hãy cút khỏi nhà của ta đi"
4.3
Trẫm sống ba đời.
Lần đầu Nhiếp chính vương lên nắm quyền.
Khiến trẫm uất ức mà chết.
Sau đó trẫm trở về.
Cuối cùng thì Nhiếp chính cũng chết.
Kết quả trẫm mất nước
Trẫm đã trở lại.
Lần này trẫm biến hắn thành hoàng hậu.
Tất cả đều vui!
Hoàng đế công ngây thơ cute hột me X Nhiếp chính vương thụ độc ác tàn nhẫn
Nhiếp chính vương chướng ngại về X (hí hí)
Mặc dù cả hai đều họ Yến, nhưng họ Yến của Nhiếp chính vương là do tổ tiên hoàng đế ban cho, không có quan hệ huyết thống với hoàng thất.
Tags: Niên hạ, cung đình, hầu tước
Từ khóa: Vai chính: Yến Tần| Vai phụ: Yến Vu Ca
Bình luận ngắn gọn về tác phẩm:
Làm hoàng đế bù nhìn hai kiếp mà vẫn thảm thì phải làm sao? Vậy thì làm kiếp thứ ba! Hoàng đế bù nhìn Yến Tần trải qua hai kiếp với những lựa chọn hoàn toàn trái ngược, nhưng đều không có kết cục tốt đẹp. Đến kiếp thứ ba, Yến Tần quyết tâm thay đổi, phấn đấu hết mình, cuối cùng thu phục được vị Nhiếp chính vương trẻ tuổi tuấn tú, tàn nhẫn, độc ác, trở thành người đứng trên vạn người và chỉ dưới một người. Từ một kẻ yếu đuối, Yến Tần đã rèn luyện bản thân thành một vị minh quân, thành công xoay chuyển bi kịch thành đại kết cục viên mãn! Đây là câu chuyện về quá trình trưởng thành của một vị hoàng đế từng yếu đuối. Sau hai kiếp sống, vị hoàng đế nhỏ bé và Nhiếp chính vương tàn nhẫn, độc ác dần từ ghét bỏ nhau chuyển sang có tình cảm với nhau. Những tương tác ngọt ngào đến mức “sâu răng” và sự khác biệt về thái độ trước sau của hai nhân vật chính là một điểm sáng của tác phẩm. Trong quá trình thăm dò lẫn nhau, những suy nghĩ kỳ quặc của hoàng đế và Nhiếp chính vương khiến người đọc không thể nhịn được cười, đọc hoài không dứt.
Lần đầu Nhiếp chính vương lên nắm quyền.
Khiến trẫm uất ức mà chết.
Sau đó trẫm trở về.
Cuối cùng thì Nhiếp chính cũng chết.
Kết quả trẫm mất nước
Trẫm đã trở lại.
Lần này trẫm biến hắn thành hoàng hậu.
Tất cả đều vui!
Hoàng đế công ngây thơ cute hột me X Nhiếp chính vương thụ độc ác tàn nhẫn
Nhiếp chính vương chướng ngại về X (hí hí)
Mặc dù cả hai đều họ Yến, nhưng họ Yến của Nhiếp chính vương là do tổ tiên hoàng đế ban cho, không có quan hệ huyết thống với hoàng thất.
Tags: Niên hạ, cung đình, hầu tước
Từ khóa: Vai chính: Yến Tần| Vai phụ: Yến Vu Ca
Bình luận ngắn gọn về tác phẩm:
Làm hoàng đế bù nhìn hai kiếp mà vẫn thảm thì phải làm sao? Vậy thì làm kiếp thứ ba! Hoàng đế bù nhìn Yến Tần trải qua hai kiếp với những lựa chọn hoàn toàn trái ngược, nhưng đều không có kết cục tốt đẹp. Đến kiếp thứ ba, Yến Tần quyết tâm thay đổi, phấn đấu hết mình, cuối cùng thu phục được vị Nhiếp chính vương trẻ tuổi tuấn tú, tàn nhẫn, độc ác, trở thành người đứng trên vạn người và chỉ dưới một người. Từ một kẻ yếu đuối, Yến Tần đã rèn luyện bản thân thành một vị minh quân, thành công xoay chuyển bi kịch thành đại kết cục viên mãn! Đây là câu chuyện về quá trình trưởng thành của một vị hoàng đế từng yếu đuối. Sau hai kiếp sống, vị hoàng đế nhỏ bé và Nhiếp chính vương tàn nhẫn, độc ác dần từ ghét bỏ nhau chuyển sang có tình cảm với nhau. Những tương tác ngọt ngào đến mức “sâu răng” và sự khác biệt về thái độ trước sau của hai nhân vật chính là một điểm sáng của tác phẩm. Trong quá trình thăm dò lẫn nhau, những suy nghĩ kỳ quặc của hoàng đế và Nhiếp chính vương khiến người đọc không thể nhịn được cười, đọc hoài không dứt.
3.6
Hán Việt: Xuyên việt chi Trần Nhạc
Tác giả: Linh Giác Tử
Thể loại: Nguyên sang, đam mỹ, cổ đại, HE, tình cảm, làm ruộng, mỹ thực, chủ công, nhẹ nhàng, bình dân sinh hoạt.
Số chương: 39 (3 PN)
Nguồn: Tấn Giang
Editor: June
Lưu ý: Truyện nhạt ít thoại, do mình thích nên mình làm thôi =))))
GIỚI THIỆU
Trần Nhạc xuyên rồi, xuyên đến một nơi kỳ quái ở cổ đại, nơi chỉ có hán tử và ca nhi.
Đối mặt với gia cảnh nghèo khó, hắn chỉ có thể dựa vào hai tay bán đồ ăn để kiếm sống.
Làm bánh bột đậu, khoai tây nghiền với nước sốt sệt, hái bông cỏ làm thạch aiyu, còn có khoai tây toàn tịch, tiện thể thắng luôn giải nhất « Món ăn quan trọng » trong cuộc thi đầu bếp.
Danh tiếng Trần Nhạc trong một lúc vang dội.
Nhưng mắc cái gì ở thế giới này còn tồn tại thuế độc thân nữa hả? Đến tuổi nhất định buộc phải kết hôn nếu không thì phải ngồi tù?
Con ngươi Trần Nhạc chấn động…
Tác giả: Linh Giác Tử
Thể loại: Nguyên sang, đam mỹ, cổ đại, HE, tình cảm, làm ruộng, mỹ thực, chủ công, nhẹ nhàng, bình dân sinh hoạt.
Số chương: 39 (3 PN)
Nguồn: Tấn Giang
Editor: June
Lưu ý: Truyện nhạt ít thoại, do mình thích nên mình làm thôi =))))
GIỚI THIỆU
Trần Nhạc xuyên rồi, xuyên đến một nơi kỳ quái ở cổ đại, nơi chỉ có hán tử và ca nhi.
Đối mặt với gia cảnh nghèo khó, hắn chỉ có thể dựa vào hai tay bán đồ ăn để kiếm sống.
Làm bánh bột đậu, khoai tây nghiền với nước sốt sệt, hái bông cỏ làm thạch aiyu, còn có khoai tây toàn tịch, tiện thể thắng luôn giải nhất « Món ăn quan trọng » trong cuộc thi đầu bếp.
Danh tiếng Trần Nhạc trong một lúc vang dội.
Nhưng mắc cái gì ở thế giới này còn tồn tại thuế độc thân nữa hả? Đến tuổi nhất định buộc phải kết hôn nếu không thì phải ngồi tù?
Con ngươi Trần Nhạc chấn động…
4.1
Tác giả: Thập Tứ Lang
Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, Huyền huyễn, Tu chân, Tiên hiệp, Cận thủy lâu dài, 1v1, HE.
Độ dài: 156 Chương + 6 Chương Ngoại Truyện
Chuyển ngữ + Chỉnh sửa: Jenny
Văn Án:
Đối với Lệnh Hồ Trăn Trăn, “Ân oán rõ ràng, hai bên không ai mắc nợ ai” luôn là quy tắc của nàng khi đi ra ngoài.
Cái gì bản thân nhận được thì phải cho đi, và ngược lại.
Cho đến một ngày, nàng gặp được một vị thiếu niên lang mồm mép xảo quyệt, đen trắng rõ ràng như thế lại bị hắn làm cho rối tung rối mù đến mức không thể phân biệt được.
*******************************************************
Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Ta cảm thấy chúng ta không ai nợ ai nữa.”
Tần Hi: “Không đúng. Ta còn thiếu nàng một thứ.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Cái gì thế?”
Tần Hi: “Một câu: Ta thích nàng.”
Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, Huyền huyễn, Tu chân, Tiên hiệp, Cận thủy lâu dài, 1v1, HE.
Độ dài: 156 Chương + 6 Chương Ngoại Truyện
Chuyển ngữ + Chỉnh sửa: Jenny
Văn Án:
Đối với Lệnh Hồ Trăn Trăn, “Ân oán rõ ràng, hai bên không ai mắc nợ ai” luôn là quy tắc của nàng khi đi ra ngoài.
Cái gì bản thân nhận được thì phải cho đi, và ngược lại.
Cho đến một ngày, nàng gặp được một vị thiếu niên lang mồm mép xảo quyệt, đen trắng rõ ràng như thế lại bị hắn làm cho rối tung rối mù đến mức không thể phân biệt được.
*******************************************************
Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Ta cảm thấy chúng ta không ai nợ ai nữa.”
Tần Hi: “Không đúng. Ta còn thiếu nàng một thứ.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Cái gì thế?”
Tần Hi: “Một câu: Ta thích nàng.”
3.7
[ZHIHU] TRĂNG SÁNG RỌI SÔNG XUÂN
Tác giả: 南北西东
Editor: Fukamidori
ෆ˙ᵕ˙ෆ
Tề Võ năm thứ mười một, tứ hoàng tử Sở Dục Lễ được phong làm thái tử, thái phó Châu Văn Tùng nhận lệnh dốc lòng dạy dỗ, bồi dưỡng trữ quân.
Thái phó có một cô con gái tên là Dung Sương, mắt ngọc mày ngài, văn hay chữ tốt, tài hoa không thua đấng nam nhi. Hai người cùng nhau trưởng thành từ nhỏ đến lớn, thái tử thầm thương trộm nhớ đã lâu, tính xin tứ hôn.
Nào ngờ trước khi thánh chỉ được ban ra, thôn trang nơi Dung Sương đi kiểm toán bỗng bùng cháy, nàng bị chôn vùi trong biển lửa.
Sau khi vực dậy từ nỗi đau, tính tình của thái tử thay đổi một trời một vực, bắt đầu kết giao với những nữ tử thế gia, có quan hệ rất tốt với đích nữ của thừa tướng là Tống Doanh Xu.
Trên phố sôi nổi xuất hiện lời đồn, vị trí thái tử phi chắc chắn sẽ thuộc về Tống Doanh Xu.
Tác giả: 南北西东
Editor: Fukamidori
ෆ˙ᵕ˙ෆ
Tề Võ năm thứ mười một, tứ hoàng tử Sở Dục Lễ được phong làm thái tử, thái phó Châu Văn Tùng nhận lệnh dốc lòng dạy dỗ, bồi dưỡng trữ quân.
Thái phó có một cô con gái tên là Dung Sương, mắt ngọc mày ngài, văn hay chữ tốt, tài hoa không thua đấng nam nhi. Hai người cùng nhau trưởng thành từ nhỏ đến lớn, thái tử thầm thương trộm nhớ đã lâu, tính xin tứ hôn.
Nào ngờ trước khi thánh chỉ được ban ra, thôn trang nơi Dung Sương đi kiểm toán bỗng bùng cháy, nàng bị chôn vùi trong biển lửa.
Sau khi vực dậy từ nỗi đau, tính tình của thái tử thay đổi một trời một vực, bắt đầu kết giao với những nữ tử thế gia, có quan hệ rất tốt với đích nữ của thừa tướng là Tống Doanh Xu.
Trên phố sôi nổi xuất hiện lời đồn, vị trí thái tử phi chắc chắn sẽ thuộc về Tống Doanh Xu.
5.9
Tác giả: Mộng Hồi
Thể loại: Đam mỹ cổ trang, ngược luyến tình thâm, SE.
Nhân vật chính: Mộ Dung Hoa, Tiểu Thất, Bạch Thái Thiên.
Văn án:
Thời cổ đại xa xưa, nam bắc phân tranh người nào mạnh kẻ ấy làm vua, lúc bấy giờ đất nước được chia làm 2 miền Nam Bắc, mỗi miền là một người cầm quyền tự xưng đế và mang quốc hiệu của riêng mình.
Người ta hay nói Bắc Bạch-Nam Tề chính là vì nguyên nhân này. Hai miền giao chiến triền miên thề không đội trời chung, luôn dùng mọi cách áp bức đối phương phải nhượng bộ đem cống vật giao nộp.
Mà ở giữa 2 miền Nam Bắc là một dải núi không thuộc Bắc cũng chẳng thuộc Nam. Ở đó khí hậu ôn hoà cây cỏ tươi tốt và đặc biệt dược liệu rất nhiều, núi này gọi theo tên của một thần y ở đó, gọi là núi Trường An.
Liễu Trường An cùng với 7 đệ tử sống ở đây nghiên cứu y thuật cứu người còn trồng rất nhiều dược liệu quý hiếm.
Có người đồn rằng Liễu thần y đã điều chế ra thuốc cải tử hoàn sinh làm lòng tham của người trong thiên hạ nổi lên. Từ người trong giang hồ cho tới người trong triều đình hay kể cả những bách tính bình thường đều tới ngỏ lời muốn mua lại. Liễu Trường An bất lực nói đi nói lại:" Không có gì gọi là cải tử hoàn sinh hết, lão phu chỉ là một đại phu bình thường cũng không phải tiên nhân làm sao có thể giúp người chết sống lại chứ."
Những người này căn bản nghe không vào còn cho rằng ông cố tình giấu diếm, bọn họ thương lượng không được đe doạ cũng không xong nên dùng vũ lực chèn ép Liễu thần y. Bọn chúng dùng tính mạng đệ tử đe doạ ông, nếu không giao thuốc sẽ hạ đao giết người. Đệ tử trong núi đều là những đứa trẻ còn nhỏ tuổi, đứa lớn nhất mới chỉ có 22 còn nhỏ nhất thì mới 16 ông sao có thể lấy tính mạng của các đệ tử ra đánh cược, không thể đánh ông bất đắc dĩ đành thỏa hiệp. Hẹn bọn họ sáng ngày mai sẽ giao thuốc ra, đám người giang hồ gian xảo bắt ông giao ra ngay bây giờ nếu không thì đừng trách. Tên đại ca vung cây đao trên tay một đường xoẹt ngang một đệ tử ngã xuống đất, máu từ cổ chảy ra không ngừng nhuốm đỏ một vùng xung quanh. Mọi người vừa kinh hãi vừa căm phẫn hét lên:"Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ,"
Đại đệ tử điên cuồng vừa hét vừa lao tới tên lão đại:" Ngươi dám giết Tiểu Ngũ, ta liều chết với ngươi, aaaaa..."
Còn chưa chạy tới đã bị gã một đao chém chết ngay tại chỗ.
"Đại ca....huhu...đại ca..."
Núi Trường An trước đây không khí trong lành cây cỏ xanh tươi giờ bao trùm một màn u tối sặc mùi máu tanh. Liễu Trường An liều mình với đám đạo tặc giang hồ đem đệ tử thứ 7 tên Tiểu Thất trốn ra ngoài.
Tiểu Thất là đứa trẻ ông nuôi từ khi còn bé xíu, nó ngoan ngoãn lương thiện lại rất có tố chất của một đại phu, chỉ là đứa trẻ này có gương mặt quá đẹp. Một nam tử lại thanh mảnh và nhẹ nhàng, làn da trắng như sứ, đường nét khuôn mặt hoàn hảo như bước ra từ trong tranh. Ánh mắt to tròn lại trong sáng và đơn thuần tựa như một trang giấy trắng chưa nhiễm bụi trần, Liễu Trường An sợ khuôn mặt của Tiểu Thất nếu ra ngoài sẽ gặp phiền phức nên luôn giữ y ở trong núi. Ông yêu quý tiểu đệ tử này nhất nên cái gì biết đều sẽ chỉ cho Tiểu Thất, luôn đặt y trong tầm mắt, cật lực bảo vệ và che chở.
Hai thầy trò dọc theo hướng phía Nam chạy trốn khắp nơi, vừa phải tìm đường vừa tránh sự truy sát của đám giang hồ khiến cả hai người dần kiệt sức.
Liễu Trường An đưa tay nải cho Tiểu Thất dặn dò:
"Những gì ta dặn con trước đây hãy nhớ kĩ, đừng quá tin tưởng vào một ai người ta cho con một sẽ lấy của con mười thậm chí là trăm. Không được nói cho bất kì ai con là đệ tử của Liễu Trường An ta nghe rõ chưa. Thuốc chỉ được dùng trong trường hợp không còn cách nào khác, bảo quản nó cho tốt. Mau chạy đi sư phụ sẽ đánh lạc hướng bọn chúng."
Tiểu Thất lắc đầu liên tục nước mắt lã chã rơi:
"Sư phụ đưa nó cho bọn chúng là được mà, chúng chỉ cần thuốc không cần mạng người."
"Không được yếu đuối như thế, con có phải là nam tử hán không, con như vậy sao ta có thể yên tâm chứ. Đám giang hồ kia con nghĩ chúng đơn giản chỉ vì thuốc cải tử hoàn sinh này thôi sao, dù đưa hay không thì chúng ta đều sẽ phải chết thôi, con đừng lưỡng lự nữa mau chạy đi ".
Xa xa đã nghe tiếng hét vang trời:" Đừng có trốn nữa, giao thuốc ra lão tử sẽ cho các ngươi một con đường sống còn không thì đừng có trách. Liễu Trường An nếu muốn giữ lại một mạng cho đệ tử của ngươi thì nên biết điều một chút ".
Liễu Trường An đẩy mạnh Tiểu Thất:
"Mau đi đi"
Tiểu Thất quệt ngang giọt nước trên mặt nhìn sư phụ lần cuối rồi cầm tay nải chạy vào sâu trong rừng.
Thể loại: Đam mỹ cổ trang, ngược luyến tình thâm, SE.
Nhân vật chính: Mộ Dung Hoa, Tiểu Thất, Bạch Thái Thiên.
Văn án:
Thời cổ đại xa xưa, nam bắc phân tranh người nào mạnh kẻ ấy làm vua, lúc bấy giờ đất nước được chia làm 2 miền Nam Bắc, mỗi miền là một người cầm quyền tự xưng đế và mang quốc hiệu của riêng mình.
Người ta hay nói Bắc Bạch-Nam Tề chính là vì nguyên nhân này. Hai miền giao chiến triền miên thề không đội trời chung, luôn dùng mọi cách áp bức đối phương phải nhượng bộ đem cống vật giao nộp.
Mà ở giữa 2 miền Nam Bắc là một dải núi không thuộc Bắc cũng chẳng thuộc Nam. Ở đó khí hậu ôn hoà cây cỏ tươi tốt và đặc biệt dược liệu rất nhiều, núi này gọi theo tên của một thần y ở đó, gọi là núi Trường An.
Liễu Trường An cùng với 7 đệ tử sống ở đây nghiên cứu y thuật cứu người còn trồng rất nhiều dược liệu quý hiếm.
Có người đồn rằng Liễu thần y đã điều chế ra thuốc cải tử hoàn sinh làm lòng tham của người trong thiên hạ nổi lên. Từ người trong giang hồ cho tới người trong triều đình hay kể cả những bách tính bình thường đều tới ngỏ lời muốn mua lại. Liễu Trường An bất lực nói đi nói lại:" Không có gì gọi là cải tử hoàn sinh hết, lão phu chỉ là một đại phu bình thường cũng không phải tiên nhân làm sao có thể giúp người chết sống lại chứ."
Những người này căn bản nghe không vào còn cho rằng ông cố tình giấu diếm, bọn họ thương lượng không được đe doạ cũng không xong nên dùng vũ lực chèn ép Liễu thần y. Bọn chúng dùng tính mạng đệ tử đe doạ ông, nếu không giao thuốc sẽ hạ đao giết người. Đệ tử trong núi đều là những đứa trẻ còn nhỏ tuổi, đứa lớn nhất mới chỉ có 22 còn nhỏ nhất thì mới 16 ông sao có thể lấy tính mạng của các đệ tử ra đánh cược, không thể đánh ông bất đắc dĩ đành thỏa hiệp. Hẹn bọn họ sáng ngày mai sẽ giao thuốc ra, đám người giang hồ gian xảo bắt ông giao ra ngay bây giờ nếu không thì đừng trách. Tên đại ca vung cây đao trên tay một đường xoẹt ngang một đệ tử ngã xuống đất, máu từ cổ chảy ra không ngừng nhuốm đỏ một vùng xung quanh. Mọi người vừa kinh hãi vừa căm phẫn hét lên:"Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ,"
Đại đệ tử điên cuồng vừa hét vừa lao tới tên lão đại:" Ngươi dám giết Tiểu Ngũ, ta liều chết với ngươi, aaaaa..."
Còn chưa chạy tới đã bị gã một đao chém chết ngay tại chỗ.
"Đại ca....huhu...đại ca..."
Núi Trường An trước đây không khí trong lành cây cỏ xanh tươi giờ bao trùm một màn u tối sặc mùi máu tanh. Liễu Trường An liều mình với đám đạo tặc giang hồ đem đệ tử thứ 7 tên Tiểu Thất trốn ra ngoài.
Tiểu Thất là đứa trẻ ông nuôi từ khi còn bé xíu, nó ngoan ngoãn lương thiện lại rất có tố chất của một đại phu, chỉ là đứa trẻ này có gương mặt quá đẹp. Một nam tử lại thanh mảnh và nhẹ nhàng, làn da trắng như sứ, đường nét khuôn mặt hoàn hảo như bước ra từ trong tranh. Ánh mắt to tròn lại trong sáng và đơn thuần tựa như một trang giấy trắng chưa nhiễm bụi trần, Liễu Trường An sợ khuôn mặt của Tiểu Thất nếu ra ngoài sẽ gặp phiền phức nên luôn giữ y ở trong núi. Ông yêu quý tiểu đệ tử này nhất nên cái gì biết đều sẽ chỉ cho Tiểu Thất, luôn đặt y trong tầm mắt, cật lực bảo vệ và che chở.
Hai thầy trò dọc theo hướng phía Nam chạy trốn khắp nơi, vừa phải tìm đường vừa tránh sự truy sát của đám giang hồ khiến cả hai người dần kiệt sức.
Liễu Trường An đưa tay nải cho Tiểu Thất dặn dò:
"Những gì ta dặn con trước đây hãy nhớ kĩ, đừng quá tin tưởng vào một ai người ta cho con một sẽ lấy của con mười thậm chí là trăm. Không được nói cho bất kì ai con là đệ tử của Liễu Trường An ta nghe rõ chưa. Thuốc chỉ được dùng trong trường hợp không còn cách nào khác, bảo quản nó cho tốt. Mau chạy đi sư phụ sẽ đánh lạc hướng bọn chúng."
Tiểu Thất lắc đầu liên tục nước mắt lã chã rơi:
"Sư phụ đưa nó cho bọn chúng là được mà, chúng chỉ cần thuốc không cần mạng người."
"Không được yếu đuối như thế, con có phải là nam tử hán không, con như vậy sao ta có thể yên tâm chứ. Đám giang hồ kia con nghĩ chúng đơn giản chỉ vì thuốc cải tử hoàn sinh này thôi sao, dù đưa hay không thì chúng ta đều sẽ phải chết thôi, con đừng lưỡng lự nữa mau chạy đi ".
Xa xa đã nghe tiếng hét vang trời:" Đừng có trốn nữa, giao thuốc ra lão tử sẽ cho các ngươi một con đường sống còn không thì đừng có trách. Liễu Trường An nếu muốn giữ lại một mạng cho đệ tử của ngươi thì nên biết điều một chút ".
Liễu Trường An đẩy mạnh Tiểu Thất:
"Mau đi đi"
Tiểu Thất quệt ngang giọt nước trên mặt nhìn sư phụ lần cuối rồi cầm tay nải chạy vào sâu trong rừng.