Sủng
948 Truyện
Sắp xếp theo
4.4
Lâm Kiều xuyên sách, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết niên đại mà cô chỉ nghe bạn bè kể qua loa, đến cả tên nam chính còn không nhớ nổi.
Trong truyện, cô là một nữ phụ bia đỡ đạn môn đăng hộ đối với nam chính, bị gả cho hắn ta chỉ vì hắn muốn về quê làm ăn, lấy tự do hôn nhân đổi lấy tự do sự nghiệp. Khi sự nghiệp của nam chính thành công, cô làm đủ trò để trở thành người bị ghét bỏ, cuối cùng kết thúc bằng một tờ giấy ly hôn cay đắng.
Lâm Kiều cảm thấy chuyện này… Tuyệt vời quá đi!
Có ăn có uống, không cần phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, lại còn nhận được một khoản tiền chu cấp lớn. Nếu không gả chẳng lẽ chờ bị chú thím bán đi sao?
Quả nhiên vào ngày xem mắt chính thức, người đàn ông cao lớn đẹp trai mặc bộ đồng phục, tư thế ngồi thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng, công tư phân minh, không giống đi xem mắt mà giống đang họp trong phòng chỉ huy.
Nhưng hắn lấy ra thẻ lương và sổ tiết kiệm của hắn~
Lâm Kiều yên tâm nhận lấy, tiếp theo chỉ đợi chồng đệ đơn ly hôn mà thôi.
Năm đầu tiên kết hôn, cô xoa bóp cái eo đau nhức, cảm thấy có gì đó không ổn;
Năm thứ hai kết hôn, cô nhìn những ngôi sao và đường vạch của phù hiệu trên vai chồng, cảm thấy càng không ổn hơn…
Cho đến một ngày, cháu trai cả của chồng cô đến nhà chơi uống rượu say khướt, khóc lóc nói hối hận vì đã đẩy cuộc hôn nhân này cho hắn ta.
Chồng cô lúc đó đang cúi đầu cụp mắt bóc tôm cho cô, chỉ liếc mắt nhìn cháu trai một cái. Cậu ta lập tức tỉnh táo, mặt tái mét.
Bấy giờ Lâm Kiều mới ý thức được cô không phải kết hôn với nam chính mà là với ông chú Diêm Vương mặt lạnh của nam chính!
Thảo nào cô thắc mắc sao mình đã mang thai rồi mà hắn vẫn chưa chịu ly hôn!!
Một câu tóm tắt: Kết hôn với ông chú Diêm Vương mặt lạnh của nam chính.
Ý chính: Hãy sống tử tế với cuộc đời, cuộc đời sẽ đối xử tử tế với bạn.
Trong truyện, cô là một nữ phụ bia đỡ đạn môn đăng hộ đối với nam chính, bị gả cho hắn ta chỉ vì hắn muốn về quê làm ăn, lấy tự do hôn nhân đổi lấy tự do sự nghiệp. Khi sự nghiệp của nam chính thành công, cô làm đủ trò để trở thành người bị ghét bỏ, cuối cùng kết thúc bằng một tờ giấy ly hôn cay đắng.
Lâm Kiều cảm thấy chuyện này… Tuyệt vời quá đi!
Có ăn có uống, không cần phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, lại còn nhận được một khoản tiền chu cấp lớn. Nếu không gả chẳng lẽ chờ bị chú thím bán đi sao?
Quả nhiên vào ngày xem mắt chính thức, người đàn ông cao lớn đẹp trai mặc bộ đồng phục, tư thế ngồi thẳng tắp, vẻ mặt lạnh lùng, công tư phân minh, không giống đi xem mắt mà giống đang họp trong phòng chỉ huy.
Nhưng hắn lấy ra thẻ lương và sổ tiết kiệm của hắn~
Lâm Kiều yên tâm nhận lấy, tiếp theo chỉ đợi chồng đệ đơn ly hôn mà thôi.
Năm đầu tiên kết hôn, cô xoa bóp cái eo đau nhức, cảm thấy có gì đó không ổn;
Năm thứ hai kết hôn, cô nhìn những ngôi sao và đường vạch của phù hiệu trên vai chồng, cảm thấy càng không ổn hơn…
Cho đến một ngày, cháu trai cả của chồng cô đến nhà chơi uống rượu say khướt, khóc lóc nói hối hận vì đã đẩy cuộc hôn nhân này cho hắn ta.
Chồng cô lúc đó đang cúi đầu cụp mắt bóc tôm cho cô, chỉ liếc mắt nhìn cháu trai một cái. Cậu ta lập tức tỉnh táo, mặt tái mét.
Bấy giờ Lâm Kiều mới ý thức được cô không phải kết hôn với nam chính mà là với ông chú Diêm Vương mặt lạnh của nam chính!
Thảo nào cô thắc mắc sao mình đã mang thai rồi mà hắn vẫn chưa chịu ly hôn!!
Một câu tóm tắt: Kết hôn với ông chú Diêm Vương mặt lạnh của nam chính.
Ý chính: Hãy sống tử tế với cuộc đời, cuộc đời sẽ đối xử tử tế với bạn.
3.5
Hứa Bối Đóa vất vả lắm mới mua được một căn nhà, trước khi vào ở cô lại xuyên vào một quyển niên đại văn cẩu huyết, trở thành nữ phụ pháo hôi.
Gia cảnh của nguyên thân giàu có nhưng cha mẹ đều mất, bị một tên nghèo quấn quýt theo đuổi rồi kết hôn.
Về sau nguyên thân đập nồi bán sắt cùng nam chính gây dựng sự nghiệp thế mà lại bị phản bội, trở thành một oán phụ, chán nản mà ch.ết thảm, còn nam chính và nữ chính thì sống hạnh phúc.
Hứa Bối Đóa tức giận nghiến răng nghiến lợi, có tiền dùng để mua nhà không tốt hơn sao!
Đây là thập niên 90!
Giá bất động sản còn chưa sốt, khắp nơi đều là nhà là đất......
Có trời mới biết cô mua nhà không dễ dàng gì!
Hứa Bối Đóa bắt đầu tích lũy nhà cửa.
Trước tiên cho thuê nhà cũ, sau đó không ngừng mua nhà, mua đất.
Tiền sinh nhà và đất, nhà và đất sinh tiền...... chà chà, liên tục không dứt nha.
Cô đây muốn làm một phú bà, cặn bã nam gì đó không liên quan đến cô!
Ngay từ đầu, đồng hương trong thôn vây quanh giới thiệu đàn ông cho cô, đều muốn tiểu tử nghèo nhà mình được một người vợ có tiền.
Về sau đồng nghiệp trên thị trấn cũng thường xuyên khuyên:
"Đóa Đóa, thấy nam nhân tốt thì mau gả đi."
"Con gái để cần nhiều tiền như vậy làm gì, lấy chồng tốt mới thật sự tốt."
"Con gái mua nhà làm gì, trên lưng vay tiền làm sao gả ra ngoài được!"
……
Hứa Bối Đóa từ chối hết, điên cuồng mua nhà rồi than thở:
"Tôi thiếu nợ thật nhiều, có người đàn ông tốt nào nguyện ý giúp tôi trả tiền thế chấp không!"
Sau đó Hứa Bối Đóa không chỉ có rất nhiều nhà, mà loại nào cũng có.
Nhà Tây, nhà cao tầng nhỏ, tứ hợp viện, văn phòng, cửa hàng.......
....
Một câu tóm tắt: Phú bà lại lại lại mua nhà!
Lập ý: Nỗ lực sinh hoạt, đền bù tiếc nuối
Gia cảnh của nguyên thân giàu có nhưng cha mẹ đều mất, bị một tên nghèo quấn quýt theo đuổi rồi kết hôn.
Về sau nguyên thân đập nồi bán sắt cùng nam chính gây dựng sự nghiệp thế mà lại bị phản bội, trở thành một oán phụ, chán nản mà ch.ết thảm, còn nam chính và nữ chính thì sống hạnh phúc.
Hứa Bối Đóa tức giận nghiến răng nghiến lợi, có tiền dùng để mua nhà không tốt hơn sao!
Đây là thập niên 90!
Giá bất động sản còn chưa sốt, khắp nơi đều là nhà là đất......
Có trời mới biết cô mua nhà không dễ dàng gì!
Hứa Bối Đóa bắt đầu tích lũy nhà cửa.
Trước tiên cho thuê nhà cũ, sau đó không ngừng mua nhà, mua đất.
Tiền sinh nhà và đất, nhà và đất sinh tiền...... chà chà, liên tục không dứt nha.
Cô đây muốn làm một phú bà, cặn bã nam gì đó không liên quan đến cô!
Ngay từ đầu, đồng hương trong thôn vây quanh giới thiệu đàn ông cho cô, đều muốn tiểu tử nghèo nhà mình được một người vợ có tiền.
Về sau đồng nghiệp trên thị trấn cũng thường xuyên khuyên:
"Đóa Đóa, thấy nam nhân tốt thì mau gả đi."
"Con gái để cần nhiều tiền như vậy làm gì, lấy chồng tốt mới thật sự tốt."
"Con gái mua nhà làm gì, trên lưng vay tiền làm sao gả ra ngoài được!"
……
Hứa Bối Đóa từ chối hết, điên cuồng mua nhà rồi than thở:
"Tôi thiếu nợ thật nhiều, có người đàn ông tốt nào nguyện ý giúp tôi trả tiền thế chấp không!"
Sau đó Hứa Bối Đóa không chỉ có rất nhiều nhà, mà loại nào cũng có.
Nhà Tây, nhà cao tầng nhỏ, tứ hợp viện, văn phòng, cửa hàng.......
....
Một câu tóm tắt: Phú bà lại lại lại mua nhà!
Lập ý: Nỗ lực sinh hoạt, đền bù tiếc nuối
3.3
Sở Sở là con gái của gian thần. Trên đường lưu đày cả nhà thiếu chút nữa bị ăn hiếp, là Thành Vương thế tử cứu cô, đồng thời giữ cô ở bên mình. Quyền thế tranh đấu, vì bảo vệ con trai út của Tiên đế, thế tử đứng ra cản trúng kỳ độc. Trong lễ tang, Sở Sở đâm đầu vào trên quan tài gồ. Nhưng không ngờ lúc mở mắt ra, cô lại đi tới thập niên 70 của nước Hoa.
Triệu Văn Thao: Cọp cái nhà tôi biến thành con mèo dịu dàng, ông nói đông cô ấy không dám nói tây, ông nói tây cô ấy không dám nói đông!
Sở Sở: Cha đứa bé, đi thay tã và tắm cho con. Tối nay em làm đồ ngon cho anh!
Triệu Văn Thao vui mừng như đi điên đi nấu nước: Được thôi!
Mọi người:... Hai vợ chồng nhà này thật là khiến người ta cảm thấy ngọt ngào, ngọt muốn chết người!!!
Triệu Văn Thao: Cọp cái nhà tôi biến thành con mèo dịu dàng, ông nói đông cô ấy không dám nói tây, ông nói tây cô ấy không dám nói đông!
Sở Sở: Cha đứa bé, đi thay tã và tắm cho con. Tối nay em làm đồ ngon cho anh!
Triệu Văn Thao vui mừng như đi điên đi nấu nước: Được thôi!
Mọi người:... Hai vợ chồng nhà này thật là khiến người ta cảm thấy ngọt ngào, ngọt muốn chết người!!!
4.4
Tên khác: Cô Vợ Bất Lương Có Chút Ngọt Ngào
"Khẩu vị của người này rốt cuộc ra sao a! Cái này cũng bỏ được vào miệng à?"
Sau khi cô tỉnh dậy, nhìn vào trong gương thấy chính mình đầu xăm mặt giống như quỷ, cảm giác chỉ nhìn thêm một giây cũng hỏng đôi mắt.
Trước khi trọng sinh, Cố Việt Trạch chính là người mà cô dùng cả tấm lòng để yêu nhưng sau đó cũng là người mà cô hận thấu xương.
Đời trước cô chính là kiểu phụ nữ não tàn nên mới không muốn lây một ông xã tuyệt sắc, lại bị đôi tiện nam nữ hãm hại, bị người bạn thân nhất tẩy não, kết cục cuối cùng chính là không còn người nào muốn ở gần cô.
Đời này mặc cho các ngươi trâu bò rắn rết trăm phương nghìn kế, muốn cô ly dị, nhường đi ngôi vị phu nhân. Ngượng ngùng quá ~~, chỉ số thông minh của bản tiểu thư đã lên dây rồi nhé!
"Khẩu vị của người này rốt cuộc ra sao a! Cái này cũng bỏ được vào miệng à?"
Sau khi cô tỉnh dậy, nhìn vào trong gương thấy chính mình đầu xăm mặt giống như quỷ, cảm giác chỉ nhìn thêm một giây cũng hỏng đôi mắt.
Trước khi trọng sinh, Cố Việt Trạch chính là người mà cô dùng cả tấm lòng để yêu nhưng sau đó cũng là người mà cô hận thấu xương.
Đời trước cô chính là kiểu phụ nữ não tàn nên mới không muốn lây một ông xã tuyệt sắc, lại bị đôi tiện nam nữ hãm hại, bị người bạn thân nhất tẩy não, kết cục cuối cùng chính là không còn người nào muốn ở gần cô.
Đời này mặc cho các ngươi trâu bò rắn rết trăm phương nghìn kế, muốn cô ly dị, nhường đi ngôi vị phu nhân. Ngượng ngùng quá ~~, chỉ số thông minh của bản tiểu thư đã lên dây rồi nhé!
3.1
Editor: Nghiên Tịnh Giai
Nguồn QT: Tự QT
Cuộc sống vốn không tốt đẹp gì, thế thì viết câu chuyện tình yêu ngọt ngào vậy.
Công dịu dàng × thụ liên giới tính tự ti.
Báo động trước!! Liên giới tính thật, kiểu có kinh nguyệt ấy (cuối cùng có mang thai)!! Không có cốt truyện, nội dung thì lung tung phèo không ăn khớp, chỉ muốn viết về chuyện tình ngọt ngào để vui vẻ thôi, nếu làm mọi người cay mắt thì xin lỗi trước! (cúi đầu.jpg)
Giới thiệu thật:
Phân phân hồng tử dĩ thành trần, bố cốc thanh trung hạ lệnh tân(*). Trần Tịch sau lại đọc được câu thơ này, nghĩ, khi mình gặp gỡ Hạ Lệnh Tân không phải hồng tử dĩ thành trần, rõ ràng là vạn tử thiên hồng tổng thị xuân(**). Người đó là mùa xuân của mình, là đầu xuân chẳng hề có chút gió lạnh, chỉ có làn gió khẽ vuốt ve gương mặt đầy ắp sức sống và hy vọng.
(*Tạm dịch: Hoa xuân đã phai tàn, đỗ quyên gáy hạ sang)
(**Tạm dịch: Muôn tía nghìn hồng xuân khắp chốn)
Nguồn QT: Tự QT
Cuộc sống vốn không tốt đẹp gì, thế thì viết câu chuyện tình yêu ngọt ngào vậy.
Công dịu dàng × thụ liên giới tính tự ti.
Báo động trước!! Liên giới tính thật, kiểu có kinh nguyệt ấy (cuối cùng có mang thai)!! Không có cốt truyện, nội dung thì lung tung phèo không ăn khớp, chỉ muốn viết về chuyện tình ngọt ngào để vui vẻ thôi, nếu làm mọi người cay mắt thì xin lỗi trước! (cúi đầu.jpg)
Giới thiệu thật:
Phân phân hồng tử dĩ thành trần, bố cốc thanh trung hạ lệnh tân(*). Trần Tịch sau lại đọc được câu thơ này, nghĩ, khi mình gặp gỡ Hạ Lệnh Tân không phải hồng tử dĩ thành trần, rõ ràng là vạn tử thiên hồng tổng thị xuân(**). Người đó là mùa xuân của mình, là đầu xuân chẳng hề có chút gió lạnh, chỉ có làn gió khẽ vuốt ve gương mặt đầy ắp sức sống và hy vọng.
(*Tạm dịch: Hoa xuân đã phai tàn, đỗ quyên gáy hạ sang)
(**Tạm dịch: Muôn tía nghìn hồng xuân khắp chốn)
3.4
Một cuộc giao dịch, cô mang thai con của người lạ, mang bụng bầu gả cho người đàn ông đã đính ước từ nhỏ. Vốn cho rằng chỉ là một cuộc giao dịch, lại dây dưa thứ tình cảm không nên có trong cuộc hôn nhân này. Mười tháng hoài thai sắp sinh, một tờ đơn ly hôn trên đất, cô mới hoàn toàn tình ngộ. Sau này anh ta nói "Bà xã về đi, người anh yêu luôn là em"
3
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Gia Đấu, Nữ Cường, HE, Hài Hước, Ngược, Sủng, Cung Đấu, Xuyên Không, Hư Cấu Kỳ Ảo, Cưới Trước Yêu Sau, Ngọt
Team dịch: Ớ Hậu Quê
Giới thiệu:
Thân là một người quân y đặc chủng, cô không theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái anh hùng. Chủ nhân Mặc Cửu Diệp của lăng mộ này, chính là một trong số những anh hùng mà cô ngưỡng mộ.
Mặc Cửu Diệp là đệ nhất mãnh tướng dưới triều Đại Thuận, ông đã nhiều lần dẫn đại quân của mình đánh giặc ngoại xâm, khiến cho bọn chúng sợ chết khiếp. Tuy nhiên, chính là một vị anh hùng như vậy, nhưng vì công cao át chủ mà lại làm dấy lên sự kiêng kỵ của Hoàng thượng lúc bấy giờ, đến nỗi cuối cùng ông lại bị cách chức đi lưu đày.
Hách Tri Nhiễm nghe lời giới thiệu khoe khoang của hướng dẫn viên, trong lòng không ngừng cảm thán. Chỉ có thể nói rằng, vị anh hùng này sinh ra không đúng thời đại, nếu như Mặc Cửu Diệp có thể sống thêm vài năm nữa, đợi đến khi Tân đế lên ngôi, ông chắc chắn sẽ được sửa lại án sai, chỉ đáng tiếc là số phận trêu người đã khiến cho ông chết ở trên đường lưu đày...
Đúng lúc Hách Tri Nhiễm đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên cảm thấy dưới chân cô rung chuyển dữ dội.
Có người lớn tiếng hét lên:
- "Nhanh chạy đi, động đất rồi." Với khả năng của Hách Tri Nhiễm, cô hoàn toàn có thể thuận lợi thoát khỏi loại thiên tai này, tuy nhiên, cô lại vì cứu người mà vĩnh viễn lưu lại ở nơi này. Trước khi ý thức biến mất, khóe môi Hách Tri Nhiễm hơi nhếch lên:
- "Như thế này cũng tốt, có thể an giấc bầu bạn cùng với anh hùng."...
Team dịch: Ớ Hậu Quê
Giới thiệu:
Thân là một người quân y đặc chủng, cô không theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái anh hùng. Chủ nhân Mặc Cửu Diệp của lăng mộ này, chính là một trong số những anh hùng mà cô ngưỡng mộ.
Mặc Cửu Diệp là đệ nhất mãnh tướng dưới triều Đại Thuận, ông đã nhiều lần dẫn đại quân của mình đánh giặc ngoại xâm, khiến cho bọn chúng sợ chết khiếp. Tuy nhiên, chính là một vị anh hùng như vậy, nhưng vì công cao át chủ mà lại làm dấy lên sự kiêng kỵ của Hoàng thượng lúc bấy giờ, đến nỗi cuối cùng ông lại bị cách chức đi lưu đày.
Hách Tri Nhiễm nghe lời giới thiệu khoe khoang của hướng dẫn viên, trong lòng không ngừng cảm thán. Chỉ có thể nói rằng, vị anh hùng này sinh ra không đúng thời đại, nếu như Mặc Cửu Diệp có thể sống thêm vài năm nữa, đợi đến khi Tân đế lên ngôi, ông chắc chắn sẽ được sửa lại án sai, chỉ đáng tiếc là số phận trêu người đã khiến cho ông chết ở trên đường lưu đày...
Đúng lúc Hách Tri Nhiễm đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên cảm thấy dưới chân cô rung chuyển dữ dội.
Có người lớn tiếng hét lên:
- "Nhanh chạy đi, động đất rồi." Với khả năng của Hách Tri Nhiễm, cô hoàn toàn có thể thuận lợi thoát khỏi loại thiên tai này, tuy nhiên, cô lại vì cứu người mà vĩnh viễn lưu lại ở nơi này. Trước khi ý thức biến mất, khóe môi Hách Tri Nhiễm hơi nhếch lên:
- "Như thế này cũng tốt, có thể an giấc bầu bạn cùng với anh hùng."...
3.6
Bạn đang đọc truyện Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần của tác giả Bất An. Năm đó bởi vì khi sinh nguyên chủ bị khó sinh, cho nên bà ta xem nguyên chủ như Tang Môn tinh, vẫn luôn khắt khe đánh chửi. Lúc nguyên chủ năm tuổi, trong thôn có một vị đạo trưởng đến, ở lưng chừng núi xây một tòa đạo quán, yêu cầu đứa bé từ năm tuổi đến mười hai tuổi làm đạo đồng.
Mỗi tháng trong nhà đều có thể đi đạo quán lĩnh một trăm văn tiền công. Nguyên chủ đã bị phụ mẫu ruột thịt đưa đi đạo quán, mãi cho đến hai tháng trước, tòa đạo quán kia đột nhiên nổ mạnh, đạo trưởng và ba gã đồng tử khác đều c.h.ế.t trong trận nổ mạnh đó.
Mỗi tháng trong nhà đều có thể đi đạo quán lĩnh một trăm văn tiền công. Nguyên chủ đã bị phụ mẫu ruột thịt đưa đi đạo quán, mãi cho đến hai tháng trước, tòa đạo quán kia đột nhiên nổ mạnh, đạo trưởng và ba gã đồng tử khác đều c.h.ế.t trong trận nổ mạnh đó.
3.9
Xuyên qua cổ đại nông gia, nhà chỉ có bốn bức tường, cha mẹ chồng chết sớm, trượng phu cũng chết, chỉ có bốn đứa nhỏ gào khóc đòi ăn.
Thân là mẹ kế độc ác thanh danh hỗn độn, khắt khe con cái, Tô Mộc Lam không có thời gian đi chửi trời mà bình tĩnh xăng tay áo, khai hoang làm ruộng, bày quán kinh doanh, nuôi dưỡng đàn con….
Người đàn bà đanh đá làm ruộng, dưỡng nhãi con, đánh cực phẩm, làm giàu trở nên khá giả...
Thân là mẹ kế độc ác thanh danh hỗn độn, khắt khe con cái, Tô Mộc Lam không có thời gian đi chửi trời mà bình tĩnh xăng tay áo, khai hoang làm ruộng, bày quán kinh doanh, nuôi dưỡng đàn con….
Người đàn bà đanh đá làm ruộng, dưỡng nhãi con, đánh cực phẩm, làm giàu trở nên khá giả...
3.5
Mới ngủ một giấc, Hoa Dạng phát hiện mình xuyên vào một cuốn truyện ở những năm 80. Tại đây, cô mới mười ba tuổi, làn da ngăm đen, tự ti lại vụng về, cha mẹ thì mềm yếu, bà nội lại bất công, nhà nghèo đến nỗi không có một xu dính túi. Đã vậy cô còn có cả một sọt thân thích cực phẩm.
Ví dụ điển hình là chị họ của cô, tên Hoa Vũ.
Hoa Vũ này là nữ chính ở trong truyện, có bàn tay vàng đồng thời vừa được trọng sinh, một bên vừa khuyến khích cha mẹ làm buôn bán, một bên điên cuồng học tập, tuổi con nhỏ không chỉ xinh đẹp lại giỏi giang.
Khuyết điểm duy nhất là chị ta rất thích chèn ép cô, đem cô chà đạp hung hăng ở dưới mặt đất. Chưa kể Hoa Vũ còn cố tình cướp đoạt cơ duyên của cô, sau đó cướp luôn cả chồng của Hoa Dạng...
Hoa Dạng trong tay cầm một đống bài xấu, bây giờ phải làm sao để xoay người?
Cô quyết định làm lại nghề cũ, lấy mỹ thực để làm giàu.
Bánh bao chiên, sườn heo nướng, nước dừa nấu với cao lương, món lẩu chua cay đậm đà...
Hãy xem thiếu nữ khả ái mười ba tuổi, cường thế ngược gió, một đường vả mặt cực phẩm như thế nào!
Ví dụ điển hình là chị họ của cô, tên Hoa Vũ.
Hoa Vũ này là nữ chính ở trong truyện, có bàn tay vàng đồng thời vừa được trọng sinh, một bên vừa khuyến khích cha mẹ làm buôn bán, một bên điên cuồng học tập, tuổi con nhỏ không chỉ xinh đẹp lại giỏi giang.
Khuyết điểm duy nhất là chị ta rất thích chèn ép cô, đem cô chà đạp hung hăng ở dưới mặt đất. Chưa kể Hoa Vũ còn cố tình cướp đoạt cơ duyên của cô, sau đó cướp luôn cả chồng của Hoa Dạng...
Hoa Dạng trong tay cầm một đống bài xấu, bây giờ phải làm sao để xoay người?
Cô quyết định làm lại nghề cũ, lấy mỹ thực để làm giàu.
Bánh bao chiên, sườn heo nướng, nước dừa nấu với cao lương, món lẩu chua cay đậm đà...
Hãy xem thiếu nữ khả ái mười ba tuổi, cường thế ngược gió, một đường vả mặt cực phẩm như thế nào!
3.8
Tủ lạnh của Nguyễn Ngưng xảy ra biến dị, sau khi lấy đồ ăn ra bên ngoài ngày hôm sau thức ăn sẽ lần nữa xuất hiện trở lại.
Ví dụ như, ngày hôm qua cô uống hết sữa bò Vượng Tử.
Ngày hôm nay, sữa bò Vượng Tử sẽ lần nữa xuất hiện trong tủ lạnh.
Nói cách khác, chỉ cần bỏ ra một ít tiền để mua một hộp sữa bò là có thể cung cấp đủ cho con cháu trong nhiều thế hệ tới mà không cần lo thiếu hụt.
Nguyễn Ngưng sẽ làm sao hả? Tất nhiên là lập tức lấp đầy tủ lạnh!
Cherry 150 tệ một cân ư? Mua!
Ừm, sầu riêng tới báo ân (*), đáng để có.
Tuy socola nguyên chất cacao là đồ tốt nhưng chỉ cần một hộp để mang theo bên mình, tủ lạnh có thể hồi sinh.
...
Ngày 2 tháng 9 năm 20xx, mặt trời tỏa sáng rực rỡ, phát ra ánh sáng chói lọi.
Hồng thủy, cực hàn, cực nhiệt, động đất liên tiếp xảy ra.
Nhìn tủ lạnh đã chất đầy vật tư, Nguyễn Ngưng cảm thấy vẫn có thể cứu sống bản thân mình.
Thế giới bên ngoài mưa to không ngừng, cô điên cuồng ngồi ăn cua sốt cay.
Nhiệt độ cực hàn ư? Một ly rượu Mao Đài liền có thể hủy đi sự lạnh giá.
Trong thiên tai, tận thế, mang theo bàn tay vàng, Nguyễn Ngưng thư thả làm cá mặn.
Ví dụ như, ngày hôm qua cô uống hết sữa bò Vượng Tử.
Ngày hôm nay, sữa bò Vượng Tử sẽ lần nữa xuất hiện trong tủ lạnh.
Nói cách khác, chỉ cần bỏ ra một ít tiền để mua một hộp sữa bò là có thể cung cấp đủ cho con cháu trong nhiều thế hệ tới mà không cần lo thiếu hụt.
Nguyễn Ngưng sẽ làm sao hả? Tất nhiên là lập tức lấp đầy tủ lạnh!
Cherry 150 tệ một cân ư? Mua!
Ừm, sầu riêng tới báo ân (*), đáng để có.
Tuy socola nguyên chất cacao là đồ tốt nhưng chỉ cần một hộp để mang theo bên mình, tủ lạnh có thể hồi sinh.
...
Ngày 2 tháng 9 năm 20xx, mặt trời tỏa sáng rực rỡ, phát ra ánh sáng chói lọi.
Hồng thủy, cực hàn, cực nhiệt, động đất liên tiếp xảy ra.
Nhìn tủ lạnh đã chất đầy vật tư, Nguyễn Ngưng cảm thấy vẫn có thể cứu sống bản thân mình.
Thế giới bên ngoài mưa to không ngừng, cô điên cuồng ngồi ăn cua sốt cay.
Nhiệt độ cực hàn ư? Một ly rượu Mao Đài liền có thể hủy đi sự lạnh giá.
Trong thiên tai, tận thế, mang theo bàn tay vàng, Nguyễn Ngưng thư thả làm cá mặn.
3.2
Tô Ngọc Kiều có một giấc mơ, trong mơ gia đình cô bị kẻ xấu gài bẫy, ông bà tuổi già qua đời thê lương, ba cô, người cả đời chính trực bị vu oan sợ tội tự sát, mẹ cô, người luôn yêu thương và nâng niu cô không chịu nổi nhục nhã mà lao mình xuống sông, còn anh trai và chị dâu thì bị đày.
Gia đình chịu kết cục bi thảm, còn bản thân cô thì bị kẻ xấu đẩy vào đường cùng, đứa con trai ba tuổi sốt cao không được trị biến thành kẻ ngốc.
Vào thời điểm cuối cùng, chồng cũ mà cô đã ly hôn không màng gì cả trở về bảo vệ cô, gia đình chồng mà cô từng chê bai nhà quê cũng bỏ qua mọi chuyện đưa tay giúp đỡ.
Sau khi tỉnh dậy, Tô Ngọc Kiều toát mồ hôi lạnh, cô như nghe tiếng vận mệnh đang nói với mình, tất cả đều là sự thật....
...
Lục Hiểu đã kết hôn hơn bốn năm, cứ mỗi tháng đều nhận được một lá thư đòi ly hôn của vợ, ban đầu anh sẽ tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng dần dần quen thuộc, thậm chí không thèm mở ra đọc.
Ly hôn là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, Tô Ngọc Kiều cả đời chỉ có thể ở trong vòng tay anh.
...
Tô Ngọc Kiều chán ghét người chồng kia, từ khi còn là thiếu nữ cô đã bị anh dùng ánh mắt lang sói nhìn chằm chằm, như thể muốn ăn thịt cô vậy. Cô từng nghĩ rằng anh muốn đánh cô, nhưng sau đó cưới nhau rồi cô mới nhận ra người ta thật sự muốn “ăn thịt” mình...
Gia đình chịu kết cục bi thảm, còn bản thân cô thì bị kẻ xấu đẩy vào đường cùng, đứa con trai ba tuổi sốt cao không được trị biến thành kẻ ngốc.
Vào thời điểm cuối cùng, chồng cũ mà cô đã ly hôn không màng gì cả trở về bảo vệ cô, gia đình chồng mà cô từng chê bai nhà quê cũng bỏ qua mọi chuyện đưa tay giúp đỡ.
Sau khi tỉnh dậy, Tô Ngọc Kiều toát mồ hôi lạnh, cô như nghe tiếng vận mệnh đang nói với mình, tất cả đều là sự thật....
...
Lục Hiểu đã kết hôn hơn bốn năm, cứ mỗi tháng đều nhận được một lá thư đòi ly hôn của vợ, ban đầu anh sẽ tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng dần dần quen thuộc, thậm chí không thèm mở ra đọc.
Ly hôn là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, Tô Ngọc Kiều cả đời chỉ có thể ở trong vòng tay anh.
...
Tô Ngọc Kiều chán ghét người chồng kia, từ khi còn là thiếu nữ cô đã bị anh dùng ánh mắt lang sói nhìn chằm chằm, như thể muốn ăn thịt cô vậy. Cô từng nghĩ rằng anh muốn đánh cô, nhưng sau đó cưới nhau rồi cô mới nhận ra người ta thật sự muốn “ăn thịt” mình...
4.4
Bùi thế tử ra ngoài không xem lịch, vô tình gặp một nữ tử rơi xuống nước liền tốt bụng ra tay cứu giúp, nhưng không ngờ lại bị nàng tay chân quấn lấy, nói thế nào cũng muốn lấy thân báo đáp.
Như mong muốn gả cho Bùi Tri Diễn xong, Quý Ương mới phát hiện phu quân lạnh lùng vô tình này sao lại khác hẳn với kiếp trước.
"Phu quân, ta đau lưng." Quý Ương uốn éo thắt lưng, đợi chờ hắn ôm vào lòng.
Bùi Tri Diễn chỉ liếc nhìn một cái: "Ngồi không đúng tư thế."
Quý Ương vẫn không hiểu nổi rốt cuộc sai ở đâu.
Cho đến khi cung đình tổ chức yến tiệc, một tiếng "Biểu muội", xé rách sự giả vờ thanh nhã lạnh lùng của Bùi Tri Diễn.
Đêm đó, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đang say ngủ của Quý Ương, ánh mắt âm trầm: "Nàng lại muốn vì hắn mà phản bội ta?"
"Ta không nỡ động vào nàng, nhưng nàng xem ta có buông tha cho gã không."
Kiếp trước nếm trải nỗi đau khắc cốt ghi tâm, Bùi Tri Diễn đến giờ vẫn nhớ rõ. Hắn đã nghĩ ra hàng vạn cách trừng phạt Quý Ương, cũng từng nghĩ sẽ cùng nàng từ đây đoạn tuyệt.
Nhưng đến khi gặp lại lần nữa, hắn đã hiểu ra, nếu không thể từ bỏ, thì hãy để nàng cả đời ở bên hắn, yêu hắn.
Như mong muốn gả cho Bùi Tri Diễn xong, Quý Ương mới phát hiện phu quân lạnh lùng vô tình này sao lại khác hẳn với kiếp trước.
"Phu quân, ta đau lưng." Quý Ương uốn éo thắt lưng, đợi chờ hắn ôm vào lòng.
Bùi Tri Diễn chỉ liếc nhìn một cái: "Ngồi không đúng tư thế."
Quý Ương vẫn không hiểu nổi rốt cuộc sai ở đâu.
Cho đến khi cung đình tổ chức yến tiệc, một tiếng "Biểu muội", xé rách sự giả vờ thanh nhã lạnh lùng của Bùi Tri Diễn.
Đêm đó, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đang say ngủ của Quý Ương, ánh mắt âm trầm: "Nàng lại muốn vì hắn mà phản bội ta?"
"Ta không nỡ động vào nàng, nhưng nàng xem ta có buông tha cho gã không."
Kiếp trước nếm trải nỗi đau khắc cốt ghi tâm, Bùi Tri Diễn đến giờ vẫn nhớ rõ. Hắn đã nghĩ ra hàng vạn cách trừng phạt Quý Ương, cũng từng nghĩ sẽ cùng nàng từ đây đoạn tuyệt.
Nhưng đến khi gặp lại lần nữa, hắn đã hiểu ra, nếu không thể từ bỏ, thì hãy để nàng cả đời ở bên hắn, yêu hắn.
4.1
Nơi mà Khương Chi, một người giàu có và giỏi nấu ăn, bất ngờ xuyên sách trở thành Khương Sơn Chi - một nhân vật nữ phụ nghèo hèn. Tuy nhiên, Khương Chi không vì thế mà thất cô quyết tâm sử dụng tài năng vào việc kinh doanh để làm giàu và thay đổi số mệnh. Nhưng trên con đường đó, cô phải đối mặt với nhiều trở ngại và thử thách, bao gồm cả việc sinh bốn đứa con và bán con để đổi lương thực.
Liệu Khương Chi có vượt qua được những thử thách để trở thành một người khác biệt, trở thành người phụ nữ Alpha trong thế giới xuyên sách của mình? Hãy đón đọc để biết thêm chi tiết!
Liệu Khương Chi có vượt qua được những thử thách để trở thành một người khác biệt, trở thành người phụ nữ Alpha trong thế giới xuyên sách của mình? Hãy đón đọc để biết thêm chi tiết!
3.2
Bạch Tú Tú chỉ đến khi chết mới biết rằng cuộc đời mình lại chỉ là một cuốn tiểu thuyết niên đại!
Trong cuốn sách đó, cô là chị dâu cả của nữ chính, một người chanh chua, chỉ biết ăn và nằm, làm đủ trò xấu xa.
Kể từ khi nữ chính gả vào, cô luôn tìm cách gây khó dễ cho nàng, vì ức hiếp nữ chính mà cuối cùng "ngoài ý muốn" cô rơi xuống nước và chết đuối.
Sau khi chết, linh hồn cô bị giam trong chiếc hồ lô. Người đàn ông trong mắt cô, ngoại trừ nghe lời ra thì chẳng có tác dụng gì. Thế nhưng, sau khi cô chết, hắn đột nhiên nổi điên, cho rằng cả nhà đó là những kẻ hại cô.
Hắn trả thù họ như thể bị điên, quyết tâm kéo họ xuống Địa Ngục. Hắn trở thành một trùm phản diện bị mọi người căm ghét!
Còn nữ chính, giữa vô số kẻ phá hoại và nhân vật phản diện độc ác, cùng với sự đồng tâm hiệp lực của gia đình, từng bước trở nên giàu có. Chồng cô ta trở thành một phú thương nổi tiếng, còn cô ta cũng sống một cuộc đời hạnh phúc, thoải mái như một phu nhân.
Còn người chồng xui xẻo của cô, vì đối đầu với nữ chính mà "ngoài ý muốn" bỏ mạng. Hai đứa con của cô phải sống trong cảnh mồ côi, lẻ loi, không ai quan tâm.
Bạch Tú Tú không hiểu vì sao mình không thể đầu thai, mà lại bị ép phải trở thành linh hồn theo chồng mình suốt mấy chục năm. Cô tức giận đến mức muốn biến thành thực thể, lao ra để trả thù tất cả bọn họ!
Nhưng chỉ một khắc sau, cô trọng sinh, trở lại ngày hôm sau khi nữ chính mới gả vào nhà!!
Trong cuốn sách đó, cô là chị dâu cả của nữ chính, một người chanh chua, chỉ biết ăn và nằm, làm đủ trò xấu xa.
Kể từ khi nữ chính gả vào, cô luôn tìm cách gây khó dễ cho nàng, vì ức hiếp nữ chính mà cuối cùng "ngoài ý muốn" cô rơi xuống nước và chết đuối.
Sau khi chết, linh hồn cô bị giam trong chiếc hồ lô. Người đàn ông trong mắt cô, ngoại trừ nghe lời ra thì chẳng có tác dụng gì. Thế nhưng, sau khi cô chết, hắn đột nhiên nổi điên, cho rằng cả nhà đó là những kẻ hại cô.
Hắn trả thù họ như thể bị điên, quyết tâm kéo họ xuống Địa Ngục. Hắn trở thành một trùm phản diện bị mọi người căm ghét!
Còn nữ chính, giữa vô số kẻ phá hoại và nhân vật phản diện độc ác, cùng với sự đồng tâm hiệp lực của gia đình, từng bước trở nên giàu có. Chồng cô ta trở thành một phú thương nổi tiếng, còn cô ta cũng sống một cuộc đời hạnh phúc, thoải mái như một phu nhân.
Còn người chồng xui xẻo của cô, vì đối đầu với nữ chính mà "ngoài ý muốn" bỏ mạng. Hai đứa con của cô phải sống trong cảnh mồ côi, lẻ loi, không ai quan tâm.
Bạch Tú Tú không hiểu vì sao mình không thể đầu thai, mà lại bị ép phải trở thành linh hồn theo chồng mình suốt mấy chục năm. Cô tức giận đến mức muốn biến thành thực thể, lao ra để trả thù tất cả bọn họ!
Nhưng chỉ một khắc sau, cô trọng sinh, trở lại ngày hôm sau khi nữ chính mới gả vào nhà!!
3.7
Tạ Tiểu Ngọc là cháu gái trưởng thôn, dáng vẻ xinh đẹp, tính cách tốt bụng, đôi mắt long lanh giống như biết nói chuyện.
Tạ Tiểu Ngọc thích một thanh niên trí thức xuống quê, lấy phần lương thực không nhiều nấu thành cơm, dùng lá sen gói kỹ len lét nhét vào túi của Nghiêm Dặc.
Chăm sóc người nhà của anh, yêu quý em gái nhỏ của anh.
Nhưng Tạ Tiểu Ngọc không biết Nghiêm Dặc có thích cô hay không...
Nghiêm gia bình phản, hỏi Tạ Tiểu Ngọc muốn điều gì?
Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy tình huống ở thế giới song song, một người đầy ân huệ, cô gả cho Nghiêm Dặc, hai người sống một cuộc đời đầy oán hận.
Tạ Tiểu Ngọc thấy trước tình huống, liền đổi câu nói muốn làm vợ của Nghiêm Dặc, kịp thời đổi thành: Cháu muốn làm em gái Nghiêm Dặc.
Nghiêm gia sau khi đến Bắc Kinh, Tạ Tiểu Ngọc có công việc, vui vẻ kiếm tiền, phiền não duy nhất chính là Nghiêm Dặc, không có gì lại chạy đến bên cạnh cô, còn không có nói có thích cô hay không.
Tạ Tiểu Ngọc hận nên thề, nhất định phải tìm một người đàn ông tốt gấp một trăm lần Nghiêm Dặc.
Có người giới thiệu đối tượng cho Tạ Tiểu Ngọc, lúc coi mắt Nghiêm Dặc cũng ở đây.
Tạ Tiểu Ngọc giới thiệu Nghiêm Dặc với người đàn ông đối diện: "Đây là anh tôi..."
Nghiêm Dặc lạnh lùng cười một tiếng: "Thường những người đàn ông trả lời lại, đều bị tôi chặt đứt chân, lại thích đi chợ coi mắt, chê cười"
Tạ Tiểu Ngọc thích một thanh niên trí thức xuống quê, lấy phần lương thực không nhiều nấu thành cơm, dùng lá sen gói kỹ len lét nhét vào túi của Nghiêm Dặc.
Chăm sóc người nhà của anh, yêu quý em gái nhỏ của anh.
Nhưng Tạ Tiểu Ngọc không biết Nghiêm Dặc có thích cô hay không...
Nghiêm gia bình phản, hỏi Tạ Tiểu Ngọc muốn điều gì?
Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy tình huống ở thế giới song song, một người đầy ân huệ, cô gả cho Nghiêm Dặc, hai người sống một cuộc đời đầy oán hận.
Tạ Tiểu Ngọc thấy trước tình huống, liền đổi câu nói muốn làm vợ của Nghiêm Dặc, kịp thời đổi thành: Cháu muốn làm em gái Nghiêm Dặc.
Nghiêm gia sau khi đến Bắc Kinh, Tạ Tiểu Ngọc có công việc, vui vẻ kiếm tiền, phiền não duy nhất chính là Nghiêm Dặc, không có gì lại chạy đến bên cạnh cô, còn không có nói có thích cô hay không.
Tạ Tiểu Ngọc hận nên thề, nhất định phải tìm một người đàn ông tốt gấp một trăm lần Nghiêm Dặc.
Có người giới thiệu đối tượng cho Tạ Tiểu Ngọc, lúc coi mắt Nghiêm Dặc cũng ở đây.
Tạ Tiểu Ngọc giới thiệu Nghiêm Dặc với người đàn ông đối diện: "Đây là anh tôi..."
Nghiêm Dặc lạnh lùng cười một tiếng: "Thường những người đàn ông trả lời lại, đều bị tôi chặt đứt chân, lại thích đi chợ coi mắt, chê cười"
3.6
Tên Khác: Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều
Truyện kể về Lâm Khê xuyên qua ba mươi năm trước, tiểu viện lụp xụp, vách tường rách nát ố vàng, còn có cái quạt gió vang lên "Kẽo kẹt kẽo kẹt" như muốn rớt tới nơi.
Cũng may đây là đặc khu ba mươi năm trước, hai tòa nhà có chút cũ nát trong đại tạp viện ở huyện thành này tương lai cũng có thể trị giá hơn trăm triệu.
Chỉ là ngoại trừ hai tòa nhà, còn có thêm một người đàn ông nhiều tháng trước nghe nói là bị bà nội cô trước khi lâm chung lấy ơn ra ép buộc đi đăng kí kết hôn cùng cô.
Người đàn ông thân mặc quân trang, vẻ mặt lạnh lùng, khí thế trang nghiêm, ánh mắt nhìn cô lãnh đạm không gợn sóng, thậm chí mang theo ghét bỏ.
Truyện kể về Lâm Khê xuyên qua ba mươi năm trước, tiểu viện lụp xụp, vách tường rách nát ố vàng, còn có cái quạt gió vang lên "Kẽo kẹt kẽo kẹt" như muốn rớt tới nơi.
Cũng may đây là đặc khu ba mươi năm trước, hai tòa nhà có chút cũ nát trong đại tạp viện ở huyện thành này tương lai cũng có thể trị giá hơn trăm triệu.
Chỉ là ngoại trừ hai tòa nhà, còn có thêm một người đàn ông nhiều tháng trước nghe nói là bị bà nội cô trước khi lâm chung lấy ơn ra ép buộc đi đăng kí kết hôn cùng cô.
Người đàn ông thân mặc quân trang, vẻ mặt lạnh lùng, khí thế trang nghiêm, ánh mắt nhìn cô lãnh đạm không gợn sóng, thậm chí mang theo ghét bỏ.
3.9
Kiều Trân mơ thấy một phần ký ức từ kiếp trước: "Cô theo đuổi cậu học sinh lạnh lùng Kỷ Hiến suốt bảy năm, ngoan ngoãn nghe lời, dâng trọn trái tim chân thành, nhưng cuối cùng bị bỏ rơi một cách vô tình."
Một sáng tỉnh giấc, Kiều Trân mất hết hy vọng, quay lưng bỏ đi mà không hề ngoái đầu.
Ban đầu, Kỷ Hiến hoàn toàn không quan tâm, giọng điệu lạnh lùng và quả quyết: "Cô ấy nhất định sẽ quay lại."
Cho đến ngày thứ N, khi thấy Kiều Trân cười nói vui vẻ với một chàng trai khác, sự lạnh lùng của Kỷ Hiến hoàn toàn tan vỡ, mắt đỏ lên chất vấn: "Chẳng phải em chỉ thích mỗi anh sao?".
Kiều Trân còn mơ thấy vô số lần rằng, kiếp trước cô đã kết hôn với thanh mai trúc mã Tần Dực Trì sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn...
Một sáng tỉnh giấc, Kiều Trân mất hết hy vọng, quay lưng bỏ đi mà không hề ngoái đầu.
Ban đầu, Kỷ Hiến hoàn toàn không quan tâm, giọng điệu lạnh lùng và quả quyết: "Cô ấy nhất định sẽ quay lại."
Cho đến ngày thứ N, khi thấy Kiều Trân cười nói vui vẻ với một chàng trai khác, sự lạnh lùng của Kỷ Hiến hoàn toàn tan vỡ, mắt đỏ lên chất vấn: "Chẳng phải em chỉ thích mỗi anh sao?".
Kiều Trân còn mơ thấy vô số lần rằng, kiếp trước cô đã kết hôn với thanh mai trúc mã Tần Dực Trì sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn...
4.4
Bạc Nhược U năm xưa bị gia đình ruồng bỏ, mang tiếng là sao chổi, sau trở thành nữ ngỗ tác danh tiếng khắp Giang Nam, giúp người chết "nói lời oan khuất", được quyền quý kính trọng.
Hoắc Nguy Lâu - Chưởng Tú Y Sứ quyền lực, nổi tiếng tàn nhẫn nhưng khinh thường nữ sắc.
Ban đầu y coi nàng như đồ bỏ, nhưng sau bị tài năng và khí chất của nàng cuốn hút, cuối cùng yêu thương và bảo vệ nàng trong hành trình phá án đầy nguy hiểm.
Hoắc Nguy Lâu - Chưởng Tú Y Sứ quyền lực, nổi tiếng tàn nhẫn nhưng khinh thường nữ sắc.
Ban đầu y coi nàng như đồ bỏ, nhưng sau bị tài năng và khí chất của nàng cuốn hút, cuối cùng yêu thương và bảo vệ nàng trong hành trình phá án đầy nguy hiểm.
4.1
Thích làm theo ý mình muốn quậy là quậy muốn nghịch là nghịch mê vợ thủ lĩnh tinh tặc công & Thiếu tướng lạnh nhạt rất hay thả thính công thụ
Trì Nghiêu và Cảnh Hi đều là những alpha đỉnh cấp được công nhận, chỉ có điều một người có danh tiếng rất tốt, còn người kia thì có danh tiếng cực kém, lại còn là kẻ thù của nhau.
Trì Nghiêu, thủ lĩnh của một băng tinh tặc mà ai ai nghe danh cũng sợ đến vỡ mật, tính cách bất cần, tin tức tố bá đạo, sức chiến đấu không thể đoán trước.
Cảnh Hi, thiếu tướng trẻ tuổi, chiến công hiển hách, giá trị vũ lực đứng số hai không ai sôt một Đế Quốc.
Một trận bão từ, họ bị ép phải thường xuyên hoán đổi thân thể.
Hai người: Không chỉnh chết cậu đây không làm người nữa.
Ngày đầu tiên đến quân bộ điểm danh, Trì Nghiêu đánh cho cấp trên trực tiếp của mình thừa sống thiếu chết.
Trì Nghiêu: "Tôi không quen việc người khác chỉ tay năm ngón vào quyết định của mình." [Mỉm cười]
Không ngờ lại được Thượng tướng xem trọng, phá cách chọn làm dự bị cho vị trí Thống soái.
Thượng tướng: "Cậu có khí phách như thế, quả nhiên tôi không nhìn lầm người." [An ủi]
Trì Nghiêu: "???".
Thiếu tướng đại nhân bước vào sào huyệt hiểm ác của tinh tặc, phất tay lớn tiếng: "Từ hôm nay trở đi, chúng ta thực hiện quản lý theo kiểu quân sự."
Cảnh Hi: "Mục tiêu của chúng ta là gì?"
Tinh tặc: "Cố gắng cải tạo, làm người tốt!"
Sau này——
Tinh tặc: "Lão đại, thủ lĩnh của băng ABCDEF bên cạnh mang năng lượng đến cống nạp, khóc lóc cầu xin được nhập vào băng của chúng ta."
Cảnh Hi: "???"
Gần đây, các thành viên trong quân đoàn và băng tinh tặc rất mơ hồ, lão đại cứ ra lệnh tuần trước, tuần này lại phủ định, căn bệnh tự phủ nhận và rối loạn tâm lý càng ngày càng nghiêm trọng.
Có lần, quân đoàn và băng tinh tặc đối đầu mạnh mẽ.
Trì Nghiêu trong thân thể của thiếu tướng: "Chiếc chiến hạm kia hai mươi tỷ, không được bắn!"
Cảnh Hi trong thân thể của tinh tặc: "Mẫu giáp cơ kia là phiên bản giới hạn mùa thu, dám bắn thử xem?"
Cấp dưới hai bên: "Cái này cũng không cho, cái kia cũng không cho, vậy còn đánh cái gì nữa? Hay là hai người cưới nhau luôn đi."
**
Hồi nhỏ, Cảnh Hi có một người anh mà cậu cực kỳ thích, đối phương dịu dàng, hay cười, là những gì tốt đẹp nhất của thế gian này.
Cậu nhìn bức ảnh cũ rồi lại nhìn Trì Nghiêu: "Trả lại cục cưng đáng yêu cho em đi."
Trì Nghiêu: "..."
#Em nhìn kỹ thêm chút nữa đi, anh vẫn là cục cưng đáng yêu của em mà!#
Giai đoạn đầu hoán đổi thân thể liên tục, về sau sẽ trở lại cơ thể của mình, không phản công.
1v1, theo thường lệ là hỗ sủng (cãi nhau).
Công khống cực đoan đừng nhảy.
Tag nội dung: Cường cường, Liên bang vũ trụ, Ngọt văn, Sảng văn.
Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Trì Nghiêu (công), Cảnh Hi (thụ) ┃ Nhân vật phụ: Xin hãy lưu trữ trước 《Vị hôn phu là hoàng tử địch quốc, tôi phải làm sao bây giờ?》 ┃ Khác: AA, vả mặt, oan gia vui vẻ.
Một câu tóm tắt: Bắt đầu mối tình AA với kẻ thù không đội trời chung.
Tư tưởng: Tình yêu đẹp nhất chính là cùng nhau hoàn thiện và chứng kiến sự trưởng thành của đối phương.
Nhất định phải đọc:
1. Truyện chủ công, nhưng góc nhìn của thụ gần ngang với công.
2. Trì Nghiêu là công, Cảnh Hi là thụ, hai người đều là Alpha.
3. Thụ lạnh nhạt nhưng không hề lạnh nhạt với công, truyện hỗ sủng thuần, tình cảm ngang bằng, hai người đều là mối tình đầu của nhau.
4. Truyện được edit hoàn toàn dựa trên bản raw, khác hẳn với bản QT được đăng trên Wikidich.
Trì Nghiêu và Cảnh Hi đều là những alpha đỉnh cấp được công nhận, chỉ có điều một người có danh tiếng rất tốt, còn người kia thì có danh tiếng cực kém, lại còn là kẻ thù của nhau.
Trì Nghiêu, thủ lĩnh của một băng tinh tặc mà ai ai nghe danh cũng sợ đến vỡ mật, tính cách bất cần, tin tức tố bá đạo, sức chiến đấu không thể đoán trước.
Cảnh Hi, thiếu tướng trẻ tuổi, chiến công hiển hách, giá trị vũ lực đứng số hai không ai sôt một Đế Quốc.
Một trận bão từ, họ bị ép phải thường xuyên hoán đổi thân thể.
Hai người: Không chỉnh chết cậu đây không làm người nữa.
Ngày đầu tiên đến quân bộ điểm danh, Trì Nghiêu đánh cho cấp trên trực tiếp của mình thừa sống thiếu chết.
Trì Nghiêu: "Tôi không quen việc người khác chỉ tay năm ngón vào quyết định của mình." [Mỉm cười]
Không ngờ lại được Thượng tướng xem trọng, phá cách chọn làm dự bị cho vị trí Thống soái.
Thượng tướng: "Cậu có khí phách như thế, quả nhiên tôi không nhìn lầm người." [An ủi]
Trì Nghiêu: "???".
Thiếu tướng đại nhân bước vào sào huyệt hiểm ác của tinh tặc, phất tay lớn tiếng: "Từ hôm nay trở đi, chúng ta thực hiện quản lý theo kiểu quân sự."
Cảnh Hi: "Mục tiêu của chúng ta là gì?"
Tinh tặc: "Cố gắng cải tạo, làm người tốt!"
Sau này——
Tinh tặc: "Lão đại, thủ lĩnh của băng ABCDEF bên cạnh mang năng lượng đến cống nạp, khóc lóc cầu xin được nhập vào băng của chúng ta."
Cảnh Hi: "???"
Gần đây, các thành viên trong quân đoàn và băng tinh tặc rất mơ hồ, lão đại cứ ra lệnh tuần trước, tuần này lại phủ định, căn bệnh tự phủ nhận và rối loạn tâm lý càng ngày càng nghiêm trọng.
Có lần, quân đoàn và băng tinh tặc đối đầu mạnh mẽ.
Trì Nghiêu trong thân thể của thiếu tướng: "Chiếc chiến hạm kia hai mươi tỷ, không được bắn!"
Cảnh Hi trong thân thể của tinh tặc: "Mẫu giáp cơ kia là phiên bản giới hạn mùa thu, dám bắn thử xem?"
Cấp dưới hai bên: "Cái này cũng không cho, cái kia cũng không cho, vậy còn đánh cái gì nữa? Hay là hai người cưới nhau luôn đi."
**
Hồi nhỏ, Cảnh Hi có một người anh mà cậu cực kỳ thích, đối phương dịu dàng, hay cười, là những gì tốt đẹp nhất của thế gian này.
Cậu nhìn bức ảnh cũ rồi lại nhìn Trì Nghiêu: "Trả lại cục cưng đáng yêu cho em đi."
Trì Nghiêu: "..."
#Em nhìn kỹ thêm chút nữa đi, anh vẫn là cục cưng đáng yêu của em mà!#
Giai đoạn đầu hoán đổi thân thể liên tục, về sau sẽ trở lại cơ thể của mình, không phản công.
1v1, theo thường lệ là hỗ sủng (cãi nhau).
Công khống cực đoan đừng nhảy.
Tag nội dung: Cường cường, Liên bang vũ trụ, Ngọt văn, Sảng văn.
Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Trì Nghiêu (công), Cảnh Hi (thụ) ┃ Nhân vật phụ: Xin hãy lưu trữ trước 《Vị hôn phu là hoàng tử địch quốc, tôi phải làm sao bây giờ?》 ┃ Khác: AA, vả mặt, oan gia vui vẻ.
Một câu tóm tắt: Bắt đầu mối tình AA với kẻ thù không đội trời chung.
Tư tưởng: Tình yêu đẹp nhất chính là cùng nhau hoàn thiện và chứng kiến sự trưởng thành của đối phương.
Nhất định phải đọc:
1. Truyện chủ công, nhưng góc nhìn của thụ gần ngang với công.
2. Trì Nghiêu là công, Cảnh Hi là thụ, hai người đều là Alpha.
3. Thụ lạnh nhạt nhưng không hề lạnh nhạt với công, truyện hỗ sủng thuần, tình cảm ngang bằng, hai người đều là mối tình đầu của nhau.
4. Truyện được edit hoàn toàn dựa trên bản raw, khác hẳn với bản QT được đăng trên Wikidich.
4.1
Tác giả: Mộ Nghĩa
Chuyển ngữ: Cửu cô nương
Designer: Delina La Rosée
Tag: Cưng chiều, Hào môn thế gia, HE, Ngôn Tình, Ngọt, Thanh xuân vườn trường, Từ thanh xuân đến trưởng thành, Lâu ngày gặp lại, Hiện đại,
Tổng số chương: 176
Giới thiệu:
1. Tính cách Tang Lê ngoan ngoãn hướng nội, năm 17 tuổi, mẹ cô qua đời, cô được gửi nuôi đến nhà họ Quảng giàu có để đi học, sau đó mới gặp được Quảng Dã.
Thiếu niên ngang tàng phản nghịch, bướng bỉnh lạnh nhạt, được vô số người chú ý ở trong trường học, nhưng không có một cô gái nào có thể đến gần anh.
Mẹ anh bảo anh hãy chăm sóc cho Tang Lê nhiều hơn, chàng trai ngẩng đầu nhìn vào cô gái yên tĩnh trước mặt, cười nhạt: “Con lười quan tâm cậu ta.”
Anh cảnh cáo cô hai người nước sông không phạm nước giếng, Tang Lê cũng tự biết anh không dễ chọc, cho nên cũng cố gắng tránh xa anh, tập trung học hành.
Ai ngờ một khoảng thời gian sau, lúc cô bị gây sự ở cổng trường, đại thiếu gia lại che chở ở trước
Ai ngờ một khoảng thời gian sau, lúc cô bị gây sự ở cổng trường, đại thiếu gia lại che chở ở trước mặt cô, khí chất lạnh lẽo nhìn vào đối phương: “Nếu hôm nay không muốn chết ở đây thì cút ngay cho tôi.”
Nhiều cách nói xôn xao ở trong trường học.
Rất nhiều người đều nói, Quảng Dã đối xử tốt với Tang Lê chỉ là vì bị người nhà gửi gắm.
Chỉ có Tang Lê biết anh xấu xa đến cỡ nào.
Cô đã từng nhìn thấy dáng vẻ phản nghịch của anh, cũng từng nhìn thấy trên sân thượng không người vào một đêm mưa, anh cúi người nhìn chăm chú vào cô, đôi mắt sâu thẳm: “Tang Lê, tôi thích
cậu, vô cùng nghiêm túc và chắc chắn.”
Vào lễ tốt nghiệp ngày hôm đó, anh phô trương giới thiệu Tang Lê với mọi người: “Bạn gái của tôi.”
Toàn trường đều chấn động, cô đỏ mặt muốn tránh đi nhưng lại bị Quảng Dã giữ chặt, anh nói vào bên tai cô: “Đã theo đuổi được rồi mà còn muốn chối sao?”
2. Năm ấy, ai trong trường Trung học phổ thông Giang Vọng cũng biết mối tình rầm rộ của hai người, ai ngờ không bao lâu sau, Tang Lê dứt khoát kiên quyết lựa chọn ra nước ngoài, Quảng Dã không giữ cô lại được, mọi người đều kinh ngạc vì chuyện này.
Mấy năm sau, Quảng Dã trở thành người có thể hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, còn Tang Lê về nước trở thành đội trưởng trong vũ đoàn, hai người đều chói sáng theo cách riêng của mình, nhưng lại không hề tiếp xúc với nhau.
Khi gặp lại, anh nhìn cô một cách lạnh lùng như băng, không còn sự cưng chiều của lúc trước nữa, rất nhiều người đều nói Tang Lê chỉ còn là quá khứ.
Sau đó, vào đêm diễn ra buổi họp lớp, Tang Lê uống say ngồi ở bên ngoài, Quảng Dã đi tới chỗ cô, cô ngẩng đầu nhìn anh, vành mắt ửng đỏ lẩm bẩm: “Quảng Dã...”
Chỉ một tiếng nhẹ nhàng như vậy, mọi người nhìn thấy người đàn ông tức giận đến mức liếm hàm răng sau, mấy giây sau đã xách cô lên kéo vào trong lòng ngực mình: “Tang Lê, đời này đúng là tôi nợ cô.”
Đêm mùa đông lạnh thấu xương, mưa to như trút nước.
Đêm đó, trong ánh sáng mờ ảo của căn hộ, cô chủ động hôn anh, đôi mắt đen của anh nóng bỏng đến mức dường như muốn hòa tan cô vào tận xương tủy, giọng nói trầm khàn của anh vang lên bên tai cô:
“Nói cho anh biết, em có yêu anh hay không.”
“Nói cho anh biết, em chưa từng quên anh, những gì lúc trước em hứa với anh đều là sự thật.”
Cuối cùng anh vẫn lựa chọn đầu hàng.
Cho dù lại như vậy một lần nữa, cho dù có thất bại thảm hại, anh vẫn không muốn thả cô đi.
Cho dù lại như vậy một lần nữa, cho dù có thất bại thảm hại, anh vẫn không muốn thả cô đi.
“Trong thế giới của anh đã từng không tồn tại một giọt nước, cũng không có một ngọn cỏ, không có bất cứ thứ gì có thể sinh trưởng.
Mãi cho đến khi em xuất hiện, băng tuyết tan chảy, vạn vật sống lại, mọi thứ mới dần tràn ngập màu sắc.”
[Vở kịch nhỏ]
Sau đó, tình yêu của hai người được đưa ra ánh sáng, Tang Lê từ trước đến nay luôn kín tiếng đã đăng một bài Weibo: [Hy vọng xa vời duy nhất của tôi, bây giờ cuối cùng đã có thể có được một cách công khai @Quảng Dã.]
Toàn mạng sôi trào, cô bỏ điện thoại xuống, sau đó đã bị anh dùng một tay bế qua, anh hôn lên những giọt nước mắt của cô, khàn giọng nói: “Có được rồi thì sau này không được phép vứt bỏ nữa.”
Chuyển ngữ: Cửu cô nương
Designer: Delina La Rosée
Tag: Cưng chiều, Hào môn thế gia, HE, Ngôn Tình, Ngọt, Thanh xuân vườn trường, Từ thanh xuân đến trưởng thành, Lâu ngày gặp lại, Hiện đại,
Tổng số chương: 176
Giới thiệu:
1. Tính cách Tang Lê ngoan ngoãn hướng nội, năm 17 tuổi, mẹ cô qua đời, cô được gửi nuôi đến nhà họ Quảng giàu có để đi học, sau đó mới gặp được Quảng Dã.
Thiếu niên ngang tàng phản nghịch, bướng bỉnh lạnh nhạt, được vô số người chú ý ở trong trường học, nhưng không có một cô gái nào có thể đến gần anh.
Mẹ anh bảo anh hãy chăm sóc cho Tang Lê nhiều hơn, chàng trai ngẩng đầu nhìn vào cô gái yên tĩnh trước mặt, cười nhạt: “Con lười quan tâm cậu ta.”
Anh cảnh cáo cô hai người nước sông không phạm nước giếng, Tang Lê cũng tự biết anh không dễ chọc, cho nên cũng cố gắng tránh xa anh, tập trung học hành.
Ai ngờ một khoảng thời gian sau, lúc cô bị gây sự ở cổng trường, đại thiếu gia lại che chở ở trước
Ai ngờ một khoảng thời gian sau, lúc cô bị gây sự ở cổng trường, đại thiếu gia lại che chở ở trước mặt cô, khí chất lạnh lẽo nhìn vào đối phương: “Nếu hôm nay không muốn chết ở đây thì cút ngay cho tôi.”
Nhiều cách nói xôn xao ở trong trường học.
Rất nhiều người đều nói, Quảng Dã đối xử tốt với Tang Lê chỉ là vì bị người nhà gửi gắm.
Chỉ có Tang Lê biết anh xấu xa đến cỡ nào.
Cô đã từng nhìn thấy dáng vẻ phản nghịch của anh, cũng từng nhìn thấy trên sân thượng không người vào một đêm mưa, anh cúi người nhìn chăm chú vào cô, đôi mắt sâu thẳm: “Tang Lê, tôi thích
cậu, vô cùng nghiêm túc và chắc chắn.”
Vào lễ tốt nghiệp ngày hôm đó, anh phô trương giới thiệu Tang Lê với mọi người: “Bạn gái của tôi.”
Toàn trường đều chấn động, cô đỏ mặt muốn tránh đi nhưng lại bị Quảng Dã giữ chặt, anh nói vào bên tai cô: “Đã theo đuổi được rồi mà còn muốn chối sao?”
2. Năm ấy, ai trong trường Trung học phổ thông Giang Vọng cũng biết mối tình rầm rộ của hai người, ai ngờ không bao lâu sau, Tang Lê dứt khoát kiên quyết lựa chọn ra nước ngoài, Quảng Dã không giữ cô lại được, mọi người đều kinh ngạc vì chuyện này.
Mấy năm sau, Quảng Dã trở thành người có thể hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh, còn Tang Lê về nước trở thành đội trưởng trong vũ đoàn, hai người đều chói sáng theo cách riêng của mình, nhưng lại không hề tiếp xúc với nhau.
Khi gặp lại, anh nhìn cô một cách lạnh lùng như băng, không còn sự cưng chiều của lúc trước nữa, rất nhiều người đều nói Tang Lê chỉ còn là quá khứ.
Sau đó, vào đêm diễn ra buổi họp lớp, Tang Lê uống say ngồi ở bên ngoài, Quảng Dã đi tới chỗ cô, cô ngẩng đầu nhìn anh, vành mắt ửng đỏ lẩm bẩm: “Quảng Dã...”
Chỉ một tiếng nhẹ nhàng như vậy, mọi người nhìn thấy người đàn ông tức giận đến mức liếm hàm răng sau, mấy giây sau đã xách cô lên kéo vào trong lòng ngực mình: “Tang Lê, đời này đúng là tôi nợ cô.”
Đêm mùa đông lạnh thấu xương, mưa to như trút nước.
Đêm đó, trong ánh sáng mờ ảo của căn hộ, cô chủ động hôn anh, đôi mắt đen của anh nóng bỏng đến mức dường như muốn hòa tan cô vào tận xương tủy, giọng nói trầm khàn của anh vang lên bên tai cô:
“Nói cho anh biết, em có yêu anh hay không.”
“Nói cho anh biết, em chưa từng quên anh, những gì lúc trước em hứa với anh đều là sự thật.”
Cuối cùng anh vẫn lựa chọn đầu hàng.
Cho dù lại như vậy một lần nữa, cho dù có thất bại thảm hại, anh vẫn không muốn thả cô đi.
Cho dù lại như vậy một lần nữa, cho dù có thất bại thảm hại, anh vẫn không muốn thả cô đi.
“Trong thế giới của anh đã từng không tồn tại một giọt nước, cũng không có một ngọn cỏ, không có bất cứ thứ gì có thể sinh trưởng.
Mãi cho đến khi em xuất hiện, băng tuyết tan chảy, vạn vật sống lại, mọi thứ mới dần tràn ngập màu sắc.”
[Vở kịch nhỏ]
Sau đó, tình yêu của hai người được đưa ra ánh sáng, Tang Lê từ trước đến nay luôn kín tiếng đã đăng một bài Weibo: [Hy vọng xa vời duy nhất của tôi, bây giờ cuối cùng đã có thể có được một cách công khai @Quảng Dã.]
Toàn mạng sôi trào, cô bỏ điện thoại xuống, sau đó đã bị anh dùng một tay bế qua, anh hôn lên những giọt nước mắt của cô, khàn giọng nói: “Có được rồi thì sau này không được phép vứt bỏ nữa.”
2.5
Nghe đồn rằng những tay đua xe không ai là người tốt, đặc biệt là Lộ Tinh Lâm, người có khuôn mặt điển trai nhưng lại là một tai họa, sống phóng túng, đào hoa và thay bạn gái như thay áo.
Dư Lạc nghe người ta nói về anh như vậy, bỗng nhiên nhớ lại nhiều năm trước...
Khi cô cùng Lộ Tinh Lâm yêu đương, anh thật sự rất chiều chuộng cô, cho cô mọi thứ mà cô muốn.
Thậm chí anh còn sớm lấy sổ hộ khẩu ra, nói rằng ngay khi cô vừa qua sinh nhật, hai người liền đi đăng ký kết hôn.
Nhưng cuối cùng cô lại bỏ rơi Lộ Tinh Lâm.
Cho nên cũng không ngạc nhiên khi bây giờ anh tỏ ra lạnh lùng với cô, như thể đã hoàn toàn quên cô.
Dư Lạc nghe người ta nói về anh như vậy, bỗng nhiên nhớ lại nhiều năm trước...
Khi cô cùng Lộ Tinh Lâm yêu đương, anh thật sự rất chiều chuộng cô, cho cô mọi thứ mà cô muốn.
Thậm chí anh còn sớm lấy sổ hộ khẩu ra, nói rằng ngay khi cô vừa qua sinh nhật, hai người liền đi đăng ký kết hôn.
Nhưng cuối cùng cô lại bỏ rơi Lộ Tinh Lâm.
Cho nên cũng không ngạc nhiên khi bây giờ anh tỏ ra lạnh lùng với cô, như thể đã hoàn toàn quên cô.
3
Khương Tố Oánh từ nước ngoài trở về, chưa biết rõ Thiên Tân sâu cạn, vì cứu chị, đánh bậy đánh bạ mà gặp phải Liêu Nhị gia.
Liêu Nhị gia là người tư tưởng cũ của triều trước, tướng mạo anh tuấn, làm việc luôn tuân thủ quy tắc cùng hứa hẹn, nhưng tính cách lại có phần điên cuồng.
Khương Tố Oánh vô tình vi phạm quy tắc của hắn, hắn chỉ nhẹ nhàng nói: “Nói chuyện không giữ lời, vậy thì không được.”
Nhưng Khương Tố Oánh cảm thấy hô hấp bị đông lạnh, run rẩy lo sợ chẳng biết bản thân khi nào phải chịu một phát súng.
- --------
Một đoạn thời gian sau, khi Liêu Nhị gia bước trên con đường truy thê, đã lĩnh ngộ ra được nhiều điều, tư tưởng xưa cũ cũng dần tiếp thu cái mới, cũng biết linh hồn tinh khiết không nên sử dụng những thủ đoạn bẩn thỉu.
Nhưng cuộc sống trước đây đã để lại bóng dáng, một số thói quen thật khó sửa đổi.
Liêu Nhị gia đã quen với việc rình rập như rắn ngủ đông, chờ đến lúc bùng nổ, rồi trực tiếp lao lên cắn chết đối phương.
Giờ đây không cần phải thật sự động tay chân, chỉ cần dọa một chút, còn chân thành gửi vài củ nhân sâm cho tình địch, đã xem như đi trên con đường thành Phật.
Từng chút một, không thể vội, A Di Đà Phật.
Liêu Nhị gia là người tư tưởng cũ của triều trước, tướng mạo anh tuấn, làm việc luôn tuân thủ quy tắc cùng hứa hẹn, nhưng tính cách lại có phần điên cuồng.
Khương Tố Oánh vô tình vi phạm quy tắc của hắn, hắn chỉ nhẹ nhàng nói: “Nói chuyện không giữ lời, vậy thì không được.”
Nhưng Khương Tố Oánh cảm thấy hô hấp bị đông lạnh, run rẩy lo sợ chẳng biết bản thân khi nào phải chịu một phát súng.
- --------
Một đoạn thời gian sau, khi Liêu Nhị gia bước trên con đường truy thê, đã lĩnh ngộ ra được nhiều điều, tư tưởng xưa cũ cũng dần tiếp thu cái mới, cũng biết linh hồn tinh khiết không nên sử dụng những thủ đoạn bẩn thỉu.
Nhưng cuộc sống trước đây đã để lại bóng dáng, một số thói quen thật khó sửa đổi.
Liêu Nhị gia đã quen với việc rình rập như rắn ngủ đông, chờ đến lúc bùng nổ, rồi trực tiếp lao lên cắn chết đối phương.
Giờ đây không cần phải thật sự động tay chân, chỉ cần dọa một chút, còn chân thành gửi vài củ nhân sâm cho tình địch, đã xem như đi trên con đường thành Phật.
Từng chút một, không thể vội, A Di Đà Phật.
4.6
Vạn Thu chết vào mùa đông, nhưng hiện tại lại tỉnh dậy trong một ổ chăn ấm áp.
Ở trong đầu cậu hiện lên đoạn ký ức kỳ quái, nói cậu đã xuyên sách rồi.
Trong sách cậu là một đứa con nuôi bị ngược đãi, tương lai sẽ được hào môn nhận về, bắt nạt ai đó, rồi bị bắt nạt ngược lại, cuối cùng bị trả thù đến chết.
Kiếp trước vẫn luôn bị ba mẹ nhốt trong phòng nhỏ, không được học quá nhiều, Vạn Thu thật sự nghi hoặc,
Xuyên sách là gì? Con nuôi là gì? Hào môn lại là gì?
Ở nhà ba mẹ nuôi:
Ba mẹ nuôi cho cậu ăn, cho cậu mặc, còn cho cậu một gian phòng và một chiếc giường.
Đánh cậu cũng sẽ không xuống tay quá tàn nhẫn, thậm chí cũng không lưu lại sẹo.
Chỉ cần che khuất vết thương là có thể đi học rồi!
Nơi này đúng là thiên đường.
Khi gia đình giàu có kia xuất hiện, mẹ nuôi vẫn luôn không thích đứa ngốc như cậu, nên thẳng tay đổi cậu lấy một số tiền lớn.
Vạn Thu khóc lóc giữ chặt mẹ nuôi: "Tại sao mẹ không cần con nữa? Là do con ăn quá nhiều sao? Là con thành tích quá kém sao?"
Chưa từng được tiếp xúc với một thế giới thiện ý, Vạn Thu cứ ngỡ đây là nơi hạnh phúc nhất mà bản thân từng sống.
Người nhà chân chính nhìn thấy ống tay áo của Vạn Thu lộ ra vết thương.
Đau lòng ôm lấy cậu.
Quyết tâm sẽ bồi thường cho đứa nhỏ này những điều ấm áp và tốt đẹp nhất, để đứa nhỏ lớn lên thật khỏe mạnh, vô ưu vô lo.
Không cho bất luận kẻ nào dám khi dễ đứa nhỏ này.
______________
Sở gia đã tìm được đứa con mất tích nhiều năm.
Rất nhiều người lo lắng cho cuộc sống sau này của người con nuôi Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy được Sở gia nhận nuôi, thay thế cho Vạn Thu thất lạc nhiều năm. Hắn ưu tú, giỏi giang, tướng mạo xuất chúng, lại được kì vọng cao.
Vạn Thu đã trở về, Sở Ức Quy cho rằng người như hắn không cần lưu lại làm vật thay thế.
Chỉ là Sở gia không bỏ rơi hắn.
Sở Ức Quy cũng cho rằng Vạn Thu sẽ bài xích mình.
Nhưng khi hắn bị sốt, nửa đêm ho khan, phát hiện cậu chủ nhỏ chân chính của Sở gia sớm đã canh giữ ở cửa, mơ màng chờ hắn tỉnh lại.
"Uống chút canh, rồi uống thuốc, phải mau khỏi bệnh, không thì sẽ bị ba mẹ đánh."
Lúc này Sở Ức Quy mới biết, nếu Vạn Thu vì bệnh mà không làm việc, ba mẹ nuôi sẽ đánh cậu cho hả giận.
Phải làm thật tốt hết thảy việc trong nhà thì cậu mới có thể bình an.
Sở Ức Quy lại nói: "Anh có thể đánh em, mắng em hoặc bắt nạt em."
"Tại sao?" Vạn Thu vỗ vỗ sau lưng hắn, "Ba mẹ ở rất xa, anh nhìn trộm giúp em, bọn họ không nghe thấy, sẽ không bị đánh đâu!"
Sở Ức Quy nguyện ý trả ơn Sở gia, cho dù có bị Vạn Thu khinh thường, nhục mạ hay thậm chí bị đánh đập, hắn cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý.
Chứ không phải như thế này.
Vạn Thu khiến hắn đau lòng, áy náy, không có cách nào đối mặt.
Bản thân trộm của Vạn Thu non nửa cuộc đời, cho nên hắn phải trả nợ mãi mãi.
*Ghi chú:
1, Thụ kiếp trước tàn tật, trí lực rất thấp, sau khi xuyên sách cơ thể đã khỏe mạnh.
2, Trước khi vấn đề tâm lý của thụ được chữa khỏi, sẽ không có diễn biến tình cảm.
3, Sở Ức Quy công X Vạn Thu thụ, 1V1, HE, tình cảm phát triển khi hai bên đã thành niên, không có quan hệ pháp luật. (quan hệ anh em)
4, Gia đình thụ không hoàn mỹ, vai chính thụ và gia đình cùng trợ giúp lẫn nhau, bạn thụ sẽ được đón về nhà ở chương 33.
Tag: Hào môn thế gia, Thiên chi kiêu tử, Ngọt văn, Xuyên thư.
Một câu tóm tắt: Cậu bé ngốc cũng có thể ở gia đình giàu có mà gặp được chân ái sao?
Lập ý: Thế gian thay đổi luân hồi, sẽ không mãi mãi chỉ có vận đen.
*Đôi lời của nhà dịch:
1. Đây là bộ đầu tiên mình edit vì thấy văn án hợp gu, mình không biết tiếng Trung nên độ chính xác không cao.
2. Mình vừa đọc vừa dịch nên không biết cốt truyện về sau sẽ diễn biến ra sao.
3. Truyện dài 143 chương chứ không phải 134 nha mấy bồ, nhầm xíu 🤧🤧
4. Cuối cùng chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Ở trong đầu cậu hiện lên đoạn ký ức kỳ quái, nói cậu đã xuyên sách rồi.
Trong sách cậu là một đứa con nuôi bị ngược đãi, tương lai sẽ được hào môn nhận về, bắt nạt ai đó, rồi bị bắt nạt ngược lại, cuối cùng bị trả thù đến chết.
Kiếp trước vẫn luôn bị ba mẹ nhốt trong phòng nhỏ, không được học quá nhiều, Vạn Thu thật sự nghi hoặc,
Xuyên sách là gì? Con nuôi là gì? Hào môn lại là gì?
Ở nhà ba mẹ nuôi:
Ba mẹ nuôi cho cậu ăn, cho cậu mặc, còn cho cậu một gian phòng và một chiếc giường.
Đánh cậu cũng sẽ không xuống tay quá tàn nhẫn, thậm chí cũng không lưu lại sẹo.
Chỉ cần che khuất vết thương là có thể đi học rồi!
Nơi này đúng là thiên đường.
Khi gia đình giàu có kia xuất hiện, mẹ nuôi vẫn luôn không thích đứa ngốc như cậu, nên thẳng tay đổi cậu lấy một số tiền lớn.
Vạn Thu khóc lóc giữ chặt mẹ nuôi: "Tại sao mẹ không cần con nữa? Là do con ăn quá nhiều sao? Là con thành tích quá kém sao?"
Chưa từng được tiếp xúc với một thế giới thiện ý, Vạn Thu cứ ngỡ đây là nơi hạnh phúc nhất mà bản thân từng sống.
Người nhà chân chính nhìn thấy ống tay áo của Vạn Thu lộ ra vết thương.
Đau lòng ôm lấy cậu.
Quyết tâm sẽ bồi thường cho đứa nhỏ này những điều ấm áp và tốt đẹp nhất, để đứa nhỏ lớn lên thật khỏe mạnh, vô ưu vô lo.
Không cho bất luận kẻ nào dám khi dễ đứa nhỏ này.
______________
Sở gia đã tìm được đứa con mất tích nhiều năm.
Rất nhiều người lo lắng cho cuộc sống sau này của người con nuôi Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy được Sở gia nhận nuôi, thay thế cho Vạn Thu thất lạc nhiều năm. Hắn ưu tú, giỏi giang, tướng mạo xuất chúng, lại được kì vọng cao.
Vạn Thu đã trở về, Sở Ức Quy cho rằng người như hắn không cần lưu lại làm vật thay thế.
Chỉ là Sở gia không bỏ rơi hắn.
Sở Ức Quy cũng cho rằng Vạn Thu sẽ bài xích mình.
Nhưng khi hắn bị sốt, nửa đêm ho khan, phát hiện cậu chủ nhỏ chân chính của Sở gia sớm đã canh giữ ở cửa, mơ màng chờ hắn tỉnh lại.
"Uống chút canh, rồi uống thuốc, phải mau khỏi bệnh, không thì sẽ bị ba mẹ đánh."
Lúc này Sở Ức Quy mới biết, nếu Vạn Thu vì bệnh mà không làm việc, ba mẹ nuôi sẽ đánh cậu cho hả giận.
Phải làm thật tốt hết thảy việc trong nhà thì cậu mới có thể bình an.
Sở Ức Quy lại nói: "Anh có thể đánh em, mắng em hoặc bắt nạt em."
"Tại sao?" Vạn Thu vỗ vỗ sau lưng hắn, "Ba mẹ ở rất xa, anh nhìn trộm giúp em, bọn họ không nghe thấy, sẽ không bị đánh đâu!"
Sở Ức Quy nguyện ý trả ơn Sở gia, cho dù có bị Vạn Thu khinh thường, nhục mạ hay thậm chí bị đánh đập, hắn cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý.
Chứ không phải như thế này.
Vạn Thu khiến hắn đau lòng, áy náy, không có cách nào đối mặt.
Bản thân trộm của Vạn Thu non nửa cuộc đời, cho nên hắn phải trả nợ mãi mãi.
*Ghi chú:
1, Thụ kiếp trước tàn tật, trí lực rất thấp, sau khi xuyên sách cơ thể đã khỏe mạnh.
2, Trước khi vấn đề tâm lý của thụ được chữa khỏi, sẽ không có diễn biến tình cảm.
3, Sở Ức Quy công X Vạn Thu thụ, 1V1, HE, tình cảm phát triển khi hai bên đã thành niên, không có quan hệ pháp luật. (quan hệ anh em)
4, Gia đình thụ không hoàn mỹ, vai chính thụ và gia đình cùng trợ giúp lẫn nhau, bạn thụ sẽ được đón về nhà ở chương 33.
Tag: Hào môn thế gia, Thiên chi kiêu tử, Ngọt văn, Xuyên thư.
Một câu tóm tắt: Cậu bé ngốc cũng có thể ở gia đình giàu có mà gặp được chân ái sao?
Lập ý: Thế gian thay đổi luân hồi, sẽ không mãi mãi chỉ có vận đen.
*Đôi lời của nhà dịch:
1. Đây là bộ đầu tiên mình edit vì thấy văn án hợp gu, mình không biết tiếng Trung nên độ chính xác không cao.
2. Mình vừa đọc vừa dịch nên không biết cốt truyện về sau sẽ diễn biến ra sao.
3. Truyện dài 143 chương chứ không phải 134 nha mấy bồ, nhầm xíu 🤧🤧
4. Cuối cùng chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
3.9
Tác Giả: Lão Ti Cơ Lưu Tô
Editor: Yulsosexy
Thể Loại: Cao H, H cổ đại, điền văn, bách hợp, tình hữu độc chung
Văn Án:
Danh môn khuê tú Thẩm Tịnh Xu đêm đó xuất giá, bị nữ tử thần bí cưỡng ép đoạt đi, sau đó... muốn chạy cũng không chạy thoát được con đường bị thao.
Editor: Yulsosexy
Thể Loại: Cao H, H cổ đại, điền văn, bách hợp, tình hữu độc chung
Văn Án:
Danh môn khuê tú Thẩm Tịnh Xu đêm đó xuất giá, bị nữ tử thần bí cưỡng ép đoạt đi, sau đó... muốn chạy cũng không chạy thoát được con đường bị thao.
3.9
Yên Kiều vì cứu người nên gặp tai nạn xe, trước khi chết, cô nghe thấy một giọng nói bí ẩn hứa hẹn sẽ cho cô trọng sinh và ban tặng một hệ thống giúp cô "đổi đời". Thế rồi Yên Kiều xuyên không về cổ đại, trở thành con gái của một vị quan nhỏ.
Kế mẫu cay nghiệt, anh em bất hòa, suốt ngày đấu đá lẫn nhau khiến Yên Kiều cảm thấy mệt mỏi. Kiếp trước đã sống quá vất vả, kiếp này cô chỉ muốn an nhàn hưởng thụ, nên quyết định làm một "con cá mặn". Còn hệ thống ư? Chắc là "hỏng" rồi!
Hoàng đế Sở Úc lên ngôi từ năm 13 tuổi, đến năm 19 tuổi đã tự mình cai quản đất nước. Ngài là một vị vua anh minh, chăm lo việc nước, giúp đất nước ngày càng phồn vinh, thịnh vượng. Thế nhưng một ngày nọ, khi đang phê duyệt tấu chương, ngài gặp phải một "rắc rối" lớn.
"Ting - Hệ thống cung đấu số hiệu 818 xin được phục vụ! Phương châm của chúng tôi là giúp đỡ kí chủ nhanh chóng, an toàn và thoải mái bước lên đỉnh cao của cuộc sống."
"Ngài sắp tham gia tuyển tú, để tang khả năng cạnh tranh, 818 đã chọn ra những khóa học sau: đàn, múa, đọc sách. Xin hỏi hôm nay ngài muốn học gì ạ?".
Sở Úc: "Không..."
"Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ tang ngài phần thưởng sau: Công thức chế tao thủy tinh."
Sở Úc lập tức đổi giọng: "Đọc sách."
"Tuyệt vời! Kí chủ đã chọn đọc sách. Xin mời bắt đầu ngay bây giờ."
Sau khi Sở Úc đọc sách suốt 6 canh giờ, hệ thống thông báo: "Hôm nay ngài đã lười biếng, nhiệm vụ thất bại, không có phần thưởng."
Sở Úc im lặng một lúc, rồi hỏi: "Chủ nhân của ngươi tên gì?"
Yên Kiều ở nhà ăn ngon mặc đẹp, thỉnh thoảng xem kịch "cung đấu", cho đến một ngày, có người từ trong cung đến, mang theo một xe sách và một thánh chỉ, yêu cầu Yên Kiều chăm chỉ đọc sách, mỗi ngày phải đọc đủ 6 canh giờ.
Yên Kiều bật dậy giữa đêm: "Không phải chứ, hắn bị điên à? Hoàng đế này sao lại lắm chuyện thế nhỉ?"
Sau này, Yên Kiều vào cung, Sở Úc đích thân dẫn cô làm nhiệm vụ, vô cùng tích cực.
"Hoàn thành nhiệm vụ vả mặt Thục phi, phần thưởng là kỹ thuật tưới tiêu ruộng lúa."
"Hoàn thành nhiệm vụ biểu diễn trong tiệc Trung thu, phần thưởng là..."
...
"Nhiệm vụ phụ được kích hoạt, Liễu Yên Thư hẹn gặp ngươi ở Xuân Vũ Lâu. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng: Kỹ thuật sản xuất muối."
Sở Úc sa sầm mặt mày: "Nhiệm vụ này chúng ta không làm."
Yên Kiều khó hiểu: "Tại sao? Đó là kỹ thuật sản xuất muối đấy!"
Sở Úc kiên quyết: "Không được làm, bỏ nhiệm vụ này!".
Kế mẫu cay nghiệt, anh em bất hòa, suốt ngày đấu đá lẫn nhau khiến Yên Kiều cảm thấy mệt mỏi. Kiếp trước đã sống quá vất vả, kiếp này cô chỉ muốn an nhàn hưởng thụ, nên quyết định làm một "con cá mặn". Còn hệ thống ư? Chắc là "hỏng" rồi!
Hoàng đế Sở Úc lên ngôi từ năm 13 tuổi, đến năm 19 tuổi đã tự mình cai quản đất nước. Ngài là một vị vua anh minh, chăm lo việc nước, giúp đất nước ngày càng phồn vinh, thịnh vượng. Thế nhưng một ngày nọ, khi đang phê duyệt tấu chương, ngài gặp phải một "rắc rối" lớn.
"Ting - Hệ thống cung đấu số hiệu 818 xin được phục vụ! Phương châm của chúng tôi là giúp đỡ kí chủ nhanh chóng, an toàn và thoải mái bước lên đỉnh cao của cuộc sống."
"Ngài sắp tham gia tuyển tú, để tang khả năng cạnh tranh, 818 đã chọn ra những khóa học sau: đàn, múa, đọc sách. Xin hỏi hôm nay ngài muốn học gì ạ?".
Sở Úc: "Không..."
"Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ tang ngài phần thưởng sau: Công thức chế tao thủy tinh."
Sở Úc lập tức đổi giọng: "Đọc sách."
"Tuyệt vời! Kí chủ đã chọn đọc sách. Xin mời bắt đầu ngay bây giờ."
Sau khi Sở Úc đọc sách suốt 6 canh giờ, hệ thống thông báo: "Hôm nay ngài đã lười biếng, nhiệm vụ thất bại, không có phần thưởng."
Sở Úc im lặng một lúc, rồi hỏi: "Chủ nhân của ngươi tên gì?"
Yên Kiều ở nhà ăn ngon mặc đẹp, thỉnh thoảng xem kịch "cung đấu", cho đến một ngày, có người từ trong cung đến, mang theo một xe sách và một thánh chỉ, yêu cầu Yên Kiều chăm chỉ đọc sách, mỗi ngày phải đọc đủ 6 canh giờ.
Yên Kiều bật dậy giữa đêm: "Không phải chứ, hắn bị điên à? Hoàng đế này sao lại lắm chuyện thế nhỉ?"
Sau này, Yên Kiều vào cung, Sở Úc đích thân dẫn cô làm nhiệm vụ, vô cùng tích cực.
"Hoàn thành nhiệm vụ vả mặt Thục phi, phần thưởng là kỹ thuật tưới tiêu ruộng lúa."
"Hoàn thành nhiệm vụ biểu diễn trong tiệc Trung thu, phần thưởng là..."
...
"Nhiệm vụ phụ được kích hoạt, Liễu Yên Thư hẹn gặp ngươi ở Xuân Vũ Lâu. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng: Kỹ thuật sản xuất muối."
Sở Úc sa sầm mặt mày: "Nhiệm vụ này chúng ta không làm."
Yên Kiều khó hiểu: "Tại sao? Đó là kỹ thuật sản xuất muối đấy!"
Sở Úc kiên quyết: "Không được làm, bỏ nhiệm vụ này!".