Ngôn Tình
Cô không biết làm sao để anh hiểu, cô không thích anh, cô không muốn ở cùng anh.
Nhưng anh lại yêu cô điên cuồng, không muốn buông tay.
Anh muốn giữ cô bên mình, mặc cho cô cự tuyệt, anh giam cầm cô, để cô chỉ có thể là của mình anh......
Kiểm Kiểm đã từng khóc lóc cầu xin Mạc Thiên Trạch: Chú, thả cháu đi đi!
Nam nhân ngồi bễ nghễ, lãnh khốc kia lại cười, nụ cười thực đáng sợ.
Sau khi kết thúc một vụ án, trong nhà Hoắc Liệt xuất hiện một người phụ nữ trần như nhộng, tự xưng là mèo của anh.
Một con mèo Ba Tư ngực to eo thon, da thịt trắng nõn, gương mặt xinh đẹp, dung túng anh tuỳ ý khinh nhờn nó.
***
1×1, Đại mỹ nhân PTSD thân thể yêu kiều mềm mại x Đại đội trưởng Bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ.
(PTSD: Hậu chấn tâm lý hay Rối loạn stress sau sang chấn, là một rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu)
Những việc cần chú ý:
1. Nữ chính sạch.
2. Nữ chính sẽ cảm thấy bản thân là một con mèo, bởi vì đã chịu nhiều tổn thương và kích thích, đau khổ trong quá khứ. Thời điểm khi làm mèo nữ chính cảm thấy hạnh phúc hơn khi làm người, do đó nữ chính lựa chọn làm một con mèo, chỉ muốn xoay quanh chủ nhân của mình.
Edit: thich_an_cua
Văn án
Trên bệ cửa sổ của A Lai đột nhiên xuất hiện một con rồng.
Giữa đêm bất chợt tỉnh giấc, cô thấy cửa kính ban công còn mở, rèm cửa bị thổi tung, nhìn hơi hãi hùng nên cô muốn đóng lại, vừa lại gần thì thấy một sinh vật lạ đang đứng ở đó, thân hình cao lớn, thấp thoáng sau bức rèm,
Nhiệt độ của thành phố trong bóng tối giảm mạnh, con rồng này vỗ cánh, liên tục tạo ra những cơn gió lạnh.
Khi nhìn thấy A Lai lần đầu, hơi thở của nó phả vào mặt cô, khiến cô vô thức nhắm mắt lại, tưởng rằng hơi thở đó sẽ làm bỏng mặt mình - sách vở thường mô tả như vậy, nhưng thực tế cô cảm nhận được là một nhiệt độ ấm áp, thậm chí còn hơi ngọt ngào.
"Xin hãy ăn tôi đi." Nó nói.
A Lai nghi ngờ mình chưa tỉnh giấc, "Cái gì?"
"Xin hãy ăn tôi đi." Nó lặp lại.
Lần này cô hoàn toàn sững sờ, kỳ lạ hơn cả việc một con rồng lạ mặt xuất hiện trên bậu cửa sổ là... con rồng này muốn cô ăn nó.
A Lai biết rằng loài rồng như thế này thường hoạt động vào ban đêm và có bản tính hung ác, thường đưa ra những yêu cầu vô lý đối với các sinh vật khác trong thành phố, như bắt một người về hang động của chúng, sau đó ép họ đếm hết số vàng trong hang.
Rồng là loài sinh vật phiền phức nhất trên thế giới này.
Cô vừa tự nhủ trong lòng thì nghe thấy con rồng nói: "Họ nói con người là sinh vật tham lam nhất trên thế giới này, chỉ có các người mới sẵn lòng ăn một con rồng... vì vậy, xin hãy ăn tôi đi."
Ngôi sao điện ảnh Đại lục Ứng Ẩn chỉ muốn tìm người đáng tin, nghe tin người đàn ông đối diện trị giá hàng nghìn tỷ mời cô:
"Có thể giả vờ hẹn hò với tôi một năm không? Không cần làm gì cả."
"Anh Thương coi thường người khác rồi."
"Sau thuế một tỷ."
Âm thanh của bánh xe bật lửa vang lên nhẹ nhàng, người đàn ông hơi nghiêng đầu châm thuốc, trong ánh sáng mờ ảo, gương mặt anh hiện lên rõ nét, thanh lịch nhưng tỏ ra hờ hững.
Ứng Ẩn bất chợt nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau.
Ngày hôm đó, trời mưa như trút nước, cô vô cùng bối rối, chính anh đã bảo quản gia đưa cho cô một chiếc ô.
Mái ô đen hơi nâng lên, giữa cơn mưa dai dẳng, cô nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông ngồi trong chiếc Maybach bạc, mắt hơi nhắm lại.
Dù chỉ là dáng vẻ im lặng, cũng khiến người ta cảm thấy cao không với tới.
Sau đó.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Cậu chủ nhà họ Thương vốn dĩ thản nhiên không hề lay động trước bất cứ điều gì.
Chỉ có Ứng Ẩn biết, anh cũng có thể trong đêm giao thừa vội vã đáp xuống một ngôi làng nghèo xa xôi chỉ để gặp cô, rũ mắt thấp giọng hỏi cô một câu:
"Nhất định phải đóng cảnh hôn này sao?"
**【Vị Cao Quyền Trọng x Nữ Minh Tinh】, hợp đồng tình yêu, ngôi nhà cũ bùng cháy **
"Đêm nay trăng sáng, cho phép anh yêu em."
Bởi vì tôi trông giống hệt như nữ chủ nhân của ngôi mộ cổ trong bức tranh.
Ngay sau đó, những chuyện kỳ lạ bắt đầu xảy ra.
Tôi luôn nhìn thấy một vị Tiểu Hầu gia mặc hoa phục màu xanh nhạt, anh ta nói: "Phu nhân, ta đã tìm nàng suốt một nghìn năm rồi."
Hôm nay có một vị khách kỳ lạ tới, nói muốn mua cổ trùng khiến nữ nhân không thể mang thai.
Mặc dù người này che mặt, nhưng ta liếc mắt một cái đã nhận ra rồi.
Người này chính là phu quân của ta.
Tác giả: Lâm Bạch
Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta: Kỳ Giản Niệm
Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Ngọt ngào, Hay khắc khẩu, Nhẹ nhàng, Góc nhìn của nữ chính
Nhân vật chính: Vương Dịch Chi, Lê Dụ
Độ dài: 08 chương
GIỚI THIỆU TRUYỆN
Lê Dụ, nữ, học Trung y. Vương Dịch Chi, nam, học Tây y.
Mọi người đều nói Trung Quốc và Phương Tây kết hợp với nhau có hiệu quả vô cùng nhanh chóng? Phải nói là trời sinh đã thành oan gia mới đúng!!!!!
Lê Dụ: Tôi lúc thì vui, lúc thì buồn, lúc thì cáu kỉnh, lúc thì tức giận. Anh nói xem, tôi mắc bệnh gì rồi?
Vương Dịch Chi: Tôi khuyên cô nên đến khoa tâm lý khám thử, có khả năng cô bị đa nhân cách rồi.
Lê Dụ:???
Lê Dụ: Mỗi ngày đều rèn luyện sức khỏe thật tốt, hây ya hây ya ~
Vương Dịch Chi: Cô đang tập cái gì vậy? Bộ là học sinh tiểu học tập thể dục theo đài sao?
Lê Dụ: Đó là Ngũ Cầm Hí*!!!!!!!!!
Cứ tưởng rằng sẽ mãi không vừa mắt nhau đến hết cuộc đời, kết quả là, thầy thuốc Lê bị bác sĩ Vương bắt cóc!!!
Một ngày nọ, Lê Dụ đang bị thương bị Vương Dịch Chi ‘chụt chụt’ đến mức nói không nên lời.
Bác sĩ Vương, anh chơi xấu vl!
Tôi chơi xấu đấy, em làm gì được tôi bây giờ.
Bác sĩ Vương, anh đang ăn hiếp bệnh nhân đấy, anh không thể làm mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân càng thêm trầm trọng được!!!
Gỡ mìn ~
1. Ngắn!!! Siêu ngắn!!!
2. Không nhắc đến kiến thức chuyên ngành, xin đừng chửi (khom lưng).
Tag: Đô thị tình duyên, Yêu sâu sắc, Hoan hỉ oan gia, Truyện ngọt
Một câu tóm tắt: Câu chuyện của bác sĩ Trung y và bác sĩ Tây y.
Lập ý: Ở đây không có gì ngoài cơm tró.
–
*Ngũ Cầm Hí (五禽戏): là một bài khí công cổ đại được mô phỏng theo điệu bộ của năm loài thú là cọp, nai, gấu, khỉ và chim.
Tạ Trì muốn phế bỏ ta khỏi ngôi Hoàng hậu, để nhường chỗ cho quý phi mà hắn yêu thương. Nhưng hắn luôn đau đầu vì không tìm ra được lỗi lầm nào của ta.
Thế là hắn ngầm đồng ý để quý phi tìm một nam nhân có năm phần giống hắn, trà trộn vào cung để mê hoặc ta, hòng vu cáo ta tội ô uế hậu cung, khiến ta rơi vào cảnh thân bại danh liệt.
Ta cùng hắn thành thân đã nhiều năm, luôn tận tâm tận lực, quán xuyến hậu cung, lo liệu mọi việc chu toàn, ai ai cũng ca tụng ta là một Hoàng hậu hiền đức. Nhưng trái tim của Tạ Trì, ta mãi chẳng thể nào sưởi ấm.
Lần này, ta chọn làm theo ý hắn. Ta từ bỏ ngôi vị, xuất cung, nhường đường cho bọn họ.
Ta mang theo sính lễ của mình, gia nhân, thuộc hạ, sự ủng hộ của cả gia tộc họ Giang, cùng với nam nhân kia. Sau đó, lạnh lùng đứng nhìn Tạ Trì sống trong cảnh rối ren hỗn loạn, ngai vàng thì lung lay sắp đổ.
Cuối cùng, hắn cũng nhận ra giá trị của ta, đôi mắt đỏ hoe, lần đầu tiên lộ ra dáng vẻ thấp hèn, hoang mang như thế:
"A Thiền, ta hình như… đã hối hận rồi."
Người "nam sủng" mà hắn chính tay đưa cho ta bây giờ đang đan tay cùng ta, chắn trước mặt ta, bật cười đầy đắc ý:
"Đa tạ hoàng đệ đã nhường chỗ. Tiếc rằng, vị trí phu quân này, ngươi không thể lấy lại được nữa rồi."
Team dịch: Diệp Gia Gia
Trích đoạn
"Cố Tiểu Tây, cô thật không biết xấu hổ, lớn lên thành bộ dạng này còn dám dây dưa với anh tôi? Cô cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem bản thân mình!".
"Nhà tôi là căn chính miêu hồng, gia đình chiến sĩ thi đua quang vinh, cô thì sao? Ông nội cô là địa chủ! Mẹ cô cũng không cần cô, chạy theo người trong thành, cha cô anh trai cô cũng đều là kẻ đầu đường xó chợ, còn có mặt mũi bu bám anh tôi?".
"Mau cút! Nếu không tôi sẽ lấy phân trâu giội đầu cô!".
Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy bị một cỗ sức lực đẩy mạnh một cái, đầu đập vào trên mặt đất, đau nhói không thôi.
Cô giống như là bỗng nhiên tỉnh lại từ trong một giấc mộng dài đằng đẵng, ánh mắt mờ mịt.
Trần Nhân bị vết thương chảy máu trên đầu Cố Tiểu Tây dọa cho nhảy một cái, cô ta có chút hoảng sợ, nhìn xung quanh một vòng, thấy không ai nhìn thấy, liền chui trở về phòng, phịch một tiếng, khép cửa phòng lại.
Cố Tiểu Tây bị tiếng đóng cửa làm cho bừng tỉnh, đưa tay sờ trán, xúc cảm dinh dính, lọt vào trong tầm mắt là màu đỏ chói.
Cô nhìn mình chằm chằm ngón tay củ cải thô ráp, bờ môi run rẩy: "Mình đã sống lại?".
"Khẩu vị của người này rốt cuộc ra sao a! Cái này cũng bỏ được vào miệng à?"
Sau khi cô tỉnh dậy, nhìn vào trong gương thấy chính mình đầu xăm mặt giống như quỷ, cảm giác chỉ nhìn thêm một giây cũng hỏng đôi mắt.
Trước khi trọng sinh, Cố Việt Trạch chính là người mà cô dùng cả tấm lòng để yêu nhưng sau đó cũng là người mà cô hận thấu xương.
Đời trước cô chính là kiểu phụ nữ não tàn nên mới không muốn lây một ông xã tuyệt sắc, lại bị đôi tiện nam nữ hãm hại, bị người bạn thân nhất tẩy não, kết cục cuối cùng chính là không còn người nào muốn ở gần cô.
Đời này mặc cho các ngươi trâu bò rắn rết trăm phương nghìn kế, muốn cô ly dị, nhường đi ngôi vị phu nhân. Ngượng ngùng quá ~~, chỉ số thông minh của bản tiểu thư đã lên dây rồi nhé!
Thể loại: Truyện Nữ Cường, Ngôn Tình, Truyện Sủng
Giới thiệu:
Sau khi trở về nước, Mạc Ái Ly phát hiện bạn trai mà mình yêu sâu đậm đang lăn giường của một người phụ nữ lạ mặt. Cô tức giận cho đôi cẩu nam nữ kia một trận liền tuyên bố chia tay. Sau khi giải tỏa hết cơn bực tức trong lòng, cô liền hẹn bạn bè của mình đến quán bar để uống rượu giải sầu nhưng chưa uống được bao lâu cô đã say và không thể kiểm soát được hành động của mình. Sáng hôm sau, cô liền phát hiện bản thân đang nằm trong lòng một người đàn ông lạ mặt.
"Ồn ào - tham tiền - mị tục*."
*Mị tục: xinh đẹp nhưng dung tục.
Gương mặt nhà giàu mới nổi đầy mưu mô thủ đoạn này sao có thể xứng đôi với bạn của anh.
Đồng Kinh Niên lên kế hoạch kéo bạn tốt của mình thoát khỏi vũng bùn mang tên Tô Tâm Đường, khiến hắn quay đầu là bờ.
Vậy mà cuối cùng chính anh lại là người đâm đầu lao vào.
Cản anh bao nhiêu, anh lại càng điên cuồng bấy nhiêu.
...
Đồng Kinh Niên: Môi của Đường Đường thật mềm, eo cũng thật nhỏ, đêm nay Đường Đường có muốn làm chút chuyện ân ái hay không?
Nam tiểu tam độc miệng X Nữ xinh đẹp đê tiện.
Anh già 35 tuổi tinh thần chán chường x Cô bé 18 tuổi sinh hoạt nề nếp
Chênh lệch 17 tuổi, câu chuyện diễn ra tại một thành phố nhỏ vùng duyên hải.
Thật không nghĩ đến người chồng vẻ ngoài thành thật, sau lưng lại cùng mối tình đầu vươn vấn qua lại, ngoài miệng thì nói chăm sóc em gái, kết quả chăm sóc đến tận giường.
Trong một lần trường học tổ chức kiểm tra sức khỏe, cô liền nhìn trúng bác sĩ phụ trách – Ôn Sâm Ngôn.
Một câu tóm tắt: Anh ta ngoại tình, chị đây liền khiến anh ta đội nón xanh, một người vui không bằng mọi người cùng vui...
Trước thời gian cậu con trai út về một ngày, năm người đàn ông đã chuẩn bị xong hết thảy mọi việc: phòng ốc cũ nát được quét tước sạch sẽ, phân công người điệu gùi lên trấn trên mua chăn mềm và đồ dùng sinh hoạt mới. Chẳng những thế, họ còn giết thịt một con lợn béo dành để đãi đôi bạn trẻ. Tuy chuẩn bị ổn thoả hết mọi thứ, nhưng đêm đến cha Chu vẫn ngủ không yên. Nghe con trai nói, bạn gái của nó là người thành phố, không phải huyện thành nhỏ, mà là người ở kinh thành...
Trên sân vườn rộng lớn là một dãy hoa hồng tầng tầng lớp lớp xen lẫn hàng cây xanh được chăm sóc chu đáo.
Điều đặc biệt là ở giữa có một bức tượng nhân ngư đang cầm một cái bình to, dòng nước trong vắt phun ra từ miệng bình.
Không gian bên trong biệt thự vô cùng tinh xảo, lộ ra một cổ khí chất trang nghiêm và lãng mạn, tường trắng kết hợp cùng gạch ngói, cổng vòm và hành lang gấp khúc, cửa phòng cao lớn làm người ta không khỏi nhộn nhạo.
Nào ngờ nhà họ Ôn cũng bày mưu tính kế.
Đích nữ Ôn Thù Sắc bên cạnh lão phu nhân nhà họ Ôn dung mạo tuyệt sắc, nhưng từ nhỏ đã được nuông chiều sinh hư, sợ rằng tương lai sẽ bị chồng xem thường. Nghe nói trưởng tôn nhà họ Tạ ôn nhu săn sóc, lão phu nhân nhà họ Ôn bất chấp tiếng xấu, đẩy nàng lên kiệu hoa thay cho tỷ tỷ.
Đêm đó, tiếng cười nhạo chế giễu cợt của đại phòng nhà họ Tạ vang vọng đến tận phòng tân hôn.
Dưới ánh nến đỏ, công tử bột cùng đại tiểu thư kiêu căng nhìn nhau chằm chằm, kẻ tám lạng người nửa cân, cùng buông xuôi phó mặc. Điều an ủi duy nhất có lẽ chính là dung mạo của đối phương.
Sau khi thành hôn, hai người phát huy hết thảy khuyết điểm của bản thân, khiến cuộc sống ngày càng túng quẫn.
Ôn Thù Sắc cũng chưa từng oán trách, chỉ là mỗi khi Tạ Thiệu trở về lúc hoàng hôn, đều thấy nàng nhìn về phía sân viện của đại phòng bên cạnh, tay phe phẩy quạt lụa, vẻ mặt sầu não ước ao: "Thật muốn đập đổ bức tường này quá đi, không được ăn thì ngửi mùi thôi cũng được."
Dù sao cũng đã theo mình, không thể để nàng chết đói, ngày hôm sau, Tạ Thiệu lần đầu tiên bước vào thư phòng, sao chép sách vở.
Nhưng Ôn Thù Sắc không chỉ là người kiêu căng, mà còn là một cái động không đáy...
"Váy áo mới của tẩu tẩu hôm nay thật đẹp."
"Thúc đệ hôm qua tặng đệ muội một đôi khuyên tai, bạch ngọc đẹp như vậy ta cả đời chưa từng thấy."
"Phu quân chàng có biết, quạt lụa mà tiểu thư nhà họ Ngô dùng hôm nay, vậy mà lại làm bằng vàng đấy."
Tạ Thiệu:....
Tạ Thiệu nghiến răng ngồi dậy từ trường kỷ.
Về sau, khi Tạ Thiệu đem sắc phong nhất phẩm phu nhân đưa cho nàng, thật sự không nhịn được nữa: "Đủ chưa, nếu nàng còn chưa thấy đủ, vi phu chỉ còn nước đi soán ngôi thôi."
Cuộc sống này, con moẹ nó thật mệt mỏi.
Giới thiệu 1: Mạnh Quân hơi giận, cô cảm thấy Trần Việt không thích cô nhiều như cô thích anh. Cô không biết, Trần Việt đã thầm yêu cô suốt tám năm.
Giới thiệu 2: Anh và cô cách nhau hơn nửa vòng Trung Quốc, từ Thượng Hải đến Vân Nam, một lần đi về cách tám ngàn dặm đường.
Bạn học gặp lại, đại tiểu thư & chàng trai nghèo
Ba ngày không cãi nhau là cáu kỉnh, xù lông VS phái hành động, trầm tĩnh kiệm lời.
Truyện viết dưới góc nhìn của cả nam chính và nữ chính
Tám ngàn dặm đường, Quân và Việt.
“Em thật sự hỏi quá nhiều thứ, em bị bệnh rối loạn lưỡng cực hay bệnh lải nhải vậy.”
“Em là Yếm Yếm không có bệnh.”
“Tiểu Kỷ thiếu gia, nếu ngay từ đầu em biết anh là người buồn nôn như vậy, có chết em cũng không nói chuyện với anh đâu.”
Bệnh tâm thần một lời khó nói hết × trầm tĩnh, dịu dàng, yếu đuối, đen tối.
1v1, SC, HE. Chậm nhiệt, thịt cực nhỏ, chữa lành/trầm cảm.
Giúp bệnh nhân rối loạn lưỡng cực bị chướng ngại tình cảm thay đổi.
Song hướng chữa lành – Bạo lực học đường
Thể loại: Góc nhìn của nữ chính, xuyên sách, cổ đại, bối cảnh vương triều, hài hước, có dao, HE.
Cặp đôi: Bạo quân khoái giả điên, ma ốm vật vờ, thâm trầm khó đoán, bé đáng thương x Yêu phi đồng bóng lươn lẹo, ngoài đãi bôi trong chua ngoa xéo sắc, thật ra vẫn là gái ngoan (tag tự chém, chỉ mang tính chất tham khảo).
Số chương: 64 chương + 1 đống ngoại truyện.
Xào chữ: Nếp (1 -> 33), Hanyu (34 -> hết)
✧
GIỚI THIỆU
Nữ chính quỳ đực tại chỗ, nhớ lại mọi cử chỉ và ngôn từ của tên bạo quân từ lúc gặp nhau đến giờ, cuối cùng cầm lòng chẳng đặng thử hỏi dò lần nữa: “…Bệ hạ ơi?”
Bạo quân đương triều ngoái đầu và có vẻ hơi bực dọc: “Gì nữa?”
Nữ chính hỏi như bị mê lú: “How are you?”
✧
Đôi lời nhắn nhủ:
1/ Nam chính có con.
2/ Truyện không lí tưởng hóa mọi thứ, cả dàn chính và phụ đều không phải người tốt điển hình.
3/ Có ngược, thận nhập.
Ban đầu, khán giả không quan tâm đến cô công chúa giả với vẻ ngoài yếu đuối và mong manh của mình. Họ chỉ nhìn thấy cái nét đẹp bề ngoài. Nhưng sau đó, Trang Sinh Hiểu Mộng thể hiện khả năng giải quyết những vấn đề nguy hiểm quanh mình thông qua tiếng nói của chính mình. Cô xây dựng một nơi ở trên tinh cầu, săn bắn thú tinh tế, trồng trọt và nấu ăn ngon, dệt vải và may quần áo để tồn tại trên nơi đây. Những ngày tháng trôi qua đầy niềm vui và hạnh phúc.
Một ngày, khán giả đã chứng kiến Trang Sinh Hiểu Mộng trổ tài quyền pháp khi cô sử dụng thanh kiếm vô cùng mạnh mẽ và bay lên cao trên bầu trời đầy mây. Dường như chính trận chiến này đánh dấu sự gây sóng gió của nàng trong xã hội tinh tế và khiến cô lo lắng.